Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ
-
Chương 39
Chung Huyên và Hạ Hề uống xong nước trái cây không cồn, lại cùng cô đi ăn một trận điên cuồng, sau đó đi mua sắm như vũ bão phát ti3t.
Tới gần tối, Hạ Hề nhớ ra đã đồng ý với An An sẽ đón nó tan học, vì thế đành phải kết thúc hành trình thất tình hiếm có của bản thân, đi đón An An.
Đến cửa nhà trẻ, Hạ Hề nhìn thấy ba mẹ Hạ, lúc này mới nhớ ra, hôm nay quên nói với ba mẹ cô sẽ đi đón thằng bé.
Hạ Hề đang định tiến lên, nhìn thấy Tứ Mao ở đó, còn đang chắn trước ba mẹ Hạ, đồng thời còn nhìn thấy vài người vây xung quanh.
Trong lòng Hạ Hề dấy lên sự cảnh giác, không phải là tên Phó Văn Đào còn chưa từ bỏ, muốn tới bắt An An đi chứ?
Hạ Hề chạy lên phía trước, ôm lấy An An, nhìn về người đối diện Tứ Mao: "Các người là ai?"
Có ba người đứng đối diện Tứ Mao, một ông lão tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, còn có hai người tuổi tác không khác ba mẹ Hạ là mấy, ánh mắt hai người nhìn An An rất không bình thường, hơi kích động, còn có hơi nước.
Phía sau ba người cách đó không xa, có vài người đàn ông mặc vest đen, vừa thấy chắc là vệ sĩ.
"Hề Hề." Ba Hạ kéo quần áo cô, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói là người nhà của Tiểu Nam, một người là ông nội, còn lại là ba mẹ thằng bé.""
"Ông nội và ba mẹ Phó Nam Cẩm?" Hạ Hề không kìm được nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, bọn họ nói như vậy."" Mẹ Hạ gật đầu, "Nói là muốn gặp An An, cho nên đến nhà trẻ.""
Ông nội Phó Nam Cẩm?
Sau khi Hạ Hề nghe những lời nói tối hôm đó của Phó Nam Cẩm, vẫn luôn không muốn gặp người ông nội này, lúc này người thật đã đến, chẳng phải cụ già mặt mũi đáng ghét như trong tưởng tượng của cô, mặc dù tóc bạc lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhận ra diện mạo anh tuấn lúc còn trẻ.
Nhưng nhan sắc và thiện tâm không có liên quan gì đến nhau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề vỗ vai Tứ Mao nhỏ giọng nói: "Đây thật sự là người nhà Phó Nam Cẩm sao?"
"Vâng ạ."" Tứ Mao gật đầu, "Là ông cụ."" giọng điệu Tứ Mao có chút khẽ run, thoạt nhìn rất sợ ông cụ, nhưng vẫn che trước người Hạ Hề không lui lại.
"Em đã gọi điện cho anh Nam, sẽ lập tức đến ngay.""
Tứ Mao vừa dứt lời, chiếc xe Hummer màu đen đã dừng lại, Phó Nam Cẩm xuống xe, mặt lạnh như băng.
"Nam Cẩm..." Ba mẹ Phó Nam Cẩm nhìn thấy anh xuất hiện, đôi mắt chợt đỏ muốn tiến lại, nhưng đi được hai bước đã dừng, giống như đang kiềm nén.
"Ba, mẹ."" Phó Nam Cẩm hơi xoa cằm, lại nhìn về phía ông cụ, "Ông nội.""
Phó Nam Cẩm bình tĩnh kiềm chế, rất lạnh nhạt chào hỏi, không thân thiết nhưng đã chứng minh thân phận người vừa đến.
Mẹ Phó Nam Cẩm không chịu được tiến lên nắm lấy cánh tay anh, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: "Còn sống, đúng là còn sống.""
Ba Phó Nam Cẩm xoay đầu không nói chuyện, nhưng Hạ Hề nhìn thấy tay ông ấy đang run rẩy.
Hạ Hề khẽ cau mày, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu là ba mẹ Hạ đã sớm nhào đến ôm lấy cô, nhìn thấy con trai không chết còn sống, cũng quá kiềm chế bản thân rồi.
Ông cụ Phó nheo mắt đánh giá Phó Nam Cẩm một lượt, mới gật đầu: "Xem ra rất ổn.""
"Vẫn tốt, cảm ơn ông nội nhớ mong."" Phó Nam Cẩm vỗ vai mẹ, xem như trấn an, nhưng cũng thuận thế để mẹ Phó buông cánh tay anh ra.
"Sao nào, không ngờ hôm nay ông sẽ đến à?" Ông cụ Phó nắm chuỗi phật châu trong tay, chậm rãi vân vê.
"Trên đời này, luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn, không ai có thể kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay."" Sau đó Phó Nam Cẩm đến bên cạnh Hạ Hề, cúi đầu nhìn cô một cái, mắt Hạ Hề đỏ hoe, vừa nhìn đã biết cô khóc, Phó Nam Cẩm cau mày một chút.
"Mấy năm không gặp, hình như trưởng thành hơn rồi."" Ông cụ Phó nói với ba Phó.
Mặt ba Phó trầm xuống không nói chuyện.
An An mở to mắt, đột nhiên nói: "Mẹ, bọn họ là ai? Họ là ba mẹ của ba sao? Sao con chưa từng gặp?"
Bỗng chốc ánh mắt của ba mẹ Phó và ông cụ đều đặt lên người An An, An An nhìn bọn họ nở một nụ cười hồn nhiên vô tư.
"Con giới thiệu một chút." Trong mắt Phó Nam Cẩm có chút mơ hồ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Đây là Hạ Hề, vợ con, hai vị này là ba mẹ vợ, còn đây là con trai của con và Hạ Hề, An An.""
"An An, đây là ông cố, ông nội và bà nội."" Phó Nam Cẩm lại nói với An An.
"Con chào ông cố."" An An trượt từ lòng Hạ Hề xuống đất, đến trước mặt ông cụ, ngẩng đầu nhìn ông, "Nhà mấy bạn khác đều không có ông cố, con có ông cố.""
Phó Nam Cẩm thấy An An tiến lên, bàn tay rủ bên người hơi siết chặt.
"Chào An An."" Ông cụ khom lưng, sờ đầu An An, "Dáng vẻ An An chúng ta thật xinh đẹp, ông cố rất thích con.""
"Con lớn lên giống mẹ." An An đắc ý xoay đầu, "Bộ dạng ba con xấu, con không giống ba."
Ba Phó bế An An lên, nhịn không được hôn lên má thằng bé, giọng nói run rẩy: "Chào An An.""
Mẹ Phó nắm bàn tay nhỏ bé của An An, vẻ mặt hiền từ: "An An của chúng ta thật đáng yêu."" Khuôn mặt nhỏ nhắn này quả thực chính là bản sao của Phó Nam Cẩm.
Ba Hạ thấy thế ho nhẹ một tiếng rồi đi lên phía trước: "Hóa ra là thông gia, vừa rồi không biết, thất lễ rồi hy vọng mọi người đừng để bụng.""
"Không đâu, không đâu."" Ba Phó vội nói, "Chúng tôi còn phải cảm ơn anh chị đã chăm sóc Nam Cẩm mấy năm nay."
Mẹ Hạ đẩy Hạ Hề một cái: "Chào hỏi.""
Hạ Hề chao đảo, Phó Nam Cẩm đưa tay giữ chặt lấy cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề nhìn về phía ông cụ Phó, ông cụ Phó cũng đang nhìn cô, ánh mắt ông cụ rất sâu, không nhìn ra cảm xúc, giống như khi lần đầu tiên Hạ Hề gặp Phó Nam Cẩm. Ánh mắt của Phó Nam Cẩm cũng như thế, nói cách khác bất luận trong lòng họ sâu bao nhiêu thì người khác đều không đo được.
Trong lòng Hạ Hề có một cảm giác khó nói nên lời, có lẽ vì những lời nói trước kia của Phó Nam Cẩm, Hạ Hề không có ấn tượng tốt với ông ta.
Hạ Hề khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tươi tắn, lễ phép chào hỏi: "Chào ông, chào bác trai bác gái, con là Hạ Hề."
Ba mẹ Hạ nghe Hạ Hề gọi thế, cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Ba mẹ Phó vẫn đang ngẩn người, nhưng rất nhanh đã trấn định, mẹ Phó tiến lên phía trước, dịu dàng nói: "Chào con Hạ Hề, cảm ơn con mấy năm qua đã chăm sóc Nam Cẩm, còn sinh cho thằng bé một đứa trẻ đáng yêu như vậy."
"Được rồi, tất cả mọi người đã gặp nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đi."" Ông cụ Phó mở miệng.
"Được, chúng ta phải ngồi xuống ăn bữa cơm." Ba Hạ nói tiếp, "Tôi sẽ chọn chỗ, tẩy trần cho thông gia."
"Không cần, tôi đã chọn xong chỗ rồi." Ông cụ Phó vuốt v e phật châu trong tay, trên mặt không chút biểu cảm.
Ba Hạ hơi ngập ngừng: "Được, được, ăn ở đâu cũng được." Ông cụ này khiến người ta chịu áp lực rất lớn, trước mặt ông ta khiến người khác có cảm giác giống như một con kiến, hơn nữa nhìn cách ăn mặc nói năng của bọn họ, không giống người thô kệch.
"An An ngồi cùng với ông cố nhé?" Ông cụ Phó xoay người đưa tay ra với An An.
"Dạ."" Tính cách An An hoạt bát, trước nay thích náo nhiệt, "Ba mẹ, con ngồi cùng ông cố."
An An bị ôm lên xe Lincoln limousine, Phó Nam Cẩm, Hạ Hề và ba mẹ Hạ ngồi trên xe của Phó Nam Cẩm.
Xe chạy theo sau xe Lincoln limousine.
Trên xe, ba Hạ mở miệng nói: "Tiểu Nam à, ba mẹ con và ông nội đến, con phải nói trước một tiếng chứ, chúng ta như vậy thật thất lễ.""
"Ba mẹ, con xin lỗi, con cũng không biết bọn họ sẽ đến."" Phó Nam Cẩm nheo mắt, gõ ngón tay lên tay lái.
"Tiểu Nam, con và ba mẹ con..." Mẹ Hạ nhịn không được mở miệng, lúc trước cảm thấy cho tới giờ Phó Nam Cẩm chưa từng nhắc đến gia đình của mình hơi kỳ quái, hôm nay thấy ba mẹ anh, cảm thấy không ổn chút nào.
"Mẹ, đừng hỏi nữa."" Hạ Hề ngắt lời mẹ Hạ.
"Được, mẹ không hỏi, Tiểu Nam, con cứ tập trung lái xe." Trong lòng mẹ Hạ tràn ngập lo lắng, gia đình Phó Nam Cẩm không giàu thì cũng quyền thế, không giống nhà giàu mới nổi, ông nội tràn ngập uy nghiêm, trên người ba anh mang theo hơi thở nồng đậm của giới tri thức, mẹ anh lại cao quý thanh lịch, đứng cùng với gia đình họ trên đường lập tức đã thấy không hợp.
Nếu Hạ Hề bước vào nhà này, về sau...
Phó Nam Cẩm cầm điện thoại gọi Kiều Văn Ngộ, trầm giọng nói: "Ông nội đã trở lại, cậu đoán sai thời gian rồi." Sau đó cúp máy.
Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, nếu là lúc mới bắt đầu biết anh, Hạ Hề nhìn khuôn mặt không biểu cảm lạnh nhạt của Phó Nam Cẩm, nhất định sẽ không phát hiện ra điều gì.
Nhưng sau thời gian dài ở chung như vậy, Hạ Hề rất dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc trên người Phó Nam Cẩm, có cảm xúc không hiện trên mặt, nhưng lại che giấu trong lòng.
Chiếc xe lái vào khuôn viên của khách sạn cao cấp nhất, đi qua con đường nhỏ trải dài bóng cây, sau đó dừng lại ở một căn biệt thự ba tầng tên là "Vọng Giang Các".
Đoạn đường này, An An đã quen thuộc với ba mẹ Phó, ôm cổ họ ngọt ngào gọi: "Ông nội, bà nội."
"Tình thân huyết thống đúng là không làm giả được."" Mẹ Hạ nói.
Hạ Hề: "Mẹ, lời mẹ nói thật chua.""
"Nói bậy bạ gì đó." Mẹ Hạ trừng mắt nhìn cô, nhưng quả thật có chút chua xót.
Mọi người theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ lên tầng ba, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đi cuối cùng, trước khi bước vào đại sảnh, Hạ Hề kéo lấy cánh tay Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm quay đầu nhìn cô.
Hạ Hề cảm thấy quần áo bao lấy cánh tay anh cứng ngắc.
Hai người nhìn nhau ba giây, Phó Nam Cẩm đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai: "Sao thế?"
"Nhìn thấy ba mẹ không vui sao?" Hạ Hề có thể giải thích được khúc mắc giữa anh và ông nội, nhưng thấy anh đối xử với ba mẹ mình như thế cũng hơi tò mò.
"Không có gì là vui hay không vui, đã lâu rồi chưa gặp."
"Anh không muốn nói gì với em sao?" Hạ Hề hỏi.
"Có rất nhiều, nhưng lại không biết mở miệng thế nào."
"Được." Hạ Hề gật đầu, sau đó tiến lên một bước, ôm lấy eo của anh, vỗ lưng anh: "Phó Nam Cẩm, thả lỏng một chút, đừng sợ.”
Tới gần tối, Hạ Hề nhớ ra đã đồng ý với An An sẽ đón nó tan học, vì thế đành phải kết thúc hành trình thất tình hiếm có của bản thân, đi đón An An.
Đến cửa nhà trẻ, Hạ Hề nhìn thấy ba mẹ Hạ, lúc này mới nhớ ra, hôm nay quên nói với ba mẹ cô sẽ đi đón thằng bé.
Hạ Hề đang định tiến lên, nhìn thấy Tứ Mao ở đó, còn đang chắn trước ba mẹ Hạ, đồng thời còn nhìn thấy vài người vây xung quanh.
Trong lòng Hạ Hề dấy lên sự cảnh giác, không phải là tên Phó Văn Đào còn chưa từ bỏ, muốn tới bắt An An đi chứ?
Hạ Hề chạy lên phía trước, ôm lấy An An, nhìn về người đối diện Tứ Mao: "Các người là ai?"
Có ba người đứng đối diện Tứ Mao, một ông lão tám mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, còn có hai người tuổi tác không khác ba mẹ Hạ là mấy, ánh mắt hai người nhìn An An rất không bình thường, hơi kích động, còn có hơi nước.
Phía sau ba người cách đó không xa, có vài người đàn ông mặc vest đen, vừa thấy chắc là vệ sĩ.
"Hề Hề." Ba Hạ kéo quần áo cô, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói là người nhà của Tiểu Nam, một người là ông nội, còn lại là ba mẹ thằng bé.""
"Ông nội và ba mẹ Phó Nam Cẩm?" Hạ Hề không kìm được nhỏ giọng hỏi.
"Đúng, bọn họ nói như vậy."" Mẹ Hạ gật đầu, "Nói là muốn gặp An An, cho nên đến nhà trẻ.""
Ông nội Phó Nam Cẩm?
Sau khi Hạ Hề nghe những lời nói tối hôm đó của Phó Nam Cẩm, vẫn luôn không muốn gặp người ông nội này, lúc này người thật đã đến, chẳng phải cụ già mặt mũi đáng ghét như trong tưởng tượng của cô, mặc dù tóc bạc lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhận ra diện mạo anh tuấn lúc còn trẻ.
Nhưng nhan sắc và thiện tâm không có liên quan gì đến nhau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề vỗ vai Tứ Mao nhỏ giọng nói: "Đây thật sự là người nhà Phó Nam Cẩm sao?"
"Vâng ạ."" Tứ Mao gật đầu, "Là ông cụ."" giọng điệu Tứ Mao có chút khẽ run, thoạt nhìn rất sợ ông cụ, nhưng vẫn che trước người Hạ Hề không lui lại.
"Em đã gọi điện cho anh Nam, sẽ lập tức đến ngay.""
Tứ Mao vừa dứt lời, chiếc xe Hummer màu đen đã dừng lại, Phó Nam Cẩm xuống xe, mặt lạnh như băng.
"Nam Cẩm..." Ba mẹ Phó Nam Cẩm nhìn thấy anh xuất hiện, đôi mắt chợt đỏ muốn tiến lại, nhưng đi được hai bước đã dừng, giống như đang kiềm nén.
"Ba, mẹ."" Phó Nam Cẩm hơi xoa cằm, lại nhìn về phía ông cụ, "Ông nội.""
Phó Nam Cẩm bình tĩnh kiềm chế, rất lạnh nhạt chào hỏi, không thân thiết nhưng đã chứng minh thân phận người vừa đến.
Mẹ Phó Nam Cẩm không chịu được tiến lên nắm lấy cánh tay anh, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào: "Còn sống, đúng là còn sống.""
Ba Phó Nam Cẩm xoay đầu không nói chuyện, nhưng Hạ Hề nhìn thấy tay ông ấy đang run rẩy.
Hạ Hề khẽ cau mày, vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu là ba mẹ Hạ đã sớm nhào đến ôm lấy cô, nhìn thấy con trai không chết còn sống, cũng quá kiềm chế bản thân rồi.
Ông cụ Phó nheo mắt đánh giá Phó Nam Cẩm một lượt, mới gật đầu: "Xem ra rất ổn.""
"Vẫn tốt, cảm ơn ông nội nhớ mong."" Phó Nam Cẩm vỗ vai mẹ, xem như trấn an, nhưng cũng thuận thế để mẹ Phó buông cánh tay anh ra.
"Sao nào, không ngờ hôm nay ông sẽ đến à?" Ông cụ Phó nắm chuỗi phật châu trong tay, chậm rãi vân vê.
"Trên đời này, luôn tràn ngập những điều ngoài ý muốn, không ai có thể kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay."" Sau đó Phó Nam Cẩm đến bên cạnh Hạ Hề, cúi đầu nhìn cô một cái, mắt Hạ Hề đỏ hoe, vừa nhìn đã biết cô khóc, Phó Nam Cẩm cau mày một chút.
"Mấy năm không gặp, hình như trưởng thành hơn rồi."" Ông cụ Phó nói với ba Phó.
Mặt ba Phó trầm xuống không nói chuyện.
An An mở to mắt, đột nhiên nói: "Mẹ, bọn họ là ai? Họ là ba mẹ của ba sao? Sao con chưa từng gặp?"
Bỗng chốc ánh mắt của ba mẹ Phó và ông cụ đều đặt lên người An An, An An nhìn bọn họ nở một nụ cười hồn nhiên vô tư.
"Con giới thiệu một chút." Trong mắt Phó Nam Cẩm có chút mơ hồ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: "Đây là Hạ Hề, vợ con, hai vị này là ba mẹ vợ, còn đây là con trai của con và Hạ Hề, An An.""
"An An, đây là ông cố, ông nội và bà nội."" Phó Nam Cẩm lại nói với An An.
"Con chào ông cố."" An An trượt từ lòng Hạ Hề xuống đất, đến trước mặt ông cụ, ngẩng đầu nhìn ông, "Nhà mấy bạn khác đều không có ông cố, con có ông cố.""
Phó Nam Cẩm thấy An An tiến lên, bàn tay rủ bên người hơi siết chặt.
"Chào An An."" Ông cụ khom lưng, sờ đầu An An, "Dáng vẻ An An chúng ta thật xinh đẹp, ông cố rất thích con.""
"Con lớn lên giống mẹ." An An đắc ý xoay đầu, "Bộ dạng ba con xấu, con không giống ba."
Ba Phó bế An An lên, nhịn không được hôn lên má thằng bé, giọng nói run rẩy: "Chào An An.""
Mẹ Phó nắm bàn tay nhỏ bé của An An, vẻ mặt hiền từ: "An An của chúng ta thật đáng yêu."" Khuôn mặt nhỏ nhắn này quả thực chính là bản sao của Phó Nam Cẩm.
Ba Hạ thấy thế ho nhẹ một tiếng rồi đi lên phía trước: "Hóa ra là thông gia, vừa rồi không biết, thất lễ rồi hy vọng mọi người đừng để bụng.""
"Không đâu, không đâu."" Ba Phó vội nói, "Chúng tôi còn phải cảm ơn anh chị đã chăm sóc Nam Cẩm mấy năm nay."
Mẹ Hạ đẩy Hạ Hề một cái: "Chào hỏi.""
Hạ Hề chao đảo, Phó Nam Cẩm đưa tay giữ chặt lấy cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề nhìn về phía ông cụ Phó, ông cụ Phó cũng đang nhìn cô, ánh mắt ông cụ rất sâu, không nhìn ra cảm xúc, giống như khi lần đầu tiên Hạ Hề gặp Phó Nam Cẩm. Ánh mắt của Phó Nam Cẩm cũng như thế, nói cách khác bất luận trong lòng họ sâu bao nhiêu thì người khác đều không đo được.
Trong lòng Hạ Hề có một cảm giác khó nói nên lời, có lẽ vì những lời nói trước kia của Phó Nam Cẩm, Hạ Hề không có ấn tượng tốt với ông ta.
Hạ Hề khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tươi tắn, lễ phép chào hỏi: "Chào ông, chào bác trai bác gái, con là Hạ Hề."
Ba mẹ Hạ nghe Hạ Hề gọi thế, cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Ba mẹ Phó vẫn đang ngẩn người, nhưng rất nhanh đã trấn định, mẹ Phó tiến lên phía trước, dịu dàng nói: "Chào con Hạ Hề, cảm ơn con mấy năm qua đã chăm sóc Nam Cẩm, còn sinh cho thằng bé một đứa trẻ đáng yêu như vậy."
"Được rồi, tất cả mọi người đã gặp nhau, cùng nhau ăn bữa cơm đi."" Ông cụ Phó mở miệng.
"Được, chúng ta phải ngồi xuống ăn bữa cơm." Ba Hạ nói tiếp, "Tôi sẽ chọn chỗ, tẩy trần cho thông gia."
"Không cần, tôi đã chọn xong chỗ rồi." Ông cụ Phó vuốt v e phật châu trong tay, trên mặt không chút biểu cảm.
Ba Hạ hơi ngập ngừng: "Được, được, ăn ở đâu cũng được." Ông cụ này khiến người ta chịu áp lực rất lớn, trước mặt ông ta khiến người khác có cảm giác giống như một con kiến, hơn nữa nhìn cách ăn mặc nói năng của bọn họ, không giống người thô kệch.
"An An ngồi cùng với ông cố nhé?" Ông cụ Phó xoay người đưa tay ra với An An.
"Dạ."" Tính cách An An hoạt bát, trước nay thích náo nhiệt, "Ba mẹ, con ngồi cùng ông cố."
An An bị ôm lên xe Lincoln limousine, Phó Nam Cẩm, Hạ Hề và ba mẹ Hạ ngồi trên xe của Phó Nam Cẩm.
Xe chạy theo sau xe Lincoln limousine.
Trên xe, ba Hạ mở miệng nói: "Tiểu Nam à, ba mẹ con và ông nội đến, con phải nói trước một tiếng chứ, chúng ta như vậy thật thất lễ.""
"Ba mẹ, con xin lỗi, con cũng không biết bọn họ sẽ đến."" Phó Nam Cẩm nheo mắt, gõ ngón tay lên tay lái.
"Tiểu Nam, con và ba mẹ con..." Mẹ Hạ nhịn không được mở miệng, lúc trước cảm thấy cho tới giờ Phó Nam Cẩm chưa từng nhắc đến gia đình của mình hơi kỳ quái, hôm nay thấy ba mẹ anh, cảm thấy không ổn chút nào.
"Mẹ, đừng hỏi nữa."" Hạ Hề ngắt lời mẹ Hạ.
"Được, mẹ không hỏi, Tiểu Nam, con cứ tập trung lái xe." Trong lòng mẹ Hạ tràn ngập lo lắng, gia đình Phó Nam Cẩm không giàu thì cũng quyền thế, không giống nhà giàu mới nổi, ông nội tràn ngập uy nghiêm, trên người ba anh mang theo hơi thở nồng đậm của giới tri thức, mẹ anh lại cao quý thanh lịch, đứng cùng với gia đình họ trên đường lập tức đã thấy không hợp.
Nếu Hạ Hề bước vào nhà này, về sau...
Phó Nam Cẩm cầm điện thoại gọi Kiều Văn Ngộ, trầm giọng nói: "Ông nội đã trở lại, cậu đoán sai thời gian rồi." Sau đó cúp máy.
Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, nếu là lúc mới bắt đầu biết anh, Hạ Hề nhìn khuôn mặt không biểu cảm lạnh nhạt của Phó Nam Cẩm, nhất định sẽ không phát hiện ra điều gì.
Nhưng sau thời gian dài ở chung như vậy, Hạ Hề rất dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc trên người Phó Nam Cẩm, có cảm xúc không hiện trên mặt, nhưng lại che giấu trong lòng.
Chiếc xe lái vào khuôn viên của khách sạn cao cấp nhất, đi qua con đường nhỏ trải dài bóng cây, sau đó dừng lại ở một căn biệt thự ba tầng tên là "Vọng Giang Các".
Đoạn đường này, An An đã quen thuộc với ba mẹ Phó, ôm cổ họ ngọt ngào gọi: "Ông nội, bà nội."
"Tình thân huyết thống đúng là không làm giả được."" Mẹ Hạ nói.
Hạ Hề: "Mẹ, lời mẹ nói thật chua.""
"Nói bậy bạ gì đó." Mẹ Hạ trừng mắt nhìn cô, nhưng quả thật có chút chua xót.
Mọi người theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ lên tầng ba, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đi cuối cùng, trước khi bước vào đại sảnh, Hạ Hề kéo lấy cánh tay Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm quay đầu nhìn cô.
Hạ Hề cảm thấy quần áo bao lấy cánh tay anh cứng ngắc.
Hai người nhìn nhau ba giây, Phó Nam Cẩm đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô ra sau tai: "Sao thế?"
"Nhìn thấy ba mẹ không vui sao?" Hạ Hề có thể giải thích được khúc mắc giữa anh và ông nội, nhưng thấy anh đối xử với ba mẹ mình như thế cũng hơi tò mò.
"Không có gì là vui hay không vui, đã lâu rồi chưa gặp."
"Anh không muốn nói gì với em sao?" Hạ Hề hỏi.
"Có rất nhiều, nhưng lại không biết mở miệng thế nào."
"Được." Hạ Hề gật đầu, sau đó tiến lên một bước, ôm lấy eo của anh, vỗ lưng anh: "Phó Nam Cẩm, thả lỏng một chút, đừng sợ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook