Ba Ngày Xuân - Bản Lật Tử
-
Chương 3
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Edit – Beta: Carrot
Bên ngoài trời đã tối, người gác cửa mặc đồng phục mở cửa cho họ và hỏi họ có cần lấy giúp xe không.
Tiêu Đạc lắc đầu và bước ra ngoài. Kiều Nhuỵ Kỳ thật sự cảm thấy anh mắc bệnh sạch sẽ.
“Tôi đi lấy xe, em ở đây chờ tôi, hay là cùng tôi đi lấy xe?” Bước chân Tiêu Đạc dừng lại, nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh.
Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy không phiền toái, hơn nữa cô cũng không muốn đứng một mình ở chỗ này: “Tôi đi cùng anh.”
“Được.” Tiêu Đạc đáp lại rồi cùng cô ra bãi đậu xe.
Bãi đậu xe của Đế Hào đã kín chỗ hơn so với lúc cô mới đến, ngay cả đi một quãng đường dài đến đây thì vẫn có những chiếc xe đang tìm chỗ đậu.
Thành phố A thật nhiều người có tiền.
Kiều Nhuỵ Kỳ mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong xe.
Tiêu Đạc tháo đôi găng tay cất vào một bên, sau đó kéo dây an toàn: “Em có muốn ăn gì không?”
Vừa rồi ngồi trong phòng bao Kiều Nhuỵ Kỳ không ăn nhiều, nhưng buổi chiều, khi trên máy bay đồ ăn khá hợp miệng nên bây giờ cô cảm thấy không đói lắm: “Không cần đâu, nếu tối nay đói bụng tôi có thể gọi đồ ăn ngoài.”
Tiêu Đạc không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn Đế Hào đang xa dần, bỗng nhớ tới mình chưa nói địa điểm cho Tiêu Đạc: “Tôi ở khách sạn Định Âu, anh có cần tôi chỉ đường không?”
Cô nghe Lương Khâm Việt nói Tiêu Đạc mới từ nước ngoài trở về, có lẽ không thuộc đường xá ở đây, cô cúi đầu mở túi lấy điện thoại.
“Dùng của tôi đi.” Tiêu Đạc thuận tiện đưa điện thoại của mình qua.
Kiều Nhuỵ Kỳ ngây người một lúc, rồi duỗi tay ra cầm lấy điện thoại: “À, được.”
Điện thoại đã được mở khoá, màn hình dùng hình nền của hệ thống, các ứng dụng rất cơ bản, có lẽ là điện thoại anh hay dùng trong công việc.
Kiều Nhuỵ Kỳ không xem nhiều, mở ứng dụng bản đồ nhấn tìm địa chỉ sau đó trả điện thoại cho Tiêu Đạc: “Được rồi.”
Tiêu Đạc nhận lấy điện thoại, nhấn ga chạy về phía trước, đi theo chỉ dẫn của bản đồ.
Định Âu cách Đế Hào khá xa, may mắn đã qua giờ tắc đường, hai người di chuyển khá nhanh.
Bỗng có cuộc gọi đến, Tiêu Đạc liếc nhìn màn hình, đeo tai nghe bluetooth trả lời: “Có chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Tiêu Đạc gật đầu đồng ý, tay lái rẽ vào ngã tư phía trước: “Được rồi, tôi còn đang ở ngoài, lát nữa về rồi nói.”
Anh nói xong liền tắt cuộc gọi, Kiều Nhuỵ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu anh bận thì có thể thả tôi ở phía trước, tôi sẽ bắt taxi tới đó.”
“Không sao đâu, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Quả thật nơi này cách khách sạn Định Âu không xa, Kiều Nhuỵ Kỳ cũng không nói gì nữa.
Tới nơi, Tiêu Đạc thoát khỏi ứng dụng chỉ đường, xuống xe giúp Kiều Nhuỵ Kỳ lấy valy.
Kiều Nhuỵ Kỳ kéo hành lý, đứng ở bên cạnh cảm ơn: “Hôm nay thật xin lỗi vì đã làm phiền anh, hôm khác tôi mời anh ăn một bữa nhé.”
Ý định ban đầu của cô là bày tỏ lòng biết ơn với Tiêu Đạc nhưng lại cảm thấy hơi vô lễ nên nói thêm: “Nếu như anh rảnh.”
Tiêu Đạc đóng cốp xe lại, ngước nhìn cô: “Không vấn đề gì, chỉ là em định liên lạc với tôi bằng cách nào?”
“…..Ừm, chúng ta thêm Wechat nhé.” Vừa rồi cầm điện thoại của anh, cô thấy có Wechat.
Tiêu Đạc gật đầu, lấy điện thoại quét mã QR của Kiều Nhuỵ Kỳ: “Kiều rich?”
“Ừ, đồng âm với Nhuỵ Kỳ.” Kiều Nhuỵ Kỳ ngước lên và mỉm cười với anh sau khi đã thêm bạn thành công: “Vậy tôi vào trước nhé.”
“Được.” Tiêu Đạc đáp lại, không đưa cô vào trong.
Bảo vệ đứng gác cửa chủ động cầm valy giúp Kiều Nhuỵ Kỳ: “Xin chào, để tôi xách giúp cô.”
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì, xin hỏi cô đã đặt phòng chưa?”
“Tôi có phòng rồi.”
“Vậy tôi giúp cô mang valy vào trong.”
“Được.” Phòng đã được anh họ lớn của Kiều Nhuỵ Kỳ đặt trước, anh còn giúp cô lấy căn phòng rộng rãi thoải mái. Sau khi nhận phòng, cô cầm thẻ phòng, nhìn ra sảnh chính không còn thấy xe của Tiêu Đạc nữa.
Bảo vệ giúp cô chuyển hành lý tới trước cửa phòng. Thật tình cờ trong người cô có chút tiền mặt nên đã tip cho anh ấy một chút.
Sau khi vào phòng, Kiều Nhuỵ Kỳ mở valy lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Hôm nay chạy loanh quanh ở ngoài, cô thực sự rất mệt mỏi, sau khi tắm xong, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô lười biếng thu dọn hành lý, cầm lấy điện thoại ngồi trên giường xem con mèo của mình.
Cô nuôi hai con mèo trong phòng làm việc của mình, ban ngày có người chăm sóc, còn ban đêm chỉ còn hai chúng nó. Nhìn qua màn hình, hai con mèo đã vào giấc ngủ say, dường như hôm nay chúng không gây rắc rối gì. Kiều Nhuỵ Kỳ thay đổi góc quay, bạn tốt Diêu Tinh Vũ gọi điện tới.
“Này, tổng giám đốc Diêu, gọi muộn thế?”
Kiều Nhuỵ Kỳ còn chưa nói xong, Diêu Tinh Vũ đã nóng lòng muốn buôn chuyện: “Sao rồi, cậu gặp Lương Khâm Việt chưa? Cậu và anh ta thế nào rồi?”
Kiều Nhuỵ Kỳ im lặng một lát, sau đó thay đổi tư thế, dựa đầu vào giường: “Gặp rồi, tớ thấy anh ấy rồi, nhưng không giống như tớ tưởng tượng.”
“Tớ đã bảo cậu từ lâu rồi.” Diêu Tinh Vũ như gãi trúng chỗ ngứa, thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cô ấy ngay lúc này, “Lúc chưa gặp anh ta, chắc hẳn cậu đã tô điểm hình tượng của anh ta. Bây giờ gặp được người thật rồi, tự nhiên bộ lọc sẽ biến mất. Cậu nên nghe lời tớ, mãi mãi để anh ta trong trí tưởng tượng của cậu.”
Kiều Nhuỵ Kỳ lại im lặng, giống như vừa suy nghĩ vừa nói: “Tớ không nghĩ chỉ riêng bộ lọc, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi… Tuy nhiên không loại trừ khả năng anh ấy cố tình dàn dựng để phản đối cuộc hôn nhân này.”
“Cái gì? Anh ta phản đối á?” Diêu Tinh Vũ đã tưởng tượng ra cảnh Kiều Nhuỵ Kỳ tận mắt thấy Lương Khâm Việt, trí tưởng tượng của cô ấy tan vỡ và cô ấy sẽ không thích anh ta, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp anh ta không thích Kiều Nhuỵ Kỳ, “Điều kiện của anh ta thế nào? Cậu có hài lòng về anh ta không? Cậu đi gặp anh ta là tổ tông nhà anh ta mừng rồi, làm gì đến lượt anh ta không thích? Nếu không thì ngày mai cậu về đi, chúng ta không làm từ thiện.”
Kiều Nhuỵ Kỳ nói, “Để tớ suy nghĩ đã.”
“…Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu si tình nhỉ? Tớ đã nhìn qua ảnh chụp của Lương Khâm Việt, anh ta đâu có đẹp trai đến nỗi đấy?”
Một người đàn ông tuấn tú hiện lên trong đầu Kiều Nhuỵ Kỳ, cực kỳ đẹp trai, không phải là cô chưa gặp qua.
Ý thức được suy nghĩ của mình, cô không được tự nhiên ho khan một cái: “Này, tớ đâu phải vì Lương Khâm Việt đâu, triển lãm cá nhân ở thành phố A của tớ sắp bắt đầu rồi, tớ sẽ ở đây cho đến khi triển lãm kết thúc.”
Diêu Tinh Vũ đương nhiên biết Kiều Nhuỵ Kỳ sắp có triển lãm ở thành phố A. Cô ấy không thuyết phục Kiều Nhuỵ Kỳ về nhà nữa nhưng vẫn phàn nàn về Lương Khâm Việt.
Lương Khâm Việt đã hắt hơi lần thứ hai trong đêm nay.
Không đúng, chắc chắn đang có người nói xấu anh ta.
Anh ta đưa tay sờ mũi, giọng nói của bố Lương như hét lên: “Con có nghe thấy bố đang nói chuyện với con không?”
“….Con nghe thấy rồi.” Lương Khâm Việt xoa tai, anh ta gần như ù một bên tai vì bố Lương quát lên, “Không phải bố bảo con đưa con bé đi ăn tối sao?”
Nhìn thấy bộ dạng bất cần của anh ta, bố Lương giận sôi máu: “Bố đã đặt chỗ ở Thiên Hạ rồi, ngày mai con tự đến đón con bé đi, ăn uống xong thì đưa con bé đi dạo quanh thành phố A. Nhớ phải chăm sóc con bé cho tốt.”
“A, không cần phải đi dạo chứ? Con phải về công ty làm việc.”
“Bây giờ anh còn nghĩ đến đi làm? Bình thường ở bên ngoài lêu lổng sao không nghĩ đến việc đến công ty?”
“……..” Lương Khâm Việt không nói lên lời, ngày mai anh ta có hẹn với Hoàng Trân Trân, không thể ở cùng Kiều Nhuỵ Kỳ được, nhưng nếu anh ta không gặp cô thì nhất định bố anh ta sẽ đánh chết anh ta.
Quay về phòng ngủ, anh ta cầm điện thoại nhắn tin cho Tiêu Đạc: “Anh Tiêu, mai anh có rảnh không?”
Sau khi gửi tin nhắn, Lương Khâm Việt nhìn chằm chằm vào màn hình như thể làm như thế sẽ khiến tốc độ internet nhanh hơn.
“Có rảnh.”
Tiêu Đạc nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, tinh thần Lương Khâm Việt lập tức tỉnh táo: “Vậy anh có thể giúp em gặp Kiều Nhuỵ Kỳ không? Bố em bảo em trưa mai đưa cô ấy đi ăn, buổi chiều còn phải đưa cô ấy đi dạo quanh thành phố A nữa.”
Anh ta không hiểu, thành phố A có cái gì mà đi dạo?
“Thời gian, địa điểm.”
Tin nhắn của Tiêu Đạc gửi tới, Lương Khâm Việt nhanh chóng gửi thông tin phòng riêng cho anh: “Ngày mai em nhất định phải đến đó, nhưng em và Hoàng Trân Trân có hẹn nên em sẽ ra khỏi đó sớm, anh có thể đón cô ấy được không?”
“Có thể.”
“Cảm ơn anh.” Lương Khâm Việt cực kỳ vui vẻ, anh Tiêu vẫn đáng tin cậy như ngày nào, khác hẳn những anh em khác của anh ta.
Khi Kiều Nhuỵ Kỳ chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy tin nhắn của Lương Khâm Việt gửi tới, hẹn cô trưa mai ăn cơm ở Thiên Hạ.
Cô và Lương Khâm Việt đều có số điện thoại của đối phương, dùng số di động có thể tìm được tài khoản Wechat, nhưng nếu Lương Khâm Việt lựa chọn nhắn tin cho cô, cô cũng không thừa thời gian đi tìm tài khoản Wechat của anh ta.
Kiều Nhuỵ Kỳ trả lời tin nhắn với biểu tượng ok, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Bởi vì cuộc hẹn vào buổi trưa, nên buổi sáng Kiều Nhuỵ Kỳ không cần dậy sớm, cô chuẩn bị đi lúc mười rưỡi, ra ngoài đã có sẵn xe đợi.
Lương Khâm Việt gửi cho cô thông tin phòng Vip ở Thiên Hạ. Khi cô tới nơi, Lương Khâm Việt vẫn chưa tới.
Cô ngồi xuống ghế và đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Cô đến sớm hai mươi phút.
Phục vụ mang thực đơn vào, Kiều Nhuỵ Kỳ lướt qua nhưng không gọi món. Cô mở điện thoại xem mèo, Lương Khâm Việt đã tới.
Hôm nay anh ta ăn mặc chỉn chu, còn xịt nước hoa. Đây là loại nước hoa được ưa chuộng nhất năm nay, nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ không thích vì mùi hương của nó khá nồng.
“Em tới sớm.” Lương Khâm Việt ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô mà không nhìn vào thực đơn, “Tôi đã gọi món trước khi tới và yêu cầu họ nấu trước. Em có bị dị ứng với cái gì không?”
Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn anh ta cười: “Không.”
“Vậy là tốt rồi.” Lương Khâm Việt lấy điện thoại ra xem đồng hồ. Lát nữa anh ta hẹn gặp Hoàng Trân Trân nên đã gọi một số món ăn dễ chế biến.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhận ra anh ta không tập trung, bữa cơm hôm nay anh ta nhất định không tình nguyện tới ăn: “Tôi có chút tò mò, tại sao bỗng nhiên chú Lương lại nghĩ đến việc liên hôn giữa hai nhà?”
Ngón tay của Lương Khâm Việt đang nghịch điện thoại dừng lại, cuộc hôn nhân này do bố anh ta đề xuất, anh ta cũng rất bất ngờ khi biết tin. Bố anh ta thường xuyên quản lý anh ta, ngay cả đến hôn nhân của anh ta cũng muốn quản, đương nhiên là anh ta không muốn như vậy.
Vốn dĩ mong chờ nhà họ Kiều sẽ từ chối, nhưng không những họ không từ chối, Kiều Nhuỵ Kỳ còn đích thân tới thành phố A gặp anh ta.
Lương Khâm Việt rất được phái nữ yêu thích, anh ta không ngại kết hôn với Kiều Nhuỵ Kỳ, nhưng anh ta còn trẻ và không muốn kết hôn sớm.
“Em không biết sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ, như muốn đọc vị từ biểu cảm trên khuôn mặt cô. “Dự án phát triển quần đảo Thạch Ca chắc chắn là một trong những dự án quan trọng nhất của thành phố H trong những năm tới. Mặc dù dự án đã thuộc về Tập đoàn Chân Ý, nhưng gia đình họ Kiều đã có bề dày hoạt động ở thành phố H nhiều năm, có nhiều lĩnh vực của tập đoàn Chân Ý mà chúng tôi muốn hợp tác. Bố tôi chỉ là ghen tị với miếng bánh béo bở này và muốn có phần của mình thôi.”
Anh ta không đề cập đến chuyện xảy ra ba tháng trước, Kiều Nhuỵ kỳ im lặng một lúc rồi nhìn anh ta hỏi: “Ba tháng trước anh có đến biệt thự của ông nội Khâu không?”
Sắc mặt Lương Khâm Việt thay đổi, dường như bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Sau một lúc, anh ta mới lấy lại được bình tĩnh, mặc dù lông mày vẫn nhíu chặt: ‘Hôm qua tôi còn thấy em khá biết điều, giờ em đang muốn dùng điều này để đe dọa tôi sao?”
Không khí trong phòng căng thẳng, cũng may lúc này phục vụ mở cửa bước vào, Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn, nói với Lương Khâm Việt: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lương Khâm Việt không nói gì nữa, hai người ăn cơm trong im lặng. Mới ăn được một nửa, Lương Khâm Việt nghe điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi bàn: “Chiều nay tôi có cuộc họp, không thể đi cùng em. Nếu em muốn đi đâu có thể bảo Tiêu Đạc đưa đi.”
Kiều Nhuỵ Kỵ ngạc nhiên, một câu “Không cần” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lương Khâm Việt đã vội vàng đi ra ngoài: “Tôi đã gửi thông tin phòng riêng cho anh ấy, anh ấy sẽ đến đón em ngay thôi.”
“…..” Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn anh ta bước ra khỏi cửa, nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Đạc.
“Anh Tiêu, có phải Lương Khâm Việt bảo anh tới đón tôi đúng không? Không cần phiền anh đâu, tự tôi đi cũng được.”
Còn chưa buông di động, tin nhắn của Tiêu Đạc đã tới.
“Tôi đang ở phòng bên cạnh.”
Bên ngoài trời đã tối, người gác cửa mặc đồng phục mở cửa cho họ và hỏi họ có cần lấy giúp xe không.
Tiêu Đạc lắc đầu và bước ra ngoài. Kiều Nhuỵ Kỳ thật sự cảm thấy anh mắc bệnh sạch sẽ.
“Tôi đi lấy xe, em ở đây chờ tôi, hay là cùng tôi đi lấy xe?” Bước chân Tiêu Đạc dừng lại, nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh.
Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy không phiền toái, hơn nữa cô cũng không muốn đứng một mình ở chỗ này: “Tôi đi cùng anh.”
“Được.” Tiêu Đạc đáp lại rồi cùng cô ra bãi đậu xe.
Bãi đậu xe của Đế Hào đã kín chỗ hơn so với lúc cô mới đến, ngay cả đi một quãng đường dài đến đây thì vẫn có những chiếc xe đang tìm chỗ đậu.
Thành phố A thật nhiều người có tiền.
Kiều Nhuỵ Kỳ mở cửa ghế phụ, ngồi vào trong xe.
Tiêu Đạc tháo đôi găng tay cất vào một bên, sau đó kéo dây an toàn: “Em có muốn ăn gì không?”
Vừa rồi ngồi trong phòng bao Kiều Nhuỵ Kỳ không ăn nhiều, nhưng buổi chiều, khi trên máy bay đồ ăn khá hợp miệng nên bây giờ cô cảm thấy không đói lắm: “Không cần đâu, nếu tối nay đói bụng tôi có thể gọi đồ ăn ngoài.”
Tiêu Đạc không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn Đế Hào đang xa dần, bỗng nhớ tới mình chưa nói địa điểm cho Tiêu Đạc: “Tôi ở khách sạn Định Âu, anh có cần tôi chỉ đường không?”
Cô nghe Lương Khâm Việt nói Tiêu Đạc mới từ nước ngoài trở về, có lẽ không thuộc đường xá ở đây, cô cúi đầu mở túi lấy điện thoại.
“Dùng của tôi đi.” Tiêu Đạc thuận tiện đưa điện thoại của mình qua.
Kiều Nhuỵ Kỳ ngây người một lúc, rồi duỗi tay ra cầm lấy điện thoại: “À, được.”
Điện thoại đã được mở khoá, màn hình dùng hình nền của hệ thống, các ứng dụng rất cơ bản, có lẽ là điện thoại anh hay dùng trong công việc.
Kiều Nhuỵ Kỳ không xem nhiều, mở ứng dụng bản đồ nhấn tìm địa chỉ sau đó trả điện thoại cho Tiêu Đạc: “Được rồi.”
Tiêu Đạc nhận lấy điện thoại, nhấn ga chạy về phía trước, đi theo chỉ dẫn của bản đồ.
Định Âu cách Đế Hào khá xa, may mắn đã qua giờ tắc đường, hai người di chuyển khá nhanh.
Bỗng có cuộc gọi đến, Tiêu Đạc liếc nhìn màn hình, đeo tai nghe bluetooth trả lời: “Có chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia nói gì đó, Tiêu Đạc gật đầu đồng ý, tay lái rẽ vào ngã tư phía trước: “Được rồi, tôi còn đang ở ngoài, lát nữa về rồi nói.”
Anh nói xong liền tắt cuộc gọi, Kiều Nhuỵ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh: “Nếu anh bận thì có thể thả tôi ở phía trước, tôi sẽ bắt taxi tới đó.”
“Không sao đâu, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Quả thật nơi này cách khách sạn Định Âu không xa, Kiều Nhuỵ Kỳ cũng không nói gì nữa.
Tới nơi, Tiêu Đạc thoát khỏi ứng dụng chỉ đường, xuống xe giúp Kiều Nhuỵ Kỳ lấy valy.
Kiều Nhuỵ Kỳ kéo hành lý, đứng ở bên cạnh cảm ơn: “Hôm nay thật xin lỗi vì đã làm phiền anh, hôm khác tôi mời anh ăn một bữa nhé.”
Ý định ban đầu của cô là bày tỏ lòng biết ơn với Tiêu Đạc nhưng lại cảm thấy hơi vô lễ nên nói thêm: “Nếu như anh rảnh.”
Tiêu Đạc đóng cốp xe lại, ngước nhìn cô: “Không vấn đề gì, chỉ là em định liên lạc với tôi bằng cách nào?”
“…..Ừm, chúng ta thêm Wechat nhé.” Vừa rồi cầm điện thoại của anh, cô thấy có Wechat.
Tiêu Đạc gật đầu, lấy điện thoại quét mã QR của Kiều Nhuỵ Kỳ: “Kiều rich?”
“Ừ, đồng âm với Nhuỵ Kỳ.” Kiều Nhuỵ Kỳ ngước lên và mỉm cười với anh sau khi đã thêm bạn thành công: “Vậy tôi vào trước nhé.”
“Được.” Tiêu Đạc đáp lại, không đưa cô vào trong.
Bảo vệ đứng gác cửa chủ động cầm valy giúp Kiều Nhuỵ Kỳ: “Xin chào, để tôi xách giúp cô.”
“Cảm ơn anh.”
“Không có gì, xin hỏi cô đã đặt phòng chưa?”
“Tôi có phòng rồi.”
“Vậy tôi giúp cô mang valy vào trong.”
“Được.” Phòng đã được anh họ lớn của Kiều Nhuỵ Kỳ đặt trước, anh còn giúp cô lấy căn phòng rộng rãi thoải mái. Sau khi nhận phòng, cô cầm thẻ phòng, nhìn ra sảnh chính không còn thấy xe của Tiêu Đạc nữa.
Bảo vệ giúp cô chuyển hành lý tới trước cửa phòng. Thật tình cờ trong người cô có chút tiền mặt nên đã tip cho anh ấy một chút.
Sau khi vào phòng, Kiều Nhuỵ Kỳ mở valy lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Hôm nay chạy loanh quanh ở ngoài, cô thực sự rất mệt mỏi, sau khi tắm xong, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cô lười biếng thu dọn hành lý, cầm lấy điện thoại ngồi trên giường xem con mèo của mình.
Cô nuôi hai con mèo trong phòng làm việc của mình, ban ngày có người chăm sóc, còn ban đêm chỉ còn hai chúng nó. Nhìn qua màn hình, hai con mèo đã vào giấc ngủ say, dường như hôm nay chúng không gây rắc rối gì. Kiều Nhuỵ Kỳ thay đổi góc quay, bạn tốt Diêu Tinh Vũ gọi điện tới.
“Này, tổng giám đốc Diêu, gọi muộn thế?”
Kiều Nhuỵ Kỳ còn chưa nói xong, Diêu Tinh Vũ đã nóng lòng muốn buôn chuyện: “Sao rồi, cậu gặp Lương Khâm Việt chưa? Cậu và anh ta thế nào rồi?”
Kiều Nhuỵ Kỳ im lặng một lát, sau đó thay đổi tư thế, dựa đầu vào giường: “Gặp rồi, tớ thấy anh ấy rồi, nhưng không giống như tớ tưởng tượng.”
“Tớ đã bảo cậu từ lâu rồi.” Diêu Tinh Vũ như gãi trúng chỗ ngứa, thậm chí có thể tưởng tượng ra khuôn mặt cô ấy ngay lúc này, “Lúc chưa gặp anh ta, chắc hẳn cậu đã tô điểm hình tượng của anh ta. Bây giờ gặp được người thật rồi, tự nhiên bộ lọc sẽ biến mất. Cậu nên nghe lời tớ, mãi mãi để anh ta trong trí tưởng tượng của cậu.”
Kiều Nhuỵ Kỳ lại im lặng, giống như vừa suy nghĩ vừa nói: “Tớ không nghĩ chỉ riêng bộ lọc, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi… Tuy nhiên không loại trừ khả năng anh ấy cố tình dàn dựng để phản đối cuộc hôn nhân này.”
“Cái gì? Anh ta phản đối á?” Diêu Tinh Vũ đã tưởng tượng ra cảnh Kiều Nhuỵ Kỳ tận mắt thấy Lương Khâm Việt, trí tưởng tượng của cô ấy tan vỡ và cô ấy sẽ không thích anh ta, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp anh ta không thích Kiều Nhuỵ Kỳ, “Điều kiện của anh ta thế nào? Cậu có hài lòng về anh ta không? Cậu đi gặp anh ta là tổ tông nhà anh ta mừng rồi, làm gì đến lượt anh ta không thích? Nếu không thì ngày mai cậu về đi, chúng ta không làm từ thiện.”
Kiều Nhuỵ Kỳ nói, “Để tớ suy nghĩ đã.”
“…Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu si tình nhỉ? Tớ đã nhìn qua ảnh chụp của Lương Khâm Việt, anh ta đâu có đẹp trai đến nỗi đấy?”
Một người đàn ông tuấn tú hiện lên trong đầu Kiều Nhuỵ Kỳ, cực kỳ đẹp trai, không phải là cô chưa gặp qua.
Ý thức được suy nghĩ của mình, cô không được tự nhiên ho khan một cái: “Này, tớ đâu phải vì Lương Khâm Việt đâu, triển lãm cá nhân ở thành phố A của tớ sắp bắt đầu rồi, tớ sẽ ở đây cho đến khi triển lãm kết thúc.”
Diêu Tinh Vũ đương nhiên biết Kiều Nhuỵ Kỳ sắp có triển lãm ở thành phố A. Cô ấy không thuyết phục Kiều Nhuỵ Kỳ về nhà nữa nhưng vẫn phàn nàn về Lương Khâm Việt.
Lương Khâm Việt đã hắt hơi lần thứ hai trong đêm nay.
Không đúng, chắc chắn đang có người nói xấu anh ta.
Anh ta đưa tay sờ mũi, giọng nói của bố Lương như hét lên: “Con có nghe thấy bố đang nói chuyện với con không?”
“….Con nghe thấy rồi.” Lương Khâm Việt xoa tai, anh ta gần như ù một bên tai vì bố Lương quát lên, “Không phải bố bảo con đưa con bé đi ăn tối sao?”
Nhìn thấy bộ dạng bất cần của anh ta, bố Lương giận sôi máu: “Bố đã đặt chỗ ở Thiên Hạ rồi, ngày mai con tự đến đón con bé đi, ăn uống xong thì đưa con bé đi dạo quanh thành phố A. Nhớ phải chăm sóc con bé cho tốt.”
“A, không cần phải đi dạo chứ? Con phải về công ty làm việc.”
“Bây giờ anh còn nghĩ đến đi làm? Bình thường ở bên ngoài lêu lổng sao không nghĩ đến việc đến công ty?”
“……..” Lương Khâm Việt không nói lên lời, ngày mai anh ta có hẹn với Hoàng Trân Trân, không thể ở cùng Kiều Nhuỵ Kỳ được, nhưng nếu anh ta không gặp cô thì nhất định bố anh ta sẽ đánh chết anh ta.
Quay về phòng ngủ, anh ta cầm điện thoại nhắn tin cho Tiêu Đạc: “Anh Tiêu, mai anh có rảnh không?”
Sau khi gửi tin nhắn, Lương Khâm Việt nhìn chằm chằm vào màn hình như thể làm như thế sẽ khiến tốc độ internet nhanh hơn.
“Có rảnh.”
Tiêu Đạc nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, tinh thần Lương Khâm Việt lập tức tỉnh táo: “Vậy anh có thể giúp em gặp Kiều Nhuỵ Kỳ không? Bố em bảo em trưa mai đưa cô ấy đi ăn, buổi chiều còn phải đưa cô ấy đi dạo quanh thành phố A nữa.”
Anh ta không hiểu, thành phố A có cái gì mà đi dạo?
“Thời gian, địa điểm.”
Tin nhắn của Tiêu Đạc gửi tới, Lương Khâm Việt nhanh chóng gửi thông tin phòng riêng cho anh: “Ngày mai em nhất định phải đến đó, nhưng em và Hoàng Trân Trân có hẹn nên em sẽ ra khỏi đó sớm, anh có thể đón cô ấy được không?”
“Có thể.”
“Cảm ơn anh.” Lương Khâm Việt cực kỳ vui vẻ, anh Tiêu vẫn đáng tin cậy như ngày nào, khác hẳn những anh em khác của anh ta.
Khi Kiều Nhuỵ Kỳ chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy tin nhắn của Lương Khâm Việt gửi tới, hẹn cô trưa mai ăn cơm ở Thiên Hạ.
Cô và Lương Khâm Việt đều có số điện thoại của đối phương, dùng số di động có thể tìm được tài khoản Wechat, nhưng nếu Lương Khâm Việt lựa chọn nhắn tin cho cô, cô cũng không thừa thời gian đi tìm tài khoản Wechat của anh ta.
Kiều Nhuỵ Kỳ trả lời tin nhắn với biểu tượng ok, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Bởi vì cuộc hẹn vào buổi trưa, nên buổi sáng Kiều Nhuỵ Kỳ không cần dậy sớm, cô chuẩn bị đi lúc mười rưỡi, ra ngoài đã có sẵn xe đợi.
Lương Khâm Việt gửi cho cô thông tin phòng Vip ở Thiên Hạ. Khi cô tới nơi, Lương Khâm Việt vẫn chưa tới.
Cô ngồi xuống ghế và đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Cô đến sớm hai mươi phút.
Phục vụ mang thực đơn vào, Kiều Nhuỵ Kỳ lướt qua nhưng không gọi món. Cô mở điện thoại xem mèo, Lương Khâm Việt đã tới.
Hôm nay anh ta ăn mặc chỉn chu, còn xịt nước hoa. Đây là loại nước hoa được ưa chuộng nhất năm nay, nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ không thích vì mùi hương của nó khá nồng.
“Em tới sớm.” Lương Khâm Việt ngồi xuống chỗ ngồi đối diện cô mà không nhìn vào thực đơn, “Tôi đã gọi món trước khi tới và yêu cầu họ nấu trước. Em có bị dị ứng với cái gì không?”
Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn anh ta cười: “Không.”
“Vậy là tốt rồi.” Lương Khâm Việt lấy điện thoại ra xem đồng hồ. Lát nữa anh ta hẹn gặp Hoàng Trân Trân nên đã gọi một số món ăn dễ chế biến.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhận ra anh ta không tập trung, bữa cơm hôm nay anh ta nhất định không tình nguyện tới ăn: “Tôi có chút tò mò, tại sao bỗng nhiên chú Lương lại nghĩ đến việc liên hôn giữa hai nhà?”
Ngón tay của Lương Khâm Việt đang nghịch điện thoại dừng lại, cuộc hôn nhân này do bố anh ta đề xuất, anh ta cũng rất bất ngờ khi biết tin. Bố anh ta thường xuyên quản lý anh ta, ngay cả đến hôn nhân của anh ta cũng muốn quản, đương nhiên là anh ta không muốn như vậy.
Vốn dĩ mong chờ nhà họ Kiều sẽ từ chối, nhưng không những họ không từ chối, Kiều Nhuỵ Kỳ còn đích thân tới thành phố A gặp anh ta.
Lương Khâm Việt rất được phái nữ yêu thích, anh ta không ngại kết hôn với Kiều Nhuỵ Kỳ, nhưng anh ta còn trẻ và không muốn kết hôn sớm.
“Em không biết sao?” Anh ta ngẩng đầu nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ, như muốn đọc vị từ biểu cảm trên khuôn mặt cô. “Dự án phát triển quần đảo Thạch Ca chắc chắn là một trong những dự án quan trọng nhất của thành phố H trong những năm tới. Mặc dù dự án đã thuộc về Tập đoàn Chân Ý, nhưng gia đình họ Kiều đã có bề dày hoạt động ở thành phố H nhiều năm, có nhiều lĩnh vực của tập đoàn Chân Ý mà chúng tôi muốn hợp tác. Bố tôi chỉ là ghen tị với miếng bánh béo bở này và muốn có phần của mình thôi.”
Anh ta không đề cập đến chuyện xảy ra ba tháng trước, Kiều Nhuỵ kỳ im lặng một lúc rồi nhìn anh ta hỏi: “Ba tháng trước anh có đến biệt thự của ông nội Khâu không?”
Sắc mặt Lương Khâm Việt thay đổi, dường như bị câu hỏi này làm cho bất ngờ. Sau một lúc, anh ta mới lấy lại được bình tĩnh, mặc dù lông mày vẫn nhíu chặt: ‘Hôm qua tôi còn thấy em khá biết điều, giờ em đang muốn dùng điều này để đe dọa tôi sao?”
Không khí trong phòng căng thẳng, cũng may lúc này phục vụ mở cửa bước vào, Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn đồ ăn trên bàn, nói với Lương Khâm Việt: “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lương Khâm Việt không nói gì nữa, hai người ăn cơm trong im lặng. Mới ăn được một nửa, Lương Khâm Việt nghe điện thoại, đứng dậy bước ra khỏi bàn: “Chiều nay tôi có cuộc họp, không thể đi cùng em. Nếu em muốn đi đâu có thể bảo Tiêu Đạc đưa đi.”
Kiều Nhuỵ Kỵ ngạc nhiên, một câu “Không cần” chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lương Khâm Việt đã vội vàng đi ra ngoài: “Tôi đã gửi thông tin phòng riêng cho anh ấy, anh ấy sẽ đến đón em ngay thôi.”
“…..” Kiều Nhuỵ Kỳ nhìn anh ta bước ra khỏi cửa, nhanh chóng lấy điện thoại nhắn tin cho Tiêu Đạc.
“Anh Tiêu, có phải Lương Khâm Việt bảo anh tới đón tôi đúng không? Không cần phiền anh đâu, tự tôi đi cũng được.”
Còn chưa buông di động, tin nhắn của Tiêu Đạc đã tới.
“Tôi đang ở phòng bên cạnh.”
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook