Từ Bá buông con gái ra, nhét vào tay Từ Liên một mảnh giấy rồi nói:
“A Liên a, ta trên đường từ thị trấn trở về có nhìn thấy cái này.”
Từ Liên mở mảnh giấy trong tay ra xem, đây là một bản báo thị cũng có thể gọi là bản thông báo, nó đề gằn Đoàn viên ngoại mời tất cả các bà mai trong và ngoài trấn đến dự buổi tiệc trà.

Từ Liên khó hiểu nhìn Từ Bá hỏi:
“Đây là cái gì?”
Từ Bá xua tay, “Là Đoàn phủ mời các bà mối đến dự tiệc.

Con không cần phải quen biết họ, cái này ý của Đoàn viên ngoại là muốn các bà mai mối đến để gặp Đoàn thiếu gia, lấy thông tin về thiếu phu nhân tương lai, giúp Đoàn thiếu gia tìm một mối tốt để thành gia lập thất ấy mà.”
A Thiết dậm chân giận dỗi nắm lấy tay Từ Bá.
“A cha, tỷ vừa bị người ta đánh đến bất tỉnh vì làm mai mối không tốt, vừa tỉnh lại cha lại bắt tỷ đi làm mai mối cho người ta.

Lần này lại còn là người giàu có, nếu làm không tốt sẽ bị đánh chết hay bắt giam thì sao?”
“Ây da, a đầu nói xui xẻo, cái tên a Cửu keo kiệt, chỉ đưa có một lượng bạc thì tức phụ như thế là cùng, còn Đoàn viên ngoại là người rất giàu, Đoàn thiếu gia lại là phụ tá kiêm hộ vệ bộ đầu làm việc cho Tần huyện lệnh, nghe nói văn võ song toàn, thiên hạ vô song...!Đoàn thiếu gia Đoàn Phi ấy à, là ngọc thụ lâm phong, thân thế cũng ngọc thụ lâm phong, lời nói thốt ra cũng là ngọc thụ lâm phong, nói chung là toàn thân không chỗ nào không ngọc thụ lâm phong.


Sao lại đi so sánh với tên thất học a Cửu kia được chứ.”
“Nhưng mà cha, nếu a tỷ làm mối cho hắn không tốt sẽ bị bắt giam vào nha môn luôn thì sao?” Tiểu Minh đứng một bên nói chen vào.
Từ Bá nhíu mày rõ lên đầu hài tử một cái, “Cha có nói muốn a tỷ con làm mai mối cho hắn đâu, chỉ là a tỷ con mang danh bà mối đến đó ăn một bụng thật no thật ngon, khi về mang một ít đồ ăn về cho chúng ta là được rồi, tiệc ở Đoàn gia nhiều món ngon lắm, ta nghe nói Đoàn viên ngoại còn tặng quà cho các bà mối mang về nữa kia.”
Ông quay sang nói với Từ Liên.
“A Liên, con đến đó nhớ ăn thật ngon đó biết chưa?”
Thì ra là ông muốn cho nàng được ăn một bữa đường hoàng ngon miệng, Từ Liên một lòng ấm áp nhìn Từ Bá mỉm cười.

Nàng nắm lấy tay ông nói:
“Con ăn gì cũng được, quan trọng là cả nhà vui vẻ bên nhau.”
A Minh kéo tay áo nàng, “A tỷ, tỷ đi đi, nhớ khi về mang đồ ăn cho đệ với… Đệ đói bụng thèm được ăn gà quay.”
Từ Liên nhìn tiểu đệ cùng tiểu muội gầy gò mà đau lòng xót dạ, lại nhìn người cha thân hình ốm yếu mà một lòng luôn muốn cho con mình có được bữa ăn ngon.

Từ Liên không muốn phụ lòng cả nhà, nàng mỉm cười gật đầu.
“Vậy con sẽ đi một chuyến, tìm đồ ngon mang về cho cả nhà cùng ăn, được không?”
Cả bốn người hưng trí bừng bừng vui vẻ nắm tay nhau tươi cười.

Từ Liên vội vàng đi ra cửa liền bị Từ Bá kéo lại.
“Con muốn đi đâu?”
“Đến nhà Đoàn viên ngoại dự tiệc.”
“Ầy, đầu giờ Tuấn mới khai tiệc mà, con cũng không thể để như thế này mà đi được.”
Từ Liên ngơ ngác hỏi: “Vậy phải làm gì mới đi được?”
Thế là Từ Bá cùng hai tiểu oa nhi kéo Từ Liên ngồi xuống ghế giúp nàng trang điểm, rồi tìm một bộ giá y màu đỏ chói lấy từ tủ nhỏ ra, nhìn sơ cũng biết là hỉ phục đã cũ, chắc chắn là của mẫu thân để lại, bên trong độn thêm rất nhiều vải bông củ để nhìn vào thấy thân hình mập mạp phúc hậu, tất cả các bà mối đều có hình dáng như thế mà, còn thêm chiết phiến dùng để phe phẩy qua lại làm duyên, chiếc quạt cũng đã cũ nhưng hình vẽ hoa đào lộng lẫy bên trên lại sống động rất có hồn, dùng phe phẩy trên tay trong cựu kỳ giống tú bà lầu xanh phong hoa tuyết nguyệt đó nha.

Nhìn vào gương đồng, Từ Liên cảm thấy mình giống như các thiếu nữ Geisha Nhật Bản xuất hiện từ rất lâu và thời kỳ Edo vậy, mặt được trang điểm bằng một lớp phấn dày trắng phốc, môi tô son đỏ tươi, mắt kẻ chì đen đậm, còn bộ đồ đỏ thùng thình nóng muốn chảy mỡ này nữa.

Chưa biết ăn được thứ ngon lành gì mà đã chịu khổ thế này rồi.


Thôi, xem như là vì gia đình nhỏ đáng yêu này vậy.
Bất quá Khả Liên nàng đời trước cũng đặc biệt giỏi giả nai, chỉ cần nàng muốn giấu giếm bản tính, thật sự nhìn qua mười phần đều là kiểu yêu kiều diễm lệ, liễu yếu đào tơ, nhưng mà là đi làm mai chứ có phải đi quyến rũ trai tơ đâu mà cần khép nép e dè, cái quan trọng là mang thức ăn về nhà cho cha cùng hai em mới là mục tiêu, còn Đoàn thiếu gia gì đó, thôi khỏi cần để ý đi.

Bất quá Khả Liên đã thề với lòng mình không bao giờ dính đến nam nhân nữa.

Dính đến nam nhân chỉ tội rước thêm phiền não.
Mà hiện tại ở Đoàn thủ cũng có một người đang rất phiền não.

Nhưng phiền não rốt cuộc là cái quái gì? Là vết nhíu mày lo lắng của thiếu nữ dung nhan diễm lệ đang chờ bà mối tìm cho một đức lang quân như ý, hay là lão nhân gia đã già mắc bệnh bất lực lại muốn cưới thêm vợ trẻ xuân sắc mang về phủ.

Lại giống như Từ Liên giả đến dự tiệc cái chính là muốn mang thức ăn ngon về cho gia đình.

Nói tóm lại, phiền não là thứ gì đó lúc nào cũng muốn bám lấy quây quanh lấy con người dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa.

Mà người đang phiền não ở đây là thiếu gia Đoàn phủ, Đoàn Phi… Ở Trấn Hoàng Mai này có một người mà các thiếu nữ đều mơ đến, mong muốn cùng hắn kết tóc xe tơ cử án tề mi, là mộng xuân của tất cả các thiếu nữ đang chờ gả chồng.

Đó chính là Đoàn thiếu gia Đoàn Phi hài tử duy nhất của Đoàn viên ngoại...!Hắn ấy à, có thể nói như trăng như sao, chiếu sáng đêm dài, phong quang nguyệt đại, ngọc thụ lâm phong, Đoàn thiếu gia Đoàn Phi, cho tới bây giờ vẫn luôn là anh hùng cái thế trong phạm vi trăm dặm gần xa.


Số là mấy năm trước, Hoàng Mai trấn đột nhiên rơi vào khủng bố chưa bao giờ từng có, một ổ sơn phỉ đóng quân trên núi, rình rập, kiêu ngạo cường đạo trên núi cách trấn không xa.

Cướp bóc, bắt cóc, không có chuyện gì mà bọn chúng không dám làm.

Khi đó, Tần huyện lệnh ở phủ nha mấy lần dẫn người lên núi thu phục nhưng không được, còn bị đánh tơi tả phải chạy thục mạng mới thoát thân.

Ông cho dán cáo thị chiêu mộ nhân tài diệt phỉ.
Cuộc đời đầy phong hoa của Đoàn Phi kỳ thật bắt đầu từ đó.

Đoàn thiếu gia mười tám tuổi một mình một ngựa một thương lên núi, vào hang sơn phỉ như vào chốn không người, trường thương quét qua toàn bộ đầu sơn phỉ đều rơi xuống lăn long lóc, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã diệt sạch sẽ sơn phỉ trên núi, còn bắt sống đại đương gia mang về huyện đường.
Tiếng tâm từ đó vang xa, thiếu gia học Đoàn đánh giết thổ phỉ giúp bá tính trong trấn sinh sống yên ổn.

Cũng từ ngày đó không còn nạn sơn tặc chặn đường cướp của hay xuống trấn bắt cóc cô nương nhà lành mang đi nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương