Ba Ngàn Dặm Lưu Đày
-
Chương 7
Mùa đông đồ ăn khan hiếm, là thời điểm thích hợp nhất để bẫy động vật nhỏ đang đói cồn cào. Nhà họ Lưu gần như có thịt gà rừng và thịt thỏ ăn cách ngày.
Một nửa mùa đông vẫn chưa trôi qua, Triệu thị đã để dành được mười mấy miếng da lông của thỏ rừng.
Ban đầu Lưu Học Uyên còn nghiêm khắc giáo huấn Lưu Trạm, hắn chỉ nghe cho có mà thôi, quay đi đã tiếp tục gây án, muốn cấm túc cũng không được vì Lưu Trạm sẽ chui qua cửa sổ chạy mất dạng.
Có một hôm Lưu Học Uyên phát hiện Lưu Trạm đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, biết ngay thằng con mình lại chạy lên núi, ông chỉ có thể ngồi ở nhà tức giận thở phì phò.
“Đại ca, huynh đừng lo lắng quá, đệ thấy Lưu Trạm là một đứa trẻ rất thông minh, không sao đâu.” Lưu Học Dật ngồi xuống bên cạnh.
Lưu Học Uyên thở dài, “Trên núi vắng vẻ vì gặp nạn lợn rừng, ngày một ngày hai ngày ba không gặp không có nghĩa sẽ không bao giờ gặp, lần sau đụng phải lợn rừng không biết có còn đủ may mắn để giết nó nữa không hay là bị nó giết!”
Chuyện này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là điều kiện trong nhà vẫn chưa đáp ứng được.
“Bọn nhỏ đều thèm thịt, bây giờ chúng ta cách ngày lại được ăn một bữa thịt, công lao của Trạm Nhi lớn nhất, đến cả sức khỏe của mẹ cũng tốt lên nhiều.” Lưu Học Dật nói.
Lưu Học Uyên thở dài thườn thượt, chẳng lẽ ông không hiểu điều này? Ông cũng đã từng yêu cầu Lưu Trạm dẫn mình theo, nhưng Lưu Trạm sống chết không đồng ý.
Trong lúc hai huynh đệ đang tán gẫu thì Ninh thị ở trong phòng bật khóc, sắc mặt Lưu Học Dật lập tức đen thui.
Bệnh tình của Ninh thị nghiêm trọng lắm rồi, thời gian đầu chỉ là ngồi một chỗ ngơ ngác, bây giờ mỗi ngày lại bật khóc vài lần.
Nhà họ Lưu đang có ba gian nhà, phòng của lão thái thái và Lưu Học Lễ nằm ở bên kia, hai phòng của Lưu Học Uyên và Lưu Học Dật nằm bên này, gần phía bếp hơn.
Vì bệnh tình của Ninh thị ngày càng nặng nên ngoại trừ lúc ăn cơm, lão thái thái và Phương thị gần như không tới phòng thăm Ninh thị nữa, mỗi ngày đã đủ thứ cần lo lắng, lại còn phải nghe Ninh thị khóc lóc, không trách mọi người đều muốn tránh đi.
Đến cả Lưu Học Dật cũng đưa Hinh Nhi và Triệt Nhi sang ở cùng phòng với bà nội, nếu không sợ là hai đứa nhỏ sẽ bị bức điên mất.
Lưu Học Dật mặt mày đen thui đi ra khỏi nhà.
Lúc này Triệu thị mới từ phòng mình đi ra, sang phòng Ninh thị xem thử. Bà an ủi Ninh thị một hồi tiếng khóc mới dần dần nhỏ xuống.
Lưu Học Uyên nhìn theo bóng dáng nhị đệ rời đi, lắc đầu thở dài.
Mùa đông ở núi Tề Vân chính là khung cảnh khắp nơi toàn tuyết là tuyết, thôn dân ngoại trừ một số người ở yên trong nhà ra thì cũng có vài người giống như nhóm của Lưu Trạm, lên núi kiếm ít đồ ăn.
Lợn rừng không hoạt động nhiều vào mùa đông, là thời điểm tương đối an toàn, đặc biệt là sau một trận tuyết lớn, động vật bắt đầu đi kiếm ăn trở lại, nói một cách dễ hiểu thì là lúc bắt gà bắt thỏ tốt nhất.
Người đi bắt càng nhiều nên thu hoạch của nhóm Lưu Trạm càng ít dần, hôm nay bọn họ chỉ bắt được đúng một con gà rừng, chẳng đủ cho năm người nhét kẽ răng.
Lưu Trạm nhìn về phía khu vực rừng sâu hơn, trong lòng khẽ động, “Phần bìa rừng này đã bị săn gần hết thú rồi, ta muốn đi vào trong kia thêm một chút, mấy đệ dám không?”
“Thủ lĩnh, huynh đi bọn đệ cũng dám đi!” Tào Tráng là người đầu tiên hưởng ứng.
“Đệ cũng vậy! Ai không đi là kẻ hèn nhát!” Trương Tiểu Mãn khí thế tràn đầy.
Lời này quả thực đã khiến hai người còn lại không còn sự lựa chọn nào khác, Lưu Trạm đảo mắt, bệnh trung nhị lại tái phát rồi.
“Ta nói trước với các đệ, chúng ta đang chuẩn bị đi vào khu vực của vua lợn rừng, nếu sợ thì tốt nhất không đi, nếu đi thì không được kéo chân sau, không thì từ nay về sau đừng đi theo ta nữa.”
Bốn thiếu niên vô thức nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không sợ hãi nữa mà phấn khích đi cùng Lưu Trạm vào sâu hơn.
Liên tục lên núi xuống núi trong một khoảng thời gian không ngắn, Lưu Trạm đã có hiểu biết sơ sơ về địa hình của khu vực này rồi, chưa đến mức rõ như lòng bàn tay nhưng ít nhất cũng không lo bị lạc đường.
Địa phận của vua lợn rừng là một mảnh rừng thông, tiết xuân hạ hoa quả dại trong rừng rất nhiều, tới mùa đông quả thông trở thành đồ ăn giàu dinh dưỡng nhất của vua lợn rừng, bảo sao một nhà con vua lợn rừng này ăn vạ luôn ở đây.
Lưu Trạm nhặt một quả thông rụng dưới mặt đất, còn to hơn cả nắm tay của hắn, hạt đầy ắp.
Cái này có thể dùng để ăn chơi, ở thời hiện đại bán giá không rẻ, Lưu Trạm thầm nghĩ liệu có nên nhặt một ít về, phơi khô để cắn lúc nhàn rỗi cũng không tồi, tiếc là bây giờ không mang túi mang sọt nên không nhặt được nhiều, ngày mai mang theo sọt đi nhặt tiếp vậy.
Cất vào trong người một ít quả thông, Lưu Trạm dẫn theo bốn người tiếp tục đi về phía trước, nhìn qua có vẻ rất tùy ý nhưng thực ra hắn vẫn luôn cẩn thận chú ý dấu vết để lại trên mặt tuyết.
Ngày hôm qua và hôm nay không có tuyết rơi, một ít động vật nhỏ đi lại trên mặt tuyết, để lại không ít dấu vết rõ ràng, thậm chí còn có cả dấu chân của lợn rừng, Lưu Trạm cố ý tránh đi những chỗ có dấu chân lợn rừng, sau đó chọn một chỗ khá kín có rất nhiều dấu chân nhỏ, lấy hạt thông làm mồi nhử.
Năm đứa trẻ ba chân bốn cẳng đặt mấy cái bẫy trên đường di chuyển của động vật.
“Thủ lĩnh, vậy là xong rồi à?”
Lưu Trạm hài lòng gật đầu, ngày mai tới nhất định sẽ không về tay không nữa, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Nhóm thiếu niên vừa nói chuyện phiếm vừa đi về nhà.
“Chỗ này cách chỗ chúng ta thường đi hơi xa, còn phải xuyên qua rừng thông mới về được.” Văn Thanh Sơn nói.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, nhóm thiếu niên lại bước rất nhanh.
“Phía trước kia là cánh rừng bụi gai, hay là chúng ta đi về từ bên đó?” Tào Tráng chỉ tay về một hướng.
“Cánh rừng bụi gai không phải cũng có lợn rừng sao?” Tào Minh hỏi.
Tào Tráng tức giận đập một cái lên gáy Tào Minh, “Nhát cáy! Lợn rừng đi được vào chỗ rừng bụi gai kia thì to cỡ nào được? Chúng ta tốt xấu gì cũng là những người đã từng giết một con lợn rừng, còn sợ gì nữa!?”
“Đi đi đi, nói không chừng lát nữa chúng ta thật sự gặp được một con lợn rừng nhỏ đấy!” Trương Tiểu Mãn hưng phấn.
Đúng là lành sẹo quên đau, Lưu Trạm lười phản ứng với nhóm thiếu niên mắc bệnh trung nhị này.
Chưa cai sữa không tính, mấy con lợn nhỏ vừa cai sữa chủ yếu toàn đi kiếm ăn cùng lợn mẹ, gặp phải mấy con này chỉ có khóc, hơn nữa, lợn rừng không phải heo nhà, gặp một con lớn khoảng năm tháng thôi cũng đủ ăn đau với lực công kích đấy rồi.
Chắc là do khoảng thời gian trước nhóm Lưu Trạm liên tục săn ở khu vực này nên chỗ bụi gai cực kỳ ít dấu chân động vật nhỏ, dấu chân lợn rừng càng không có, nhóm thiếu niên cũng thả lỏng cảnh giác, vừa đi vừa tám chuyện ngất trời.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nghe được tiếng chó kêu?
“Mấy đứa có nghe thấy tiếng chó kêu không?” Lưu Trạm hỏi.
Trương Tiểu Mãn nói: “Trong nhà Trần bách hộ ở thôn chúng ta có nuôi hai con chó lớn màu vàng, nhưng không thể chạy tới nơi này được.”
Thôn dân là quân hộ, mỗi ngày ăn không đủ no lấy đâu ra đồ ăn thừa nuôi chó? Vậy thì chỉ có thể là chó hoang, nhưng chỗ bọn họ sống trước nay chưa từng nghe ai nói ở gần thôn Thiên Thương có chó hoang cả.
Lưu Trạm bước lên, “Để ta đi xem thử.”
Đi chưa được bao xa, Lưu Trạm nhìn thấy một cái dụng cụ hốt rác nằm vất vưởng dưới nền tuyết, tiếng rên rỉ của con chó nhỏ truyền ra từ đó.
Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt bắt lấy con chó nhỏ đang muốn bỏ chạy kia, xách lên nhìn kỹ hơn, suýt nữa hắn cười thành tiếng, tên nhóc này có bảy tám phần giống chó Husky, bộ dạng chắc vừa mới cai sữa, trông rõ ngu đần.
Nhóm Tào Tráng cũng vây lại xem.
“Ô, đúng là có chó thật này.”
“Nhìn con chó này hình như không giống mấy con nhà Trần bách hộ cho lắm?”
“Mày bị ngốc à? Đây là lông xám, mấy con nhà Trần bách hộ lông vàng, đương nhiên là không giống rồi.”
“Nhưng mà sao lại có chó con ở đây nhỉ?”
Lưu Trạm ôm con “chó con” vào trong ngực, bất ngờ ngoài dự kiến này khiến hắn rất vui, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
“Thủ lĩnh, huynh muốn nuôi nó à?” Văn Thanh Sơn hỏi.
Lưu Trạm gật đầu, “Đây là một con chó săn, là con của sói và chó nhà sinh ra, trăm năm khó gặp, mấy đứa phải giữ mồm giữ miệng, không được nói chuyện này ra, chờ ta nuôi nó lớn là có thể dẫn nó theo đi săn lợn rừng.”
Chó săn? Nhóm thiếu niên nhất thời bị dọa, nhưng mà nghe tên oai phết!
Thực tế đây chẳng phải là chó săn gì cả, rõ ràng là một con sói con! Đời trước Lưu Trạm rất thích nuôi chó, đặc biệt là những giống thể hình lớn, hắn còn từng muốn kiếm một con sói con về nuôi, nhưng bận rộn mãi nên vẫn chưa có cơ hội.
Về đến nhà Lưu Trạm không nói ngay với Lưu Học Uyên mà mang con sói nhỏ giấu vào trong phòng của mình trước, sói con sợ người lạ, vừa thả ra đã lập tức chạy vội vào trong góc, người run bần bật.
Sau khi ăn cơm tối xong Lưu Trạm nghiền nhỏ xương gà mang về phòng cho nó. Con sói nhỏ ban đầu còn khá đề phòng, nhưng bởi vì quá đói nên không kiên trì được nữa, chạy ra chỗ bát cơm ăn vui vẻ.
Đúng lúc này Triệu thị đi vào, bắt gặp cảnh Lưu Trạm đang cho chó ăn, vốn dĩ hắn định từ từ muộn một chút rồi mới nói cho người nhà biết, không ngờ đã bị vạch trần ngay trong ngày.
“Con nhặt được con chó này ở đâu thế?” Triệu thị kinh ngạc.
“Con nhặt được ở trên núi, mẹ, con muốn nuôi nó.” Lưu Trạm ôm con chó vuốt ve, thể hiện rõ sự yêu thích.
“Trạm Nhi muốn nuôi thì cứ nuôi đi.” Triệu thị dịu dàng cười.
Tình trạng trong nhà thế này làm gì có điều kiện nuôi thêm thú cưng? Lưu Trạm đã chuẩn bị một bụng lý do để thuyết phục, kết quả Triệu thị lại đồng ý rất dễ dàng, không kèm theo điều kiện nào cả.
“Mẹ may cho con một cái áo, qua đây mặc thử xem.” Triệu thị kéo Lưu Trạm ngồi lên giường.
Lúc này Lưu Trạm mới nhìn thấy Triệu thị đang cầm trên tay một cái áo khoác lông thỏ, chỗ da lông này chính là của mấy con thỏ hắn săn được sao?
“Mẹ không mang cái này đi bán à?”
Triệu thị vừa mặc cho Lưu Trạm vừa nói: “Thỏ của con mẹ săn được đương nhiên phải để cho con mẹ dùng, trên núi nhiều khí lạnh, con chỉ có mỗi một cái áo bông, làm sao đủ ấm được? Bán được bao nhiêu tiền đi nữa cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con.”
Áo khoác lông thỏ rất ấm, bọc kín thân trên, Lưu Trạm lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng lên.
Hắn muốn nói cảm ơn nhưng hơi xấu hổ, nhất thời chỉ có thể để im cho Triệu thị xoay qua xoay lại xem xét. Triệu thị mặc xong áo cho Lưu Trạm, gỡ tóc hắn ra búi lại cho gọn.
Từ khi đến thôn Thiên Thương đến nay, nhà họ Lưu mỗi ngày chật vật tìm đường sống, tuy chưa đến mức bụng đói cồn cào nhưng trong nhà cái gì cũng thiếu thốn, thậm chí đến dao thái cũng phải sang nhà thím Trương hàng xóm mượn.
Những ngày vất vả như vậy, Triệu thị vẫn vô cùng bình tĩnh, cố gắng từng ngày, chăm sóc cho phu quân và con trai gọn gàng sạch sẽ, nhà cửa cũng quét dọn thường xuyên.
Nói thật, Lưu Trạm cực kỳ bội phục người phụ nữ này, cũng bởi vì lý do đó nên hắn mới cam tâm tình nguyện gọi Triệu thị một tiếng mẹ.
Giờ khắc này Lưu Trạm thật sự mong mình có thể lớn nhanh hơn, 12 tuổi còn quá nhỏ, hạn chế hắn rất nhiều thứ, ngoại trừ lên núi bắt một ít động vật nhỏ ra thì không còn làm được việc nặng nào khác.
“Đào Nhi đã trở về rồi! Mau! Mau mở cửa ra! Đào Nhi đã trở về rồi! Hu hu hu, mẹ rất nhớ con!” Bỗng nhiên ở gian nhà bên kia truyền đến tiếng khóc của Ninh thị.
Là Ninh thị lại phát bệnh, Lưu Trạm vội cùng Triệu thị qua đó xem thử, vừa mới bước vào thì nhìn thấy Lưu Học Dật tát Ninh thị một cái.
“Bà rốt cuộc đã quậy đủ chưa?!” Lưu Học Dật gần như điên cuồng rống lên.
Triệu thị vốn định đi tới nâng Ninh thị dậy, bị bộ dạng của Lưu Học Dật dọa cho sững người.
“Đào Nhi đã chết rồi! Bà muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?!”
“Không! Không! Không thể! Đào Nhi chưa chết!”
“Ngậm miệng lại cho ông!” Lưu Học Dật đột nhiên túm cổ áo Ninh thị, nhấc cả người đối phương lên.
“Nhị đệ! Đệ làm gì thế?! Còn không mau buông tay!?” Lưu Học Uyên xông lên muốn kéo Lưu Học Dật ra.
Lưu Học Dật hình như cũng điên rồi, hai mắt đỏ sậm, hét vào mặt Ninh thị: “Đào Nhi đã chết! Bị chôn ở ven đường! Đã chết rồi!”
“Dật Nhi! Con làm cái gì thế?!” Lão thái thái nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Phương thị và Lưu Học Lễ chạy tới.
“Dật Nhi, con còn không mau buông tay!? Chẳng lẽ con muốn bức điên nó sao?!”
Lưu Học Dật quát lên: “Mẹ! Bây giờ nếu không phải cô ta điên thì là con điên! Con chịu quá đủ rồi! Con hận không thể bóp chết cô ta luôn đi!
“Nhị đệ! Đệ đang nói những lời khùng điên gì thế?!” Lưu Học Uyên đau lòng mắng to.
Hinh Nhi và Triệt Nhi cũng từ phòng của lão thái thái chạy ra ôm lấy Ninh thị khóc lớn, Ninh thị lại chỉ lẩm bẩm gọi tên Đào Nhi, Lưu Học Dật đã cạn sạch kiên nhẫn với người phụ nữ này.
Đêm hôm đó, Ninh thị hoàn toàn phát điên, người thân cũng không nhận ra nữa, lúc thì khóc lúc thì cười, mỗi ngày đều phải có người trông nom, nếu không sẽ nhân cơ hội chạy ra khỏi nhà, ra ngoài gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Đào Nhi của bà không.
Một buổi chiều muộn, Ninh thị chạy ra khỏi nhà, sau đó không trở về nữa.
Hôm Ninh thị trốn đi, trời bỗng đổ một trận tuyết lớn, Lưu Học Uyên nhờ ba nhà Tào Trương Văn hỗ trợ đi tìm.
Trận tuyết này quá lớn, mọi người chỉ có thể tìm quanh quẩn trong thôn, đi lại khó khăn nên không ra khỏi thôn được, nhà họ Lưu trắng một đêm không ngủ.
Vất vả chờ được đến ngày tuyết ngừng rơi, chuyện Ninh thị đi lạc đã truyền đi nhiều nhà biết, gần như nửa thôn hỗ trợ đi tìm.
Cuối cùng mọi người phát hiện Ninh thị nằm ở một đồng ruộng cách thôn bảy tám dặm, người đã đông cứng.
Lưu Học Dật ôm Ninh thị về nhà, khóc suốt một ngày.
Sau đó Ninh thị được hạ táng, bởi vì nhà họ Lưu chẳng có gì ngoài bốn bức tường nên chỉ có thể cuốn chiếu lại chôn ở sau núi.
Ninh thị đi rồi, nhà họ Lưu khôi phục lại sự yên tĩnh, mãi đến đầu xuân, tuyết từ từ tan đi, cả nhà bắt đầu một vụ mùa mới.
Một năm mới phải lên kế hoạch từ đầu xuân, tầm quan trọng của cày bừa vụ xuân đối với nông dân không cần phải nói nhiều. Cày ruộng, gieo giống, cấy mạ, mỗi bước không thể qua loa, thêm cả nhà họ Lưu chưa có đất trồng rau, bọn họ còn phải múc nước về cải tạo lại đất, trồng ít rau dưa.
Ngoài vườn rau, nhà họ Lưu vẫn còn mười mẫu ruộng nước và một mẫu ruộng cạn, nhưng mà người lao động chỉ có Lưu Học Uyên và Lưu Học Lễ.
Lưu Học Dật đã hoàn toàn phế rồi. Sang đầu xuân cả ngày không biết lêu lổng ở đâu, thỉnh thoảng say khướt về nhà, thường xuyên đi cả đêm không về.
Trong thôn đồn Lưu Học Dật thường ở lại nhà mấy quả phụ, củi khô lửa bốc, Lưu Học Uyên vừa mắng vừa khuyên đứa em trai này nhưng Lưu Học Dật không thèm để vào tai, quay đầu lại tiếp tục lêu lổng khắp nơi.
Thiếu một người đàn ông trưởng thành như Lưu Học Dật làm việc, công việc đồng áng của nhà họ Lưu bỗng chốc trở nên vội vã hơn, không còn cách nào, Lưu Học Uyên đành phải bảo Triệu thị và Lưu Trạm làm cùng, toàn bộ công việc trong nhà giao lại cho Phương thị một mình xử lý.
Ban đầu Phương thị cũng khóc sướt mướt, mấy ngày đó trong nhà vô cùng rối loạn, may mà có ba nhà Tào Trương Văn thay phiên nhau sang hỗ trợ, nếu không thì mười mẫu đất này của nhà họ Lưu không thể đuổi kịp tiến độ cày bừa vụ xuân.
[Hết chương 7]
Một nửa mùa đông vẫn chưa trôi qua, Triệu thị đã để dành được mười mấy miếng da lông của thỏ rừng.
Ban đầu Lưu Học Uyên còn nghiêm khắc giáo huấn Lưu Trạm, hắn chỉ nghe cho có mà thôi, quay đi đã tiếp tục gây án, muốn cấm túc cũng không được vì Lưu Trạm sẽ chui qua cửa sổ chạy mất dạng.
Có một hôm Lưu Học Uyên phát hiện Lưu Trạm đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, biết ngay thằng con mình lại chạy lên núi, ông chỉ có thể ngồi ở nhà tức giận thở phì phò.
“Đại ca, huynh đừng lo lắng quá, đệ thấy Lưu Trạm là một đứa trẻ rất thông minh, không sao đâu.” Lưu Học Dật ngồi xuống bên cạnh.
Lưu Học Uyên thở dài, “Trên núi vắng vẻ vì gặp nạn lợn rừng, ngày một ngày hai ngày ba không gặp không có nghĩa sẽ không bao giờ gặp, lần sau đụng phải lợn rừng không biết có còn đủ may mắn để giết nó nữa không hay là bị nó giết!”
Chuyện này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, chỉ là điều kiện trong nhà vẫn chưa đáp ứng được.
“Bọn nhỏ đều thèm thịt, bây giờ chúng ta cách ngày lại được ăn một bữa thịt, công lao của Trạm Nhi lớn nhất, đến cả sức khỏe của mẹ cũng tốt lên nhiều.” Lưu Học Dật nói.
Lưu Học Uyên thở dài thườn thượt, chẳng lẽ ông không hiểu điều này? Ông cũng đã từng yêu cầu Lưu Trạm dẫn mình theo, nhưng Lưu Trạm sống chết không đồng ý.
Trong lúc hai huynh đệ đang tán gẫu thì Ninh thị ở trong phòng bật khóc, sắc mặt Lưu Học Dật lập tức đen thui.
Bệnh tình của Ninh thị nghiêm trọng lắm rồi, thời gian đầu chỉ là ngồi một chỗ ngơ ngác, bây giờ mỗi ngày lại bật khóc vài lần.
Nhà họ Lưu đang có ba gian nhà, phòng của lão thái thái và Lưu Học Lễ nằm ở bên kia, hai phòng của Lưu Học Uyên và Lưu Học Dật nằm bên này, gần phía bếp hơn.
Vì bệnh tình của Ninh thị ngày càng nặng nên ngoại trừ lúc ăn cơm, lão thái thái và Phương thị gần như không tới phòng thăm Ninh thị nữa, mỗi ngày đã đủ thứ cần lo lắng, lại còn phải nghe Ninh thị khóc lóc, không trách mọi người đều muốn tránh đi.
Đến cả Lưu Học Dật cũng đưa Hinh Nhi và Triệt Nhi sang ở cùng phòng với bà nội, nếu không sợ là hai đứa nhỏ sẽ bị bức điên mất.
Lưu Học Dật mặt mày đen thui đi ra khỏi nhà.
Lúc này Triệu thị mới từ phòng mình đi ra, sang phòng Ninh thị xem thử. Bà an ủi Ninh thị một hồi tiếng khóc mới dần dần nhỏ xuống.
Lưu Học Uyên nhìn theo bóng dáng nhị đệ rời đi, lắc đầu thở dài.
Mùa đông ở núi Tề Vân chính là khung cảnh khắp nơi toàn tuyết là tuyết, thôn dân ngoại trừ một số người ở yên trong nhà ra thì cũng có vài người giống như nhóm của Lưu Trạm, lên núi kiếm ít đồ ăn.
Lợn rừng không hoạt động nhiều vào mùa đông, là thời điểm tương đối an toàn, đặc biệt là sau một trận tuyết lớn, động vật bắt đầu đi kiếm ăn trở lại, nói một cách dễ hiểu thì là lúc bắt gà bắt thỏ tốt nhất.
Người đi bắt càng nhiều nên thu hoạch của nhóm Lưu Trạm càng ít dần, hôm nay bọn họ chỉ bắt được đúng một con gà rừng, chẳng đủ cho năm người nhét kẽ răng.
Lưu Trạm nhìn về phía khu vực rừng sâu hơn, trong lòng khẽ động, “Phần bìa rừng này đã bị săn gần hết thú rồi, ta muốn đi vào trong kia thêm một chút, mấy đệ dám không?”
“Thủ lĩnh, huynh đi bọn đệ cũng dám đi!” Tào Tráng là người đầu tiên hưởng ứng.
“Đệ cũng vậy! Ai không đi là kẻ hèn nhát!” Trương Tiểu Mãn khí thế tràn đầy.
Lời này quả thực đã khiến hai người còn lại không còn sự lựa chọn nào khác, Lưu Trạm đảo mắt, bệnh trung nhị lại tái phát rồi.
“Ta nói trước với các đệ, chúng ta đang chuẩn bị đi vào khu vực của vua lợn rừng, nếu sợ thì tốt nhất không đi, nếu đi thì không được kéo chân sau, không thì từ nay về sau đừng đi theo ta nữa.”
Bốn thiếu niên vô thức nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không sợ hãi nữa mà phấn khích đi cùng Lưu Trạm vào sâu hơn.
Liên tục lên núi xuống núi trong một khoảng thời gian không ngắn, Lưu Trạm đã có hiểu biết sơ sơ về địa hình của khu vực này rồi, chưa đến mức rõ như lòng bàn tay nhưng ít nhất cũng không lo bị lạc đường.
Địa phận của vua lợn rừng là một mảnh rừng thông, tiết xuân hạ hoa quả dại trong rừng rất nhiều, tới mùa đông quả thông trở thành đồ ăn giàu dinh dưỡng nhất của vua lợn rừng, bảo sao một nhà con vua lợn rừng này ăn vạ luôn ở đây.
Lưu Trạm nhặt một quả thông rụng dưới mặt đất, còn to hơn cả nắm tay của hắn, hạt đầy ắp.
Cái này có thể dùng để ăn chơi, ở thời hiện đại bán giá không rẻ, Lưu Trạm thầm nghĩ liệu có nên nhặt một ít về, phơi khô để cắn lúc nhàn rỗi cũng không tồi, tiếc là bây giờ không mang túi mang sọt nên không nhặt được nhiều, ngày mai mang theo sọt đi nhặt tiếp vậy.
Cất vào trong người một ít quả thông, Lưu Trạm dẫn theo bốn người tiếp tục đi về phía trước, nhìn qua có vẻ rất tùy ý nhưng thực ra hắn vẫn luôn cẩn thận chú ý dấu vết để lại trên mặt tuyết.
Ngày hôm qua và hôm nay không có tuyết rơi, một ít động vật nhỏ đi lại trên mặt tuyết, để lại không ít dấu vết rõ ràng, thậm chí còn có cả dấu chân của lợn rừng, Lưu Trạm cố ý tránh đi những chỗ có dấu chân lợn rừng, sau đó chọn một chỗ khá kín có rất nhiều dấu chân nhỏ, lấy hạt thông làm mồi nhử.
Năm đứa trẻ ba chân bốn cẳng đặt mấy cái bẫy trên đường di chuyển của động vật.
“Thủ lĩnh, vậy là xong rồi à?”
Lưu Trạm hài lòng gật đầu, ngày mai tới nhất định sẽ không về tay không nữa, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Nhóm thiếu niên vừa nói chuyện phiếm vừa đi về nhà.
“Chỗ này cách chỗ chúng ta thường đi hơi xa, còn phải xuyên qua rừng thông mới về được.” Văn Thanh Sơn nói.
Đường núi gập ghềnh hiểm trở, nhóm thiếu niên lại bước rất nhanh.
“Phía trước kia là cánh rừng bụi gai, hay là chúng ta đi về từ bên đó?” Tào Tráng chỉ tay về một hướng.
“Cánh rừng bụi gai không phải cũng có lợn rừng sao?” Tào Minh hỏi.
Tào Tráng tức giận đập một cái lên gáy Tào Minh, “Nhát cáy! Lợn rừng đi được vào chỗ rừng bụi gai kia thì to cỡ nào được? Chúng ta tốt xấu gì cũng là những người đã từng giết một con lợn rừng, còn sợ gì nữa!?”
“Đi đi đi, nói không chừng lát nữa chúng ta thật sự gặp được một con lợn rừng nhỏ đấy!” Trương Tiểu Mãn hưng phấn.
Đúng là lành sẹo quên đau, Lưu Trạm lười phản ứng với nhóm thiếu niên mắc bệnh trung nhị này.
Chưa cai sữa không tính, mấy con lợn nhỏ vừa cai sữa chủ yếu toàn đi kiếm ăn cùng lợn mẹ, gặp phải mấy con này chỉ có khóc, hơn nữa, lợn rừng không phải heo nhà, gặp một con lớn khoảng năm tháng thôi cũng đủ ăn đau với lực công kích đấy rồi.
Chắc là do khoảng thời gian trước nhóm Lưu Trạm liên tục săn ở khu vực này nên chỗ bụi gai cực kỳ ít dấu chân động vật nhỏ, dấu chân lợn rừng càng không có, nhóm thiếu niên cũng thả lỏng cảnh giác, vừa đi vừa tám chuyện ngất trời.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nghe được tiếng chó kêu?
“Mấy đứa có nghe thấy tiếng chó kêu không?” Lưu Trạm hỏi.
Trương Tiểu Mãn nói: “Trong nhà Trần bách hộ ở thôn chúng ta có nuôi hai con chó lớn màu vàng, nhưng không thể chạy tới nơi này được.”
Thôn dân là quân hộ, mỗi ngày ăn không đủ no lấy đâu ra đồ ăn thừa nuôi chó? Vậy thì chỉ có thể là chó hoang, nhưng chỗ bọn họ sống trước nay chưa từng nghe ai nói ở gần thôn Thiên Thương có chó hoang cả.
Lưu Trạm bước lên, “Để ta đi xem thử.”
Đi chưa được bao xa, Lưu Trạm nhìn thấy một cái dụng cụ hốt rác nằm vất vưởng dưới nền tuyết, tiếng rên rỉ của con chó nhỏ truyền ra từ đó.
Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt bắt lấy con chó nhỏ đang muốn bỏ chạy kia, xách lên nhìn kỹ hơn, suýt nữa hắn cười thành tiếng, tên nhóc này có bảy tám phần giống chó Husky, bộ dạng chắc vừa mới cai sữa, trông rõ ngu đần.
Nhóm Tào Tráng cũng vây lại xem.
“Ô, đúng là có chó thật này.”
“Nhìn con chó này hình như không giống mấy con nhà Trần bách hộ cho lắm?”
“Mày bị ngốc à? Đây là lông xám, mấy con nhà Trần bách hộ lông vàng, đương nhiên là không giống rồi.”
“Nhưng mà sao lại có chó con ở đây nhỉ?”
Lưu Trạm ôm con “chó con” vào trong ngực, bất ngờ ngoài dự kiến này khiến hắn rất vui, “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
“Thủ lĩnh, huynh muốn nuôi nó à?” Văn Thanh Sơn hỏi.
Lưu Trạm gật đầu, “Đây là một con chó săn, là con của sói và chó nhà sinh ra, trăm năm khó gặp, mấy đứa phải giữ mồm giữ miệng, không được nói chuyện này ra, chờ ta nuôi nó lớn là có thể dẫn nó theo đi săn lợn rừng.”
Chó săn? Nhóm thiếu niên nhất thời bị dọa, nhưng mà nghe tên oai phết!
Thực tế đây chẳng phải là chó săn gì cả, rõ ràng là một con sói con! Đời trước Lưu Trạm rất thích nuôi chó, đặc biệt là những giống thể hình lớn, hắn còn từng muốn kiếm một con sói con về nuôi, nhưng bận rộn mãi nên vẫn chưa có cơ hội.
Về đến nhà Lưu Trạm không nói ngay với Lưu Học Uyên mà mang con sói nhỏ giấu vào trong phòng của mình trước, sói con sợ người lạ, vừa thả ra đã lập tức chạy vội vào trong góc, người run bần bật.
Sau khi ăn cơm tối xong Lưu Trạm nghiền nhỏ xương gà mang về phòng cho nó. Con sói nhỏ ban đầu còn khá đề phòng, nhưng bởi vì quá đói nên không kiên trì được nữa, chạy ra chỗ bát cơm ăn vui vẻ.
Đúng lúc này Triệu thị đi vào, bắt gặp cảnh Lưu Trạm đang cho chó ăn, vốn dĩ hắn định từ từ muộn một chút rồi mới nói cho người nhà biết, không ngờ đã bị vạch trần ngay trong ngày.
“Con nhặt được con chó này ở đâu thế?” Triệu thị kinh ngạc.
“Con nhặt được ở trên núi, mẹ, con muốn nuôi nó.” Lưu Trạm ôm con chó vuốt ve, thể hiện rõ sự yêu thích.
“Trạm Nhi muốn nuôi thì cứ nuôi đi.” Triệu thị dịu dàng cười.
Tình trạng trong nhà thế này làm gì có điều kiện nuôi thêm thú cưng? Lưu Trạm đã chuẩn bị một bụng lý do để thuyết phục, kết quả Triệu thị lại đồng ý rất dễ dàng, không kèm theo điều kiện nào cả.
“Mẹ may cho con một cái áo, qua đây mặc thử xem.” Triệu thị kéo Lưu Trạm ngồi lên giường.
Lúc này Lưu Trạm mới nhìn thấy Triệu thị đang cầm trên tay một cái áo khoác lông thỏ, chỗ da lông này chính là của mấy con thỏ hắn săn được sao?
“Mẹ không mang cái này đi bán à?”
Triệu thị vừa mặc cho Lưu Trạm vừa nói: “Thỏ của con mẹ săn được đương nhiên phải để cho con mẹ dùng, trên núi nhiều khí lạnh, con chỉ có mỗi một cái áo bông, làm sao đủ ấm được? Bán được bao nhiêu tiền đi nữa cũng không quan trọng bằng sức khỏe của con.”
Áo khoác lông thỏ rất ấm, bọc kín thân trên, Lưu Trạm lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng lên.
Hắn muốn nói cảm ơn nhưng hơi xấu hổ, nhất thời chỉ có thể để im cho Triệu thị xoay qua xoay lại xem xét. Triệu thị mặc xong áo cho Lưu Trạm, gỡ tóc hắn ra búi lại cho gọn.
Từ khi đến thôn Thiên Thương đến nay, nhà họ Lưu mỗi ngày chật vật tìm đường sống, tuy chưa đến mức bụng đói cồn cào nhưng trong nhà cái gì cũng thiếu thốn, thậm chí đến dao thái cũng phải sang nhà thím Trương hàng xóm mượn.
Những ngày vất vả như vậy, Triệu thị vẫn vô cùng bình tĩnh, cố gắng từng ngày, chăm sóc cho phu quân và con trai gọn gàng sạch sẽ, nhà cửa cũng quét dọn thường xuyên.
Nói thật, Lưu Trạm cực kỳ bội phục người phụ nữ này, cũng bởi vì lý do đó nên hắn mới cam tâm tình nguyện gọi Triệu thị một tiếng mẹ.
Giờ khắc này Lưu Trạm thật sự mong mình có thể lớn nhanh hơn, 12 tuổi còn quá nhỏ, hạn chế hắn rất nhiều thứ, ngoại trừ lên núi bắt một ít động vật nhỏ ra thì không còn làm được việc nặng nào khác.
“Đào Nhi đã trở về rồi! Mau! Mau mở cửa ra! Đào Nhi đã trở về rồi! Hu hu hu, mẹ rất nhớ con!” Bỗng nhiên ở gian nhà bên kia truyền đến tiếng khóc của Ninh thị.
Là Ninh thị lại phát bệnh, Lưu Trạm vội cùng Triệu thị qua đó xem thử, vừa mới bước vào thì nhìn thấy Lưu Học Dật tát Ninh thị một cái.
“Bà rốt cuộc đã quậy đủ chưa?!” Lưu Học Dật gần như điên cuồng rống lên.
Triệu thị vốn định đi tới nâng Ninh thị dậy, bị bộ dạng của Lưu Học Dật dọa cho sững người.
“Đào Nhi đã chết rồi! Bà muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa?!”
“Không! Không! Không thể! Đào Nhi chưa chết!”
“Ngậm miệng lại cho ông!” Lưu Học Dật đột nhiên túm cổ áo Ninh thị, nhấc cả người đối phương lên.
“Nhị đệ! Đệ làm gì thế?! Còn không mau buông tay!?” Lưu Học Uyên xông lên muốn kéo Lưu Học Dật ra.
Lưu Học Dật hình như cũng điên rồi, hai mắt đỏ sậm, hét vào mặt Ninh thị: “Đào Nhi đã chết! Bị chôn ở ven đường! Đã chết rồi!”
“Dật Nhi! Con làm cái gì thế?!” Lão thái thái nghe thấy động tĩnh, vội vàng cùng Phương thị và Lưu Học Lễ chạy tới.
“Dật Nhi, con còn không mau buông tay!? Chẳng lẽ con muốn bức điên nó sao?!”
Lưu Học Dật quát lên: “Mẹ! Bây giờ nếu không phải cô ta điên thì là con điên! Con chịu quá đủ rồi! Con hận không thể bóp chết cô ta luôn đi!
“Nhị đệ! Đệ đang nói những lời khùng điên gì thế?!” Lưu Học Uyên đau lòng mắng to.
Hinh Nhi và Triệt Nhi cũng từ phòng của lão thái thái chạy ra ôm lấy Ninh thị khóc lớn, Ninh thị lại chỉ lẩm bẩm gọi tên Đào Nhi, Lưu Học Dật đã cạn sạch kiên nhẫn với người phụ nữ này.
Đêm hôm đó, Ninh thị hoàn toàn phát điên, người thân cũng không nhận ra nữa, lúc thì khóc lúc thì cười, mỗi ngày đều phải có người trông nom, nếu không sẽ nhân cơ hội chạy ra khỏi nhà, ra ngoài gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Đào Nhi của bà không.
Một buổi chiều muộn, Ninh thị chạy ra khỏi nhà, sau đó không trở về nữa.
Hôm Ninh thị trốn đi, trời bỗng đổ một trận tuyết lớn, Lưu Học Uyên nhờ ba nhà Tào Trương Văn hỗ trợ đi tìm.
Trận tuyết này quá lớn, mọi người chỉ có thể tìm quanh quẩn trong thôn, đi lại khó khăn nên không ra khỏi thôn được, nhà họ Lưu trắng một đêm không ngủ.
Vất vả chờ được đến ngày tuyết ngừng rơi, chuyện Ninh thị đi lạc đã truyền đi nhiều nhà biết, gần như nửa thôn hỗ trợ đi tìm.
Cuối cùng mọi người phát hiện Ninh thị nằm ở một đồng ruộng cách thôn bảy tám dặm, người đã đông cứng.
Lưu Học Dật ôm Ninh thị về nhà, khóc suốt một ngày.
Sau đó Ninh thị được hạ táng, bởi vì nhà họ Lưu chẳng có gì ngoài bốn bức tường nên chỉ có thể cuốn chiếu lại chôn ở sau núi.
Ninh thị đi rồi, nhà họ Lưu khôi phục lại sự yên tĩnh, mãi đến đầu xuân, tuyết từ từ tan đi, cả nhà bắt đầu một vụ mùa mới.
Một năm mới phải lên kế hoạch từ đầu xuân, tầm quan trọng của cày bừa vụ xuân đối với nông dân không cần phải nói nhiều. Cày ruộng, gieo giống, cấy mạ, mỗi bước không thể qua loa, thêm cả nhà họ Lưu chưa có đất trồng rau, bọn họ còn phải múc nước về cải tạo lại đất, trồng ít rau dưa.
Ngoài vườn rau, nhà họ Lưu vẫn còn mười mẫu ruộng nước và một mẫu ruộng cạn, nhưng mà người lao động chỉ có Lưu Học Uyên và Lưu Học Lễ.
Lưu Học Dật đã hoàn toàn phế rồi. Sang đầu xuân cả ngày không biết lêu lổng ở đâu, thỉnh thoảng say khướt về nhà, thường xuyên đi cả đêm không về.
Trong thôn đồn Lưu Học Dật thường ở lại nhà mấy quả phụ, củi khô lửa bốc, Lưu Học Uyên vừa mắng vừa khuyên đứa em trai này nhưng Lưu Học Dật không thèm để vào tai, quay đầu lại tiếp tục lêu lổng khắp nơi.
Thiếu một người đàn ông trưởng thành như Lưu Học Dật làm việc, công việc đồng áng của nhà họ Lưu bỗng chốc trở nên vội vã hơn, không còn cách nào, Lưu Học Uyên đành phải bảo Triệu thị và Lưu Trạm làm cùng, toàn bộ công việc trong nhà giao lại cho Phương thị một mình xử lý.
Ban đầu Phương thị cũng khóc sướt mướt, mấy ngày đó trong nhà vô cùng rối loạn, may mà có ba nhà Tào Trương Văn thay phiên nhau sang hỗ trợ, nếu không thì mười mẫu đất này của nhà họ Lưu không thể đuổi kịp tiến độ cày bừa vụ xuân.
[Hết chương 7]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook