Ba Năm Ấy
-
Chương 8
Ngày đó khi kết quả kì thi giữa kì được thông báo, cả lớp hoan hô như sấm dậy.
Thành tích của hai lớp không ngờ lại không cách xa nhau lắm, Giang Vãn lớp năm cũng đánh bại Vương Hoài Tấn thủ khoa lớp hai, bước lên bảo tọa top 1 của khối.
Mạnh Diêm vương dưới cơn vui mừng cực độ không chỉ thực hiện lời hứa đưa lớp năm đi chơi xuân ở tỉnh bên, còn dùng giờ dạy chính trị của mình để mở cuộc họp khen ngợi cả lớp.
Dưới sự vây xem của toàn thể thành viên trong lớp, ủy viên tuyên truyền Lưu Thư Thư bưng vẻ mặt đau khổ viết mấy chữ nghệ thuật lên trên bảng đen – Đại hội lớp 10-5, đại hội chơi xuân động viên, đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân thi cuối kì.
“Tên này cũng dài quá rồi, căn bản không viết nổi!” Rốt cuộc cô cũng nổi giận, rống giận với lớp trưởng Phạm Tiện đã khởi xướng ra trò này.
Phạm Kiến rung đùi đắc ý: “Tớ thấy hợp đấy chứ, không phải là có thể thể hiện được phong cách của lớp chúng ta một cách đầy đủ hay sao?”
“Ồ? Phong cách lớp chúng ta là cái gì vậy?” Kỷ Tiểu Hiên hỏi.
Phạm Kiến nói nghiêm nghị: “Đoàn kết khẩn trương nghiêm túc hoạt bát.”
Khâu Minh vừa định khen, lại nghe được Giang Vãn lạnh lùng vạch trần: “Đạo văn rồi, đó là khẩu hiệu của Kháng đại*”
Phạm Kiến cười mỉa: “Vậy ái quốc dân chủ tiến bộ khoa học thì sao?”
Khâu Minh kháng nghị: “Ngay cả tao còn biết, đấy là khẩu hiệu của Bắc đại*.”
* Kháng đại: Đại học quân sự và chính trị chống Nhật Bản ở Diên An.
* Bắc đại: Đại học Bắc Kinh.
“Không bằng thế này,” Đổng Hiệp cắn bút chì, “Chúng ta tạm thời chọn ra một cái đi. Nào, tao nói trước, hiệp khí chính khí hào khí đại khí!”
Mọi người cạn lời.
Khâu Minh nghĩ ngợi: “Cũng cũ quá rồi, tao nghĩ hay là cao phân cao năng toàn trí toàn năng?” (điểm cao, năng động, trí tuệ, tài năng toàn diện)
Kỷ Tiểu Hiên yếu ớt nói: “Tự do tự tại vô ưu vô lự?”
Mọi người đã không còn sức để dis.
“Giang Vãn, môn văn của cậu gần được full điểm, hay cậu chọn một cái đi?” Từ khi Giang Vãn lầm lạc, trở thành “cùng một giuộc” với tam kiệt, Phạm Kiến đã nghiễm nhiên trở thành fan của idol Giang Vãn.
Giang Vãn không chút để ý, lật một trang vở: “Muốn thực sự cầu thị hay là tự biên tự diễn? Muốn cổ phong cổ vận hay là đặc sắc hiện đại?”
“Thế nào cũng được?” Lớp trưởng rất không có nguyên tắc.
Giang Vãn không chút nghĩ ngợi: “Đơn giản, thông dụng nhất, ai ai cũng biết – thiên đạo thù cần.” (trời thương kẻ cần cù)
Mọi người đều hơi do dự, dù sao câu này cũng đã hơi cũ, lúc này lại nghe Đổng Hiệp nói nhỏ một câu: “Duy ngã độc tôn…”
Mọi người cười phá lên, Khâu Minh đề nghị: “Dứt khoát thêm hai câu nữa đi, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Lớp trưởng lập tức mở cuộc họp công bố chuyện này đi.” Anh thoáng nhìn qua Giang Vãn, người sau vẫn đang bất động thanh sắc, nhưng trong mắt cũng lấp lánh ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn lúc này mới giống một thiếu niên mười lăm tuổi.
Sự thật chứng minh, đạo cao một thước ma cao một trượng, trong buổi họp lớp Phạm Kiến vui vẻ công bố cái gọi là khẩu hiệu của lớp, vậy mà ngày hôm sau Mạnh Diêm vương đã sai người treo hai biểu ngữ lên trước hai cái bảng đen trong phòng học.
Bảng ở đầu lớp là “Thiên thu vạn tái thì lâu lắm, sau không chỉ tranh đoạt sớm chiều”, bảng cuối lớp thì là “Nhất thống giang hồ quá là khó, xưng bá trường trực thuộc được rồi.”
“Đây không phải cũng là đạo văn hay sao!” Phạm Kiến căm giận.
Giang Vãn cũng có chút bực bội nhìn các bạn học từ lớp khác nhòm qua cửa sổ tới hóng hớt: “Giờ thì hay rồi, mất hết cả mặt mũi với lớp khác.”
“Du lịch lớp năm trong một ngày, hay là mở dịch vụ thu phí đi?” Khâu Minh khá có đầu óc kinh tế.
Kỷ Tiểu Hiên hiển nhiên thuộc chủ nghĩa bi quan: “Nếu chúng ta không thể xưng bá trường trung học trực thuộc, phỏng chừng cả lớp sẽ bị chê cười, còn bị bêu riếu trong nhiều năm nữa.”
Đây vẫn chưa phải là chuyện tệ nhất,” Khâu Minh ỉu xìu mở miệng, “Hôm nay khám mắt xong, tao đi từ lớp bên cạnh về, đúng lúc gặp Diêm vương đang hút thuốc, thầy tiết lộ cho tao biết, bọn mày đoán xem chúng ta sẽ đi chơi xuân ở đâu?”
“Không phải đã nói là tỉnh bên sao?”
“Hừ, nghĩ đẹp quá rồi, thầy nói là sẽ đi Hoài Nhu*!”
*Hoài Nhu: quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, có điểm du lịch Vạn Lý Trường Thành nổi tiếng
Một loạt nam sinh ghé vào bức tường thành, chỉ lộ ra mấy cái đầu, nhìn từ xa lại thật đúng là kinh dị.
“Nghe nói lớp hai đã hủy bỏ kế hoạch chơi xuân, thật là đáng thương.” Đổng Hiệp nghĩ một đằng nói một nẻo, biểu đạt sự thương xót.
Giang Vãn khó có lúc lại là người phát biểu ý kiến đầu tiên, chỉ cười nhạo một tiếng: “Đáng đời.”
Thái dương nơi đường chân trời giãy giụa lặn xuống sau rặng cây rừng, vẩy ánh nắng đỏ tím xuống, buổi chiều hôm đứng nơi tường thành cổ xưa, cảm giác thê lương tới không cam lòng, gây ra cảm giác suy sụp nhưng lại có mùi vị trường tồn mãi với thời gian.
Cho dù có là các thiếu niên vẫn chưa phải nếm mùi buồn thương thì cũng có lúc thấy hơi nặng nề trước cảnh tượng này.
“Các cậu nói xem, người chết rồi sẽ đi về đâu?” Khâu Minh lẩm bẩm.
Đổng Hiệp thở dài: “Hẳn là sẽ luân hồi, nếu có kiếp sau, tao muốn làm con rùa lớn, không cần nghĩ ngợi gì, chỉ bơi qua bơi lại trong nước, còn có thể sống thật lâu.”
Giang Vãn châm chọc nói: “Định làm rùa gánh bia cho Lâm muội muội nào à?”
Khâu Minh nhìn cơ thể cao lớn của Đổng Hiệp, lại liếc mắt nhìn Giang Vãn: “Thứ nhất, nếu Bảo ca to lớn như vậy, chắc gì đã có một muội muội tốt như vậy để mắt tới; thứ hai, bạn học Tiểu Vãn gần đây thật là hoạt bát.”
(Lâm muội và Bảo ca chắc là Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, t không đọc tác phẩm này nên cũng không rõ lắm về tình tiết.)
Giang Vãn lườm anh một cái: “Mới vừa rồi còn giả vờ làm thanh niên văn nghệ suy tư nhân sinh, giờ lại bắt đầu phạm tiện rồi đấy.”
Phạm Kiến ngẩng đầu mờ mịt: “Ai gọi tao?”
Cả đám cười rộ lên, Khâu Minh thâm trầm mở miệng: “Làm một người kiên định theo thuyết duy vật, tao cảm thấy người chết hẳn chỉ còn lại nắm tro tàn, không còn gì hơn. Không cảm giác, không tri giác, không còn lại gì cả.”
Không khí lại trở về sự nặng nề, một cơn gió thổi qua, lá rụng sàn sạt.
Kỷ Tiểu Hiên cúi đầu nhặt lá cây lên: “Có lẽ vài năm, mười mấy năm sẽ vẫn có người đi thăm mộ, nhưng rồi một trăm năm sau thì sao? Chỉ sợ cũng không còn ai nhớ tới, dấu vết từng tồn tại trên đời cũng bị xóa tới sạch sẽ?”
Khâu Minh đột nhiên cười to thành tiếng, tay đặt lên vai Giang Vãn và Đổng Hiệp: “Không muốn bị người quên lãng, vậy phải làm chút chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, thời đại mới không thể cắt đất xưng vương, nhưng vẫn có thể lưu truyền sử sách muôn đời mà.”
Kỷ Tiểu Hiên khiêm tốn học hỏi: “Như là?”
“Thần tượng của tao!” Khâu Minh mang vẻ mặt hâm mộ, “Nếu có thể giống như ông ấy, dù giảm tuổi thọ đi hai mươi năm tao cũng cam lòng.”
“Thần tượng của nó là ai?” Đổng Hiệp mờ mịt.
Giang Vãn có chút bất đắc dĩ: “Cậu ấy có hai thần tượng, một người là Ronaldo, một người là Tiền Học Sâm*, Tiền lão, nhìn ý cậu ấy thì hẳn là muốn nói tới người sau kia.”
*Tiền Học Sâm (1911-2009: là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cả Hoa Kỳ và Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc)
Mọi người không nhịn được đều ghẹo anh, Khâu Minh lại nghiêm túc: “Có ước mơ chính là đặc quyền của thiếu niên, hiểu không? Tuổi này của chúng ta nên mặc kệ mọi thứ, muốn làm gì thì làm, ngay cả dũng khí để nuôi dưỡng một ước mơ cũng không có thì còn nói gì tới chuyện khát vọng đạt được thành tựu?”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Kỷ Tiểu Hiên khi đã không còn là thiếu niên lại vẫn luôn nhớ rõ mấy câu nói giản giản dị dị này, thậm chí còn tôn sùng, coi những lời này làm lời răn dạy bản thân.
Ước mơ quả thực sẽ dần dần bị hiện thực thay thế, con đường theo đuổi ước mơ cũng thường có bụi gai dày đặc, nhưng chỉ cần đã từng nỗ lực theo đuổi nó, từng khóc, từng cười, cũng từng đau vì nó, vậy thì ước mơ ấy sẽ tồn tại mãi mãi, mà người theo đuổi ước mơ cũng sẽ mãi mãi không già đi, không chết.
Họ sẽ hòa vào cùng với những ước mơ, mãi mãi sống dưới ánh mặt trời xán lạn, chỉ tràn ngập những tiếng cười, chuyện vui, tinh thần thì bừng bừng phấn chấn.
Ở một không gian nào đó, khi năm tháng nghịch lưu, những ước mơ đó, những nhóm người đó, họ sẽ mãi là những thiếu niên.
Thành tích của hai lớp không ngờ lại không cách xa nhau lắm, Giang Vãn lớp năm cũng đánh bại Vương Hoài Tấn thủ khoa lớp hai, bước lên bảo tọa top 1 của khối.
Mạnh Diêm vương dưới cơn vui mừng cực độ không chỉ thực hiện lời hứa đưa lớp năm đi chơi xuân ở tỉnh bên, còn dùng giờ dạy chính trị của mình để mở cuộc họp khen ngợi cả lớp.
Dưới sự vây xem của toàn thể thành viên trong lớp, ủy viên tuyên truyền Lưu Thư Thư bưng vẻ mặt đau khổ viết mấy chữ nghệ thuật lên trên bảng đen – Đại hội lớp 10-5, đại hội chơi xuân động viên, đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân thi cuối kì.
“Tên này cũng dài quá rồi, căn bản không viết nổi!” Rốt cuộc cô cũng nổi giận, rống giận với lớp trưởng Phạm Tiện đã khởi xướng ra trò này.
Phạm Kiến rung đùi đắc ý: “Tớ thấy hợp đấy chứ, không phải là có thể thể hiện được phong cách của lớp chúng ta một cách đầy đủ hay sao?”
“Ồ? Phong cách lớp chúng ta là cái gì vậy?” Kỷ Tiểu Hiên hỏi.
Phạm Kiến nói nghiêm nghị: “Đoàn kết khẩn trương nghiêm túc hoạt bát.”
Khâu Minh vừa định khen, lại nghe được Giang Vãn lạnh lùng vạch trần: “Đạo văn rồi, đó là khẩu hiệu của Kháng đại*”
Phạm Kiến cười mỉa: “Vậy ái quốc dân chủ tiến bộ khoa học thì sao?”
Khâu Minh kháng nghị: “Ngay cả tao còn biết, đấy là khẩu hiệu của Bắc đại*.”
* Kháng đại: Đại học quân sự và chính trị chống Nhật Bản ở Diên An.
* Bắc đại: Đại học Bắc Kinh.
“Không bằng thế này,” Đổng Hiệp cắn bút chì, “Chúng ta tạm thời chọn ra một cái đi. Nào, tao nói trước, hiệp khí chính khí hào khí đại khí!”
Mọi người cạn lời.
Khâu Minh nghĩ ngợi: “Cũng cũ quá rồi, tao nghĩ hay là cao phân cao năng toàn trí toàn năng?” (điểm cao, năng động, trí tuệ, tài năng toàn diện)
Kỷ Tiểu Hiên yếu ớt nói: “Tự do tự tại vô ưu vô lự?”
Mọi người đã không còn sức để dis.
“Giang Vãn, môn văn của cậu gần được full điểm, hay cậu chọn một cái đi?” Từ khi Giang Vãn lầm lạc, trở thành “cùng một giuộc” với tam kiệt, Phạm Kiến đã nghiễm nhiên trở thành fan của idol Giang Vãn.
Giang Vãn không chút để ý, lật một trang vở: “Muốn thực sự cầu thị hay là tự biên tự diễn? Muốn cổ phong cổ vận hay là đặc sắc hiện đại?”
“Thế nào cũng được?” Lớp trưởng rất không có nguyên tắc.
Giang Vãn không chút nghĩ ngợi: “Đơn giản, thông dụng nhất, ai ai cũng biết – thiên đạo thù cần.” (trời thương kẻ cần cù)
Mọi người đều hơi do dự, dù sao câu này cũng đã hơi cũ, lúc này lại nghe Đổng Hiệp nói nhỏ một câu: “Duy ngã độc tôn…”
Mọi người cười phá lên, Khâu Minh đề nghị: “Dứt khoát thêm hai câu nữa đi, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Lớp trưởng lập tức mở cuộc họp công bố chuyện này đi.” Anh thoáng nhìn qua Giang Vãn, người sau vẫn đang bất động thanh sắc, nhưng trong mắt cũng lấp lánh ý cười nhàn nhạt, thoạt nhìn lúc này mới giống một thiếu niên mười lăm tuổi.
Sự thật chứng minh, đạo cao một thước ma cao một trượng, trong buổi họp lớp Phạm Kiến vui vẻ công bố cái gọi là khẩu hiệu của lớp, vậy mà ngày hôm sau Mạnh Diêm vương đã sai người treo hai biểu ngữ lên trước hai cái bảng đen trong phòng học.
Bảng ở đầu lớp là “Thiên thu vạn tái thì lâu lắm, sau không chỉ tranh đoạt sớm chiều”, bảng cuối lớp thì là “Nhất thống giang hồ quá là khó, xưng bá trường trực thuộc được rồi.”
“Đây không phải cũng là đạo văn hay sao!” Phạm Kiến căm giận.
Giang Vãn cũng có chút bực bội nhìn các bạn học từ lớp khác nhòm qua cửa sổ tới hóng hớt: “Giờ thì hay rồi, mất hết cả mặt mũi với lớp khác.”
“Du lịch lớp năm trong một ngày, hay là mở dịch vụ thu phí đi?” Khâu Minh khá có đầu óc kinh tế.
Kỷ Tiểu Hiên hiển nhiên thuộc chủ nghĩa bi quan: “Nếu chúng ta không thể xưng bá trường trung học trực thuộc, phỏng chừng cả lớp sẽ bị chê cười, còn bị bêu riếu trong nhiều năm nữa.”
Đây vẫn chưa phải là chuyện tệ nhất,” Khâu Minh ỉu xìu mở miệng, “Hôm nay khám mắt xong, tao đi từ lớp bên cạnh về, đúng lúc gặp Diêm vương đang hút thuốc, thầy tiết lộ cho tao biết, bọn mày đoán xem chúng ta sẽ đi chơi xuân ở đâu?”
“Không phải đã nói là tỉnh bên sao?”
“Hừ, nghĩ đẹp quá rồi, thầy nói là sẽ đi Hoài Nhu*!”
*Hoài Nhu: quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, có điểm du lịch Vạn Lý Trường Thành nổi tiếng
Một loạt nam sinh ghé vào bức tường thành, chỉ lộ ra mấy cái đầu, nhìn từ xa lại thật đúng là kinh dị.
“Nghe nói lớp hai đã hủy bỏ kế hoạch chơi xuân, thật là đáng thương.” Đổng Hiệp nghĩ một đằng nói một nẻo, biểu đạt sự thương xót.
Giang Vãn khó có lúc lại là người phát biểu ý kiến đầu tiên, chỉ cười nhạo một tiếng: “Đáng đời.”
Thái dương nơi đường chân trời giãy giụa lặn xuống sau rặng cây rừng, vẩy ánh nắng đỏ tím xuống, buổi chiều hôm đứng nơi tường thành cổ xưa, cảm giác thê lương tới không cam lòng, gây ra cảm giác suy sụp nhưng lại có mùi vị trường tồn mãi với thời gian.
Cho dù có là các thiếu niên vẫn chưa phải nếm mùi buồn thương thì cũng có lúc thấy hơi nặng nề trước cảnh tượng này.
“Các cậu nói xem, người chết rồi sẽ đi về đâu?” Khâu Minh lẩm bẩm.
Đổng Hiệp thở dài: “Hẳn là sẽ luân hồi, nếu có kiếp sau, tao muốn làm con rùa lớn, không cần nghĩ ngợi gì, chỉ bơi qua bơi lại trong nước, còn có thể sống thật lâu.”
Giang Vãn châm chọc nói: “Định làm rùa gánh bia cho Lâm muội muội nào à?”
Khâu Minh nhìn cơ thể cao lớn của Đổng Hiệp, lại liếc mắt nhìn Giang Vãn: “Thứ nhất, nếu Bảo ca to lớn như vậy, chắc gì đã có một muội muội tốt như vậy để mắt tới; thứ hai, bạn học Tiểu Vãn gần đây thật là hoạt bát.”
(Lâm muội và Bảo ca chắc là Lâm Đại Ngọc và Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, t không đọc tác phẩm này nên cũng không rõ lắm về tình tiết.)
Giang Vãn lườm anh một cái: “Mới vừa rồi còn giả vờ làm thanh niên văn nghệ suy tư nhân sinh, giờ lại bắt đầu phạm tiện rồi đấy.”
Phạm Kiến ngẩng đầu mờ mịt: “Ai gọi tao?”
Cả đám cười rộ lên, Khâu Minh thâm trầm mở miệng: “Làm một người kiên định theo thuyết duy vật, tao cảm thấy người chết hẳn chỉ còn lại nắm tro tàn, không còn gì hơn. Không cảm giác, không tri giác, không còn lại gì cả.”
Không khí lại trở về sự nặng nề, một cơn gió thổi qua, lá rụng sàn sạt.
Kỷ Tiểu Hiên cúi đầu nhặt lá cây lên: “Có lẽ vài năm, mười mấy năm sẽ vẫn có người đi thăm mộ, nhưng rồi một trăm năm sau thì sao? Chỉ sợ cũng không còn ai nhớ tới, dấu vết từng tồn tại trên đời cũng bị xóa tới sạch sẽ?”
Khâu Minh đột nhiên cười to thành tiếng, tay đặt lên vai Giang Vãn và Đổng Hiệp: “Không muốn bị người quên lãng, vậy phải làm chút chuyện lớn oanh oanh liệt liệt, thời đại mới không thể cắt đất xưng vương, nhưng vẫn có thể lưu truyền sử sách muôn đời mà.”
Kỷ Tiểu Hiên khiêm tốn học hỏi: “Như là?”
“Thần tượng của tao!” Khâu Minh mang vẻ mặt hâm mộ, “Nếu có thể giống như ông ấy, dù giảm tuổi thọ đi hai mươi năm tao cũng cam lòng.”
“Thần tượng của nó là ai?” Đổng Hiệp mờ mịt.
Giang Vãn có chút bất đắc dĩ: “Cậu ấy có hai thần tượng, một người là Ronaldo, một người là Tiền Học Sâm*, Tiền lão, nhìn ý cậu ấy thì hẳn là muốn nói tới người sau kia.”
*Tiền Học Sâm (1911-2009: là một nhà khoa học có nhiều đóng góp quan trọng cho các chương trình không gian và đạn tự hành của cả Hoa Kỳ và Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc)
Mọi người không nhịn được đều ghẹo anh, Khâu Minh lại nghiêm túc: “Có ước mơ chính là đặc quyền của thiếu niên, hiểu không? Tuổi này của chúng ta nên mặc kệ mọi thứ, muốn làm gì thì làm, ngay cả dũng khí để nuôi dưỡng một ước mơ cũng không có thì còn nói gì tới chuyện khát vọng đạt được thành tựu?”
Rất nhiều rất nhiều năm sau, Kỷ Tiểu Hiên khi đã không còn là thiếu niên lại vẫn luôn nhớ rõ mấy câu nói giản giản dị dị này, thậm chí còn tôn sùng, coi những lời này làm lời răn dạy bản thân.
Ước mơ quả thực sẽ dần dần bị hiện thực thay thế, con đường theo đuổi ước mơ cũng thường có bụi gai dày đặc, nhưng chỉ cần đã từng nỗ lực theo đuổi nó, từng khóc, từng cười, cũng từng đau vì nó, vậy thì ước mơ ấy sẽ tồn tại mãi mãi, mà người theo đuổi ước mơ cũng sẽ mãi mãi không già đi, không chết.
Họ sẽ hòa vào cùng với những ước mơ, mãi mãi sống dưới ánh mặt trời xán lạn, chỉ tràn ngập những tiếng cười, chuyện vui, tinh thần thì bừng bừng phấn chấn.
Ở một không gian nào đó, khi năm tháng nghịch lưu, những ước mơ đó, những nhóm người đó, họ sẽ mãi là những thiếu niên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook