Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
-
Chương 48
Editor: Yuu
“Này, cứ nói đi.” Hứa Công Thành đặt mạnh tách trà xuống bàn trà bằng thủy tinh. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau phát ra vô cùng chói tai, ở trong căn nhà không có người nói chuyện đặc biệt rõ ràng.
Vân Khê ngồi ngay ngắn ở một bên ghế sofa, chăm chú lắng nghe.
“Khụ khụ…” Hứa Công Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắng giọng nói: “Ba nghe nói, con rất thân với nam sinh tên Sở Mặc ở trong trường hả?”
Ngụ ý là nghe được một vài lời bàn tán.
“Đúng vậy…” Vương Thu Từ sờ tóc mái trên trán Vân Khê: “Bởi vì thằng bé thích con, cho nên nó mới chắn nhát dao cho con đúng không?” Trên gương mặt Vương Thu Từ nở một nụ cười hiền từ, nhưng nó lại khiến Vân Khê có chút sợ hãi.
“Không…” Vân Khê lập tức phủ nhận, nói: “Cậu ấy chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi…Cậu ấy không thích con…” Cô ngồi thẳng lưng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại không có cách nào có thể thoát khỏi ánh mắt đầy kinh nghiệm của Vương Thu Từ.
Đứa con gái bò ra từ trong bụng bà, đến bộ dạng nói dối của nó như thế bà đều rõ như hai lòng bàn tay.
“Vân Khê.” Vương Thu Từ mở miệng: “Với ba mẹ mà con cũng muốn giấu giếm gì sao?” Bà mỉm cười nhìn Vân Khê, nói.
Vân Khê cảm thấy sống lưng mình đều lạnh buốt.
Vương Thu Từ đổi chủ đề, bà cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà: “Khê Khê, con có biết gần đây tại sao ba mẹ lại bận rộn thế không?”
Bà không còn nói về Sở Mặc nữa, mà cố tình lại như vô tình nói về công việc kinh doanh gần đây.
“Gần đây, ba và mẹ đều bận rộn chạy tới chạy lui ở cục Thuế. Chúng ta cũng đã thông qua rất nhiều mối quan hệ, nhưng đều không được…” Vương Thu Từ nhíu mày, khẽ thở dài: “Vì cục Thuế không nhả ra nên ba mẹ cũng không thể thoát ra được. Trong tay nắm giữ quá nhiều hàng hóa, người mua không tiếp nhận, ba mẹ cũng đã đích thân chuyển hàng tới, nhưng bây giờ… Bây giờ…” Bà nghẹn ngào, thực sự không thể nói nên lời hoàn chỉnh.
Hứa Công Thành căng da đầu, nói tiếp: “Bây giờ công ty của ba mẹ đang ở trong một tình huống rất khó khăn. Ba thậm chí còn không thể kết toán tiền lương tháng sau cho nhân viên…”
Sau khi nghe những lời ba mẹ nói, trong lúc nhất thời, Vân Khê không biết nên nói cái gì.
Im lặng.
Im lặng một lúc thật lâu.
Trong không gian, ngoại trừ tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên của Vương Thu Từ, thậm chí tiếng rơi của một sợi tóc xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Người phá vỡ sự im lặng chính là Vân Khê.
Cô thở dài, dường như đã dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình: “Ba mẹ muốn con làm gì…” Giọng cô nhỏ nhẹ và bình tĩnh, như thể đang nói về những chuyện vô cùng bình thường diễn ra thường ngày. Nhưng Vân Khê biết, có lẽ tại thời điểm này, sự lựa chọn của cô chính là mấu chốt của tất cả.
Lựa chọn hoặc từ bỏ.
Mọi thứ đều có quyết định của nó.
Nghe Vân Khê nói xong, trong ánh mắt của Vương Thu Từ lập tức lộ ra một tia nhìn tham lam, như thể bà đang muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, nắm chặt nó trong lòng bàn tay và không để nó trôi đi mất.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để xoay chuyển tình thế.
Hứa Công Thành liên tục thở dài sau khi nghe Vân Khê nói, ông lắc đầu, nói: “Là ba không làm được gì, là ba không làm được gì…”
Câu nói của ông khiến Vân Khê không thể nói nên lời thật lâu, một vài lời nói nghẹn chặt ở trong lồng ngực cô, muốn nói ra, lại khó có thể mở miệng.
Bởi vì đây là ba mẹ đã nuôi dạy cô suốt 17 năm qua.
Vân Khê quay lưng lại với ánh sáng, nhìn mái tóc đã bắt đầu điểm bạc của ba mẹ dưới ánh đèn. Từng sợi bạc điểm xuyết trên thái dương, tóc đen hỗn độn cùng với tóc trắng. Quầng thâm mắt nặng trĩu, lưng không còn được thẳng vì thời gian qua làm việc vất vả. Đôi vai vững chãi đã từng dễ dàng nâng đỡ cô cũng bắt đầu chùng xuống.
Khi ba mẹ còn sống, bạn sẽ biết nơi mình được sinh ra ở đâu; nhưng khi ba mẹ chết đi, con đường duy nhất bạn có thể đi trong cuộc sống chính là hướng đến cái chết.
“Muốn con đến tìm Sở Mặc phải không?” Vân Khê ngẩng đầu, lời nói của cô vô cùng khí phách, không pha lẫn chút cảm xúc gì, cũng không có cảm xúc hổ thẹn trong đó.
Vương Thu Từ lập tức phản ứng lại, nhưng Hứa Công Thành lại giành trước một bước, nói: “Có lẽ Sở Mặc không thể xử lý được vấn đề này…”
Câu nói của ông như một nhát búa bổ thật mạnh vào tim Vân Khê, và cô lập tức hiểu ra.
Vân Khê cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát. Rồi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như trống rỗng, giống như một con rối được người ta điều khiển bằng những sợi dây thừng: “Vậy, muốn con tới tìm anh trai của Sở Mặc, Sở Từ đúng không ạ?”
Vân Khê nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ.
Người đó mặc một bộ tây trang màu xám cùng với một chiếc đồng hồ được thiết kế tinh xảo trên cổ tay, mái tóc được vuốt keo gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm, cái mũi thẳng tắp cùng làn môi mỏng.
Người đó giống hệt Sở Mặc.
Điều đó khiến cô không thể căm ghét sự kiêu ngạo và coi thường người khác của anh ta.
Cô mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ, chỉ nghe thấy môi mỏng của Sở Từ hừ nhẹ một tiếng.
Mà cô còn nghe rõ được bốn chữ, tự mình đa tình.
Ngay lúc này, cô mới hoàn toàn hiểu ra điều đó.
Hóa ra ngay từ lần gặp đầu tiên, Sở Từ đã biết rằng, chính cô tự mình đa tình, đối với Sở Mặc, đối với Sở gia mà tự mình đa tình.
Bởi vì, cô căn bản không xứng.
“Con biết rồi.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt Vân Khê lúc này đã rõ ràng hơn: “Hai ngày nữa con sẽ liên lạc với Sở Từ.”
Còn về việc Sở Từ có đáp ứng hay không, điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của cô.
Đột nhiên, một gánh nặng lớn như vậy đè nặng trên vai cô, khiến cô vô cùng khó thở.
Khi Vương Thu Từ nghe thấy Vân Khê đồng ý, lập tức chuyển từ bộ dạng khóc lóc sang mỉm cười. Bà nắm lấy tay Vân Khê, cười nói: “Người ta vẫn thường nói con gái chính là cái áo bông nhỏ tri kỉ của người mẹ. Đúng là người xưa nói không sai mà.”
Vân Khê cười gượng gạo.
“Không còn sớm nữa, con mau lên phòng đi.” Lời nói của Vân Khê như một liều thuốc an thần đối với Vương Thu Từ, tảng đá lớn treo trong lòng bà cũng coi như đã rơi xuống một nửa. Bởi vậy, bà đặc biệt nói với Vân Khê: “Con nên hẹn gặp riêng anh trai của Sở Mặc, tốt nhất là đừng nói cho Sở Mặc biết. Nếu bị phát hiện, con có thể dùng một vài lý do lấy lệ để thằng bé không hiểu lầm.”
Đó là cách tốt nhất để có thể tỏ ra hòa bình một cách giả tạo, và mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Nếu điều đó không thể thực hiện được, nhưng người kia cũng đã dành tình cảm cho con gái của bà, thì chắc cũng vẫn có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua chuyện trong quá khứ.
Đáng tiếc, khi lời nói đến tai Vân Khê, nó lại không phải như vậy.
Trong lòng cô, chỉ có thể là đen và trắng, hoặc là chỉ có đen hoặc là chỉ có trắng.
Không có sự mơ hồ nào cả.
Vân Khê ngoan ngoãn đi lên tầng rửa mặt, ở trong nhà tắm, cô gọi điện cho Sở Mặc.
“Tút tút tút ——” Trong điện thoại truyền đến từng tiếng vang, nhưng lại không có ai trả lời.
“Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Trái tim Vân Khê tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, cô lúc này giống như một lữ hành ở giữa sa mạc, biết rõ là không có nước, nhưng vẫn hy vọng sẽ có người tới cứu mình.
Vân Khê nhìn chiếc điện thoại trong tay, giao diện dần mờ đi rồi tắt hẳn, giống như cô đang dần chìm vào trong vực thẳm, dần chìm vào sự im lặng chết chóc.
Ngày hôm sau đi học.
Dưới cái nắng lạnh của mùa thu.
Học sinh trong trường chán nản nghe bài phát biểu dưới cờ, giọng nói nhè nhẹ của hiệu trưởng giống như là một liều thuốc ngủ cho mọi người. Các học sinh đang đứng dần cúi đầu xuống, đôi mắt ngái ngủ, giống như những bông hoa lười nhác đung đưa trong sân thể dục.
Cho đến khi hiệu trưởng nói lớn, như công tắc đánh thức cơn buồn ngủ của tất cả học sinh.
“…Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, ưu tiên hàng đầu của các em bây giờ là cái gì? Là học tập! Nhưng… Vẫn có rất nhiều học sinh làm những việc không đàng hoàng, tâm tư không đặt vào việc học tập, chỉ nghĩ tới làm việc riêng, chơi game, yêu đương!”
“Vì vậy, để theo kịp tinh thần và phương châm trường học của chúng ta, nhà trường yêu cầu một số học sinh vi phạm các nguyên tắc của trường vào tháng trước sẽ lên đây để kiểm điểm chính bản thân mình. Nói cho các bạn học trong trường rằng mình đã vi phạm nội quy gì để cho những học sinh còn tồn đọng lại trong đầu những suy nghĩ vi phạm những nội quy đó biết mà suy xét. Lần này là đứng trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong nhà trường làm kiểm điểm. Lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các em như vậy.”
“Sau đây, mời học sinh của lớp 12-2…”
Những học sinh phải làm kiểm điểm từng người bước lên bục sân khấu, học sinh phía dưới cũng đã tỉnh giấc và bắt đầu xôn xao. Mặc dù nói là nghe bản kiểm điểm, nhưng nó giống như là xem náo nhiệt hơn.
Bọn họ muốn nhìn xem những học sinh hư ngày thường nghịch ngợm, vô kỷ luật sẽ đứng trước toàn trường và các giáo viên hối lỗi sửa sai như thế nào.
Vân Khê ở bên dưới nhón chân nhìn bóng dáng Sở Mặc trên sân khấu.
“Này, Vân Khê.” Giọng nói của Trần Nhân vang lên ở phía sau: “Sở Mặc cũng phải lên làm kiểm điểm à?”
Vân Khê dường như cảm nhận được giọng điệu của Trần Nhân có chút hả hê khi người khác gặp nạn.
Vân Khê im lặng gật đầu.
Nhưng ánh mắt trước sau vẫn không rời đi.
“Yên tâm đi.” Trần Nhân vỗ vào lưng Vân Khê, phát ra một âm thanh vô cùng giòn giã, khiến Vân Khê phải nhăn mặt lại vì đau đớn: “Sở Mặc nhà cậu dù sóng to gió lớn như thế nào cũng vượt qua được thì lần kiểm điểm này có là gì chứ. Cùng lắm cũng chỉ là cầm bản kiểm điểm đã được soạn thảo ra trước thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Giọng nói thờ ơ của Trần Nhân vang lên, Vân Khê nín thở. Mặc dù cô biết đối với Sở Mặc mà nói, việc này cũng không thể khiến Sở Mặc phải nhướng mày, nhưng cô… Vẫn vô thức mà thấy lo lắng cho cậu.
Cho đến khi Sở Mặc đi lên sân khấu.
Vóc dáng của cậu vô cùng cao, lại gầy, đứng ở trên sân khấu, micro có vẻ hơi thấp hơn. Hai chân cậu mở rộng ra, cong lưng xuống mới có thể sát lại gần micro.
Toàn bộ sân thể dục vô thức im lặng.
Chỉ có một vài tiếng xì xào nho nhỏ vang lên không ngừng.
“Đây là Sở Mặc của lớp 11-1 sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ta thực sự tình nguyện lên sân khấu đọc kiểm điểm sao? Cậu ta không phải là phú nhị đại sao, là người sẵn sàng thỏa hiệp với trường học?”
“Không biết, cậu ấy đã làm điều gì mà phải đọc kiểm điểm trước toàn trường vậy? Không phải cậu ấy rất coi trọng mặt mũi mình sao?”
“Ai biết được, nghe nói là yêu đương bị trường học phát hiện thì phải? Ồ! Tớ nhớ ra rồi, không phải cậu ấy đã thổ lộ với hoa khôi lớp cậu ấy rồi bị giáo viên phát hiện sao?”
“À, đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy. Lần trước thi đấu bóng rổ nghe nói cô bạn hoa khôi đó còn đến. Đúng thật là rất xinh đẹp, da trắng chân lại dài, không thiếu một cái gì, khó trách Sở Mặc lại nhìn trúng người ta.”
“Nghe nói là dân múa ba lê đấy. Cậu biết điều này không? Các cô gái múa ba lê vô cùng khí chất, kể cả đi đường họ cũng trông khác với những người khác…”
Những lời nghị luận sôi nổi vang lên không dứt, nhưng Vân Khê cũng không bận tâm quá nhiều tới nó. Cô nhìn không chớp mắt Sở Mặc đang đứng trên sân khấu, chỉ thấy cậu cầm micro lên một cách thiếu kiên nhẫn. Trong lúc đó, cậu còn túm lấy cái dây micro màu đen, micro truyền đến một tiếng ồn chói tai, bị cậu lập tức ngăn lại.
Cậu thậm chí còn không thèm sử dụng micro để truyền giọng nói của mình đi.
“Khụ khụ…” Cậu hắng giọng, cầm lấy tờ giấy nhỏ trong tay và bắt đầu niệm như một tu sĩ: “Tôi, Sở Mặc của lớp 11-1…”
Ngay cả khi không có micro, toàn bộ sân trường vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn của cậu rõ ràng.
“Tôi đã không thực hiện triệt để kỷ luật và nội quy của nhà trường, đã tự ý hành động bằng sự bốc đồng của mình…” Giọng nói của cậu vô cùng phẳng lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bản thảo trong tay, đến một cái hít sâu cũng không có.
Ngay cả Vân Khê cũng cảm thấy mệt mỏi vì cậu.
Nhưng… Điều này mới chỉ là khởi đầu.
Ngay khi cậu vừa mới đọc xong những chữ cuối cùng, toàn trường cũng đã sẵn sàng để vỗ tay. Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ micro.
“Shh, tất cả những gì tôi vừa nói đều là đánh rắm.”
“Này, cứ nói đi.” Hứa Công Thành đặt mạnh tách trà xuống bàn trà bằng thủy tinh. Tiếng thủy tinh va chạm vào nhau phát ra vô cùng chói tai, ở trong căn nhà không có người nói chuyện đặc biệt rõ ràng.
Vân Khê ngồi ngay ngắn ở một bên ghế sofa, chăm chú lắng nghe.
“Khụ khụ…” Hứa Công Thành nắm chặt hai tay thành nắm đấm, hắng giọng nói: “Ba nghe nói, con rất thân với nam sinh tên Sở Mặc ở trong trường hả?”
Ngụ ý là nghe được một vài lời bàn tán.
“Đúng vậy…” Vương Thu Từ sờ tóc mái trên trán Vân Khê: “Bởi vì thằng bé thích con, cho nên nó mới chắn nhát dao cho con đúng không?” Trên gương mặt Vương Thu Từ nở một nụ cười hiền từ, nhưng nó lại khiến Vân Khê có chút sợ hãi.
“Không…” Vân Khê lập tức phủ nhận, nói: “Cậu ấy chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi…Cậu ấy không thích con…” Cô ngồi thẳng lưng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại không có cách nào có thể thoát khỏi ánh mắt đầy kinh nghiệm của Vương Thu Từ.
Đứa con gái bò ra từ trong bụng bà, đến bộ dạng nói dối của nó như thế bà đều rõ như hai lòng bàn tay.
“Vân Khê.” Vương Thu Từ mở miệng: “Với ba mẹ mà con cũng muốn giấu giếm gì sao?” Bà mỉm cười nhìn Vân Khê, nói.
Vân Khê cảm thấy sống lưng mình đều lạnh buốt.
Vương Thu Từ đổi chủ đề, bà cầm tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm trà: “Khê Khê, con có biết gần đây tại sao ba mẹ lại bận rộn thế không?”
Bà không còn nói về Sở Mặc nữa, mà cố tình lại như vô tình nói về công việc kinh doanh gần đây.
“Gần đây, ba và mẹ đều bận rộn chạy tới chạy lui ở cục Thuế. Chúng ta cũng đã thông qua rất nhiều mối quan hệ, nhưng đều không được…” Vương Thu Từ nhíu mày, khẽ thở dài: “Vì cục Thuế không nhả ra nên ba mẹ cũng không thể thoát ra được. Trong tay nắm giữ quá nhiều hàng hóa, người mua không tiếp nhận, ba mẹ cũng đã đích thân chuyển hàng tới, nhưng bây giờ… Bây giờ…” Bà nghẹn ngào, thực sự không thể nói nên lời hoàn chỉnh.
Hứa Công Thành căng da đầu, nói tiếp: “Bây giờ công ty của ba mẹ đang ở trong một tình huống rất khó khăn. Ba thậm chí còn không thể kết toán tiền lương tháng sau cho nhân viên…”
Sau khi nghe những lời ba mẹ nói, trong lúc nhất thời, Vân Khê không biết nên nói cái gì.
Im lặng.
Im lặng một lúc thật lâu.
Trong không gian, ngoại trừ tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên của Vương Thu Từ, thậm chí tiếng rơi của một sợi tóc xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Người phá vỡ sự im lặng chính là Vân Khê.
Cô thở dài, dường như đã dùng hết tất cả sức lực còn lại của mình: “Ba mẹ muốn con làm gì…” Giọng cô nhỏ nhẹ và bình tĩnh, như thể đang nói về những chuyện vô cùng bình thường diễn ra thường ngày. Nhưng Vân Khê biết, có lẽ tại thời điểm này, sự lựa chọn của cô chính là mấu chốt của tất cả.
Lựa chọn hoặc từ bỏ.
Mọi thứ đều có quyết định của nó.
Nghe Vân Khê nói xong, trong ánh mắt của Vương Thu Từ lập tức lộ ra một tia nhìn tham lam, như thể bà đang muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng, nắm chặt nó trong lòng bàn tay và không để nó trôi đi mất.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để xoay chuyển tình thế.
Hứa Công Thành liên tục thở dài sau khi nghe Vân Khê nói, ông lắc đầu, nói: “Là ba không làm được gì, là ba không làm được gì…”
Câu nói của ông khiến Vân Khê không thể nói nên lời thật lâu, một vài lời nói nghẹn chặt ở trong lồng ngực cô, muốn nói ra, lại khó có thể mở miệng.
Bởi vì đây là ba mẹ đã nuôi dạy cô suốt 17 năm qua.
Vân Khê quay lưng lại với ánh sáng, nhìn mái tóc đã bắt đầu điểm bạc của ba mẹ dưới ánh đèn. Từng sợi bạc điểm xuyết trên thái dương, tóc đen hỗn độn cùng với tóc trắng. Quầng thâm mắt nặng trĩu, lưng không còn được thẳng vì thời gian qua làm việc vất vả. Đôi vai vững chãi đã từng dễ dàng nâng đỡ cô cũng bắt đầu chùng xuống.
Khi ba mẹ còn sống, bạn sẽ biết nơi mình được sinh ra ở đâu; nhưng khi ba mẹ chết đi, con đường duy nhất bạn có thể đi trong cuộc sống chính là hướng đến cái chết.
“Muốn con đến tìm Sở Mặc phải không?” Vân Khê ngẩng đầu, lời nói của cô vô cùng khí phách, không pha lẫn chút cảm xúc gì, cũng không có cảm xúc hổ thẹn trong đó.
Vương Thu Từ lập tức phản ứng lại, nhưng Hứa Công Thành lại giành trước một bước, nói: “Có lẽ Sở Mặc không thể xử lý được vấn đề này…”
Câu nói của ông như một nhát búa bổ thật mạnh vào tim Vân Khê, và cô lập tức hiểu ra.
Vân Khê cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát. Rồi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt dường như trống rỗng, giống như một con rối được người ta điều khiển bằng những sợi dây thừng: “Vậy, muốn con tới tìm anh trai của Sở Mặc, Sở Từ đúng không ạ?”
Vân Khê nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ.
Người đó mặc một bộ tây trang màu xám cùng với một chiếc đồng hồ được thiết kế tinh xảo trên cổ tay, mái tóc được vuốt keo gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm, cái mũi thẳng tắp cùng làn môi mỏng.
Người đó giống hệt Sở Mặc.
Điều đó khiến cô không thể căm ghét sự kiêu ngạo và coi thường người khác của anh ta.
Cô mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Sở Từ, chỉ nghe thấy môi mỏng của Sở Từ hừ nhẹ một tiếng.
Mà cô còn nghe rõ được bốn chữ, tự mình đa tình.
Ngay lúc này, cô mới hoàn toàn hiểu ra điều đó.
Hóa ra ngay từ lần gặp đầu tiên, Sở Từ đã biết rằng, chính cô tự mình đa tình, đối với Sở Mặc, đối với Sở gia mà tự mình đa tình.
Bởi vì, cô căn bản không xứng.
“Con biết rồi.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt Vân Khê lúc này đã rõ ràng hơn: “Hai ngày nữa con sẽ liên lạc với Sở Từ.”
Còn về việc Sở Từ có đáp ứng hay không, điều đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của cô.
Đột nhiên, một gánh nặng lớn như vậy đè nặng trên vai cô, khiến cô vô cùng khó thở.
Khi Vương Thu Từ nghe thấy Vân Khê đồng ý, lập tức chuyển từ bộ dạng khóc lóc sang mỉm cười. Bà nắm lấy tay Vân Khê, cười nói: “Người ta vẫn thường nói con gái chính là cái áo bông nhỏ tri kỉ của người mẹ. Đúng là người xưa nói không sai mà.”
Vân Khê cười gượng gạo.
“Không còn sớm nữa, con mau lên phòng đi.” Lời nói của Vân Khê như một liều thuốc an thần đối với Vương Thu Từ, tảng đá lớn treo trong lòng bà cũng coi như đã rơi xuống một nửa. Bởi vậy, bà đặc biệt nói với Vân Khê: “Con nên hẹn gặp riêng anh trai của Sở Mặc, tốt nhất là đừng nói cho Sở Mặc biết. Nếu bị phát hiện, con có thể dùng một vài lý do lấy lệ để thằng bé không hiểu lầm.”
Đó là cách tốt nhất để có thể tỏ ra hòa bình một cách giả tạo, và mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Nếu điều đó không thể thực hiện được, nhưng người kia cũng đã dành tình cảm cho con gái của bà, thì chắc cũng vẫn có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua chuyện trong quá khứ.
Đáng tiếc, khi lời nói đến tai Vân Khê, nó lại không phải như vậy.
Trong lòng cô, chỉ có thể là đen và trắng, hoặc là chỉ có đen hoặc là chỉ có trắng.
Không có sự mơ hồ nào cả.
Vân Khê ngoan ngoãn đi lên tầng rửa mặt, ở trong nhà tắm, cô gọi điện cho Sở Mặc.
“Tút tút tút ——” Trong điện thoại truyền đến từng tiếng vang, nhưng lại không có ai trả lời.
“Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Trái tim Vân Khê tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, cô lúc này giống như một lữ hành ở giữa sa mạc, biết rõ là không có nước, nhưng vẫn hy vọng sẽ có người tới cứu mình.
Vân Khê nhìn chiếc điện thoại trong tay, giao diện dần mờ đi rồi tắt hẳn, giống như cô đang dần chìm vào trong vực thẳm, dần chìm vào sự im lặng chết chóc.
Ngày hôm sau đi học.
Dưới cái nắng lạnh của mùa thu.
Học sinh trong trường chán nản nghe bài phát biểu dưới cờ, giọng nói nhè nhẹ của hiệu trưởng giống như là một liều thuốc ngủ cho mọi người. Các học sinh đang đứng dần cúi đầu xuống, đôi mắt ngái ngủ, giống như những bông hoa lười nhác đung đưa trong sân thể dục.
Cho đến khi hiệu trưởng nói lớn, như công tắc đánh thức cơn buồn ngủ của tất cả học sinh.
“…Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, ưu tiên hàng đầu của các em bây giờ là cái gì? Là học tập! Nhưng… Vẫn có rất nhiều học sinh làm những việc không đàng hoàng, tâm tư không đặt vào việc học tập, chỉ nghĩ tới làm việc riêng, chơi game, yêu đương!”
“Vì vậy, để theo kịp tinh thần và phương châm trường học của chúng ta, nhà trường yêu cầu một số học sinh vi phạm các nguyên tắc của trường vào tháng trước sẽ lên đây để kiểm điểm chính bản thân mình. Nói cho các bạn học trong trường rằng mình đã vi phạm nội quy gì để cho những học sinh còn tồn đọng lại trong đầu những suy nghĩ vi phạm những nội quy đó biết mà suy xét. Lần này là đứng trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh trong nhà trường làm kiểm điểm. Lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các em như vậy.”
“Sau đây, mời học sinh của lớp 12-2…”
Những học sinh phải làm kiểm điểm từng người bước lên bục sân khấu, học sinh phía dưới cũng đã tỉnh giấc và bắt đầu xôn xao. Mặc dù nói là nghe bản kiểm điểm, nhưng nó giống như là xem náo nhiệt hơn.
Bọn họ muốn nhìn xem những học sinh hư ngày thường nghịch ngợm, vô kỷ luật sẽ đứng trước toàn trường và các giáo viên hối lỗi sửa sai như thế nào.
Vân Khê ở bên dưới nhón chân nhìn bóng dáng Sở Mặc trên sân khấu.
“Này, Vân Khê.” Giọng nói của Trần Nhân vang lên ở phía sau: “Sở Mặc cũng phải lên làm kiểm điểm à?”
Vân Khê dường như cảm nhận được giọng điệu của Trần Nhân có chút hả hê khi người khác gặp nạn.
Vân Khê im lặng gật đầu.
Nhưng ánh mắt trước sau vẫn không rời đi.
“Yên tâm đi.” Trần Nhân vỗ vào lưng Vân Khê, phát ra một âm thanh vô cùng giòn giã, khiến Vân Khê phải nhăn mặt lại vì đau đớn: “Sở Mặc nhà cậu dù sóng to gió lớn như thế nào cũng vượt qua được thì lần kiểm điểm này có là gì chứ. Cùng lắm cũng chỉ là cầm bản kiểm điểm đã được soạn thảo ra trước thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Giọng nói thờ ơ của Trần Nhân vang lên, Vân Khê nín thở. Mặc dù cô biết đối với Sở Mặc mà nói, việc này cũng không thể khiến Sở Mặc phải nhướng mày, nhưng cô… Vẫn vô thức mà thấy lo lắng cho cậu.
Cho đến khi Sở Mặc đi lên sân khấu.
Vóc dáng của cậu vô cùng cao, lại gầy, đứng ở trên sân khấu, micro có vẻ hơi thấp hơn. Hai chân cậu mở rộng ra, cong lưng xuống mới có thể sát lại gần micro.
Toàn bộ sân thể dục vô thức im lặng.
Chỉ có một vài tiếng xì xào nho nhỏ vang lên không ngừng.
“Đây là Sở Mặc của lớp 11-1 sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ta thực sự tình nguyện lên sân khấu đọc kiểm điểm sao? Cậu ta không phải là phú nhị đại sao, là người sẵn sàng thỏa hiệp với trường học?”
“Không biết, cậu ấy đã làm điều gì mà phải đọc kiểm điểm trước toàn trường vậy? Không phải cậu ấy rất coi trọng mặt mũi mình sao?”
“Ai biết được, nghe nói là yêu đương bị trường học phát hiện thì phải? Ồ! Tớ nhớ ra rồi, không phải cậu ấy đã thổ lộ với hoa khôi lớp cậu ấy rồi bị giáo viên phát hiện sao?”
“À, đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy. Lần trước thi đấu bóng rổ nghe nói cô bạn hoa khôi đó còn đến. Đúng thật là rất xinh đẹp, da trắng chân lại dài, không thiếu một cái gì, khó trách Sở Mặc lại nhìn trúng người ta.”
“Nghe nói là dân múa ba lê đấy. Cậu biết điều này không? Các cô gái múa ba lê vô cùng khí chất, kể cả đi đường họ cũng trông khác với những người khác…”
Những lời nghị luận sôi nổi vang lên không dứt, nhưng Vân Khê cũng không bận tâm quá nhiều tới nó. Cô nhìn không chớp mắt Sở Mặc đang đứng trên sân khấu, chỉ thấy cậu cầm micro lên một cách thiếu kiên nhẫn. Trong lúc đó, cậu còn túm lấy cái dây micro màu đen, micro truyền đến một tiếng ồn chói tai, bị cậu lập tức ngăn lại.
Cậu thậm chí còn không thèm sử dụng micro để truyền giọng nói của mình đi.
“Khụ khụ…” Cậu hắng giọng, cầm lấy tờ giấy nhỏ trong tay và bắt đầu niệm như một tu sĩ: “Tôi, Sở Mặc của lớp 11-1…”
Ngay cả khi không có micro, toàn bộ sân trường vẫn có thể nghe thấy giọng nói trầm khàn của cậu rõ ràng.
“Tôi đã không thực hiện triệt để kỷ luật và nội quy của nhà trường, đã tự ý hành động bằng sự bốc đồng của mình…” Giọng nói của cậu vô cùng phẳng lặng, ánh mắt chăm chú nhìn vào bản thảo trong tay, đến một cái hít sâu cũng không có.
Ngay cả Vân Khê cũng cảm thấy mệt mỏi vì cậu.
Nhưng… Điều này mới chỉ là khởi đầu.
Ngay khi cậu vừa mới đọc xong những chữ cuối cùng, toàn trường cũng đã sẵn sàng để vỗ tay. Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ micro.
“Shh, tất cả những gì tôi vừa nói đều là đánh rắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook