Ba Lần Gả
Chương 62: Tán tỉnh. nhị gia giáo huấn vợ

Cư Mộc Nhi không ngừng.

Nàng rất nghiêm túc, rất cố gắng vuốt ve Long Nhị. Không lưu loát, nhưng gan dạ.

Long Nhị chưa bao giờ thấy Mộc nhi như vậy, cũng chưa bao giờ có cảm nhận mãnh liệt như vậy, mềm mại, tinh thế, mạnh mẽ, như nước quấn quanh người, như lửa thiêu đốt người. Đột nhiên hắn cảm thấy không phải một bộ phận của hắn nằm trong tay nàng. Mà là tất cả bộ phận của hắn đều ở trong tay nàng.

Hắn không kiềm chế được nữa, bỗng nhiên kéo Mộc Cư Nhi vào trong thùng tắm. Hai người chung một chỗ, chạm phải vách thùng tắm, sự lôi kéo này khiến hai người đều vấp.

Long Nhị “Đông” một tiếng ngã ngồi trong thùng, Cư Mộc Nhi bị Long Nhị kéo, đột nhiên ngã vào. “Rầm rầm” bọt nước bắn tóe tung.

Cư Mộc Nhi vội vàng đứng lên, quần áo trên người ướt hết, tóc dính nước, toàn bộ dính ở sau gáy và trên mặt. Biểu cảm ngỡ ngàng và cực kỳ sợ hãi còn chưa biến mất, phối hợp vẻ chật vật kia, khiến Long Nhị vui đến mức cười ha ha.

Cư Mộc Nhi xấu hổ mặt đổ bừng, vô cớ bị kéo vào bồn tắm, thiếu chút nữa bị chìm, uống hai ngụm nước không tính, còn chưa hiểu gì đã nghe thấy Long Nhị cười ha ha, lập tức nóng nảy, dù sao mắt nàng cũng không nhìn thấy, thế là không quan tâm bổ nhào về hướng có tiếng cười của Long Nhị.

Tiếng cười của Long Nhị kẹt ở cổ họng, sợ Cư Mộc Nhi đập đầu, giơ hai tay vội vàng đỡ Cư Mộc Nhi, nhưng sức lực của nàng mạnh như con hổ hung dữ rơi xuống đất, đè hắn ở trong thùng.

Long Nhị lập tức uống phải mấy ngụm nước, hắn phản ứng theo bản năng, chống tay ngồi dậy. Lúc này bộ dáng của hắn giống nương tử của hắn, đầu và mặt tất cả đều là nước. Điều khác nhau chỉ là hắn nghiến răng nghiến lợi, còn nương tử của hắn mang vẻ mặt vô tội.

“Tướng công.” Cư Mộc Nhi thực sự không biết Long Nhị ra sao, nàng bổ nhào về phía trước, sau đó thì cảm thấy hắn chìm xuống.

“Tướng công.” Cư Mộc Nhi lại gọi, không ai trả lời, nàng duỗi tay tìm kiếm. Lần mò, tìm thấy vội vàng ôm lấy. “Tướng công.” Không có việc gì làm thùng tắm lớn như vậy làm gì, cũng không phải muốn bơi lội, cái thùng này tìm người rất khó ah, đối với người không nhìn thấy mà nói rất bất tiện.

Long Nhị không trả lời nàng, chỉ trực tiếp giữ nàng ở trong ngực, hôn thật sâu.

Nương tử của hắn càng ngày càng ngứa da.

Hắn hôn nàng, đưa tay xé rách bộ quần ướt của nàng. Động tác thô lỗ khiến Cư Mộc Nhi hơi sợ hãi, run rẩy. Long Nhị vỗ về xoa lưng của nàng, nụ hôn trở nên dịu dàng, lâu hơn.

Cư Mộc Nhi thả lỏng người, Long Nhị thoả mãn hôn mặt nàng, bắt đầu lột sạch quần áo của nàng.

Cư Mộc Nhi đỏ mặt, ỷ lại hắn. Long Nhị hôn nàng, vuốt ve nàng, nàng nhiệt tình đáp lại, nàng nhớ tới sự quạnh quẽ tối hôm qua, nàng đưa tay xuống, cầm chặt chỗ đó.

Long Nhị ngược lại hít một hơi. Hắn phủ lên tay nàng, hướng dẫn nàng. Cư Mộc Nhi xấu hổ, tim đập rộn lên, chỉ cảm thấy nước trong thùng sắp sôi sùng sục.

Một lát sau, Long Nhị đột nhiên quay người nàng lại, khiến hai tay của nàng bám vào thùng tắm.

“Tướng công?” Cư Mộc Nhi có chút sợ. “Chúng ta về giường đi.”

“Người ướt, làm ướt giường sao ngủ được?” Long Nhị cắn đầu vai của nàng, nhìn nàng nhột đến mức co người lại, trong lòng cảm thấy hơi sung sướng. Hắn không về giường, ở đây rất tốt, là chỗ tốt để bắt nạt nương tử.

Cư Mộc Nhi không biết nên trả lời như thế nào, làm bẩn giường dường như là không tốt lắm. Thế nhưng mà đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến nàng không trả lời được. Lúc này đầu nàng không sáng suốt, trống rỗng. Bởi vì một luồng lực quen thuộc đã lấp đầy nàng.

Cư Mộc Nhi hô lên “a” một tiếng, hai tay bám chặt thùng. Tư thế ngồi xổm thật là tốn sức, Long Nhị ở phía sau lại giống như rất hưởng thụ, còn điên cuồng hơn trước kia.

Cư Mộc Nhi cắn môi, nhưng dần dần không chịu nổi, cuối cùng khẽ rên rỉ.

Nàng nghe thấy âm thanh của mình, vừa yêu kiều vừa e thẹn, dứt khoát đưa cánh tay gối đầu lên thùng, vùi đầu trốn tránh. Điều này khiến Long Nhị không nhịn được cười. Cư Mộc Nhi xấu hổ, đưa tay sau lưng ngản cản Long Nhị, nhưng đổi lại là một đòn báo thù.

Nàng rên rỉ to hơn, thành thật nằm sấp, không dám khiêu khích nữa. Long Nhị lại cười khẽ, quay mặt nàng quay lại hôn.

Nước nguội dần, nhưng Cư Mộc Nhi không cảm thấy lạnh. Long Nhị ôm nàng rất chặt, cái ôm ấp nóng đến mức muốn hòa tan nàng.

Bọt nước văng khắp nơi, tiếng nước ào ào không ngừng. Cư Mộc Nhi nghe, cảm giác thân thể của mình lên xuống bập bềnh theo âm thanh này. Sau lưng là tiếng thở gấp của Long Nhị, trong cơ thể là cảm giác như gió bão mạnh mẽ quét quanh nàng. Cư Mộc Nhi mở miệng, kéo căng người, cuối cùng, giây phút cuối cùng, nàng vô ý thức chôn mặt trong khuỷu tay, chặn tiếng rên rỉ.

Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng trở lại bình thường. Long Nhị cầm khăn lau sạch sẽ cho hai người, ôm nàng về giường. Lúc này nàng mới bắt đầu cảm thấy chân run rẩy, có lẽ là do là ngồi xổm quá lâu. Trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: may mà luyện tập qua trung bình tấn.

Suy nghĩ nàng khiến nàng đỏ mặt, nàng thực sự muốn vùi đầu vào trong chăn, nhưng sờ mãi cũng không thấy chăn, cuối cùng là Long Nhị ôm nàng. Ôm trong ngực của hắn, cùng đắp chung chăn.

“Hóa ra nàng đã tính toán trước, luyện trung bình tấn kia rất tốt.” Lời nói của Long Nhị khiến Cư Mộc Nhi lại đỏ mặt, hắn là con giun trong bụng nàng sao?

Nàng lén véo eo hắn, hắn đánh mông nàng. Nàng dùng ngón chân gãi cẳng chân, bắp chân hắn, hắn dùng chân kẹp chân nàng.

Hai người không nói chuyện, dùng động tác ngươi tới ta lui đùa vui. Cuối cùng Cư Mộc Nhi đùa đủ rồi, ngáp một cái.

Long Nhị thấy Cư Mộc Nhi muốn ngủ, liền dặn dò: “Ngày mai ta vẫn phải đi ra ngoài, nàng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Cư Mộc Nhi gật đầu, ôm cánh tay của Long Nhị, tìm cho mình một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.

Long Nhị lại nói: “Ngày mai rảnh rỗi, dạy Bảo nhi đánh đàn. Nàng có việc phải cũng là chuyện tốt.”

Cư Mộc Nhi “hử” một tiếng xem như là trả lời.

Long Nhị lại tiếp tục nói: “Hôm nay ta đọc bản án của Sư Bá Âm. Bản án nói trong cơm tối của nhà Sử Thượng thư có độc, trong trà cũng có. Độc tính phát tác trong khoảng thời gian ngắn, đợi mọi người phát hiện ra lúc ấy đã không kịp. Hôm đó một người hầu trong nhà đau bụng, không ăn cơm, tránh được một kiếp. Người đó phát hiện ra nên lén bí mật xuất phủ báo quan. Phủ doãn phái bổ khoái, nha dịch tới, lại thấy phòng đánh đàn của Sử Thượng thư đang cháy, Sư Bá Âm đang hoang mang chạy ra từ chỗ đó, đúng lúc bị bắt gian tại trận.”

Sự mệt mỏi của Cư Mộc Nhi biến mất một nửa, lẳng lặng nghe.

“Bổ khoái nói, lúc Sử Thượng thư ngã ở phòng đánh đàn, còn thở, trước khi chết ngón tay của ông ấy chỉ Sư Bá Âm, đáng tiếc không nói gì. Sau đó các bổ khoái tìm thấy thuốc độc trong phòng khách của Sư Bá Âm, giống với loại độc mà Sử gia trúng phải. Bởi vì bản án liên quan đến mệnh quan triều đình, tình tiết vụ án nghiêm trọng, cho nên chuyển đến Hình bộ. Theo tờ khai của người hầu của Sử gia, tình hình hiện trường, còn có các vật chứng, Hình bộ tra xét hai tháng, cẩn thận điều tra tất cả các manh mối, do Hoàng Thượng đích thân phê chuẩn, lúc này mới định tội cho Sư Bá Âm.”

Long Nhị dừng lại một chút, nói: “Kết quả hôm nay ta hỏi thăm được, chính là bản án từ hồ sơ vụ án và tình hình điều tra, không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ trừ những lời nàng nói, Sư Bá Âm được hoàng thượng ân chuẩn, trước khi hành hình cho ông ta gảy một khúc nhạc, ông ta dùng cơ hội này nói nỗi oan khuất với các nhạc công.”

Long Nhị nói đến đây ngừng lại, Cư Mộc Nhi liền hỏi: “Bây giờ Tướng công là muốn xác nhận xem suy nghĩ của ta có đạo lý hay không?”

“Không.” Long Nhị xoa đầu nàng, trả lời: “Hôm nay ta tìm mấy người đó, là muốn xác nhận nàng có bị cuốn vào trong chuyện này hay không.”

Cư Mộc Nhi im lặng, trong lòng bị cảm xúc khó nói rõ ràng lấp đầy.

Nàng ôm Long Nhị, gối lên ngực của hắn, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch” vững vàng mà mạnh mẽ của hắn.

“Đừng nghĩ về việc này nữa.” Long Nhị hôn đỉnh đầu nàng. “Những người bị chịu tội đều sẽ kể nỗi oan khuất. Chỉ là Sư Bá Âm có tài nghệ khiến nàng khâm phục, do phương thức sùng kính của nàng. Nhưng sự thật chân tướng như thế nào, nàng cũng không biết.”

Cư Mộc Nhi nhắm mắt lại, không phản bác. Trên thực tế, những lời này của Long Nhị rất đúng, nàng không biết sự thật chân tướng như thế nào, nàng chỉ là hoài nghi, nàng chỉ là suy đoán, nàng chỉ có cảm giác kia.

“Mộc nhi, nàng nên biết. Địch mạnh nàng yếu, nếu không phải là một mũi tên liên trúng bia, một đòn liền chết, vậy đợi đối phương đánh trả ra tay, mình chính là đường chết. Chuyện này nàng không rõ chân tướng, không có chứng cớ, chớ xen vào nữa, được không?”

Cư Mộc Nhi trầm mặc một lúc, nhịn không được hỏi: “Nếu ta có chứng cớ?”

Long Nhị im lặng, một lát sau hỏi: “Nàng có sao? Nếu thực sự có, chứng cứ có thể lật lại bản án dù là một cái.”

“Không có.”

Hai người đều không nói gì nữa.

Sau đó Cư Mộc Nhi nhịn không được lại nói: “Nhưng là điểm đáng ngờ rất nhiều.”

Long Nhị nhéo cằm của nàng: “Nàng không nghe lọt tai những lời ta nói sao?”

“Nghe hiểu.”

“Nàng sẽ nghe lời, ngoan ngoãn, đúng không?”

“Vâng. Ta nghe lời tướng công.” Cư Mộc Nhi ôm chặt Long Nhị, lặp lại câu: “Ta nghe lời tướng công.”

Long Nhị xoa lưng nàng, nhìn bộ dạng nhắm mắt buồn ngủ đáng yêu của nàng, trong lòng có chút không yên lòng lắm. Đối với người nương tử này hắn rất là thoả mãn, nàng ở bên cạnh hắn khiến trong lòng hắn rất an tâm, hắn không muốn nàng dính phải phiền phức gì.

Một đêm này trôi qua rất nhanh, lúc mới đầu hai người ngủ không được ngon giấc, nhưng bên đêm lại ngủ rất ngon giấc.

Sáng sớm Cư Mộc Nhi mơ mơ màng màng bị Long Nhị vỗ mông. Nàng cau mày bày tỏ sự bất mãn, Long Nhị lại nói: “Không dậy hầu hạ, đừng trách ta không gọi nàng.”

Cư Mộc Nhi bỗng tỉnh ngủ, đúng rồi, nàng muốn hầu hạ Hậu tướng công thức dậy.

Nàng ngồi xuống, mắt còn chưa mở ra được. Long Nhị đưa đai lưng tới tay nàng, còn bản thân mình đứng ở bên giường giang hai tay chờ.

Kỳ thật cái gọi là hầu hạ, chẳng qua là để nàng thắt đai lưng, cài nút áo, nàng làm không tốt, hắn sẽ quay người thắt lại. Lúc đầu chỉ là đùa nàng, hưởng thụ niềm vui khi sai bảo nàng. Thế nhưng mà đùa một lúc, ngược lại trở thành thói quen giữa hai người.

Nếu sáng sớm không giày vò, nô dịch bộ dạng buồn ngủ của nàng một lúc, trong lòng hắn rất không thoải mái. Nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng dụi mắt trở về tiếp tục ngủ của nàng, hắn sẽ sung sướng muốn cười. Nhưng hôm qua hắn mới biết được, hóa ra nương tử này của hắn nếu không bị hắn gọi dậy, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Nhận thức này khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Vì vậy đưa đai lưng tới, nhìn nàng lần mò cài móc. Quá trình hầu hạ này dường như quá là nhanh. Long Nhị không hài lòng, hắn lén cởi bỏ đai lưng, nói: “Chưa cài được, rơi rồi.”

Cư Mộc Nhi sững sờ, sờ đai lưng buộc lại một lần nữa, lần này vỗ thử, xác nhận không có vấn đề. Kết quả tay còn chưa buông ra, đai lưng kia lại rơi ra rớt trong tay nàng.

Cư Mộc Nhi sững sờ, vẻ mặt kia khiến Long Nhị nhếch mép, cười không tiếng động.

Cư Mộc Nhi lại buộc một lần nữa, một buộc vừa nói: “Không buộc được đai lưng, chắc chắn là Nhị gia béo lên. Eo to không buộc được, việc này phải làm sao mới được?”

Nụ cười trên mặt Long Nhị cứng ngắc.

Cư Mộc Nhi lải nhải nói tiếp: “Đặt mua quần áo mới, đai lưng mới phải tốn tiền, càng béo càng tốn nhiều vải, tốn nhiều tiền, vậy phải làm sao bây giờ?”

Long Nhị tức giận lớn tiếng nói: “Gia không béo.”

Lần này đai lưng vững vàng thắt ở trên eo, không rơi xuống nữa.

Cư Mộc Nhi thoả mãn sờ đai lưng một vòng, lại nói: “Nhị gia vất vả rồi.” Nghe giọng điệu kia giống như đồng tình với Long Nhị phải thắt đai lưng không phù hợp. “Có muốn ta dặn dò nhà bếp, làm mấy món ít mỡ cho Nhị gia hay không, nhiều đồ chay hơn?”

Nàng thật sự là nương tử tốt biết quan tâm, đúng không?

Long Nhị gia nghiến răng nghiến lợi: “Gia không béo.”

Long Nhị phu nhân gật đầu, hai tay ôm eo Long Nhị, dùng giọng điệu an ủi nói: “Không béo, một chút cũng không béo.”

Long Nhị “hừ” một tiếng, nương tử xảo quyệt này, biết lừa gạt bố trí hắn. Hắn ném nàng lên trên giường, quay người đi.

Thân là đàn ông, tuyệt đối không hiếu chiến, còn nhiều thời gian, xem mạnh hơn ai!

Đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Cư Mộc Nhi. Nàng nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười, ôm chăn nằm ngáy o o…. Long Nhị nhìn xem một lúc, thật sự là không cam lòng.

Chuyện hôm nay chớ để ngày mai, đàn ông không thể tỏ ra yếu kém!

Long Nhị giậm chân tại chỗ đi vào, lật người Cư Mộc Nhi, để lộ mông nàng, duỗi tay “bốp bốp” đánh vài cái không nặng cũng không nhẹ.

Cư Mộc Nhi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh xong. Tuy không đau, nhưng nàng vẫn kêu to vài tiếng, kèm theo tiếng khóc nức nở lên án: “Nhị gia đánh người! Sao có thể đánh người!”

Long Nhị cười ha ha, cảm thấy hài lòng, rời đi.

Cư Mộc Nhi nghe tiếng đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể yên tâm tiếp tục ngủ.

Phải dỗ dành khiến gia cao hứng, đúng là chuyện không dễ dàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương