Ba Lần Gả
-
Chương 40
Editor: Thao Nguyen
Một cô gái mù, không thấy được gì, lại có thể biến mất từ một gian phòng đã khóa cửa.
Long Nhị quả thực không thể tin được.
Tô Tinh cũng không tin.
Lúc Long Nhị đuổi đến, Tô Tinh đang ở bên ngoài nhà của bọn cướp, vung cái ghế đánh hai tên cướp đang bị đè trên mặt đất, khóc quát to bảo đối phương giao Cư Mộc Nhi ra.
Lý Kha và hai trinh sát khác canh giữ ở cửa phòng, việc thẩm vấn bọn cướp bọn họ không được nhúng tay vào, cô nhóc Tô Tình này vừa đến, nhìn trong phòng không có Cư Mộc Nhi, lập tức trở nên hung hãn hơn bất kỳ ai. May mà người cô nhóc này nhỏ nhắn, sức lực yếu, chuyện đánh người do cô nhóc này làm ra, tuy hung hãn, nhưng cũng không xảy ra tai nạn chết người, Lý Kha cũng mặc kệ cô.
Hai tên cướp gào khóc nói không biết, Tô Tinh mạnh mẽ đạp mấy cước, nhất định phải ép bọn chúng nói ra.
Lúc này Lý Kha thấy Long Nhị đến, vội vàng đi lên bẩm báo. Nói là bọn họ đi theo Tô Tinh đến đây, trong phòng chỉ có hai tên cướp và hai cô gái thôn quê đang hấp hối, những người khác không thấy tung tích. Cư Mộc Nhi vốn bị giam giữ trong phòng đã không thấy.
Hai tên cướp ở lại canh giữ cũng không phải là người xương cốt cứng rắn, đánh vài cái đã nhận tội, nói là ba cô nương kia cùng chạy trốn, để bắt bọn họ, mấy người kia mới chia nhau ra tìm.
Tô Tinh ở bên cạnh nghe Lý Kha bẩm báo, nghiêng đầu lại, đôi mắt khóc đến ửng đỏ quát lên: “Hắn nói dối, tỷ tỷ không nhìn thấy, trốn như thế nào? Bản thân tỷ ấy muốn trốn cũng không được. Tỷ ấy bảo bọn muội chạy trốn, tỷ ấy nói tỷ ấy chạy không nhanh, tỷ ấy sẽ liên lụy bọn muội, tỷ ấy bảo bọn muội đi trước, tỷ ấy chờ bọn muội tìm người tới cứu tỷ ấy…” Tô Tinh càng nói càng khó chịu, cuối cùng khóc rống lên.
Cứu binh đến rồi, Cư Mộc Nhi lại không thấy.
Hai tên cướp nhìn cách ăn mặc của Long Nhị, liền biết đây là đương gia làm chủ mọi việc, vội vàng cầu xin tha thứ. Một người nói: “Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng. Chúng tiểu nhân không có nói sai, trước đó khi tiểu nhân đi kiểm tra xem xét tình hình của ba vị cô nương này, kết quả mở cửa, lại phát hiện trong phòng không có ai, cửa sổ mở, ghế đặt ở dưới cửa sổ. Vì vậy tiểu nhân liền bẩm báo với lão đại. Lão đại dẫn người vào bên trong xem, thật sự là ba cô nương đều chạy trốn. Sau đó có người phát hiện ra cây gậy trúc của cô gái bị mù ở bên ngoài, cách cửa sổ phía đông không xa, cho nên kết luận bọn họ chạy về hướng đó. Vì vậy lão đại ra lệnh cho bọn tiểu nhân ở đây canh giữ, lão đại mang theo các huynh đệ khác men theo phương hướng kia đi truy tìm người rồi.”
Lúc này Tô Tinh không chịu đựng được nữa, ngồi phịch xuống đất khóc to: “Tỷ lừa muội, tỷ nói sẽ chờ muội trở lại cứu tỷ, tỷ lừa muội. Hóa ra tỷ bảo bọn muội đi, sau đó dùng bản thân mình dẫn mấy kẻ độc ác này, khiến bọn họ không truy tìm bọn muội. Bọn muội rõ ràng là đi rừng cây phía nam, tỷ biết, tỷ biết, cho nên tỷ chạy về phía đông, thế nhưng mà tỷ không nhìn thấy, tỷ có thể đi đâu? Trời tối rồi, tỷ không nhìn được.”
Long Nhị sắc mặt u ám rất khó coi, Lý Kha vội vàng nói: “Thuộc hạ đã phân công các anh em, bảo bọn họ bắt mấy tên cướp kia lại, cứu Cư cô nương về.”
Long Nhị gật đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Nàng ấy bị nhốt ở gian phòng đó?”
Tô Tinh vẫn đang khóc, không trả lời. Lý Kha vội vàng trả lời: “Phòng trong cùng, đồ bày biện chúng thuộc hạ không di chuyển.” Thật ra cũng không có gì có thể di chuyển, trong phòng kia trừ một cái giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, không có cái gì.
Long Nhị không nói lời nào, một mình đi vào bên trong phòng.
Căn phòng không khác gì khi mấy người Tô Tinh rời đi. Ghế đặt dưới cửa sổ, chẳng qua là đã bị đổ. Cửa sổ mở to. Bên ngoài trời đã tối, nhiệt độ trên núi thấp, hơi lạnh vù vù thổi vào trong phòng.
Long Nhị chỉ liếc nhìn đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng, bởi vì đồ đạc thật sự quá ít, không có gì có thể nhìn. Hắn lướt nhanh một vòng, ánh mắt quay lại trên cửa sổ. Cửa sổ khá cao, nếu Cư Mộc Nhi muốn trèo cửa sổ thì phải đứng trên ghế.
Hắn quay đầu nhìn cái ghế đổ trên mặt đất, trong lòng nghĩ tình huống nàng ấy không nhìn thấy, trèo lên cái ghế tồi tàn, nhảy cửa sổ là chuyện nguy hiểm biết bao.
Long Nhị từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất lại khiến hắn lo lắng Cư Mộc Nhi có bị thương hay không?
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo. Hắn không thể bối rối, hắn phải từ từ suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận. Trời tối rồi, trong rừng rất nguy hiểm, mấy tên cướp kia đang truy bắt nàng ấy, nhất định là nàng ấy có kế hoạch, nàng ấy không nên chạy loạn như vậy.
Là có người đi vào mang nàng ấy đi? Hay là bản thân nàng ấy đã nghĩ kỹ sau khi rời khỏi đây nên làm gì?
Long Nhị nhanh chóng đi một vòng trong phòng, trên bàn không để lại chữ viết, trên mặt đất không có, trên ghế không có, trên giường cũng không có. Trong phòng này không có bất kỳ ký hiệu hoặc vật nàng ấy để lại.
Nàng ấy không để lại bất kỳ dấu hiệu gì. Nàng ấy nên để lại ký hiệu gì đó để báo cho hắn giống như trong chiếc xe ngựa kia.
Thế nhưng mà không có.
Việc này chứng tỏ chuyện xảy ra khiến nàng ấy không sẵn sàng, không kịp chuẩn bị? Có phải, thật ra nàng ấy đã để lại tin tức, mà hắn không đoán ra?
Long Nhị nhảy ra cửa sổ, đi xung quanh một vòng. Cây gậy trúc của Cư Mộc Nhi bị ném ở chỗ không xa ngoài cửa sổ. Mấy tên cướp kia thậm chí còn lười nhặt lên.
Long Nhị nhặt lên, hắn chăm chú nhìn cây gậy trúc, không có gì đặc biệt, không khắc chữ, không làm dấu hiệu, không có cái gì. Nhưng đúng là cây gậy trúc nàng ấy dùng, cây gậy trúc chưa bao giờ rời khỏi người nàng ấy.
Long Nhị bỗng nhiên nổi giận, xông vào rừng, hắn muốn kêu to, hắn muốn gào thét, hắn muốn treo mấy tên cướp kia lên cắt từng khối thịt của bọn chúng. Nhưng hắn biết rõ, bây giờ việc quan trọng nhất chính là tìm được Cư Mộc Nhi.
Trong đêm tối rừng sâu núi thẳm, ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh tay không cũng không thể an toàn vượt qua, huống chi là nàng ấy – một người con gái yếu ớt, mắt không thể nhìn thấy mọi vật.
Long Nhị như gió cuốn đi vào rừng cây, một đường chạy như điên tìm kiếm, chạy một lúc lâu, nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Hắn đi qua, thấy thuộc hạ của mình đang đánh nhau với bọn cướp, Long Nhị nhìn bọn họ quay cuồng nhảy lên vật lộn chém giết lẫn nhau, hắn khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng gầy yếu kia. Long Nhị đi xung quanh hai vòng, hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn đi quá xa rồi.
Khoảng cách này là khoảng cách hành trình đi đứng của người bình thường, là khoảng cách truy đuổi người của bọn cướp, lại không phải của Cư Mộc Nhi.
Hắn không nên dùng quan điểm của bình thường để nghĩ về nàng, hắn nên dùng quan điểm của nàng nghĩ về chuyện này.
Nàng bảo Tô Tinh và Đinh Nghiên San chạy trước, theo chặng đường đi của hai cô nương này, chạy tới chỗ chuồng ngựa không bao lâu kia chính là thời gian bọn họ đuổi đến trên núi. Mà bây giờ hắn đứng chỗ này, chặng đường đi và chỗ chuồng ngựa gần bằng nhau, theo tốc độ đi của Cư Mộc Nhi, không có khả năng đi được xa như vậy.
Long Nhị quay lại đường cũ, trên đường kêu to tên của Cư Mộc Nhi, chỗ dễ ẩn nấu trên đường đều nhìn qua, vẫn không thấy tung tích của nàng.
Hắn dừng lại, quay về chỗ bên ngoài gian phòng nơi nhặt được gậy trúc, hắn cố gắng bình tĩnh suy nghĩ chuyện này. Nàng đi đường nhất định phải có gậy trúc, cho nên từ trước đến nay gậy trúc chưa bao giờ rời khỏi người nàng. Nhưng sao nàng lại ném gậy trúc ở chỗ này? Là nàng ngã, gậy trúc tuột khỏi tay? Mà nàng sợ có người đuổi theo, không kịp nhặt lại?
Long Nhị nhìn kỹ mặt đất, dưới cửa sổ rõ ràng có dấu vết nhảy xuống, mà trên mặt đất chỗ ném gậy trúc lại nhìn không ra dấu vết có người vấp ngã. Long Nhị nhớ lại hướng của gậy trúc trên mặt đất, quay người lại nhìn về phía rừng cây khác, hắn bỗng hiểu rõ, gậy trúc dẫn bọn cướp đi về phía kia, mà nàng không đi hướng kia, đây là nguyên nhân nàng thà vứt bỏ gậy trúc.
Long Nhị quay lại phòng, lúc này đã có rất nhiều thuộc hạ của Long phủ đến, thậm chí Vân Thanh Hiền cũng mang theo người của Hình bộ đến. Mấy tên cướp này, ngay cả thiên kim của Hình bộ Thượng thư cũng dám bắt cóc, tất nhiên là không thể dễ dàng buông tha.
Nhị phu nhân tương lai của Long phủ, nhị thiên kim của phủ Thượng thư, hai vị này cũng không phải cô nương có thân phận tầm thường, do đó ngay cả phủ doãn Khâu Nhược Minh cũng dẫn người chạy tới.
Vân Thanh Hiền và Khâu Nhược Minh đang bố trí phạm vi và phương hướng truy tìm. Các nha dịch và người của Long phủ, Hình bộ cùng điều phối sắp xếp, mọi người nhanh chóng phân chia, rồi điều tra khu vực, chuẩn bị xong đuốc, đèn lồng để xuất phát.
Long Nhị nhìn mọi người tản ra, nhìn bọn họ đi vào trong rừng cây từ từ tìm kiếm. Đầu óc của hắn vẫn còn đang quay cuồng.
Rốt cuộc hắn có để sót cái gì hay không? Nàng sẽ chạy đến nơi nào?
Chẳng lẽ nàng có thể phân biệt mùi thơm trong rừng cây, biết rõ bụi cây nào có thể trốn?
Long Nhị nghĩ như vậy, lại đi vào rừng cây ngược hướng với cây gậy trúc tiếp tục tìm kiếm. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ, nếu Cư Mộc Nhi chạy vào trong rừng có thể làm như thế nào? Hắn đưa tay sờ thân cậy, hắn thử đi lên phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, liền vấp phải cành cây trên mặt đất.
Long Nhị đột nhiên mở mắt ra, không đúng, những thứ này đều không đúng.
Nàng không thể tự mình chạy ra ngoài, nàng không thể có bản lĩnh này. Cho nên thực sự là có người đến mang nàng đi sao? Nàng lại bị bắt đi nên dùng gậy trúc chỉ hướng đi của người bắt cóc mình?
Long Nhị lại chạy tới rừng cây kia, lúc này mấy thuộc hạ của Long phủ đang áp giải mấy tên cướp trở về. Long Nhị không để ý đến bọn họ, hắn đi vào trong rừng cây, túm một tên trinh sát tìm kiếm hỏi có đầu mối gì không? Tên trinh sát lắc đầu, nói không tìm thấy gì, mấy tên cướp kia đều nói là không gặp.
Long Nhị sốt ruột đến mức sắp phát điên. Trời đã tối rồi, núi rừng to như vậy, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tìm được nàng ấy?
Long Nhị chạy đi chạy lại trong rừng cây, hắn hỏi hai vòng, tra hỏi tất cả đội ngũ, không ai phát hiện ra, bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Long Nhị biết rõ như vậy không phải biện pháp, hắn phải suy nghĩ tỉnh táo hơn, hắn phải bình tĩnh hơn. Mộc Nhi của hắn là người thông minh, nàng nhất định sẽ khiến hắn tìm được mình.
Long Nhị quay lại gian nhà của bọn cướp, lúc này trong gian nhà đã thắp đèn, hắn đi xoay quanh các phòng mấy lần, không có bất kỳ phát hiện nào. Bên trong hai gian phòng khác có vết máu, dấu vết giãy dụa, đánh nhau, chỉ có phòng của Cư Mộc Nhi là không có. Long Nhị đứng ở cửa phòng nhìn một lúc lâu, rồi quay lại nhà chính.
Vân Thanh Hiền không ở đây, hắn tự mình đi tìm kiếm. Mà Khâu Nhược Minh đang ngồi ở nhà chính, chờ tin tức kiểm tra núi rừng của bọn nha dịch. Hắn thấy Long Nhị ngồi xuống, muốn an ủi nhưng không biết nói gì cho phải, tin tức về hai cô nương bị bắt cóc khác đã chết, lúc này hắn không dám nói với Long Nhị.
Long Nhị không nhìn hắn, cũng không nhìn bất kỳ kẻ nào, hắn vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ.
Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy cái cốc trên bàn, chợt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, Cư Mộc Nhi nói nàng ấy có biện pháp để hắn rời đi trong lúc xã giao. Nàng nói nàng có thể khiến hắn có lý do thỏa đáng, người quấn lấy hắn còn phải phải giương mắt tiễn đi. Lúc ấy hắn suy đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng nàng lại dùng biện pháp đơn giản nhất, có phần thô bạo mà rất hữu hiệu…
Đúng vậy, đó chính là kế sách nhỏ của nàng. Mắt nàng không nhìn được, rất nhiều chuyện nàng không làm được, cho nên nàng phải dùng phương pháp đơn giản nhất, phương pháp nàng có thể làm được.
Phương pháp nàng có thể làm được, chỉ có thể là phương pháp đơn giản nhất.
Long Nhị đứng lên, lại đi về gian phòng đã từng giam nàng. Hắn vào phòng, đứng ở đó nhìn cách bài trí trong phòng. Sau đó hắn đi đến bên giường, ngồi xuống.
Đây là nơi có thể ngồi duy nhất trong phòng, cho nên nàng nhất định là ngồi đây.
Nàng ngồi ở chỗ này, đối diện với cửa ra vào. Cửa khóa, ngoài cửa là đám cướp hung ác còn biết võ.
Tô Tinh và Đinh Nghiên San đi rồi, cửa sổ mở ra, ghế đặt dưới cửa sổ. Bọn cướp thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra, lúc bọn cướp mở cửa là có thể nhìn thấy người đã mất tích. Chỗ này chỉ còn lại nàng, nàng có thể làm như thế nào?
Long Nhị cầm gậy trúc đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh ghế.
Giẫm lên cái ghế tồi tàn trèo ra bên ngoài sao?
Hắn lại ngồi lại trên giường.
Hắn nhìn cửa. Hắn tưởng tượng ra cả quá trình.
Mở cửa ra, phòng trống không, cửa sổ đang mở, ghế đặt dưới cửa sổ, cho nên nhất định người đã chạy trốn. Gậy trúc ở bên ngoài, rơi ở hướng kia, cho nên người chạy theo hướng kia.
Vì vậy, bọn cướp đuổi theo hướng kia.
Long Nhị lại đi tới bên cửa sổ, hắn nhắm hai mắt, ngồi xổm, cúi người, không khác lắm, đây là chiều cao của Cư Mộc Nhi, hắn dùng tay tìm kiếm khung cửa sổ, sau đó, hắn nghiêng gậy trúc, ném ra phía bên ngoài cửa sổ. Mở mắt ra, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, hắn thấy gậy trúc rơi bên ngoài phòng, cùng hướng lúc hắn nhặt được gậy trúc.
Long Nhị xoay người lại, nhìn lại phòng một làn nữa.
Đối với Mộc Nhi nhà hắn mà nói, phương pháp đơn giản nhất để trốn tránh sự truy bắt của bọn cướp là gì?
Long Nhị suy tư, hắn lấy đèn cầy từ trên cái bàn gỗ tồi tàn, sau đó đi về phía giường gỗ. Cái giường này được ghép lại từ những ván gỗ, gầm giường rất thấp, nhưng nếu có người ản náu, có lẽ cũng không phải là không thể được.
Long Nhị đặt đèn trên mặt đất, sau đó hắn nằm xuống, nhìn về phía gầm giường.
Gầm giường rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón. Ánh sáng của đèn cầy không chiếu sáng được nhiều nơi. Mặc dù như thế, Long Nhị vẫn lờ mờ thấy phía trong cùng của gầm giường có một người đang cuộn tròn ẩn náu. Chỗ đó rất tối, thấy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của người nọ, là một cô nương.
Trong nháy mắt, hốc mắt Long Nhị cay xè, hắn mở miệng nói, lại cảm thấy âm thanh nghẹn ngào. Hắn nói: “Là ta, ta đến rồi.”
Dường như người ở bên trong động đậy, lại giống như không động đậy. Long Nhị lại nói: “Tô Tinh và Đinh Nghiên San không sao, bọn họ đều được cứu rồi.”
Người bên trong lại động đậy, sau đó hình như rất tốn sức định nói chuyện, một lúc sau mới phát ra âm thanh rất nhỏ: “Nhị gia…”
“Là ta, nàng đừng sợ.” Long Nhị thở sâu một hơi, cảm thấy trong cổ họng thông hơn, hắn nói: “Nàng không cần chuyển động, đừng sợ, ta chuyển ván giường ra.”
Hắn nói xong, đứng dậy, đưa tay lên, nhấc ván giường lên, ném sang một bên.
Ánh sáng đèn không bị vật che chắn, hắn thấy rõ ràng hơn. Nàng núp ở chỗ sâu nhất dưới gầm giường, bò xổm trên mặt đất, co người lại, ôm đầu, cả người dính bụi, nàng run rẩy, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Long Nhị liền bước tới bên cạnh nàng, hắn không dám có động tác đột nhiên gì đó, sợ làm bị thương nàng, vì vậy chỉ nhẹ nhàng cầm tay của nàng, gọi tên của nàng: “Mộc Nhi.” Tay của nàng lạnh như băng khiến hắn đau lòng.
Cư Mộc Nhi cử động, nhưng người lại cứng nhắc, không nhúc nhích được.
Long Nhị nhẹ nhàng kéo nàng lên, xoa lưng, eo, cánh tay của nàng, giúp nàng dễ chịu hơn, hắn phát hiện người nàng lạnh kinh khủng, hắn nhịn không được, một tay ôm nàng vào trong ngực, lại gọi một tiếng: “Mộc nhi.”
Cư Mộc Nhi hơi run rẩy, trả lời hắn một tiếng: “Nhị gia.”
Một cô gái mù, không thấy được gì, lại có thể biến mất từ một gian phòng đã khóa cửa.
Long Nhị quả thực không thể tin được.
Tô Tinh cũng không tin.
Lúc Long Nhị đuổi đến, Tô Tinh đang ở bên ngoài nhà của bọn cướp, vung cái ghế đánh hai tên cướp đang bị đè trên mặt đất, khóc quát to bảo đối phương giao Cư Mộc Nhi ra.
Lý Kha và hai trinh sát khác canh giữ ở cửa phòng, việc thẩm vấn bọn cướp bọn họ không được nhúng tay vào, cô nhóc Tô Tình này vừa đến, nhìn trong phòng không có Cư Mộc Nhi, lập tức trở nên hung hãn hơn bất kỳ ai. May mà người cô nhóc này nhỏ nhắn, sức lực yếu, chuyện đánh người do cô nhóc này làm ra, tuy hung hãn, nhưng cũng không xảy ra tai nạn chết người, Lý Kha cũng mặc kệ cô.
Hai tên cướp gào khóc nói không biết, Tô Tinh mạnh mẽ đạp mấy cước, nhất định phải ép bọn chúng nói ra.
Lúc này Lý Kha thấy Long Nhị đến, vội vàng đi lên bẩm báo. Nói là bọn họ đi theo Tô Tinh đến đây, trong phòng chỉ có hai tên cướp và hai cô gái thôn quê đang hấp hối, những người khác không thấy tung tích. Cư Mộc Nhi vốn bị giam giữ trong phòng đã không thấy.
Hai tên cướp ở lại canh giữ cũng không phải là người xương cốt cứng rắn, đánh vài cái đã nhận tội, nói là ba cô nương kia cùng chạy trốn, để bắt bọn họ, mấy người kia mới chia nhau ra tìm.
Tô Tinh ở bên cạnh nghe Lý Kha bẩm báo, nghiêng đầu lại, đôi mắt khóc đến ửng đỏ quát lên: “Hắn nói dối, tỷ tỷ không nhìn thấy, trốn như thế nào? Bản thân tỷ ấy muốn trốn cũng không được. Tỷ ấy bảo bọn muội chạy trốn, tỷ ấy nói tỷ ấy chạy không nhanh, tỷ ấy sẽ liên lụy bọn muội, tỷ ấy bảo bọn muội đi trước, tỷ ấy chờ bọn muội tìm người tới cứu tỷ ấy…” Tô Tinh càng nói càng khó chịu, cuối cùng khóc rống lên.
Cứu binh đến rồi, Cư Mộc Nhi lại không thấy.
Hai tên cướp nhìn cách ăn mặc của Long Nhị, liền biết đây là đương gia làm chủ mọi việc, vội vàng cầu xin tha thứ. Một người nói: “Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng. Chúng tiểu nhân không có nói sai, trước đó khi tiểu nhân đi kiểm tra xem xét tình hình của ba vị cô nương này, kết quả mở cửa, lại phát hiện trong phòng không có ai, cửa sổ mở, ghế đặt ở dưới cửa sổ. Vì vậy tiểu nhân liền bẩm báo với lão đại. Lão đại dẫn người vào bên trong xem, thật sự là ba cô nương đều chạy trốn. Sau đó có người phát hiện ra cây gậy trúc của cô gái bị mù ở bên ngoài, cách cửa sổ phía đông không xa, cho nên kết luận bọn họ chạy về hướng đó. Vì vậy lão đại ra lệnh cho bọn tiểu nhân ở đây canh giữ, lão đại mang theo các huynh đệ khác men theo phương hướng kia đi truy tìm người rồi.”
Lúc này Tô Tinh không chịu đựng được nữa, ngồi phịch xuống đất khóc to: “Tỷ lừa muội, tỷ nói sẽ chờ muội trở lại cứu tỷ, tỷ lừa muội. Hóa ra tỷ bảo bọn muội đi, sau đó dùng bản thân mình dẫn mấy kẻ độc ác này, khiến bọn họ không truy tìm bọn muội. Bọn muội rõ ràng là đi rừng cây phía nam, tỷ biết, tỷ biết, cho nên tỷ chạy về phía đông, thế nhưng mà tỷ không nhìn thấy, tỷ có thể đi đâu? Trời tối rồi, tỷ không nhìn được.”
Long Nhị sắc mặt u ám rất khó coi, Lý Kha vội vàng nói: “Thuộc hạ đã phân công các anh em, bảo bọn họ bắt mấy tên cướp kia lại, cứu Cư cô nương về.”
Long Nhị gật đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Nàng ấy bị nhốt ở gian phòng đó?”
Tô Tinh vẫn đang khóc, không trả lời. Lý Kha vội vàng trả lời: “Phòng trong cùng, đồ bày biện chúng thuộc hạ không di chuyển.” Thật ra cũng không có gì có thể di chuyển, trong phòng kia trừ một cái giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, không có cái gì.
Long Nhị không nói lời nào, một mình đi vào bên trong phòng.
Căn phòng không khác gì khi mấy người Tô Tinh rời đi. Ghế đặt dưới cửa sổ, chẳng qua là đã bị đổ. Cửa sổ mở to. Bên ngoài trời đã tối, nhiệt độ trên núi thấp, hơi lạnh vù vù thổi vào trong phòng.
Long Nhị chỉ liếc nhìn đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng, bởi vì đồ đạc thật sự quá ít, không có gì có thể nhìn. Hắn lướt nhanh một vòng, ánh mắt quay lại trên cửa sổ. Cửa sổ khá cao, nếu Cư Mộc Nhi muốn trèo cửa sổ thì phải đứng trên ghế.
Hắn quay đầu nhìn cái ghế đổ trên mặt đất, trong lòng nghĩ tình huống nàng ấy không nhìn thấy, trèo lên cái ghế tồi tàn, nhảy cửa sổ là chuyện nguy hiểm biết bao.
Long Nhị từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất lại khiến hắn lo lắng Cư Mộc Nhi có bị thương hay không?
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo. Hắn không thể bối rối, hắn phải từ từ suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận. Trời tối rồi, trong rừng rất nguy hiểm, mấy tên cướp kia đang truy bắt nàng ấy, nhất định là nàng ấy có kế hoạch, nàng ấy không nên chạy loạn như vậy.
Là có người đi vào mang nàng ấy đi? Hay là bản thân nàng ấy đã nghĩ kỹ sau khi rời khỏi đây nên làm gì?
Long Nhị nhanh chóng đi một vòng trong phòng, trên bàn không để lại chữ viết, trên mặt đất không có, trên ghế không có, trên giường cũng không có. Trong phòng này không có bất kỳ ký hiệu hoặc vật nàng ấy để lại.
Nàng ấy không để lại bất kỳ dấu hiệu gì. Nàng ấy nên để lại ký hiệu gì đó để báo cho hắn giống như trong chiếc xe ngựa kia.
Thế nhưng mà không có.
Việc này chứng tỏ chuyện xảy ra khiến nàng ấy không sẵn sàng, không kịp chuẩn bị? Có phải, thật ra nàng ấy đã để lại tin tức, mà hắn không đoán ra?
Long Nhị nhảy ra cửa sổ, đi xung quanh một vòng. Cây gậy trúc của Cư Mộc Nhi bị ném ở chỗ không xa ngoài cửa sổ. Mấy tên cướp kia thậm chí còn lười nhặt lên.
Long Nhị nhặt lên, hắn chăm chú nhìn cây gậy trúc, không có gì đặc biệt, không khắc chữ, không làm dấu hiệu, không có cái gì. Nhưng đúng là cây gậy trúc nàng ấy dùng, cây gậy trúc chưa bao giờ rời khỏi người nàng ấy.
Long Nhị bỗng nhiên nổi giận, xông vào rừng, hắn muốn kêu to, hắn muốn gào thét, hắn muốn treo mấy tên cướp kia lên cắt từng khối thịt của bọn chúng. Nhưng hắn biết rõ, bây giờ việc quan trọng nhất chính là tìm được Cư Mộc Nhi.
Trong đêm tối rừng sâu núi thẳm, ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh tay không cũng không thể an toàn vượt qua, huống chi là nàng ấy – một người con gái yếu ớt, mắt không thể nhìn thấy mọi vật.
Long Nhị như gió cuốn đi vào rừng cây, một đường chạy như điên tìm kiếm, chạy một lúc lâu, nghe thấy phía trước có tiếng đánh nhau. Hắn đi qua, thấy thuộc hạ của mình đang đánh nhau với bọn cướp, Long Nhị nhìn bọn họ quay cuồng nhảy lên vật lộn chém giết lẫn nhau, hắn khẩn trương nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng gầy yếu kia. Long Nhị đi xung quanh hai vòng, hắn bỗng nhiên ý thức được, hắn đi quá xa rồi.
Khoảng cách này là khoảng cách hành trình đi đứng của người bình thường, là khoảng cách truy đuổi người của bọn cướp, lại không phải của Cư Mộc Nhi.
Hắn không nên dùng quan điểm của bình thường để nghĩ về nàng, hắn nên dùng quan điểm của nàng nghĩ về chuyện này.
Nàng bảo Tô Tinh và Đinh Nghiên San chạy trước, theo chặng đường đi của hai cô nương này, chạy tới chỗ chuồng ngựa không bao lâu kia chính là thời gian bọn họ đuổi đến trên núi. Mà bây giờ hắn đứng chỗ này, chặng đường đi và chỗ chuồng ngựa gần bằng nhau, theo tốc độ đi của Cư Mộc Nhi, không có khả năng đi được xa như vậy.
Long Nhị quay lại đường cũ, trên đường kêu to tên của Cư Mộc Nhi, chỗ dễ ẩn nấu trên đường đều nhìn qua, vẫn không thấy tung tích của nàng.
Hắn dừng lại, quay về chỗ bên ngoài gian phòng nơi nhặt được gậy trúc, hắn cố gắng bình tĩnh suy nghĩ chuyện này. Nàng đi đường nhất định phải có gậy trúc, cho nên từ trước đến nay gậy trúc chưa bao giờ rời khỏi người nàng. Nhưng sao nàng lại ném gậy trúc ở chỗ này? Là nàng ngã, gậy trúc tuột khỏi tay? Mà nàng sợ có người đuổi theo, không kịp nhặt lại?
Long Nhị nhìn kỹ mặt đất, dưới cửa sổ rõ ràng có dấu vết nhảy xuống, mà trên mặt đất chỗ ném gậy trúc lại nhìn không ra dấu vết có người vấp ngã. Long Nhị nhớ lại hướng của gậy trúc trên mặt đất, quay người lại nhìn về phía rừng cây khác, hắn bỗng hiểu rõ, gậy trúc dẫn bọn cướp đi về phía kia, mà nàng không đi hướng kia, đây là nguyên nhân nàng thà vứt bỏ gậy trúc.
Long Nhị quay lại phòng, lúc này đã có rất nhiều thuộc hạ của Long phủ đến, thậm chí Vân Thanh Hiền cũng mang theo người của Hình bộ đến. Mấy tên cướp này, ngay cả thiên kim của Hình bộ Thượng thư cũng dám bắt cóc, tất nhiên là không thể dễ dàng buông tha.
Nhị phu nhân tương lai của Long phủ, nhị thiên kim của phủ Thượng thư, hai vị này cũng không phải cô nương có thân phận tầm thường, do đó ngay cả phủ doãn Khâu Nhược Minh cũng dẫn người chạy tới.
Vân Thanh Hiền và Khâu Nhược Minh đang bố trí phạm vi và phương hướng truy tìm. Các nha dịch và người của Long phủ, Hình bộ cùng điều phối sắp xếp, mọi người nhanh chóng phân chia, rồi điều tra khu vực, chuẩn bị xong đuốc, đèn lồng để xuất phát.
Long Nhị nhìn mọi người tản ra, nhìn bọn họ đi vào trong rừng cây từ từ tìm kiếm. Đầu óc của hắn vẫn còn đang quay cuồng.
Rốt cuộc hắn có để sót cái gì hay không? Nàng sẽ chạy đến nơi nào?
Chẳng lẽ nàng có thể phân biệt mùi thơm trong rừng cây, biết rõ bụi cây nào có thể trốn?
Long Nhị nghĩ như vậy, lại đi vào rừng cây ngược hướng với cây gậy trúc tiếp tục tìm kiếm. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng nghĩ, nếu Cư Mộc Nhi chạy vào trong rừng có thể làm như thế nào? Hắn đưa tay sờ thân cậy, hắn thử đi lên phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, liền vấp phải cành cây trên mặt đất.
Long Nhị đột nhiên mở mắt ra, không đúng, những thứ này đều không đúng.
Nàng không thể tự mình chạy ra ngoài, nàng không thể có bản lĩnh này. Cho nên thực sự là có người đến mang nàng đi sao? Nàng lại bị bắt đi nên dùng gậy trúc chỉ hướng đi của người bắt cóc mình?
Long Nhị lại chạy tới rừng cây kia, lúc này mấy thuộc hạ của Long phủ đang áp giải mấy tên cướp trở về. Long Nhị không để ý đến bọn họ, hắn đi vào trong rừng cây, túm một tên trinh sát tìm kiếm hỏi có đầu mối gì không? Tên trinh sát lắc đầu, nói không tìm thấy gì, mấy tên cướp kia đều nói là không gặp.
Long Nhị sốt ruột đến mức sắp phát điên. Trời đã tối rồi, núi rừng to như vậy, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể tìm được nàng ấy?
Long Nhị chạy đi chạy lại trong rừng cây, hắn hỏi hai vòng, tra hỏi tất cả đội ngũ, không ai phát hiện ra, bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Long Nhị biết rõ như vậy không phải biện pháp, hắn phải suy nghĩ tỉnh táo hơn, hắn phải bình tĩnh hơn. Mộc Nhi của hắn là người thông minh, nàng nhất định sẽ khiến hắn tìm được mình.
Long Nhị quay lại gian nhà của bọn cướp, lúc này trong gian nhà đã thắp đèn, hắn đi xoay quanh các phòng mấy lần, không có bất kỳ phát hiện nào. Bên trong hai gian phòng khác có vết máu, dấu vết giãy dụa, đánh nhau, chỉ có phòng của Cư Mộc Nhi là không có. Long Nhị đứng ở cửa phòng nhìn một lúc lâu, rồi quay lại nhà chính.
Vân Thanh Hiền không ở đây, hắn tự mình đi tìm kiếm. Mà Khâu Nhược Minh đang ngồi ở nhà chính, chờ tin tức kiểm tra núi rừng của bọn nha dịch. Hắn thấy Long Nhị ngồi xuống, muốn an ủi nhưng không biết nói gì cho phải, tin tức về hai cô nương bị bắt cóc khác đã chết, lúc này hắn không dám nói với Long Nhị.
Long Nhị không nhìn hắn, cũng không nhìn bất kỳ kẻ nào, hắn vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ.
Trong nháy mắt, hắn nhìn thấy cái cốc trên bàn, chợt nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, Cư Mộc Nhi nói nàng ấy có biện pháp để hắn rời đi trong lúc xã giao. Nàng nói nàng có thể khiến hắn có lý do thỏa đáng, người quấn lấy hắn còn phải phải giương mắt tiễn đi. Lúc ấy hắn suy đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng nàng lại dùng biện pháp đơn giản nhất, có phần thô bạo mà rất hữu hiệu…
Đúng vậy, đó chính là kế sách nhỏ của nàng. Mắt nàng không nhìn được, rất nhiều chuyện nàng không làm được, cho nên nàng phải dùng phương pháp đơn giản nhất, phương pháp nàng có thể làm được.
Phương pháp nàng có thể làm được, chỉ có thể là phương pháp đơn giản nhất.
Long Nhị đứng lên, lại đi về gian phòng đã từng giam nàng. Hắn vào phòng, đứng ở đó nhìn cách bài trí trong phòng. Sau đó hắn đi đến bên giường, ngồi xuống.
Đây là nơi có thể ngồi duy nhất trong phòng, cho nên nàng nhất định là ngồi đây.
Nàng ngồi ở chỗ này, đối diện với cửa ra vào. Cửa khóa, ngoài cửa là đám cướp hung ác còn biết võ.
Tô Tinh và Đinh Nghiên San đi rồi, cửa sổ mở ra, ghế đặt dưới cửa sổ. Bọn cướp thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra, lúc bọn cướp mở cửa là có thể nhìn thấy người đã mất tích. Chỗ này chỉ còn lại nàng, nàng có thể làm như thế nào?
Long Nhị cầm gậy trúc đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đứng bên cạnh ghế.
Giẫm lên cái ghế tồi tàn trèo ra bên ngoài sao?
Hắn lại ngồi lại trên giường.
Hắn nhìn cửa. Hắn tưởng tượng ra cả quá trình.
Mở cửa ra, phòng trống không, cửa sổ đang mở, ghế đặt dưới cửa sổ, cho nên nhất định người đã chạy trốn. Gậy trúc ở bên ngoài, rơi ở hướng kia, cho nên người chạy theo hướng kia.
Vì vậy, bọn cướp đuổi theo hướng kia.
Long Nhị lại đi tới bên cửa sổ, hắn nhắm hai mắt, ngồi xổm, cúi người, không khác lắm, đây là chiều cao của Cư Mộc Nhi, hắn dùng tay tìm kiếm khung cửa sổ, sau đó, hắn nghiêng gậy trúc, ném ra phía bên ngoài cửa sổ. Mở mắt ra, dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trăng, hắn thấy gậy trúc rơi bên ngoài phòng, cùng hướng lúc hắn nhặt được gậy trúc.
Long Nhị xoay người lại, nhìn lại phòng một làn nữa.
Đối với Mộc Nhi nhà hắn mà nói, phương pháp đơn giản nhất để trốn tránh sự truy bắt của bọn cướp là gì?
Long Nhị suy tư, hắn lấy đèn cầy từ trên cái bàn gỗ tồi tàn, sau đó đi về phía giường gỗ. Cái giường này được ghép lại từ những ván gỗ, gầm giường rất thấp, nhưng nếu có người ản náu, có lẽ cũng không phải là không thể được.
Long Nhị đặt đèn trên mặt đất, sau đó hắn nằm xuống, nhìn về phía gầm giường.
Gầm giường rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón. Ánh sáng của đèn cầy không chiếu sáng được nhiều nơi. Mặc dù như thế, Long Nhị vẫn lờ mờ thấy phía trong cùng của gầm giường có một người đang cuộn tròn ẩn náu. Chỗ đó rất tối, thấy không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy được thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của người nọ, là một cô nương.
Trong nháy mắt, hốc mắt Long Nhị cay xè, hắn mở miệng nói, lại cảm thấy âm thanh nghẹn ngào. Hắn nói: “Là ta, ta đến rồi.”
Dường như người ở bên trong động đậy, lại giống như không động đậy. Long Nhị lại nói: “Tô Tinh và Đinh Nghiên San không sao, bọn họ đều được cứu rồi.”
Người bên trong lại động đậy, sau đó hình như rất tốn sức định nói chuyện, một lúc sau mới phát ra âm thanh rất nhỏ: “Nhị gia…”
“Là ta, nàng đừng sợ.” Long Nhị thở sâu một hơi, cảm thấy trong cổ họng thông hơn, hắn nói: “Nàng không cần chuyển động, đừng sợ, ta chuyển ván giường ra.”
Hắn nói xong, đứng dậy, đưa tay lên, nhấc ván giường lên, ném sang một bên.
Ánh sáng đèn không bị vật che chắn, hắn thấy rõ ràng hơn. Nàng núp ở chỗ sâu nhất dưới gầm giường, bò xổm trên mặt đất, co người lại, ôm đầu, cả người dính bụi, nàng run rẩy, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Long Nhị liền bước tới bên cạnh nàng, hắn không dám có động tác đột nhiên gì đó, sợ làm bị thương nàng, vì vậy chỉ nhẹ nhàng cầm tay của nàng, gọi tên của nàng: “Mộc Nhi.” Tay của nàng lạnh như băng khiến hắn đau lòng.
Cư Mộc Nhi cử động, nhưng người lại cứng nhắc, không nhúc nhích được.
Long Nhị nhẹ nhàng kéo nàng lên, xoa lưng, eo, cánh tay của nàng, giúp nàng dễ chịu hơn, hắn phát hiện người nàng lạnh kinh khủng, hắn nhịn không được, một tay ôm nàng vào trong ngực, lại gọi một tiếng: “Mộc nhi.”
Cư Mộc Nhi hơi run rẩy, trả lời hắn một tiếng: “Nhị gia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook