Ba Lần Gặp Gỡ
-
Chương 43: QUÁCH UYỂN NGHI
Chu Noãn cảm thấy gần đây Chu Diệc Mạch cứ quấn quýt lấy cô, nói sao nhỉ, đến mức như hình với bóng? Hình như còn quấn quýt hơn vậy nữa. Chu Noãn được yêu thương đến sợ, chồng cô uống nhầm thuốc à?
Hôm nay là cuối tuần, Chu Diệc Mạch lại bận rộn công việc nên không có thời gian quấn lấy cô, Chu Noãn thấy không quen chút nào.
Cô cảm khái, thói quen của con người thật đáng sợ.
Chu Noãn đứng ở ban công nhìn trời, tuy là mùa đông nhưng lại nắng ấm, cô bèn dắt Tuế Tuế ra ngoài dạo phố.
Chu Noãn vừa ra khỏi nhà không lâu thì Quách Uyển Nghi lại đến nơi.
Quách Uyển Nghi cố ý để chú Trần chọn ngày Chu Diệc Mạch không ở nhà, bà không muốn cho anh biết mình đi gặp Chu Noãn.
Có một số việc, bà chỉ muốn nói với một mình Chu Noãn mà thôi.
Nghe tiếng chuông cửa, dì Lý tự hỏi giờ này làm gì có ai về chứ, mở cửa thấy Quách Uyển Nghi, bà giật mình: "Uyển Nghi đấy à? Diệc Mạch không ở nhà..."
"Chị Lý, em đến gặp nó."
Dù Quách Uyển Nghi chưa chỉ tên gọi họ, nhưng dì Lý cũng biết rõ bà nói đến Chu Noãn.
"Noãn Noãn ấy à... Con bé mang Tuế Tuế ra ngoài, lát nữa sẽ về." dì Lý nói.
"Vậy em chờ ở đây vậy." Quách Uyển Nghi xoa tay, gió bên ngoài khá to. Dì Lý vội để bà vào nhà, Quách Uyển Nghi ngồi trên sô pha, dì Lý đưa cho bà chén nước nóng làm ấm tay.
Dì Lý quay lại nhìn thoáng qua Trần Tuyền, vẻ mũi đầy nghi hoặc, Trần Tuyền lắc đầu.
Dì Lý hiểu ý, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, thở dài, e rằng Noãn Noãn khó mà qua cửa ải này của Uyển Nghi.
Đợi đã lâu, Quách Uyển Nghi vẫn chưa thấy Chu Noãn về bèn dạo một vòng quanh nhà Chu Diệc Mạch.
Bà đi đến vườn hoa, khen vườn sắp xếp rất đẹp. Dì Lý nói cho bà biết là Chu Noãn mỗi ngày dốc lòng chiếu cố mới có thể đẹp như vậy. Quách Uyển Nghi nghe xong, lại khẽ nhíu mày.
Khi vào lại trong nhà, Quách Uyển Nghi chỉ một phòng hỏi:: "Chị Lý, căn phòng này để làm gì?"
Dì Lý cười nói: "Là phòng đàn của Noãn Noãn."
"Phòng để đàn?"
Quách Uyển Nghi thấy hứng thú, bà xuất thân là ca sĩ, cũng có biết một vài nhạc cụ, am hiểu nhất chính là dương cầm.
Quách Uyển Nghi đẩy cửa đi vào, căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, trong góc đặt một cây đàn dương cầm kiểu cũ. Bà đi qua, mở nắp đàn, sờ nhẹ vài phím đàn trắng đen, âm thanh du dương vang lên.
Khóe miệng bà cong lên, bà ngồi xuống bắt đầu đàn.
Đang đánh say sưa, Quách Uyển Nghi chợt nhìn thấy một vật bên phải đàn, tay chợt dừng lại, tiếng đàn im bặt.
Ở bên phải thân đàn có khắc hai chữ, Quách Uyển Nghi mở to mắt, hai tay run rẩy xoa lên hai chữ "G&Q" kia, mắt rưng rưng lệ, nghèn nghẹn mũi.
Cây dương cầm này...
Quách Uyển Nghi lại bắt đầu quan sát, đây chính là cây dương cầm bà và Khâu Mộng Anh từng cùng nhau luyện tập hơn bốn mươi năm trước. Chữ viết ở trên là biểu tượng cho tình bạn của hai người, lúc đó hai người nảy ra ý tưởng kì lạ, vụng về cầm dao con khắc lên hai chữ đó trên thân đàn.
* Chú thích: Phiên âm của "Quách Uyển Nghi" là "Guōwǎnyí", của Khâu Mộng Anh là "Qiūmèngyīng", lần lượt bắt đầu bằng G và Q.
"Mộng Anh..."
Quách Uyển Nghi đau lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Khâu Mộng Anh quỳ ở trước mặt mình, cầu xin bà thuyết phục chồng không rút tiền lại, nhưng bà lại bất lực.
Quách Uyển Nghi ôm tâm tình nặng nề ra khỏi phòng để đàn, ngồi trên sô ha ngồi yên chờ Chu Noãn trở về.
Cứ vậy đợi suốt một ngày.
Gần tối, Chu Noãn mới vui vẻ dẫn Tuế Tuế trở về.
Dì Lý vội vàng đi tới cửa, nói cho cô biết Quách Uyển Nghi đã đến.
Chu Noãn giật mình.
Trước đó không lâu khi ăn tết, ấn tượng đầu tiên của Chu Noãn đối với Quách Uyển Nghi là dịu dàng ưu nhã cao quý, thanh cao như vậy mới có thể nuôi một đứa con trai tốt như Chu Diệc Mạch.
Cô nắm chặt tay Tuế Tuế nói: "Tuế Tuế, chúng ta cùng đi chào bà nội nào."
Tuế Tuế trốn đến sau lưng dì Lý, lúc ăn tết, thái độ của Quách Uyển Nghi với Tuế Tuế lãnh đạm khiến con bé hơi sợ.
Chu Noãn dắt Tuế Tuế đến phòng khách, Quách Uyển Nghi ngồi ngay ngắn trên sô pha. Tuế Tuế chào hỏi xong trốn ngay đến sau lưng dì Lý, Chu Noãn ra hiệu bảo dì Lý đưa Tuế Tuế đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Chu Noãn và Quách Uyển Nghi.
Giống với khi ăn tết, Quách Uyển Nghi vẫn có chút giật mình với dung mạo của Chu Noãn.
"Chào... chào mẹ..." Chu Noãn thay đổi xưng hô, cách gọi này sao mà xa lạ với cô quá
Giọng nói của Chu Noãn kéo Quách Uyển Nghi về với thực tế.
Quách Uyển Nghi sực tỉnh, ra vẻ xa cách đáp: "Cháu gọi tôi là dì được rồi, nói cho cùng tôi vẫn chưa chấp nhận chuyện của cháu với Diệc Mạch."
Bà không để cho Chu Noãn bất luận cơ hội gì chen miệng vào.
Chu Noãn đứng người, Quách Uyển Nghi thấy cô như vậy mới nghĩ có phải mình nặng lời quá không.
Bà vẫy tay với Chu Noãn, giọng nói dịu xuống: "Tới ngồi đi, trời rất lạnh."
Ánh mắt Quách Uyển Nghi dừng trên cái mũi ửng hồng và bàn tay đông lạnh của Chu Noãn.
Bà nâng chén trà lên, hỏi: "Trời lạnh như thế này, ra khỏi nhà sao không đeo găng tay."
"Không sao ạ." Chu Noãn lí nhí đáp.
Thấy phản ứng của Chu Noãn như vậy, Quách Uyển Nghi thấy áy náy không thôi, vốn bà chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, ai ngờ lại khiến cô sợ hãi.
"Cháu không cần sợ tôi, tôi..." Quách Uyển Nghi cũng không biết nói gì cho phải.
"Không đâu ạ." Chu Noãn tiếp lời: "Cháu sẽ không sợ bác." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Quách Uyển Nghi.
Nụ cười ấm áp của cô khiến Quách Uyển Nghi ngơ ngẩn.
Quách Uyển Nghi đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài phòng khách, nói: "Ta không phải là không thích cháu..."
Chu Noãn im lặng nghe.
Quách Uyển Nghi tự nhận bà cả đời này nhìn người rất chuẩn. Bà vừa gặp đã biết Chu Noãn là một đứa bé ngoan, bà thích, hay có thể nói là rất thích con bé, tính cách thế này cũng vừa hợp với Diệc Mạch, chỉ là...
Chỉ là... Bây giờ Chu Noãn không biết rõ chân tướng, nhưng nếu là về sau trùng hợp thấu tỏ ngọn ngành, chỉ sợ con bé sẽ hận bọn họ cả đời.
Nếu con trai của bà thật sự yêu con bé, chẳng phải cũng phải khổ sở cả đời theo hay sao.
Bà không muốn lấy con trai mình làm tiền đặt cược.
Bà nghĩ kỹ rồi, cho dù Chu Noãn đưa ra yêu cầu gì bà cũng sẽ thỏa mãn, chỉ cần con bé đồng ý rời đi.
"Ta gọi cháu là Noãn Noãn nhé." Quách Uyển Nghi nói.
"Dạ."
"Cháu... cháu cứ gọi ta là bác đi..." Quách Uyển Nghi nói.
"Dạ..." Chu Noãn cúi đầu.
"Noãn Noãn, cháu vẫn nên ly hôn với Diệc Mạch đi thôi." Quách Uyển Nghi nói dứt khoát.
Chu Noãn mân mê ngón tay không biết phải nói gì. Lời nói của Quách Uyển Nghi như một quả bom giáng vào lòng cô.
"Cháu biết Hứa Doanh chứ?" Quách Uyển Nghi hỏi.
Chu Noãn gật đầu đáp: "Biết ạ."
"Diệc Mạch, thằng bé phải cưới nó, cũng chỉ có thể cưới nó." Quách Uyển Nghi kiên định không cho cự tuyệt.
"Thằng bé cùng cháu vội vàng kết hôn như vậy, hơn phân nửa là bởi vì đứa bé Tuế Tuế kia, điều này cháu hiểu được chứ?"
Quách Uyển Nghi cảm thấy mình nói như vậy không khỏi tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, sợ rằng Chu Noãn sẽ không rời đi.
"Sơ sơ ạ..." Chu Noãn đáp qua loa.
Quách Uyển Nghi chậm rãi nói tiếp: "Vậy cháu biết mẹ của Tuế Tuế không?"
Chu Noãn gật đầu.
Quách Uyển Nghi nhàn nhạt nói: "Vậy cháu cũng biết nó tên Dương Tình Thiên đúng không?"
Đây là lần thứ hai Quách Uyển Nghi nhắc đến cái tên bà ghét bỏ này.
"Có lẽ là vì ta có thành kiến với mẹ của Tuế Tuế, thế nên... cũng liên luỵ con bé"Quách Uyển Nghi không nói tiếp.
Chu Noãn hiểu ý, ngược lại của câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, đúng không?
"Ta không phải là muốn chửi bới một người đã chết, nhưng hiện tại lời ta nói đều là sự thật." Quách Uyển Nghi nghiêm túc cường điệu.
"Dương Tình Thiên từng muốn lái xe đâm chết Diệc Mạch, mà người cứu Diệc Mạch là Hứa Doanh." Lúc Quách Uyển Nghi, bà nhắm nghiền hai mắt, tay siết chặt.
Chu Noãn khiếp sợ, phản ứng của Quách Uyển Nghi giờ phút này nói cho cô biết, đây là sự thật.
"Sau đó thì sao..." Giọng Chu Noãn nghẹn ngào.
"Vì Diệc Mạch, Hứa Doanh trả giá đôi chân mình, mặc dù hiện tại đi lại không thành vấn đề, nhưng vĩnh viễn không thể nhảy múa được nữa." Quách Uyển Nghi nói đến đây thì dừng lại thở dài: "Cháu nên biết, con bé khi đó đang là vũ công trẻ có tiếng, tiền đồ vô hạn."
"Là chúng ta Chu gia có lỗi với con bé, cho nên..." Quách Uyển Nghi nhìn về phía Chu Noãn.
Cho nên Chu Diệc Mạch phải dùng cả đời bù đắp ư?
Chu Noãn rưng rưng lệ.
Chu Diệc Mạch đã kể cho cô nghe chuyện của Dương Tình Thiên, cũng kể chuyện của Hứa Doanh, nhưng chưa từng nói sự thật tàn nhẫn cho cô.
"Dương Tình Thiên tại sao phải làm như vậy?" Chu Noãn sụt sịt mũi hỏi.
Quách Uyển Nghi: "Khả năng là vì yêu sinh hận."
Chu Noãn đã thấy qua ảnh chụp của Dương Tình Thiên, một người con gái có đôi mắt sáng long lanh.
Quách Uyển Nghi không nhanh không chậm nói: "Diệc Mạch tuy biết sự thật nhưng vẫn muốn nuôi dưỡng Tuế Tuế."
"Nó cầu xin ta và bố nó nuôi dưỡng Tuế Tuế, chúng ta làm sao có thể đồng ý."
"Vì thế, trong nhà đại náo một trận."
Cái này Chu Noãn biết rõ.
Im lặng một lúc lâu, trong lòng Chu Noãn càng không ngừng cân nhắc, sau đó cô cảm thấy có gì đó nói không đúng, hết thảy đều xảy ra sau khi sinh Tuế Tuế, khi đó Dương Tình Thiên yêu Tần Quyết, hẳn sẽ không vì yêu sinh hận.
Vậy tại sao Dương Tình Thiên phải đâm Diệc Mạch... Chu Noãn có chút thất thần nghĩ.
"Noãn Noãn..." Quách Uyển Nghi nhẹ giọng gọi cô.
Chu Noãn hoàn hồn ngẩng đầu nhìn bà: "Mẹ... À... Bác..."
Quách Uyển Nghi nhìn đôi mắt rất giống ánh mắt người xưa kia, không nhịn được mắt ngấn lệ. Chu Noãn thấy bà như vậy, quả thực sợ hết hồn, bên cạnh không có giấy nên đành vội vàng dùng tay giúp bà lau nước mắt.
"Bác, xin lỗi, cái gì cũng được, chỉ có việc này không được. Cháu và Diệc Mạch có thể làm tất cả để đền bù tổn thất cho Hứa Doanh, nhưng cháu chỉ không thể nhường Diệc Mạch cho cô ấy." Chu Noãn giọng dịu dàng như lại đầy quyết tâm.
Quách Uyển Nghi rưng rưng nhìn cô, Noãn Noãn, con là con gái của ai đều được, nhưng vì sao lại là của Mộng Anh. Như vậy... Ta làm sao có thể yên tâm hoàn toàn giao Diệc Mạch cho con đây.
Quách Uyển Nghi giơ tay lên, xoa gò má Chu Noãn, cô sững sờ nhưng cũng không cự tuyệt.
Quách Uyển Nghi lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, Chu Noãn cảm thấy bà đang xuyên qua chính mình nhìn một người khác, nhưng rồi lại thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Vì sao vẻ mặt bà lại ưu thương đến vậy? Chu Noãn không chịu nổi ánh mắt sầu khổ của Quách Uyển Nghi nên cúi đầu xuống, đến lúc đó Quách Uyển Nghi mới rụt tay về.
Quách Uyển Nghi cố gắng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, nếu đã như vậy, vậy hãy để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết đi.
"Noãn Noãn, không cần nói với Diệc Mạch chuyện hôm nay bác đã đến." Quách Uyển Nghi vỗ về tay Chu Noãn.
"Nếu cháu đã không đồng ý, lời bác nói hôm nay, cháu cũng làm như chưa từng nghe, được không?"
Chu Noãn gật đầu nhận lời: "Được."
Chu Noãn đưa Quách Uyển Nghi ra cửa, trước khi đi, Quách Uyển Nghi lại xoay người ôm lấy cô, Chu Noãn không biết phải phản ứng như thế nào.
Quách Uyển Nghi dịu dàng vỗ lưng cô, miệng lẩm bẩm: "Đứa bé ngoan..."
"Bác..."
Quách Uyển Nghi chậm rãi buông cô ra rồi mỉm cười, Chu Noãn chưa bao giờ thấy qua nụ cười dịu dàng từ ái như vậy, cảm giác... như có mẹ...
Chu Noãn khịt mũi, cảm giác có mẹ, hẳn là tốt đẹp lắm...
Hôm nay là cuối tuần, Chu Diệc Mạch lại bận rộn công việc nên không có thời gian quấn lấy cô, Chu Noãn thấy không quen chút nào.
Cô cảm khái, thói quen của con người thật đáng sợ.
Chu Noãn đứng ở ban công nhìn trời, tuy là mùa đông nhưng lại nắng ấm, cô bèn dắt Tuế Tuế ra ngoài dạo phố.
Chu Noãn vừa ra khỏi nhà không lâu thì Quách Uyển Nghi lại đến nơi.
Quách Uyển Nghi cố ý để chú Trần chọn ngày Chu Diệc Mạch không ở nhà, bà không muốn cho anh biết mình đi gặp Chu Noãn.
Có một số việc, bà chỉ muốn nói với một mình Chu Noãn mà thôi.
Nghe tiếng chuông cửa, dì Lý tự hỏi giờ này làm gì có ai về chứ, mở cửa thấy Quách Uyển Nghi, bà giật mình: "Uyển Nghi đấy à? Diệc Mạch không ở nhà..."
"Chị Lý, em đến gặp nó."
Dù Quách Uyển Nghi chưa chỉ tên gọi họ, nhưng dì Lý cũng biết rõ bà nói đến Chu Noãn.
"Noãn Noãn ấy à... Con bé mang Tuế Tuế ra ngoài, lát nữa sẽ về." dì Lý nói.
"Vậy em chờ ở đây vậy." Quách Uyển Nghi xoa tay, gió bên ngoài khá to. Dì Lý vội để bà vào nhà, Quách Uyển Nghi ngồi trên sô pha, dì Lý đưa cho bà chén nước nóng làm ấm tay.
Dì Lý quay lại nhìn thoáng qua Trần Tuyền, vẻ mũi đầy nghi hoặc, Trần Tuyền lắc đầu.
Dì Lý hiểu ý, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, thở dài, e rằng Noãn Noãn khó mà qua cửa ải này của Uyển Nghi.
Đợi đã lâu, Quách Uyển Nghi vẫn chưa thấy Chu Noãn về bèn dạo một vòng quanh nhà Chu Diệc Mạch.
Bà đi đến vườn hoa, khen vườn sắp xếp rất đẹp. Dì Lý nói cho bà biết là Chu Noãn mỗi ngày dốc lòng chiếu cố mới có thể đẹp như vậy. Quách Uyển Nghi nghe xong, lại khẽ nhíu mày.
Khi vào lại trong nhà, Quách Uyển Nghi chỉ một phòng hỏi:: "Chị Lý, căn phòng này để làm gì?"
Dì Lý cười nói: "Là phòng đàn của Noãn Noãn."
"Phòng để đàn?"
Quách Uyển Nghi thấy hứng thú, bà xuất thân là ca sĩ, cũng có biết một vài nhạc cụ, am hiểu nhất chính là dương cầm.
Quách Uyển Nghi đẩy cửa đi vào, căn phòng tràn ngập ánh mặt trời, trong góc đặt một cây đàn dương cầm kiểu cũ. Bà đi qua, mở nắp đàn, sờ nhẹ vài phím đàn trắng đen, âm thanh du dương vang lên.
Khóe miệng bà cong lên, bà ngồi xuống bắt đầu đàn.
Đang đánh say sưa, Quách Uyển Nghi chợt nhìn thấy một vật bên phải đàn, tay chợt dừng lại, tiếng đàn im bặt.
Ở bên phải thân đàn có khắc hai chữ, Quách Uyển Nghi mở to mắt, hai tay run rẩy xoa lên hai chữ "G&Q" kia, mắt rưng rưng lệ, nghèn nghẹn mũi.
Cây dương cầm này...
Quách Uyển Nghi lại bắt đầu quan sát, đây chính là cây dương cầm bà và Khâu Mộng Anh từng cùng nhau luyện tập hơn bốn mươi năm trước. Chữ viết ở trên là biểu tượng cho tình bạn của hai người, lúc đó hai người nảy ra ý tưởng kì lạ, vụng về cầm dao con khắc lên hai chữ đó trên thân đàn.
* Chú thích: Phiên âm của "Quách Uyển Nghi" là "Guōwǎnyí", của Khâu Mộng Anh là "Qiūmèngyīng", lần lượt bắt đầu bằng G và Q.
"Mộng Anh..."
Quách Uyển Nghi đau lòng, trước mắt hiện lên hình ảnh Khâu Mộng Anh quỳ ở trước mặt mình, cầu xin bà thuyết phục chồng không rút tiền lại, nhưng bà lại bất lực.
Quách Uyển Nghi ôm tâm tình nặng nề ra khỏi phòng để đàn, ngồi trên sô ha ngồi yên chờ Chu Noãn trở về.
Cứ vậy đợi suốt một ngày.
Gần tối, Chu Noãn mới vui vẻ dẫn Tuế Tuế trở về.
Dì Lý vội vàng đi tới cửa, nói cho cô biết Quách Uyển Nghi đã đến.
Chu Noãn giật mình.
Trước đó không lâu khi ăn tết, ấn tượng đầu tiên của Chu Noãn đối với Quách Uyển Nghi là dịu dàng ưu nhã cao quý, thanh cao như vậy mới có thể nuôi một đứa con trai tốt như Chu Diệc Mạch.
Cô nắm chặt tay Tuế Tuế nói: "Tuế Tuế, chúng ta cùng đi chào bà nội nào."
Tuế Tuế trốn đến sau lưng dì Lý, lúc ăn tết, thái độ của Quách Uyển Nghi với Tuế Tuế lãnh đạm khiến con bé hơi sợ.
Chu Noãn dắt Tuế Tuế đến phòng khách, Quách Uyển Nghi ngồi ngay ngắn trên sô pha. Tuế Tuế chào hỏi xong trốn ngay đến sau lưng dì Lý, Chu Noãn ra hiệu bảo dì Lý đưa Tuế Tuế đi.
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Chu Noãn và Quách Uyển Nghi.
Giống với khi ăn tết, Quách Uyển Nghi vẫn có chút giật mình với dung mạo của Chu Noãn.
"Chào... chào mẹ..." Chu Noãn thay đổi xưng hô, cách gọi này sao mà xa lạ với cô quá
Giọng nói của Chu Noãn kéo Quách Uyển Nghi về với thực tế.
Quách Uyển Nghi sực tỉnh, ra vẻ xa cách đáp: "Cháu gọi tôi là dì được rồi, nói cho cùng tôi vẫn chưa chấp nhận chuyện của cháu với Diệc Mạch."
Bà không để cho Chu Noãn bất luận cơ hội gì chen miệng vào.
Chu Noãn đứng người, Quách Uyển Nghi thấy cô như vậy mới nghĩ có phải mình nặng lời quá không.
Bà vẫy tay với Chu Noãn, giọng nói dịu xuống: "Tới ngồi đi, trời rất lạnh."
Ánh mắt Quách Uyển Nghi dừng trên cái mũi ửng hồng và bàn tay đông lạnh của Chu Noãn.
Bà nâng chén trà lên, hỏi: "Trời lạnh như thế này, ra khỏi nhà sao không đeo găng tay."
"Không sao ạ." Chu Noãn lí nhí đáp.
Thấy phản ứng của Chu Noãn như vậy, Quách Uyển Nghi thấy áy náy không thôi, vốn bà chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với cô, ai ngờ lại khiến cô sợ hãi.
"Cháu không cần sợ tôi, tôi..." Quách Uyển Nghi cũng không biết nói gì cho phải.
"Không đâu ạ." Chu Noãn tiếp lời: "Cháu sẽ không sợ bác." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Quách Uyển Nghi.
Nụ cười ấm áp của cô khiến Quách Uyển Nghi ngơ ngẩn.
Quách Uyển Nghi đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài phòng khách, nói: "Ta không phải là không thích cháu..."
Chu Noãn im lặng nghe.
Quách Uyển Nghi tự nhận bà cả đời này nhìn người rất chuẩn. Bà vừa gặp đã biết Chu Noãn là một đứa bé ngoan, bà thích, hay có thể nói là rất thích con bé, tính cách thế này cũng vừa hợp với Diệc Mạch, chỉ là...
Chỉ là... Bây giờ Chu Noãn không biết rõ chân tướng, nhưng nếu là về sau trùng hợp thấu tỏ ngọn ngành, chỉ sợ con bé sẽ hận bọn họ cả đời.
Nếu con trai của bà thật sự yêu con bé, chẳng phải cũng phải khổ sở cả đời theo hay sao.
Bà không muốn lấy con trai mình làm tiền đặt cược.
Bà nghĩ kỹ rồi, cho dù Chu Noãn đưa ra yêu cầu gì bà cũng sẽ thỏa mãn, chỉ cần con bé đồng ý rời đi.
"Ta gọi cháu là Noãn Noãn nhé." Quách Uyển Nghi nói.
"Dạ."
"Cháu... cháu cứ gọi ta là bác đi..." Quách Uyển Nghi nói.
"Dạ..." Chu Noãn cúi đầu.
"Noãn Noãn, cháu vẫn nên ly hôn với Diệc Mạch đi thôi." Quách Uyển Nghi nói dứt khoát.
Chu Noãn mân mê ngón tay không biết phải nói gì. Lời nói của Quách Uyển Nghi như một quả bom giáng vào lòng cô.
"Cháu biết Hứa Doanh chứ?" Quách Uyển Nghi hỏi.
Chu Noãn gật đầu đáp: "Biết ạ."
"Diệc Mạch, thằng bé phải cưới nó, cũng chỉ có thể cưới nó." Quách Uyển Nghi kiên định không cho cự tuyệt.
"Thằng bé cùng cháu vội vàng kết hôn như vậy, hơn phân nửa là bởi vì đứa bé Tuế Tuế kia, điều này cháu hiểu được chứ?"
Quách Uyển Nghi cảm thấy mình nói như vậy không khỏi tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, sợ rằng Chu Noãn sẽ không rời đi.
"Sơ sơ ạ..." Chu Noãn đáp qua loa.
Quách Uyển Nghi chậm rãi nói tiếp: "Vậy cháu biết mẹ của Tuế Tuế không?"
Chu Noãn gật đầu.
Quách Uyển Nghi nhàn nhạt nói: "Vậy cháu cũng biết nó tên Dương Tình Thiên đúng không?"
Đây là lần thứ hai Quách Uyển Nghi nhắc đến cái tên bà ghét bỏ này.
"Có lẽ là vì ta có thành kiến với mẹ của Tuế Tuế, thế nên... cũng liên luỵ con bé"Quách Uyển Nghi không nói tiếp.
Chu Noãn hiểu ý, ngược lại của câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, đúng không?
"Ta không phải là muốn chửi bới một người đã chết, nhưng hiện tại lời ta nói đều là sự thật." Quách Uyển Nghi nghiêm túc cường điệu.
"Dương Tình Thiên từng muốn lái xe đâm chết Diệc Mạch, mà người cứu Diệc Mạch là Hứa Doanh." Lúc Quách Uyển Nghi, bà nhắm nghiền hai mắt, tay siết chặt.
Chu Noãn khiếp sợ, phản ứng của Quách Uyển Nghi giờ phút này nói cho cô biết, đây là sự thật.
"Sau đó thì sao..." Giọng Chu Noãn nghẹn ngào.
"Vì Diệc Mạch, Hứa Doanh trả giá đôi chân mình, mặc dù hiện tại đi lại không thành vấn đề, nhưng vĩnh viễn không thể nhảy múa được nữa." Quách Uyển Nghi nói đến đây thì dừng lại thở dài: "Cháu nên biết, con bé khi đó đang là vũ công trẻ có tiếng, tiền đồ vô hạn."
"Là chúng ta Chu gia có lỗi với con bé, cho nên..." Quách Uyển Nghi nhìn về phía Chu Noãn.
Cho nên Chu Diệc Mạch phải dùng cả đời bù đắp ư?
Chu Noãn rưng rưng lệ.
Chu Diệc Mạch đã kể cho cô nghe chuyện của Dương Tình Thiên, cũng kể chuyện của Hứa Doanh, nhưng chưa từng nói sự thật tàn nhẫn cho cô.
"Dương Tình Thiên tại sao phải làm như vậy?" Chu Noãn sụt sịt mũi hỏi.
Quách Uyển Nghi: "Khả năng là vì yêu sinh hận."
Chu Noãn đã thấy qua ảnh chụp của Dương Tình Thiên, một người con gái có đôi mắt sáng long lanh.
Quách Uyển Nghi không nhanh không chậm nói: "Diệc Mạch tuy biết sự thật nhưng vẫn muốn nuôi dưỡng Tuế Tuế."
"Nó cầu xin ta và bố nó nuôi dưỡng Tuế Tuế, chúng ta làm sao có thể đồng ý."
"Vì thế, trong nhà đại náo một trận."
Cái này Chu Noãn biết rõ.
Im lặng một lúc lâu, trong lòng Chu Noãn càng không ngừng cân nhắc, sau đó cô cảm thấy có gì đó nói không đúng, hết thảy đều xảy ra sau khi sinh Tuế Tuế, khi đó Dương Tình Thiên yêu Tần Quyết, hẳn sẽ không vì yêu sinh hận.
Vậy tại sao Dương Tình Thiên phải đâm Diệc Mạch... Chu Noãn có chút thất thần nghĩ.
"Noãn Noãn..." Quách Uyển Nghi nhẹ giọng gọi cô.
Chu Noãn hoàn hồn ngẩng đầu nhìn bà: "Mẹ... À... Bác..."
Quách Uyển Nghi nhìn đôi mắt rất giống ánh mắt người xưa kia, không nhịn được mắt ngấn lệ. Chu Noãn thấy bà như vậy, quả thực sợ hết hồn, bên cạnh không có giấy nên đành vội vàng dùng tay giúp bà lau nước mắt.
"Bác, xin lỗi, cái gì cũng được, chỉ có việc này không được. Cháu và Diệc Mạch có thể làm tất cả để đền bù tổn thất cho Hứa Doanh, nhưng cháu chỉ không thể nhường Diệc Mạch cho cô ấy." Chu Noãn giọng dịu dàng như lại đầy quyết tâm.
Quách Uyển Nghi rưng rưng nhìn cô, Noãn Noãn, con là con gái của ai đều được, nhưng vì sao lại là của Mộng Anh. Như vậy... Ta làm sao có thể yên tâm hoàn toàn giao Diệc Mạch cho con đây.
Quách Uyển Nghi giơ tay lên, xoa gò má Chu Noãn, cô sững sờ nhưng cũng không cự tuyệt.
Quách Uyển Nghi lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, Chu Noãn cảm thấy bà đang xuyên qua chính mình nhìn một người khác, nhưng rồi lại thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Vì sao vẻ mặt bà lại ưu thương đến vậy? Chu Noãn không chịu nổi ánh mắt sầu khổ của Quách Uyển Nghi nên cúi đầu xuống, đến lúc đó Quách Uyển Nghi mới rụt tay về.
Quách Uyển Nghi cố gắng bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, nếu đã như vậy, vậy hãy để cho bọn nhỏ tự mình giải quyết đi.
"Noãn Noãn, không cần nói với Diệc Mạch chuyện hôm nay bác đã đến." Quách Uyển Nghi vỗ về tay Chu Noãn.
"Nếu cháu đã không đồng ý, lời bác nói hôm nay, cháu cũng làm như chưa từng nghe, được không?"
Chu Noãn gật đầu nhận lời: "Được."
Chu Noãn đưa Quách Uyển Nghi ra cửa, trước khi đi, Quách Uyển Nghi lại xoay người ôm lấy cô, Chu Noãn không biết phải phản ứng như thế nào.
Quách Uyển Nghi dịu dàng vỗ lưng cô, miệng lẩm bẩm: "Đứa bé ngoan..."
"Bác..."
Quách Uyển Nghi chậm rãi buông cô ra rồi mỉm cười, Chu Noãn chưa bao giờ thấy qua nụ cười dịu dàng từ ái như vậy, cảm giác... như có mẹ...
Chu Noãn khịt mũi, cảm giác có mẹ, hẳn là tốt đẹp lắm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook