Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi
-
Chương 58: Trăng tròn hoa thắm (tứ)
Lần này Tả Giai Tư bị dọa sợ thật rồi, khi quan binh tới quét sạch bọn đạo tặc. Cô lên xe với A Ly, chỉ chốc lát đã tựa lên đầu gối của A Ly ngủ say.
A Ly chải tóc cho cô, thấy trên cổ cô có vết thương, nhẹ tay sờ vào, xác định đã kết vảy, mới yên lòng.
Rồi nói với Tư Mã Dục, Tạ Liên và Vệ Lang ở bên ngoài rằng: “Cảm ơn mọi người. Đã làm phiền mọi người khổ cực tới cứu rồi”.
Tư Mã Dục vô thức mở miệng xỉa xói, “Đừng nói hay như là mọi người vì cô mà tới không bằng”.
A Ly thật sự muốn cãi lại anh, vậy anh tới là vì ai! Suy nghĩ một hồi lại thấy chả có ý nghĩa gì — Tư Mã Dục vốn có tật khẩu thị tâm phi, kiếp đầu tiên cô vẫn chưa hiểu rõ lắm, ở kiếp thứ hai mãi sau khi thành thân với anh mới hiểu ra mọi chuyện —- nếu không phải ở kiếp đầu tiên cô để lại cho anh vết thương cùng chấp niệm sâu sắc đến vậy, thì ở kiếp thứ hai làm gì có khả năng anh lại gia tăng sức cường đại đến thế? Rõ ràng chả nhớ được cái gì cả, vậy mà không vì bất cứ lý do gì cứ chạy theo yêu thích cô.
Chàng trai xúi quẩy này đến tột cùng còn không hiểu chuyện đến mức nào nữa đây, trái tim mình còn không biết nhìn rõ, còn chống cự nữa chứ. Rõ ràng yêu thích nhau, vậy mà cứ để cho cô phải yêu đơn phương buồn bã gần chết.
—- cũng không đúng, thật ra từ sau kiếp đầu tiên, anh vẫn luôn có cảm giác. Nhưng sống chết không chịu vực cô dậy, lại nhìn cô đau khổ vì tình, rối rắm như vậy có thấy hài lòng chưa?
Bỗng nhiên A Ly có một ảo tưởng xúc động muốn hại anh chết luôn cho rồi.
Đương nhiên cô cũng không có tư chất không bài bản đó, rõ ràng đến cả Tả Giai Tư cũng đều vô thức nhận ra, mà cô vẫn cứ mờ mịt vô tri. Đoạn thời gian trước, Tả Giai Tư chỉ là một cô gái thiếu thốn tình cảm trong cả hai kiếp, lần này đến lần khác luôn gặp được hai người bọn họ, cứ thế mà tạo thành một đoạn tình tiết, cũng thực là bị đẩy đến tình cảnh bi thương.
Vệ Lang đánh chém xong cả người mệt mỏi, song suy nghĩ vẫn còn hưng phấn, lập tức cũng phân rõ giới hạn với Tư Mã Dục, “mình ta là đủ rồi, có gọi ngươi tới đâu!”.
Tạ Liên cũng đứng một bên góp vui, “Ta vốn dĩ cũng chỉ định đến một mình à”.
Tư Mã Dục bị vắng vẻ không nói nổi lời nào, ruổi ngựa bỏ đi.
Đêm cuối Thu lạnh lẽo, giữa nơi rừng núi chỉ có tiếng kêu của thú và tiếng côn trùng râm rang. Màn trời đen kịt bủa vây, nhập nhòe yên tĩnh không người chính là khoảng thời gian đáng sợ nhất.
Tạ Liên, Vệ Lang quanh năm đều chạy nhảy bên ngoài, am hiểu hơn ai hết, biết A Ly vẫn tĩnh táo, cũng không im lặng, câu được câu không trò chuyện với cô.
Tạ Liên hỏi: “Sao nàng ấy lại ngồi trên xe của muội?”.
A Ly thuận miệng đáp: “Nghe nói gần đây ngoại thành có thổ phỉ, lo rằng muội ấy ra ngoài chỉ có một mình sẽ gặp chuyện không may, mới cho xe đi hộ tống. Không ngờ ngược lại gây họa cho muội ấy”.
Khi nãy cô chỉ nghĩ là, Tả Giai Tư xinh đẹp thế kia, mới nghĩ phương tiện để cô ấy đi, nếu ngồi trên xe bò kiểu nông thôn cần có người kéo, nếu gặp thổ phỉ chắc chắn sẽ không giữ người chờ chuộc tiền. Nên mới phái xe hộ tống. Vốn nghĩ là đạo tặc sẽ e ngại quyền thế của nhà làm quan, sẽ không ngạo mạn, ai ngờ bọn gia đinh đã báo danh hào cả rồi, mà đám sơn tặc kia vẫn ngang nhiên dám giở trò cướp giật.
Có lẽ bọn chúng cố gắng nhằm vào những người có gia thế để cướp bóc cũng nên.
“Xe càng đẹp đẽ sang trọng càng hấp dẫn bọn đạo tặc, đây là lẽ thường”. Vệ Lang xen mồm vào nói.
A Ly không thể làm gì khác hơn là nói, “Nhớ rồi ạ”.
Vệ Lang lại nhịn không được muốn tiếp tục dạy dỗ cô, “Muội không nên coi thường gan của bọn mãn phu đạo tặc. Nếu ca ca là đạo tặc, biết đây là xe của muội, trên xe lại là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, chết sống cũng phải cướp. Không chỉ là ham thích, mà còn muốn gạo nấu thành cơm, sau đó còn gởi thiệp cưới tới cha muội. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cha của muội bắt buộc phải quan tâm đến trinh tiết của muội đành….” Đột nhiên nhận ra rằng những lời này nói với A Ly không mấy thích hợp, Vệ Lang đem những lời định nói nuốt xuống, bèn tổng kết lại, “Nói chung gặp phải cô nương như ca ca thì hắn vừa có được một nhạc phụ quyền thế, lại còn có được một nương tử nhan sắc như hoa tha hồ mà chiều chuộng. Quả là một vốn bốn lời”.
Phản ứng đầu tiên của A Ly là “Nếu thế, không phải đạo tặc tự đi tìm cái chết sao?”. Nhưng một giây sau cô từ từ thấm ý, nhận ra rằng, ở thời đại này, loại lô gic vô lại này có lẽ chưa được khai thông.
Cứ như là đang hợp tác giáo dục cô không bằng, Tạ Liên cũng nói, “Muội không thể xuất môn kiểu đó, đại khái không như A Sửu nói. Trên thực tế vừa mới tiêu diệt sạch cản trở, bọn sơn tặc sẽ mở tiệc mừng ngay…. May mà bọn chúng cứ chần chừ chưa muốn mở tiệc mừng vội”.
A Ly hiểu rõ ẩn ý của Tạ Liên, sờ lên vết thương đã kết vảy trên cổ Tả Giai Tư, cơn đau tức trong ngực âm ỉ sinh sôi.
Nếu như bọn sơn tặc không nhận nhầm Tả Giai Tư thành khuê nữ của Vương gia, chỉ sợ cô ấy đã bị cưỡng hiếp hoặc giết mất rồi, xong xuôi bọn đạo tặc cũng chả có gì phải lo lắng thêm.
May là Vệ Lang vừa kịp đuổi đánh tới.
Đầu A Ly ong lên. Mà bên ngoài Vệ Lang vẫn đang dạy dỗ cô, “Không có việc gì thì ít xuất môn đi, xuất môn phải dắt theo nhiều người. Nếu lỡ gặp phải chuyện này, thì thông minh hơn chút, hãy nhớ kéo dài thời gian, đợi ca ca đến cứu muội. Nếu nhỡ mà…. bị ép phải bái đường, cũng đừng hồ đồ ngốc nghếch tìm tới cái chết. Chưa có tam môi lục sính (*), dù ai đồng ý ca ca vẫn sẽ không chấp nhận. Tuyệt đối sẽ chém hắn một nhừ ba nát, muội phải bảo vệ sinh mệnh mới quan trọng, nhớ rồi chứ?”.
(*) đại khái là chưa có người làm mai cũng chưa có đến kết thông gia.
A Ly đơ người một lúc, mới hiểu ra anh đang nói điều gì. Có lẽ là anh muốn bày tỏ, nhưng anh lại không nhận ra rằng, lời này nên là anh trai nói cho em gái nghe mới đúng.
Nhưng bất kể như thế nào, A Ba nói không sai —- Vệ Lang quả thật là người đàn ông tốt hiếm thấy.
Chỉ là —- anh chàng đẹp trai hư hỏng chuyên đùa nghịch này, thật hiếm có lúc nào lại nói nhiều điều hay đến vậy!
Thật là, khiến cho người ta muốn trả lời “đã nhớ rõ” cũng không được, mà trả lời “không thèm nhớ” cũng không xong.
Thật may Tạ Liên lại phá tan không khí khó xử này, nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, “Giờ phải mang nàng ấy về quý phủ? hay cứ trực tiếp trả về nhà?”
A Ly vội vàng tiếp lời, “Để muội ấy đi cùng muội”.
Thời gian này Tả Giai Tư cũng đã tới tuổi sắp kết hôn, cứ như thế mà gióng trống khua chiêng mang cô ấy về nhà, dân trong làng lại cố tình thêm mắm dặm muối. Đó không phải là điều mà một cô gái mới lớn chịu đựng được.
Vệ Lang đợi A Ly trả lời, lại bị Tạ Liên chặn giữa chừng, làm sao chịu cam tâm, lập tức cứng rắn xoay đề tài câu chuyện trở lại, “Muội vừa mới nói cảm ơn, vậy dự định sẽ cảm ơn như thế nào? Giang hồ thì có quy cũ của giang hồ, có muốn tham khảo một chút hay không?”.
A Ly vội vàng từ chối, “Không muốn!”.
“Keo kiệt! Ca ca đã liều mạng giúp muội thế mà!”.
A Ly: Cậu có thể ít nói đi một chút được không, khéo lại để người khác hiểu lầm cũng nên!
Đêm hôm vắng vẻ, âm thanh truyền xa. Lời Vệ Lang nói với A Ly, Tư Mã Dục nghe không sót một chữ nào.
Anh vẫn biết Vệ Lang thích cô cháu gái của sư phụ mình. Lúc này mới nhận ra, anh đã được gặp, cô nương nhà họ Vương mà Vệ Lang vẫn luôn thích, chính là A Ly. Sao anh lại có thể quên được nhỉ.
Như vậy là tốt rồi, anh nghĩ, dù sao anh cũng không thích cô, nếu vậy sẽ không còn bị ép phải cưới cô nữa.
Âm thanh giòn giã ở đằng sau như tiếng động đánh vào ngọc thạch, cứ từng tiếng từng tiếng truyền lại, Tư Mã Dục tâm tình phiền muộn, rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu lại, “Ta đi trước đây”.
Rõ ràng là không nhịn được, thế nhưng khi A Ly ló đầu ra, nói: “Đợi một chút”, anh vẫn cứ ghìm cương ngựa, nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, chung quanh là khoảng không tĩnh lặng, tĩnh lặng như là mọi sao trời đều ẩn nấp đâu hết, chỉ còn đêm Thu tối tăm lạnh lẽo như nước.
Một hồi lâu sau A Ly mới nói được nên lời, “Cảm ơn huynh đã đến”.
Chẳng hiểu vì sao Tư Mã Dục suy nghĩ mông lung, khiến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Đã nói rồi, không phải vì cô mà”.
“Uhm, ta biết”. A Ly gật đầu.
Bỗng nhiên Tư Mã Dục đột ngột nổi giận, “Vậy cô nói đi, ta vì ai hả?”.
A Ly hé môi cười: “Chắc là vì dẹp loạn kinh thành, bách tính an nguy”.
“Cô—–” Tư Mã Dục gần như có thể nghe được giọng nói thừa hơi tốn sức của mình, “Cô thật là thông minh đó!”.
A Ly vẫn chỉ cười, con ngươi đen láy chiếu ra ánh sáng nhu hòa, linh động như là sắp chảy nước ra đến nơi, “đêm khuya sương lạnh, cưỡi ngựa cẩn thận”. Cô vô thức cởi áo choàng trên người đưa qua, lại dặn dò, “Ngoài này không có như trong thành, phải mang theo nhiều người”.
Cô cứ thế giữ chặt tấm áo choàng, đợi anh tới lấy. Tư Mã Dục hơi hoảng hốt, nhất thời trở nên nhát gan. Anh nhìn A Ly, mà Vệ Lang lại tùy ý đẩy ngựa, làm như không để ý mà chặn ánh mắt của anh.
“Để A Hồ hộ tống ngươi hồi cung đi”. Vệ Lang nói, “Chỗ này một mình ta là được rồi”.
Vẻ mặt Vệ Lang hết sức đứng đắn, rõ ràng chính là con sói con đang muốn ăn thịt.
Tư Mã Dục chợt phục hồi tinh thần lại, dời ánh mắt đi, “Ngày mai Đông cung sẽ mở tiệc tẩy trần cho các ngươi, nhớ kỹ đó”.
Vệ Lang cười nói: “đồng ý”.
Tư Mã Dục cũng không quay đầu lại ruổi ngựa đi, tay A Ly vẫn nắm chặt tấm áo choàng, Vệ Lang quay đầu lại cười nói: “Hắn với Tạ Liên đều là những kẻ theo chủ nghĩa khổ hạnh, 365 ngày đều tắm nước lạnh, không hề sợ lạnh đâu. Nhưng thật ra ca ca, ăn gió nằm sương vội vã trở về, chưa kịp đặt chân vào nhà đã chạy tới đây đánh giết giúp muội, lấy một địch trăm, như chỉ mành treo chuông….” Rồi chuyển đề tài, “Gió vừa thổi qua, cảm thấy rất lạnh đây nè”.
A Ly nhanh nhẹn vứt áo choàng cho anh, “Ngày mai muội sẽ gọi A Thanh đăng môn cảm tạ…. Còn cái gì mà quy củ giang hồ, thì cứ nói luôn ra cho muội ấy nghe”.
“Đã nói rồi, ca ca vì muội mới tới đó”.
“Ca ca giả hồ đồ nữa hả!”.
A Ly thả mành xuống ngồi trở lại, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa ồn ào với tên không đứng đắn này nữa.
Còn Vệ Lang thì cong khóe mắt mỉm cười, cúi đầu nói khẽ, “…. Ca ca nào có lừa muội gì đâu”.
Về đến nhà đã gần đến giờ hợi.
Người lớn trong nhà đều ngồi chờ A Ly trở về, cả Vương Diễm cũng không ngủ được.
A Ly biết bản thân mình đã sai, vào cửa thì hơi do dự. Vệ Lang thông minh thế nhỉ? Nếu thấy A Ly, Tạ Liên và Tư Mã Dục cùng nhau xuất hiện ắt hẳn sẽ đoán được khá nhiều. Lúc này nét mặt hơi phân vân của A Ly, không ngoài suy đoán của anh.
Bèn muốn dắt tay A Ly, A Ly nhạy cảm tránh được, liếc Vệ Lang, Vệ Lang cười nói: “Có ca ca ở đây, sợ gì chứ”.
A Ly:… Chính vì có cậu ở đây mới càng sợ đó!
Tư gia qua mặt quan gia đi tiêu giệt cũng là một loại kiêng kỵ. Việc này A Ly nghe lời bà nội cô nói, đến quan phủ báo án. Nhưng mà quan phủ chỉ lập án, chứ hoàn toàn không có ý định đi cứu người, thoái thác là ngày lễ Trùng Dương không có người trực, nếu được cứ chờ tới ngày mai sẽ xin chỉ thị quan phủ rồi mới biết có thể điều binh hay không.
Nếu thật sự chờ hết một đêm, đến lúc đó cứu Tả Giai Tư ra rồi, chỉ sợ cô ấy cũng không còn ra hình người nữa. A Ly chỉ có thể nghĩ biện pháp ngoài lề.
Vậy mà xui xẻo cha cô lại theo Hoàng Thượng leo núi.
A Ly không còn cách nào mới phải đụng tới Tạ Liên, tìm được ở Đông cung.
Những diều đó cũng đủ để cha mẹ cô trách phạt —- mà giờ nửa đên mới về, chuyện này chắc chắn sẽ động đến gia pháp.
Duỗi đầu hay rụt đầu cũng đều là một đao. A Ly cắn răng, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Bước vào trong tư thế chờ để bị thẩm tra.
Cha mẹ cô không chỉ không trừng đôi mắt lạnh lùng ra, trái lại còn có vẻ lo lắng không yên, nhìn A Ly và Vệ Lang đi sóng đôi nhau, mi tâm càng nhăn chặt lại.
A Ly thì có chút thấp thỏm.
Vệ Lang sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cha A Ly đã lên tiếng trước, “A Sửu về rồi hả? Trời đã không còn sớm, không thể lưu ngươi lại. A Diễm, con mau tiễn A Sửu về nhà”.
Vệ Lang: “…”
Vương Diễm làm động tác im lặng với anh, nhỏ giọng nói, “Đừng gây phiền toái nữa”. Rồi mạnh mẽ kéo anh ra ngoài.
Vệ Lang đánh giá Vương Diễm rất đáng tín nhiệm, lại quay đầu liếc nhìn A Ly lần nữa, rốt cục vẫn phải theo Vương Diễm rời đi.
Mà Tư Mã Dục trở về Đông cung, lập tức cũng bị Hoàng Thượng gọi vào Thai thành.
Hai người họ gần như cùng lúc biết được ý kiến của Hoàng Thượng và Hoàng hậu.
A Ly im lặng nghe cha mẹ giáo huấn kín đáo, còn Tư Mã Dục thì lập tức hất đổ chén tách trên bàn, “Ta không thích cô ấy!”.
Đáng tiếc đã đi đến nước này, dù muốn dù không cũng đã không còn do anh định đoạt.
A Ly chải tóc cho cô, thấy trên cổ cô có vết thương, nhẹ tay sờ vào, xác định đã kết vảy, mới yên lòng.
Rồi nói với Tư Mã Dục, Tạ Liên và Vệ Lang ở bên ngoài rằng: “Cảm ơn mọi người. Đã làm phiền mọi người khổ cực tới cứu rồi”.
Tư Mã Dục vô thức mở miệng xỉa xói, “Đừng nói hay như là mọi người vì cô mà tới không bằng”.
A Ly thật sự muốn cãi lại anh, vậy anh tới là vì ai! Suy nghĩ một hồi lại thấy chả có ý nghĩa gì — Tư Mã Dục vốn có tật khẩu thị tâm phi, kiếp đầu tiên cô vẫn chưa hiểu rõ lắm, ở kiếp thứ hai mãi sau khi thành thân với anh mới hiểu ra mọi chuyện —- nếu không phải ở kiếp đầu tiên cô để lại cho anh vết thương cùng chấp niệm sâu sắc đến vậy, thì ở kiếp thứ hai làm gì có khả năng anh lại gia tăng sức cường đại đến thế? Rõ ràng chả nhớ được cái gì cả, vậy mà không vì bất cứ lý do gì cứ chạy theo yêu thích cô.
Chàng trai xúi quẩy này đến tột cùng còn không hiểu chuyện đến mức nào nữa đây, trái tim mình còn không biết nhìn rõ, còn chống cự nữa chứ. Rõ ràng yêu thích nhau, vậy mà cứ để cho cô phải yêu đơn phương buồn bã gần chết.
—- cũng không đúng, thật ra từ sau kiếp đầu tiên, anh vẫn luôn có cảm giác. Nhưng sống chết không chịu vực cô dậy, lại nhìn cô đau khổ vì tình, rối rắm như vậy có thấy hài lòng chưa?
Bỗng nhiên A Ly có một ảo tưởng xúc động muốn hại anh chết luôn cho rồi.
Đương nhiên cô cũng không có tư chất không bài bản đó, rõ ràng đến cả Tả Giai Tư cũng đều vô thức nhận ra, mà cô vẫn cứ mờ mịt vô tri. Đoạn thời gian trước, Tả Giai Tư chỉ là một cô gái thiếu thốn tình cảm trong cả hai kiếp, lần này đến lần khác luôn gặp được hai người bọn họ, cứ thế mà tạo thành một đoạn tình tiết, cũng thực là bị đẩy đến tình cảnh bi thương.
Vệ Lang đánh chém xong cả người mệt mỏi, song suy nghĩ vẫn còn hưng phấn, lập tức cũng phân rõ giới hạn với Tư Mã Dục, “mình ta là đủ rồi, có gọi ngươi tới đâu!”.
Tạ Liên cũng đứng một bên góp vui, “Ta vốn dĩ cũng chỉ định đến một mình à”.
Tư Mã Dục bị vắng vẻ không nói nổi lời nào, ruổi ngựa bỏ đi.
Đêm cuối Thu lạnh lẽo, giữa nơi rừng núi chỉ có tiếng kêu của thú và tiếng côn trùng râm rang. Màn trời đen kịt bủa vây, nhập nhòe yên tĩnh không người chính là khoảng thời gian đáng sợ nhất.
Tạ Liên, Vệ Lang quanh năm đều chạy nhảy bên ngoài, am hiểu hơn ai hết, biết A Ly vẫn tĩnh táo, cũng không im lặng, câu được câu không trò chuyện với cô.
Tạ Liên hỏi: “Sao nàng ấy lại ngồi trên xe của muội?”.
A Ly thuận miệng đáp: “Nghe nói gần đây ngoại thành có thổ phỉ, lo rằng muội ấy ra ngoài chỉ có một mình sẽ gặp chuyện không may, mới cho xe đi hộ tống. Không ngờ ngược lại gây họa cho muội ấy”.
Khi nãy cô chỉ nghĩ là, Tả Giai Tư xinh đẹp thế kia, mới nghĩ phương tiện để cô ấy đi, nếu ngồi trên xe bò kiểu nông thôn cần có người kéo, nếu gặp thổ phỉ chắc chắn sẽ không giữ người chờ chuộc tiền. Nên mới phái xe hộ tống. Vốn nghĩ là đạo tặc sẽ e ngại quyền thế của nhà làm quan, sẽ không ngạo mạn, ai ngờ bọn gia đinh đã báo danh hào cả rồi, mà đám sơn tặc kia vẫn ngang nhiên dám giở trò cướp giật.
Có lẽ bọn chúng cố gắng nhằm vào những người có gia thế để cướp bóc cũng nên.
“Xe càng đẹp đẽ sang trọng càng hấp dẫn bọn đạo tặc, đây là lẽ thường”. Vệ Lang xen mồm vào nói.
A Ly không thể làm gì khác hơn là nói, “Nhớ rồi ạ”.
Vệ Lang lại nhịn không được muốn tiếp tục dạy dỗ cô, “Muội không nên coi thường gan của bọn mãn phu đạo tặc. Nếu ca ca là đạo tặc, biết đây là xe của muội, trên xe lại là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, chết sống cũng phải cướp. Không chỉ là ham thích, mà còn muốn gạo nấu thành cơm, sau đó còn gởi thiệp cưới tới cha muội. Đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cha của muội bắt buộc phải quan tâm đến trinh tiết của muội đành….” Đột nhiên nhận ra rằng những lời này nói với A Ly không mấy thích hợp, Vệ Lang đem những lời định nói nuốt xuống, bèn tổng kết lại, “Nói chung gặp phải cô nương như ca ca thì hắn vừa có được một nhạc phụ quyền thế, lại còn có được một nương tử nhan sắc như hoa tha hồ mà chiều chuộng. Quả là một vốn bốn lời”.
Phản ứng đầu tiên của A Ly là “Nếu thế, không phải đạo tặc tự đi tìm cái chết sao?”. Nhưng một giây sau cô từ từ thấm ý, nhận ra rằng, ở thời đại này, loại lô gic vô lại này có lẽ chưa được khai thông.
Cứ như là đang hợp tác giáo dục cô không bằng, Tạ Liên cũng nói, “Muội không thể xuất môn kiểu đó, đại khái không như A Sửu nói. Trên thực tế vừa mới tiêu diệt sạch cản trở, bọn sơn tặc sẽ mở tiệc mừng ngay…. May mà bọn chúng cứ chần chừ chưa muốn mở tiệc mừng vội”.
A Ly hiểu rõ ẩn ý của Tạ Liên, sờ lên vết thương đã kết vảy trên cổ Tả Giai Tư, cơn đau tức trong ngực âm ỉ sinh sôi.
Nếu như bọn sơn tặc không nhận nhầm Tả Giai Tư thành khuê nữ của Vương gia, chỉ sợ cô ấy đã bị cưỡng hiếp hoặc giết mất rồi, xong xuôi bọn đạo tặc cũng chả có gì phải lo lắng thêm.
May là Vệ Lang vừa kịp đuổi đánh tới.
Đầu A Ly ong lên. Mà bên ngoài Vệ Lang vẫn đang dạy dỗ cô, “Không có việc gì thì ít xuất môn đi, xuất môn phải dắt theo nhiều người. Nếu lỡ gặp phải chuyện này, thì thông minh hơn chút, hãy nhớ kéo dài thời gian, đợi ca ca đến cứu muội. Nếu nhỡ mà…. bị ép phải bái đường, cũng đừng hồ đồ ngốc nghếch tìm tới cái chết. Chưa có tam môi lục sính (*), dù ai đồng ý ca ca vẫn sẽ không chấp nhận. Tuyệt đối sẽ chém hắn một nhừ ba nát, muội phải bảo vệ sinh mệnh mới quan trọng, nhớ rồi chứ?”.
(*) đại khái là chưa có người làm mai cũng chưa có đến kết thông gia.
A Ly đơ người một lúc, mới hiểu ra anh đang nói điều gì. Có lẽ là anh muốn bày tỏ, nhưng anh lại không nhận ra rằng, lời này nên là anh trai nói cho em gái nghe mới đúng.
Nhưng bất kể như thế nào, A Ba nói không sai —- Vệ Lang quả thật là người đàn ông tốt hiếm thấy.
Chỉ là —- anh chàng đẹp trai hư hỏng chuyên đùa nghịch này, thật hiếm có lúc nào lại nói nhiều điều hay đến vậy!
Thật là, khiến cho người ta muốn trả lời “đã nhớ rõ” cũng không được, mà trả lời “không thèm nhớ” cũng không xong.
Thật may Tạ Liên lại phá tan không khí khó xử này, nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, “Giờ phải mang nàng ấy về quý phủ? hay cứ trực tiếp trả về nhà?”
A Ly vội vàng tiếp lời, “Để muội ấy đi cùng muội”.
Thời gian này Tả Giai Tư cũng đã tới tuổi sắp kết hôn, cứ như thế mà gióng trống khua chiêng mang cô ấy về nhà, dân trong làng lại cố tình thêm mắm dặm muối. Đó không phải là điều mà một cô gái mới lớn chịu đựng được.
Vệ Lang đợi A Ly trả lời, lại bị Tạ Liên chặn giữa chừng, làm sao chịu cam tâm, lập tức cứng rắn xoay đề tài câu chuyện trở lại, “Muội vừa mới nói cảm ơn, vậy dự định sẽ cảm ơn như thế nào? Giang hồ thì có quy cũ của giang hồ, có muốn tham khảo một chút hay không?”.
A Ly vội vàng từ chối, “Không muốn!”.
“Keo kiệt! Ca ca đã liều mạng giúp muội thế mà!”.
A Ly: Cậu có thể ít nói đi một chút được không, khéo lại để người khác hiểu lầm cũng nên!
Đêm hôm vắng vẻ, âm thanh truyền xa. Lời Vệ Lang nói với A Ly, Tư Mã Dục nghe không sót một chữ nào.
Anh vẫn biết Vệ Lang thích cô cháu gái của sư phụ mình. Lúc này mới nhận ra, anh đã được gặp, cô nương nhà họ Vương mà Vệ Lang vẫn luôn thích, chính là A Ly. Sao anh lại có thể quên được nhỉ.
Như vậy là tốt rồi, anh nghĩ, dù sao anh cũng không thích cô, nếu vậy sẽ không còn bị ép phải cưới cô nữa.
Âm thanh giòn giã ở đằng sau như tiếng động đánh vào ngọc thạch, cứ từng tiếng từng tiếng truyền lại, Tư Mã Dục tâm tình phiền muộn, rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu lại, “Ta đi trước đây”.
Rõ ràng là không nhịn được, thế nhưng khi A Ly ló đầu ra, nói: “Đợi một chút”, anh vẫn cứ ghìm cương ngựa, nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, chung quanh là khoảng không tĩnh lặng, tĩnh lặng như là mọi sao trời đều ẩn nấp đâu hết, chỉ còn đêm Thu tối tăm lạnh lẽo như nước.
Một hồi lâu sau A Ly mới nói được nên lời, “Cảm ơn huynh đã đến”.
Chẳng hiểu vì sao Tư Mã Dục suy nghĩ mông lung, khiến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Đã nói rồi, không phải vì cô mà”.
“Uhm, ta biết”. A Ly gật đầu.
Bỗng nhiên Tư Mã Dục đột ngột nổi giận, “Vậy cô nói đi, ta vì ai hả?”.
A Ly hé môi cười: “Chắc là vì dẹp loạn kinh thành, bách tính an nguy”.
“Cô—–” Tư Mã Dục gần như có thể nghe được giọng nói thừa hơi tốn sức của mình, “Cô thật là thông minh đó!”.
A Ly vẫn chỉ cười, con ngươi đen láy chiếu ra ánh sáng nhu hòa, linh động như là sắp chảy nước ra đến nơi, “đêm khuya sương lạnh, cưỡi ngựa cẩn thận”. Cô vô thức cởi áo choàng trên người đưa qua, lại dặn dò, “Ngoài này không có như trong thành, phải mang theo nhiều người”.
Cô cứ thế giữ chặt tấm áo choàng, đợi anh tới lấy. Tư Mã Dục hơi hoảng hốt, nhất thời trở nên nhát gan. Anh nhìn A Ly, mà Vệ Lang lại tùy ý đẩy ngựa, làm như không để ý mà chặn ánh mắt của anh.
“Để A Hồ hộ tống ngươi hồi cung đi”. Vệ Lang nói, “Chỗ này một mình ta là được rồi”.
Vẻ mặt Vệ Lang hết sức đứng đắn, rõ ràng chính là con sói con đang muốn ăn thịt.
Tư Mã Dục chợt phục hồi tinh thần lại, dời ánh mắt đi, “Ngày mai Đông cung sẽ mở tiệc tẩy trần cho các ngươi, nhớ kỹ đó”.
Vệ Lang cười nói: “đồng ý”.
Tư Mã Dục cũng không quay đầu lại ruổi ngựa đi, tay A Ly vẫn nắm chặt tấm áo choàng, Vệ Lang quay đầu lại cười nói: “Hắn với Tạ Liên đều là những kẻ theo chủ nghĩa khổ hạnh, 365 ngày đều tắm nước lạnh, không hề sợ lạnh đâu. Nhưng thật ra ca ca, ăn gió nằm sương vội vã trở về, chưa kịp đặt chân vào nhà đã chạy tới đây đánh giết giúp muội, lấy một địch trăm, như chỉ mành treo chuông….” Rồi chuyển đề tài, “Gió vừa thổi qua, cảm thấy rất lạnh đây nè”.
A Ly nhanh nhẹn vứt áo choàng cho anh, “Ngày mai muội sẽ gọi A Thanh đăng môn cảm tạ…. Còn cái gì mà quy củ giang hồ, thì cứ nói luôn ra cho muội ấy nghe”.
“Đã nói rồi, ca ca vì muội mới tới đó”.
“Ca ca giả hồ đồ nữa hả!”.
A Ly thả mành xuống ngồi trở lại, thật sự không muốn tiếp tục dây dưa ồn ào với tên không đứng đắn này nữa.
Còn Vệ Lang thì cong khóe mắt mỉm cười, cúi đầu nói khẽ, “…. Ca ca nào có lừa muội gì đâu”.
Về đến nhà đã gần đến giờ hợi.
Người lớn trong nhà đều ngồi chờ A Ly trở về, cả Vương Diễm cũng không ngủ được.
A Ly biết bản thân mình đã sai, vào cửa thì hơi do dự. Vệ Lang thông minh thế nhỉ? Nếu thấy A Ly, Tạ Liên và Tư Mã Dục cùng nhau xuất hiện ắt hẳn sẽ đoán được khá nhiều. Lúc này nét mặt hơi phân vân của A Ly, không ngoài suy đoán của anh.
Bèn muốn dắt tay A Ly, A Ly nhạy cảm tránh được, liếc Vệ Lang, Vệ Lang cười nói: “Có ca ca ở đây, sợ gì chứ”.
A Ly:… Chính vì có cậu ở đây mới càng sợ đó!
Tư gia qua mặt quan gia đi tiêu giệt cũng là một loại kiêng kỵ. Việc này A Ly nghe lời bà nội cô nói, đến quan phủ báo án. Nhưng mà quan phủ chỉ lập án, chứ hoàn toàn không có ý định đi cứu người, thoái thác là ngày lễ Trùng Dương không có người trực, nếu được cứ chờ tới ngày mai sẽ xin chỉ thị quan phủ rồi mới biết có thể điều binh hay không.
Nếu thật sự chờ hết một đêm, đến lúc đó cứu Tả Giai Tư ra rồi, chỉ sợ cô ấy cũng không còn ra hình người nữa. A Ly chỉ có thể nghĩ biện pháp ngoài lề.
Vậy mà xui xẻo cha cô lại theo Hoàng Thượng leo núi.
A Ly không còn cách nào mới phải đụng tới Tạ Liên, tìm được ở Đông cung.
Những diều đó cũng đủ để cha mẹ cô trách phạt —- mà giờ nửa đên mới về, chuyện này chắc chắn sẽ động đến gia pháp.
Duỗi đầu hay rụt đầu cũng đều là một đao. A Ly cắn răng, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Bước vào trong tư thế chờ để bị thẩm tra.
Cha mẹ cô không chỉ không trừng đôi mắt lạnh lùng ra, trái lại còn có vẻ lo lắng không yên, nhìn A Ly và Vệ Lang đi sóng đôi nhau, mi tâm càng nhăn chặt lại.
A Ly thì có chút thấp thỏm.
Vệ Lang sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cha A Ly đã lên tiếng trước, “A Sửu về rồi hả? Trời đã không còn sớm, không thể lưu ngươi lại. A Diễm, con mau tiễn A Sửu về nhà”.
Vệ Lang: “…”
Vương Diễm làm động tác im lặng với anh, nhỏ giọng nói, “Đừng gây phiền toái nữa”. Rồi mạnh mẽ kéo anh ra ngoài.
Vệ Lang đánh giá Vương Diễm rất đáng tín nhiệm, lại quay đầu liếc nhìn A Ly lần nữa, rốt cục vẫn phải theo Vương Diễm rời đi.
Mà Tư Mã Dục trở về Đông cung, lập tức cũng bị Hoàng Thượng gọi vào Thai thành.
Hai người họ gần như cùng lúc biết được ý kiến của Hoàng Thượng và Hoàng hậu.
A Ly im lặng nghe cha mẹ giáo huấn kín đáo, còn Tư Mã Dục thì lập tức hất đổ chén tách trên bàn, “Ta không thích cô ấy!”.
Đáng tiếc đã đi đến nước này, dù muốn dù không cũng đã không còn do anh định đoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook