Năm đó, dưới tàng cây ở phủ Tín Dương Vương, ánh trăng mênh mông, nàng gặp hắn.

“Ngươi tên là gì?” Nam tử tuổi trẻ mạnh mẽ, đầu mang mũ ngọc, thắt lưng buộc gấm hỏi nàng.

Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, dáng người hắn thon dài, khuôn mặt tuấn dật, ánh mắt thâm thuý đẹp đến mê người, trong toà nhà vương phủ này, trong các quan lại, quý nhân đến rồi đi thì hắn được xem như xuất chúng nhất. Nhưng thế này thì làm sao, nàng chán ghét những người có thân phận cao quý.

“Không có hứng thú nói cho ngươi.” Nàng khiêu khích nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy vẻ không kiên nhẫn. Cha của nàng, là Tín Dương vương cao cao tại thượng, mà nàng là nữ nhi của hắn, nhưng thân phận cũng chỉ là một nô tài. Nàng hận cha đã sinh ra nàng, mà cũng không thể đối đãi nàng cho tốt, cũng hận những nam nhân khắp thiên hạ giống hắn.

“Tín Dương vương vì sao lại dùng xiềng xích kim loại khoá ngươi lại?” Hắn không có bị lời nói lạnh nhạt của nàng chọc giận, chính là có chút đăm chiêu nhìn xiềng xích loé sáng ở cổ nàng.

“Bổn cô nương là chấm nhỏ trên bầu trời, bọn họ đương nhiên sợ ta bay mất.” Lườm hắn một cái.

Sau khi nương qua đời, nàng đã muốn thoát đi khỏi cái nhà giam này, đáng tiếc, Tín Dương vương tuy rằng đối với nàng không có tình cảm cha và con gái, cũng chỉ luyến tiếc mất đi nàng một người vũ cơ* nhất đẳng, cho nên nhiều năm qua đã dùng xiềng xích buộc nàng lại, không cho nàng bướng bỉnh đào tẩu.

Vũ cơ: giống như là vũ công

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của hắn từ lúc đến, nàng biết nam nhân này đối với nàng đã sinh ra hứng thú thâm sâu, nhưng một chút nàng cũng không cảm kích, nàng xua đuổi nam nhân như xua vịt, nhiều như nước sông Trường Giang, nàng một chút cũng không lay động, nàng không bao giờ giống với nương mình, yêu thương chủ tử cao cao tại thượng. Trọn đời đều quỳ gối dưới chân người mình yêu.

“Ngươi......” Nam nhân còn muốn hỏi, nhưng nàng đã kéo xiềng xích nặng trĩu thản nhiên mà đi, hoàn toàn không đem hắn - Nghi Vương tuấn nhã này để ở trong mắt.

Buổi tối hôm sau, nàng bị áp đến tiền thính, Tín Dương vương muốn nàng ở đêm yến thượng hiến vũ, điều kiện trao đổi là, nàng có thể ra phủ đi chơi hai ngày, cũng được cho một ít ngân lượng. Coi như vừa lòng với điều kiện này, nàng đáp ứng, tại toà nhà trong vương phủ, không ai có thể bướng bỉnh bằng nàng, chỉ cần nàng không muốn múa, thì có đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không động một ngón tay.

Tối nay yến hội này đặc biệt là vì vài người muốn đến thiết lập quan hệ với thế tử cùng Vương gia, nên tương đối long trọng. Nguyên liệu nấu ăn có dưa và trái cây ở Tây Vực, hải sản quý hiếm, đại sảnh của Tín Dương vương phủ tràn đầy trân quý to lớn cùng dạ minh châu, không khí hào hoa xa xỉ không có ai vắng mặt.

Nàng mặc kệ cái gì mà thế tử Vương Tôn, múa xong một khúc, nàng sẽ đi ngủ.

Một tiếng sáo chậm rãi thổi lên du dương, nàng đội mặt nạ, kéo tay áo trắng như tuyết xuống, một mình đi từ bên ngoài tiến vào trong trung tâm đại sảnh.

Nàng đi lại nhẹ nhàng, tay áo bay lên, làm người ta hoa mắt thần mê. Cùng với tiếng hát cất lên, nàng cấp tốc xoay tròn, mọi người ngồi đấy đều ngây người, mắt thấy vô số cánh hoa nháy mắt tung bay trong gió, giống như một trận gió to ngay tại bên tai. Mang theo mùi hương mềm mại của đóa hoa, cứ như vậy từng mảnh từng mảnh bay vào trong ly rượu, bàn ăn. Mọi người đều bị kỹ thuật của nàng nhảy hấp dẫn, đâu ai biết rằng sau mặt nạ nàng đã rơi lệ đầy mặt.

Từ khi sinh ra cho đến nay, nàng chưa được biết đến yêu thương là gì, trừ bỏ ngày qua ngày tập múa, cái gì cũng đều không có.

Nàng hận, hận cuộc sống ở Vương phủ này, hận nương, hận cha, hận chính mình mỗi ngày múa một khúc.

Với tốc độ cao xoay tròn ở giữa, nàng dùng hết khí lực, nghĩ muốn dùng âm nhạc để vứt bỏ tâm sự nặng nề ra sau, nàng xoay đầu, đột nhiên chống lại một đôi mắt ôn nhu, một đôi mắt kia, giống như nước ấm mùa xuân không tiếng động xuyên vào trong cổ họng của nàng. Là nam nhân kia, là nam nhân ở Tử Đằng Hoa đã hỏi tên nàng.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, nàng có chút hoảng hốt .

Tiếng sáo dồn dập bỗng nhiên dừng lại , nàng cũng theo bản năng múa ra “Trụy hoa” cuối cùng, thân mình như đóa hoa đáp xuống mặt đất.

Nhạc khúc vừa thu lại, trong sảnh một không gian yên tĩnh, toàn bộ ảo giác nhất thời biến mất. Nào cái gì hoa, nào cái gì gió, mà chính là vũ đạo ngoạn mục lôi cuốn vào cảnh.

“Đẹp quá! Tín Dương vương, vũ cơ ở quý phủ của ngươi quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Tín Dương vương, bổn vương không thể không bội phục vũ cơ từ nơi này của ngươi lại tốt như thế.”

“Xem như nhiều năm giao tình, đem nàng đưa cho bổn vương như thế nào?”

Nhóm Thế tử, Vương gia phục hồi tinh thần lại, phát ra những tiếng tán thưởng.

Nàng thu hồi tay áo, thắt lưng thẳng lên, cao ngạo tiêu sái ra đại sảnh, rời đi trước, nàng một chút cũng không quay đầu lại, xuyên thấu qua mặt nạ, liếc nhìn nam tử kia một cái, ánh mắt hắn lúc này cũng đang nhìn trên thân thể nàng. Ở trong thanh âm ầm ầm, nàng nghe được có người gọi hắn là Nghi vương.

Một Vương gia! Nàng tự giễu nở nụ cười, không hề nhìn hắn, xoay người bước đi.

Đêm đó, nàng ở trong chính căn phòng nho nhỏ của mình, lăn qua lộn lại ngủ không được. Ánh mắt của người chán ghét kia, luôn luôn ở trong đầu của nàng chớp động, một tia ấm áp kia lại làm cho lòng của nàng nổi lên xôn xao.

Không gian yên tĩnh, nàng nghe được tiếng cửa phòng bị đẩy ra, tỉnh táo lấy ra thanh dao găm giấu ở dưới gối đầu, nàng xoay người xuống giường, chờ người đi tới gần.

“Muốn rời khỏi nơi này sao?” Trong bóng đêm người nọ đến gần, dựa theo ánh trăng thản nhiên, nàng nhìn rõ ràng người tới, dao găm trong tay buông lỏng ra.

Là nam nhân ôn nhu kia mang theo vẻ mặt thương xót Nghi Vương.

“Muốn! Không có một khắc nào không muốn.” Nàng ngẩn ngơ, không biết làm sao lại có dũng khí cùng xúc động, nàng thốt ra như thế. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng vẫn chưa làm sai gì, có thể tìm tới nơi này, nàng tin tưởng vững chắc rằng hắn có thể mang nàng chạy ra khỏi nơi này.

“Được.” Một đao chém đứt xiềng xích, hắn dùng áo khoác màu đen trùm cho nàng, lặng yên không một tiếng động đem nàng trộm ra khỏi Tín Dương Vương phủ.

Từ nay về sau nàng đã được tự do, không phải là vũ cơ của Tín Dương Vương phủ, là một con chim nhỏ có thể bay tự do ra khỏi tường.

Nhưng là nàng sai lầm rồi, nàng không đạt được ý muốn tự do. Sau khi bị mang về Nghi Vương phủ, nàng nửa đêm thường thường trốn đi, nhưng mỗi lần đều bị Nghi vương truy trở về, kế hoạch thoát đi hoàn toàn thất bại. Nàng thế mới biết, nam tử nhìn giống như ôn nhu này kỳ thật là hồ ly giảo hoạt, kỹ xảo của nàng trước mặt hắn là không thể thực hiện được.

“Vũ nhi, ngươi muốn chạy trốn đến bao giờ? Ngươi - chấm nhỏ này ta muốn ngươi, đã định rồi.” Nàng càng trốn, hắn lại càng muốn có được nàng.

“Cám ơn ngươi đem ta từ Tín Dương Vương phủ cứu ra, nhưng ta sẽ không lưu lại.”

“Lưu lại, gả cho bổn vương, đừng chạy trốn nữa. Ngươi không muốn khiêu vũ, có thể không cần khiêu vũ, ngươi chỉ cần an phận trở thành nữ nhân của bổn vương là được rồi.”

Địa vị của hắn ở bên ngoài, làm cho hắn trở thành Sở hướng vô địch*, trong nhà thê thiếp người người xinh đẹp như hoa, nam nhân như vậy, là nàng không có hứng thú. Hắn đối với nàng rất tốt, ôn nhu chăm sóc nàng, biết thống khổ của nàng, cũng không miễn cưỡng nàng khiêu vũ, nhưng như thế thì sao chứ? Nàng đối với chính mình đã lập lời thề, tuyệt không bước theo bước chân của nương.

*Sở hướng vô địch : sức mạnh không gì địch được

“Ta không cần gả cho ngươi, ta chỉ muốn gả cho nam nhân bình thường, nam nhân có quyền thế ta đều không cần.” Đột nhiên, một loại cảm xúc dâng lên, nàng kiên quyết nhấn mạnh lập trường của mình, bóng ma đã đi qua, lưu lại ở trong lòng của nàng dấu vết khó có thể phai mờ, từ lúc nàng còn nhỏ cho tới nay, nương chỉ biết buộc nàng phải luyện múa.

“Chân dù có đau, con cũng phải luyện hoàn một đoạn này cho ta. Sau này ta lớn tuổi sắc suy, không còn sức để múa, thì ai sẽ múa khúc“trụy hoa” này cho Vương Gia?” Trong long nương vĩnh viễn đều chỉ có Tín Dương vương.

Cha của nàng, cũng là chủ tử của nàng, bởi vì nàng là vũ nữ trời sinh đã thấp hèn, cho nên nàng cũng phải đi theo nương quỳ trước mặt hắn, xưng hô với hắn là Vương gia.

“Ta không phải cha ngươi, ngươi cũng sẽ không giống như nương ngươi, vận mệnh của ngươi không giống với nương ngươi.”

“Chung quy sẽ có một ngày, ta sẽ gả cho nam nhân bình thường mà ta muốn.”

“ Nhất định là ta.”

“Ngươi có Y Huệ, Văn Chi, còn có các thị thiếp khác, trong cung còn có một Vương phi chưa qua cửa, ngươi đã mất đi tư cách có được ta rồi.”

“Từ xưa đến nay ai mà không ba vợ bốn nàng hầu, huống chi, ta lại là Vương gia.”

“Ta chỉ muốn người của ta trong mắt chỉ có ta mà thôi, có thể cùng ta sóng vai mà đứng, cùng nhau tiếp nhận ánh mắt của người đời, không phải là ngươi, người sẽ cùng ngươi tiếp nhận ánh mắt của người khác, là Vương phi của ngươi.” Nàng vung tay thoát ra khỏi bàn tay của hắn, không cẩn thận làm rơi mất Ngọc Như Ý ở trên bàn, nó thoáng chốc vỡ thành hai đoạn, ngọc bích thật dài bắn vào tay, không báo động trước đập vào trán của Thuần Vu Thiên Hải, làm chảy máu xuống.

Hắn không có kêu đau, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cho dù máu đang chảy xuống mặt mũi.

Một khắc kia, nàng lại không phân biệt rõ nổi tình cảm của chính mình đối với Nghi vương phong thái tuấn nhã này ra sao.

Mang theo chút áy náy, nàng không hề chạy trốn, mà là ngoan ngoãn đi theo sau Liên phu nhân, làm công việc tỳ nữ.

“Ngươi không làm nữ nhân của bổn vương, lại cam tâm tình nguyện làm hạ nhân?”

“Đúng! Ta nghĩ đến tương lai của bản thân sau khi kết thúc công việc hạ nhân này, ta liền rời đi.” Nàng vẫn cố chấp như cũ.

“Ngươi......” Hắn ảo não phất tay áo rời đi.

Qua hai năm, triều đình mưa gió biến đổi, gia tộc giàu có của Tín Dương vương, bị tân hoàng hạ lệnh cả nhà bị tịch thu tài sản, giết những kẻ phạm tội, sau khi biết tin tức này, nàng luôn ngồi trong một góc phòng ngẩn người.

Tuy rằng nàng ở trong Tín Dương vương phủ chịu nhiều đau khổ, nhưng dù sao đấy vẫn là nhà của nàng, có đệ đệ khác mẹ mà nàng thương yêu nhất, tỷ tỷ không cùng nương còn lấy này nọ cho nàng ăn, còn có...... Rất nhiều rất nhiều oán hận.

Đột nhiên thoáng cái, toàn bộ nơi đó biến mất, nàng khó có thể chấp nhận được.

Có thể hiểu rõ nội tâm rối rắm của nàng, chính là hắn - Nghi Vương gia, mỗi khi công vụ hoàn thành, mỗi đêm lại đến trước phòng nàng, tuy rằng nàng không trả lời câu hỏi của hắn, hắn vẫn là ngày qua ngày ở nơi đó. Nàng ở trong phòng, xuyên qua cửa sổ giấy, có thể thấy bóng dáng chậm rãi gầy yếu của hắn. Hắn không ngừng nói một chút một chút sự việc cho nàng nghe, cho đến khi nàng rốt cuộc nhịn không được chạy ra khỏi phòng ngã vào trong lòng hắn.

Một khắc kia, nàng biết chính mình lại lừa mình dối người, đối với người này không thể không động tâm, từ lần đầu tiên bốn mắt giao nhau trong một khắc kia, nàng đã đem hình bóng của hắn khắc vào trong lòng, chính là nàng kiềm chế đau khổ, mà nay giống như phong ấn bị giải khai, nàng lại bỏ qua tâm tình của mình.

Lúc sau, nếu hai ngày không thấy hắn, nàng sẽ rất nhớ hắn, làm xong chuyện trong tay còn có thể vụng trộm chạy tới hậu viện nhìn hắn chơi bóng, thậm chí đem chữ hắn đã viết giấu ở trong phòng, mỗi đêm lấy ra xem, tuy rằng không biết chữ.

Nhưng khi hắn lại một lần nữa cho thấy muốn kết hôn với nàng, nàng vẫn trốn tránh.

“Nếu ta đồng ý trở thành một trong những thê thiếp của ngươi, ta sẽ biến thành một ma quỷ. Ta đã nhìn qua Tín Dương Vương phi đem một tỳ nữ đang mang bầu đánh chết, ta đã nhìn thấy tiểu thiếp mà Tín Dương vương sủng ái nhất bị người cắt cho rơi đầu. Ta sẽ dùng các phương thức độc ác nhất để chiếm lấy ngươi, như vậy ta, ngay cả bản thân mình đều tự thấy chán ghét.”

“Ngươi động tâm, ngươi vẫn là yêu thương ta.” Hắn phát giác ra biến hóa của nàng.

Nàng cũng không có phủ nhận, chỉ nói là: “Đừng đem ta biến thành ma quỷ, yêu sẽ làm ta so với những người kia độc ác hơn. Ta không biết chữ, từ nhỏ đến lớn chỉ học tập nữ nhân trong nhà tàn sát. Ta hiểu rõ cầu không được, lại còn thống khổ, hiểu rõ bị vắng vẻ khổ sở, ta yêu một người thì sẽ yêu đến tận cùng.” Nàng cũng rất thống khổ, yêu thương đã hiểu rõ nhưng không thể tới gần.

Đối với kiên trì của nàng, Thuần Vu Thiên Hải không biết phải làm sao, đành phải yên lặng đợi cho nàng một ngày nào đó sẽ nghĩ thông suốt. Ba năm sau, hắn không đợi được đến lúc nàng gật đầu, lại chờ được vận rủi đến đây. Trung Tông bất lực, làm cho gia tộc Vị thị phát triển an toàn, Vi hoàng hậu hạ lệnh đem mọi người có thể gây trở ngại cho nghiệp lớn cầm tù.

Mà người túc trí đa mưu như hắn cũng khó thoát khỏi ma chưởng.

“Ngươi vì sao không đi? Ta đã phải kêu Liên di an bài cho ngươi nơi đi thật tốt.” Hắn lúc này sống chết còn chưa biết, không thể cố chấp lưu nàng ở lại.

“Ngươi ở đây, ta đi làm sao được.” Nàng ôm bọc quần áo nhỏ của chính mình, thực sự kiên định nói.

“Hoàng hậu sai người đem ta đưa đến Chiêu Lăng giam lỏng, tước đi tước vị của ta, ta không bao giờ còn là Vương gia nữa. Toàn bộ nữ nhân ta có đều đi rồi, ngươi chỉ là một hạ nhân muốn ở chỗ này làm gì?”

Những người trước đây từng làm bạn hắn, nữ nhân a dua ở trước mặt hắn, toàn bộ đều đi rồi.

“Ta không thể đi! Liên phu nhân lưu lại chiếu cố lão Vương phi, ai sẽ chiếu cố ngươi?” Bởi vì các nàng đều đã đi rồi, nàng mới càng không thể đi, hắn sinh ra ở nơi quyền quý, từ nhỏ sống trong an nhàn sung sướng, căn bản không có năng lực chiếu cố chính mình, nàng làm sao có thể để cho hắn một mình đi Chiêu Lăng chịu khổ?

Không sợ con đường hung hiểm phía trước chút nào, nàng dứt khoát cùng hắn đi Chiêu Lăng.

Nơi giam lỏng, cuộc sống vô cùng gian khổ, nàng mỗi ngày đều vì hắn mà giặt quần áo nấu cơm, còn đi đến nơi rất xa để lấy nước nấu trở về, ngẫu nhiên có thể gặp quan binh nơi đây làm khó dễ, bọn họ ngay cả cơm cũng chưa ăn, tuy rằng thực sự khổ, nhưng nàng không có một câu oán hận, nàng hi vọng dùng kiên nhẫn cổ vũ cho hắn, làm cho hắn có thể sung sướng một chút.

“Ta đã đủ thảm rồi, ngươi nhìn xem cũng đã đủ rồi, ta không cần ngươi nấu cơm giặt quần áo, ngươi có thể đi được rồi.”

Hắn vẫn là đuổi nàng đi.

“Chúng ta cùng nhau ăn loại dưa chuột này, đến mùa xuân, sẽ hái rau xanh tươi mới, đến mùa hè, có thể thu hoạch dưa hấu ngọt ngào, dần dần hồi phục, như vậy cũng tốt lắm rồi.” Vòng tay ôm thắt lưng của hắn, nàng gắt gao dán vào hắn, cố nén nước mắt. “Ngươi biết ta là một nữ nhân bướng bỉnh, đừng đuổi ta đi nữa.”

Thấy nàng vì hắn mà rơi lệ, hắn không bao giờ nhẫn tâm đuổi nàng đi nữa.

Có nàng tại bên người, hắn dần dần khôi phục tinh thần, cũng rất nhanh thích ứng với cuộc sống khốn khổ ở Chiêu Lăng. Hắn tuy rằng cơ trí thông minh, tâm tư kín đáo, nhưng từ nhỏ đươc sinh trưởng ở nơi quyền quý, căn bản chưa bao giờ ăn khổ, nếu không có Vũ nhi bên người, hắn không biết chính mình còn có thể sống sót không.

Mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy hắn, tuy rằng hai tay nàng trở nên thô ráp, mặt như đất vàng, nhưng lòng mang sự vui mừng.

Có một ngày, hắn nhịn không được hỏi nàng.

“Vũ nhi, ta giống phu quân bình thường trong lòng nàng không?”

“Giống, càng ngày càng giống.” Nàng nở nụ cười, thật sự tươi cười.

“Đây là tự tay ta làm cho nàng ăn.”

“Hảo ngọt hảo ngọt.” Nàng thật là cao hứng, có thể được ăn thức ăn hắn làm vì nàng.

“Ta nguyện ý cùng nàng làm tình thê nông phu.”

“Nhưng là tên của chàng rất dễ nghe, cái này cũng không giống.”

“Ân?”

“Trước kia ở trong Tín Dương Vương phủ đưa đồ ăn cho nhóm nông phu, đều là là kêu a Cẩu, a Ngưu, Hỉ ca, Đắng nhi, Xuyến nhi cái gì.”

“Ta đổi danh tự.”

“Gọi chàng là Đại Hữu ca.” Hai người cùng nhau cười, dưới ánh mặt trời sáng lạn vì bọn họ tươi cười mà toả ra ánh kim quang.

“Được, vậy kêu là Đại Hữu ca, có lẽ chỉ có ở Chiêu Lăng, có lẽ đã quên mất chàng là Nghi Vương, chúng ta mới có thể làm một đôi vợ chồng bình thường đi. Thiếp đưa cho chàng quần áo xiêm y, chàng trồng rau cỏ ở ruộng cho thiếp, cám ơn chàng cho thiếp mộng đẹp này.”

“Đứa ngốc, nàng thật sự là một đứa nhỏ ngốc.”

Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau thật lâu, nàng trở thành nữ nhân của Thuần Vu Thiên Hải.

“Từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân duy nhất của ta, sẽ không có người khác, sẽ không.” Hắn hướng nàng hứa hẹn như vậy.

Những ngày này tuy rằng thực vất vả, nhưng Tố Vũ cảm thấy quãng thời gian này là hạnh phúc nhất đời, cho đến một ngày.

Hái được một quả đậu vào trong trúc khuông * nàng chậm rãi đi về phía nhà đá của bọn họ, động tác không còn nhanh nhẹn như xưa. Trước mắt, nàng không hề còn có một mình nữa, theo bản năng, nàng xoa cái bụng phẳng lì của chính mình. Nàng đã có thai, là hài tử đầu tiên của nàng và Thuần Vu Thiên Hải, trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.

*Trúc khuông: nó như là rổ trúc

Nàng còn không muốn nói cho hắn, sợ hắn không cho nàng đi ra ruộng làm việc, nay đúng là thời tiết ngày mùa, nhìn hắn một mình vất vả, so với chình nàng chịu khổ còn khó chịu hơn.

Rảo bước tiến vào trong phòng, nàng gọi tên của hắn, nhưng hắn không có quay đầu.

Phát giác ra vẻ khác thường của hắn, nàng buông trúc khuông, chậm rãi đi đến phía sau của hắn, chỉ thấy trong tay hắn gắt gao nắm chặt tờ giấy.

Trong lòng nàng cũng đoán ra.

“Có phải Lâm Tri vương bên kia hay không ......” Hắn cùng nàng đã nói qua nhiều lần, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy, sống quãng đời còn lại ở nơi này.

Nàng cũng tin tưởng hắn có gan dạ sáng suốt đi thay đổi hiện trạng, cũng không nghĩ bọn họ sẽ mau tách ra như vậy...... Tách ra.

“Ừ.” Hắn nhìn về phía nàng, trong mắt đã hiện lên sát ý. Xem ra Lâm Tri vương bên ngoài, điều binh tiến hành thật sự thuận lợi.

“Thiên Hải, chàng đi đi, theo cái sơn động lần trước mà thiếp nói cho chàng mà trốn ra ngoài, bọn họ sẽ không phát hiện ra được.” Nàng cầm tay hắn, hạ giọng nói.

“Chúng ta cùng nhau đi.” Nàng là ngườimà hắn không yên lòng nhất. Nếu hắn rời đi khỏi nơi này, nàng khẳng định sẽ có phiền toái lớn.

“Nếu thiếp cũng không thấy, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ. Thiếp sẽ làm bộ chàng bị bệnh ở trong phòng, làm cho bọn họ không phát hiện ra hành động của chàng. Thiên Hải, chàng đi nhanh đi. Nhanh đi, Đại Đường cần chàng, vì các thế tử mà báo thù.” Nếu hắn phải lên núi đao, dù cho nàng có lấy sinh mệnh ra thay thế cũng không sao.

“Vũ nhi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng.” Nếu hắn đánh vào Đại Minh cung ở Trường An, cản không được tin tức sẽ truyền đến nơi này, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Đừng lo lắng, thiếp sẽ tùy cơ ứng biến.” Nàng thủy chung kiên định cười, không muốn làm gánh nặng cho hắn.

Đưa ngón tay đã trở nên trắng bệch, Thuần Vu Thiên Hải gắt gao ôm lấy nàng, “Nàng nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không có nàng, ta không thể sống một mình.”

“Vâng, mặc kệ thế nào, thiếp nhất định sẽ còn sống, Thiên Hải, tin tưởng thiếp.”

Nặng nề mà gật gật đầu, hắn xoay người bước đi.

“Thiên Hải......” Hốc mắt đỏ, nàng nhỏ giọng kêu hắn.

“Không khóc, ta cũng đáp ứng nàng, nhất định sẽ trở về cầm tay nàng đi hết cả cuộc đời này.” Hắn quay đầu lại nhìn nàng, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên.

“Thiên Hải, thiếp......” Nàng muốn nói lại thôi. Nàng đã muốn nói cho hắn trong người mình đang có mang, hai người có đứa nhỏ, mong hắn nhất định phải còn sống trở về nhìn đứa nhỏ sinh ra. Nhưng nàng nói không nên lời, như vậy sẽ liên lụy đến bước đi của hắn.

“Làm sao vậy?” Khẩn trương nhìn nàng, hắn cảm giác ra nàng đáy mắt chờ mong cùng lòng chua xót.

“Không có việc gì không có việc gì, chàng đi nhanh đi, nơi này cách Trường An hơn một trăm dặm, chàng còn rất nhiều đường phải đi.” Cánh tay nhỏ bé yếu ớt nắm tay hắn, lại lưu luyến không muốn buông ra.

“Chờ ta!”

Nhờ cơn mưa trắng xoá che dấu, hắn đi qua vùng đất khai hoang phụ cận trốn qua sơn động đi ra ngoài.

Hắn đi hoàn thành nghiệp lớn của mình, mà nàng đè nén tâm tình kích động xuống, ngồi ở ngoài nhà đá bắt tay vào thêu khăn, làm bộ trong phòng có người, luôn luôn đối với người trong phòng kêu gọi để cho quan binh đi qua nghe thấy.

Mọi việc đều rất thuận lợi, khi trên trời chậm rãi có mây đên kéo đến, nàng theo thường lệ nhóm lửa nấu cơm.

Đột nhiên, một đám quan binh phẫn nộ đem nàng bao vây xung quanh.

“Nam nhân trong phòng đâu?” Bi lính cầm đầu, nắm lên vạt áo của nàng, đem nàng nâng lên cao, ánh mắt híp lại.

Nàng thuận miệng nói dối, lại bị người nọ giơ lên tát một cái.

“Hắn dám bỏ trốn, ngươi con tiểu tiện nhân này, hắn đã ở kinh thành gây sự mà mày còn dám nói hắn đi múc nước?” Quan binh hổn hển nói vừa hung hăng cho nàng một quyền đánh vào ngực nàng.

Một ngụm máu tươi phun ra, Tố Vũ gắt gao ôm lấy bụng của mình, từ từ nhắm hai mắt, thừa nhận sự đau đớn.

“Đánh cho ta! Nữ nhân chết tiệt này. Nam nhân của mày lại có thể dám đem mày ở lại chỗ này, xem ra là không nghĩ cho mày sống, đánh hết sức cho ta.”

Những trận đánh tàn bạo làm đau nhức, nàng gắt gao co thân mình lại, nhưng mà vô số nắm đấm dừng ở trên người nàng, đột nhiên, có người đạp mạnh vào bụng của nàng, đau đớn mãnh liệt làm nàng choáng váng hoa mắt một trận.

“Đừng làm tổn thương đến hài tử của ta, không cần.” Nàng thấp giọng khóc kêu, cổ họng đã phát không ta thanh âm.

Cứ như vậy, nàng trơ mắt ra nhìn máu loãng nhiễm đỏ làn váy của chính mình, nhìn thấy đứa nhỏ còn chưa ra đời đã chết trong bụng.

“Nữ nhân chết tiệt này chảy nhiều máu quá, hẳn là sắp chết đi.” Đây là một câu cuối cùng mà nàng nghe được, vô cùng tuyệt vọng cùng đau đớn làm nàng hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, nàng mơ hồ nghe được có người ở ngoài cao giọng kêu, “Vũ nhi! Vũ nhi!”

Là Thiên Hải! Là Thiên Hải đang gọi nàng. Nàng chậm rãi thức tỉnh lại

Hắn đã trở lại, Thiên Hải của nàng đã trở lại, hắn vẫn bình an. Khóe mắt chảy ra những giọt nước mắt vui mừng, nàng muốn di chuyển, nhưng tay chân sưng đau không nghe theo sự sai khiến, nàng chỉ có thể hợp sức của đôi chân lại ý đồ phát ra âm thanh.

“Vương gia, chúng tôi không có phát hiện ra vị phu nhân mà người nói.”

“Vũ nhi, Vũ nhi!” Hắn lao ra sân, tìm kiếm chung quanh, cổ họng thét lên khàn khàn.

“Thiên Hải......”

Rốt cục, nàng cũng dùng sức từ chân có thể phát ra thanh âm nho nhỏ.

“Thiên Hải.” Nàng lại gọi.

Tìm kiếm được nàng, hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, Thuần Vu Thiên Hải thật cẩn thận tiến lên dựa vào, chậm rãi đẩy ra những sợi tóc trên mặt hắn, dưới ánh nắng ban mai sắc mặt nàng trắng bệch.

“Chàng đã bình an trở lại.”

“Nàng làm sao vậy, Vũ nhi?” Hắn đỡ lấy thắt lưng của nàng, lại chạm vào một bàn tay máu.

“Thiên Hải! Thiếp...... Chúng ta có đứa nhỏ, nhưng nó đã đi rồi.” Tố Vũ há mồm thở dốc, không thể kiềm chế được kích động.

Hắn ngây ra như phỗng. Đứa nhỏ! Hắn cùng với Vũ nhi có đứa nhỏ.

“Bọn họ...... Đột nhiên vọt vào phòng ở...... Phát hiện ra chàng không ở...... Bọn họ tra khảo thiếp......”

Trên cánh tay của hắn rơi từng giọt từng giọt nước mắt cùng với máu của nàng, dần dần phục hồi.

“Bọn họ giết con của chúng ta, Thiên Hải......”

“Hư! Không khóc. Người đâu ! Mau tới người đâu a. Tìm đại phu, mau tìm đại phu.” Hắn vẫn chưa phát hiện ra trên mặt mình nước mắt đã uớt đẫm.

“Con của chúng ta đã không còn, đã không còn.” Nàng dùng hết khí lực, xoa mặt của hắn cười đến trống rỗng.

“Đừng lo lắng, về sau sẽ có.”

“Phu quân, Tố Vũ thực xin lỗi chàng, không có bảo vệ tốt cho nó, không có.”

“Không phải lỗi của nàng.”

“Chàng còn sống...... Trở về, Tố Vũ rất vui vẻ.” Ánh mắt xinh đẹp của nàng rơi vào bóng tối khôn cùng.

“Vũ nhi, Vũ nhi, nàng không được chết, không cần. Người đâu mau tới, mau cứu Vũ nhi của ta.”

Ngày nào đó, thắng lợi cũng không bù lại được mất mát của họ.

Sau khi đại phu bắt mạch cho nàng đã tuyên bố một tin tức tàn khốc, cả đời này, Tố Vũ không còn có hi vọng có đứa con thuộc về chính mình.

Tin tức này, làm cho toàn bộ gia tộc Thuần Vu đang lặng yên mà dẫn đến chấn động.

“Ngươi phải rời đi.” Thừa dịp Thuần Vu Thiên Hải ra phủ làm việc, trưởng bối cùng lão Vương phi trong gia đình đến trước mặt của nàng.

“Hai vị thế tử đều bị độc chết, Vương gia một lòng thầm nghĩ chỉ lấy một mình ngươi, gia tộc Thuần Vu làm sao có thể không có đứa nhỏ mang huyết mạch của Vương gia?” Mọi người trong gia tộc đối nàng lớn tiếng rít gào.

“Ngươi hồ ly tinh này, Vương gia vì ngươi, mà không hề chạm vào nữ nhân khác, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Tố Vũ, ngươi muốn cho Thuần Vu gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn? Nữ nhân nhẫn tâm này.”

“Không có con nối dõi có ý nghĩa cái gì, ngươi biết không? Vinh hoa phú quý của chúng ta đều phải chắp tay trả lại cho triều đình.”

“Ngươi đi đi, nếu ngươi không đi, mấy người già chỉ còn xương cốt này sẽ chết cho ngươi xem. Ngày khác, ta đi ra cửa thành thắt cổ, nói cho thiên hạ biết lòng dạ nữ nhân này độc ác như thế nào.” Bọn họ muốn lấy cái chết ra để uy hiếp.

“Đúng, chúng ta biến thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi.”

“Tất cả chúng ta sẽ đi chết hết cho ngươi xem, chúng ta sẽ làm cho người trong thiên hạ đều phỉ báng nữ nhân nhẫn tâm này.”

Nỗi đau mất con còn chưa được phục hồi, Tố Vũ lại phải thừa nhận đả kích lớn hơn nữa. Những người này muốn bức nàng rời khỏi nam nhân của nàng, trong khi thân thể nàng vẫn chưa khôi phục lại như cũ.

Cho dù có cố chấp, nàng cũng không có biện pháp chống đối tội danh bất hiếu có tam vô sau vì đại* mọi người chụp trên đầu nàng. Hơn nữa bọn họ còn mang sinh mệnh ra doạ nàng, nàng âm thầm hạ quyết định, cũng thỉnh những người này cho nàng chút thời gian.

(Meott: *Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: Bất hiếu có ba tội, không con là lớn nhất)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương