Trải qua chuyện kia, trong quân không còn ai dám bác bỏ kiến nghị của Đại hoàng tử nữa, cuối cùng Đại hoàng tử quyết định sau khi tuyết ngừng rơi, toàn quân sẽ xuất chinh tiến vào bình nguyên Thương Hà, quyết chiến một trận với chủ lực của quân Yến.

Lúc cởi áo giáp ra Lưu Trạm mới biết trên lưng mình trúng hai mũi tên, chỗ bụng cũng có vết thương bị đao quẹt, mấy vết thương nhỏ hơn thì nhiều không kể xiết.

Trước đêm đại chiến, Đại hoàng tử gần như mỗi ngày đều triệu tập các tướng lĩnh nghị sự, cấp bậc tiểu tướng như Lưu Trạm đương nhiên không đủ tư cách tham dự.

Tin chiến thắng chạy liên tục tám trăm dặm về kinh, lấy lại Cấp Dương Quan, cứu vãn mặt mũi của Tuyên Đế là đủ rồi, ngày sau ở bình nguyên Thương Hà muốn đánh bao lâu, muốn đánh thế nào, đánh sao cũng được.

Phía đông của Cấp Dương Quan là bình nguyên Thương Hà, lấy về được Cấp Dương Quan tức là lấy về một cái phòng tuyến vững chắc cho Bắc Cương của Đại Sở.

Xung quanh doanh trại đốt lửa sưởi ấm, Lưu Trạm và Tào Tráng, Lý Tiểu Liên, Vi Thành Quý, một nhóm ngồi quây xung quanh đống lửa trò chuyện.

“Đại ca.” Bả vai bên trái của Lý Tiểu Liên bị chém một đao, nửa người không động đậy được.

Vì tư lợi của bản thân mà không tiếc hy sinh hai mươi vạn mạng người, Lưu Trạm tự nhận bản thân là kẻ vô tình*, nhưng so với những người này quả thực vẫn còn kém xa.

Mưa tuyết chính là kiểu thời tiết giá rét nhất, bọn họ trưởng thành ở Bắc Cương nên đã thích nghi được, còn những binh lính đến từ phương nam thì đã ngã bệnh không ít rồi.

Liên tục mấy ngày trời âm u, dựa theo kinh nghiệm sống xưa giờ, đợt mưa tuyết này sẽ còn kéo dài thêm nửa tháng nữa. Cây cối ở bình địa Phù Dung đã bị binh lính chặt gần trụi, nếu không đốt lửa thì nhiệt độ ban đêm có thể lạnh đến chết người.

Lại phải nói thêm là Lưu Trạm và đại đa số những thân vệ còn sống của hắn cũng phải cảm ơn mấy cái áo giáp được luyện từ sắt tinh khiết này.

Hôm qua Lưu Trạm đã bàn bạc xong xuôi với bọn họ, nếu bị sắp xếp phải công thành, thay vì bò lên tường thành sống chết khó đoán thì hãy liều mạng tập trung phá cửa thành.

Mưa tuyết chính là kiểu thời tiết giá rét nhất, bọn họ trưởng thành ở Bắc Cương nên đã thích nghi được, còn những binh lính đến từ phương nam thì đã ngã bệnh không ít rồi.

Cũng có một vài người đi qua chỗ sân mà nhóm Lưu Trạm đang tụ tập, nhìn qua một lượt những binh lính bị thương nằm la liệt trên đất rồi rời đi, chẳng biết bên trên có sắp xếp nào khác không.

Lưu Trạm nói: “Lần này trước khi xuất chinh ta đã bảo phụ thân gửi tin cho gia tộc, nhờ bọn họ tìm trong gia tộc một tiểu thư khuê các tới làm thê tử của đệ. Nhà đệ chỉ còn một mình đệ, nếu đệ xảy ra chuyện thì ta chẳng còn mặt mũi nào trở về gặp mẹ đệ nữa.”

Hôm qua Chu Thiền hạ lệnh cho toàn bộ tướng sĩ trong doanh nấu canh gừng đuổi lạnh, nhưng mà vật tư hữu hạn, bát canh gừng nấu ra cũng chỉ nhạt nhẽo như nước lã.

Những người bên cạnh Đại hoàng tử toàn là những kẻ nịnh nọt siêu phàm, sôi nổi phụ họa: “Lưu phó úy, ngươi lập đại công như thế sao không tới nói cho điện hạ biết?”

Lưu Trạm làm một cái bàn cát đơn giản, nhàn rỗi không có gì làm là lại ngồi viết viết vẽ vẽ suy tính.

Chờ đến khi hai làn mưa tên dày đặc từ Cấp Dương Quan bay xuống xong, Lưu Trạm thổi còi một lần nữa, Tào Tráng và một vài binh lính cường tráng nhất vọt tới cửa thành đầu tiên, lập tức khiêng cọc đâm vào cửa thành.

Giữa đỉnh bình địa Phù Dung và thung lũng Dương Bắc có một vùng đất trống, từ nơi đó đi hướng về phía bình nguyên Thương Hà thêm khoảng mấy chục dặm là tới Cấp Dương Quan.

Đại hoàng tử giật mình: “Ngươi là người mở cửa thành Cấp Dương Quan?”

Đầu óc Lưu Trạm vẫn còn chút tỉnh táo, hắn thổi cái còi buộc trên cổ, đây là mệnh lệnh tạm dừng tiến lên, xây dựng lá chắn phòng thủ ngay tại chỗ.

Cấp Dương Quan là cửa quan lớn đầu tiên nhất định phải đi qua nếu muốn vào bình nguyên Thương Hà, bây giờ Cấp Dương Quan đã bị quân Yến chiếm lĩnh, muốn tiến vào bình nguyên Thương Hà chỉ có một cách là phải lấy Cấp Dương Quan về trước.

Tương tự, nếu quân Yến muốn bảo vệ bình nguyên Thương Hà thì phải bảo vệ bằng được Cấp Dương Quan, suy ra trận chiến sắp tới sẽ cực kỳ ác liệt.

“Thủ lĩnh, để đệ cởi áo giáp cho, huynh ngủ một lát đi.” Lưu Trạm suy nghĩ quá tập trung, Trương Tiểu Mãn gọi mấy lần hắn mới hoàn hồn.

Về phần Lưu Trạm, hắn phải đi tìm Đại hoàng tử đang thăm hỏi động viên những tướng sĩ bị thương đã.

Dưới trướng Lưu Trạm có ba ngàn người, còn sống được một phần ba đã là điều cực kỳ may mắn rồi, nhiều doanh trại và đội ngũ khác còn chẳng có nổi một ai còn sống.

Mưa dầm liên miên hơn mười ngày cuối cùng cũng chấm dứt, ánh nắng đã lâu không được nhìn thấy chiếu xuống Bắc Cương, chỉ qua một đêm, xuân về hoa nở, cây cối đâm chồi lộc non.

Lưu Trạm ôm quyền nói: “Bái kiến Đại hoàng tử, tiểu tướng là phó úy Lưu Trạm dưới trướng của ngài.”

Binh lính lại không có tâm tình ngắm cảnh xuân, trên dưới toàn doanh quân Sở đang lâm vào bầu không khí khẩn trương trước một trận đại chiến.

Khắp nơi toàn là xác chết!

Hôm qua Chu Thiền hạ lệnh cho toàn bộ tướng sĩ trong doanh nấu canh gừng đuổi lạnh, nhưng mà vật tư hữu hạn, bát canh gừng nấu ra cũng chỉ nhạt nhẽo như nước lã.

Hai bên tai Lưu Trạm kêu ong ong.

Đại hoàng tử hạ lệnh toàn doanh xuất phát.

Gã căn bản không nghĩ tới chuyện đọ sức dài lâu với quân Yến, cho nên mới đòi hỏi một trận quyết chiến trong khoảng thời gian sớm nhất có thể, cho nên gã chèn ép những người không có cùng suy nghĩ với mình như Trương Thái Ninh, gã chỉ cần Cấp Dương Quan, và không tiếc dùng hai mươi vạn mạng người đi đổi!

Thám báo tới báo, ở Cấp Dương Quan, quân Yến đã bày trận hình hơn mười vạn binh mã, quyết tâm bảo vệ Cấp Dương Quan, tử chiến một trận với quân Sở.

Lưu Trạm tùy tiện buộc cái áo dính máu lên người, cầm bội đao dẫn theo vài người đi ra ngoài.

Quân Sở lại một lần nữa gióng trống xuất binh.

Năm vạn quân tiên phong của quân Sở cũng tới bày trận trước mặt quân Yến, cách quân tiên phong của quân Yến khoảng chưa tới một dặm. Từ xa nhìn lại, kỵ binh quân Yến triển khai thế trận Nguyệt Nha, nhân số cực đông, đen sì một màu, không nhìn thấy điểm cuối.

Ngoại trừ ba vạn quân tinh nhuệ dưới trướng Đại hoàng tử, các đội quân khác tính sơ sơ sống sót được khoảng một vạn người mỗi đội, tổng quân Sở còn khoảng xấp xỉ mười vạn người, trong đó một nửa là bị thương, không thể lập tức lên chiến trường thêm lần nữa.

Tin đại thắng ở Bắc Cương hay ngày sau cũng truyền tới kinh thành.

Tiếng trống trận vang lên, quân tiên phong của quân Sở bày trận Phong Thỉ, mười lăm hàng mỗi hàng một ngàn thuẫn binh chặt chẽ xếp thành hình mũi tên trước trận.

Cấp Dương Quan đại thắng, hắn chiến đấu vì Đại hoàng tử, phá cửa thành Cấp Dương Quan cho Đại hoàng tử, những việc này phải làm cho chính chủ biết, nếu không thì các huynh đệ đã ngã xuống vô ích rồi!

Đại hoàng tử, hoặc nói đúng hơn là gia tộc họ Chu, muốn phân chia lại thế lực ở Bắc Cương. Sau trận chiến này, thành Tấn Dương và những binh lính đóng quân ở Cấp Dương Quan đều nằm trong lòng bàn tay gia tộc họ Chu. Mục đích của họ Chu chính là thay thế họ Nhan!

Lít nha lít nhít khoảng hai vạn cung tiễn thủ xếp sau thuẫn binh, sẵn sàng ứng chiến, sau đó nữa là trường thương binh và bộ binh chiếm số lượng nhiều nhất.

Nâng thang, khiêng cọc, máy bắn đá và đủ các loại dụng cụ dùng để công thành cũng được hữu hộ quân đưa vào trận địa, thuẫn binh phải yểm hộ cho quân công thành xông được tới cửa thành.

Đại hoàng tử cười ha ha, trong lòng rất hưởng thụ, “Trên người của ngươi nhiều thương tích, mau tới chỗ thái y kiểm tra đi, tuổi còn trẻ nhớ chữa triệt để tránh tai họa về sau. Ngươi tên là Lưu Trạm đúng không? Bổn điện hạ sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Quân Sở không có kỵ binh.

Đầu tiên, Lưu Trạm bảo Trương Tiểu Mãn dẫn người đi khắp nơi rải lời đồn, gặp ai cũng nói phó úy Lưu Trạm của doanh bọn họ là người đầu tiên mở cửa thành Cấp Dương Quan, là người đầu tiên tiến vào Cấp Dương Quan, kể lại quá trình sinh động y như thật.

“Đúng rồi, là ngươi.” Đại hoàng tử nhìn quần áo trên người Lưu Trạm không có chỗ nào là không dính máu, trong mắt lộ ra một tia xúc động, “Ngươi bị thương thế này sao không tìm một chỗ dưỡng thương, còn muốn đi đâu?”

Kỵ binh quân Yến nổi danh khắp thiên hạ, vừa khai trận đã cho kỵ binh quân mình gặp kỵ binh quân Yến, cứng đối cứng không phải thượng sách.

Sau khi đánh hạ được Cấp Dương Quan, Đại hoàng tử dẫn theo đội quân tinh nhuệ của mình vào thành, tiếp quản Cấp Dương Quan. Lúc này trong thành toàn là tiếng hoan hô chúc mừng, đều là tiếng ăn mừng của những binh lính may mắn ngồi mát ăn bát vàng.

Vô số lần diễn tập, vô số lần thảo luận bàn bạc tính kế, hết thảy đều chuẩn bị cho ngày này!

Tương tự, nếu quân Yến muốn bảo vệ bình nguyên Thương Hà thì phải bảo vệ bằng được Cấp Dương Quan, suy ra trận chiến sắp tới sẽ cực kỳ ác liệt.

Trên chiến trường, Lưu Trạm đứng ở khoảng cuối của đại quân, đằng trước đã bắt đầu khai chiến, tiếng gào thét la rống vang lên quanh quẩn khắp bình nguyên. Một trận chiến đánh nhau giáp lá cà, khắp chiến trường toàn là thi thể, mùi máu tươi nồng nặc tưởng chừng có thể bay xa được mười dặm.

Quân Sở lại một lần nữa gióng trống xuất binh.

Đại hoàng tử cực kỳ kích động, hét khàn cả giọng: “Công thành!!!!”

Lúc cửa thành bị phá, hai bên xông vào nhau cực kỳ hỗn loạn, Lý Tiểu Liên vì yểm hộ cho Lưu Trạm mà bị ăn một đao, Lưu Trạm còn tưởng Lý Tiểu Liên đã không thể kiên trì được, bây giờ nhìn thấy người vẫn còn đứng trước mặt mình, tuy chịu nhiều vết thương nhưng vẫn còn sống, trong lòng hắn cảm xúc cuồn cuộn.

Tả trấn quân và hữu trấn quân đồng thời xông lên, từ hai bên trái phải bọc lấy quân Yến. Nhảy vào chiến trường đầu tiên chính là hai vạn kỵ binh của tả hữu trấn quân, theo sát phía sau là năm vạn bộ binh.

Trong lúc đội kỵ binh thứ hai của quân Yến chuẩn bị nhảy vào chiến trường, quân Sở cũng xuất thêm binh, hai cánh trái phải lại có thêm ba vạn bộ binh nữa.

Quân Yến xuất chiến khoảng bốn vạn kỵ binh, quân Sở lấy mạng người đè mạng người, không tiếc đại giới bao vây tiễu trừ, chỉ còn lại khoảng linh tinh mấy ngàn người, quân Yến không thể không bổ sung thêm hai vạn kỵ binh nữa lên chiến trường.

Kỵ binh quân Yến rút đi như thủy triều, để lại là một vạn bộ binh đánh bọc hậu.

Cứ vậy kéo dài tới tháng bảy.

Trong lúc đội kỵ binh thứ hai của quân Yến chuẩn bị nhảy vào chiến trường, quân Sở cũng xuất thêm binh, hai cánh trái phải lại có thêm ba vạn bộ binh nữa.

Càng ngày càng có nhiều binh lính của quân Sở gia nhập chiến trường, đội ngũ của Lưu Trạm cũng càng ngày càng bị đẩy lên trước.

Nước Yến cũng giống như vùng Bắc Cương, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, bá tánh dân cư chưa tới một phần mười Đại Sở.

Đến khi thực sự được tận mắt nhìn thấy chiến trường chân chính, một cơn choáng váng ập vào đầu hắn.

Tiếng trống trận dồn dập quanh quẩn bên tai.

Khắp nơi toàn là xác chết!

“Bẩm Đại hoàng tử, tiểu tướng đang định sang chỗ quân y lấy ít thuốc trị thương.”

Quân Yến xuất chiến khoảng bốn vạn kỵ binh, quân Sở lấy mạng người đè mạng người, không tiếc đại giới bao vây tiễu trừ, chỉ còn lại khoảng linh tinh mấy ngàn người, quân Yến không thể không bổ sung thêm hai vạn kỵ binh nữa lên chiến trường.

Quân Sở đã xuất đi hơn mười lăm vạn người, những người này đa số đã biến thành thi thể. Kỵ binh của quân Yến đúng là danh bất hư truyền, cơ bản phải dùng năm mạng người mới hạ được một kỵ binh của quân Yến. Một khoảng bình nguyên mênh mông rộng lớn trước mắt toàn là máu tươi và xác chết!

Nếu không nhờ có các thợ rèn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rèn ra được một ngàn bộ áo giáp thì không biết trong số những người còn sống ở đây có mặt được một nửa hay không, bây giờ phóng tầm mắt nhìn xung quanh, vẫn thấy khá nhiều người của mình.

Đúng lúc này, Cấp Dương Quan thu binh!

Lúc này chẳng có ai để ý người ban nãy hô lên đã nhanh như chớp chuồn đi, nhìn bóng dáng quả nhiên là Trương Tiểu Mãn.

Phía tây của Cấp Dương Quan là bình địa Phù Dung, lưng của bình địa Phù Dung dựa vào nơi hiểm yếu nhất của sông Hoàng Xuyên và núi Tề Vân, phía nam của Cấp Dương Quan là thung lũng Dương Bắc.

Kỵ binh quân Yến rút đi như thủy triều, để lại là một vạn bộ binh đánh bọc hậu.

Kế tiếp nước Yến còn phải bảo vệ Phạm Dương Quan và Lịch Dương Quan, chưa tính thôn trấn khắp các huyện ở bình nguyên Thương Hà, không thể dốc hết toàn bộ ba mươi vạn người liều mạng với quân Sở ở Cấp Dương Quan được.

Đại hoàng tử cực kỳ kích động, hét khàn cả giọng: “Công thành!!!!”

Tùy tùng cũng biết tính nết của Đại hoàng tử, biết nên cư xử như thế nào trước mặt người ngoài, “Thuộc hạ lập tức dẫn Lưu phó úy đi tìm Mã thái y!”

Tiếng trống trận dồn dập quanh quẩn bên tai.

Lưu Trạm ngồi cạnh đống lửa cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ ngay từ đầu mục tiêu của Đại hoàng tử chính là Cấp Dương Quan!

Lưu Trạm và ba ngàn người dưới trướng bắt đầu xông lên.

Tin chiến thắng vẫn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu như cũ, chỉ nói đã tiêu diệt toàn bộ bảy vạn kỵ binh quân Yến và ba vạn quân canh giữ thành, không nhắc chính xác số binh sĩ thương vong của quân Sở. Các thế gia trong triều cũng thức thời, không ai dám thắc mắc trong lúc Tuyên Đế đang vui mừng.

Vô số lần diễn tập, vô số lần thảo luận bàn bạc tính kế, hết thảy đều chuẩn bị cho ngày này!

Bắt đầu từ đây, Đại hoàng tử có quyền tự chủ bổ nhiệm tất cả các chức quan ở Bắc Cương, dưới sự kiến nghị của Chu Thiền, Đại hoàng tử lập tức đề bạt lên một nhóm người bổ sung những vị trí bị trống trong quân.

Tiếng la hét bốn phía kêu đinh tai nhức óc, Lưu Trạm bất chấp mọi người có nghe được hay không, ra sức rống: “Thuẫn binh đẩy lên lần lượt! Bộ binh đằng sau không được tụt lại! Ba người một tổ! Dựa vào lẫn nhau!”

Trong khoảnh khắc cửa thành bị đẩy ra, Lưu Trạm xen lẫn trong đám người, cùng nhau chạy vào Cấp Dương Quan. Bên trong Cấp Dương Quan vẫn còn dư lại khoảng một vạn quân Yến bảo vệ, lại thêm một hồi ác chiến nữa.

Lưu Trạm không kiêu ngạo không siểm nịnh tường thuật tóm tắt quá trình phá cửa thành như thế nào, xông vào thành như thế nào, vật lộn với quân Yến bảo vệ thành như thế nào, lúc này ánh mắt Đại hoàng tử nhìn Lưu Trạm mới có vài phần nghiêm túc.

Trên chiến trường hỗn loạn này, chỉ có đoàn kết bên nhau thì tỷ lệ còn sống mới cao lên được một chút.

Số binh lính còn lại chia thành hai nửa, Đại hoàng tử và đại tướng quân Chu Thiền dẫn theo bốn vạn người tiến vào chiếm giữ thành Tấn Dương, số còn lại ở lại Cấp Dương Quan.

Mặt đất dưới chân không còn chỗ nào nguyên vẹn, tất cả chỉ có thể đạp lên thi thể mà xông pha, mũi tên không ngừng bay trên đỉnh đầu, bên cạnh không ngừng có người ngã xuống.

Trên mặt nhớp nháp, Lưu Trạm không phân biệt được là máu hay là mồ hôi. Hắn dẫn dắt binh lính vững bước tiến lên, vung đao liên tục, mỗi một nhát đao là một địch nhân ngã xuống.

Đại hoàng tử lập tức phẫn nộ hỏi người bên cạnh: “Quân y đang ở đâu? Sao lại để chiến sĩ tự mình đi tìm?”

Giờ này khắc này, trong đại não của mọi người chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là giết sạch kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt của mình!

Hai bên tai Lưu Trạm kêu ong ong.

Kỵ binh quân Yến nổi danh khắp thiên hạ, vừa khai trận đã cho kỵ binh quân mình gặp kỵ binh quân Yến, cứng đối cứng không phải thượng sách.

Càng tới gần Cấp Dương Quan, mưa tên trên trời càng dày.

Nâng thang, khiêng cọc, máy bắn đá và đủ các loại dụng cụ dùng để công thành cũng được hữu hộ quân đưa vào trận địa, thuẫn binh phải yểm hộ cho quân công thành xông được tới cửa thành.

Đầu óc Lưu Trạm vẫn còn chút tỉnh táo, hắn thổi cái còi buộc trên cổ, đây là mệnh lệnh tạm dừng tiến lên, xây dựng lá chắn phòng thủ ngay tại chỗ.

Chờ đến khi hai làn mưa tên dày đặc từ Cấp Dương Quan bay xuống xong, Lưu Trạm thổi còi một lần nữa, Tào Tráng và một vài binh lính cường tráng nhất vọt tới cửa thành đầu tiên, lập tức khiêng cọc đâm vào cửa thành.

Hôm qua Lưu Trạm đã bàn bạc xong xuôi với bọn họ, nếu bị sắp xếp phải công thành, thay vì bò lên tường thành sống chết khó đoán thì hãy liều mạng tập trung phá cửa thành.

Hai cây cọc cực lớn thay nhau tông vào cửa thành, dần dần cửa thành cũng không thể kiên trì được.

Lưu Trạm cũng tin lần này Đại hoàng tử sẽ không quên tên của hắn nữa.

Trong khoảnh khắc cửa thành bị đẩy ra, Lưu Trạm xen lẫn trong đám người, cùng nhau chạy vào Cấp Dương Quan. Bên trong Cấp Dương Quan vẫn còn dư lại khoảng một vạn quân Yến bảo vệ, lại thêm một hồi ác chiến nữa.

Đúng lúc này, Cấp Dương Quan thu binh!

Trong ngoài Cấp Dương Quan ồn ào la hét tới rạng sáng ngày tiếp theo mới dần yên tĩnh lại.

Tất cả các kho lúa của Cấp Dương Quan đều trống không, chứng tỏ ngay từ đầu quân Yến không hề có ý định tử thủ thành trì, có lẽ các tướng lĩnh người Yến cũng biết rõ là bọn họ không thể ngăn cản được một trận chiến mà quân Sở sẽ dốc toàn lực.

Tuy đang rất mệt nhưng Lưu Trạm biết rõ lúc này không thể nằm một chỗ, mặc dù hắn đã mệt đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là chìm vào giấc ngủ say.

Trong ngoài Cấp Dương Quan cũng toàn là người chết.

Giữa mớ hỗn độn, Lưu Trạm cầm cây đao dính đầy máu đi qua đi lại tìm kiếm, nhìn thấy quân Yến nào còn sống sót lập tức một đao kết liễu.

Hắn gần như di chuyển khắp Cấp Dương Quan, cuối cùng chỉ tìm về được mấy trăm huynh đệ, trên người ai cũng đầy vết thương lớn bé đủ cả. Lưu Trạm tìm một khoảng sân, bảo mọi người tập hợp lại, ưu tiên xử lý miệng vết thương trước.

Trước đêm đại chiến, Đại hoàng tử gần như mỗi ngày đều triệu tập các tướng lĩnh nghị sự, cấp bậc tiểu tướng như Lưu Trạm đương nhiên không đủ tư cách tham dự.

Lúc này, Tào Tráng ở bên ngoài lớn tiếng hô lên: “Thủ lĩnh, đệ tìm được Tiểu Liên! Thêm khoảng hơn một trăm huynh đệ nữa!”

Lý Tiểu Liên chất phác mỉm cười.

Cuống họng Lưu Trạm nghẹn lại, hắn chống đao đứng ở cửa chính nhìn những gương mặt quen thuộc đang dìu nhau đi tới.

Tuy rằng quân Yến đã bỏ Cấp Dương Quan nhưng mục đích của bọn họ đã đạt được, trận chiến này quân Sở thương vong cực kỳ thê thảm, có thể nói là giết địch năm trăm tự tổn hại một ngàn!

“Đại ca.” Bả vai bên trái của Lý Tiểu Liên bị chém một đao, nửa người không động đậy được.

Lưu Trạm làm một cái bàn cát đơn giản, nhàn rỗi không có gì làm là lại ngồi viết viết vẽ vẽ suy tính.

Đại hoàng tử rất hứng thú với từng chi tiết của trận đánh này, “Tình hình lúc ấy như thế nào? Mau kể lại cho bổn điện hạ nghe.”

Lưu Trạm đỡ lấy đối phương, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút: “Trở về là tốt rồi.”

Trước khi tuyên chiến hai bên đều tuyên bố nhân số phóng đại lên, trên thực tế trận chiến vừa rồi, quân Yến xuất hơn mười vạn binh bảo vệ Cấp Dương Quan, gần như đã là một nửa binh lực của cả nước.

Lúc cửa thành bị phá, hai bên xông vào nhau cực kỳ hỗn loạn, Lý Tiểu Liên vì yểm hộ cho Lưu Trạm mà bị ăn một đao, Lưu Trạm còn tưởng Lý Tiểu Liên đã mất mạng, bây giờ nhìn thấy người vẫn còn đứng trước mặt mình, tuy chịu nhiều vết thương nhưng vẫn còn sống, trong lòng hắn cảm xúc cuồn cuộn.

Lưu Trạm nói: “Lần này trước khi xuất chinh ta đã bảo phụ thân gửi tin cho gia tộc, nhờ bọn họ tìm trong gia tộc một tiểu thư khuê các tới làm thê tử của đệ. Nhà đệ chỉ còn một mình đệ, nếu đệ xảy ra chuyện thì ta chẳng còn mặt mũi nào trở về gặp mẹ đệ nữa.”

Tiếng trống trận vang lên, quân tiên phong của quân Sở bày trận Phong Thỉ, mười lăm hàng mỗi hàng một ngàn thuẫn binh chặt chẽ xếp thành hình mũi tên trước trận.

Lý Tiểu Liên chất phác mỉm cười.

Giữa đỉnh bình địa Phù Dung và thung lũng Dương Bắc có một vùng đất trống, từ nơi đó đi hướng về phía bình nguyên Thương Hà thêm khoảng mấy chục dặm là tới Cấp Dương Quan.

“Mau đi bôi thuốc đi.” Lưu Trạm thúc giục.

Sau khi đánh vào Cấp Dương Quan, nhóm Tào Tráng tìm được khố phòng, bên trong có không ít thuốc trị thương, Lưu Trạm sai người lặng lẽ vận chuyển đi, không báo cáo lại. Sau cuộc chiến thuốc trị thương là món đồ khan hiếm, đương nhiên phải ưu tiên cho người nhà của mình dùng trước. Lưu Trạm còn bảo Trương Tiểu Mãn kiểm tra lại nhân số, tổng cộng được 1153 người, trong đó có khoảng hơn một trăm người bị thương nặng, có sống sót được hay không còn chưa biết.

Binh lính lại không có tâm tình ngắm cảnh xuân, trên dưới toàn danh quân Sở đang lâm vào bầu không khí khẩn trương trước một trận đại chiến.

Sau khi đánh hạ được Cấp Dương Quan, Đại hoàng tử dẫn theo đội quân tinh nhuệ của mình vào thành, tiếp quản Cấp Dương Quan. Lúc này trong thành toàn là tiếng hoan hô chúc mừng, đều là tiếng ăn mừng của những binh lính may mắn ngồi mát ăn bát vàng.

Giữa mớ hỗn độn, Lưu Trạm cầm cây đao dính đầy máu đi qua đi lại tìm kiếm, nhìn thấy quân Yến nào còn sống sót lập tức một đao kết liễu.

Cũng có một vài người đi qua chỗ sân mà nhóm Lưu Trạm đang tụ tập, nhìn qua một lượt những binh lính bị thương nằm la liệt trên đất rồi rời đi, chẳng biết bên trên có sắp xếp nào khác không.

Đại hoàng tử hạ lệnh toàn doanh xuất phát.

Lưu Trạm cũng không còn sức để quan tâm nữa, hắn tổ chức một nhóm binh lính không bị thương nhóm bếp bắc nồi nấu ăn để mọi người khôi phục lại thể lực.

Lưu Trạm đang chuẩn bị rời đi thì có ai đó hô lên: “Kia chẳng phải là người đầu tiên mở cổng thành Cấp Dương Quan, Lưu phó úy đó sao?”

Trên người ai đều có mang theo ít lương khô, bánh ngô và thịt khô. Trương Tiểu Mãn và một số người thu thập toàn bộ lại, bỏ vào nồi nấu lên cho nóng rồi chia nhau ăn.

Hai cây cọc cực lớn thay nhau tông vào cửa thành, dần dần cửa thành cũng không thể kiên trì được.

Tất cả các kho lúa của Cấp Dương Quan đều trống không, chứng tỏ ngay từ đầu quân Yến không hề có ý định tử thủ thành trì, có lẽ các tướng lĩnh người Yến cũng biết rõ là bọn họ không thể ngăn cản được một trận chiến mà quân Sở sẽ dốc toàn lực.

Nước Yến cũng giống như vùng Bắc Cương, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt, bá tánh dân cư chưa tới một phần mười Đại Sở.

Trên người ai đều có mang theo ít lương khô, bánh ngô và thịt khô. Trương Tiểu Mãn và một số người thu thập toàn bộ lại, bỏ vào nồi nấu lên cho nóng rồi chia nhau ăn.

Trước khi tuyên chiến hai bên đều tuyên bố nhân số phóng đại lên, trên thực tế trận chiến vừa rồi, quân Yến xuất hơn mười vạn binh bảo vệ Cấp Dương Quan, gần như đã là một nửa binh lực của cả nước.

Đại Sở nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tiếp tục phát động chiến tranh quy mô lớn, đây chính là mục đích mà quân Yến không tiếc hy sinh bảy vạn kỵ binh bảo vệ Cấp Dương Quan!

Kế tiếp nước Yến còn phải bảo vệ Phạm Dương Quan và Lịch Dương Quan, chưa tính thôn trấn khắp các huyện ở bình nguyên Thương Hà, không thể dốc hết toàn bộ ba mươi vạn người liều mạng với quân Sở ở Cấp Dương Quan được.

Tuy rằng quân Yến đã bỏ Cấp Dương Quan nhưng mục đích của bọn họ đã đạt được, trận chiến này quân Sở thương vong cực kỳ thê thảm, có thể nói là giết địch năm trăm tự tổn hại một ngàn!

Trên chiến trường hỗn loạn này, chỉ có đoàn kết bên nhau thì tỷ lệ còn sống mới cao lên được một chút.

Dưới trướng Lưu Trạm có ba ngàn người, còn sống được một phần ba đã là điều cực kỳ may mắn rồi, nhiều doanh trại và đội ngũ khác còn chẳng có nổi một ai còn sống.

Ngoại trừ ba vạn quân tinh nhuệ dưới trướng Đại hoàng tử, các đội quân khác tính sơ sơ sống sót được khoảng một vạn người mỗi đội, tổng quân Sở còn khoảng xấp xỉ mười vạn người, trong đó một nửa là bị thương, không thể lập tức lên chiến trường thêm lần nữa.

Nói cách khác, chỉ một trận chiến mà quân Sở đã hi sinh gần hai mươi vạn người!

May mà áo giáp của hắn đủ cứng, những vết thương ngoài da nhìn tuy nhiều nhưng không có gì đáng ngại.

Bắc phạt lần này, Đại Sở triệu tập toàn bộ binh lực trong cả nước được ba mươi vạn người, cứ vậy mà bị hủy mất hai phần ba.

Thám báo tới báo, ở Cấp Dương Quan, quân Yến đã bày trận hình hơn mười vạn binh mã, quyết tâm bảo vệ Cấp Dương Quan, tử chiến một trận với quân Sở.

Đại Sở nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng tiếp tục phát động chiến tranh quy mô lớn, đây chính là mục đích mà quân Yến không tiếc hy sinh bảy vạn kỵ binh bảo vệ Cấp Dương Quan!

Mục đích của họ Chu là thay thế thế lực của họ Nhan ở Bắc Cương, bây giờ toàn bộ quân phía bắc đã nằm trong tay họ Chu, chỉ cần tóm lấy thành Tấn Dương nữa là thời kỳ làm chủ Bắc Cương của họ Nhan hoàn toàn kết thúc.

Lưu Trạm ngồi cạnh đống lửa cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ ngay từ đầu mục tiêu của Đại hoàng tử chính là Cấp Dương Quan!

Phía bắc Cấp Dương Quan là bình địa Đại Trúc, thành Tấn Dương tọa trên đỉnh bình địa Đại Trúc, tiếp nối với núi Tề Vân.

Gã căn bản không nghĩ tới chuyện đọ sức dài lâu với quân Yến, cho nên mới đòi hỏi một trận quyết chiến trong khoảng thời gian sớm nhất có thể, cho nên gã chèn ép những người không có cùng suy nghĩ với mình như Trương Thái Ninh, gã chỉ cần Cấp Dương Quan, và không tiếc dùng hai mươi vạn mạng người đi đổi!

Tin chiến thắng chạy liên tục tám trăm dặm về kinh, lấy lại Cấp Dương Quan, cứu vãn mặt mũi của Tuyên Đế là đủ rồi, ngày sau ở bình nguyên Thương Hà muốn đánh bao lâu, muốn đánh thế nào, đánh sao cũng được.

Phía bắc Cấp Dương Quan là bình địa Đại Trúc, thành Tấn Dương tọa trên đỉnh bình địa Đại Trúc, tiếp nối với núi Tề Vân.

Trải qua chuyện kia, trong quân không còn ai dám bác bỏ kiến nghị của Đại hoàng tử nữa, cuối cùng Đại hoàng tử quyết định sau khi tuyết ngừng rơi, toàn quân sẽ xuất chinh tiến vào bình nguyên Thương Hà, quyết chiến một trận với chủ lực của quân Yến.

Phía tây của Cấp Dương Quan là bình địa Phù Dung, lưng của bình địa Phù Dung dựa vào nơi hiểm yếu nhất của sông Hoàng Xuyên và núi Tề Vân, phía nam của Cấp Dương Quan là thung lũng Dương Bắc.

Phía đông của Cấp Dương Quan là bình nguyên Thương Hà, lấy về được Cấp Dương Quan tức là lấy về một cái phòng tuyến vững chắc cho Bắc Cương của Đại Sở.

Dù sao hắn cũng có thường thức y học của đời sau, thầm nghĩ có lẽ vẫn sẽ có người bị dẫm đạp nên tạm thời bị chôn vùi, hoặc giả chết, không ngờ bọn họ thật sự nhặt về được mấy người.

Đại hoàng tử, hoặc nói đúng hơn là gia tộc họ Chu, muốn phân chia lại thế lực ở Bắc Cương. Sau trận chiến này, thành Tấn Dương và những binh lính đóng quân ở Cấp Dương Quan đều nằm trong lòng bàn tay gia tộc họ Chu. Mục đích của họ Chu chính là thay thế họ Nhan!

Vì tư lợi của bản thân mà không tiếc hy sinh hai mươi vạn mạng người, Lưu Trạm tự nhận bản thân là kẻ vô tình*, nhưng so với những người này quả thực vẫn còn kém xa.

Cùng ngày hôm đó, lời đồn đãi Trương Tiểu Mãn phát tán cũng truyền tới tai đại tướng quân Chu Thiền. Lưu Trạm thực sự thuộc nhóm người đầu tiên xông vào Cấp Dương Quan, việc này không phải giả, chỉ là có nhiều người biết hay không thôi.

Quân Sở không có kỵ binh.Lưu Trạm cũng không còn sức để quan tâm nữa, hắn tổ chức một nhóm binh lính không bị thương nhóm bếp bắc nồi nấu ăn để mọi người khôi phục lại thể lực.(*nguyên văn là lương bạc, chỉ những người vô tâm, bạc bẽo, không có tình người. Ý nói Lưu Trạm hoàn toàn không có cơ sở tình cảm gì với thế giới và đất nước này, đời trước Lưu Trạm cũng kiếm cơm ở hắc đạo, ngay từ đầu tính cách đã lạnh lùng sắt đá và tàn nhẫn rồi)

“Thủ lĩnh, để đệ cởi áo giáp cho, huynh ngủ một lát đi.” Lưu Trạm suy nghĩ quá tập trung, Trương Tiểu Mãn gọi mấy lần hắn mới hoàn hồn.

“Từ từ đã, ngươi là cái gì mà…” Đại hoàng tử cũng có ấn tượng với Lưu Trạm nhưng nhất thời không nhớ ra được ngay.

Lúc cởi áo giáp ra Lưu Trạm mới biết trên lưng mình trúng hai mũi tên, chỗ bụng cũng có vết thương bị đao quẹt, mấy vết thương nhỏ hơn thì nhiều không kể xiết.

Quân Sở không có kỵ binh.

May mà áo giáp của hắn đủ cứng, những vết thương ngoài da nhìn tuy nhiều nhưng không có gì đáng ngại.

Giờ này khắc này, trong đại não của mọi người chỉ còn lại duy nhất một ý niệm, đó chính là giết sạch kẻ địch xuất hiện trong tầm mắt của mình!

Lại phải nói thêm là Lưu Trạm và đại đa số những thân vệ còn sống của hắn cũng phải cảm ơn mấy cái áo giáp được luyện từ sắt tinh khiết này.

Nếu không nhờ có các thợ rèn không ngừng đẩy nhanh tốc độ, rèn ra được một ngàn bộ áo giáp thì không biết trong số những người còn sống ở đây có mặt được một nửa hay không, bây giờ phóng tầm mắt nhìn xung quanh, vẫn thấy khá nhiều người của mình.

Tiếng la hét bốn phía kêu đinh tai nhức óc, Lưu Trạm bất chấp mọi người có nghe được hay không, ra sức rống: “Thuẫn binh đẩy lên lần lượt! Bộ binh đằng sau không được tụt lại! Ba người một tổ! Dựa vào lẫn nhau!”

Tuy đang rất mệt nhưng Lưu Trạm biết rõ lúc này không thể nằm một chỗ, mặc dù hắn đã mệt đến mức chỉ cần đặt lưng xuống là chìm vào giấc ngủ say.

Mặt đất dưới chân không còn chỗ nào nguyên vẹn, tất cả chỉ có thể đạp lên thi thể mà xông pha, mũi tên không ngừng bay trên đỉnh đầu, bên cạnh không ngừng có người ngã xuống.

Càng tới gần Cấp Dương Quan, mưa tên trên trời càng dày.

Lưu Trạm tùy tiện buộc cái áo dính máu lên người, cầm bội đao dẫn theo vài người đi ra ngoài.

Đại hoàng tử được phong làm Duệ Vương, đồng thời Tuyên Đế cũng giao cho Đại hoàng tử chức đô đốc, quản lý mọi việc ở Bắc Cương.

Cấp Dương Quan đại thắng, hắn chiến đấu vì Đại hoàng tử, phá cửa thành Cấp Dương Quan cho Đại hoàng tử, những việc này phải làm cho chính chủ biết, nếu không thì các huynh đệ đã ngã xuống vô ích rồi!

Đầu tiên, Lưu Trạm bảo Trương Tiểu Mãn dẫn người đi khắp nơi rải lời đồn, gặp ai cũng nói phó úy Lưu Trạm của doanh bọn họ là người đầu tiên mở cửa thành Cấp Dương Quan, là người đầu tiên tiến vào Cấp Dương Quan, kể lại quá trình sinh động y như thật.

Về phần Lưu Trạm, hắn phải đi tìm Đại hoàng tử đang thăm hỏi động viên những tướng sĩ bị thương.

Với tính cách của Đại hoàng tử, lúc này hẳn là đang bắt lấy cơ hội đắp nặn hình tượng cho mình, Lưu Trạm cố ý bày ra dáng vẻ lôi thôi cả người đầy máu, mệt mỏi đi ngang qua trước mặt Đại hoàng tử.

Lít nha lít nhít khoảng hai vạn cung tiễn thủ xếp sau thuẫn binh, sẵn sàng ứng chiến, sau đó nữa là trường thương binh và bộ binh chiếm số lượng nhiều nhất.

“Từ từ đã, ngươi là cái gì mà…” Đại hoàng tử cũng có ấn tượng với Lưu Trạm nhưng nhất thời không nhớ ra được ngay.

Lưu Trạm ôm quyền nói: “Bái kiến Đại hoàng tử, tiểu tướng là phó úy Lưu Trạm dưới trướng của ngài.”

“Đúng rồi, là ngươi.” Đại hoàng tử nhìn quần áo trên người Lưu Trạm không có chỗ nào là không dính máu, trong mắt lộ ra một tia xúc động, “Ngươi bị thương thế này sao không tìm một chỗ dưỡng thương, còn muốn đi đâu?”

Đến khi thực sự được tận mắt nhìn thấy chiến trường chân chính, một cơn choáng váng ập vào đầu hắn.

“Bẩm Đại hoàng tử, tiểu tướng đang định sang chỗ quân y lấy ít thuốc trị thương.”

Đại hoàng tử lập tức phẫn nộ hỏi người bên cạnh: “Quân y đang ở đâu? Sao lại để chiến sĩ tự mình đi tìm?”

Tùy tùng cũng biết tính nết của Đại hoàng tử, biết nên cư xử như thế nào trước mặt người ngoài, “Thuộc hạ lập tức dẫn Lưu phó úy đi tìm Mã thái y!”

Cấp Dương Quan là cửa quan lớn đầu tiên nhất định phải đi qua nếu muốn vào bình nguyên Thương Hà, bây giờ Cấp Dương Quan đã bị quân Yến chiếm lĩnh, muốn tiến vào bình nguyên Thương Hà chỉ có một cách là phải lấy Cấp Dương Quan về trước.

Lưu Trạm đang chuẩn bị rời đi thì có ai đó hô lên: “Kia chẳng phải là người đầu tiên mở cổng thành Cấp Dương Quan, Lưu phó úy đó sao?”

(*nguyên văn là lương bạc, chỉ những người vô tâm, bạc bẽo, không có tình người. Ý nói Lưu Trạm hoàn toàn không có cơ sở tình cảm gì với thế giới và đất nước này, đời trước Lưu Trạm cũng kiếm cơm ở hắc đạo, ngay từ đầu tính cách đã lạnh lùng sắt đá và tàn nhẫn rồi)

Đại hoàng tử giật mình: “Ngươi là người mở cửa thành Cấp Dương Quan?”

Cuống họng Lưu Trạm nghẹn lại, hắn chống đao đứng ở cửa chính nhìn những gương mặt quen thuộc đang dìu nhau đi tới.

Lưu Trạm ôm quyền trả lời: “Là chức trách của tiểu tướng.”

Đại hoàng tử rất hứng thú với từng chi tiết của trận đánh này, “Tình hình lúc ấy như thế nào? Mau kể lại cho bổn điện hạ nghe.”

Lúc này chẳng có ai để ý người ban nãy hô lên đã nhanh như chớp chuồn đi, nhìn bóng dáng quả nhiên là Trương Tiểu Mãn.

Lưu Trạm không kiêu ngạo không siểm nịnh tường thuật tóm tắt quá trình phá cửa thành như thế nào, xông vào thành như thế nào, vật lộn với quân Yến bảo vệ thành như thế nào, lúc này ánh mắt Đại hoàng tử nhìn Lưu Trạm mới có vài phần nghiêm túc.

Những người bên cạnh Đại hoàng tử toàn là những kẻ nịnh nọt siêu phàm, sôi nổi phụ họa: “Lưu phó úy, ngươi lập đại công như thế sao không tới nói cho điện hạ biết?”

Lưu Trạm đáp rất xuôi tai: “Lấy lại Cấp Dương Quan cho Đại hoàng tử là chức trách của tiểu tướng, Đại hoàng tử thống soái ba quân, trăm công ngàn việc, tiểu tướng không dám quấy rầy.”

Đại hoàng tử cười ha ha, trong lòng rất hưởng thụ, “Trên người của ngươi nhiều thương tích, mau tới chỗ thái y kiểm tra đi, tuổi còn trẻ nhớ chữa triệt để tránh tai họa về sau. Ngươi tên là Lưu Trạm đúng không? Bổn điện hạ sẽ nhớ kỹ ngươi.”

Lưu Trạm cũng tin lần này Đại hoàng tử sẽ không quên tên của hắn nữa.

Cùng ngày hôm đó, lời đồn đãi Trương Tiểu Mãn phát tán cũng truyền tới tai đại tướng quân Chu Thiền. Lưu Trạm thực sự thuộc nhóm người đầu tiên xông vào Cấp Dương Quan, việc này không phải giả, chỉ là có nhiều người biết hay không thôi.

Khắp Cấp Dương Quan truyền tai nhau sự tích Lưu Trạm là người đầu tiên dẫn binh lính của mình xông vào thành, chiến công này không thể để im cho chìm vào quên lãng được.

Tin đại thắng ở Bắc Cương hay ngày sau cũng truyền tới kinh thành.

Trên mặt nhớp nháp, Lưu Trạm không phân biệt được là máu hay là mồ hôi. Hắn dẫn dắt binh lính vững bước tiến lên, vung đao liên tục, mỗi một nhát đao là một địch nhân ngã xuống.

Tin chiến thắng vẫn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu như cũ, chỉ nói đã tiêu diệt toàn bộ bảy vạn kỵ binh quân Yến và ba vạn quân canh giữ thành, không nhắc chính xác số binh sĩ thương vong của quân Sở. Các thế gia trong triều cũng thức thời, không ai dám thắc mắc trong lúc Tuyên Đế đang vui mừng.

Tuyên Đế đương nhiên rất vui mừng, ngay trong ngày đã tới Thái Miếu trấn an tổ tiên, cũng phái người truyền tin chiến thắng ở Bắc Cương đi khắp cả nước, tổ chức tiệc mừng long trọng.

Đại hoàng tử được phong làm Duệ Vương, đồng thời Tuyên Đế cũng giao cho Đại hoàng tử chức đô đốc, quản lý mọi việc ở Bắc Cương.

“Mau đi bôi thuốc đi.” Lưu Trạm thúc giục.

Bắt đầu từ đây, Đại hoàng tử có quyền tự chủ bổ nhiệm tất cả các chức quan ở Bắc Cương, dưới sự kiến nghị của Chu Thiền, Đại hoàng tử lập tức đề bạt lên một nhóm người bổ sung những vị trí bị trống trong quân.

Bắc phạt lần này, Đại Sở triệu tập toàn bộ binh lực trong cả nước được ba mươi vạn người, cứ vậy mà bị hủy mất hai phần ba.

Lưu Trạm thăng một bậc quan, làm thất phẩm hiệu úy, hắn cũng bổ sung những chỗ trống dưới trướng của mình, vẫn mang theo ba ngàn người như cũ. Theo biên chế trong quân có thể thêm một thiên hộ, Lưu Trạm xin chỉ thị của Đại hoàng tử, nâng Vi Thành Quý lên làm thiên hộ.

Nhiều ngày liên tục, trong ngoài Cấp Dương Quan chỗ nào cũng bận rộn sửa chữa công sự phòng ngự, dọn dẹp chiến trường, ngoại trừ những người bị trọng thương không nhúc nhích được, những binh lính bị thương nhẹ đều phải làm việc.

Lưu Trạm không từ bỏ hy vọng, đích thân dẫn theo nhóm Tào Tráng đi dọn dẹp chiến trường, tìm kiếm người nhà của mình.

Dù sao hắn cũng có thường thức y học của đời sau, thầm nghĩ có lẽ vẫn sẽ có người bị dẫm đạp nên tạm thời bị chôn vùi, hoặc giả chết, không ngờ bọn họ thật sự nhặt về được mấy người.

Cứ vậy kéo dài tới tháng bảy.

Đại hoàng tử phong cho tướng quân tiên phong Từ Mục Viễn là chủ soái của Cấp Dương Quan, dẫn theo tướng quân tả trấn quân Trương Thái Ninh và tướng quân hữu trấn quân Âu Dương Kiệt trấn thủ Cấp Dương Quan.

Lưu Trạm ôm quyền trả lời: “Là chức trách của tiểu tướng.”

Số binh lính còn lại chia thành hai nửa, Đại hoàng tử và đại tướng quân Chu Thiền dẫn theo bốn vạn người tiến vào chiếm giữ thành Tấn Dương, số còn lại ở lại Cấp Dương Quan.

Mục đích của họ Chu là thay thế thế lực của họ Nhan ở Bắc Cương, bây giờ toàn bộ quân phía bắc đã nằm trong tay họ Chu, chỉ cần tóm lấy thành Tấn Dương nữa là thời kỳ làm chủ Bắc Cương của họ Nhan hoàn toàn kết thúc.

*

[Hết chương 35]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương