Bá Khí
Chương 45: Ai là quân cờ

Bốn người trước mắt đều là tu vi hậu thiên bát phẩm trở lên. Phong Vân Vô Ngân lại chỉ là tứ phẩm. Căn bản không ở cùng đẳng cấp.

Đối mặt với bốn người này so với đối mặt với Vân Hổ thú lục phẩm kia, càng thấy bất lực gấp trăm lần!

Bốn người kia sau khi đối diện với Phong Vân Vô Ngân, thấy rõ tu vi của Phong Vân Vô Ngân thì hoàn toàn giũ bỏ được gánh nặng.

Trong mắt Đằng đại ca và Tả đại ca hiện lên một vẻ khinh thường, biểu tình còn xen lân một tia sát khí. Tả đại ca nhe răng cười nói:

- Tiểu hài tử này có lẽ là đệ tử mới vào thành Nham Thạch, chắc đầu óc có chút vấn đề mới chạy đến thí luyện trường dã ngoại. Được rồi, chúng ta có chuyện chính phải làm, hãy tiễn hắn lên đường đi!

Âu Dương Bảo Châu cùng Du đại ca, đều khẽ cười, gật đầu.

Âu Dương Bảo Châu nhe răng cười với Phong Vân Vô Ngân, hàm răng trắng như tuyết, ôn nhu nói:

- Tiểu hài tử, muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi nghe được những chuyện không nên nghe. Nếu ngươi có di ngôn gì, hãy bạo gan nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ... Hihi. tỷ tỷ cũng sẽ nghe một chút, nhưng sẽ không thay ngươi hoàn thành đâu...

Phong Vân Vô Ngân thầm mắng một tiếng tiện nhân, ép bản thân tỉnh táo lại. Tuy rằng mạnh yếu có khoảng cách rất lớn, nhưng Phong Vân Vô Ngân nhất định sẽ không ngồi chờ chết, để người ta cấu xé.

Thừa dịp bốn người buông lỏng cảnh giác, thậm chí nói những lời chế nhạo, thình lình, Phong Vân Vô Ngân hai chân khẽ động, triển khai Tật Phong Bộ đại thành, như là có phong thần nhập thể, tựa như một làn khói bay xẹt qua bên cạnh bốn người kia.

- Hả?

- Thật nhanh!

Phong Vân Vô Ngân vút qua, trước đó tuyệt không có chút dấu hiệu nào, làm bốn người họ trở tay không kịp. Tất cả đều tỏ ra kinh ngạc.

Ngay khi Phong Vân Vô Ngân sắp thành công vượt qua chỗ bốn người họ, đột nhiên, Đằng đại ca kia tay phải tung ra một trảo, trảo phong sắc bén, nhe răng cười một tiếng.

- Muốn chạy, không dễ như vậy đâu! Vô Ảnh Truy Hồn Trảo!

Chợt, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy đủi phải bị một sức lực gắt gao quấn lấy thật chặt! Thật giống như một người đang bơi lại bị rong tảo quấn lấy cơ thể!

- Quay lại!

Đằng đại ca vung nhẹ tay lên, thân thể Phong Vân Vô Ngân liền bay ngược trở lại, ngã bổ nhào xuống đất, thất điên bát đảo, toàn thân huyền khí trở nên hỗn loạn, đầu óc cũng kêu lên ong ong!

- Thằng nhài con! Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu chết, ta có thể cho người chết toàn thây, ông nội ngươi, còn dám ở trước mặt lão tử khoe khoang tốc độ thân pháp, quả thực không biết trời cao đất dày! Lần này, ngươi muốn toàn thây đã là việc quá xa xỉ rồi đấy!

Đằng đại ca sát khí bừng bừng, đi đến chỗ Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân trong lòng lạnh buốt, đồng thời tức giận... Hôm nay nếu ta chết, cũng phải kéo một người đi cùng!

Trong lúc suy nghĩ, Phong Vân Vô Ngân giả vờ cuộn tròn trên mặt đất, tay phải nắm chặt đoản kiếm, yên lặng điều chỉnh lại huyền khí, một khi tên họ Đằng kia tiếp cận, Phong Vân Vô Ngân sẽ phản kích một lần trước khi chết!

Đúng lúc này...

- Đằng đại ca, chậm đã.

Du đại ca lắm tâm kế kia bỗng nhiên kêu lên.

- ừm?

Đằng đại ca đang chuẩn bị đánh chết Phong Vân Vô Ngân, thân hình chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Du đại ca.

Tròng mắt Du đại ca đưa qua đưa lại vài cái, sau đó cười đi tới, vừa đi vừa nói với Phong Vân Vô Ngân.

- Tiểu hài tử, ngươi đã luyện thân pháp Hoàng giai cao cấp đến đại thành? Hay là luyện đến tiểu thành? Ta thấy tốc độ của ngươi rất nhanh.

Dừng lại một lúc, hắn lại nói.

- Với độ tuổi của ngươi, tu vi tứ phẩm, có thể luyện được tốc độ nhanh như vậy, võ đạo thiên phú cũng không tồi. Hoặc là ngươi có tiền bạc, nuốt vào một lượng lớn đan dược, mạnh mẽ đem tốc độ đề thăng lên cảnh giới này. A, ta hiểu rồi, ngươi nghĩ ỷ vào tốc độ, đến thí luyện tràng dã ngoại thử vận may một phen... Thật là can đảm!

Đằng đại ca nghi hoặc không giải thích được nói.

- Du huynh đệ, ngươi cùng thằng nhài con này dong dài cái gì? Để ta giết hắn, thừa lúc còn sớm mà hành động!

- Đằng đại ca, ngươi cho rằng tốc độ của tiểu tử này thế nào?

Du đại ca hỏi ngược lại.

Lúc này, Tả đại ca cùng Âu Dương Bảo Châu, cũng chậm rãi đi tới.

Đằng đại ca cau mày nói.

- Trong lượng lớn đám đệ tử mới gia nhập thành Nham Thạch, cũng tu luyện chưa được vài ngày, có lẽ tốc độ thân pháp của tiểu tử này, tạm thời xếp hàng thứ nhất ở trong đám đệ tử mới. Còn có, ta một thân vũ kỹ đều ở trên tay, không có tận lực đi luyện qua thân pháp, bởi vậy tốc độ của tiểu tử này thậm chí còn nhanh hơn ta một chút, tuy nhiên tốc độ dù có nhanh đi nửa. nhưng tu vi thấp cũng sẽ đều bị ta tiêu diệt!

- Ha ha ha!

Đột nhiên, Du đại ca kia cất tiếng cười to.

- Du đại ca, ngươi cười cái gì?

Âu Dương Bảo Châu không hiểu chút nào.

- Kì binh! Tiểu tử này có thể trở thành kì binh của chúng ta!

Du đại ca bỗng nhiên nói.

- Muội tử, Đằng đại ca, Tả đại ca, chuyện của chúng ta định làm không phải chuyện đủa, có thể thân bại danh liệt, xương cốt chôn vùi ở thí luyện trường dã ngoại. Bởi vậy, nếu có thể chia nhỏ lực lượng, thì khả năng thành công sẽ tăng lên một phần. Tiểu tử này rất yêu nghiệt, chỉ là tu vi tứ phẩm huyền khí, vậy mà tốc độ lại thực sự không chậm. Nếu như, chúng ta mang hắn theo cùng đi gặp Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan thì sao nhi?

Đôi mắt đẹp của Âu Dương Bảo Châu chợt lóe lên.

- Ta hiểu rồi! Dựa vào tu vi của Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, tâm cao khí ngạo, nhất định sẽ không thèm để ý đến tiểu hài tử này, cũng sẽ không thể nghĩ ra tốc độ thân pháp của tiểu hài tử này lại rất nhanh. Chờ chúng ta động thủ cùng đôi gian phu dâm phụ Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, tiểu tử này có thể ở bên đánh lén! Không cần hắn giết chết được địch nhân, chỉ cầm khiến sự chú ý của địch phân tán, chúng ta sẽ nắm chắc phần thắng hơn!

- A! Thì ra là muốn tiểu tử này làm kẻ quấy rõi!

Đằng đại ca bừng tinh ngộ nói.

- ừm. trong lúc hai mành thú chiến đấu sinh tử, một con ruồi quấy rầy ở bên, cũng có chút tác dụng.

Tả đại ca kia bắt đầu cười to.

- Được, tiểu hài tử, ngươi không cần chết.

Du đại ca dùng khẩu khí nhu hòa nói với Phong Vân Vô Ngân.

- Tốc độ của ngươi có thể nói là số một trong đám người mới, có thể trở thành một phần trong kế hoạch của chúng ta. Ta nghĩ ngươi cũng đã nghe được kế hoạch này, hôm nay, trước mặt ngươi chỉ có hai con đường, tận tâm tận lực hợp tác với chúng ta đánh chết Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan. Bằng không, chúng ta lập tức giết chết ngươi. Ngươi yên tâm, một khi chuyện đã thành, chúng ta sẽ chia cho ngươi một phần. Ngươi một mình đi đến thí luyện trường dã ngoại, đơn giản chính là muốn thu được kỳ ngộ, hôm nay, kỳ ngộ trước mắt, chẳng lẽ ngươi không biết quý trọng.

Lời này, vừa cứng lại vừa mềm.

Nói xong, Du đại ca cùng Âu Dương Bảo Châu, Tả đại ca, Đằng địa ca, trao đổi bằng mắt một chút, trong mắt bốn người đều có ý cười trộm.

Thật giống như, bọn họ đang đủa nghịch một món đồ chơi. Một quân cờ. Không hề nghi ngờ gì, nếu xong chuyện bọn họ nhất định sẽ giết Phong Vân Vô Ngân để diệt khẩu. Cái thứ mang tên 'một phần lợi ích' chỉ là phù phiếm.

Trong lúc đó, trong đầu Phong Vân Vô Ngân hiện lên đủ loại ý niệm, mạch suy nghĩ phập phồng bất định...

- Nếu ta không đáp ứng bọn họ, sẽ bị lập tức giết chết. Đương nhiên, sau khi bọn họ lợi dụng ta xong, cũng sẽ giết chết ta. Khác nhau chẳng qua là chết trước hay chết sau. Tuy nhiên, bọn họ muốn đi giết Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, phải đi đến khu vực cây Hỏa long sinh trưởng! Ta bất chấp nguy hiểm, đến thí luyện trường dã ngoại này, đơn giản cũng chỉ muốn thu thập nhựa cây Hỏa long cùng quả Man Lực, mà thí luyện trường dã ngoại này cây cối rậm rạp, diện tích bao la, hung hiểm vô cùng, ta thật sự khó có thể bảo đảm thuận lợi đi đến khu vực cây Hỏa long sinh trưởng. Hôm nay theo chân bọn họ đi, vừa đúng hợp ý ta!

- Còn về việc qua cầu rút ván, chim hết bẻ ná, đó là chuyện sau này. Hiện tại khẩn thiết nhất chính là nhờ lực lượng của bọn chúng tìm được cây Hỏa long và quả Man Lực!

Những ý niệm trong đầu Phong Vân Vô Ngân ùn ùn kéo đến, dũng mãnh tiến vào nội tâm Phong Vân Vô Ngân. Hắn ngẩng đầu lên, giả ngu nói.

- Sau khi thành công, thực sự... thực sự có thể chỉa cho ta một ít vàng bạc và đan dược cao cấp?

- Ha ha ha!

Bốn người, đều không nhịn được ôm bụng cười ha hả.

Âu Dương Bảo Châu trong mắt nhu tình mật ý, gần như chân thành nói với Phong Vân Vô Ngân.

- Đưa, chúng ta nói như thế, đương nhiên chắc chắn sẽ đưa cho ngươi. Ngươi ở trong thí luyện trường dã ngoại chắc gì đã gặp được kỳ ngộ, nói không chừng còn có thể bị táng thân cho mãnh thú, theo chúng ta làm một trận, rất nhiều lợi ích! Đánh chết đôi tiện nhân Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, chúng ta sẽ chia cho ngươi một ít, cũng đủ để ngươi hưởng thụ hết đời.

Nói xong, nàng bước nhẹ nhàng, đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, cúi người xuống vô cùng ôn nhu nâng Phong Vân Vô Ngân dậy.

- Hài tử, có bị thương gì không?

Trên người nàng ta tòa ra mùi hương như hoa lan, ngữ khí ôn hòa, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, bộ ngực nhẹ nhàng chạm vào cánh tay của Phong Vân Vô Ngân, thực sự khiến cho người có ý chí sắt đá, trong nháy mắt cũng mềm nhũn ra như cành liễu.

Mà, Phong Vân Vô Ngân biết Âu Dương Bảo Châu chính là một ả có tính lẳng lơ, giả vờ phong tình, kì thực ô uế không chịu nổi. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết da gà, kiên trì nói:

- Được, ta chỉ cần một ít vàng bạc cùng đan dược là đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Hôm nay gặp phải các ngươi, thực sự là chuyện may mắn! Yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực phụ trợ, đánh chết đôi cẩu nam nữ kia!

Du đại ca ở bên nhắc nhở nói.

- Hài tử, Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan kia dụng tâm ác độc, ngươi đã theo chúng ta, đến lúc đấy đừng có mà giở trò gì. Nếu ngươi muốn báo tin tức cho bọn họ, Từ Tuấn cũng sẽ giết ngươi, điểm này, ngươi cần phải biết.

- Ta biết.

Phong Vân Vô Ngân gật đầu.

- Được! Chúng ta lập tức lên đường!

Du đại ca thỏa màn cười.

Bốn người nghĩ thầm... Tên tiểu tử thối này cùng lắm cũng chỉ mười một mười hai tuổi, suy nghĩ đơn giản, lại sợ chết, chăng lẽ lại không bị chúng ta đủa giỡn?

Phong Vân Vô Ngân lại nghĩ... Ta cho các ngươi mượn lực lượng, đến được nơi ta muốn đến, khi các ngươi cùng Từ Tuấn, Miêu Nhược Lan giao chiến, ta sẽ nghĩ cách trõn đi, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi, chăng lẽ không phải chuyện tốt sao?

Trên thực tế, những người ở đây trong lòng đều mang quỷ kế, lợi dụng lẫn nhau, cũng không nói rõ được ai là quân cờ, ai là ngư ông.

Phong Vân Vô Ngân giả bộ niềm nở, theo sau đám đệ tử cù họ Âu Dương Bảo Châu của thành Nham Thạch đi đến khu vực có cây Hỏa long sinh

Đột nhiên Từ Tuấn lạnh lùng nói, vẻ mặt có chút khinh bi, có chút coi thường, có chút mất kiên nhẫn, cũng có chút sát khí.

- Nếu như có ý nghĩ này, ta khuyên các ngươi hãy nên suy nghĩ một chút thực lực của các ngươi đi! Chớ vì mơ ước hão huyền mà mất đi tính mạng!

Trong lúc hắn nói chuyện, quả nhiên là không thèm liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, coi như không có. Cũng đúng, dựa vào tu vi của hắn, loại tiểu tốt như Phong Vân Vô Ngân này, hắn cũng chẳng để vào mắt!

Phong Vân Vô Ngân bị sự tự cao tự đại, lạnh lùng kiêu ngạo của Từ Tuấn kích động, trong lòng bắt đầu có chút phản cảm với hắn ta. Hắn tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết đã lâu, tinh thần khí độ ở sâu trong nội tâm tự nhiên mà sinh ra một luồng khí phách, nội tâm kiêu ngạo không gì sánh được, phàm là bị khinh mạn, theo bản năng liền bộc phát sát khí.

- Các ngươi, tự chặt một tay, sau đó cút đi!

Miêu Nhược Lan sắc mặt lạnh lẽo. Bản thân tu vi của nàng ta không kém, tự xưng là thiên chi kiêu nữ, phía sau lại có chỗ dựa vững chắc rất cường đại, căn bản không coi đám người Âu Dương Bảo Châu ra cái gì.

-Hừ!

Đằng Hổ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tức giận.

- Từ Tuấn, người vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, hôm nay chúng ta đã đến, tất nhiên sẽ không dễ dàng mà bỏ đi! Tục ngữ nói, người thấy có phần, các ngươi tại sao không đem viên nội đan Địa Hỏa long ra chia sẻ cùng chúng ta? Nếu thật động thủ thì các ngươi đâu nhất định thắng! Ngươi là bát phẩm trung kỳ, ta cũng là bát phẩm trung kỳ, ngươi cho rằng ta sợ tên mặt trắng như ngươi sao?

Trong lúc nói chuyện, Đằng Hổ toàn thân huyền khí dao động không ngớt, y phục không gió tự bay.

- Từ Tuấn, ngươi thay lòng đổi dạ, đánh cắp tài sản của anh trai ta, hôm nay, ta phải bắt ngươi nôn ra!

Âu Dương Bảo Châu tức giận không kiềm chế được, khác hẳn với vẻ xinh đẹp quyến rũ thường ngày.

Dựa vào trí thông minh của Từ Tuấn, đương nhiên sẽ không tin bốn người Âu Dương Bảo Châu tiến vào khu đất trõng này là tới ôn lại giao tình cũ, bởi vậy, hai bên cũng không có quá nhiều lời nói vô ích, vừa chạm mặt liền đối chọi gay gắt, khí thế bùng phát va chạm.

- Tuấn đại ca, hà tất phải nhiều lời với bọn chúng? Nội đan rất nhanh sẽ luyện hóa thành công, nắm chặt thời cơ giết sạch bọn chúng, đó mới là việc chính!

Miêu Nhược Lan dùng đôi mắt lạnh lùng, nắm chặt trường kiếm trong tay, rút ra khỏi vỏ, kiếm quang như mặt nước mùa thu, sáng loáng như ngọc.

- Động thủ đi!

Bên kia, Du Tử Thông rõng một tiếng, thân hình đột nhiên nâng cao, chân phải quất ra, không khí dường như bị một cước này đá cho tan vờ, phát ra một thứ âm thanh chói tai, một luồng cước phong cuồn cuồn bắn nhanh về phía Từ Tuấn!

- Phong Ma Cước!

Cùng lúc đó, Đằng Hổ nắm chặt hai tay, cách không trảo tới.

- Vô Ảnh Truy Hồn Thủ!

Không khí bốn phía dường như cũng bắt đầu vặn vẹo!

- Chút tài mọn!

Từ Tuấn tay trái chắp sau lưng, tay phải đột nhiên múa lên một vòng trong trước mặt, không khí trong nháy mắt ngưng kết thành băng, hình thành một tấm băng thuẫn rắn chắc...

-Rắc! Rắc!

Cước phong của Du Tử Thông, trảo lực của Đằng Hổ đồng thời công kích lên băng thuẫn, khiến cho băng thuẫn nứt vỡ khắp nơi, khe rãnh ngang dọc, nhưng cuối cùng vẫn không đánh vỡ được nó!

Hai người liên thủ, không ngờ vẫn không thể phá vờ được vòng phòng ngự của Từ Tuấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương