Không sai, nơi hắn đến chính là một thành trì.
Nhưng đây là một thành trì được quản lý bởi Tu chân giả không phải thành trì nơi phàm nhân kia.

Bởi vậy, nơi đây gần như chỉ có tu sĩ hoạt động.
Không phải bởi vì nơi đây không chào đón phàm nhân, mà bọn họ muốn vào đây cũng quá khó khắn.
Vào đây phải nộp lệ phí qua cửa, mà lệ phí là gì? Đó chính là linh thạch.
Mà linh thạch là thứ phàm nhân có được sao, một phàm nhân lấy ra linh thạch.

Ngươi nói người đó ra khỏi thành liệu còn sống được không?
Nhất Vô Niệm nhìn bản đồ trên hệ thống cảm thấy đi một đoạn nữa liền có thể đến thành trì kia.

Hắn quyết định dừng lại thu Phong Linh Cầm vào túi linh thú, sau đó bình thản cước bộ đi về hướng thành trì.
Bởi vì có công pháp thần thông Thiết Bố Sam trợ giúp, thân pháp của hắn nhẹ nhàng như lông vũ, đi nhanh khỏi bàn cãi.

Hắn dự định lúc nào sẽ xin sư tôn một cuốn thân pháp, nếu có thêm trợ giúp từ công pháp nữa thì tốc độ của hắn càng thêm khó lường.
Không bao lâu, Nhất Vô Niệm xuất hiện tại dưới cửa thành.
Hắn từ nhỏ chỉ nhìn qua thành trì phàm nhân, chứ đã bao giờ thấy được thành trì do Tu chân giả xây dựng.

Từ xa nhìn thì có vẻ không quá lớn, nhưng đến gần hắn mới nhận ra bản thân đã sai.
Hiện tại, với tư cách là một tên Tu chân giả hắn khẳng định tòa thành này vô cùng khổng lồ.

Nhìn mà xem, chỉ xét mặt bên ngoài của thành trì.
Thường thì thành trì của phàm nhân chỉ tương đối cao mà thôi, mỗi bức tường thành thì chỉ xây cao bốn mươi mét.


Cùng lắm có nơi xây cao tận năm mươi mét.
Nhưng tòa thành này thì khác, nó cao chót vót.
Nếu Nhất Vô Niệm chỉ là một phàm nhân mà đứng tại chỗ này, chỉ sợ chỉ ngước mắt lên nhìn thôi đã thấy choáng váng rồi.

Nhưng với tư cách là một tên Tu chân giả, Nhất Vô Niệm cũng là lần đầu thấy được thành trì cỡ này.
Hắn không biết tất cả mọi tòa thành khác của Tu chân giả khác có giống như này không? Đều tráng lệ uy nghiêm.

Thu hồi ánh mắt Nhất Vô Niệm bắt đầu quan sát nhiều hơn nơi đây, phía trước cách hắn khoảng hai ba mươi mét có một cánh cổng.

Phải nói cánh cổng này cũng rất to, cao ba mươi mét rộng hai mươi mét đủ cho rất nhiều tu sĩ vào cùng lúc.
Từ lúc hắn đứng quan sát ở đây đã có rất nhiều tu sĩ đi đến, bọn họ có người độn quang ngự kiếm, có người thì dùng Bạch Hạc ngự tới.

Vô cùng náo nhiệt!
Trong khung cảnh náo nhiệt thế này mà Nhất Vô Niệm hết ngó tây tới ngó đông, biểu hiện này trong mắt đám tu sĩ liền biết Nhất Vô Niệm là một tên mới tới.

Và còn là một tên chưa trải sự đời!
Nghĩ như vậy liền có mấy tên nảy sinh ý nghĩ muốn hố người.
“Vị huynh đệ này mới tới nơi đây lần đầu phải không?”
Một âm thanh nam tính truyền vào bên trong tai của Nhất Vô Niệm, hắn còn đang bận quan sát bị làm phiền có chút không vui lắm.

Quay sang nhìn qua, hắn liền phát hiện đây là một tên nam tử tuổi còn rất trẻ, cụ thể niên kỷ bao nhiêu hắn cũng chưa dám chắc.
“Gặp qua đạo hữu, tại hạ quả thật mới đến nơi đây.” Nhất Vô Niệm kinh ngạc đáp lại một câu.
Người này làm sao biết được hắn mới tới nơi đây.


Chuyện này thật kỳ quái!
“Khụ khụ…” Nam tử thông qua ánh mắt của Nhất Vô Niệm liền biết hắn suy nghĩ gì.

Y đối với hắn cười nói:
“Ha ha, đạo hữu không cần nghi hoặc.

Những người lần đầu đến đây đều sẽ biểu hiện như đạo hữu, nhớ tới trước kia tại hạ cũng như vậy.

Bởi vậy, đạo hữu cũng không cần ngạc nhiên…”
Biểu hiện?
Lập tức Nhất Vô Niệm hiểu ý của người này, hắn dường như quá nhập tâm vào việc quan sát nơi đây mà quên đi một chuyện.
Hắn biểu hiện giống như một tên nhà quê mới lên thành thị.
Thấy cái mới mẻ lập tức bị thu hút, muốn quan sát muốn tìm hiểu về nó.

Nhưng biểu hiện này lập tức trong mắt người khác liền rõ ràng, nhìn một chút hành động của hắn liền biết hắn mới tới.
Nhất Vô Niệm lập tức tiếp thu suy nghĩ này.
Quả nhiên, đi ra ngoài là học một tràng khôn.
Tu chân giới kỵ điều gì? Đó là tỏ ra quá ngây thơ!
Một tên tu sĩ đi ra ngoài mà tỏ ra quá ngây thơ, thiếu kiến thức thì lập tức sẽ bịchú ý.

Mà chú ý này không phải điều tốt lành gì, còn mang tới họa sát thân.
Nghĩ tới điều này hắn thầm kêu mình quá bất cẩn, nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muốn.


Bất quá, hắn cũng tò mò người này rốt cuộc muốn gì ở hắn đây…
“Đạo hữu quá lời rồi, không giấu gì các hạ quả thật ta cũng mới tới nơi đây lần đầu.

Các hạ hắn cũng là người nơi đây lâu năm, không biết có thể đối với tại hạ giới thiệu một phen.”
Nhất Vô Niệm mỉm cười đối với nam tử này nói chuyện.
Nếu chuyện này bị người khác nhìn ra thì hắn cứ tỏ ra thản nhiên, để cho đối phương cảm thấy chuyện này trong mắt hắn không đáng quan trọng.

Bởi vì, hắn càng cố tỏ ra phức tạp thì càng để đối phương nghi ngờ.
“Không dám, không dám.

Nếu các hạ muốn nghe thì ta cũng không ngại giới thiệu một lần, trước đó thì ta tự giới thiệu, ta là Hoắc Vô Hạo, một tên tán tu.” Nam tử mỉm cười đối với Nhất Vô Niệm khách khí nói.
“Hóa ra là Hoắc huynh, tại hạ Nhất Vô Niệm.

Một tên đệ tử tông môn.” Chưa biết mục đích người này là gì, cho nên hắn vẫn rất khách khí nói chuyện.
Hoắc Vô Hạo cảm thấy cả hai đều có chút thân quen thì nói chuyện: “Chúng ta vào thành rồi nói chuyện, đạo hữu thấy thế nào?”
Sắc mặt của Nhất Vô Niệm bình thản nói: “Được!”
Muốn đi vào thành phải nộp lệ phí, Nhất Vô Niệm mất một viên linh thạch cho đám người canh giữ cửa vào.
Đừng nhìn chỉ thu một viên linh thạch nhưng nơi đây là một nơi rất khổng lồ, dòng người đến cũng rất nhiều.

Mỗi ngày chỉ sợ thu nhập mấy nghìn viên là điều bình thường.
Đi qua cổng thành bước vào bên trong nội thành Nhất Vô Niệm ánh mắt hơi đảo qua, bên trong thành vô cùng náo nhiệt.

Từ cổng thành đi vào lập tức hai bên đường san sát tửu lâu, lâu các đều được xây dưng hoành tráng, đặc biệt bên trên có còn chút vân vụ mờ ảo tôn lên vẻ huyền bí.
Đi bên cạnh hắn, Hoắc Vô Hạo vô cùng nhiệt tình chỉđông chỉ tây giới thiệu.
“Như đạo hữu cũng đã biết, nơi đây được gọi là Vô Quang Minh Thành.

Sở dĩ được gọi như vậy là bởi vì nơi đây là thế lực Vô Quang gia tộc.


Nhất huynh có biết về gia tộc này?”
Đối với câu hỏi của đối phương Nhất Vô Niệm tỏ ra hết sức bình thường, hắn lơ đãng nói:
“Ta cũng có một lần nghe qua về gia tộc này, là một thế lực rất mạnh chiếm cứ một vùng xung quanh nơi đây.

Đặc biệt nghe nói gia tộc này sở hữu không chỉ một vị Hư Thần Kỳ.”
Đây cũng không phải hắn nói lão, trong một lần giảng về trận pháp sư tôn Lăng Không của hắn cũng vô tình nhắc tới gia tộc này.

Chính vì như vậy cho nên hắn mới dám nói ra.”
Hắc Vô Hạo vô cùng đồng ý với lời của hắn nói, y khẽ gật đầu rồi nói tiếp:
“Nơi đây là một vị Hư Thần kỳ đại năng của gia tộc bọn họ quản lý, mặc dù không biết người này là ai nhưng thành chủ hiện tại ở đây là Vô Quang Thiên Tằm.

Người này là một vị Nguyên Anh đại viên mãn, có sức ảnh hưởng không thua gì các vị tông chủ của các đại tông môn.”
“Vô Quang Thiên Tằm, Nguyên Anh đại viên mãn sao?” Nhất Vô Niệm ghi nhớ cái tên này.
“Đúng rồi, Nhất huynh là đệ tử môn phải nào vậy?” Hoắc Vô Hạo giống như lơ đãng hỏi thăm.
Đến rồi! Trong lòng Nhất Vô Niệm hơi động, suy nghĩ một chút vẫn ăn ngay nói thật, “Ta là đệ tử của Huyền Đan Tông, lần này đến đây là gặp một vị tiền bối của tông môn.”
“Hóa ra Nhất huynh đến để làm việc.

À… chuyện cần nói thì ta cũng đã nói cho Nhất huynh rồi, ta chợt nhớ ra bản thân còn có chút chuyện cần đi giải quyết, thứ lỗi không thể tiếp tục ở lâu.

Như vậy có duyên chúng ta gặp lại.”
Nghe được lời của Nhất Vô Niệm nói, bước chân của Hoắc Vô Hạo hơi khựng lại nhưng rất nhanh thì tỏ ra bình thường lại.
Đối với lời cáo từ đột ngột của Hoắc Vô Hạo, hắn cũng chỉ mỉm cười cảm tạ.
“Đa tạ Hoắc huynh vừa rồi ta giúp ta giới thiệu một chút nơi đây, có dịp chúng ta liền gặp lại.”
Nhìn bóng lưng của đối phương nhanh chóng biến mất trong biển người Nhất Vô Niệm mới thu hồi ánh mắt, trên miệng lộ ra một chút ý cười.

Lập tức dựa theo trí nhớ Nhất Vô Niệm tiếp tục đi về một hướng….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương