****

Chưa đầy hai khắc sau, Chu Nghĩa đã dẫn Xuân Bình đi tới.

"Tiểu thư thật sự ở đây ư! Thật cám ơn trời đất!" Vẻ mặt Xuân Bình rất kích động, xem ra đã lo đến sắp khóc rồi.

"Xuân Bình, em không sao chứ? Vừa rồi có gặp phiền toái gì hay không?" Tư Đồ Phỉ Nhi quan tâm hỏi.

"Không có, những người đó vốn đuổi theo em, sau đó hình như nhận ra có gì đó không đúng nên tất cả bọn họ đều quay trở lại, Xuân Bình thật lo lắng, may mắn tiểu thư không có làm sao."

"Thật ra thì vừa rồi suýt chút nữa đã bị họ bắt được, nhờ có vị công tử này đã cứu ta." Tư Đồ Phỉ Nhi nói xong, cảm kích nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh.

Lạc Thiên Hách nhìn chủ tớ hai người họ, nghĩ thầm hai cô gái yếu đuối này nếu bị mấy tráng hán vừa rồi đuổi theo, nhất định sẽ không chạy thoát.Mà hắn thật lòng hy vọng nàng không bị ép gả cho người mà nàng không muốn gả.

"Không bằng như vậy đi, hai vị cứ đi chung xe ngựa của ta, để ta đưa hai người một đoạn đường đến trấn bên, như vậy cũng tương đối an toàn hơn, được không?"

"Đương nhiên là được, vậy thì tốt quá, đa tạ công tử, công tử thật là ân nhân của Phỉ Nhi." Tư Đồ Phỉ Nhi tự đáy lòng cảm thấy may mắn vì mình gặp được người tốt.

"Không dám nhận, hai chữ ‘ân nhân’ này thực sự quá nặng lời rồi, tại hạ họ Lạc, có lẽ lớn hơn cô nương mấy tuổi, không bằng cô nương gọi ta là Lạc đại ca đi!" Lạc Thiên Hách cười nói.

Nụ cười nhợt nhạt này, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn càng thêm mê người, Tư Đồ Phỉ Nhi chỉ cảm thấy tim mình càng đập loạn nhịp hơn.

"Được, cám ơn Lạc đại ca." Tư Đồ Phỉ Nhi nhẹ gọi một tiếng, gò má cũng hơi ửng hồng.

Hai gò má nàng ửng đỏ khiến dung nhan xinh đẹp tú lệ càng tăng thêm mấy phần kiều mỵ, Lạc Thiên Hách bất giác nhìn không chớp mắt, cũng không nhịn được nhớ đến vừa rồi ôm mỹ nhân mềm mại vào trong ngực, cùng với hương thơm nhàn nhạt trên người nàng. . . . . .

Hắn có thể cảm thấy tronglòng dâng lên cảm xúc rung động khác thường, nhưng giờ phút này không phải thời điểm để tìm hiểu xem loại cảm giác này vì sao mà có.

"Đừng khách khí, chúng ta mau lên đường thôi! Nếu để những tên kia đuổi theo lần nữa thì sẽ rất phiền phức."

"Ừ."

Tư Đồ Phỉ Nhi và Xuân Bình ngồi vào xe ngựa, Lạc Thiên Hách và Chu Nghĩa ngồi ở đằng trước.

Xe ngựa được Chu Nghĩa điều khiển, đi khoảng hơn nửa canh giờ, bọn họ tới được trấn nhỏ bên cạnh. Xe dừng lại bên ngoài một quán trà, sau đó để Tư Đồ Phỉ Nhi và Xuân Bình xuống xe ngựa.

"Nơi này có lẽ an toàn rồi." Lạc Thiên Hách lên tiếng nói. "Thủ hạ của đại ca cô nương chắc vẫn còn đang tìm kiếm xung quanh quán cơm vừa nãy, không thể đuổi tới nhanh như vậy được."

"Đa tạ Lạc đại ca, vậy. . . . . . Chúng ta cũng nên cáo từ rồi." Tư Đồ Phỉ Nhi nói xong, bất chợt có cảm xúc luyến tiếc khó hiểu dâng lên.

Nhìn dung nhan xinh đẹp cùng với đôi mắt mơ hồ ẩn hiện sự thương cảm ly biệt của nàng, Lạc Thiên Hách cảm thấy lòng mình giống như bị cái gì đó buộc chặt, có loại kích động không muốn rời khỏi nàng.

Nhưng hắn phải đến vùng núi cao trùng điệp ở Đông Bắc, tìm kiếm loài hoa độc hiếm thấy để điều chế thuốc giải, mà nàng phải đi đến chỗ người thân của nàng.

Bọn họ rõ ràng là không cùng đường, hôm nay gặp nhau chẳng qua cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn vô tình gặp gỡ trên đường mà thôi. . . . . .

"Vậy. . . . . . Cô nương hãy bảo trọng." Lạc Thiên Hách mở miệng trước, cố gắng xóa bở đi sự rối rắm mờ hồ thoáng qua đáy lòng.

Tư Đồ Phỉ Nhi gật gật đầu một, mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng là nàng vẫn phải chấn chỉnh lại tinh thần, cong khóe miệng dành cho hắn một nụ cười xinh đẹp nhất.

"Ta biết rồi, đa tạ Lạc đại ca, huynh cũng hãy tự bảo trọng." Cáo biệt xong Tư Đồ Phỉ Nhi dẫn theo Xuân Bình xoay người rời đi.

Lạc Thiên Hách nhìn theo bóng dáng của các nàng, cho đến khi bóng các nàng đã đi xa, hắn mới thu hồi tầm mắt.

"Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi!" Hắn mở miệng nói với Chu Nghĩa.

Ngồi vào xe ngựa, Lạc Thiên Hách không tự chủ được hồi tưởng lại những sự việc mới xảy ra vừa rồi, nghĩ tới đôi mắt hoảng hốt khẩn cầu của nàng, nghĩ tới sự bất đắc dĩ của nàng lúc nhắc tới việc bị đại ca bức hôn, nghĩ tới nụ cười xinh đẹp như hoa trước khi nàng rời đi. . . . . .

Đây là lần đầu trong cuộc đời, có một người con gái chiếm cứ tâm tư của hắn, nhưng bọn họ ngay cả biết lai lịch của đối phương cũng không kịp biết, tương lai chỉ sợ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Sức ép khó chịu tích tụ trong ngực khiến Lạc Thiên Hách thở ra một hơi dài.

Hắn nhắm mắt lại, muốn chợp mắt ngủ một lát nhưng trong đầu lại bỗng hiện lên dung nhan xinh đẹp trong sáng vừa rồi . . . . . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương