Bá Khí
Chương 97: Hoàng tiền bối

-Mẹ kiếp, ngông cuồng như vậy, lão tử đánh chết ngươi.

Phong Vân Vô Ngân biết hắn đã giết chết tất cả tán tu đại thiếu gia đem tới, đã kết thù với đại thiếu gia, thầm nghĩ, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hai tay cầm chùy vung lên, chùy phong và huyền khí chạm vào nhau, thân thể đột nhiên vọt lên cao mười mấy mét, Cánh tay giao long thu vào trong đan điền, rồi đột nhiên từ trên đỉnh đầu vọt ra, đánh ra một đòn, cự lực cường hãn khiến không gian trên đỉnh đầu hắn vỡ nát, khí thế dời non lấp bể.

-Rầm!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, Cánh tay giao long đánh mạnh lên cự chưởng đang nâng đỡ đại thiếu gia.

Cự chưởng bị 100 vạn cân lực lượng từ cánh tay Cánh tay giao long đánh mạnh, tuy chưa tới mức lập tức vỡ vụn, nhưng cũng nứt vỡ, không ngừng rung động mấy cái, đại thiếu gia đứng trên cự chưởng đứng không vững, loạng choạng một cái, kêu lên kinh hoàng, từ trên không trung đột nhiên rơi xuống.

-Chết đi!

kiếm ý toàn thân Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ, một đạo kiếm mang chém về phía đại thiếu gia đang rơi xuống.

Một đạo kiếm mang vô cùng khủng bố trực tiếp chém về phái đại thiếu gia đang từ trên không ngã xuống. Kiếm khí dày đặc, vân vụ bao trùm như kén tằm bao vây lấy đại thiếu gia, kiếm mang xé nát hư không, rung động không ngừng, uy thế không thể ngăn cản nổi.

-Ngươi dám!

Đột nhiên, lão nhân gày gò thoát khỏi sự chấn kinh, một đám cương khí hình tròn đột nhiên xuất hiện, vô cùng nồng đượm, mang theo uy năng dời non lấp bể trong nháy mắt đã lao về phía Phong Vân Vô Ngân. Đồng thời, cương khí thủ chưởng bị Cánh tay giao long đánh nứt vỡ cũng trong nháy mắt đã khôi phục lại như cũ, rồi trong nháy mắt nắm chặt lấy đại thiếu gia.

-Vù!

Rồi một giây sau, kiếm mang sáng chói chém thẳng lên cương khí thủ chưởng, chỉ cắt được một vết mờ rồi không thể tiến thêm được nữa, kiếm ý trong nháy mắt đã bị tan biến.

Đại thiếu gia từ cõi chết trở về, người đã không còn chút sức sống, miệng thở phì phì, không còn dám nhìn Phong Vân Vô Ngân một cái nào nữa. Dám dưới sự bảo vệ của tiên thiên cường giả mà vẫn tiếp tục ra tay giết người, sự hung tàn của Phong Vân Vô Ngân quả thực không thể tưởng tượng nổi.

-Tiểu tử, không ngờ ngươi dám đoạt tiên thiên cương khí mà ta một năm khổ công tụ luyện mới hình thành được, quả thực không thể tha thứ. Ta sẽ biến ngươi thành hư vô, vạn kiếp không siêu thoát.

Lão nhân gày gò vô cùng đau xót một năm khổ công tu luyện của mình, bởi vậy đã hận Phong Vân Vô Ngân tới tận xương tủy, quả cầu cương khí hình tròn khí thế vô cùng cường hãn tấn công về phía Phong Vân Vô Ngân.

Không khí bốn phương tám hướng đều bị hấp thu, ngưng tụ trên quả cầu cương khí, giống như một vầng mặt trời sáng lòa, mang theo tiên thiên uy năng không thể kháng cự nổi, gào thét lao tới.

Phong Vân Vô Ngân đâu chịu đứng im chờ chết, Cánh tay giao long điên cuồng lao ra, gần 100 vạn cân lực lượng trong nháy mắt đã đánh lên quả cầu tiên thiên cương khí.

-Rầm!

Quả cầu tiên thiên cương khí bị đánh rung lên mấy cái, tốc độ khẽ ngưng lại, Phong Vân Vô Ngân vội vũ động trọng chùy, thân hình nhảy lên phía trước mười mấy mét, định thừa cơ chạy trốn.

Chiến Tần Đế Quốc cương ngạnh chống cự lại một lần công kích của tiên thiên cường giả, lân giáp màu vàng kim cũng ảm đạm đi mấy phần, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, Phong Vân Vô Ngân đành thu nó lại đan điền, trong lòng vô cùng kinh hãi:

-Tiên thiên cường giả quả nhiên không thể tưởng tượng nổi! Cánh tay giao long của mình đã hấp thu một bộ phận tiên thiên khí tức, có sự tiến hóa, uy lực đại tăng, toàn lực tấn công cũng chỉ có thể ngăn được một lần công kích của tiên thiên cường giả, tranh thủ một chút thời gian tháo mạng. Thật là cường đại! Tiên thiên cường giả quả thực khủng bố! Xem ra, tiên thiên và hậu thiên quả nhiên khác nhau một trời một vực, không thể vượt qua nổi.

Còn lão nhân gày gò cũng không ngừng thầm kinh ngạc, thậm chí còn kinh ngạc hơn nhiều Phong Vân Vô Ngân! Cần phải biết rằng, tiên thiên và hậu thiên căn bản không ở cùng đẳng cấp, như trời với vực! Cho dù là hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả, gặp phải tiên thiên cường giả, sống chết cũng chỉ trong nháy mắt. Nhưng Phong Vân Vô Ngân lại có thể ngăn được một đòn công kích toàn lực của lão nhân gày gò này, quả thực là quái thai trong hạng quái thai.

-Đáng ghét! Nếu không phải tiểu tặc này lấy trộm một thành tiên thiên cương khí thuần khiết của ta thì lúc này đã sớm hồn siêu phách tán rồi. đáng ghét! Trộm tiên thiên cương khí của ta! Lấy mạng để đền!

Lão nhân gày gò không hề có ý buông tha Phong Vân Vô Ngân, đột nhiên, tiên thiên cương khí toàn thân hắn ngưng tụ thành một thanh trường kiếm cực lớn, kiếm thân rực rỡ phù văn, từng tiếng hát mềm mại dễ nghe không ngừng phát ra, lão nhân gày gò dáng vẻ ngưng trọng, hai tay chắp trước ngực, định thi triển một chiêu công kích mạnh nhất, triệt để hủy diệt Phong Vân Vô Ngân.

-Cái gì!

Phong Vân Vô Ngân lúc này đã thoát ra ngoài hàng trăm mét thì thân thể đột nhiên ngưng lại, không khí toàn thân như biến thành bùn lầy đặc quánh, bao vây lấy hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích được nữa.

Khí tức tử vong trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Phong Vân Vô Ngân, lạnh tới tận xương tủy.

Đúng lúc đó.........

-Lãnh huynh, ngươi không để ý tới thân phận, ra tay với một hậu thiên tiểu bối, thật là đáng cười, đáng cười! Ha ha ha!

Bỗng nhiên, ở phía đằng đông chợt sáng lên một quầng sáng như sao chổi, quầng sáng đó xé nát tinh không, khí thế dời non lấp bể, khiến đất trời biến sắc.

Rồi, một hoàng y lão nhân đứng trên một đóa bạch liên do tiên thiên cương khí hình thành, bồng bềnh trôi tới. Bạch liên lửa cháy ngùn ngụt, trong ngọn lửa lại lóe lên từng khuôn mặt người... hỉ nộ ai lạc, vô cùng chân thực.

-Hoàng thúc thúc tới rồi!

Lý Tu sợ tới mức rúm ró ở một góc, cuối cùng lông mày cũng giãn ra, run rẩy đứng lên, lớn tiếng nói với hoàng y lão nhân:

-Hoàng thúc thúc, mau cứu Quách huynh! Mau cứu Quách huynh!

Hoàng y lão nhân khẽ gật dầu, cười với Lý Tu, rồi nghiêm mặt nói:

-Lãnh huynh, chức tránh của chúng ta là âm thầm bảo vệ mấy vị thiếu gia, còn ngươi lại tùy tiện ra tay, can dự vào cạnh tranh của mấy vị thiếu gia, còn định ra tay giết tán tu mạnh nhất dưới tay tam thiếu gia, hành vi như vậy thực sự đã trái với ý chỉ của Lý Vạn Tiên đại nhân khi xưa. Hừ, ngươi là tiên thiên cường giả, đi giết một hậu thiên tiểu bối, việc này mà truyền ra ngoài, ngươi không sợ mất mặt thì ta cũng ngại mất mặt. Còn nữa, một chiêu không trúng, ngươi đã nên ngừng tay... hừ, không hề có chút phong độ nào.

Nói rồi, xung quanh thân thể hoàng y lão nhân chợt hiện lên trăm ngàn đóa cương hỏa, mỗi đóa cương hỏa đều có một khuôn mặt người, hoặc bi ai, hoặc hoan hỉ, vô cùng thần kỳ. Hắn bước từng bước trong hư không, mỗi khi bước một bước đều có một đóa bạch liên xuất hiện, mùi hương dịu nhẹ tỏa ra bốn phía, giống hệt như thần tiên.

Trong hoàn cảnh đó, cương khí cự kiếm do lão nhân gày gò ngưng tụ thành cũng không dám chém về phía Phong Vân Vô Ngân. Hắn quay đầu nhìn hoàng y lão nhân, sắc mặt âm trầm: truyện copy từ.

-Tên họ Hoàng kia, tiểu tực này không ngờ dám giết đại thiếu gia, ta ra tay giết hắn không hề trái chỉ lệnh của Lý Vạn Tiên đại nhân khi xưa. Lẽ nào để ta giương mắt nhìn đại thiếu gia bị hắn đánh chết hay sao?

Lão nhân gày gò trong lòng vô cùng uất nghẹn, hắn và hoàng y lão nhân này từ khi còn trẻ đã đối đầu với nhau, suốt đời tranh đấu, công lực của cả hai cũng tương đương nhau. Hiện tại, một thành tiên thiên cương khí của hắn bị Phong Vân Vô Ngân cướp mất, thực lực có chút suy yếu, khí thế đã thua hoàng y lão nhân, không thể đối đầu được nữa. Nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, lão nhân gày gò đã sớm không thèm để ý tới sự ngăn cản của hoàng y lão nhân, giết Phong Vân Vô Ngân xong rồi mới tính tiếp.

Lão nhân gày gò dùng một thân công phu để đi ngăn cản lại áp lực của hoàng y lão nhân, khiến áp lực của Phong Vân Vô Ngân bị biến mất, hành động cũng được khôi phục lại như cũ.

-Không ngờ lại xuất hiện một tiên thiên cường giả nữa, xem dáng vẻ thì là người của tam thiếu gia, thật là tốt.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân xoay chuyển, không chạy trốn nữa, ngược lại còn đi về phía Lý Tu.

Đi tới cạnh Lý Tu, Phong Vân Vô Ngân chỉ hoàng y lão nhân đang đứng trên bạch liên trên tầng không, nói:

-Tam thiếu gia, vị tiền bối này là?

-À, Quách huynh, đây là Hoàng thúc thúc, là tiên thiên cường giả phụ trách âm thầm bảo vệ tại hạ.

Lúc này, thái độ của Lý Tu đối với Phong Vân Vô Ngân giống như là sùng bái... chẳng phải đùa, Phong Vân Vô Ngân vừa rồi giết chết mấy chục tán tu dưới tay đại thiếu gia, còn dám ra tay giết đại thiếu gia ngay trước mặt lão nhân gày gò, hơn nữa còn ngăn được một lần công kích của lão nhân gày gò, thực lực như vậy, trong hàng ngũ hậu thiên võ giả cơ hồ đã không còn đối thủ.

Ngưng lại một lát, Lý Tu giải thích:

-Quách huynh, gia phụ và Lý Vạn Tiên đại nhân, lúc còn trẻ giao tình rất sâu đậm, bởi vậy, Lý Vạn Tiên đại nhân phía mấy vị tiên thiên cường giả âm thầm bảo vệ mấy người bọn ta và đại ca, nhị ca. Vừa rồi, Quách huynh muốn giết đại ca, Lãnh thúc thúc phụ trách bảo vệ đại ca liền ra tay tương trợ. Nhưng, sau một lần công kích thất bại, hắn vẫn còn muốn tiếp tục ra tay thì thật không còn gì để nói nữa.

-Ừ!

Phong Vân Vô Ngân gật đầu, rồi lập tức nói tiếp:

-Tam thiếu gia, vừa ròi ta giết gã Mã Như Huyết, sa đó lại giết 38 tán tu dưới tay đại thiếu gia, theo thỏa thuận của chúng ta, cái này... tam thiếu gia, tổng cộng là 410 cỗ thi thể 10 phẩm hung thú.

Phong Vân Vô Ngân nhớ rất kỹ số lượng tán tu đã giết chết, hắn sở dĩ mạo hiểm giết người giữa đường chẳng qua là muốn đoạt được tài nguyên tu luyện quý báu từ chỗ của tam thiếu gia.

Thi thể của 410 con 10 phẩm hung thú, giá trị hàng trăm triệu lượng vàng.

Lý Tu tuy là con của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, gia sản to lớn, nhưng hàng trăm triệu lượng vàng đối với hắn mà nói, xót chẳng khác nào tự cắt thịt mình.

Nhưng lúc này Lý Tu lại chẳng hề có chút biểu lộ đau lòng chút nào, hắn phấn chấn nói:

-Quách huynh, tại hạ tuy tu vi và võ đạo thiên phú chẳng ra gì, nhưng, khả năng nhìn người thì vẫn có vài phần. Tại hạ có thể khẳng định, trong thế giới hiện tại, dưới tiên thiên cảnh giới đã rất khó tìm được đối thủ của Quách huynh. Trận chiến hôm nay Quách huynh đã giết quá nửa tán tu đắc lực dưới tay đại ca của tại hạ, đồng thời dọa đại ca tại hạ sợ gần chết, từ nay về sau, đại ca tại hạ còn dám nói tới hùng tâm tráng trí nữa hay sao? Hắn đã rất khó có thể gây ra uy hiếp gì cho tại hạ nữa rồi! chỉ cần Quách huynh dốc sức phò tá tại hạ, ngôi vị ngoại thành thành chủ quả thực khó thoát khỏi tay tại hạ. mấy trăm cỗ thi thể của 10 phẩm hung thú thì đáng gì chứ? Tới lúc này, Quách huynh muốn tài nguyên tu luyện gì, chỉ cần lên tiếng là được. Hơn nữa, với thủ đoạn này của Quách huynh, đoạt quán quân đại hội chọn rể cũng có chín phần chắc chắn. Hì hì, nếu Quách huynh có thể trở thành con rể của Lý Vạn Tiên đại nhân, một bước lên trời, ở trong nội thành cũng sẽ trở thành nhân vật hàng đầu, tới lúc đó, tại hạ chủ trì ngoại thành, Quách huynh ở nội thành phối hợp, hô phong hoán vũ, quyền thế ngút trời, không uổng một kiếp này. Ha ha ha, Quách huynh, ngươi có muốn thực tâm phò tá tại hạ chăng?

Ánh mắt Lý Tu đã trở nên vô cùng điên cuồng.

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch miệng cười:

-Chỉ cần tam thiếu gia cung cấp tài nguyên tu luyện cho ta, ta đương nhiên sẽ dốc sức đưa tam thiếu gia lên ngôi vị ngoại thành thành chủ.

Lý Tu vui sướng như điên, nói:

-Tốt qua! Quách huynh, tại hạ sẽ nhanh chóng phái người đi tìm thi thể của 410 con 10 phẩm hung thú, đích thân giao cho Quách huynh, Quách huynh thực lực càng mạnh, tại hạ càng vui mừng.

Hai người không ngừng bàn tán thương thảo.

Lúc này, hai tiên thiên cường giả trên hư không cũng đang đối đầu với nhau.

-Lãnh huynh, ngươi bảo vệ đại thiếu gia, đây là chức trách của ngươi, không hề sai. Một khi ngươi đã ra mặt thì tiểu bối họ Quách cũng không thể làm tổn thương tới đại thiếu gia được nữa. Nhưng... chức trách của ngươi chỉ là bảo vệ đại thiếu gia không bị giết hại, chứ không phải ra tay tiêu diệt tuyệt đỉnh thiên tài trong giới tán tu của Chiến Tần Đế Quốc chúng ta. Phải cần biết rằng, Tiểu bối họ Quách này là Đông Hải Nộ Chùy Đảo thiếu đảo chủ, lần này tới Vạn Tiên Thành là nhận lời mời tham gia đại hội chọn rể, hắn thiên phú tuyệt đỉnh, có đủ thực lực giành ngôi quán quân đại hội chọn rể, trở thành con rể của Lý Vạn Tiên đại nhân! Ngươi dám giết hắn?

Nói tới đây, sắc mặt hoàng y lão nhân trở nên nghiêm nghị:

-Cần phải biết rằng, trong ngũ đại tông môn của Chiến Tần Đế Quốc, thiên tài vô số, tuấn kiệt trong lớp thanh niên không ngừng xuất hiện, còn giới tán tu chúng ta, muốn xuất hiện một vi thiên tài đâu có dễ dàng. Lý Vạn Tiên đại nhân tổ chức đại hội chọn rể này, mục đích là để phát hiện và bồi dưỡng một lớp thiếu niên tuấn kiệt, sau này tranh hùng với ngũ đại tông môn. Huống hồ, ngươi không yêu quý thiên tài trong giới tán tu chúng ta, nhưng lão phu lại vô cùng yêu quý, nếu hôm nay ngươi vẫn hồ đồ ngu xuẩn, muốn giết Tiểu bối họ Quách thì đừng trách lão phu trở mặt! Chúng ta đánh tới chỗ Lý Vạn Tiên đại nhân thì lão phu cũng vẫn có lý.

Nghe nói xong, sắc mặt lão nhân gày gò biến hóa không ngừng. Quả thực, Lý Vạn Tiên đã từng nói trước mặt chúng nhân, thế giới tán tu, thiên tài tuyệt đỉnh ít ỏi hơn rất nhiều so với tông môn đệ tử. Đó là bởi tông môn có nền móng vững chắc, đan dược, tài nguyên tu luyện vô số, và quyền lợi lựa chọn thanh niên tuấn kiệt, lại còn có chế độ bồi dưỡng hoàn chỉnh, và khống chế rất nhiều trường rèn luyện đặc biệt... bởi vậy, trong giới tán tu, muốn xuất hiện một thiên tài có thể sánh ngang được với tông môn thiên tài là chuyện vô cùng khó khăn. Lý Vạn Tiên vô cùng yêu mến thiếu niên thiên tài trong giới tán tu. Tiểu tử trước mặt này vô cùng yêu nghiệt, nếu ở trong ngũ đại tông môn của Chiến Tần Đế Quốc thì cũng là đối tượng tông môn trọng điểm bồi dưỡng.

Ngẫm nghĩ kỹ một lát, tài năng như vậy, lão nhân gày gò quả thực không dám giết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương