Bà Mối Vương Phi
-
Chương 10
“Nàng có biết hay không, nếu nàng quay đầu bước đi, ta cũng sẽ một mình sống cô độc ở nơi khác suốt quãng đời còn lại.”
Xe ngựa đi vào thành, trong thành Trường An cây hạnh vàng tươi tiến vào trong tầm mắt, tay hắn nắm chặt tay của nàng đang nhìn chốn phồn hoa hồng trần này.
Hơi hơi cúi đầu, trong lòng Cô Sương đầy chua xót.
Làm cho đối phương mở ra một đoạn nhân duyên khác đều là không có khả năng.
Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ ngày đó đã liên quan với nhau, không người nào có thể tham gia, bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau.
“Có thể giú thiếp đi xuống một chút không?” Di chuyển một vòng lớn lại nhớ tới Trường An, Cô Sương không phải không có xúc động.
“Được! Theo nàng.” Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa, chậm rãi xâm nhập vào dòng người như dệt vải ở ngã tư đường.
“Ở trong này những bốn năm.”
“Vì sao lại lựa chọn Trường An?”
“Bởi vì trong lòng nghĩ, một ngày nào đó, chàng sẽ đi qua nơi này, có lẽ thiếp có thể từ xa nhìn chàng một cái.”
Nàng cúi đầu âm thầm mỉm cười.
Gió xuân đánh úp lại, Thuần Vu Thiên Hải ôm môi, ho lên.
Tiến gần sát người hắn, Cô Sương cười, vì hắn mà khép nhanh áo khoác, “Có khỏe không? Có muốn về Hưng Khánh cung trước hay không?”
“Không cần.” Ôn nhu săn sóc làm cho hắn chăm chú nhìn thật sâu nàng.
Nàng cười trong suốt, trong lòng đâu đâu cũng đều là bóng dáng của hắn.
Vẫn không thỏa mãn sao? Đã không có, bọn họ là một nửa của nhau, đã tìm về được toàn vẹn.
“Bình thường, thời điểm một mình đi trên phố này, vừa nhìn thấy bóng dáng tương tự như chàng, sẽ lại rơi lệ.”
Phóng tầm mắt nhìn mọi người, Cô Sương sâu kín nói.
Nắm lấy bàn tay nhu mềm của nàng để lên trên môi, môi hắn hôn vào lưng bàn tay, “Nàng có biết ta ở nơi nào không? Thời điểm nào cũng luôn chờ đợi tuy rằng trí nhớ không có nhưng vẫn chờ đợi.”
Hai người đều nở nụ cười chua xót.
“Trở về Hưng Khánh cung đi.”
“Đúng vậy, cần phải trở về, chuẩn bị ngày đại hôn của chúng ta thật tốt.”
Sợ hãi mơ hồ khiến cho thân thể của Cô Sương lùi lại. Nàng đã làm trái với lời thề, lão Vương phi nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng mà nàng còn có thể lại trốn sao? Nàng đi nàng trốn, kỳ thật kết quả đều giống nhau.
Hắn vẫn sẽ không cưới vợ, vẫn ở một mình, vẫn vì nàng mà dừng chân tại chỗ. Đây là kết quả mà lúc trước, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến...
Cho dù trở về với hắn, nàng có thể chết thật hay bỏ mạng, nàng cũng sẽ không có oán hận. Có thể bảo vệ cho hắn, cho hắn nhiều ngày ấm áp, nhiều ngày yêu, là chuyện mà nàng rất quan tâm, để bù lại đoạn thời gian chia lìa cùng mất mát kia.
Một lần nữa trở lại trong xe ngựa, dùng một chút thời gian ăn cơm tối, hai người dắt tay nhau đi vào Hưng Khánh cung.
Lão Vương phi cùng Liên phu nhân đã ở trong chủ thính chờ đợi.
“Thiên Hải, Tây Bắc như thế nào? Nghe nói con phải về đấy, vi nương cố ý từ Thanh châu lại đây, đang chờ con nhiều ngày rồi.” Lão Vương phi từ ái vuốt ve hai gò má hãm sâu của đứa con, rất đau lòng.
“Hết thảy đều tốt, con bất hiếu, lại làm cho mẫu thân lo lắng.” Hắn nói dối, nói mình đi Tây Bắc nhưng thật ra hắn mang theo thị vệ đi chung quanh tìm người.
“Phu nhân nhà ai vậy? xinh xắn như vậy.” Phát hiện ra Cô Sương, lão Vương phi nở nụ cười, nhiệt tình cầm tay nàng.
Lão thái bà, ngươi diễn thật tốt. Cô Sương đang cảm than từ tận đáy lòng.
Không để Cô Sương nói tiếp, Thuần Vu Thiên Hải giành quyền tuyên bố trước, “Nàng sắp trở thành Vương phi của bổn vương, mẫu thân.”
“Đây là có chuyện gì?” Lão Vương phi kinh ngạc lui ra phía sau ba bước.
Liên phu nhân cũng chấn động theo.
“Ngày mai ta sẽ vào cung, đem chuyện bổn vương muốn cưới vợ báo cáo với Thánh Thượng. Mẫu thân, Nghi Vương phủ đã có việc vui.”
Nắm chặt tay người bên cạnh, hắn rốt cục có thể được đền bù như mong muốn.
Nữ nhân này vì sao âm hồn không tiêu tan? Lão Vương phi mặt lúc xanh lúc trắng luân phiên.
“Con thật sự muốn kết hôn với nàng?” Bà nhẹ nhàng hỏi, bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay của Liên phu nhân, chậm rãi ngồi xuống. Nữ nhân này đã nói lời thề độc với nàng, thế nhưng lại còn có mặt mũi chạy về đây để trêu chọc Thiên Hải. Nhìn kỹ ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Cô Sương đang đứng cúi đầu.
“Dạ, tâm ý của con đã quyết.” Cô Sương dùng yêu pháp lau đi mọi trí nhớ của hắn, hắn không muốn những người khác nghi kỵ nàng, cho nên đem chuyện cũ nói qua, “Nàng vốn tên là Tố Vũ, bốn năm trước cùng con có một đoạn tình, sau này lại thất lạc, may mà trời xanh thương xót để cho chúng con lại gặp nhau. Búi tóc của nàng là vì con mà vấn, nàng thủy chung vẫn là người của con, thỉnh mẫu thân đại nhân thành toàn.”
“Con xác định là đầu của nàng vì con mà vấn lên không, nếu của người khác thì ai biết được? Bọn họ chỉ biết nói rằng con chiếm đoạt một người phụ nữ đã có chồng. Thiên Hải, con là trưởng tộc của họ Thuần Vu, Thánh Thượng coi trọng con, tại triều đường mọi người đều tôn kính, lại có ngàn vạn thái ấp, con nên lo lắng cho bộ mặt của mình.” Lão Vương phi nói những lời thấm thía khuyên nhủ.
“Nếu dùng tất cả những thứ mà Thuần Vu Thiên Hải con c được để đổi lấy cùng Vũ nhi sống đầu bạc đến già, con cũng không chút do dự.”
“Thiên Hải a, hôn sự không vội, con nên ngẫm lại thật kỹ. Con cũng có thể đem nàng thu vào trong phủ làm thị thiếp, cũng không phải có thể sớm chiều ở chung sao? Vị trí Vương phi này có quan hệ to lớn, Vương phi của con chẳng những nên vì con mà sinh con đàn cháu đống, còn phải cho gia tộc Thuần Vu ta được mở mày mở mặt. Về sau trong cung có tiệc rượu, các phủ trong lúc đó xã giao con sẽ để cho bà mối phố phường này đi?”
“Gả cho con, chính là Vương phi của con, đi đến thì có làm sao, đều có Thuần Vu Thiên Hải con quan tâm, ai dám khinh thường nàng? Nếu con là một Vương gia, mà không làm được cho nữ nhân yêu thương hưởng phú quý vinh quang, thì làm vương này có gì ý nghĩa?”
Liên phu nhân một mực yên lặng không lên tiếng từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại đây, nghe được hai chủ tử không chút nào thoái nhượng tranh chấp, không khỏi có chút lo lắng.
Vương gia cố chấp, lão Vương phi cũng không tranh luận nhiều, việc này chỉ sợ không thể thực hiện.
“Con mới cần ngẫm lại thật tốt, cẩn thận suy nghĩ.” Lão Vương phi giống như nháy mắt đã già đi mấy tuổi, vẻ mặt cùng tinh thần có chút suy sụp.
“Không cần phải nghĩ, mười ngày sau chính là ngày đại hôn.”
“Tốt, vậy khi các ngươi bái đường sẽ không cần phải bái cao đường, Liên phu nhân, sai người chuẩn bị xe, lão thân phải về thái ấp ở Thanh châu.” Nàng khuyên con trai không được, giận dỗi mà đánh trả lại.
“Con cúi lạy tiễn đưa mẫu thân, ngày thành thân, con sẽ thỉnh thái thượng hoàng đến chủ hôn.” Tâm ý của hắn đã quyết, dù có nhiều trở ngại cũng không có khả năng làm hắn lay động.
Cúi đầu chậm rãi nâng lên, Cô Sương hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn tú kia. Nàng có tài gì đức gì có thể làm cho hắn không chùn bước như thế......
“Được, coi như ta nhiều chuyện.” Lão Vương phi một khắc cũng không dừng lại. Trước khi đi liền nhìn nàng thật sâu một cái.
Ánh mắt như vậy, Cô Sương sẽ không nhận sai. Đó là hận.
Trừ bỏ dưới đáy lòng nói vô số lần xin lỗi thì lúc này đây nàng không thể lại rút lui.
Bọn họ muốn được là phu thê nắm tay nhau cùng xuống địa ngục, cho nên dù lại gặp thời khắc khó khăn, cũng không thể buông ra.
Hắn nói cho nàng, cho dù nàng có rời đi, hắn cũng sẽ không lấy nữ nhân khác. Nhẫn tâm đẩy hắn ra, cũng sẽ không thể thực hiện được tâm nguyện làm cho hắn hạnh phúc. Nếu rời đi là khổ, nếu gặp nhau cũng là khổ, không bằng gặp nhau cùng một chỗ, khổ cũng cùng nhau đi.
“Ta đi dưới hoàng tuyền, vượt qua Vong Xuyên, trong lòng suy nghĩ đều là tiểu oan gia kia. Luân hồi sổ tái, lại làm người, ta lần tìm được hắn. Hắn nha, đầu thai đến nhà giàu sang, lại là chỉ có một thiếu niên lang, duy độc không nhớ rõ ta. Ta tâm hứa oan gia a, nhưng chỉ có trạm trạm thanh thiên nhớ rõ ta si, chỉ có cuồn cuộn hồng trần nhớ rõ ta tình.”
Ca kỹ trong vườn, trên mặt được xoa một lớp phấn rất dày, giác ngộ bi thiết cao giọng mà khóc nói.
“Ô ô ô, hát thật tốt quá.” Cô Sương ở phía dưới lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. nam nhân quý khí bên cạnh nàng cầm khăn vì nàng gạt lệ.
“Mỗi lần đều khóc thảm như vậy, lại cứ ồn ào muốn đến xem.” Thuần Vu Thiên Hải không biết làm sao, đành cười nàng.
Cô Sương khóc toàn cho toàn bộ mũi đỏ, tức giận bĩu môi, “Là chàng nói muốn đi theo đến, chàng còn trách ta.”
“Ta không đi theo đến, ai sẽ gạt lệ cho nàng.”
Tình cảnh bi thiết vẫn còn đang tiếp tục ở trên sân khấu, giọng hát bi thương vẫn lo lắng như trước.
Giống như làm nũng, nàng bĩu môi nói: “Trước kia có thể khóc ướt mười khối khăn, hiện tại chỉ khóc ướt có một khối khăn này.”
“Đó là bởi vì, đứa nhỏ ngốc này rốt cục cũng tìm được tiểu oan gia của nàng. Nay chẳng những trời xanh sâu thẳm nhớ rõ si mê của nàng, chốn hồng trần nhớ rõ tình yêu của nàn, mà tiểu oan gia của nàng cũng nhớ rõ si mê của nàng, tình yêu của nàng. Nàng là một đứa nhỏ ngốc chân chính, vì người yêu thương lại làm cho chính mình chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Tiểu oan gia, chàng cũng là đứa ngốc, vì một chút trí nhớ nghĩ không ra, mà mỗi ngày ăn không vô ngủ không được.”
Hai người đột nhiên nhìn nhau cười.
Mọi người chung quanh đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương đều quay đều nhìn đến với ánh mắt kháng nghị. Nhiễu loạn cảm xúc!
Cô Sương le lưỡi, lôi kéo Thuần Vu Thiên Hải lặng lẽ rời đi.
Trở lại trên đường, đêm đã khuya, gió cũng có điểm lạnh, hai người dọc theo ngã tư đường chậm rãi đi, giống như bao nhiêu cặp vợ chồng bình thường khác cầm tay nhau yên lặng xem phồn hoa.
Nắm chặt trong lòng bàn tay, đều là muốn làm đối phương ấm áp, tâm cũng đi theo ấm dần lên.
“Kia là cửa hàng bánh bao nóng, mà Tiểu Bạch muội muội đề cử qua, đến đi, ta mang chàng đi nếm thức ăn tươi.”
Nàng vui vẻ nắm hắn, trà trộn vào trong các tiểu điếm ở phố phường khoe những thứ mới lạ giống như giới thiệu.
“Còn có, nhà món điểm tâm ngọt đặc biệt rất ngon.”
Nhìn nàng vui vẻ, tâm của hắn đều say, chờ đợi ngày này như là đợi cả đời.
Đã ăn đến đầy bụng, nàng vỗ vỗ cái bụng phình to, ngã vào trên người hắn nói: “Đi không nổi nữa rồi, Đại Hữu ca.”
“Đại Hữu ca cõng ta.” Tiểu nữ nhân thích trêu chọc, hắn cười hớ hớ sờ sờ mặt của nàng.
“Đại Hữu ca, có thể đưa ta đi nhìn Tiếu nhi được hay không?” Nàng bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Hồi Hưng Khánh cung đi.” Nhắc tới Quân Mạc Tiếu, hắn liền mặt đen.
“Phong Trường Lan không gặp ta, ta muốn biết Tiếu nhi có tốt hay không.” Bĩu môi cũng không biết Tiểu Bạch muội muội sao lại thích nam nhân như vậy, như thế nào lại bỏ lại thê tử không tìm nữa? Nan giải a nan giải.
Chỉ nhìn hồ ly ngàn năm kia? Hắn mặt càng đen.
Nhưng, ai trong đầu lại bị người động tay chân, truy thê bị người ngăn đón, ai sẽ cao hứng đây? Huống hồ, sau khi Vũ nhi rời hắn đi, vẫn cùng hồ ly thối kia ở cùng một chỗ, hắn tức chết rồi, rất ghen tị, ghen tị đến đau lòng.
“Gió dài rộng rãi không thấy, ở Đại Đường thiên sư lợi hại thì vô số, muốn giết một hồ yêu, không phải chuyện khó khăn. Nga! Đúng rồi, còn có đôi vợ chồng ác bá ở Hàm Dương kia, ta mang binh đi trước, bọn họ dám xuất binh ngăn trở, a! Lá gan của bọn họ không nhỏ nha, muốn tạo phản sao? Bí mật của Gia Cát Du Nhân muốn ta nói ra sao? Xem yêu cầu trên của nàng, ta có thể đưa cho nàng một con ngựa.” Cô Sương thức thời lập tức câm miệng. Ngay cả nhìn Tiếu nhi cũng không thể, hắn rất chán ghét! Thân phận của Du nhân là khâm phạm của triều đình, nàng biết, nhưng chuyện đại sự liên quan đến tính mạng của Du Nhân, nàng không dám xằng bậy.
“Đại Hữu ca, chàng muốn phạt thì phạt thiếp đi.”
“Uh?”
“Phạt thiếp tốt lắm.”
“Thật sự?” Đôi mắt hắn nhìn nàng thực không đàng hoàng.
“Thật sự! Phạt thiếp, nhưng chàng cũng đừng lại chọc giận Tiếu nhi, còn phải giống như thiếp, thích hắn, chúng ta cùng nhau làm cho Tiếu nhi mười tòa hồ tiên miếu.” Thật là tính toán có lời nha.
Chỉ biết tiểu hoạt đầu này sẽ không dễ đối phó như vậy. Hồ tiên miếu! Tiếp theo thế nào thì sẽ nói sau.
Nắm chặt bàn tay nhỏ, Thuần Vu Thiên Hải nghiêm mặt đen, lôi kéo nàng hướng Hưng Khánh cung đi, “Trở về đi, nhìn xem hôn sự chuẩn bị thế nào .”
“Ai.” Nàng ngẫm lại biện pháp, làm cho hắn không tức giận Tiếu nhi nữa.
Mấy ngày sau, đại hôn đã khiến toàn thành bàn tán xôn xao náo nhiệt.
Hoàng Thượng vẫn cùng Nghi vương xưng huynh gọi đệ, đặc biệt phong cho Cô Sương là quận chúa, lấy thân phận Tín Dương quận chúa gả nhập vào Nghi Vương phủ, để bù lại năm đó Nghi vương vì thay hắn đoạt lại hoàng quyền mà không thể bảo hộ thê tử, làm Cô Sương sinh non trong tiếc nuối.
Từ Triều đình đến dân chúng đều bàn luận.
Rất nhiều người không rõ, một bà mối đã lấy chồng lại có thể bay lên được trên cành cao, tiến gả vào nhà quyền quý phú quý.
Trên triều đình tuy có người phê phán kín đáo với chuyện này này, nhưng cũng không dám trắng trợn phản đối, nhìn kết cục của toàn bộ vây cánh của Doãn Hiển xem, thì biết thế lực của Nghi vương có bao nhiêu lớn mạnh, ai cũng không muốn con đường làm của chính mình bị gặp khó khăn.
Ngày thành hôn đó, hỉ kiệu màu sắc đỏ thẫm, cùng một đội ngũ đón dâu thật dài, theo nam nhân đứng đầu rời Xướng Nhạc phường, đi qua đường cái Chu Tước, đi về phía bắc về Hưng Khánh cung.
Dọc theo đường đi, hỉ nhạc rung trời, chiêng trống tề minh, Nghi vương phong thái tuấn nhã ngồi ở trên con ngựa cao to vui vô cùng.
Hôm nay hắn là nam nhân hạnh phúc nhất toàn thành Trường An.
Vạn dặm dưới bầu trời không mây, mang theo mùi hoa, đi theo từ trong tay tỳ nữ, không ngừng phân tán.
Trải qua nhiều thiên tân vạn khổ, bọn họ rốt cục cũng hướng khắp thiên hạ tuyên cáo, bọn họ thành thân.
Giờ mẹo, trời còn chưa sáng, đèn ở Hưng Khánh điện đã được đốt sáng.
Nén nhịn ngáp, Cô Sương tóc tai bù xù, còn buồn ngủ từ trên giường đứng lên, sửa sang trang phục và đạo cụ của phu quân vào triều dung.
“Để cho Liên di đến đây đi, nàng nên ngủ tiếp, canh giờ còn sớm.” Hắn sớm đứng dậy, nhìn văn thư trong tay.
Hôm nay sau khi tiến cung diện thánh, hắn sẽ mang theo Vũ nhi trở lại Tây Bắc.
Nàng lắc đầu, mặt chưa trang điểm có vẻ xinh đẹp lười biếng.
“Thiếp đã nói qua với Liên di, về sau việc này sẽ do thiếp làm, nàng có thể ngủ thêm một chút. Sau này, buổi sáng ngủ dậy không làm cho chàng chuyện này, sẽ thấy lo lắng.”
Đang cầm công văn, ngón tay dài của hắn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Thật muốn đời đời kiếp kiếp đều làm phu quân của nàng.”
Nụ cười ngọt ngào nở rộ trên mặt Cô Sương. Hắn nén nhịn phần dưới hạ thân, dùng môi nhặt lấy nụ cười như hoa, Cô sương được nhận ngượng ngùng đáp lại.
Sau khi hôn môi, nàng đỏ mặt vì hắn mặc quần áo chải đầu đưa hắn vào triều.
“Hành lý đều đã chuẩn bị tốt lắm? Ngày mai sẽ lên đường đi đến biệt quán ở Tây Bắc, biệt quán mặc dù thoải mái, nhưng ở Tây Bắc nhiều năm gió lớn khô hạn, người ở rất thưa thớt, người Thổ Phiên lại thường xuyên khiêu khích, cho nàng đi theo ta, vi phu thực sự không đành lòng a.”
“Vương gia, Chiêu Lăng hẳn là càng đáng sợ hơn so với Tây Bắc, không phải chúng ta cũng sống được tốt lắm?” Nàng lơ đễnh.
“Đúng, nàng nói đúng. Ta vào triều đây.” Hắn hôn hôn cái trán của nàng, cười rời đi.
Ngồi kiệu vào cung, sau khi lâm triều lại cùng vài vị quan viên ở Binh bộ, thương nghị phòng ngự ở Tây Bắc, buổi trưa, Hoàng Thượng lại nhân hắn sắp trở về Tây Bắc, gọi hắn tới Đại Minh cung nói chuyện. Dùng qua bữa cơm, ướng xong chén rượu ly biệt, hắn bái biệt Hoàng Thượng, trước khi ra khỏi cung, tình cờ lại gặp người không nên tình cờ.
Mẫu thân của hắn.
Dưới cung điện nguy nga, mẫu tử rốt cục lại mặt đối mặt.
Nhìn ra được lão Vương phi vừa đi ra khỏi nơi của thái thượng hoàng.
“Mẫu thân, việc đã đến nước này, xin mời hồi Thanh châu tĩnh dưỡng đi.” Gần đây mẫu thân đều thường xuyên ở trong cung, muốn mượn quyền thế của hoàng gia trợ giúp ép buộc hắn hưu thê. Nhưng mà thái thượng hoàng cùng Hoàng Thượng cũng không nguyện nhảy xuống nước sông không rõ nà, nàng nói nhiều lại cũng vô dụng.
“Cái nữ nhân kia không thể sinh con nối dòng cho ngươi.”
Thuần Vu Thiên Hải vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mẫu thân của mình.
“Con cho tới bây giờ cũng không nói cho người khác biết chuyện của nàng, mẫu thân làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ mẫu thân không có bị xóa đi trí nhớ?
Người chính là người cho tới nay luôn uy hiếp Vũ nhi? Hắn cơ hồ khó có thể tin được.
“Trà này của nàng, ta không có uống.”
“Nguyên lai mẫu thân vẫn luôn biết đến sự tồn tại của nàng, khi con thống khổ vì bị mất trí nhớ, mẫu thân cái gì cũng không nói, chính là không ngừng đưa nữ nhân cho con.” Hắn thật sự không thể tin được, đây là mẫu thân của hắn.
“Thiên Hải, ngươi đang làm cái gì, ngươi biết không? Gia tộc Thuần Vu sẽ tuyệt hậu, tước vị làm sao bây giờ? Tổ tông từ trước tới nay làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không bị con cháu cười, Thuần Vu gia sẽ bị bại trong tay ngươi. Ngươi rõ ràng có thể có được đứa nhỏ của mình, đừng bởi vì áy náy đối với nàng mà hủy hoại bản thân mình, bị hủy đi cả nhà Thuần Vu.” Hôm nay nói ra chân tướng, bà có thể từ nay về sau quyết liệt giác ngộ.
Thân thể to lớn ngang bướng, bởi vì tức giận cùng dũng khí mà run run, “Thỉnh mẫu thân thứ con bất hiếu! Vũ nhi mất đi đứa nhỏ là vì con, còn có con yêu nàng, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này, con tuyệt đối không thể dứt bỏ nàng. Về phần liệt tổ liệt tông, sau trăm tuổi, ta sẽ hướng bọn họ bồi tội.”
Dừng lại một chút, hắn nói: “Ta sẽ để cho Đông Lam đưa người trở về thái ấp, người về tại Thanh châu dưỡng lão đi, từ nay về sau không được bước ra khỏi Nghi vương phủ ở Thanh Châu một bước.”
“Ngươi dám giam lỏng ta!”
“Thỉnh mẫu thân tự trọng.” Hắn lãnh khốc xoay người.
“Ha ha ha!” Lão Vương phi đột nhiên phát ra tiếng cười khủng bố, dùng thanh âm oán độc nói: “Cái nữ nhân kia đã từng tuyên thệ, nàng đã vi phạm lời thề, cho nên nàng sẽ phải bỏ mạng, ta đã chờ ngày nào đó, ngày nào đó có lẽ chính là hôm nay.”
“Ngươi đã muốn điên rồi, Đông Lam, đưa người đi trở về Thanh Châu.”
“Tuân mệnh.”
“Nàng sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được a!”
Mang theo âm thanh nguyền rủa rống to, giống như đến từ U Minh. Thuần Vu Thiên Hải nhất thời cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Vũ nhi! Nhớ tới người đang ở trong nhà chờ hắn, ngực đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng trở về Hưng Khánh cung.
Trong lúc đi như bay, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm đáng sợ trong đầu.
Hắn còn kịp sao?
Gió gào thét thổi qua hai má hắn, thời gian giống như hỗn loạn, hắn đã không phân biệt rõ đây là bốn năm trước kia, hay là hiện tại.
Một lòng treo cao, vì nữ nhân yêu thương mà xao động không ổn định.
Phóng ngựa ra khỏi cung thành, trở lại Hưng Khánh cung, chỉ nghe đến tiếng quát to ngày xưa.
Trên trán một chuỗi mồ hôi lạnh tích lạc, hắn giục ngựa vào cung, chỉ thấy thị vệ chộp lấy đao đang hướng tới Bách Hoa lâu.
Sắc trời dần dần chuyển ám, không khí buộc chặt.
“Mau, có người lẻn tiến vào.”
“Mọi người cẩn thận.”
“Bọn họ hướng về phía Vương phi đi.”
Đoạt qua một thanh đao bên người một vị thị vệ, Thuần Vu Thiên Hải đi đầu chạy qua cầu đá đi thông đến Bách Hoa lâu.
Trước Bách Hoa lâu một đoàn hỗn loạn.
Thị vệ tới trước đứng chật trên cầu, nhưng không ai dám đụng.
Chỉ thấy người trong vòng, Cô Sương tay chảy máu nhanh chóng bảo vệ Liên phu nhân đang ngất xỉu, tay trái giơ lên cao, đối với một đám hắc y nhân phóng ra ánh sáng màu vàng.
Sát thủ mặt che hắc y, xem ra đều là võ lâm cao thủ, đối mặt với kim quang này, vị trí toàn bộ bị rối loạn.
Có ánh sáng bắn ra, đánh vào cây cổ thụ to trước Bách Hoa lâu, cây đại thụ nhất thời bốc lên khói đen, thân cây xuất hiện một lỗ thủng to.
“Tha mạng a, thần tiên tha mạng.” Hành tẩu giang hồ mấy năm nhóm sát thủ chưa từng gặp qua thần công này. Bọn họ nhận nhiều bạc của lão Vương phi, vốn tưởng rằng giết một nữ nhân trói gà không chặt thật dễ dàng, kết quả là lật thuyền trong mương.
“Hừ! Đều quỳ xuống cho ta.”
“Quỳ, chúng ta quỳ.”
Tình thế đã bị Cô Sương khống chế được. Mà sắp xếp điều khiển đám người, Thuần Vu Thiên Hải lúc này đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt nàng.
“Người đâu, đem những người này quăng vào trong thiên lao cho ta.” Hắn cắn răng ra lệnh, quay người hung hăng ôm lấy Cô Sương, cả người đều đang run động. “Ta chưa có tới trễ, chưa có tới trễ.” Đệ nhất anh hùng thiếu chút nữa cũng bị hù chết.
Đột nhiên tới ôm chặt làm nàng hoang mang, nhưng rất nhanh hiểu được tâm sự của hắn.
“Thiên Hải, thiếp không có việc gì, vì chàng thiếp cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, sẽ không.”
“Cô Sương, ta không thể lại mất đi nàng.”
“Thiếp vĩnh viễn đều ở trong này, Thiên Hải, vĩnh viễn.”
Trước mặt mọi người, hắn hung hăng hôn nàng, còn cùng nàng ở trong Bách Hoa lâu đóng cửa ba ngày, chờ khi nàng tái xuất hiện ở trước mặt mọi người thì cũng không dám ngẩng đầu nhìn người.
Ở cửa khẩu Ngọc Môn, một tòa hồ tiên miếu mới tinh, khánh thành trong tiếng một chuỗi pháo. Cột làm bằng Thanh hồng, ô đá dựng đấu củng*, Ngọc Thạch được rải thành bậc thang, cùng nhau tạo thành ba tòa điện phủ cao lớn. Ngoài phòng, trong viện, thực sự rất nhiều cây tùng bách, cũng coi như một không khí trang nghiêm yên lặng.
*Đấu củng: là một loại thiết kế đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa bao gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những thanh trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Ngoài chính điện ở giữa thờ phụng hồ tiên, có bảy, tám nô bộc mặc quần áo màu tương cùng sáu tiểu hài tử. Sáu tiểu hài tử, ba con trai ba con gái, mỗi người đều có ánh mắt ngập nước xinh đẹp, cô gái ở giữa nhỏ tuổi nhất, hai gò má còn béo đô đô, làm người khác nhịn không được muốn động thủ véo véo một cái.
Nam hài đều mặc quần áo màu xanh đậm, bọn họ tóc đều buộc và dùng màu sắc dây lưng giống nhau như đúc, ba nữ tử, lớn một chút, cùng là mười tuổi, nhỏ một chút cũng là bảy tuổi, đều mặc quần áo màu hồng, khuôn mặt càng non nớt mềm mại.
“Hừ, các ngươi đều đứng xa bổn thiếu gia một chút.” Một nam hài vóc dáng cao nhất kiêu ngạo để hai tay ra sau, cách đệ muội hắn rất xa.
Cái tiểu hài tử khác đều lườm hắn một cái, đứng lên vọt đến dựa vào một bên rào chắn, còn sót lại cô gái nhỏ tuổi nhất, tựa vào bên người hắn. Ba năm nay thỉnh thoảng vị đại ca này sẽ phát tác một chút, bọn họ đã thành thói quen.
“Bổn thiếu gia là con cháu của hoàng tộc Thế Tông, cho làm con thừa tự để cho cha làm trưởng tử, với các ngươi những tiểu hài tử được thu dưỡng này không......”
Không đợi hắn nói xong, một nắm bùn ẩm ướt nện ở trên má phải của hắn. Hắn thật muốn khóc nha. Bọn họ cũng không biết, bởi vì trong người của hắn có huyết thống của hoàng tộc Lý thị mới làm cho gia tộc Thuần Vu không có tuyệt hậu, nếu không có hắn, Thuần Vu thị còn không biết phải chết bao nhiêu người, đám đệ đệ muội muội này làm sao có ngày này. Ai! Lũ tiểu tử vong ân phụ nghĩa kia.
“Bọn nhỏ, nhanh đến bên trong đi, cho các con dập đầu dâng hương cho cậu hồ tiên.” Trong tay ôm một tiểu oa nhi đang nhào về trước, Cô Sương cười dài triệu hồi bọn nhỏ.
“Nương, chúng con đến đây.” Nghe được mẫu thân kêu to, bọn nhỏ đều chạy vội đi qua.
“Nương, chúng ta vì sao lại có cậu hồ ly?”
“ Cậu Hồ tiên, trước kia cũng không phải đệ đệ của nương, nhưng là cậu hồ tiên của các con, nghĩa bạc Vân Thiên, quên mình vì người, quả thực là hồ ly giữa quân tử, đi theo nương xông pha sóng to gió lớn, đấu với Diêm vương mặt lạnh......”
Thao thao bất tuyệt cũng không quên hướng thiếp vàng trên mặt mình
“Các còn còn không mau bái cậu hồ tiên? Bái hắn, cậu hồ tiên sẽ trở nên thật là lợi hại, giống như nương.” Thấy bọn nhỏ đều sửng sốt, nàng duỗi tay trái, chỉ thấy một chùm tia sáng màuàng bắn ra, đánh nát cây ghế mộc ở cạnh cửa. “Thấy không, nương rất lợi hại đi.”
Tiểu hài tử trong lòng nàng thấy thế cười sung sướng, những tiểu hài tử khác đều đã thấy nên không thể trách.
Thúc giục hai lần, nhị Tử Trị cùng tam Tử Nghiệp dẫn đầu tiến lên quỳ gối trước tượng Quân Mạc Tiếu, quỳ dập đầu ba tiếng, tiếp theo là hai nữ nhi cũng tiến lên kính hương.
“Tiếu nhi a, con của ta đứa nào cũng đều thông minh có năng lực, Nghiệp nhi lại gánh trên lưng nhiều văn thơ như vậy, Trị nhi lại khó lường, đi theo biệt quán võ tướng học không ít võ nghệ, nay đã có thể cùng Đông Lam đánh ngang tay. Còn có Nghi nhi, có đôi khi miệng ác ý một chút, nhưng lại đặc biệt vừa ý, biết chiếu cố đệ đệ muội muội. Đều là nhờ phúc của ngươi, ngươi hãy phù hộ thật tốt cho chúng nhé.” Cô Sương cười đối với hồ tiên lải nhải một trận.
“Cậu Hồ tiên.” Thuần Vu Nghi quỳ đến trước tượng ngọc, còn chưa thấy mở miệng như nào, đã nghẹn ngào, “Cha ta nương bọn họ...... Nhớ ngày đó, trong nhà chỉ có mình ta là đứa nhỏ, nương cùng cha đều sủng ta, nhưng là nhưng là, bọn họ sau đấy lại kiếm thiệt nhiều tiểu hài tử trở về, mỗi người đều lai lịch không rõ, một đứa mỗi ngày đều ở phía sau viện phá phách, một đứa mỗi ngày cắn ta khi dễ ta, cậu hồ tiên, ô ô ô......” Hắn làm thế tử thật khổ a.
“Ngươi xem thấy ở đây chỉ có sáu người, nhưng trong nhà còn có thiệt nhiều còn chưa bước đi xuống đất được . Ô ô, ngươi nói ta về sau làm Nghi vương, làm trưởng tộc của Thuần Vu gia còn không vì bọn họ mà mệt chết sao? Đệ đệ muốn kết hôn, muội muội phải lập gia đình, ô ô...... Nghĩ đến ta đầu liền đau, ta mới mười tuổi nha, bọn họ cũng không băn khoăn đến cảm thụ của ta, thu dưỡng nhiều tiểu hài tử như vậy, về sau......” A, như thế nào khóc đã nửa ngày, nương không có tới an ủi hắn? Nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ đệ đệ muội muội, còn có bóng dáng của nương?
Người đâu?
Ngoài hồ tiên miếu, một con tuấn mã chở Cô Sương cùng Thuần Vu Thiên Hải, đón ánh nắng chiếu xuống, chạy về phía bãi cỏ xanh biếc.
“Phu quân, bọn nhỏ......” Mới vừa ở trong miếu, đã bị phu quân kéo đi ra.
“Có Liên di ở đó.” Hắn có chút ghen tỵ nói: “Mỗi ngày đều vây quanh bọn nhỏ, nàng đều đã quên đi phu quân này.”
“Làm sao có thể thế? Phu quân, thiếp yêu chàng.” Ánh nắng chiếu rọi nụ cười xinh đẹp của nàng.
“Ta cũng yêu nàng. Cô Sương của ta, Vũ nhi của ta.” Con ngựa bay nhanh, hắn gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, gió đánh tới cũng thổi không thổi tan ấm áp của bọn họ.
“Nghi ngôn uống rượu, cùng tử chấp lão, cầm sắt ở ngự, ai cũng tĩnh hảo.” Nàng đặt lên vai hắn, gần sát lỗ tai của hắn, đưa lời thề non hẹn biển nói cho hắn nghe.
“Biết sự quan tâm của nàng đối với ta, biết săn sóc của nàng với ta, biết lời hứa của nàng hỗ trợ nhau đến chết, biết tình thâm ý trọng của nàng, vi phu lấy thâm tình này tặng, từ nay về sau tình về giai nhân, để giai nhân thâm tình hậu đãi.”
Con ngựa chậm rãi dừng lại, ở dưới nắng ấm trời trong nắng hắn hôn môi ái thê.
“Chờ một chút.”
“Uh?” Hắn không vui.
“Vợ chồng a, về sau cũng không thể nói cho thiếp biết, làm sao mà kim quang đại pháp của thiếp đối với chàng lại không có hiệu quả?” Nàng vẫn hỏi, hắn vẫn không đáp.
“Muốn biết sao? Phải hối lộ ta nhiều hơn một chút.”
Nàng đưa đôi môi đỏ mọng lên, hi vọng phu quân có thể cởi bỏ nghi hoặc.của nàng
Đợi cho hai người hô hấp đều dồn dập, hắn đã hôn xong.
“Có thể nói sao?” Ở trong lòng hắn, đôi mắt nàng quyến rũ như tơ.
“Vi phu lo lắng một chút.” Sờ sờ Đào Mộc châu liên trong tay áo, hắn vui vẻ nở nụ cười.
“Uy, chàng thật chán ghét...... chàng thật chán ghét......” Lại bị hắn lừa gạt.
Như vậy vĩnh viễn cũng đều tốt, cũng không sai.
Kết Thúc
Edit : ss gau5555
Beta : meott
Áo trắng thoát tục phiêu dật mà đến, chủ nhân của xiêm y môi hồng răng trắng, mặt mày như họa. Hắn phe phẩy chiếc quạt, tiến vào một tòa hồ tiên miếu hương khói cường thịnh.
“Đại thần a, giúp ta năm nay lấy một thiếu mỹ nữ xinh đẹp.” trước tượng thần một nam tử béo trắng đang cầu nguyện.
Thiếu niên áo trắng chỉ cười không nói, hít một hơi hương khói lượn lờ yên tĩnh thật sâu, hắn thích.
Không nghĩ tới miếu này của hắn, trải qua ba trăm năm kinh doanh lại cũng có thể hưng thịnh vượng vượng, song có lẽ hắn cũng không phải ăn không phải trả tiền hương khói, có một số việc hắn vẫn sẽ giúp phàm nhân giải quyết một chút.
Ai! Bất tri bất giác, cư nhiên đã qua ba trăm năm. Thiếu niên áo trắng thần thái sáng láng con ngươi lại ảm đạm rồi. Có rất nhiều người đã cách xa hắn mà đi, những người này đã coi hắn như con người, người cùng hắn tình như anh em......
Làm một yêu quái cô đơn, hắn lại cảm thấy chán ghét, không có điểm cuối của sinh mệnh, khuyết thiếu động lực nào đó.
“A? Vị tiểu ca này, ngươi cùng tượng thần ở chỗ này quả thực giống nhau như đúc a!” Thiếu phụ bụng rất to mặc áo hoa ngắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Mặt mày phong lưu chớp chớp, hắn nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt, cái mũi nhanh nhẹn ngửi. Hương vị rất quen thuộc đến từ hồn phách thơm mát.
Mỗi một linh hồn đều có một hương vị thuộc về nó.
Nàng là......
Mấy trăm năm nay, hắn đi lại ngay tại nơi này, chưa từng có người nói qua hắn giống với bức tượng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là ...... Duyên phận?
“Chậm một chút, cẩn thận bụng.” Một nam tử thân hoa phục vội vàng mà đến, bảo vệ thiếu phụ. Tướng mạo của hắn bình thường, ở chỗ tóc mai một vết bớt rất rõ ràng
Bọn họ như thế nào lại vẫn ở cùng một chỗ ? Thiếu niên áo trắng than thở, tạo hóa trêu người.
“Thiếp muốn ăn nho, có mua được không?” Thiếu phụ mắt sáng lên trong suốt khi thấy tướng công.
“Đã sai người đến mười dặm ngoài tìm cho nàng, nơi đó nhất định sẽ có.” Hắn vỗ vỗ sau lưng của nàng.
“Phu quân, chàng thật tốt.”
“Oa! Ô ô ô ô, vị tỷ tỷ này xin thương xót, thu lưu một chút.”
Chiếc quạt vừa thu lại, tức khắc nước mắt đầy mặt, hai tay gắt gao túm trụ ống tay áo thiếu phụ.
“Ngươi làm cái gì?” Nam nhân tức khắc đen mặt.
“Chàng không cần hung dữ với hắn.” Thiếu phụ hờn dỗi.
Nam nhân vì thê tử, ẩn giấu lửa giận đầy ngập.
“Tỷ tỷ, tiểu nhân cùng cha mẹ lạc đường, bản thân không có một đồng, tỷ tỷ a, có thể thu lưu ta mấy ngày?”
“Tiểu huynh đệ thật đáng thương, ngươi theo chúng ta hồi phủ đi. Ta tin tưởng ngươi, chờ chúng ta trở lại trong phủ, sẽ giúp ngươi tìm kiếm người nhà được không? Ngoan, đừng khóc, ngươi có thể đến nhà của chúng ta làm khách, thẳng đến tìm được cha mẹ của ngươi rồi nói sau. Phu quân, hắn thật đáng thương.” Mắt to ngập nước gạt lệ nhìn phu quân.
“Tốt lắm tốt lắm, để cho hắn theo chúng ta đi đi.” Nam nhân nhíu mày, thấy nương tử khóc liền mềm lòng.
“Phu quân, chàng thật tốt quá.” Phụ nhân hoạt bát bổ nhào vào trong lòng nam nhân giống như con mèo nhỏ vui vẻ nũng nịu mà đến.
Nam nhân dở khóc dở cười, chỉ có thể ngây ngốc nở nụ cười.
Nữ tử sau khi đi vào trong miếu cầu rồi đi ra, tướng công nâng nàng lên xe ngựa màu đỏ ngồi trở về phủ đệ.
Thiếu niên áo trắng vụng trộm cười vô cùng cao hứng đi theo ở phía sau xe ngựa.
Hắn thật vui vẻ.
Xe ngựa đi vào thành, trong thành Trường An cây hạnh vàng tươi tiến vào trong tầm mắt, tay hắn nắm chặt tay của nàng đang nhìn chốn phồn hoa hồng trần này.
Hơi hơi cúi đầu, trong lòng Cô Sương đầy chua xót.
Làm cho đối phương mở ra một đoạn nhân duyên khác đều là không có khả năng.
Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ ngày đó đã liên quan với nhau, không người nào có thể tham gia, bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau.
“Có thể giú thiếp đi xuống một chút không?” Di chuyển một vòng lớn lại nhớ tới Trường An, Cô Sương không phải không có xúc động.
“Được! Theo nàng.” Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa, chậm rãi xâm nhập vào dòng người như dệt vải ở ngã tư đường.
“Ở trong này những bốn năm.”
“Vì sao lại lựa chọn Trường An?”
“Bởi vì trong lòng nghĩ, một ngày nào đó, chàng sẽ đi qua nơi này, có lẽ thiếp có thể từ xa nhìn chàng một cái.”
Nàng cúi đầu âm thầm mỉm cười.
Gió xuân đánh úp lại, Thuần Vu Thiên Hải ôm môi, ho lên.
Tiến gần sát người hắn, Cô Sương cười, vì hắn mà khép nhanh áo khoác, “Có khỏe không? Có muốn về Hưng Khánh cung trước hay không?”
“Không cần.” Ôn nhu săn sóc làm cho hắn chăm chú nhìn thật sâu nàng.
Nàng cười trong suốt, trong lòng đâu đâu cũng đều là bóng dáng của hắn.
Vẫn không thỏa mãn sao? Đã không có, bọn họ là một nửa của nhau, đã tìm về được toàn vẹn.
“Bình thường, thời điểm một mình đi trên phố này, vừa nhìn thấy bóng dáng tương tự như chàng, sẽ lại rơi lệ.”
Phóng tầm mắt nhìn mọi người, Cô Sương sâu kín nói.
Nắm lấy bàn tay nhu mềm của nàng để lên trên môi, môi hắn hôn vào lưng bàn tay, “Nàng có biết ta ở nơi nào không? Thời điểm nào cũng luôn chờ đợi tuy rằng trí nhớ không có nhưng vẫn chờ đợi.”
Hai người đều nở nụ cười chua xót.
“Trở về Hưng Khánh cung đi.”
“Đúng vậy, cần phải trở về, chuẩn bị ngày đại hôn của chúng ta thật tốt.”
Sợ hãi mơ hồ khiến cho thân thể của Cô Sương lùi lại. Nàng đã làm trái với lời thề, lão Vương phi nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng mà nàng còn có thể lại trốn sao? Nàng đi nàng trốn, kỳ thật kết quả đều giống nhau.
Hắn vẫn sẽ không cưới vợ, vẫn ở một mình, vẫn vì nàng mà dừng chân tại chỗ. Đây là kết quả mà lúc trước, vô luận như thế nào nàng cũng không nghĩ đến...
Cho dù trở về với hắn, nàng có thể chết thật hay bỏ mạng, nàng cũng sẽ không có oán hận. Có thể bảo vệ cho hắn, cho hắn nhiều ngày ấm áp, nhiều ngày yêu, là chuyện mà nàng rất quan tâm, để bù lại đoạn thời gian chia lìa cùng mất mát kia.
Một lần nữa trở lại trong xe ngựa, dùng một chút thời gian ăn cơm tối, hai người dắt tay nhau đi vào Hưng Khánh cung.
Lão Vương phi cùng Liên phu nhân đã ở trong chủ thính chờ đợi.
“Thiên Hải, Tây Bắc như thế nào? Nghe nói con phải về đấy, vi nương cố ý từ Thanh châu lại đây, đang chờ con nhiều ngày rồi.” Lão Vương phi từ ái vuốt ve hai gò má hãm sâu của đứa con, rất đau lòng.
“Hết thảy đều tốt, con bất hiếu, lại làm cho mẫu thân lo lắng.” Hắn nói dối, nói mình đi Tây Bắc nhưng thật ra hắn mang theo thị vệ đi chung quanh tìm người.
“Phu nhân nhà ai vậy? xinh xắn như vậy.” Phát hiện ra Cô Sương, lão Vương phi nở nụ cười, nhiệt tình cầm tay nàng.
Lão thái bà, ngươi diễn thật tốt. Cô Sương đang cảm than từ tận đáy lòng.
Không để Cô Sương nói tiếp, Thuần Vu Thiên Hải giành quyền tuyên bố trước, “Nàng sắp trở thành Vương phi của bổn vương, mẫu thân.”
“Đây là có chuyện gì?” Lão Vương phi kinh ngạc lui ra phía sau ba bước.
Liên phu nhân cũng chấn động theo.
“Ngày mai ta sẽ vào cung, đem chuyện bổn vương muốn cưới vợ báo cáo với Thánh Thượng. Mẫu thân, Nghi Vương phủ đã có việc vui.”
Nắm chặt tay người bên cạnh, hắn rốt cục có thể được đền bù như mong muốn.
Nữ nhân này vì sao âm hồn không tiêu tan? Lão Vương phi mặt lúc xanh lúc trắng luân phiên.
“Con thật sự muốn kết hôn với nàng?” Bà nhẹ nhàng hỏi, bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay của Liên phu nhân, chậm rãi ngồi xuống. Nữ nhân này đã nói lời thề độc với nàng, thế nhưng lại còn có mặt mũi chạy về đây để trêu chọc Thiên Hải. Nhìn kỹ ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Cô Sương đang đứng cúi đầu.
“Dạ, tâm ý của con đã quyết.” Cô Sương dùng yêu pháp lau đi mọi trí nhớ của hắn, hắn không muốn những người khác nghi kỵ nàng, cho nên đem chuyện cũ nói qua, “Nàng vốn tên là Tố Vũ, bốn năm trước cùng con có một đoạn tình, sau này lại thất lạc, may mà trời xanh thương xót để cho chúng con lại gặp nhau. Búi tóc của nàng là vì con mà vấn, nàng thủy chung vẫn là người của con, thỉnh mẫu thân đại nhân thành toàn.”
“Con xác định là đầu của nàng vì con mà vấn lên không, nếu của người khác thì ai biết được? Bọn họ chỉ biết nói rằng con chiếm đoạt một người phụ nữ đã có chồng. Thiên Hải, con là trưởng tộc của họ Thuần Vu, Thánh Thượng coi trọng con, tại triều đường mọi người đều tôn kính, lại có ngàn vạn thái ấp, con nên lo lắng cho bộ mặt của mình.” Lão Vương phi nói những lời thấm thía khuyên nhủ.
“Nếu dùng tất cả những thứ mà Thuần Vu Thiên Hải con c được để đổi lấy cùng Vũ nhi sống đầu bạc đến già, con cũng không chút do dự.”
“Thiên Hải a, hôn sự không vội, con nên ngẫm lại thật kỹ. Con cũng có thể đem nàng thu vào trong phủ làm thị thiếp, cũng không phải có thể sớm chiều ở chung sao? Vị trí Vương phi này có quan hệ to lớn, Vương phi của con chẳng những nên vì con mà sinh con đàn cháu đống, còn phải cho gia tộc Thuần Vu ta được mở mày mở mặt. Về sau trong cung có tiệc rượu, các phủ trong lúc đó xã giao con sẽ để cho bà mối phố phường này đi?”
“Gả cho con, chính là Vương phi của con, đi đến thì có làm sao, đều có Thuần Vu Thiên Hải con quan tâm, ai dám khinh thường nàng? Nếu con là một Vương gia, mà không làm được cho nữ nhân yêu thương hưởng phú quý vinh quang, thì làm vương này có gì ý nghĩa?”
Liên phu nhân một mực yên lặng không lên tiếng từ trong khiếp sợ bừng tỉnh lại đây, nghe được hai chủ tử không chút nào thoái nhượng tranh chấp, không khỏi có chút lo lắng.
Vương gia cố chấp, lão Vương phi cũng không tranh luận nhiều, việc này chỉ sợ không thể thực hiện.
“Con mới cần ngẫm lại thật tốt, cẩn thận suy nghĩ.” Lão Vương phi giống như nháy mắt đã già đi mấy tuổi, vẻ mặt cùng tinh thần có chút suy sụp.
“Không cần phải nghĩ, mười ngày sau chính là ngày đại hôn.”
“Tốt, vậy khi các ngươi bái đường sẽ không cần phải bái cao đường, Liên phu nhân, sai người chuẩn bị xe, lão thân phải về thái ấp ở Thanh châu.” Nàng khuyên con trai không được, giận dỗi mà đánh trả lại.
“Con cúi lạy tiễn đưa mẫu thân, ngày thành thân, con sẽ thỉnh thái thượng hoàng đến chủ hôn.” Tâm ý của hắn đã quyết, dù có nhiều trở ngại cũng không có khả năng làm hắn lay động.
Cúi đầu chậm rãi nâng lên, Cô Sương hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt ôn nhu tuấn tú kia. Nàng có tài gì đức gì có thể làm cho hắn không chùn bước như thế......
“Được, coi như ta nhiều chuyện.” Lão Vương phi một khắc cũng không dừng lại. Trước khi đi liền nhìn nàng thật sâu một cái.
Ánh mắt như vậy, Cô Sương sẽ không nhận sai. Đó là hận.
Trừ bỏ dưới đáy lòng nói vô số lần xin lỗi thì lúc này đây nàng không thể lại rút lui.
Bọn họ muốn được là phu thê nắm tay nhau cùng xuống địa ngục, cho nên dù lại gặp thời khắc khó khăn, cũng không thể buông ra.
Hắn nói cho nàng, cho dù nàng có rời đi, hắn cũng sẽ không lấy nữ nhân khác. Nhẫn tâm đẩy hắn ra, cũng sẽ không thể thực hiện được tâm nguyện làm cho hắn hạnh phúc. Nếu rời đi là khổ, nếu gặp nhau cũng là khổ, không bằng gặp nhau cùng một chỗ, khổ cũng cùng nhau đi.
“Ta đi dưới hoàng tuyền, vượt qua Vong Xuyên, trong lòng suy nghĩ đều là tiểu oan gia kia. Luân hồi sổ tái, lại làm người, ta lần tìm được hắn. Hắn nha, đầu thai đến nhà giàu sang, lại là chỉ có một thiếu niên lang, duy độc không nhớ rõ ta. Ta tâm hứa oan gia a, nhưng chỉ có trạm trạm thanh thiên nhớ rõ ta si, chỉ có cuồn cuộn hồng trần nhớ rõ ta tình.”
Ca kỹ trong vườn, trên mặt được xoa một lớp phấn rất dày, giác ngộ bi thiết cao giọng mà khóc nói.
“Ô ô ô, hát thật tốt quá.” Cô Sương ở phía dưới lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. nam nhân quý khí bên cạnh nàng cầm khăn vì nàng gạt lệ.
“Mỗi lần đều khóc thảm như vậy, lại cứ ồn ào muốn đến xem.” Thuần Vu Thiên Hải không biết làm sao, đành cười nàng.
Cô Sương khóc toàn cho toàn bộ mũi đỏ, tức giận bĩu môi, “Là chàng nói muốn đi theo đến, chàng còn trách ta.”
“Ta không đi theo đến, ai sẽ gạt lệ cho nàng.”
Tình cảnh bi thiết vẫn còn đang tiếp tục ở trên sân khấu, giọng hát bi thương vẫn lo lắng như trước.
Giống như làm nũng, nàng bĩu môi nói: “Trước kia có thể khóc ướt mười khối khăn, hiện tại chỉ khóc ướt có một khối khăn này.”
“Đó là bởi vì, đứa nhỏ ngốc này rốt cục cũng tìm được tiểu oan gia của nàng. Nay chẳng những trời xanh sâu thẳm nhớ rõ si mê của nàng, chốn hồng trần nhớ rõ tình yêu của nàn, mà tiểu oan gia của nàng cũng nhớ rõ si mê của nàng, tình yêu của nàng. Nàng là một đứa nhỏ ngốc chân chính, vì người yêu thương lại làm cho chính mình chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Tiểu oan gia, chàng cũng là đứa ngốc, vì một chút trí nhớ nghĩ không ra, mà mỗi ngày ăn không vô ngủ không được.”
Hai người đột nhiên nhìn nhau cười.
Mọi người chung quanh đắm chìm ở trong cảm xúc bi thương đều quay đều nhìn đến với ánh mắt kháng nghị. Nhiễu loạn cảm xúc!
Cô Sương le lưỡi, lôi kéo Thuần Vu Thiên Hải lặng lẽ rời đi.
Trở lại trên đường, đêm đã khuya, gió cũng có điểm lạnh, hai người dọc theo ngã tư đường chậm rãi đi, giống như bao nhiêu cặp vợ chồng bình thường khác cầm tay nhau yên lặng xem phồn hoa.
Nắm chặt trong lòng bàn tay, đều là muốn làm đối phương ấm áp, tâm cũng đi theo ấm dần lên.
“Kia là cửa hàng bánh bao nóng, mà Tiểu Bạch muội muội đề cử qua, đến đi, ta mang chàng đi nếm thức ăn tươi.”
Nàng vui vẻ nắm hắn, trà trộn vào trong các tiểu điếm ở phố phường khoe những thứ mới lạ giống như giới thiệu.
“Còn có, nhà món điểm tâm ngọt đặc biệt rất ngon.”
Nhìn nàng vui vẻ, tâm của hắn đều say, chờ đợi ngày này như là đợi cả đời.
Đã ăn đến đầy bụng, nàng vỗ vỗ cái bụng phình to, ngã vào trên người hắn nói: “Đi không nổi nữa rồi, Đại Hữu ca.”
“Đại Hữu ca cõng ta.” Tiểu nữ nhân thích trêu chọc, hắn cười hớ hớ sờ sờ mặt của nàng.
“Đại Hữu ca, có thể đưa ta đi nhìn Tiếu nhi được hay không?” Nàng bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Hồi Hưng Khánh cung đi.” Nhắc tới Quân Mạc Tiếu, hắn liền mặt đen.
“Phong Trường Lan không gặp ta, ta muốn biết Tiếu nhi có tốt hay không.” Bĩu môi cũng không biết Tiểu Bạch muội muội sao lại thích nam nhân như vậy, như thế nào lại bỏ lại thê tử không tìm nữa? Nan giải a nan giải.
Chỉ nhìn hồ ly ngàn năm kia? Hắn mặt càng đen.
Nhưng, ai trong đầu lại bị người động tay chân, truy thê bị người ngăn đón, ai sẽ cao hứng đây? Huống hồ, sau khi Vũ nhi rời hắn đi, vẫn cùng hồ ly thối kia ở cùng một chỗ, hắn tức chết rồi, rất ghen tị, ghen tị đến đau lòng.
“Gió dài rộng rãi không thấy, ở Đại Đường thiên sư lợi hại thì vô số, muốn giết một hồ yêu, không phải chuyện khó khăn. Nga! Đúng rồi, còn có đôi vợ chồng ác bá ở Hàm Dương kia, ta mang binh đi trước, bọn họ dám xuất binh ngăn trở, a! Lá gan của bọn họ không nhỏ nha, muốn tạo phản sao? Bí mật của Gia Cát Du Nhân muốn ta nói ra sao? Xem yêu cầu trên của nàng, ta có thể đưa cho nàng một con ngựa.” Cô Sương thức thời lập tức câm miệng. Ngay cả nhìn Tiếu nhi cũng không thể, hắn rất chán ghét! Thân phận của Du nhân là khâm phạm của triều đình, nàng biết, nhưng chuyện đại sự liên quan đến tính mạng của Du Nhân, nàng không dám xằng bậy.
“Đại Hữu ca, chàng muốn phạt thì phạt thiếp đi.”
“Uh?”
“Phạt thiếp tốt lắm.”
“Thật sự?” Đôi mắt hắn nhìn nàng thực không đàng hoàng.
“Thật sự! Phạt thiếp, nhưng chàng cũng đừng lại chọc giận Tiếu nhi, còn phải giống như thiếp, thích hắn, chúng ta cùng nhau làm cho Tiếu nhi mười tòa hồ tiên miếu.” Thật là tính toán có lời nha.
Chỉ biết tiểu hoạt đầu này sẽ không dễ đối phó như vậy. Hồ tiên miếu! Tiếp theo thế nào thì sẽ nói sau.
Nắm chặt bàn tay nhỏ, Thuần Vu Thiên Hải nghiêm mặt đen, lôi kéo nàng hướng Hưng Khánh cung đi, “Trở về đi, nhìn xem hôn sự chuẩn bị thế nào .”
“Ai.” Nàng ngẫm lại biện pháp, làm cho hắn không tức giận Tiếu nhi nữa.
Mấy ngày sau, đại hôn đã khiến toàn thành bàn tán xôn xao náo nhiệt.
Hoàng Thượng vẫn cùng Nghi vương xưng huynh gọi đệ, đặc biệt phong cho Cô Sương là quận chúa, lấy thân phận Tín Dương quận chúa gả nhập vào Nghi Vương phủ, để bù lại năm đó Nghi vương vì thay hắn đoạt lại hoàng quyền mà không thể bảo hộ thê tử, làm Cô Sương sinh non trong tiếc nuối.
Từ Triều đình đến dân chúng đều bàn luận.
Rất nhiều người không rõ, một bà mối đã lấy chồng lại có thể bay lên được trên cành cao, tiến gả vào nhà quyền quý phú quý.
Trên triều đình tuy có người phê phán kín đáo với chuyện này này, nhưng cũng không dám trắng trợn phản đối, nhìn kết cục của toàn bộ vây cánh của Doãn Hiển xem, thì biết thế lực của Nghi vương có bao nhiêu lớn mạnh, ai cũng không muốn con đường làm của chính mình bị gặp khó khăn.
Ngày thành hôn đó, hỉ kiệu màu sắc đỏ thẫm, cùng một đội ngũ đón dâu thật dài, theo nam nhân đứng đầu rời Xướng Nhạc phường, đi qua đường cái Chu Tước, đi về phía bắc về Hưng Khánh cung.
Dọc theo đường đi, hỉ nhạc rung trời, chiêng trống tề minh, Nghi vương phong thái tuấn nhã ngồi ở trên con ngựa cao to vui vô cùng.
Hôm nay hắn là nam nhân hạnh phúc nhất toàn thành Trường An.
Vạn dặm dưới bầu trời không mây, mang theo mùi hoa, đi theo từ trong tay tỳ nữ, không ngừng phân tán.
Trải qua nhiều thiên tân vạn khổ, bọn họ rốt cục cũng hướng khắp thiên hạ tuyên cáo, bọn họ thành thân.
Giờ mẹo, trời còn chưa sáng, đèn ở Hưng Khánh điện đã được đốt sáng.
Nén nhịn ngáp, Cô Sương tóc tai bù xù, còn buồn ngủ từ trên giường đứng lên, sửa sang trang phục và đạo cụ của phu quân vào triều dung.
“Để cho Liên di đến đây đi, nàng nên ngủ tiếp, canh giờ còn sớm.” Hắn sớm đứng dậy, nhìn văn thư trong tay.
Hôm nay sau khi tiến cung diện thánh, hắn sẽ mang theo Vũ nhi trở lại Tây Bắc.
Nàng lắc đầu, mặt chưa trang điểm có vẻ xinh đẹp lười biếng.
“Thiếp đã nói qua với Liên di, về sau việc này sẽ do thiếp làm, nàng có thể ngủ thêm một chút. Sau này, buổi sáng ngủ dậy không làm cho chàng chuyện này, sẽ thấy lo lắng.”
Đang cầm công văn, ngón tay dài của hắn véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Thật muốn đời đời kiếp kiếp đều làm phu quân của nàng.”
Nụ cười ngọt ngào nở rộ trên mặt Cô Sương. Hắn nén nhịn phần dưới hạ thân, dùng môi nhặt lấy nụ cười như hoa, Cô sương được nhận ngượng ngùng đáp lại.
Sau khi hôn môi, nàng đỏ mặt vì hắn mặc quần áo chải đầu đưa hắn vào triều.
“Hành lý đều đã chuẩn bị tốt lắm? Ngày mai sẽ lên đường đi đến biệt quán ở Tây Bắc, biệt quán mặc dù thoải mái, nhưng ở Tây Bắc nhiều năm gió lớn khô hạn, người ở rất thưa thớt, người Thổ Phiên lại thường xuyên khiêu khích, cho nàng đi theo ta, vi phu thực sự không đành lòng a.”
“Vương gia, Chiêu Lăng hẳn là càng đáng sợ hơn so với Tây Bắc, không phải chúng ta cũng sống được tốt lắm?” Nàng lơ đễnh.
“Đúng, nàng nói đúng. Ta vào triều đây.” Hắn hôn hôn cái trán của nàng, cười rời đi.
Ngồi kiệu vào cung, sau khi lâm triều lại cùng vài vị quan viên ở Binh bộ, thương nghị phòng ngự ở Tây Bắc, buổi trưa, Hoàng Thượng lại nhân hắn sắp trở về Tây Bắc, gọi hắn tới Đại Minh cung nói chuyện. Dùng qua bữa cơm, ướng xong chén rượu ly biệt, hắn bái biệt Hoàng Thượng, trước khi ra khỏi cung, tình cờ lại gặp người không nên tình cờ.
Mẫu thân của hắn.
Dưới cung điện nguy nga, mẫu tử rốt cục lại mặt đối mặt.
Nhìn ra được lão Vương phi vừa đi ra khỏi nơi của thái thượng hoàng.
“Mẫu thân, việc đã đến nước này, xin mời hồi Thanh châu tĩnh dưỡng đi.” Gần đây mẫu thân đều thường xuyên ở trong cung, muốn mượn quyền thế của hoàng gia trợ giúp ép buộc hắn hưu thê. Nhưng mà thái thượng hoàng cùng Hoàng Thượng cũng không nguyện nhảy xuống nước sông không rõ nà, nàng nói nhiều lại cũng vô dụng.
“Cái nữ nhân kia không thể sinh con nối dòng cho ngươi.”
Thuần Vu Thiên Hải vô cùng khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào mẫu thân của mình.
“Con cho tới bây giờ cũng không nói cho người khác biết chuyện của nàng, mẫu thân làm sao mà biết được?” Chẳng lẽ mẫu thân không có bị xóa đi trí nhớ?
Người chính là người cho tới nay luôn uy hiếp Vũ nhi? Hắn cơ hồ khó có thể tin được.
“Trà này của nàng, ta không có uống.”
“Nguyên lai mẫu thân vẫn luôn biết đến sự tồn tại của nàng, khi con thống khổ vì bị mất trí nhớ, mẫu thân cái gì cũng không nói, chính là không ngừng đưa nữ nhân cho con.” Hắn thật sự không thể tin được, đây là mẫu thân của hắn.
“Thiên Hải, ngươi đang làm cái gì, ngươi biết không? Gia tộc Thuần Vu sẽ tuyệt hậu, tước vị làm sao bây giờ? Tổ tông từ trước tới nay làm sao bây giờ? Ngươi sẽ không bị con cháu cười, Thuần Vu gia sẽ bị bại trong tay ngươi. Ngươi rõ ràng có thể có được đứa nhỏ của mình, đừng bởi vì áy náy đối với nàng mà hủy hoại bản thân mình, bị hủy đi cả nhà Thuần Vu.” Hôm nay nói ra chân tướng, bà có thể từ nay về sau quyết liệt giác ngộ.
Thân thể to lớn ngang bướng, bởi vì tức giận cùng dũng khí mà run run, “Thỉnh mẫu thân thứ con bất hiếu! Vũ nhi mất đi đứa nhỏ là vì con, còn có con yêu nàng, hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này, con tuyệt đối không thể dứt bỏ nàng. Về phần liệt tổ liệt tông, sau trăm tuổi, ta sẽ hướng bọn họ bồi tội.”
Dừng lại một chút, hắn nói: “Ta sẽ để cho Đông Lam đưa người trở về thái ấp, người về tại Thanh châu dưỡng lão đi, từ nay về sau không được bước ra khỏi Nghi vương phủ ở Thanh Châu một bước.”
“Ngươi dám giam lỏng ta!”
“Thỉnh mẫu thân tự trọng.” Hắn lãnh khốc xoay người.
“Ha ha ha!” Lão Vương phi đột nhiên phát ra tiếng cười khủng bố, dùng thanh âm oán độc nói: “Cái nữ nhân kia đã từng tuyên thệ, nàng đã vi phạm lời thề, cho nên nàng sẽ phải bỏ mạng, ta đã chờ ngày nào đó, ngày nào đó có lẽ chính là hôm nay.”
“Ngươi đã muốn điên rồi, Đông Lam, đưa người đi trở về Thanh Châu.”
“Tuân mệnh.”
“Nàng sẽ không chết tử tế được, không chết tử tế được a!”
Mang theo âm thanh nguyền rủa rống to, giống như đến từ U Minh. Thuần Vu Thiên Hải nhất thời cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Vũ nhi! Nhớ tới người đang ở trong nhà chờ hắn, ngực đột nhiên co rụt lại, nhanh chóng trở về Hưng Khánh cung.
Trong lúc đi như bay, trong đầu hắn hiện lên vô số ý niệm đáng sợ trong đầu.
Hắn còn kịp sao?
Gió gào thét thổi qua hai má hắn, thời gian giống như hỗn loạn, hắn đã không phân biệt rõ đây là bốn năm trước kia, hay là hiện tại.
Một lòng treo cao, vì nữ nhân yêu thương mà xao động không ổn định.
Phóng ngựa ra khỏi cung thành, trở lại Hưng Khánh cung, chỉ nghe đến tiếng quát to ngày xưa.
Trên trán một chuỗi mồ hôi lạnh tích lạc, hắn giục ngựa vào cung, chỉ thấy thị vệ chộp lấy đao đang hướng tới Bách Hoa lâu.
Sắc trời dần dần chuyển ám, không khí buộc chặt.
“Mau, có người lẻn tiến vào.”
“Mọi người cẩn thận.”
“Bọn họ hướng về phía Vương phi đi.”
Đoạt qua một thanh đao bên người một vị thị vệ, Thuần Vu Thiên Hải đi đầu chạy qua cầu đá đi thông đến Bách Hoa lâu.
Trước Bách Hoa lâu một đoàn hỗn loạn.
Thị vệ tới trước đứng chật trên cầu, nhưng không ai dám đụng.
Chỉ thấy người trong vòng, Cô Sương tay chảy máu nhanh chóng bảo vệ Liên phu nhân đang ngất xỉu, tay trái giơ lên cao, đối với một đám hắc y nhân phóng ra ánh sáng màu vàng.
Sát thủ mặt che hắc y, xem ra đều là võ lâm cao thủ, đối mặt với kim quang này, vị trí toàn bộ bị rối loạn.
Có ánh sáng bắn ra, đánh vào cây cổ thụ to trước Bách Hoa lâu, cây đại thụ nhất thời bốc lên khói đen, thân cây xuất hiện một lỗ thủng to.
“Tha mạng a, thần tiên tha mạng.” Hành tẩu giang hồ mấy năm nhóm sát thủ chưa từng gặp qua thần công này. Bọn họ nhận nhiều bạc của lão Vương phi, vốn tưởng rằng giết một nữ nhân trói gà không chặt thật dễ dàng, kết quả là lật thuyền trong mương.
“Hừ! Đều quỳ xuống cho ta.”
“Quỳ, chúng ta quỳ.”
Tình thế đã bị Cô Sương khống chế được. Mà sắp xếp điều khiển đám người, Thuần Vu Thiên Hải lúc này đầu đầy mồ hôi chạy tới trước mặt nàng.
“Người đâu, đem những người này quăng vào trong thiên lao cho ta.” Hắn cắn răng ra lệnh, quay người hung hăng ôm lấy Cô Sương, cả người đều đang run động. “Ta chưa có tới trễ, chưa có tới trễ.” Đệ nhất anh hùng thiếu chút nữa cũng bị hù chết.
Đột nhiên tới ôm chặt làm nàng hoang mang, nhưng rất nhanh hiểu được tâm sự của hắn.
“Thiên Hải, thiếp không có việc gì, vì chàng thiếp cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, sẽ không.”
“Cô Sương, ta không thể lại mất đi nàng.”
“Thiếp vĩnh viễn đều ở trong này, Thiên Hải, vĩnh viễn.”
Trước mặt mọi người, hắn hung hăng hôn nàng, còn cùng nàng ở trong Bách Hoa lâu đóng cửa ba ngày, chờ khi nàng tái xuất hiện ở trước mặt mọi người thì cũng không dám ngẩng đầu nhìn người.
Ở cửa khẩu Ngọc Môn, một tòa hồ tiên miếu mới tinh, khánh thành trong tiếng một chuỗi pháo. Cột làm bằng Thanh hồng, ô đá dựng đấu củng*, Ngọc Thạch được rải thành bậc thang, cùng nhau tạo thành ba tòa điện phủ cao lớn. Ngoài phòng, trong viện, thực sự rất nhiều cây tùng bách, cũng coi như một không khí trang nghiêm yên lặng.
*Đấu củng: là một loại thiết kế đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa bao gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những thanh trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Ngoài chính điện ở giữa thờ phụng hồ tiên, có bảy, tám nô bộc mặc quần áo màu tương cùng sáu tiểu hài tử. Sáu tiểu hài tử, ba con trai ba con gái, mỗi người đều có ánh mắt ngập nước xinh đẹp, cô gái ở giữa nhỏ tuổi nhất, hai gò má còn béo đô đô, làm người khác nhịn không được muốn động thủ véo véo một cái.
Nam hài đều mặc quần áo màu xanh đậm, bọn họ tóc đều buộc và dùng màu sắc dây lưng giống nhau như đúc, ba nữ tử, lớn một chút, cùng là mười tuổi, nhỏ một chút cũng là bảy tuổi, đều mặc quần áo màu hồng, khuôn mặt càng non nớt mềm mại.
“Hừ, các ngươi đều đứng xa bổn thiếu gia một chút.” Một nam hài vóc dáng cao nhất kiêu ngạo để hai tay ra sau, cách đệ muội hắn rất xa.
Cái tiểu hài tử khác đều lườm hắn một cái, đứng lên vọt đến dựa vào một bên rào chắn, còn sót lại cô gái nhỏ tuổi nhất, tựa vào bên người hắn. Ba năm nay thỉnh thoảng vị đại ca này sẽ phát tác một chút, bọn họ đã thành thói quen.
“Bổn thiếu gia là con cháu của hoàng tộc Thế Tông, cho làm con thừa tự để cho cha làm trưởng tử, với các ngươi những tiểu hài tử được thu dưỡng này không......”
Không đợi hắn nói xong, một nắm bùn ẩm ướt nện ở trên má phải của hắn. Hắn thật muốn khóc nha. Bọn họ cũng không biết, bởi vì trong người của hắn có huyết thống của hoàng tộc Lý thị mới làm cho gia tộc Thuần Vu không có tuyệt hậu, nếu không có hắn, Thuần Vu thị còn không biết phải chết bao nhiêu người, đám đệ đệ muội muội này làm sao có ngày này. Ai! Lũ tiểu tử vong ân phụ nghĩa kia.
“Bọn nhỏ, nhanh đến bên trong đi, cho các con dập đầu dâng hương cho cậu hồ tiên.” Trong tay ôm một tiểu oa nhi đang nhào về trước, Cô Sương cười dài triệu hồi bọn nhỏ.
“Nương, chúng con đến đây.” Nghe được mẫu thân kêu to, bọn nhỏ đều chạy vội đi qua.
“Nương, chúng ta vì sao lại có cậu hồ ly?”
“ Cậu Hồ tiên, trước kia cũng không phải đệ đệ của nương, nhưng là cậu hồ tiên của các con, nghĩa bạc Vân Thiên, quên mình vì người, quả thực là hồ ly giữa quân tử, đi theo nương xông pha sóng to gió lớn, đấu với Diêm vương mặt lạnh......”
Thao thao bất tuyệt cũng không quên hướng thiếp vàng trên mặt mình
“Các còn còn không mau bái cậu hồ tiên? Bái hắn, cậu hồ tiên sẽ trở nên thật là lợi hại, giống như nương.” Thấy bọn nhỏ đều sửng sốt, nàng duỗi tay trái, chỉ thấy một chùm tia sáng màuàng bắn ra, đánh nát cây ghế mộc ở cạnh cửa. “Thấy không, nương rất lợi hại đi.”
Tiểu hài tử trong lòng nàng thấy thế cười sung sướng, những tiểu hài tử khác đều đã thấy nên không thể trách.
Thúc giục hai lần, nhị Tử Trị cùng tam Tử Nghiệp dẫn đầu tiến lên quỳ gối trước tượng Quân Mạc Tiếu, quỳ dập đầu ba tiếng, tiếp theo là hai nữ nhi cũng tiến lên kính hương.
“Tiếu nhi a, con của ta đứa nào cũng đều thông minh có năng lực, Nghiệp nhi lại gánh trên lưng nhiều văn thơ như vậy, Trị nhi lại khó lường, đi theo biệt quán võ tướng học không ít võ nghệ, nay đã có thể cùng Đông Lam đánh ngang tay. Còn có Nghi nhi, có đôi khi miệng ác ý một chút, nhưng lại đặc biệt vừa ý, biết chiếu cố đệ đệ muội muội. Đều là nhờ phúc của ngươi, ngươi hãy phù hộ thật tốt cho chúng nhé.” Cô Sương cười đối với hồ tiên lải nhải một trận.
“Cậu Hồ tiên.” Thuần Vu Nghi quỳ đến trước tượng ngọc, còn chưa thấy mở miệng như nào, đã nghẹn ngào, “Cha ta nương bọn họ...... Nhớ ngày đó, trong nhà chỉ có mình ta là đứa nhỏ, nương cùng cha đều sủng ta, nhưng là nhưng là, bọn họ sau đấy lại kiếm thiệt nhiều tiểu hài tử trở về, mỗi người đều lai lịch không rõ, một đứa mỗi ngày đều ở phía sau viện phá phách, một đứa mỗi ngày cắn ta khi dễ ta, cậu hồ tiên, ô ô ô......” Hắn làm thế tử thật khổ a.
“Ngươi xem thấy ở đây chỉ có sáu người, nhưng trong nhà còn có thiệt nhiều còn chưa bước đi xuống đất được . Ô ô, ngươi nói ta về sau làm Nghi vương, làm trưởng tộc của Thuần Vu gia còn không vì bọn họ mà mệt chết sao? Đệ đệ muốn kết hôn, muội muội phải lập gia đình, ô ô...... Nghĩ đến ta đầu liền đau, ta mới mười tuổi nha, bọn họ cũng không băn khoăn đến cảm thụ của ta, thu dưỡng nhiều tiểu hài tử như vậy, về sau......” A, như thế nào khóc đã nửa ngày, nương không có tới an ủi hắn? Nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ đệ đệ muội muội, còn có bóng dáng của nương?
Người đâu?
Ngoài hồ tiên miếu, một con tuấn mã chở Cô Sương cùng Thuần Vu Thiên Hải, đón ánh nắng chiếu xuống, chạy về phía bãi cỏ xanh biếc.
“Phu quân, bọn nhỏ......” Mới vừa ở trong miếu, đã bị phu quân kéo đi ra.
“Có Liên di ở đó.” Hắn có chút ghen tỵ nói: “Mỗi ngày đều vây quanh bọn nhỏ, nàng đều đã quên đi phu quân này.”
“Làm sao có thể thế? Phu quân, thiếp yêu chàng.” Ánh nắng chiếu rọi nụ cười xinh đẹp của nàng.
“Ta cũng yêu nàng. Cô Sương của ta, Vũ nhi của ta.” Con ngựa bay nhanh, hắn gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, gió đánh tới cũng thổi không thổi tan ấm áp của bọn họ.
“Nghi ngôn uống rượu, cùng tử chấp lão, cầm sắt ở ngự, ai cũng tĩnh hảo.” Nàng đặt lên vai hắn, gần sát lỗ tai của hắn, đưa lời thề non hẹn biển nói cho hắn nghe.
“Biết sự quan tâm của nàng đối với ta, biết săn sóc của nàng với ta, biết lời hứa của nàng hỗ trợ nhau đến chết, biết tình thâm ý trọng của nàng, vi phu lấy thâm tình này tặng, từ nay về sau tình về giai nhân, để giai nhân thâm tình hậu đãi.”
Con ngựa chậm rãi dừng lại, ở dưới nắng ấm trời trong nắng hắn hôn môi ái thê.
“Chờ một chút.”
“Uh?” Hắn không vui.
“Vợ chồng a, về sau cũng không thể nói cho thiếp biết, làm sao mà kim quang đại pháp của thiếp đối với chàng lại không có hiệu quả?” Nàng vẫn hỏi, hắn vẫn không đáp.
“Muốn biết sao? Phải hối lộ ta nhiều hơn một chút.”
Nàng đưa đôi môi đỏ mọng lên, hi vọng phu quân có thể cởi bỏ nghi hoặc.của nàng
Đợi cho hai người hô hấp đều dồn dập, hắn đã hôn xong.
“Có thể nói sao?” Ở trong lòng hắn, đôi mắt nàng quyến rũ như tơ.
“Vi phu lo lắng một chút.” Sờ sờ Đào Mộc châu liên trong tay áo, hắn vui vẻ nở nụ cười.
“Uy, chàng thật chán ghét...... chàng thật chán ghét......” Lại bị hắn lừa gạt.
Như vậy vĩnh viễn cũng đều tốt, cũng không sai.
Kết Thúc
Edit : ss gau5555
Beta : meott
Áo trắng thoát tục phiêu dật mà đến, chủ nhân của xiêm y môi hồng răng trắng, mặt mày như họa. Hắn phe phẩy chiếc quạt, tiến vào một tòa hồ tiên miếu hương khói cường thịnh.
“Đại thần a, giúp ta năm nay lấy một thiếu mỹ nữ xinh đẹp.” trước tượng thần một nam tử béo trắng đang cầu nguyện.
Thiếu niên áo trắng chỉ cười không nói, hít một hơi hương khói lượn lờ yên tĩnh thật sâu, hắn thích.
Không nghĩ tới miếu này của hắn, trải qua ba trăm năm kinh doanh lại cũng có thể hưng thịnh vượng vượng, song có lẽ hắn cũng không phải ăn không phải trả tiền hương khói, có một số việc hắn vẫn sẽ giúp phàm nhân giải quyết một chút.
Ai! Bất tri bất giác, cư nhiên đã qua ba trăm năm. Thiếu niên áo trắng thần thái sáng láng con ngươi lại ảm đạm rồi. Có rất nhiều người đã cách xa hắn mà đi, những người này đã coi hắn như con người, người cùng hắn tình như anh em......
Làm một yêu quái cô đơn, hắn lại cảm thấy chán ghét, không có điểm cuối của sinh mệnh, khuyết thiếu động lực nào đó.
“A? Vị tiểu ca này, ngươi cùng tượng thần ở chỗ này quả thực giống nhau như đúc a!” Thiếu phụ bụng rất to mặc áo hoa ngắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Mặt mày phong lưu chớp chớp, hắn nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt, cái mũi nhanh nhẹn ngửi. Hương vị rất quen thuộc đến từ hồn phách thơm mát.
Mỗi một linh hồn đều có một hương vị thuộc về nó.
Nàng là......
Mấy trăm năm nay, hắn đi lại ngay tại nơi này, chưa từng có người nói qua hắn giống với bức tượng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là ...... Duyên phận?
“Chậm một chút, cẩn thận bụng.” Một nam tử thân hoa phục vội vàng mà đến, bảo vệ thiếu phụ. Tướng mạo của hắn bình thường, ở chỗ tóc mai một vết bớt rất rõ ràng
Bọn họ như thế nào lại vẫn ở cùng một chỗ ? Thiếu niên áo trắng than thở, tạo hóa trêu người.
“Thiếp muốn ăn nho, có mua được không?” Thiếu phụ mắt sáng lên trong suốt khi thấy tướng công.
“Đã sai người đến mười dặm ngoài tìm cho nàng, nơi đó nhất định sẽ có.” Hắn vỗ vỗ sau lưng của nàng.
“Phu quân, chàng thật tốt.”
“Oa! Ô ô ô ô, vị tỷ tỷ này xin thương xót, thu lưu một chút.”
Chiếc quạt vừa thu lại, tức khắc nước mắt đầy mặt, hai tay gắt gao túm trụ ống tay áo thiếu phụ.
“Ngươi làm cái gì?” Nam nhân tức khắc đen mặt.
“Chàng không cần hung dữ với hắn.” Thiếu phụ hờn dỗi.
Nam nhân vì thê tử, ẩn giấu lửa giận đầy ngập.
“Tỷ tỷ, tiểu nhân cùng cha mẹ lạc đường, bản thân không có một đồng, tỷ tỷ a, có thể thu lưu ta mấy ngày?”
“Tiểu huynh đệ thật đáng thương, ngươi theo chúng ta hồi phủ đi. Ta tin tưởng ngươi, chờ chúng ta trở lại trong phủ, sẽ giúp ngươi tìm kiếm người nhà được không? Ngoan, đừng khóc, ngươi có thể đến nhà của chúng ta làm khách, thẳng đến tìm được cha mẹ của ngươi rồi nói sau. Phu quân, hắn thật đáng thương.” Mắt to ngập nước gạt lệ nhìn phu quân.
“Tốt lắm tốt lắm, để cho hắn theo chúng ta đi đi.” Nam nhân nhíu mày, thấy nương tử khóc liền mềm lòng.
“Phu quân, chàng thật tốt quá.” Phụ nhân hoạt bát bổ nhào vào trong lòng nam nhân giống như con mèo nhỏ vui vẻ nũng nịu mà đến.
Nam nhân dở khóc dở cười, chỉ có thể ngây ngốc nở nụ cười.
Nữ tử sau khi đi vào trong miếu cầu rồi đi ra, tướng công nâng nàng lên xe ngựa màu đỏ ngồi trở về phủ đệ.
Thiếu niên áo trắng vụng trộm cười vô cùng cao hứng đi theo ở phía sau xe ngựa.
Hắn thật vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook