BÀ MỐI CỦA SẾP
-
Chương 48: Cô Tự Mình Chủ Động...
Hai người ngồi yên lặng trong xe…
Đến bây giờ anh vẫn còn nhìn cô thao láo, không biết cô đang muốn làm gì khi không phải ở “nơi công cộng”.
Cô bồn chồn không yên, tay chân không để im được một chỗ, ra vẻ khá bối rối.
“Em muốn tạ lỗi thế nào đây?” Anh không khỏi tò mò mà hỏi trước.
“Cái này…” Cô lắp bắp. Có nên hay không? Nếu làm thế thì có bị người ta đánh giá không nhỉ?
“Cho em ba giây, hết thời gian mà không xong là tôi sẽ có điều kiện khác.” Anh nhếch miệng lên thành một nụ cười đe dọa và bắt đầu đếm. “Một…hai…”
“A! Chờ đã!” Cô hốt hoảng xoay mặt lại. Hai bàn tay vụng về chống lên vai anh, cô rướn người ấn môi thật mạnh vào má anh rồi lập tức rút về. “Cái này được không?” Cô lí nhí hỏi.
Anh bất ngờ đến nỗi mắt mở to hẳn ra, cảm giác đôi môi cô chạm lên mặt anh vẫn còn lưu lại rõ nét. Cô chủ động?
“Tôi ra ghế sau ngồi.” Không thấy anh có động tĩnh gì, cô mở cửa bước một chân ra ngoài.
Thấy thế, anh vươn tay kéo cô lại. Cả khuôn mặt cô đập thẳng vào ngực anh.
“Cái đó mà cũng gọi là hôn?”
Nói rồi, anh cúi xuống khóa môi cô bằng một nụ hôn dồn dập. Lần này không giống hai lần trước, nụ hôn này mãnh liệt như một cơn lũ đổ ập xuống khiến cô không tài nào thở được. Anh chỉ cho cô một quãng nghỉ chưa đầy một giây đã tiếp tục ấn môi xuống, bàn tay anh ghì chặt sau đầu cô không cho chạy thoát, đến khi cô vỗ vỗ vài cái vào vai anh vì hết không khí, anh mới chịu buông tha cho cô.
Mặt đỏ như gấc, cô mềm rũ dựa vào ghế, thở dốc. Không khí tràn ngập ái muội giữa hai người càng khiến cô thêm xấu hổ, trong khi nhìn mặt anh vẫn tỉnh rụi như không, thậm chí lại có phần vui vẻ hiếm có. Cô thực muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Anh nhìn cô đang mềm nhũn như một vũng nước, miệng nở nụ cười đến cả lưu manh cũng không bằng.
“Em đã biết thế nào là hôn chưa? Về sau học hỏi cho kĩ vào. Tôi sẽ tận tâm ‘dạy’ em.”
“Anh…anh là lưu manh!” Cô quát. Dạy với chả học cái gì! Anh ta là tên gian manh chết tiệt! Không có lần sau! Chắc chắn cô không bao giờ muốn có lần sau!
“Tôi mà là lưu manh thì em chính là thư kí của lưu manh, chính là đồng lõa với tôi.” Anh cười đến yêu nghiệt, ánh mắt đầy thâm tình rơi trên người cô. “Hôm nay coi như bỏ qua cho em…tâm trạng tôi đặc biệt tốt.”
Tốt tốt cái đầu anh! Cô muốn hét thẳng mặt anh như thế, mỗi tội hơi sức chẳng có mà đòi hét hò gì ở đây, chưa kể là anh có đủ khả năng khiến cô ngậm miệng trong tích tắc…
______
Nơi hẹn hò- theo như cô quyết định- là một trại trẻ mồ côi nhỏ nằm gần bìa rừng.
Hạ Nguyệt Lam có nhiều lí do khi chọn địa điểm này, một phần là vì cô rất yêu thích trẻ con và muốn làm gì đó cho lũ trẻ, chủ yếu chính là cô không muốn ở riêng một chỗ với anh quá lâu. Hẹn hò mà, đâu phải cứ ở nơi chỉ có hai người mới là được đúng chứ?
Phong Bạch Ngôn cạn lời trước địa điểm hẹn hò mà cô chọn. Thực sự cô ấy không biết “hẹn hò” là cái thứ gì đúng không? Anh cảm thấy mình thực sự quá sai lầm khi đáp ứng cô cái điều kiện đó mà.
Cô quản lí trại trẻ hay tin có hai người tới thăm thì ra tận cổng, chào đón rất niềm nở.
“Hai vợ chồng tới đây là để thăm lũ trẻ sao? Có phải hai người dự định sinh con rồi đúng không?”
“Cái này…thực ra chúng tôi không phải quan hệ đó.” Cô đính chính. Đi tới đâu cũng bị gán thành vợ với chồng, con mắt nào của người ta thấy hai người giống một cặp vợ chồng vậy?
Nếu cô hỏi anh câu hỏi trên, anh sẽ chẳng ngần ngại gì mà trả lời “cả hai mắt”.
“Ồ…xin lỗi hai người. Tôi vô ý quá.” Cô phụ trách đâm ra lúng túng.
“Không sao. Chúng tôi hôm nay đúng là tới để thăm lũ trẻ, còn muốn quyên góp một số tiền nhỏ cho các bé nữa.” Cô cười khách sáo.
“Cảm ơn tấm lòng của hai người. Mời vào.” Cô phụ trách mở rộng cánh cổng cho hai người vào.
Trong sân chơi trước nhà có hơn chục đứa trẻ đang chạy nhảy thành đám, lác đác vài em tách ra chơi riêng ở một góc. Khi thấy hai người bước vào, đám trẻ đang chạy liền dừng chân, đồng loạt nhìn chăm chăm hai người không chớp mắt, những đứa trẻ chơi riêng thì trốn sau mấy gốc cây hay nhà đồ chơi đặt ở trong sân. Chắc hẳn chúng đang thắc mắc lí do hai con người lạ mặt này tới đây.
Cô mỉm cười nhìn quanh, trong khi anh kè kè ngay đằng sau.
Ngồi xổm xuống trước một cô bé đang ngồi nghịch cát, cô gọi:
“Em gái ơi…có thể cho chị chơi cùng được không?”
Bé gái ngơ ngác quay đầu lại, bím tóc nhỏ nhắn cong cong như cái đuôi tôm, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác.
“Chị là ai ạ?” Cô bé hỏi.
“Chị là khách, hôm nay tới đây là để chơi với mấy em đó.” Cô dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói.
“Thế chú này là ai ạ?” Cô bé ngửa cổ lên nhìn anh, ánh mắt hơi có phần sợ sệt.
“Đừng sợ. ‘Chú’ ấy hiền lắm. ‘Chú’ cũng đến đây chơi với em đấy.” Cô che miệng cười thầm.
Chú? Anh trông già thế à? Còn già tới nỗi cô được gọi là chị trong khi anh lại bị gọi chú?
“Vậy ạ? Chị xinh đẹp với chú đẹp trai là một đôi ạ?” Cô bé mang vẻ mặt ngây thơ hỏi cô.
“À…chú là cấp trên của chị nhé.” Cô giải đáp. Thế giới này loạn cả rồi! Đến cả một đứa trẻ cũng bảo hai người là một cặp kìa!
“Đúng vậy. Chị ấy là ‘bạn gái’ chú đấy.” Anh ngồi xuống, xoa đầu con bé. Được lắm…anh bắt đầu thích con bé này rồi đấy.
“Anh…đừng nói bậy.” Cô vỗ vào vai anh một cái.
“Hửm? Không đúng à? Rõ ràng là thế đúng không?” Anh hỏi cô bé.
“Vâng.” Cô bé rất dứt khoát gật đầu.
Đây là đang thông đồng nhau “hạ bệ” cô đấy à?
“Hai người tự chơi đi, chị đi chỗ khác chơi.” Trông hai người hợp tính lắm cơ…lại dám phớt lờ lời cô.
“Em đi đâu?” Anh hỏi cô.
“Anh cứ ở lại chơi với cô bé đi, tôi thấy hai người chắc chắn sẽ rất hợp nhau đấy.” Tuy nói thế nhưng cô lại cứ thấy ghen tị thế nào ấy. Một đứa trẻ cũng thích anh hơn cô nữa chứ…tủi thân quá thể.
“Chị gì đó ơi…chị không có ai chơi cùng ạ?” Một cậu bé dừng lại ở trước cô, tay nắm vào vạt áo cô mà hỏi.
Cô nhìn xuống. Cậu bé này có nước da trắng hồng, đôi môi chúm chím lại còn cả đôi má tròn tròn nữa chứ…trông giống con gái quá! Nếu không phải cậu bé đang mặc đồ nam, cô đã lầm tưởng cậu bé giới tính nữ. Đứa trẻ này lớn lên sẽ rất hại nước hại dân đây…
“Chị bị bỏ rơi rồi…em cho chị chơi với nhé?” Giọng đầy đáng thương, cô cúi xuống nắm tay thằng bé.
Cậu bé chớp chớp mắt hai cái, gật đầu dắt cô ra chỗ đám bạn.
Anh nhìn theo cô- đang được cả đám trẻ quây quanh, ríu rít như một lũ chim non đòi mẹ- mà có cảm giác cô đang bị lũ trẻ “độc chiếm”.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhìn cô thao láo, không biết cô đang muốn làm gì khi không phải ở “nơi công cộng”.
Cô bồn chồn không yên, tay chân không để im được một chỗ, ra vẻ khá bối rối.
“Em muốn tạ lỗi thế nào đây?” Anh không khỏi tò mò mà hỏi trước.
“Cái này…” Cô lắp bắp. Có nên hay không? Nếu làm thế thì có bị người ta đánh giá không nhỉ?
“Cho em ba giây, hết thời gian mà không xong là tôi sẽ có điều kiện khác.” Anh nhếch miệng lên thành một nụ cười đe dọa và bắt đầu đếm. “Một…hai…”
“A! Chờ đã!” Cô hốt hoảng xoay mặt lại. Hai bàn tay vụng về chống lên vai anh, cô rướn người ấn môi thật mạnh vào má anh rồi lập tức rút về. “Cái này được không?” Cô lí nhí hỏi.
Anh bất ngờ đến nỗi mắt mở to hẳn ra, cảm giác đôi môi cô chạm lên mặt anh vẫn còn lưu lại rõ nét. Cô chủ động?
“Tôi ra ghế sau ngồi.” Không thấy anh có động tĩnh gì, cô mở cửa bước một chân ra ngoài.
Thấy thế, anh vươn tay kéo cô lại. Cả khuôn mặt cô đập thẳng vào ngực anh.
“Cái đó mà cũng gọi là hôn?”
Nói rồi, anh cúi xuống khóa môi cô bằng một nụ hôn dồn dập. Lần này không giống hai lần trước, nụ hôn này mãnh liệt như một cơn lũ đổ ập xuống khiến cô không tài nào thở được. Anh chỉ cho cô một quãng nghỉ chưa đầy một giây đã tiếp tục ấn môi xuống, bàn tay anh ghì chặt sau đầu cô không cho chạy thoát, đến khi cô vỗ vỗ vài cái vào vai anh vì hết không khí, anh mới chịu buông tha cho cô.
Mặt đỏ như gấc, cô mềm rũ dựa vào ghế, thở dốc. Không khí tràn ngập ái muội giữa hai người càng khiến cô thêm xấu hổ, trong khi nhìn mặt anh vẫn tỉnh rụi như không, thậm chí lại có phần vui vẻ hiếm có. Cô thực muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Anh nhìn cô đang mềm nhũn như một vũng nước, miệng nở nụ cười đến cả lưu manh cũng không bằng.
“Em đã biết thế nào là hôn chưa? Về sau học hỏi cho kĩ vào. Tôi sẽ tận tâm ‘dạy’ em.”
“Anh…anh là lưu manh!” Cô quát. Dạy với chả học cái gì! Anh ta là tên gian manh chết tiệt! Không có lần sau! Chắc chắn cô không bao giờ muốn có lần sau!
“Tôi mà là lưu manh thì em chính là thư kí của lưu manh, chính là đồng lõa với tôi.” Anh cười đến yêu nghiệt, ánh mắt đầy thâm tình rơi trên người cô. “Hôm nay coi như bỏ qua cho em…tâm trạng tôi đặc biệt tốt.”
Tốt tốt cái đầu anh! Cô muốn hét thẳng mặt anh như thế, mỗi tội hơi sức chẳng có mà đòi hét hò gì ở đây, chưa kể là anh có đủ khả năng khiến cô ngậm miệng trong tích tắc…
______
Nơi hẹn hò- theo như cô quyết định- là một trại trẻ mồ côi nhỏ nằm gần bìa rừng.
Hạ Nguyệt Lam có nhiều lí do khi chọn địa điểm này, một phần là vì cô rất yêu thích trẻ con và muốn làm gì đó cho lũ trẻ, chủ yếu chính là cô không muốn ở riêng một chỗ với anh quá lâu. Hẹn hò mà, đâu phải cứ ở nơi chỉ có hai người mới là được đúng chứ?
Phong Bạch Ngôn cạn lời trước địa điểm hẹn hò mà cô chọn. Thực sự cô ấy không biết “hẹn hò” là cái thứ gì đúng không? Anh cảm thấy mình thực sự quá sai lầm khi đáp ứng cô cái điều kiện đó mà.
Cô quản lí trại trẻ hay tin có hai người tới thăm thì ra tận cổng, chào đón rất niềm nở.
“Hai vợ chồng tới đây là để thăm lũ trẻ sao? Có phải hai người dự định sinh con rồi đúng không?”
“Cái này…thực ra chúng tôi không phải quan hệ đó.” Cô đính chính. Đi tới đâu cũng bị gán thành vợ với chồng, con mắt nào của người ta thấy hai người giống một cặp vợ chồng vậy?
Nếu cô hỏi anh câu hỏi trên, anh sẽ chẳng ngần ngại gì mà trả lời “cả hai mắt”.
“Ồ…xin lỗi hai người. Tôi vô ý quá.” Cô phụ trách đâm ra lúng túng.
“Không sao. Chúng tôi hôm nay đúng là tới để thăm lũ trẻ, còn muốn quyên góp một số tiền nhỏ cho các bé nữa.” Cô cười khách sáo.
“Cảm ơn tấm lòng của hai người. Mời vào.” Cô phụ trách mở rộng cánh cổng cho hai người vào.
Trong sân chơi trước nhà có hơn chục đứa trẻ đang chạy nhảy thành đám, lác đác vài em tách ra chơi riêng ở một góc. Khi thấy hai người bước vào, đám trẻ đang chạy liền dừng chân, đồng loạt nhìn chăm chăm hai người không chớp mắt, những đứa trẻ chơi riêng thì trốn sau mấy gốc cây hay nhà đồ chơi đặt ở trong sân. Chắc hẳn chúng đang thắc mắc lí do hai con người lạ mặt này tới đây.
Cô mỉm cười nhìn quanh, trong khi anh kè kè ngay đằng sau.
Ngồi xổm xuống trước một cô bé đang ngồi nghịch cát, cô gọi:
“Em gái ơi…có thể cho chị chơi cùng được không?”
Bé gái ngơ ngác quay đầu lại, bím tóc nhỏ nhắn cong cong như cái đuôi tôm, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác.
“Chị là ai ạ?” Cô bé hỏi.
“Chị là khách, hôm nay tới đây là để chơi với mấy em đó.” Cô dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói.
“Thế chú này là ai ạ?” Cô bé ngửa cổ lên nhìn anh, ánh mắt hơi có phần sợ sệt.
“Đừng sợ. ‘Chú’ ấy hiền lắm. ‘Chú’ cũng đến đây chơi với em đấy.” Cô che miệng cười thầm.
Chú? Anh trông già thế à? Còn già tới nỗi cô được gọi là chị trong khi anh lại bị gọi chú?
“Vậy ạ? Chị xinh đẹp với chú đẹp trai là một đôi ạ?” Cô bé mang vẻ mặt ngây thơ hỏi cô.
“À…chú là cấp trên của chị nhé.” Cô giải đáp. Thế giới này loạn cả rồi! Đến cả một đứa trẻ cũng bảo hai người là một cặp kìa!
“Đúng vậy. Chị ấy là ‘bạn gái’ chú đấy.” Anh ngồi xuống, xoa đầu con bé. Được lắm…anh bắt đầu thích con bé này rồi đấy.
“Anh…đừng nói bậy.” Cô vỗ vào vai anh một cái.
“Hửm? Không đúng à? Rõ ràng là thế đúng không?” Anh hỏi cô bé.
“Vâng.” Cô bé rất dứt khoát gật đầu.
Đây là đang thông đồng nhau “hạ bệ” cô đấy à?
“Hai người tự chơi đi, chị đi chỗ khác chơi.” Trông hai người hợp tính lắm cơ…lại dám phớt lờ lời cô.
“Em đi đâu?” Anh hỏi cô.
“Anh cứ ở lại chơi với cô bé đi, tôi thấy hai người chắc chắn sẽ rất hợp nhau đấy.” Tuy nói thế nhưng cô lại cứ thấy ghen tị thế nào ấy. Một đứa trẻ cũng thích anh hơn cô nữa chứ…tủi thân quá thể.
“Chị gì đó ơi…chị không có ai chơi cùng ạ?” Một cậu bé dừng lại ở trước cô, tay nắm vào vạt áo cô mà hỏi.
Cô nhìn xuống. Cậu bé này có nước da trắng hồng, đôi môi chúm chím lại còn cả đôi má tròn tròn nữa chứ…trông giống con gái quá! Nếu không phải cậu bé đang mặc đồ nam, cô đã lầm tưởng cậu bé giới tính nữ. Đứa trẻ này lớn lên sẽ rất hại nước hại dân đây…
“Chị bị bỏ rơi rồi…em cho chị chơi với nhé?” Giọng đầy đáng thương, cô cúi xuống nắm tay thằng bé.
Cậu bé chớp chớp mắt hai cái, gật đầu dắt cô ra chỗ đám bạn.
Anh nhìn theo cô- đang được cả đám trẻ quây quanh, ríu rít như một lũ chim non đòi mẹ- mà có cảm giác cô đang bị lũ trẻ “độc chiếm”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook