Lưu Trạm dẫn theo nhóm đàn em tu sửa doanh trại, ngày đầu tiên tổng binh Hoàng Đắc Khai còn giả mù sa mưa tới quan tâm vài câu, nói là làm bộ hạ nên tới hỗ trợ, kết quả toàn là lời nói suông, dọn có mấy tảng đá mà làm nửa ngày không xong.

Những lão binh kia ban đầu còn làm bộ làm tịch quan tâm, từ từ khôi phục lại bộ dạng mỗi ngày pha trà tán gẫu như cũ, thỉnh thoảng được ăn ké chút canh thịt, tinh thần phấn khởi, tiếng nói cười càng rôm rả hơn.

Một buổi chiều, Lưu Trạm hạ lệnh cho toàn bộ binh lính tập hợp ở sân huấn luyện, nhìn những lão binh rề rà thưa thớt có mặt mà trong bụng hắn bùng lên một ngọn lửa.

Trải qua hai ngày quan sát Lưu Trạm mới nắm được lịch làm việc và nghỉ ngơi của binh lính ở đây.

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!” Người nọ sợ tới mức vội vàng nhận lấy quân côn.

Ở Thông Thiên Quan lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết khó nghe hơn cả tiếng mổ heo.

Cứ bốn canh giờ đổi gác một lần, tác phong canh gác rất tùy ý, tốp năm tốp ba pha trà ngồi tán gẫu. Cái kiểu nhàn hạ kia làm cho Lưu Trạm tưởng rằng mình đang tới công viên chứ không phải là vùng quan ải biên giới.

Buổi thi đấu tiếp tục.

Lưu Trạm lại nói: “Thức ăn trên núi hơi kém một chút, cơ thể của chúng ta đều đang cao lên và phát triển, không thể qua loa, từ nay về sau chỗ thịt lợn của ta được chia cứ lấy ra nấu, thêm một ít đồ ăn cho các anh em.”

Ở Thông Thiên Quan một ngày cũng chẳng có mấy người qua đường, nếu có thì cũng chỉ là những thôn dân quen mặt ở thôn lân cận. Nhóm binh lính cứ như thế ngoại tiên nhân, sống cuộc sống thảnh thơi nhàn nhã.

Vẻ mặt của Hoàng Đắc Khai cứng đờ.

Lưu Trạm gật đầu: “Là ai? Tự bước ra đi.”

Tạm thời Lưu Trạm chưa tính tới chuyện quản bọn họ, có lẽ vì thái độ đó mà nhóm lão binh cảm thấy hắn là một quả hồng mềm dễ bóp, càng thêm không kiêng nể gì.

Tào Tráng và Lý Tiểu Liên lớn tiếng đáp vâng.

Lập tức có hai người bước lên giữ đầu bếp ấn xuống đất, cánh tay Vi Thành Quý thô to, cầm quân côn đi tới, không nói hai lời nện thẳng vào lưng đầu bếp.

Một buổi chiều quân doanh chia bữa tối, cơm canh hằng ngày của Lưu Trạm vẫn do Trương Tiểu Mãn phụ trách đưa tới, hôm nay gần tới giờ cơm, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng tranh chấp.

Tào Tráng hưng phấn ôm quyền: “Tuân lệnh!”

Trương Tiểu Mãn nói: “Còn có một người 58 tuổi.”

“Đồ ăn hôm nay của bách hộ trưởng ít thế này thôi á?”

Già yếu bệnh tật chỉ tổ chiếm nhà cầu, con cháu trong nhà không nỡ bắt đi tòng quân nên đi thay? Lưu Trạm bẻ khớp ngón tay suy tính.

Đầu bếp gân cổ cãi: “Trên núi lương thực thiếu thốn, chẳng còn cách nào hết!”

Trong nhà vị lão binh này có mười ba mẫu ruộng riêng, có hai đứa con sáu đứa cháu, trong số quân hộ thì cũng được coi là nhà khá giả, không cho con cháu đi tòng quân chẳng qua là không muốn trong nhà thiếu một người trưởng thành khỏe mạnh lao động mà thôi.

Trương Tiểu Mãn chỉ vào đầu bếp, nổi giận mắng to: “Rõ ràng tôi nhìn thấy trong nồi có thịt!”

Sắc mặt Hoàng Đắc Khai hết trắng lại xanh, muốn nói gì đó nhưng không dám nói ra miệng.

Đầu bếp mắt điếc tai ngơ xua tay như đang đuổi ruồi bọ: “Không có không có, còn gây sự nữa thì ông đây sẽ báo với Hoàng tổng binh!”

Bao gồm cả tổng binh Hoàng Đắc Khai, ban đầu còn ngượng ngùng đi xin ăn, về sau tự giác tới ngồi chờ ăn.

Tiếng cãi nhau hấp dẫn không ít người ở gần đó, có lão binh mà cũng có tân binh Lưu Trạm mới dẫn tới, hai bên xô đẩy mắng nhiếc lẫn nhau, bởi vì Lưu Trạm đã nhắc nhở trước nên nhóm thiếu niên không dám động thủ.

Bọn họ đang chờ Hoàng Đắc Khai ra trận thành công, chế trụ Lưu Trạm rồi uy hiếp đám Tào Tráng bỏ vũ khí đầu hàng, nào có ai ngờ Hoàng Đắc Khai lại là người bị đánh đầu tiên, đánh đến người không người ngợm không ra ngợm thế kia chứ!

“Ồn ào cái gì đó?” Lưu Trạm bước tới.

Khuôn mặt Hoàng Đắc Khai bây giờ đã trắng đỏ đan xen, lớn tiếng phản bác: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn! Sao ta có thể bày mưu hại bách hộ trưởng được?”

Lưu Trạm lại nói: “Vậy đây là chiến công của ta và các anh em cùng lên chiến trường, ông cảm thấy chia đều cho tất cả mọi người nghe có hợp lý không?”

Mặt Lưu Trạm không hề biến sắc, hỏi: “Hoàng tổng binh, binh lính không chịu nghe theo quân lệnh phải xử lý như thế nào?”

Hai bên lập tức im bặt. Hoàng Đắc Khai ỷ Lưu Trạm còn nhỏ tuổi nên không thèm để vào mắt nhưng binh lính thì không thể thật sự làm lơ Lưu Trạm, một khi bách hộ trưởng mà trừng phạt thì tiểu binh như bọn họ không thoát được.

Lưu Trạm bật cười ha ha.

Lưu Trạm khoanh tay nhìn Hoàng Đắc Khai khoan thai tới muộn, phía sau còn dẫn theo vài lão binh, nhìn không giống sang xử lý mà là sang đàm phán.

Trương Tiểu Mãn cáo trạng: “Đầu bếp giấu cơm canh riêng, đồ ăn một suất của chúng ta không bằng một nửa của lão binh.”

Lưu Trạm nhìn về phía đầu bếp.

Lưu Trạm: “Gọi ra thi hành phạt đi.”

Đầu bếp vẫn nói câu kia, cơm canh chỉ có nhiêu đó thôi, rồi ông ta quay mặt đi tiếp tục bận rộn, không quan tâm câu trả lời của Lưu Trạm.

Lưu Trạm lại nảy ra một chủ ý, bảo đầu bếp bưng cả nồi lên đặt ở giữa, bên cạnh là ba sọt bánh nướng to, mọi người ngồi vây xung quanh, tự múc ra bát tự ăn, cứ một miếng thịt lại một miếng bánh ngô, ăn đến độ miệng mồm bóng nhẫy.

Tình huống bày sờ sờ trước mặt này còn gì không rõ ràng nữa? Sợ tám chín phần mười đây là mưu kế của Hoàng Đắc Khai, muốn ra oai phủ đầu.

Ba người đều là những tay mổ lợn giàu kinh nghiệm, chặt mấy nhát đã tách xong đầu lợn và chân lợn ra, những người khác đi tìm mấy cái thùng gỗ tới đựng nội tạng rồi mang cho đầu bếp nấu lên. Tào Minh không yên tâm, còn tự mình xuống bếp giám sát.

Lưu Trạm nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, tác phong làm việc và nghỉ ngơi của binh lính toàn doanh phải thay đổi, bắt đầu tiến hành huấn luyện theo chương trình của tân binh, ai không nghe lời thì có quân côn đang chờ! Đại Tráng, đệ là đội trưởng phụ trách phần huấn luyện buổi sáng, ai không tuân thủ cứ lôi ra phạt không cần hỏi ý kiến ta!”

Còn Hoàng Đắc Khai, Lưu Trạm buộc ông ta ký tên lên giấy liệt kê tội trạng, đuổi xuống núi ngay trong ngày.

Lưu Trạm mỉm cười: “Chuyện này đơn giản mà.” Hắn phất tay, “Đập hết cái nhà bếp này cho ông.”

Mấy con lợn lần này khá to, chỉ có một mình Tào Tráng xẻ thịt quá chậm, Lý Tiểu Liên và Vi Thành Quý cũng cởi áo bước tới hỗ trợ.

“Đồ ăn hôm nay của bách hộ trưởng ít thế này thôi á?”

Nhóm thiếu niên chỉ chờ mỗi câu này của Lưu Trạm, lập tức ồ ạt xông lên.

Lưu Trạm đang gặm một miếng chân giò, “Là Hoàng tổng binh tới, Tiểu Mãn, mang thêm cho Hoàng tổng binh một bộ bát đũa.”

“Các đệ đừng nhúng tay vào!” Lưu Trạm đuổi Tào Tráng, Vi Thành Quý và vài người nữa đang muốn xông lên hỗ trợ hắn kia.

Những lão binh bao vây còn lại đã bị nhóm Tào Tráng dẫn người tới khống chế toàn bộ, ai cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng biểu cảm vẫn đầy bất mãn.

Nhóm lão binh ỷ vào tư lịch thâm niên của mình để lên mặt, nếu thật sự đánh nhau thì bọn họ chỉ là những lão già ốm yếu bệnh tật, sao đánh lại nổi nhóm thiếu niên đương mười mấy kia, cảnh tượng nhất thời tan tác chim muông, đầu bếp sợ tới mức ngã ngồi ra mặt đất.

Có lẽ đã bất chấp mọi giá, Hoàng Đắc Khai nói tiếp: “Bách hộ trưởng, ta cho ngươi mặt mũi vì ngươi là quan trên, nếu ngươi còn tiếp tục tra tấn những lão binh kia, ta sẽ báo chuyện này lại với Triệu thiên hộ!”

Đầu bếp khóc lóc thảm thiết: “Ông còn bảo tôi lén lút giấu lương thực đi, chuyển xuống núi cho nhà ông!”

“Nhìn xem! Tôi biết ngay là ông giấu thịt mà!” Trương Tiểu Mãn tức giận đập nồi thịt kho tàu ngay trước mặt đầu bếp.

Trải qua hai ngày quan sát Lưu Trạm mới nắm được lịch làm việc và nghỉ ngơi của binh lính ở đây.

Hoàng Đắc Khai buột miệng thốt ra: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí! Ta cũng là lão binh từng lên chiến trường, luận võ nghệ ta không sợ ngươi, hôm nay ta dám đến đây đồng nghĩa với việc đã chuẩn bị đầy đủ!”

Nhóm thiếu niên đập cái nhà bếp nát bét. Đồ ăn của bọn họ chỉ có một ít cháo loãng và bát canh loáng thoáng vài cọng rau, không đủ nhét kẽ răng, vậy mà lại tìm được trong nhà bếp cất giấu rất nhiều bánh nướng và rau xào cho lão binh.

Hoàng Đắc Khai bật ngón cái, “So được! Bách hộ trưởng cực kỳ dũng mãnh!”

Lưu Trạm dẫm nát chỗ bánh nướng kia, “Được rồi, gọi Hoàng tổng binh tới đây.”

Hai người lên đấu quyết định bằng kết quả rút thăm. Lưu Trạm đã cho người chuẩn bị sẵn một cái thùng gỗ có mảnh vải đậy lên, hai người đi lên rút thăm, nếu bốc được hai hòn đá có khắc ký hiệu giống nhau thì sẽ tự động thành một cặp đấu. Nếu ai rút trúng lá thăm trùng với một trong mười sáu người Lưu Trạm dẫn tới thì coi như là xui tận mạng, các thiếu niên đối chiến với nhóm lão binh không một người nào bị thua.

Sau đó càng có nhiều người đi từ rừng ra hơn, ai cũng toàn thân dính máu, tỏa ra sát khí, quan trọng nhất là có cả lợn rừng! Con lợn rừng cực to phải hai người cùng khiêng mới xuể, mà còn tận ba con như thế!

Động tĩnh ở khu bếp núc bên này lớn như vậy nào có chuyện Hoàng Đắc Khai không biết, chẳng qua ông ta mắt điếc tai ngơ giả bộ hồ đồ thôi.

Lưu Trạm giơ tay, Vi Thành Quý lập tức dừng lại.

Tình huống bày sờ sờ trước mặt này còn gì không rõ ràng nữa? Sợ tám chín phần mười đây là mưu kế của Hoàng Đắc Khai, muốn ra oai phủ đầu.

Lưu Trạm khoanh tay nhìn Hoàng Đắc Khai khoan thai tới muộn, phía sau còn dẫn theo vài lão binh, nhìn không giống sang xử lý mà là sang đàm phán.

“Đưa dao mổ lợn đây, hôm nay ông sẽ tự mình chia thịt.” Tào Tráng một phen lột áo ra, buộc ở ngang hông, cơ bắp cường tráng và bả vai dày rộng nhất thời làm nhóm lão binh đang ngo ngoe rục rịch kinh sợ.

Hoàng Đắc Khai ra vẻ cung kính: “Sao bách hộ trưởng lại tức giận thế? Đầu bếp không hiểu chuyện, ta lập tức mang về dạy dỗ lại.”

Lưu Trạm tùy tiện chỉ vào hai người: “Đi múc nước cho bọn ta rửa mặt.”

Lưu Trạm cười như không cười, “Được, vậy đánh luôn mười quân côn đi.”

Lưu Trạm ngồi trên ghế nhìn ông cụ đầu tóc trắng xóa đứng trước mặt, “Lão tiên sinh, sao ông đến tuổi nghỉ hưu rồi mà không về, bảo con cháu đến thay?”

Tới một ngày, Lưu Trạm và Lý Tiểu Liên, Trương Tiểu Mãn, Văn Thanh Sơn ngồi trong nhà tán gẫu, đợi những người kia đi rồi chỉ còn một mình Lưu Trạm ở lại, Hoàng Đắc Khai dẫn theo mười mấy người hùng hổ bao vây binh xá, bản thân ông ta mặt mũi đen sì cầm theo vũ khí bước tới chỗ Lưu Trạm.

Trương Tiểu Mãn cáo trạng: “Đầu bếp giấu cơm canh riêng, đồ ăn một suất của chúng ta không bằng một nửa của lão binh.”

Vẻ mặt của Hoàng Đắc Khai cứng đờ.

Lưu Trạm đang chờ chính câu đó! Hắn thản nhiên đứng lên, nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Đầu bếp cũng ngơ luôn.

“Ra ngoài đánh tiếp cho ông!” Lưu Trạm túm cổ áo Hoàng Đắc Khai ném thẳng ra ngoài, kéo một đường tới sân huấn luyện đánh thêm một trận nữa, khí thế ra đòn như vũ bão kia làm cho nhóm lão binh nhìn thôi cũng đủ choáng váng.

Lưu Trạm nói tiếp: “Vi Thành Quý, tới đánh đi.”

Cuối cùng đầu bếp bị đuổi xuống núi, bữa cơm tối ngày hôm đó không ai dám nhắc lại.

Lập tức có hai người bước lên giữ đầu bếp ấn xuống đất, cánh tay Vi Thành Quý thô to, cầm quân côn đi tới, không nói hai lời nện thẳng vào lưng đầu bếp.

Ở Thông Thiên Quan lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết khó nghe hơn cả tiếng mổ heo.

Vũ khí săn lợn rừng lúc trước là giáo gỗ, bây giờ mọi người đã trở thành binh lính chính thức nên trong tay có thêm vũ khí, đao thật kiếm thật, chuyện này làm cho nhóm thiếu niên vô cùng hưng phấn. Một đám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngay ngắn chỉnh tề đi theo Lưu Trạm vào rừng, đương nhiên cũng có cả Vượng Tài luôn bám lấy Lưu Trạm như hình với bóng.

Lưu Trạm đáp: “Không bắt được người làm chứng và tang vật thì chỉ là vu khống mà thôi.”

Mới một gậy mà đầu bếp đã đầu váng mắt hoa, sợ hãi khai tuốt tuồn tuột: “Là Hoàng tổng binh sai sử tôi, không phải chủ ý của tôi! Bách hộ trưởng! Tôi sai rồi! Cầu xin đại nhân tha mạng!!”

Ông ta nào có ngờ một Lưu Trạm chưa bao giờ thấy tự mình ra tay lại đánh được tới mức đó!? Xuống tay vừa lão luyện vừa tàn nhẫn, từng quyền như đấm thẳng vào xương, đánh đến mức Hoàng Đắc Khai không còn sức lực chống cự.

Lưu Trạm nhìn Hoàng Đắc Khai mặt mày xanh mét, thầm cười trong lòng, nói: “Tiếp tục đánh đi.”

Lưu Trạm coi như không nhìn thấy, mỗi ngày vẫn sinh hoạt bình thường, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cùng huấn luyện hoặc hướng dẫn thêm một vài thứ cho các thiếu niên. Từng ngày trôi qua trong bận rộn nhưng không nhàm chán.

Gậy thứ hai nện xuống, đầu bếp lại khai ra thêm một vài chuyện xấu xa khác.

Lưu Trạm cười ha ha, “Tiếp tục đánh, đánh xong mười quân côn rồi đuổi ông ta đi, Hoàng tổng binh, ông cảm thấy sắp xếp như vậy đã ổn thỏa chưa?”

“Hoàng tổng binh còn muốn tôi trộn lẫn cát vào thức ăn của ngài, tôi cảm thấy không ổn nên không dám làm, những chuyện đó đều là Hoàng tổng binh bức tôi làm, ở nhà tôi trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, năm nay tôi mới 43 tuổi, tôi không muốn chết! Cầu xin bách hộ trưởng tha mạng!”

Một buổi chiều quân doanh chia bữa tối, cơm canh hằng ngày của Lưu Trạm vẫn do Trương Tiểu Mãn phụ trách đưa tới, hôm nay gần tới giờ cơm, từ xa hắn đã nghe thấy tiếng tranh chấp.

Lưu Trạm giơ tay, Vi Thành Quý lập tức dừng lại.

Khuôn mặt Hoàng Đắc Khai bây giờ đã trắng đỏ đan xen, lớn tiếng phản bác: “Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn! Sao ta có thể bày mưu hại bách hộ trưởng được?”

Sắc mặt của Hoàng Đắc Khai càng trắng hơn, “Không bao giờ có chuyện đó! Vu khống! Ngươi bôi nhọ ta!”

Đầu bếp khóc lóc thảm thiết: “Ông còn bảo tôi lén lút giấu lương thực đi, chuyển xuống núi cho nhà ông!”

Lưu Trạm sợ bầu không khí lười biếng của Thông Thiên Quan sẽ ảnh hưởng tới nhóm thiếu niên nên sau khi giải quyết xong vấn đề cấp bách nhất, nghỉ ngơi mấy ngày, hắn khôi phục lại việc lên núi săn thú.

Hôm nay trước khi thông báo thi đấu, Lưu Trạm đã bảo Trương Tiểu Mãn đi hỏi thăm gia cảnh những người này, tuy chưa đủ để nắm rõ toàn bộ nhưng vẫn đủ dùng.

Sắc mặt của Hoàng Đắc Khai càng trắng hơn, “Không bao giờ có chuyện đó! Vu khống! Ngươi bôi nhọ ta!”

Lưu Trạm cười ha ha, “Tiếp tục đánh, đánh xong mười quân côn rồi đuổi ông ta đi, Hoàng tổng binh, ông cảm thấy sắp xếp như vậy đã ổn thỏa chưa?”

Mới một gậy mà đầu bếp đã đầu váng mắt hoa, sợ hãi khai tuốt tuồn tuột: “Là Hoàng tổng binh sai sử tôi, không phải chủ ý của tôi! Bách hộ trưởng! Tôi sai rồi! Cầu xin đại nhân tha mạng!!”

Đầu bếp gân cổ cãi: “Trên núi lương thực thiếu thốn, chẳng còn cách nào hết!”

Hoàng Đắc Khai đổ mồ hôi lạnh, nghe Lưu Trạm nói vậy vội vã gật đầu không ngừng, “Bách hộ trưởng anh minh! Nên vậy nên vậy!”

“Lần đi săn này thu hoạch khá dồi dào, tuy chúng ta đã nhập doanh nhưng quy định là bất biến, phân chia thịt lợn theo công lao, người xuất lực nhiều nhất dũng mãnh nhất được hai phần, còn lại mỗi người một phần, chỗ thịt này là tài sản riêng, tùy các đệ thích làm gì thì làm, phơi thành thịt khô mang về nhà hoặc ăn luôn hoặc bán tùy các đệ. Đại Tráng, Tiểu Liên, hai đệ giám sát chia thịt, đầu chân và nội tạng heo đưa cho đầu bếp nấu. Người nào tham gia đi săn mới có tư cách ăn thịt.”

Lưu Trạm cũng không định đánh thật, dù sao cũng là những người đã qua 50, chỉ muốn hù dọa vậy thôi.

Cuối cùng đầu bếp bị đuổi xuống núi, bữa cơm tối ngày hôm đó không ai dám nhắc lại.

Lưu Trạm dẫm nát chỗ bánh nướng kia, “Được rồi, gọi Hoàng tổng binh tới đây.”

Lưu Trạm thờ ơ ném một hạt đậu phộng rang vào miệng, “Chuyện gì? Nói đi.”

“Thủ lĩnh, chúng ta cứ vậy mà tha cho ông ta sao?” Tào Tráng bất bình.

Mấy ngày sau, cuối cùng nhóm Lưu Trạm cũng tu sửa xong doanh trại, giường lớn đủ cho mười mấy người ngủ chung. Thông Thiên Quan đổ nát bề bộn, còn rất nhiều việc cần làm, chuyện xây dựng phòng riêng gì đó tạm thời gác sang một bên.

Lưu Trạm đáp: “Không bắt được người làm chứng và tang vật thì chỉ là vu khống mà thôi.”

Trải qua sự việc lần đó, ánh mắt nhóm lão binh nhìn Lưu Trạm bắt đầu có thêm vài phần sợ hãi.

Sắc trời dần tối, mọi người ai cũng đói bụng, Lưu Trạm bảo nhóm thiếu niên dựng tạm bếp lửa, trong nhà kho vẫn còn ít lương thực và trái cây, tùy tiện nấu ứng phó một bữa.

Trải qua sự việc lần đó, ánh mắt nhóm lão binh nhìn Lưu Trạm bắt đầu có thêm vài phần sợ hãi.

Mấy ngày sau, cuối cùng nhóm Lưu Trạm cũng tu sửa xong doanh trại, giường lớn đủ cho mười mấy người ngủ chung. Thông Thiên Quan đổ nát bề bộn, còn rất nhiều việc cần làm, chuyện xây dựng phòng riêng gì đó tạm thời gác sang một bên.

Nhóm thiếu niên đập cái nhà bếp nát bét. Đồ ăn của bọn họ chỉ có một ít cháo loãng và bát canh loáng thoáng vài cọng rau, không đủ nhét kẽ răng, vậy mà lại tìm được trong nhà bếp cất giấu rất nhiều bánh nướng và rau xào cho lão binh.

Lưu Trạm sợ bầu không khí lười biếng của Thông Thiên Quan sẽ ảnh hưởng tới nhóm thiếu niên nên sau khi giải quyết xong vấn đề cấp bách nhất, nghỉ ngơi mấy ngày, hắn khôi phục lại việc lên núi săn thú.

Lưu Trạm lưu loát ra tay, ra quyền nhanh như chớp, linh hoạt như một cơn gió. Một đấm kia đánh tới làm cho Hoàng Đắc Khai đầu váng mắt hoa, lảo đảo suýt ngã.

Vũ khí săn lợn rừng lúc trước là giáo gỗ, bây giờ mọi người đã trở thành binh lính chính thức nên trong tay có thêm vũ khí, đao thật kiếm thật, chuyện này làm cho nhóm thiếu niên vô cùng hưng phấn. Một đám hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngay ngắn chỉnh tề đi theo Lưu Trạm vào rừng, đương nhiên cũng có cả Vượng Tài luôn bám lấy Lưu Trạm như hình với bóng.

“Hoàng tổng binh còn muốn tôi trộn lẫn cát vào thức ăn của ngài, tôi cảm thấy không ổn nên không dám làm, những chuyện đó đều là Hoàng tổng binh bức tôi làm, ở nhà tôi trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, năm nay tôi mới 43 tuổi, tôi không muốn chết! Cầu xin bách hộ trưởng tha mạng!”

Vừa nói xong, những lão binh ồ lên.

Nhóm lão binh tò mò nhìn theo, nhỏ giọng bàn tán, tới buổi chiều trong rừng lại có tiếng động, Tào Tráng đi đầu tiên, bộ dạng cả người tắm máu cực kỳ khủng bố, dọa mấy lão binh sợ suýt ngất.

Lưu Trạm gọi Tào Tráng với Lý Tiểu Liên, dặn dò: “Bây giờ chỗ ở của các đệ đều đã sửa xong hết rồi, ngày mai bắt đầu khôi phục huấn luyện, hai đệ làm đội trưởng, mỗi người quản lý tám người, chạy bộ, đánh quyền, luyện đao, một thứ cũng không được thiếu.”

Lưu Trạm dẫn theo nhóm đàn em tu sửa doanh trại, ngày đầu tiên tổng binh Hoàng Đắc Khai còn giả mù sa mưa tới quan tâm vài câu, nói là làm bộ hạ nên tới hỗ trợ, kết quả toàn là lời nói suông, dọn có mấy tảng đá mà làm nửa ngày không xong.

Sau đó càng có nhiều người đi từ rừng ra hơn, ai cũng toàn thân dính máu, tỏa ra sát khí, quan trọng nhất là có cả lợn rừng! Con lợn rừng cực to phải hai người cùng khiêng mới xuể, mà còn tận ba con như thế!

Trong khoảnh khắc cây gậy kia nện xuống, hai ông lão tuổi cao sức yếu kia thảm thiết kêu to, hứa rằng sẽ bảo con cháu tới thay mình.

Toàn bộ lão binh của Thông Thiên Quan bị chấn kinh, Hoàng Đắc Khai cũng không tin nổi vào hai mắt của mình, mới đi vào rừng có nửa ngày đã săn được ba con lợn rừng to?!

Tạm thời Lưu Trạm chưa tính tới chuyện quản bọn họ, có lẽ vì thái độ đó mà nhóm lão binh cảm thấy hắn là một quả hồng mềm dễ bóp, càng thêm không kiêng nể gì.

Lưu Trạm tùy tiện chỉ vào hai người: “Đi múc nước cho bọn ta rửa mặt.”

Sau khi đặt ra lịch huấn luyện cụ thể từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, Lưu Trạm cho mọi người giải tán.

Lưu Trạm mỉm cười: “Chuyện này đơn giản mà.” Hắn phất tay, “Đập hết cái nhà bếp này cho ông.”

Những lão binh này vẫn có mắt nhìn rất tốt, vội vàng dọn ghế dựa tới cho Lưu Trạm, hắn cũng không khách khí ngồi xuống, sau đó chỉ huy nhóm đàn em khiêng lợn rừng tới bãi đất trống. Nhóm lão binh vây quanh lợn rừng tấm tắc khen ngợi, trên mặt viết to mấy chữ thèm nhỏ dãi.

Sắc trời dần tối, mọi người ai cũng đói bụng, Lưu Trạm bảo nhóm thiếu niên dựng tạm bếp lửa, trong nhà kho vẫn còn ít lương thực và trái cây, tùy tiện nấu ứng phó một bữa.

“Lần đi săn này thu hoạch khá dồi dào, tuy chúng ta đã nhập doanh nhưng quy định là bất biến, phân chia thịt lợn theo công lao, người xuất lực nhiều nhất dũng mãnh nhất được hai phần, còn lại mỗi người một phần, chỗ thịt này là tài sản riêng, tùy các đệ thích làm gì thì làm, phơi thành thịt khô mang về nhà hoặc ăn luôn hoặc bán tùy các đệ. Đại Tráng, Tiểu Liên, hai đệ giám sát chia thịt, đầu chân và nội tạng heo đưa cho đầu bếp nấu. Người nào tham gia đi săn mới có tư cách ăn thịt.”

Lưu Trạm vừa nói xong, nhóm lão binh lập tức bàn luận sôi nổi.

“Đưa dao mổ lợn đây, hôm nay ông sẽ tự mình chia thịt.” Tào Tráng một phen lột áo ra, buộc ở ngang hông, cơ bắp cường tráng và bả vai dày rộng nhất thời làm nhóm lão binh đang ngo ngoe rục rịch kinh sợ.

“Ồn ào cái gì đó?” Lưu Trạm bước tới.

Mấy con lợn lần này khá to, chỉ có một mình Tào Tráng xẻ thịt quá chậm, Lý Tiểu Liên và Vi Thành Quý cũng cởi áo bước tới hỗ trợ.

“Phía bắc đang có chiến tranh, một đám già yếu bệnh tật lang thang ở đây, nếu chiến tranh có biến thì dựa vào cái gì để bảo vệ Thông Thiên Quan?! Hôm nay ông đây nói cho các ngươi biết, không muốn về nhà cũng phải về! Nếu không ông đánh cho tàn phế rồi ném về!”

Ba người đều là những tay mổ lợn giàu kinh nghiệm, chặt mấy nhát đã tách xong đầu lợn và chân lợn ra, những người khác đi tìm mấy cái thùng gỗ tới đựng nội tạng rồi mang cho đầu bếp nấu lên. Tào Minh không yên tâm, còn tự mình xuống bếp giám sát.

Đầu bếp tân nhiệm này cũng là một lão binh, có vài phần bản lĩnh nấu nướng, rất nhanh khắp doanh trại đã ngập tràn mùi thịt thơm lừng, mùi này so với Mê Hồn hương còn hấp dẫn hơn. Nhóm lão binh có cảm giác bước chân đi đường của mình nhẹ bẫng, rất muốn được ăn thử một miếng.

“Bắt đầu từ hôm nay, cứ bảy ngày sẽ tiến hành một buổi thi đấu, người thắng sẽ được làm đội trưởng quản lý một nhóm binh lính, giữ chức cho tới lượt đấu bảy ngày sau, tất cả những binh lính trong doanh đều phải tham gia, ai không tham gia xử theo tội đào ngũ!”

Người bị điểm danh khổ không nói nổi, mặt mày nhăn nhó. Hai ông cụ cứng nhắc đứng nhìn nhau, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, cuối cùng cả hai cùng quỳ xuống cầu xin Lưu Trạm.

Lưu Trạm lại nảy ra một chủ ý, bảo đầu bếp bưng cả nồi lên đặt ở giữa, bên cạnh là ba sọt bánh nướng to, mọi người ngồi vây xung quanh, tự múc ra bát tự ăn, cứ một miếng thịt lại một miếng bánh ngô, ăn đến độ miệng mồm bóng nhẫy.

Lưu Trạm gật đầu: “Hôm này là ngày thi đấu của doanh trại, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu nên ta giữ lại cho một mạng, kéo ra đánh 20 quân côn, Tiểu Mãn, còn ai hơn 50 tuổi nữa?”

“Bách hộ trưởng…” Hoàng Đắc Khai da mặt dày mon men tới tìm Lưu Trạm.

“Vậy thì phải xem ông có đủ khả năng làm chuyện đó hay không!” Lưu Trạm bẻ đốt ngón tay, bước từng bước về phía Hoàng Đắc Khai.

Lưu Trạm đang gặm một miếng chân giò, “Là Hoàng tổng binh tới, Tiểu Mãn, mang thêm cho Hoàng tổng binh một bộ bát đũa.”

Hoàng Đắc Khai tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lưu Trạm cùng ăn, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Bách hộ trưởng, các anh em cũng lâu rồi chưa được nếm đồ ăn tươi, ngài xem liệu có thể…”

Cứ vậy kiên trì được qua hai buổi thi đấu, trong doanh dần dần có thay đổi, tiếng nói chuyện phiếm rôm rả của nhóm lão binh đã hạ thấp âm lượng hơn, biến thành khe khẽ bàn luận. Hoàng Đắc Khai cũng trở nên bận rộn hơn hẳn, mỗi ngày đều có không ít lão binh vây quanh ông ta nói năng gì đó, không biết là muốn làm cái gì.

Lưu Trạm nuốt miếng thịt đang nhai, uống thêm mấy hớp canh, cả người sảng khoái vô cùng, cuối cùng hắn đặt bát đũa xuống, quay sang nhìn Hoàng Đắc Khai: “Hoàng tổng binh cảm thấy mấy con lợn rừng này khó bắt không?”

Đầu bếp vội vàng nói lời cảm tạ, nhóm lão binh vây xem cũng tự giác đi lấy bát đũa tới chờ được chia đồ ăn.

Hoàng Đắc Khai đáp: “Khó! Trong núi thường có thôn dân bị lợn rừng cắn chết hoặc bị thương.”

Lưu Trạm gật đầu, “Ông cảm thấy bọn ta săn ba con lợn rừng to này và việc lên chiến trường có so sánh được với nhau không?”

Hoàng Đắc Khai đổ mồ hôi lạnh, nghe Lưu Trạm nói vậy vội vã gật đầu không ngừng, “Bách hộ trưởng anh minh! Nên vậy nên vậy!”

Hoàng Đắc Khai tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lưu Trạm cùng ăn, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Bách hộ trưởng, các anh em cũng lâu rồi chưa được nếm đồ ăn tươi, ngài xem liệu có thể…”

Hoàng Đắc Khai bật ngón cái, “So được! Bách hộ trưởng cực kỳ dũng mãnh!”

Lưu Trạm lại nói: “Vậy đây là chiến công của ta và các anh em cùng lên chiến trường, ông cảm thấy chia đều cho tất cả mọi người nghe có hợp lý không?”

Mặt già của Hoàng Đắc Khai đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời.

Lưu Trạm nuốt miếng thịt đang nhai, uống thêm mấy hớp canh, cả người sảng khoái vô cùng, cuối cùng hắn đặt bát đũa xuống, quay sang nhìn Hoàng Đắc Khai: “Hoàng tổng binh cảm thấy mấy con lợn rừng này khó bắt không?”

Lưu Trạm đạp thêm một phát nữa lên người Hoàng Đắc Khai đã nằm xụi lơ như lợn chết, mắng: “Ông cho các ngươi thời gian bảy ngày, trên 45 tuổi lăn hết cho ông! Nếu không đi thì làm người bị đánh tiếp theo!”

Lưu Trạm cũng không nhiều lời thêm, đứng dậy nhìn cả đám một lượt, thấy mọi người đều đã ăn tới bụng căng phình, ăn không nổi nữa nên nói: “Đầu bếp, chỗ còn lại chia cho những người khác đi.”

Đầu bếp vội vàng nói lời cảm tạ, nhóm lão binh vây xem cũng tự giác đi lấy bát đũa tới chờ được chia đồ ăn.

Tiếng cãi nhau hấp dẫn không ít người ở gần đó, có lão binh mà cũng có tân binh Lưu Trạm mới dẫn tới, hai bên xô đẩy mắng nhiếc lẫn nhau, bởi vì Lưu Trạm đã nhắc nhở trước nên nhóm thiếu niên không dám động thủ.

Lưu Trạm gọi Tào Tráng với Lý Tiểu Liên, dặn dò: “Bây giờ chỗ ở của các đệ đều đã sửa xong hết rồi, ngày mai bắt đầu khôi phục huấn luyện, hai đệ làm đội trưởng, mỗi người quản lý tám người, chạy bộ, đánh quyền, luyện đao, một thứ cũng không được thiếu.”

Tào Tráng và Lý Tiểu Liên lớn tiếng đáp vâng.

Lưu Trạm lại nói: “Thức ăn trên núi hơi kém một chút, cơ thể của chúng ta đều đang cao lên và phát triển, không thể qua loa, từ nay về sau chỗ thịt lợn của ta được chia cứ lấy ra nấu, thêm một ít đồ ăn cho các anh em.”

Vài người trong nhóm lão binh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, người nào còn sức để ra khỏi giường coi như tố chất không tồi, số còn lại gần như không bước ra nổi khỏi giường.

Sau khi đặt ra lịch huấn luyện cụ thể từ khi mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, Lưu Trạm cho mọi người giải tán.

Thông Thiên Quan tuy nhỏ nhưng lục phủ ngũ tạng đầy đủ, có một bãi đất trống bằng phẳng đủ cho một trăm người cùng luyện tập. Sáng sớm mỗi ngày Lưu Trạm và 16 thiếu niên tập trung huấn luyện ở chỗ đất trống này, buổi trưa nghỉ ngơi một canh giờ, buổi chiều đấu võ đài hoặc vào rừng săn thú, các hoạt động chi tiết cũng thay đổi mỗi ngày, vô cùng phong phú.

Những lão binh kia ban đầu còn làm bộ làm tịch quan tâm, từ từ khôi phục lại bộ dạng mỗi ngày pha trà tán gẫu như cũ, thỉnh thoảng được ăn ké chút canh thịt, tinh thần phấn khởi, tiếng nói cười càng rôm rả hơn.

Bao gồm cả tổng binh Hoàng Đắc Khai, ban đầu còn ngượng ngùng đi xin ăn, về sau tự giác tới ngồi chờ ăn.

Từ lúc Hoàng Đắc Khai kéo người tới bao vây, Tào Tráng cũng đã hay tin và kéo người của mình tới, hai bên giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Hết thảy những chuyện này đều lọt vào mắt Lưu Trạm, với tính cách của hắn sẽ chịu để yên cho đám người này sao? Đương nhiên là không thể!

Một buổi chiều, Lưu Trạm hạ lệnh cho toàn bộ binh lính tập hợp ở sân huấn luyện, nhìn những lão binh rề rà thưa thớt có mặt mà trong bụng hắn bùng lên một ngọn lửa.

Hoàng Đắc Khai ra vẻ cung kính: “Sao bách hộ trưởng lại tức giận thế? Đầu bếp không hiểu chuyện, ta lập tức mang về dạy dỗ lại.”

Già yếu bệnh tật chỉ tổ chiếm nhà cầu, con cháu trong nhà không nỡ bắt đi tòng quân nên đi thay? Lưu Trạm bẻ khớp ngón tay suy tính.

Nhất thời toàn bộ Thông Thiên Quan im bặt như ve sầu mùa đông.

“Bắt đầu từ hôm nay, cứ bảy ngày sẽ tiến hành một buổi thi đấu, người thắng sẽ được làm đội trưởng quản lý một nhóm binh lính, giữ chức cho tới lượt đấu bảy ngày sau, tất cả những binh lính trong doanh đều phải tham gia, ai không tham gia xử theo tội đào ngũ!”

Vừa nói xong, những lão binh ồ lên.

Lưu Trạm vẫy tay, Trương Tiểu Mãn dẫn theo hai người mang lên hai cái ghế dựa, một cái mời Lưu Trạm ngồi, một cái mời Hoàng Đắc Khai ngồi.

Sắc mặt Hoàng Đắc Khai hết trắng lại xanh, muốn nói gì đó nhưng không dám nói ra miệng.

Có một lão binh ỷ vào thâm niên lâu năm lên tiếng: “Bách hộ trưởng, lão thân năm nay đã 63 tuổi, chuyện thi đấu này có hơi…”

Lưu Trạm ngồi trên ghế nhìn ông cụ đầu tóc trắng xóa đứng trước mặt, “Lão tiên sinh, sao ông đến tuổi nghỉ hưu rồi mà không về, bảo con cháu đến thay?”

Hai bên lập tức im bặt. Hoàng Đắc Khai ỷ Lưu Trạm còn nhỏ tuổi nên không thèm để vào mắt nhưng binh lính thì không thể thật sự làm lơ Lưu Trạm, một khi bách hộ trưởng mà trừng phạt thì tiểu binh như bọn họ không thoát được.

Ông cụ xấu hổ xoa tay, “Khuyển tử… khuyển tử trong nhà sức khỏe không tốt…”

Hoàng Đắc Khai hiên ngang lẫm liệt nói: “Đề nghị đại nhân lập tức cho dừng hoạt động thi đấu trong doanh trại.”

Hôm nay trước khi thông báo thi đấu, Lưu Trạm đã bảo Trương Tiểu Mãn đi hỏi thăm gia cảnh những người này, tuy chưa đủ để nắm rõ toàn bộ nhưng vẫn đủ dùng.

Ở Thông Thiên Quan một ngày cũng chẳng có mấy người qua đường, nếu có thì cũng chỉ là những thôn dân quen mặt ở thôn lân cận. Nhóm binh lính cứ như thế ngoại tiên nhân, sống cuộc sống thảnh thơi nhàn nhã.

Trong nhà vị lão binh này có mười ba mẫu ruộng riêng, có hai đứa con sáu đứa cháu, trong số quân hộ thì cũng được coi là nhà khá giả, không cho con cháu đi tòng quân chẳng qua là không muốn trong nhà thiếu một người trưởng thành khỏe mạnh lao động mà thôi.

Hết thảy những chuyện này đều lọt vào mắt Lưu Trạm, với tính cách của hắn sẽ chịu để yên cho đám người này sao? Đương nhiên là không thể!

Gậy thứ hai nện xuống, đầu bếp lại khai ra thêm một vài chuyện xấu xa khác.

Lưu Trạm nói: “Thế này đi, năm nay ông đã 63 tuổi, vậy thì tìm một người xấp xỉ tuổi ông ra thi đấu, Tiểu Mãn, có ai như vậy không?”

“Thủ lĩnh, chúng ta cứ vậy mà tha cho ông ta sao?” Tào Tráng bất bình.

Đầu bếp tân nhiệm này cũng là một lão binh, có vài phần bản lĩnh nấu nướng, rất nhanh khắp doanh trại đã ngập tràn mùi thịt thơm lừng, mùi này so với Mê Hồn hương còn hấp dẫn hơn. Nhóm lão binh có cảm giác bước chân đi đường của mình nhẹ bẫng, rất muốn được ăn thử một miếng.

Trương Tiểu Mãn lập tức đáp: “Có một người năm 59 tuổi.”

Lưu Trạm gật đầu: “Là ai? Tự bước ra đi.”

Hoàng Đắc Khai lắp bắp đáp: “Theo luật… theo luật… nên… nên giết…”

Người bị điểm danh khổ không nói nổi, mặt mày nhăn nhó. Hai ông cụ cứng nhắc đứng nhìn nhau, tôi nhìn ông ông nhìn tôi, cuối cùng cả hai cùng quỳ xuống cầu xin Lưu Trạm.

Mặt Lưu Trạm không hề biến sắc, hỏi: “Hoàng tổng binh, binh lính không chịu nghe theo quân lệnh phải xử lý như thế nào?”

Nhóm thiếu niên chỉ chờ mỗi câu này của Lưu Trạm, lập tức ồ ạt xông lên.

Hoàng Đắc Khai lắp bắp đáp: “Theo luật… theo luật… nên… nên giết…”

Lưu Trạm cũng không nhiều lời thêm, đứng dậy nhìn cả đám một lượt, thấy mọi người đều đã ăn tới bụng căng phình, ăn không nổi nữa nên nói: “Đầu bếp, chỗ còn lại chia cho những người khác đi.”

Lưu Trạm gật đầu: “Hôm này là ngày thi đấu của doanh trại, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu nên ta giữ lại cho một mạng, kéo ra đánh 20 quân côn, Tiểu Mãn, còn ai hơn 50 tuổi nữa?”

Trương Tiểu Mãn nói: “Còn có một người 58 tuổi.”

Lưu Trạm: “Gọi ra thi hành phạt đi.”

Mặt già của Hoàng Đắc Khai đỏ lên, nửa ngày không nói nên lời.

Người nọ vừa nghe tới lượt mình, hoang mang lo sợ nhìn về phía Hoàng Đắc Khai cầu cứu. Lưu Trạm thản nhiên liếc mắt, thờ ơ nói: “Sao? Cũng muốn cãi quân lệnh à?”

“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!” Người nọ sợ tới mức vội vàng nhận lấy quân côn.

Trong khoảnh khắc cây gậy kia nện xuống, hai ông lão tuổi cao sức yếu kia thảm thiết kêu to, hứa rằng sẽ bảo con cháu tới thay mình.

“Muốn tạo phản à?” Lưu Trạm xách cổ áo Hoàng Đắc Khai lên, “Không biết ông đây họ gì à? Trên núi Tề Vân này lợn rừng nhìn thấy ông còn phải đi đường vòng, dựa vào một mình ngươi?”

Lưu Trạm nhìn Hoàng Đắc Khai mặt mày xanh mét, thầm cười trong lòng, nói: “Tiếp tục đánh đi.”

Lưu Trạm cũng không định đánh thật, dù sao cũng là những người đã qua 50, chỉ muốn hù dọa vậy thôi.

Buổi thi đấu tiếp tục.

Lưu Trạm vừa nói xong, nhóm lão binh lập tức bàn luận sôi nổi.

Hai người lên đấu quyết định bằng kết quả rút thăm. Lưu Trạm đã cho người chuẩn bị sẵn một cái thùng gỗ có mảnh vải đậy lên, hai người đi lên rút thăm, nếu bốc được hai hòn đá có khắc ký hiệu giống nhau thì sẽ tự động thành một cặp đấu. Nếu ai rút trúng lá thăm trùng với một trong mười sáu người Lưu Trạm dẫn tới thì coi như là xui tận mạng, các thiếu niên đối chiến với nhóm lão binh không một người nào bị thua.

Lưu Trạm nhìn về phía đầu bếp.

Vài người trong nhóm lão binh bị đánh đến mặt mũi bầm dập, người nào còn sức để ra khỏi giường coi như tố chất không tồi, số còn lại gần như không bước ra nổi khỏi giường.

Lưu Trạm coi như không nhìn thấy, mỗi ngày vẫn sinh hoạt bình thường, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, cùng huấn luyện hoặc hướng dẫn thêm một vài thứ cho các thiếu niên. Từng ngày trôi qua trong bận rộn nhưng không nhàm chán.

Toàn bộ lão binh của Thông Thiên Quan bị chấn kinh, Hoàng Đắc Khai cũng không tin nổi vào hai mắt của mình, mới đi vào rừng có nửa ngày đã săn được ba con lợn rừng to?!

Cứ vậy kiên trì được qua hai buổi thi đấu, trong doanh dần dần có thay đổi, tiếng nói chuyện phiếm rôm rả của nhóm lão binh đã hạ thấp âm lượng hơn, biến thành khe khẽ bàn luận. Hoàng Đắc Khai cũng trở nên bận rộn hơn hẳn, mỗi ngày đều có không ít lão binh vây quanh ông ta nói năng gì đó, không biết là muốn làm cái gì.

Tới một ngày, Lưu Trạm và Lý Tiểu Liên, Trương Tiểu Mãn, Văn Thanh Sơn ngồi trong nhà tán gẫu, đợi những người kia đi rồi chỉ còn một mình Lưu Trạm ở lại, Hoàng Đắc Khai dẫn theo mười mấy người hùng hổ bao vây binh xá, bản thân ông ta mặt mũi đen sì cầm theo vũ khí bước tới chỗ Lưu Trạm.

Những lão binh này vẫn có mắt nhìn rất tốt, vội vàng dọn ghế dựa tới cho Lưu Trạm, hắn cũng không khách khí ngồi xuống, sau đó chỉ huy nhóm đàn em khiêng lợn rừng tới bãi đất trống. Nhóm lão binh vây quanh lợn rừng tấm tắc khen ngợi, trên mặt viết to mấy chữ thèm nhỏ dãi.

“Bách hộ trưởng, ti chức có việc muốn bẩm báo.”

Lưu Trạm thờ ơ ném một hạt đậu phộng rang vào miệng, “Chuyện gì? Nói đi.”

Lưu Trạm mắng xong còn chưa hả giận, lại đá Hoàng Đắc Khai thêm mấy cú nữa.

Từ lúc Hoàng Đắc Khai kéo người tới bao vây, Tào Tráng cũng đã hay tin và kéo người của mình tới, hai bên giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Hoàng Đắc Khai hiên ngang lẫm liệt nói: “Đề nghị đại nhân lập tức cho dừng hoạt động thi đấu trong doanh trại.”

Lưu Trạm đang chờ chính câu đó! Hắn thản nhiên đứng lên, nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hoàng Đắc Khai buột miệng thốt ra: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí! Ta cũng là lão binh từng lên chiến trường, luận võ nghệ ta không sợ ngươi, hôm nay ta dám đến đây đồng nghĩa với việc đã chuẩn bị đầy đủ!”

Có lẽ đã bất chấp mọi giá, Hoàng Đắc Khai nói tiếp: “Bách hộ trưởng, ta cho ngươi mặt mũi vì ngươi là quan trên, nếu ngươi còn tiếp tục tra tấn những lão binh kia, ta sẽ báo chuyện này lại với Triệu thiên hộ!”

Lưu Trạm bật cười ha ha.

“Vậy thì phải xem ông có đủ khả năng làm chuyện đó hay không!” Lưu Trạm bẻ đốt ngón tay, bước từng bước về phía Hoàng Đắc Khai.

Hoàng Đắc Khai đáp: “Khó! Trong núi thường có thôn dân bị lợn rừng cắn chết hoặc bị thương.”

Trong lòng Hoàng Đắc Khai biết rõ tên đã lên dây thì không thể thu lại, chuyện tới nước này ông ta chỉ có thể khống chế Lưu Trạm trước rồi tính tiếp, đang định rút đao ra thì tốc độ của Lưu Trạm so với ông ta còn nhanh hơn, Hoàng Đắc Khai chưa kịp phản ứng thì đã bị Lưu Trạm xông tới đấm thẳng một cú vào mặt.

Hành động khác thường của Hoàng Đắc Khai và những lão binh kia Lưu Trạm sao có thể không quan tâm? Hắn đã sớm bảo Trương Tiểu Mãn đi dò la xem đám người kia muốn làm gì. Chỉ với một Hoàng Đắc Khai võ công mèo cào tuổi cao sức yếu mà cũng đòi bắt được hắn?

Lưu Trạm lưu loát ra tay, ra quyền nhanh như chớp, linh hoạt như một cơn gió. Một đấm kia đánh tới làm cho Hoàng Đắc Khai đầu váng mắt hoa, lảo đảo suýt ngã.

“Bách hộ trưởng, ti chức có việc muốn bẩm báo.”

Động tĩnh ở khu bếp núc bên này lớn như vậy nào có chuyện Hoàng Đắc Khai không biết, chẳng qua ông ta mắt điếc tai ngơ giả bộ hồ đồ thôi.

Ông ta nào có ngờ một Lưu Trạm chưa bao giờ thấy tự mình ra tay lại đánh được tới mức đó!? Xuống tay vừa lão luyện vừa tàn nhẫn, từng quyền như đấm thẳng vào xương, đánh đến mức Hoàng Đắc Khai không còn sức lực chống cự.

Lưu Trạm là người trước nay có thù oán tất báo, huống chi lại còn là những cấp dưới muốn tạo phản?

“Ra ngoài đánh tiếp cho ông!” Lưu Trạm túm cổ áo Hoàng Đắc Khai ném thẳng ra ngoài, kéo một đường tới sân huấn luyện đánh thêm một trận nữa, khí thế ra đòn như vũ bão kia làm cho nhóm lão binh nhìn thôi cũng đủ choáng váng.

Những lão binh bao vây còn lại đã bị nhóm Tào Tráng dẫn người tới khống chế toàn bộ, ai cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nhưng biểu cảm vẫn đầy bất mãn.

Nhóm lão binh tò mò nhìn theo, nhỏ giọng bàn tán, tới buổi chiều trong rừng lại có tiếng động, Tào Tráng đi đầu tiên, bộ dạng cả người tắm máu cực kỳ khủng bố, dọa mấy lão binh sợ suýt ngất.

Bọn họ đang chờ Hoàng Đắc Khai ra trận thành công, chế trụ Lưu Trạm rồi uy hiếp đám Tào Tráng bỏ vũ khí đầu hàng, nào có ai ngờ Hoàng Đắc Khai lại là người bị đánh đầu tiên, đánh đến người không người ngợm không ra ngợm thế kia chứ!

Lưu Trạm là người có chức vị cao nhất ở Thông Thiên Quan, hắn có quyền quyết định giữ người lại hay đuổi người đi, cho dù Hoàng Đắc Khai xuống núi rồi đi tìm Phái Vạn Thiện khóc lóc hắn cũng không sợ.

Lưu Trạm là người trước nay có thù oán tất báo, huống chi lại còn là những cấp dưới muốn tạo phản?

“Các đệ đừng nhúng tay vào!” Lưu Trạm đuổi Tào Tráng, Vi Thành Quý và vài người nữa đang muốn xông lên hỗ trợ hắn kia.

“Muốn tạo phản à?” Lưu Trạm xách cổ áo Hoàng Đắc Khai lên, “Không biết ông đây họ gì à? Trên núi Tề Vân này lợn rừng nhìn thấy ông còn phải đi đường vòng, dựa vào một mình ngươi?”

Lưu Trạm cười như không cười, “Được, vậy đánh luôn mười quân côn đi.”

Lưu Trạm mắng xong còn chưa hả giận, lại đá Hoàng Đắc Khai thêm mấy cú nữa.

“Phía bắc đang có chiến tranh, một đám già yếu bệnh tật lang thang ở đây, nếu chiến tranh có biến thì dựa vào cái gì để bảo vệ Thông Thiên Quan?! Hôm nay ông đây nói cho các ngươi biết, không muốn về nhà cũng phải về! Nếu không ông đánh cho tàn phế rồi ném về!”

Lưu Trạm đạp thêm một phát nữa lên người Hoàng Đắc Khai đã nằm xụi lơ như lợn chết, mắng: “Ông cho các ngươi thời gian bảy ngày, trên 45 tuổi lăn hết cho ông! Nếu không đi thì làm người bị đánh tiếp theo!”

Trương Tiểu Mãn lập tức đáp: “Có một người năm 59 tuổi.”

Nhất thời toàn bộ Thông Thiên Quan im bặt như ve sầu mùa đông.

Lưu Trạm nói tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, tác phong làm việc và nghỉ ngơi của binh lính toàn doanh phải thay đổi, bắt đầu tiến hành huấn luyện theo chương trình của tân binh, ai không nghe lời thì có quân côn đang chờ! Đại Tráng, đệ là đội trưởng phụ trách phần huấn luyện buổi sáng, ai không tuân thủ cứ lôi ra phạt không cần hỏi ý kiến ta!”

Tào Tráng hưng phấn ôm quyền: “Tuân lệnh!”

“Về sau cứ ba ngày vào rừng đi săn một lần, con mồi săn được chia theo công lao, ai không tham gia một miếng cũng không được ăn, đồ ăn thừa mang đi đổ hết! Lão binh muốn tham gia đi săn có thể báo danh, có tham gia được hay không tự mình cân nhắc!”

Còn Hoàng Đắc Khai, Lưu Trạm buộc ông ta ký tên lên giấy liệt kê tội trạng, đuổi xuống núi ngay trong ngày.

Lưu Trạm là người có chức vị cao nhất ở Thông Thiên Quan, hắn có quyền quyết định giữ người lại hay đuổi người đi, cho dù Hoàng Đắc Khai xuống núi rồi đi tìm Phái Vạn Thiện khóc lóc hắn cũng không sợ.
[Hết chương 20]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương