Thông Thiên Quan, thư phòng của Lưu Trạm.

Lưu Trạm nói: “Không nhanh chóng phân rõ giới hạn, chờ họ Nhan phái người tới đòi lương đòi binh thì phải làm sao?”

Lữ Thụ Sinh nghe không hiểu, Lưu Trạm quay sang hỏi Tống Phượng Lâm: “Phượng Lâm, đệ thấy sao?”

Sau khi trở về quan ải, Lưu Trạm lập tức triệu tập thiên hộ Tào Tráng, bách hộ Tào Minh, Vi Thành Quý, Lý Tiểu Liên, tổng kỳ Trương Tiểu Mãn, Lý Phúc Điền và một vài người tâm phúc khác thương thảo bước tiếp theo của kế hoạch, đương nhiên có cả Tống Phượng Lâm.

Lý Tiểu Liên hoàn toàn không biết tình hình, lúc nhận được công văn nhậm chức cả người phát ngốc, nửa ngày sau vẫn cười ngây ngô không tỉnh táo lại được.

Lữ Thụ Sinh khàn giọng đáp: “Bại! Họ Nhan bại rồi! Bình nguyên Thương Hà rộng lớn đã thuộc về người Yến!”

Chưa ai gỡ xuống khôi giáp và đao thương, mỗi người mang theo một thân mùi máu nồng đậm, chỉ có Tống Phượng Lâm mặc thanh y sạch sẽ ngồi bên tay phải của thủ lĩnh.

“Tiểu Mãn, ngươi tới khố phòng lấy ít bạc, trợ cấp cho gia đình có binh lính hy sinh mỗi nhà 50 lượng bạc, sai người thu dọn sạch sẽ di vật trong doanh, mang cùng bạc xuống núi.” Tống Phượng Lâm nghĩ tới gì đó, lại nói thêm: “Cộng cả một cuộn vải và năm tạ tinh lương nữa.”

Đến lúc Lưu Trạm tới thì Tống Phượng Lâm đang nói đám lính chuyển đồ quân nhu lên xe ngựa, có vài chiếc xe đã xếp xong, đang chuẩn bị khởi hành.

Y nhìn Lưu Trạm cầm đao đứng bên cạnh mình. Ba năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, y chỉ cảm thấy đây là một thiếu niên anh khí, tràn đầy sức sống, bây giờ dáng vẻ thiếu niên lang của Lưu Trạm đã dần dần rút đi, nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy.

Tống Phượng Lâm nhìn Lưu Trạm cầm đao đứng bên cạnh mình. Ba năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, y chỉ cảm thấy đây là một thiếu niên anh khí, tràn đầy sức sống, bây giờ dáng vẻ thiếu niên lang của Lưu Trạm đã dần dần rút đi, nghiễm nhiên trở thành một người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy.

“Đại nhân, ngài dậy rồi!” Lý A Tam vẫn luôn đứng ở cửa canh giữ, nghe thấy động tĩnh vội vàng đi vào, “Đại nhân, để tiểu nhân xuống phòng bếp lấy đồ ăn cho ngài, Tống tiên sinh vẫn luôn dặn đầu bếp phải chuẩn bị cho ngài bất cứ lúc nào.”

Còn một điều nữa Tống Phượng Lâm vốn không muốn nói nhưng vẫn nói ra: “Thứ tư, qua trận chiến này, Đại Sở suy tàn là kết cục đã định.”

Diệt sạch một đội quân Yến ba ngàn người, công lao này rất lớn, nếu tin chiến thắng truyền vào kinh thành ít cũng phải được thăng hai cấp.

Mọi người đều chưa ai gỡ xuống khôi giáp và đao thương, mỗi người mang theo một thân mùi máu nồng đậm, chỉ có Tống Phượng Lâm mặc thanh y ngồi bên tay phải của thủ lĩnh.

Từ sau khi Lưu Trạm tiếp quản và hai lần tổ chức xây dựng Thông Thiên Quan, bây giờ Thông Thiên Quan đã hòa làm một với thế núi hiểm yếu nơi đây, chỉ cần đóng cửa thành lại, trừ phi quân Yến có máy bay súng pháo, còn nếu chỉ kéo mạng người lên thì nhiều mấy cũng không đủ hạ thành.

Lưu Trạm nhìn cái bàn mô hình bằng cát trước mặt hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Trận chiến ở Chu Thụ Khẩu không được lộ ra, hạ lệnh toàn doanh giữ kín hết trong bụng cho ta, nếu ai tiết lộ xử trí theo quân pháp.”

“Không được!” Tống Phượng Lâm quả quyết phản đối, “Những vùng biên cảnh đất Yến đã bị huynh cướp bóc sạch sẽ, nguyên khí đại thương rồi, bây giờ đi tiếp thì cướp được bao nhiêu nữa? Chưa kể, hiện tại huynh đã là huyện úy chính thức, không thể cứ hễ thiếu tiền là nghĩ tới chuyện đi cướp được.”

Đám người Tào Tráng lập tức ôm quyền tuân lệnh, tuy trong lòng có lấn cấn nhưng không ai nghi ngờ quyết định của Lưu Trạm cả.

Mấy con chữ cua bò kia của Lưu Trạm, vẫn là thôi đi.

Chỉ có Tống Phượng Lâm thở phào nhẹ nhõm. Thông Thiên Quan, thôn Thiên Thương, thậm chí là núi Tề Vân cất giấu quá nhiều bí mật của bọn họ. Nếu bọn họ còn muốn ở chỗ này nuôi dưỡng thế lực lớn hơn, huấn luyện càng nhiều binh lính hơn thì không thể để lộ bước căn cơ đầu tiên vẫn chưa vững vàng này.

Lưu Trạm nhìn cái bàn mô hình bằng cát trước mặt hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Trận chiến ở Chu Thụ khẩu không được lộ ra, hạ lệnh toàn doanh giữ kín hết trong bụng cho ta, nếu ai tiết lộ xử trí theo quân pháp.”

Tin dữ này như một đạo sét đánh giữa trời quang, nhanh chóng truyền khắp Bắc Cương. Có người mang theo tin tức này chạy liên tục tám trăm dặm vào kinh, chẳng mấy chốc người ở kinh thành sẽ biết.

“Mọi người vất vả rồi. Trận chiến ở Chu Thụ Khẩu chúng ta giành đại thắng, quân nhu thu được toàn bộ nhập doanh, ta cũng sẽ luận công ban thưởng, không để các huynh đệ cảm thấy thiệt thòi.” Lưu Trạm lại nói, “Tiểu Liên, Tiểu Mãn, hai người phối hợp với Tống tiên sinh kiểm kê và nhập kho số quân nhu, những người còn lại trở về nghỉ ngơi đi.”

Chờ mọi người giải tán xong xuôi Lưu Trạm mới lộ ra một tia mệt mỏi. Hắn gỡ bội đao bên hông xuống, muốn leo lên giường đất thì bị Tống Phượng Lâm giữ lại vì chưa cởi áo giáp. Mười ngày nay Lưu Trạm gần như không hề chợp mắt, tự mình dẫn theo đội quân của mình quét sạch các thôn trang ở dưới chân núi Tề Vân bên phía biên cảnh đất Yến. Đằng trước có dân Yến chống cự đằng sau có quân Yến đuổi theo, còn phải sắp xếp con đường vận chuyển lương thảo và quân nhu trở về, việc nào cũng cần phải có sự chỉ huy của hắn.

Sau chiến dịch này, Lưu Trạm thu được rất nhiều vũ khí và quân nhu. Toàn bộ vũ khí trong tay ba ngàn bộ binh quân Yến đều nhập vào khố phòng của Lưu Trạm, chưa kể cướp đoạt ở những đồn trú được hơn một trăm con ngựa, thêm nhiều lương thảo và đồ vật khác.

Chờ mọi người giải tán xong xuôi sắc mặt Lưu Trạm mới lộ ra một tia mệt mỏi, hắn gỡ bội đao bên hông xuống, muốn leo lên giường đất thì bị Tống Phượng Lâm giữ lại vì chưa cởi áo giáp. Mười ngày nay Lưu Trạm gần như không hề chợp mắt, đích thân dẫn theo đội quân của mình quét sạch các thôn trang ở dưới chân núi Tề Vân bên phía biên cảnh đất Yến. Đằng trước có dân Yến chống cự đằng sau có quân Yến đuổi theo, còn phải sắp xếp con đường vận chuyển lương thảo và quân nhu trở về, việc nào cũng cần phải có sự chỉ huy của hắn.

“Đúng đúng! Ta lập tức đi viết thư!”

“Thứ ba, Đại Sở nhất định sẽ không bỏ qua, với tính nết của cái vị đương kim hoàng thượng kia, nhất định sẽ xuất toàn bộ binh lực của cả nước bắc phạt. Bình nguyên Thương Hà sẽ còn rất nhiều trận chiến lớn nữa, chỉ cần Yến Vương không ngốc thì lúc này ông ta hẳn là đang chỉnh đốn lại đội quân của mình, nghỉ ngơi lấy sức sang năm đại chiến tiếp, cho nên tạm thời thành Tấn Dương sẽ không sao cả.”

Mang đi 940 người, lỗ mất mười mấy người.

“Thông báo xuống bên dưới, từ ngày hôm nay không cho phép thôn dân nào ra vào Thông Thiên Quan, nếu như quân Yến tới thì đóng cửa thành cố thủ, ai cãi lời sẽ xử lý theo quân pháp.”

Tuy rằng so với diệt được đội quân ba ngàn người của địch, tổn thất mười mấy người này có thể xem nhẹ nhưng Lưu Trạm vẫn thương tiếc không thôi, trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn mải nghĩ nhất định phải trợ cấp cho gia đình bọn họ thật nhiều bạc.

Lưu Trạm xua tay: “Vị trí địa lý của thành Tấn Dương rất ưu việt, cố thủ đến mùa đông không thành vấn đề. Đông tới băng tuyết phủ kín ngàn dặm, quân Yến tự nhiên sẽ rút lui, huống chi chúng ta cũng đâu có hoàn toàn không đưa lương thảo, chỉ là không thể cho không, cần lương thảo thì họ Nhan bỏ tiền ra mà mua.”

Lưu Trạm ngủ khoảng một ngày một đêm mới dậy, là dậy vì đói.

Đồng thời, Lưu Trạm cũng khua chiêng gõ mõ tiến hành trưng binh số lượng lớn. Người Yến đã thành công đoạt được bình nguyên Thương Hà, bước tiếp theo chắc chắn sẽ đánh chủ ý lên núi Tề Vân, có thể không đánh to nhưng sẽ phái binh tới quấy rối thăm dò, toàn bộ cư dân ở núi Tề Vân sẽ bị ảnh hưởng.

Lữ Thụ Sinh mờ mịt: “Tại sao vậy?”

“Đại nhân, ngài dậy rồi!” Lý A Tam vẫn luôn đứng ở cửa canh giữ, nghe thấy động tĩnh vội vàng đi vào, “Đại nhân, để tiểu nhân xuống phòng bếp lấy đồ ăn cho ngài, Tống tiên sinh vẫn luôn dặn đầu bếp phải chuẩn bị cho ngài bất cứ lúc nào.”

Lưu Trạm nghe rất tập trung, những gì hắn đang nghĩ đúng như những lời Tống Phượng Lâm nói, chỉ là từ ngữ của hắn thiếu thốn, không trình bày được rõ ràng như vậy.

Đây đều là những chuyện xảy ra sau này.

“Tống tiên sinh đâu?” Lưu Trạm hỏi.

Suy nghĩ của Lưu Trạm cũng không khác Tống Phượng Lâm là mấy. Hắn cũng không có cảm tình với Đại Sở, càng không có cảm tình với một hoàng đế ngồi trên cao hoa mắt ù tai kia, lúc này hắn chỉ tự hỏi bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Lý A Tam quay đầu lại đáp: “Sáng sớm Tống tiên sinh đã đi kiểm kho cùng một vài người, à đúng rồi, Tống tiên sinh cũng có dặn nếu đại nhân dậy thì tới khố phòng luôn, nhưng, nhưng mà phải ăn xong rồi hẵng đi.”

Tối cùng ngày hôm đó Lưu Trạm luận công ban thưởng. Lần này xuất quân đại thắng, mỗi binh lính được chia ít nhất ba lượng bạc, người có biểu hiện tốt nhận được từ năm đến mười lượng. Vài người tâm phúc của Lưu Trạm thì khỏi cần phải nói, mỗi người được chia một trăm lượng, chia cả vô số vải vóc lương thực vật dụng khác.

Lưu Trạm kinh ngạc hỏi: “Chúng ta không phải ra tiền tuyến mà cũng có thể xin hả?”

Thằng nhóc này nói vừa nhanh vừa nhiều, Lưu Trạm nghe đau hết cả đầu, phất tay mấy cái ý bảo đã biết rồi đuổi nó đi.

Bên phía Phái Vạn Thiện hồi âm rất nhanh, Lưu Trạm muốn dìu dắt Lý Tiểu Liên lên làm thiên hộ trưởng. Dù sao cũng chỉ là một chức quan linh tinh cửu phẩm mà thôi, người đứng đầu một châu như Phái Vạn Thiện chẳng thèm để ý, mí mắt cũng không thèm nhấc, lập tức bảo Mã sư gia đóng dấu lên công văn phê chuẩn.

“Xảy ra chuyện gì à?” Lưu Trạm hỏi.

Đến lúc Lưu Trạm tới thì Tống Phượng Lâm đang nói đám lính chuyển đồ quân nhu lên xe ngựa, có vài chiếc xe đã xếp xong, đang chuẩn bị khởi hành.

Bỗng nhiên, Lưu Trạm nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Đúng rồi, phải viết thư cho Phái tri châu, chúng ta lập tức phải phân rõ giới hạn với thành Tấn Dương mới được!”

Lưu Trạm tức giận: “Ông ta bây giờ còn đang là tội thần làm mất quốc thổ vào tay giặc, hoàng đế chưa có thánh chỉ chúng ta từ chối giúp đỡ vẫn là hợp pháp.”

Thấy Lưu Trạm tới, Tống Phượng Lâm giải thích: “Đồ vật quá nhiều, Thông Thiên Quan chỉ có từng đó đất, không chứa được hết, binh lính sống ở đây cũng không nhiều bằng dưới núi. Ta làm chủ bảo bọn họ sắp xếp lại trước, chờ huynh dậy thì quyết định.”

Năm mươi lượng bạc trắng có thể mua được bốn mẫu ruộng nước hoặc mười mẫu ruộng cạn ở núi Tề Vân, đây là số tiền mà nhiều nông dân cả đời cũng không kiếm được. Người nhà của những binh lính này tuy bi thương nhưng cũng mang ơn đội nghĩa Lưu Trạm. Những binh lính khác trong doanh cũng ghi tạc trong lòng, cho dù bọn họ có mất mạng thì người trong nhà vẫn được nhận 50 lượng bạc, không phải lo ăn lo mặc nữa.

Lưu Trạm cười nói: “Đệ cứ lo liệu là được, ta nói rồi, mọi việc trong doanh đệ có thể quyết định.”

Tống Phượng Lâm lắc đầu: “Bọn họ đều là những thân binh theo Lưu Trạm lập nghiệp, đương nhiên phải hậu đãi.”

Những lời này không phải lần đầu tiên Tống Phượng Lâm được nghe, y cũng không rối rắm thêm, lại nói: “Quân Yến sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, tiếp theo huynh tính ứng phó như thế nào?”

“Để lại năm trăm người canh giữ Thông Thiên Quan, chống mắt lên xem người Yến sẽ báo thù như thế nào.” Lưu Trạm cười nhạo. Từ đất Yến đến Thông Thiên Quan là một vùng rừng núi hoang vu vắng vẻ, muốn chiếm Thông Thiên Quan? Muốn bóp yết hầu núi Tề Vân? Còn muốn đánh hạ những quan ải quan trọng khác? Năm ngàn người tới Lưu Trạm cũng không sợ!

“Mọi người đều là bề tôi của thiên tử, giúp nhau không phải là điều nên làm sao?” Lữ Thụ Sinh có cảm giác tam quan của mình đang vỡ nát.

Từ sau khi Lưu Trạm tiếp quản và hai lần tổ chức mở rộng Thông Thiên Quan, bây giờ Thông Thiên Quan đã hòa làm một với thế núi hiểm yếu nơi đây, chỉ cần đóng cửa thành lại, trừ phi quân Yến có máy bay súng pháo, còn nếu chỉ kéo mạng người lên thì nhiều mấy cũng không đủ hạ thành.

Tống Phượng Lâm ngồi trên ghế thái sư, ngữ khí vững vàng, biểu cảm lạnh nhạt nói tiếp: “Thứ hai, họ Nhan đã không còn binh nữa, người Yến đã đánh gãy cột sống của họ Nhan. Một con rệp không còn cột sống không đáng để Yến Vương truy đuổi nữa.”

Lưu Trạm gọi Tào Tráng và Lý Tiểu Liên tới, lệnh cho Lý Tiểu Liên dẫn theo năm trăm người cùng quân nhu thu được ngày mai quay trở lại quân doanh huyện, Tào Tráng thì dẫn dắt bốn trăm người, thêm một trăm người có sẵn ở đây canh giữ Thông Thiên Quan.

Tống Phượng Lâm nói: “Thành Tấn Dương dựa lưng vào núi Tề Vân, hai mặt bụng là Bút Giá Lĩnh và Phong Vĩ Lĩnh, có ba mặt núi vây quanh như vậy, dễ thủ khó công. Người Yến nếu muốn đánh thành Tấn Dương, trừ phi bọn họ vây kín được núi Tề Vân, nếu không thì không thể bao vây được thành Tấn Dương. Chi phí cho dân quân và lương thảo vẫn có thể tiếp tục nhập từ núi Tề Vân vào Tấn Dương.”

“Thông báo xuống bên dưới, từ ngày hôm nay không cho phép thôn dân nào ra vào Thông Thiên Quan, nếu như quân Yến tới thì đóng cửa thành cố thủ, ai cãi lời sẽ bị xử trí theo quân pháp.”

Tào Tráng ôm quyền lĩnh mệnh.

Có đại thần yêu cầu lập tức xử tử toàn bộ gia tộc họ Nhan, có đại thần yêu cầu lập tức phái binh đi đoạt lại phần đất đã mất, cũng có đại thần kiến nghị cố thủ núi Tề Vân, sau này từ từ mưu tính tiếp.

Sau đó Lưu Trạm lại cùng Tào Tráng đi kiểm tra công tác phòng ngự, ngoại trừ phải chuẩn bị đầy đủ mũi tên ra còn phải chuẩn bị đá, gỗ, dầu hỏa, tốt nhất là nên có cả máy bắn đá. Lưu Trạm tìm người hỏi thử, ở thời đại này cũng đã có máy bắn đá rồi nhưng chỉ có đại quân mới được trang bị, còn binh lính ở một huyện thành nhỏ như họ thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi.

Ngày hôm đó tin dữ đến huyện nha huyện Võ Nguyên, Lưu Trạm đè bàn tay đang run lên của Lữ Thụ Sinh, “Đừng hoảng sợ, bình nguyên Thương Hà bị chiếm chứ không phải là núi Tề Vân bị chiếm. Gia tộc họ Nhan mục nát như vậy, không gánh được trọng trách, chúng ta đã sớm dự đoán được kết quả này rồi không phải sao?”

Đám người Tào Tráng lập tức ôm quyền tuân lệnh, tuy trong lòng có lấn cấn nhưng không ai nghi ngờ quyết định của Lưu Trạm cả.

“Để lại 500 người canh giữ Thông Thiên Quan, để xem người Yến sẽ báo thù như thế nào.” Lưu Trạm cười nhạo. Từ đất Yến đến Thông Thiên Quan là một vùng rừng núi hoang vu vắng vẻ, muốn chiếm Thông Thiên Quan? Muốn bóp yết hầu núi Tề Vân? Còn muốn đánh hạ những quan ải quan trọng khác? 5000 người tới Lưu Trạm cũng không sợ!

Tống Phượng Lâm vốn định thương lượng với Lưu Trạm vấn đề trợ cấp cho gia đình có những binh lính đã hy sinh, thấy hắn đang một lòng một dạ lo chuyện phòng ngự nên y cũng không quấy rầy hắn nữa, tự mình làm chủ luôn.

“Tiểu Mãn, đệ tới khố phòng lấy ít bạc, trợ cấp cho gia đình có binh lính hy sinh mỗi nhà năm mươi lượng bạc, sai người thu dọn sạch sẽ di vật trong doanh mang cùng bạc xuống núi.” Tống Phượng Lâm nghĩ tới gì đó, lại nói thêm: “Cộng cả một cuộn vải và năm tạ tinh lương nữa.”

Sau đó Lưu Trạm lại cùng Tào Tráng đi kiểm tra lại công tác phòng ngự, ngoại trừ phải chuẩn bị đầy đủ mũi tên ra còn phải chuẩn bị đá, gỗ, dầu hỏa, tốt nhất là nên có cả máy bắn đá. Lưu Trạm tìm người hỏi thử, ở thời đại này cũng đá có máy bắn đá rồi nhưng chỉ có đại quân mới được trang bị, còn binh lính ở một huyện thành nhỏ như họ thì chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi.

Nghe tin dữ, Tuyên Đế nổi giận, lửa cấp công tâm ngất xỉu ngay tại chỗ, trong cung loạn thành một nồi cháo. Tam công cửu khanh và các trọng thần ngay trong đêm đã tập hợp trong cung thương lượng đối sách, hoàng đế vẫn còn nằm hôn mê trên long sàng, các đại thần ồn ào cãi qua cãi lại.

Trương Tiểu Mãn nói: “Tống tiên sinh, số trợ cấp này thực sự rất nhiều, đệ thay mặt người nhà bọn họ cảm tạ huynh.”

Lưu Trạm bừng tỉnh đại ngộ, thế mà hắn vẫn luôn coi Lưu Thành là một người vô dụng!

Tống Phượng Lâm lắc đầu: “Bọn họ đều là những thân binh đi theo Lưu Trạm lập nghiệp, đương nhiên phải hậu đãi.”

Mang đi 940 người, lỗ mất mười mấy người.

Lưu Trạm phấn khởi, hung hăng hôn lên má Tống Phượng Lâm hai cái, còn chưa đã thèm lại tiếp tục gặm sang cái miệng nhỏ kia, gặm được một lúc thì lau súng cướp cò.

Năm mươi lượng bạc trắng có thể mua được bốn mẫu ruộng nước hoặc mười mẫu ruộng cạn ở núi Tề Vân, đây là số tiền mà nhiều nông dân cả đời cũng không kiếm được. Người nhà của những binh lính này tuy bi thương nhưng cũng mang ơn đội nghĩa Lưu Trạm, những binh lính khác trong doanh cũng ghi tạc trong lòng, cho dù bọn họ có mất mạng thì người trong nhà vẫn được nhận năm mươi lượng bạc, không phải lo ăn lo mặc nữa.

“Hiền đệ tới đúng lúc.” Sắc mặt Lữ Thụ Sinh không tốt lắm.

Tin tức truyền về nhà họ Lưu ở thôn Thiên Thương, Lý thị cũng ngơ ngác mất một ngày. Bây giờ mọi việc trong nhà đều có hạ nhân làm rồi, những chuyện tạp vụ lớn nhỏ cũng có quản gia xử lý, mỗi ngày Lưu Học Dật bận rộn công việc ở thư viện, ít khi ra ngoài lưu luyến bụi hoa, những ngày tốt đẹp như vậy làm cho Lý thị cảm thấy như đang ở trong mộng, rất không chân thật. Bây giờ con trai còn được làm quan, ra ngoài mọi người còn phải gọi bà một tiếng phu nhân.

Sau khi giao lại toàn bộ sự vụ ở doanh trại huấn luyện cho Lý Tiểu Liên, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm trở về huyện thành. Đã lâu rồi Lưu Trạm không ghé qua huyện nha, hắn vừa về thì nhận được lời mời của Lữ Thụ Sinh, bảo hắn qua đó.

Tối cùng ngày hôm đó Lưu Trạm luận công ban thưởng, lần này xuất quân đại thắng, mỗi binh lính được chia ít nhất ba lượng bạc, người có biểu hiện tốt nhận được từ năm đến mười lượng. Vài người tâm phúc của Lưu Trạm thì khỏi cần phải nói, mỗi người được chia một trăm lượng, chia cả vô số vải vóc lương thực vật dụng khác.

Nhìn thấy Lữ Thụ Sinh đã bình tĩnh lại, Lưu Trạm cho người lập tức đi mời Tống Phượng Lâm qua. Nghe được tin tức, Tống Phượng Lâm cũng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Y đối với Đại Sở chỉ có hận chứ không có tình, thiên hạ này ai làm hoàng đế cũng được, y không quan tâm, huống chi chỉ là mất đi một vùng đất?

Lưu Trạm không ở lại Thông Thiên Quan lâu, ba ngày sau hắn dẫn theo Tống Phượng Lâm xuống núi.

Trên dưới Đại Sở đều biết gia tộc họ Nhan thế hệ sau không bằng thế hệ trước, không còn đảm đương được trọng trách, nhưng không ai ngờ họ Nhan lại bại trận nhanh như vậy!

Doanh trại huấn luyện nằm trong rừng rậm, thuộc vùng ngoại ô của huyện Võ Nguyên. Bây giờ Lưu Trạm đã có thêm đồ quân nhu đủ trang bị cho ba ngàn người, nào có thể nhàn nhã được nữa, lập tức phân công binh lính trưng binh và xây dựng mở rộng doanh trại.

Chỉ có Tống Phượng Lâm thở phào nhẹ nhõm. Thông Thiên Quan, thôn Thiên Thương, thậm chí là núi Tề Vân Sơn cất giấu quá nhiều bí mật của bọn họ. Nếu bọn họ còn muốn ở chỗ này nuôi dưỡng thế lực lớn hơn, huấn luyện càng nhiều binh lính hơn thì không thể để lộ bước căn cơ đầu tiên vẫn chưa vững vàng này.

“Đệ nghe ta giải thích đã.” Lưu Trạm lấy lòng ôm vai Tống Phượng Lâm, kéo người ngồi xuống đùi mình, Tống Phượng Lâm muốn tránh nhưng không tránh được, “Kỵ binh là thanh kiếm sắc nhất mà chúng ta có thể dùng khi hai bên đánh với nhau, có thể phá tan phòng tuyến của quân địch hoặc quẫy nhiều ý đồ của quân địch, có rất nhiều lợi ích, như là một tuyệt chiêu vậy. Chúng ta có thể không cần nhưng không thể không có.”

Quá nhiều việc cần làm khiến cho Lưu Trạm có cảm giác nhân thủ không đủ dùng. Thiên hộ Tào Tráng đang đóng quân trên núi rồi, mọi việc dưới chân núi bây giờ đều phải được Lưu Trạm xem qua rồi quyết định, một ngày hai ngày còn đỡ, đây lại kéo dài không thấy điểm cuối, trói buộc hắn, khiến hắn không thể tách ra đi làm chuyện gì khác được.

Tống Phượng Lâm đề xuất một ý kiến cho Lưu Trạm: “Theo quy định thì ở binh doanh huyện có một huyện úy và một thiên hộ trưởng, bây giờ phía bắc lại đang đánh giặc, chúng ta có thể lấy lý do này để xin Phái tri châu cho phép tăng thêm một thiên hộ trưởng nữa.”

Lưu Trạm kinh ngạc hỏi: “Chúng ta không phải ra tiền tuyến mà cũng có thể xin hả?”

Lưu Trạm ngủ khoảng một ngày một đêm mới dậy, là dậy vì đói.

Tống Phượng Lâm nói: “Chẳng phải huynh thu được mấy cái thẻ bài bách hộ của binh Yến sao? Trình một cái lên, nói là binh Yến đã xâm phạm biên giới, moi được từ miệng bọn họ thông tin nước Yến muốn đánh lên Thông Thiên Quan, nói chung là chỉ cần một cái cớ để cho Phái tri châu chấp thuận thôi.”

Thấy Lưu Trạm tới, Tống Phượng Lâm giải thích: “Đồ vật quá nhiều, Thông Thiên Quan chỉ có từng đó đất, không chứa được hết, binh lính sống ở đây cũng không nhiều bằng dưới núi. Ta làm chủ bảo bọn họ sắp xếp lại trước, chờ huynh dậy thì quyết định.”

“Đúng đúng! Ta lập tức đi viết thư!”

Tống Phượng Lâm vội vàng kéo tay Lưu Trạm: “Để ta viết cho.”

Mấy con chữ cua bò kia của Lưu Trạm, thôi bỏ đi.

Sau khi trở về quan ải, Lưu Trạm lập tức triệu tập thiên hộ Tào Tráng, bách hộ Tào Minh, Vi Thành Quý, Lý Tiểu Liên, tổng kỳ Trương Tiểu Mãn, Lý Phúc Điền và một vài người tâm phúc khác thương thảo bước tiếp theo của kế hoạch, đương nhiên có cả Tống Phượng Lâm.

Bên phía Phái Vạn Thiện hồi âm rất nhanh, Lưu Trạm muốn dìu dắt Lý Tiểu Liên lên làm thiên hộ trưởng, dù sao cũng chỉ là một chức quan linh tinh cửu phẩm mà thôi, người đứng đầu một châu như Phái Vạn Thiện chẳng thèm để ý, mí mắt cũng không thèm nhấc, lập tức bảo Mã sư gia đóng dấu lên công văn phê chuẩn.

Lý A Tam quay đầu lại đáp: “Sáng sớm Tống tiên sinh đã đi kiểm kho cùng một vài người. À đúng rồi, Tống tiên sinh cũng có dặn nếu đại nhân dậy thì tới khố phòng luôn, nhưng, nhưng mà phải ăn xong rồi hẵng đi.”

Lý Tiểu Liên hoàn toàn không biết tình hình, khi nhận được công văn nhậm chức đầu óc phát ngốc, nửa ngày sau vẫn cười ngây ngô không tỉnh táo lại được.

Những lời này không phải lần đầu tiên Tống Phượng Lâm được nghe, y cũng không rối rắm thêm, lại nói: “Quân Yến sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, tiếp theo huynh tính ứng phó như thế nào?”

Tin tức truyền về nhà họ Lưu ở thôn Thiên Thương, Lý thị cũng ngơ ngác mất một ngày. Bây giờ mọi việc trong nhà đều có hạ nhân làm rồi, những chuyện tạp vụ lớn nhỏ cũng có quản gia xử lý, mỗi ngày Lưu Học Dật bận rộn công việc ở thư viện, ít khi ra ngoài lưu luyến bụi hoa, những ngày tốt đẹp vượt quá sức tưởng tượng làm cho Lý thị cảm thấy như đang ở trong mộng, rất không chân thật. Bây giờ con trai còn được làm quan, ra ngoài mọi người còn phải gọi bà một tiếng phu nhân.

Sau khi giao lại toàn bộ sự vụ ở doanh trại huấn luyện cho Lý Tiểu Liên, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm trở về huyện thành, đã lâu rồi Lưu Trạm không ghé qua huyện nha, hắn vừa về thì nhận được lời mời của Lữ Thụ Sinh, bảo hắn qua đó.

“Hiền đệ tới đúng lúc.” Sắc mặt Lữ Thụ Sinh không tốt lắm.

Nhưng mà kỵ binh thì vẫn muốn nuôi đúng không? Tống Phượng Lâm không còn sức để phỉ nhổ nữa.

“Xảy ra chuyện gì à?” Lưu Trạm hỏi.

Lữ Thụ Sinh khàn giọng đáp: “Bại! Họ Nhan bại rồi! Bình nguyên Thương Hà rộng lớn đã thuộc về người Yến!”

Đại quân mười vạn người của họ Nhan bị tiêu diệt ở thung lũng Dương Bắc, ngoại trừ Nhan Khải Vanh mang theo một ngàn thân vệ phá vòng vây trốn được vào thành Tấn Dương, mười vạn đại quân không một ai còn sống! Lịch Dương Quan, Phạm Dương Quan, Cấp Dương Quan, ba cửa quan lớn bị chiếm đóng, bốn huyện ba mươi hai thôn xóm ở xung quanh mất đi lớp bảo vệ, bị quân Yến càn quét, đốt cháy hủy hoại không còn lại gì. Bình nguyên Thương Hà được gọi là kho lúa phương bắc của Đại Sở đã hoàn toàn rơi vào tay giặc!

Tống Phượng Lâm đỡ trán, cái kiểu ngụy biện này đúng là khiến người nghe không thể phản bác được.

Tin dữ này như một đạo sét đánh giữa trời quang, nhanh chóng truyền khắp Bắc Cương, có người mang theo tin tức này chạy liên tục tám trăm dặm vào kinh, chẳng mấy chốc người ở kinh thành sẽ biết.

Cả người Tống Phượng Lâm đỏ bừng, nóng như lửa đốt, mắng: “Không biết xấu hổ!”

Thằng nhóc này nói vừa nhanh vừa nhiều, Lưu Trạm nghe đau hết cả đầu, phất tay mấy cái ý bảo đã biết, đuổi nó đi.

Trên dưới Đại Sở đều biết gia tộc họ Nhan thế hệ sau không bằng thế hệ trước, không còn đảm đương được trọng trách, nhưng không ai ngờ họ Nhan lại bại trận nhanh như vậy!

Nghe tin dữ, Tuyên Đế nổi giận, lửa cấp công tâm ngất xỉu ngay tại chỗ, trong cung loạn thành một nồi cháo. Tam công cửu khanh và các trọng thần tụ tập ngay trong đêm để thương lượng đối sách, hoàng đế vẫn còn nằm hôn mê trên long sàng, còn nhóm đại thần thì ồn ào cãi qua cãi lại.

“Mọi người vất vả rồi. Trận chiến ở Chu Thụ khẩu chúng ta giành đại thắng, quân nhu thu được toàn bộ nhập doanh, ta cũng sẽ luận công ban thưởng, không để các huynh đệ cảm thấy thiệt thòi.” Lưu Trạm lại nói, “Tiểu Liên, Tiểu Mãn, hai người phối hợp với Tống tiên sinh kiểm kê và nhập kho số quân nhu, những người còn lại trở về nghỉ ngơi đi.”

Có đại thần yêu cầu lập tức xử tử toàn bộ gia tộc họ Nhan, có đại thần yêu cầu lập tức phái binh đi đoạt lại phần đất đã mất, cũng có đại thần kiến nghị cố thủ núi Tề Vân, sau này từ từ mưu tính tiếp.

Tuyên Đế ngất đi nên không thể làm gì được, các đại thần cũng không thương lượng ra được kết quả cuối cùng, trời sắp sáng rồi cũng chỉ có thể ở trong cung chờ Tuyên Đế tỉnh lại rồi quyết định.

Đây đều là những chuyện xảy ra sau này.

Tuy rằng so với diệt được đội quân 3000 người của địch, tổn thất mười mấy người này có thể xem nhẹ nhưng Lưu Trạm vẫn thương tiếc không thôi, trước khi chìm vào giấc ngủ vẫn mải nghĩ nhất định phải trợ cấp cho gia đình bọn họ thật nhiều bạc.

Ngày hôm đó tin dữ đến huyện nha huyện Võ Nguyên, Lưu Trạm đè bàn tay đang run lên của Lữ Thụ Sinh: “Đừng hoảng sợ, bình nguyên Thương Hà bị chiếm chứ không phải là núi Tề Vân bị chiếm. Gia tộc họ Nhan mục nát không gánh được trọng trách, chúng ta đã sớm dự đoán được kết quả này rồi không phải sao?”

“Tống tiên sinh đâu?” Lưu Trạm hỏi.

Thông Thiên Quan, thư phòng của Lưu Trạm.

Nhìn thấy Lữ Thụ Sinh đã bình tĩnh lại, Lưu Trạm cho người lập tức đi mời Tống Phượng Lâm qua. Nghe được tin tức, Tống Phượng Lâm cũng ngẩn người nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Y đối với Đại Sở chỉ có hận chứ không có tình, thiên hạ này ai làm hoàng đế cũng được, y không quan tâm, huống chi chỉ là mất đi một vùng đất.

Suy nghĩ của Lưu Trạm không khác Tống Phượng Lâm là mấy. Hắn cũng không có cảm tình với Đại Sở, càng không có cảm tình với vị hoàng đế ngồi trên cao hoa mắt ù tai kia, lúc này hắn chỉ tự hỏi bước tiếp theo mình nên đi như thế nào.

Tuyên Đế ngất đi nên không thể làm gì được, các đại thần cũng không thương lượng ra được kết quả cuối cùng, trời sắp sáng rồi cũng chỉ có thể ở trong cung chờ Tuyên Đế tỉnh lại rồi quyết định.

Quay về chuyện chính, vì không có người ngoài ở đây, Lưu Trạm thẳng thắn nói: “Chỉ cần thành Tấn Dương vẫn còn thì họ Nhan chưa thể tính là thất bại hoàn toàn, cái đó gọi là con rết trăm chân, dù có ngã cũng không chết ngay được. Căn cơ trăm năm của gia tộc họ Nhan đều ở thành Tấn Dương, người Yến muốn chiếm thành Tấn Dương cũng không phải dễ.”

Lữ Thụ Sinh nghe không hiểu, Lưu Trạm quay sang hỏi Tống Phượng Lâm: “Phượng Lâm, đệ thấy sao?”

Tống Phượng Lâm vội vàng kéo tay Lưu Trạm: “Để ta viết cho.”

Lưu Trạm lại nói: “Chỗ bạc còn lại của chúng ta hẳn là vẫn kiên trì được thêm nửa năm, trong khoảng thời gian này ta lại dẫn người xuống núi…”

Tống Phượng Lâm nói: “Thành Tấn Dương dựa lưng vào núi Tề Vân, hai mặt bụng là Bút Giá Lĩnh và Phong Vĩ Lĩnh, có ba mặt núi vây quanh như vậy, dễ thủ khó công. Người Yến nếu muốn đánh thành Tấn Dương, trừ phi bọn họ vây kín được núi Tề Vân, nếu không thì không thể bao vây được thành Tấn Dương. Chi phí cho dân quân và lương thảo vẫn có thể tiếp tục nhập từ núi Tề Vân vào Tấn Dương.”

Tống Phượng Lâm ngồi trên ghế thái sư, ngữ khí vững vàng, biểu cảm lạnh nhạt nói tiếp: “Thứ hai, họ Nhan đã không còn binh nữa, người Yến đã đánh gãy cột sống của họ Nhan, một con rệp không còn cột sống không đáng để Yến Vương truy đuổi nữa.”

Lưu Trạm cười nói: “Đệ cứ lo liệu là được, ta nói rồi, mọi việc trong doanh đệ có thể quyết định.”

“Thứ ba, Đại Sở nhất định sẽ không bỏ qua, với tính nết của cái vị đương kim hoàng thượng kia, nhất định sẽ xuất toàn bộ binh lực của cả nước tiến hành bắc phạt. Bình nguyên Thương Hà sẽ còn rất nhiều trận chiến lớn nữa, chỉ cần Yến Vương không ngốc thì lúc này ông ta hẳn là đang chỉnh đốn lại đội quân của mình, nghỉ ngơi lấy sức sang năm đại chiến tiếp, cho nên tạm thời thành Tấn Dương sẽ không sao cả.”

Tên lưu manh da mặt dày nào đó thân thủ tốt, tay chân nhanh nhẹn, Tống Phượng Lâm vừa thẹn vừa giận nhưng không thể làm gì được hắn.

Lưu Trạm nghe rất tập trung, những gì hắn đang nghĩ đúng như những lời Tống Phượng Lâm nói, chỉ là từ ngữ của hắn thiếu thốn, không trình bày được rõ ràng như vậy.

Còn một điều nữa Tống Phượng Lâm vốn không muốn nói nhưng vẫn nói ra: “Thứ tư, qua trận chiến này, Đại Sở suy tàn là kết cục đã định.”

Lữ Thụ Sinh nghe xong kinh ngạc, những phân tích thấu triệt và tỉ mỉ này thực sự đã làm anh tâm phục khẩu phục.

Bỗng nhiên Lưu Trạm nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Đúng rồi, phải viết thư cho Phái tri châu, chúng ta lập tức phải phân rõ giới hạn với thành Tấn Dương mới được!”

Tống Phượng Lâm đứng dậy: “Để ta viết.”

Lữ Thụ Sinh mờ mịt thắc mắc: “Tại sao vậy?”

Lưu Trạm nói: “Không nhanh chân phân rõ giới hạn, chờ họ Nhan phái người tới đòi lương đòi binh thì phải làm sao?”

“Chúng ta phải có một công việc đàng hoàng mới được, mặc kệ là mở cửa hàng hay tổ chức đội ngũ đi buôn bán, phải coi chỗ tiền hiện tại đang có trong tay là tiền sống. Ta thấy con trai trưởng Lưu Thành của Lưu quản gia vào nam ra bắc nhiều lần, rất có tài năng, việc này có thể giao cho anh ta phụ trách.”

“Mọi người đều là bề tôi của thiên tử, giúp nhau không phải là điều nên làm sao?” Lữ Thụ Sinh có cảm giác tam quan của mình đang vỡ nát.

Đại quân mười vạn người của họ Nhan bị tiêu diệt ở thung lũng Dương Bắc, ngoại trừ Nhan Khải Vanh mang theo một ngàn thân vệ phá vòng vây trốn được vào thành Tấn Dương, mười vạn đại quân không một ai còn sống! Lịch Dương Quan, Phạm Dương Quan, Cấp Dương Quan, ba cửa quan lớn bị chiếm đóng, bốn huyện ba mươi hai hương ở xung quanh mất đi lớp bảo vệ, bị quân Yến càn quét, đốt cháy hủy hoại không còn lại gì. Bình nguyên Thương Hà được gọi là kho lúa phương bắc của Đại Sở đã hoàn toàn bị rơi vào tay giặc!

Lưu Trạm tức giận: “Ông ta bây giờ còn đang là tội thần làm mất quốc thổ vào tay giặc, hoàng đế chưa có thánh chỉ chúng ta từ chối giúp đỡ vẫn là hợp pháp.”

Trương Tiểu Mãn nói: “Tống tiên sinh, số trợ cấp này thực sự rất nhiều, ta thay mặt người nhà bọn họ cảm tạ ngài.”

Lữ Thụ Sinh vội la lên: “Nhỡ đâu người Yến nhân cơ hội đánh hạ thành Tấn Dương, chẳng phải chúng ta cũng trở thành tội nhân sao?” Tuy những suy đoán của Tống Phượng Lâm phân tích rất hợp tình hợp lý nhưng mà cũng không thể biết trước được tương lai sẽ thế nào.

Lưu Trạm xua tay: “Vị trí địa lý của thành Tấn Dương rất ưu việt, cố thủ đến mùa đông không thành vấn đề. Đông tới băng tuyết phủ kín ngàn dặm, quân Yến tự nhiên sẽ rút lui, huống chi chúng ta cũng đâu có hoàn toàn không đưa lương thảo, chỉ là không thể cho không, cần lương thảo thì họ Nhan bỏ tiền ra mà mua.”

Ở phủ Sầm Châu bên kia, Phái Vạn Thiện cũng đang đau đầu vấn đề này, nhận được thư của Tống Phượng Lâm, ông ta cười tủm tỉm suốt một canh giờ, đúng là nên phân rõ giới hạn, đúng là nên bỏ tiền mua lương thực!

Phái Vạn Thiện lập tức ra lệnh cho toàn bộ sáu huyện ở Sầm Châu, chuyện trưng binh điều lương phải thống nhất nghe theo tri châu, nếu họ Nhan sai người tới hỏi thì bảo họ tới phủ tri châu giải quyết.

Trên núi Tề Vân có nhiều thổ sản và món ăn hoang dã, không ít người buôn bán cái này, mua vào giá thấp bán lại giá cao. Hắn hoàn toàn có thể độc quyền kinh doanh, kể cả con đường buôn bán của huyện Võ Nguyên, thậm chí là toàn bộ Sầm Châu, hắn có thể liên hợp với Phái Vạn Thiện để nắm độc quyền tất cả!

Đồng thời, Lưu Trạm cũng khua chiêng gõ mõ tiến hành trưng binh số lượng lớn. Người Yến đã thành công đoạt được bình nguyên Thương Hà, bước tiếp theo chắc chắn sẽ đánh chủ ý lên núi Tề Vân, có thể không đánh to nhưng sẽ phái binh tới quấy rối thăm dò, toàn bộ cư dân ở núi Tề Vân sẽ bị ảnh hưởng.

Lưu Trạm chống tay lên trán, nằm chơi mái tóc dài của y, trong lòng vẫn nghĩ nên phái người đi hỏi thăm nhiều nơi hơn, tìm đại phu tốt nghĩ cách bù đắp lại những thương tổn cơ thể cho Tống Phượng Lâm.

“Huynh muốn thành lập kỵ binh?” Tống Phượng Lâm tròn mắt kinh ngạc, “Bây giờ chúng ta chỉ có khoảng ba trăm con ngựa, nuôi số ngựa này đủ vất vả rồi, không phải huynh còn muốn mở rộng đội quân lên hai ngàn người sao? Cần chi phí lớn như vậy, huynh tính duy trì như thế nào?”

“Đừng quậy! Ta còn muốn ra ngoài!”

“Đệ nghe ta giải thích đã.” Lưu Trạm lấy lòng ôm vai Tống Phượng Lâm, kéo người ngồi xuống đùi mình, Tống Phượng Lâm muốn tránh nhưng không tránh được, “Kỵ binh là thanh kiếm sắc nhất mà chúng ta có thể dùng khi hai bên đánh với nhau, có thể phá tan phòng tuyến của quân địch hoặc quẫy nhiều ý đồ của quân địch, nói chung rất nhiều lợi ích, tương tự như một tuyệt chiêu vậy. Chúng ta có thể không cần nhưng không thể không có.”

Tống Phượng Lâm đỡ trán, cái kiểu ngụy biện này quả thực khiến người nghe không thể phản bác được.

Lưu Trạm nói tiếp: “Chỗ bạc còn lại của chúng ta hẳn là vẫn kiên trì được thêm nửa năm, trong khoảng thời gian này ta lại dẫn người xuống núi…”

“Không được!” Tống Phượng Lâm quả quyết phản đối, “Những vùng biên cảnh đất Yến đã bị huynh cướp bóc sạch sẽ, nguyên khí đại thương rồi, bây giờ đi tiếp thì cướp được bao nhiêu nữa? Chưa kể, hiện tại huynh đã là huyện úy chính thức, không thể cứ hễ thiếu tiền là nghĩ tới chuyện đi cướp được.”

Lưu Trạm gọi Tào Tráng và Lý Tiểu Liên tới, lệnh cho Lý Tiểu Liên dẫn theo 500 người cùng quân nhu thu được ngày mai quay trở lại quân doanh huyện, Tào Tráng thì dẫn dắt 400 người, thêm 100 người có sẵn ở đây, canh giữ Thông Thiên Quan.

Lưu Trạm ôm người trong lòng mình chặt hơn một chút: “Vậy đệ nói xem phải làm sao bây giờ? Ta nghe theo lời đệ hết.”

Xong việc, Tống Phượng Lâm nằm dài trên giường, chôn mặt vào chăn, không muốn động đậy cũng không muốn để ý tới ai kia nữa.

Nhưng mà kỵ binh thì vẫn muốn nuôi đúng không? Tống Phượng Lâm không còn sức để phỉ nhổ nữa.

“Chúng ta phải có một công việc đàng hoàng mới được, mặc kệ là mở cửa hàng hay tổ chức đội ngũ đi buôn bán, phải coi chỗ tiền hiện tại đang có trong tay là tiền sống. Ta thấy con trai trưởng Lưu Thành của Lưu quản gia vào nam ra bắc nhiều lần, rất có tài năng, việc này có thể giao cho Lưu Thành phụ trách.”

Lưu Trạm bừng tỉnh đại ngộ, thế mà hắn vẫn luôn coi Lưu Thành là một người vô hình!

Trên núi Tề Vân có nhiều thổ sản và món ăn hoang dã, không ít người buôn bán cái này, mua vào giá thấp bán lại giá cao. Hắn hoàn toàn có thể độc quyền kinh doanh, kể cả con đường buôn bán của huyện Võ Nguyên, thậm chí là toàn bộ Sầm Châu, hắn có thể hợp tác với Phái Vạn Thiện để nắm độc quyền tất cả!

Đúng là về thời cổ đại lâu quá rồi nên những kiến thức kiếm tiền của đời trước quên sạch hết, bây giờ may mà có Tống Phượng Lâm thông minh, nhắc tới một cơ hội làm ăn cực kỳ tốt.

Quay về chuyện chính, vì không có người ngoài ở đây, Lưu Trạm thẳng thắn nói: “Chỉ cần thành Tấn Dương vẫn còn thì họ Nhan chưa tính là thất bại hoàn toàn, cái đó gọi là con rết trăm chân, dù có ngã cũng không chết ngay được. Căn cơ trăm năm của gia tộc họ Nhan đều ở thành Tấn Dương, người Yến muốn chiếm thành Tấn Dương cũng không phải dễ.”

Lưu Trạm cực kỳ phấn khởi, hung hăng hôn lên má Tống Phượng Lâm hai cái, còn chưa đã thèm lại tiếp tục gặm sang cái miệng nhỏ kia, gặm được một lúc thì lau súng cướp cò.

Tào Tráng ôm quyền tuân lệnh.

“Đừng quậy! Ta còn muốn ra ngoài!”

“Lâu rồi không ăn, cho ta ăn miếng đi.” Chưa nói xong đã vội vàng cởi quần của y.

Cả người Tống Phượng Lâm đỏ như tôm luộc, nóng như lửa đốt, mắng: “Không biết xấu hổ!”

“Ngày thường đệ không tự ra được, để ta giúp đệ. Thứ này phải đúng giờ lấy ra, nếu không trong người sẽ khó chịu.”

Tên lưu manh da mặt dày nào đó thân thủ tốt, tay chân nhanh nhẹn, Tống Phượng Lâm vừa thẹn vừa giận nhưng không thể làm gì được hắn.

Xong việc, Tống Phượng Lâm nằm dài trên giường chôn mặt vào chăn, không muốn động đậy cũng không muốn để ý tới ai kia nữa.

Lưu Trạm chống tay lên trán, nằm chơi mái tóc dài của y, trong lòng vẫn nghĩ nên phái người đi hỏi thăm nhiều nơi hơn, tìm đại phu giỏi nghĩ cách bù đắp lại những thương tổn cơ thể cho Tống Phượng Lâm.
[Hết chương 31]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương