Bá Khí
-
Chương 103: Đánh tới cửa!
Đương nhiên, nếu không phải trong cơ thể được Chúc lão gieo xuống yêu thai, hành động lúc trước của Phong Vân Vô Ngân thuần túy là đi tìm chết! Thiên địa đan điền gắn liền với linh hồn hắn, cùng chung hơi thở, một khi không chịu đựng nổi mà tan vỡ, hắn cũng sẽ lập tức trở thành kẻ đần độn.
Thu về giao long tí, Phong Vân Vô Ngân ngước mắt nhìn lên không trung, Hoàng tiền bối cùng Lý Tu đang đứng trên cương vân đều nghẹn họng nhìn trân trối, vài hơi thở sau, cương vân mới chậm rãi hạ xuống, Hoàng tiền bối mang theo Lý Tu đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.
Tiểu bối họ Quách, rốt cuộc ngươi tu luyện loại ma công gì vậy? Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi đã thu nạp sạch sẽ tiên thiên cương khí còn sót lại trong thi thể võ giả Tiên Thiên này để bản thân sử dụng, khiên cho ngươi sinh ra được hai cánh tay mãnh thú thần lực vô cùng. Dưới Tiên Thiên, rất khó tìm ra đối thủ.
Hoàng tiền bối thở dài nói:
Môn ma công này, bá đạo thì bá đạo, nhưng mà sát khí quá nặng, cướp đoạt thi thể người chết, hấp thu năng lượng tàn dư, quá mức hung bạo.
Phong Vân Vô Ngân cũng không để ý tới lời hắn mà lên tiếng hỏi:
Có phải Hoàng tiền bối vừa nói, bây giờ ta có thể đánh bại tuyệt đại bộ phận võ giả dưới cảnh giới Tiên Thiên không?
Hoàng tiền bổi gật đầu:
Đúng, chẳng qua trên đại lục Huyền Tôn, tông môn hàng ngàn vạn, môn phái tán tu lại càng nhiều như cát sa mạc, môi năm đều sinh ra hằng hà thiên tài tuấn kiệt. Có thiên tài đã lĩnh ngộ được "ý" vô cùng thâm sâu, sức chiến đấu ngang ngửa Tiên Thiên, có thiên tài, đạt được vũ khí Tiên Thiên, bảo y Tiên Thiên mà võ giả Tiên Thiên tặng cho, sức chiến đấu tăng gấp bội, còn có thiên tài, nửa chân đã bước vào cánh cửa Tiên Thiên, huyền khí đã gần bằng cương khí, cũng là một tồn tại kinh khủng không gì sánh được... Nói chung thực lực hiện tại của ngươi cũng thuộc về thiên tài tầng lớp này. Chẳng qua, tu vi huyền khí của ngươi còn yếu, tuy rằng ngươi cũng lĩnh ngộ ra kiếm ý, nhưng khi thôi động kiểm ý dốc toàn lực chiến đấu, sẽ xuất hiện tình huống xấu vỉ căn cơ huyền khí của ngươi không đủ. Đương nhiên, ngươi dựa vào ma công chiến đấu, tạm thời có thể không cần quan tâm tới nhược điểm về huyền khí này. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điều, tu vi huyền khí, huyền khí hóa cương, đây mới là đại đạo chính thống. Ma công của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn còn chưa vượt qua được cương khí cao thâm!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Yêu Thai Bí Thuật chỉ là công pháp mặt trái, muốn thành cường giả chân chính, nhất định vẫn phải đề thăng tu vi huyền khí, sau khi đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, hóa huyền thành cương, thực lực sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Chẳng qua, Phong Vân Vô Ngân cũng không hề xem nhẹ môn công pháp Yêu Thai Bí Thuật đoạt thiên địa tạo hóa này của mình. Phải biết rằng, yêu thai này chính là được gieo từ nội đan của Tiên Thiên hung thú Thư Hùng Song Mãng, vẫn thường xuyên tiến hóa, chẳng qua Phong Vân Vô Ngân mới chỉ ấp ra được hai tay của Tiên Thiên giao long mà đã có được thần lực kinh khủng như thế, nếu như ấp ra được hoàn chinh Tiên Thiên giao long, vậy thì đáng sợ tới cỡ nào?
Quách huynh, cách đại hội tuyển rể chỉ còn có vài ngày, ngươi đã chuẩn bị tốt để dự thi chưa?
Lý Tu nóng lòng hỏi han Phong Vân Vô Ngân, bỗng nhiên trong mắt hắn lộ ra tiếu ý gian xảo:
Quách huynh, ta chuẩn bị đem phân nửa tài sản của mình đặt lên người ngươi, đánh cược chí ít ngươi cũng phải tiến được vào một trong ba vị trí đầu tiên của đại hội tuyển rể!
Trận thi đấu tuyển rể của giới tán tu để quốc Chiến Tần lần này chưa từng diên ra bao giờ, được vạn người chú mục, tất nhiên là phải có cá cược.
Lý Tu cũng không dám trực tiếp đặt cược Phong Vân Vô Ngân sẽ đoạt
giải nhất, mà chỉ dám cược ít nhất hắn sẽ tiến vào một trong ba thứ hạng đầu.
Phong Vân Vô Ngân cười vỗ vỗ vai Lý Tu:
Tam thiểu gia, ta tin rằng sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Được rồi, 410 khối thi thể mãnh thú thập phẩm...
Quách huynh, đã sớm chuẩn bị xong cho ngươi rồi! Đi, ta dẫn ngươi sang nơi khác!
Lý Tu cực kỳ nhiệt tỉnh dẫn theo Phong Vân Vô Ngân đi tới một tòa phủ đệ ở sườn phía tây, hoàn cảnh nơi này cũng coi như thanh nhã u tĩnh, không có người qua lại, thích hợp để tu luyện.
Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong phủ đệ, chỉ một lát sau có mấy trăm gã hán tử cường tráng, mỗi người khiêng một thi thể của mãnh thú thập phẩm, xếp gọn gàng ở quảng trường ở bên ngoài phủ đệ.
Tổng cộng là 410 khối thi thể mãnh thú thập phẩm, không hơn không kém.
Trên quảng trường tràn ngập một mùi hôi thối của xác thú, hơn nữa, nhiều thi thể mãnh thú như vậy đặt cùng một chỗ, khó tránh khỏi còn sót lại một chút uy áp nhàn nhạt, võ giả bình thường tiến vào quảng trường này cũng đều bị áp bách đến run cả hai chân.
Phong Vân Vô Ngân không nói hai lời, trực tiếp phóng ra 1664 hạt thiên địa đan điền, mặc sức luyện hóa những thi thể mãnh thú này.
Từng viên từng viên thịt thơm nức ra lò, Phong Vân Vô Ngân ăn như hùm như sói.
Mỗi khi ăn vào một viên thịt, một thành dinh dưỡng thì bị thân thể hắn hấp thu, còn lại chín thành thì bị hai chiếc giao long tí hấp thu toàn bộ.
Nói cách khác, Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm nhận được, mỗi lần ăn một viên thịt, thân thể tăng thêm 100 cân lực lượng, hai chiếc giao long tí, mỗi chiếc tăng 450 cân lực lượng.
A? Dinh dưỡng của viên thịt cũng không do yêu thai mà là do hai giao long tí đã nở ra hấp thu hết, xem ra, hai giao long tí này vẫn còn đang nằm trong giai đoạn tiến hóa, cần phải có thêm dinh dưỡng cùng năng lượng để tẩm bổ.
Phong Vân Vô Ngân bỏ ra tròn hai ngày, ăn hết toàn bộ 410 viên thịt, hai tay tăng lên 41000 cân thần lực, mỗi một cánh tay đã đạt tới 7 vạn cân thần lực, quả thực chính là một con mãnh thú hình người.
Hoàng tiền bối đã nói, lực lượng cơ thể đạt được tới 20 vạn cân là có thể luyện thành thân thể Tiên Thiên, hôm nay lực lượng cơ thể ta đã gần tới 15 vạn cân, chỉ còn kém một bước là có thể rèn luyện thân thể đến cảnh giới Tiên Thiên! Có người nói, thân thể Tiên Thiên so với tu luyện huyền khí đạt tới Tiên Thiên thì khó khăn hơn rất nhiều. Toàn bộ để quốc Chiến Tần, võ giả tu thành thân thể Tiên Thiên có lẽ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn hai giao long tí thì bạo tăng thêm 18 vạn cân thần lực, một tay quất ra đã đạt tới uy thể kinh khủng 168 vạn cân.
Phong Vân Vô Ngân vỗ vỗ cái bụng căng ữòn, xương cốt toàn thân nổ vang bùm bụp, quanh thân tràn ngập thần lực, phảng phất như mỗi một lần hô hấp đều có thể thổi bay một tảng đá lớn. Làn da hiện lên quầng sáng hoàng kim, dưới làn da thì lại như có một tầng tựa như chất sừng vô cùng kiên cố.
Trời đã về chiều, Phong Vân Vô Ngân tính toán một chút thời gian, ngày mai chính là thời điểm khai mạc đại hội tuyển rể. Một ngày trọng đại.
Phong Vân Vô Ngân cắm đầu vào tu luyện vài ngày, vốn đã sắp tới cuộc thi đấu, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đêm để chuẩn bị thật tốt cho ngày mai, nhưng hắn lại không hề thư giãn. hắn khoanh chân ngồi ở trên quảng trường rộng lớn, lấy ra Kiếm Tiên Đồ Lục từ bên trong nạp giới.
Mỗi một lần cảnh giới huyền khí tăng lên, quan sát Kiếm Tiên Đồ Lục tất có thu hoạch!
Phong Vân Vô Ngân mở Kiểm Tiên Đồ Lục, tâm thần lập tức tiến vào một thế giới kiếm! Tìm hiểu kiểm đạo, không chút phân tâm, kiểm khí, kiểm mang, kiếm ý, kiếm chiêu...
Trong linh hồn, mây mù vờn quanh, kiểm khí ngang dọc, bốn phần kiểm ý lại một lần nữa được rèn luyện, tinh mang tỏa ra chói mắt. Bộ kiểm pháp Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu dường như đã được thôi diễn tới mức tận cùng, bên dưới mây mù, kiểm ý tràn ngập, sát khí tung hoành, nguy cơ tứ phía.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn quên mất bản thân, hắn bây giờ chính là một thanh kiếm!
Choang!
Một tiếng kiếm reo tựa như thần chung cổ mộ, vang vọng bên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, sau một khắc...
Rắc!
Đạo kiếm mang thứ năm đã sinh ra!
Năm phần kiếm ý!
Bất thỉnh lỉnh, hai mắt Phong Vân Vô Ngân mở lớn, nghìn vạn đạo kiếm mang chém giết lao ra, bề mặt quảng trường nhất thời nứt nẻ, lấy hắn làm trung tâm, những vết nứt chằng chịt tựa như mạng nhện lan tràn ra tứ phía. Một quảng trường được lát bởi đá hoa cương cứng rắn vậy mà lại bí kiếm ý cắt ra dễ dàng như cắt đậu hũ.
Trong mỗi một lỗ chân lông khắp toàn thân đều tuôn trào kiếm ý, ở bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Ngân hình thành nên một lốc xoáy kiếm khí tựa như rồng cuộn hổ gầm.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng bước ra mpt bước, vạn kiếm bộc phát!
Ở trong một tòa phủ đệ gần với nơi ở của Phong Vân Vô Ngân.
Một đám tán tu, hạ nhân, tỳ nữ đang tụ tập bên trong phủ đệ xa hoa. Lúc này, mấy trăm gã tán tu cấp thấp, hơn mười tán tu cấp cao, còn có vô số hạ nhân nô dịch đang dùng cơm ở đó.
Bỗng nhiên!
-Ù! Ù! Ù! Ù!
Toàn bộ tán tu sử dụng trường kiếm, kiếm đang đeo ở bên hông hầu như đồng thời run rẩy kêu rên.
Chuyện gì xảy ra?
Đám tan tu dùng kiếm này kinh hoảng sợ hãi, vô ý thức lấy tay nắm chặt chuôi kiếm.
Nhưng...
Keng!
Keng!
Keng!
Kiếm tu có tu vi thấp, căn bản không thể nào giữ được trường kiếm, trường kiếm bên hông như bị một lực đạo khổng lồ trực tiếp rút ra khỏi vỏ, bay lơ lửng giữa không trung chứ không hề rơi xuống.
Trong điện phủ rộng lớn, trường kiếm của mấy chục gã tán tu cấp thấp tự động bay lượn giữa không trung, vô cùng quái dị, có thể nói là kỳ quan!
Kiếm ý! Là kiếm ý rất mạnh!
Một kiếm tu Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn hai mắt mở trừng trừng, gào thét nói:
kiếm ý mạnh như vậy thực không thể nào tin nổi! Chí ít... chí ít cũng phải là năm phần kiếm ý! Hắn ở rất gần chỗ chúng ta! Tam thiếu gia từ nơi nào mời chào được một kiếm tu kinh khủng như thế?
Nói xong, người nọ ném chén rượu trong tay đi, bước chân đạp mạnh, lao thẳng ra khỏi điện phủ muốn đi tìm kiếm xem sao.
Còn Phong Vân Vô Ngân lúc này đã cất kỹ Kiếm Tiên Đồ Lục, kiếm ý thu liễm, bộ dáng như gió thoảng mây bay.
Mấy nữ tỳ xinh đẹp đang chầm chậm đi tới gần quảng trường, mắt thấy quảng trường rộng lớn bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân chém cho nứt toác, đều sợ đến run người, cố lấy chút dũng khí tiến vào trong quảng trường, quỳ xuống nói:
Quách thiếu đảo chủ, tam thiếu gia mời ngài tới cùng dùng bữa!
Phong Vân Vô Ngân cười thản nhiên:
Đi thôi!
Lúc này tâm tình Phong Vân Vô Ngân vô cùng vui vẻ. Khổ luyện vài ngày khiến cho yêu thai trong đan điền, lực lượng cơ thể, cảnh giới huyền khí, kiếm ý đều có được tiến bộ nhảy vọt. Đối với trận thi đấu tuyển rể ngày mai, tuy ràng thiên tài tán tu khắp nơi tụ hội về, nhưng Phong Vân Vô Ngân lại không hề sợ hãi, toái lại còn toàn ngập tự tin và mong chờ, muốn buông tay buông chân mà đại náo một hồi.
Phong Vân Vô Ngân đi theo mấy tỳ nữ, đầu tiên là được đưa tới một điện nhỏ. Trong điện nến đỏ sáng rực, mùi hương bốn phía, vô cùng lịch sự tao nhã.
Ở giữa điện nhỏ có một hồ tắm lớn, hơi nước mờ mịt tứ tán, có vài thiếu nữ thanh xuân chỉ che thân bàng lụa mỏng đang lả lướt đi lại, rải hoa vào trong hồ tắm.
Quách thiếu đảo chủ.
Đám tỳ nữ này sau khi thấy Phong Vân Vô Ngân, tất cả đều quỳ xuống chào đón.
Một tỳ nữ khuôn mặt toái xoan, thanh tú tuyệt luân, ngước mắt e lệ nhìn Phong Vân Vô Ngân:
Tam thiếu gia phái chúng ta tới hầu hạ Quách thiếu đảo chủ tắm rửa thay y phục.
A...
Phong Vân Vô Ngân đpt nhiên bật cười. Tắm rửa thay y phục sao? Bản thân đi tới thành Vạn Tiên cho tới bây giờ cũng chưa tắm qua lần nào, một bộ quần áo mặc trên người giờ đã nhàu nát không chịu nổi, dáng dấp mười phần giống một tên ăn mày.
Cũng đúng, nên tắm thôi, thay y phục sạch sẽ cũng tốt. Nhưng mà các ngươi đi ra ngoài đi, ta tự mình làm là được.
Một đám tỳ nữ xinh tươi bỗng nhiên run run nói:
Quách thiếu đảo chủ có phải chê chúng ta không chu đáo... Quách thiếu đảo chủ, xin... xin ngài đừng... đừng ghét bỏ chúng ta...
Được rồi, đi ra ngoài cả đi!
Phong Vân Vô Ngân phất tay nói.
Đám tỳ nữ câm như hến, nhưng lại không dám toái lời nên đành phải lui ra.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi nhảy vào hồ, tắm rửa vô cùng sảng khoái, sau lại mặc vào một bộ trường sam màu trắng, toàn thân lộ ra một loại ý vị nho nhã thư sinh. Bộ dáng hào hoa phong nhã, tri thư lễ nghĩa, lưng đeo trường kiểm lại càng như một loại điểm xuyết, khiến cho hắn bộc lộ ra một tia anh khí.
Hắn tu luyện công pháp luyện, thân thể cao lớn hơn xa bạn cùng lứa, ánh mắt thành thục, thoạt nhìn tuyệt đối không giống với một đứa trẻ 12 tuổi, mà càng giống với thiểu niên 16, 17 tuổi hơn. Đương nhiên, tâm cảnh của Phong Vân Vô Ngân cũng đã hơn hai chục tuổi rồi.
Được vài thị nữ cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước, xuyên qua hành lang đi vào một tòa đại điện, rượu ngon tinh thuần, mỹ vị thơm ngát, đi từ đằng xa đã ngửi thấy. Ngoài điện có một hàng tỳ nữ phong tư toác tuyệt, phảng phất như tiên nữ hạ phàm đứng đó. Hai bên toái phải bậc thềm trồng rất nhiều cổ thụ quý hiểm, dưới gốc cây, giữa các toạc cây treo đầy bảo thạch đủ màu, bên dưới ánh trăng lấp lánh tỏa ra ánh sáng thực sự tựa như tiên cảnh chốn nhân gian!
Ngợp trong vàng son!
Phong Vân Vô Ngân cất bước tiến vào đại điện.
Vừa vào trong đã thấy đèn đuốc sáng trưng, trong điện có nhiều tán tu thực lực cường hãn đang vui vẻ thoái mái ngồi bên các bàn tiệc, Hoàng tiền bối cùng Lý Tu thì ngồi riêng ở một bàn. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân, Lý Tu liền tự mình đi tới nghênh tiếp. Thân mật kéo tay Phong Vân Vô Ngân, cười nói:
Ha ha, sau khi tắm rửa thay y phục, Quách huynh lại càng tỏ ra phong thần tuấn lãng, thiếu niên anh kiệt, tới đây nào, Quách huynh, ngày mai ngươi sẽ tham gia thịnh sự tuyển rể đại hội, yến tiệc đêm nay là đặc biệt chuẩn bị cho Quách huynh! Chúc Quách huynh đạt được ngôi đầu trong đại hội!
Không dám, không dám!
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên cười.
Sau khi ngồi xuống, bữa tiệc bắt đầu.
Chén qua chén lại, tán tu ở đây thi nhau mời rượu Phong Vân Vô Ngân, luôn mồm nịnh hót khen ngợi. Phong Vân Vô Ngân không thích uống rượu, chi nhấp môi qua, cũng không mở miệng đáp lời một câu nào.
Giữa chừng, một tán tu áo đen già giận từ bên ngoài đi vào, bước tới bên cạnh Lý Tu ghé sát tai hắn nói vài câu. Nghe xong, Lý Tu sắc mặt âm trầm, giận dữ vô bàn quát:
- Đâu có cái lý đó!
Nhất thời cả yến hội trở nên an tĩnh.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Lý Tu.
Phong Vân Vô Ngân cũng hiếu kỳ hỏi:
Không biết có chuyện gì khiến Tam thiểu gia tức giận đen vậy?
Lý Tu nhìn Phong Vân Vô Ngân nói:
Mấy ngày trước Quách huynh ở trong phủ bị tập kích, may là Hoàng thúc thúc chạy tới đúng lúc đánh đuổi thích khách đi. Hoàng thúc thúc còn nhìn thấy rõ ràng diện mạo của thích khách kia, tại hạ lập tức phái người điều toa trong thành, muốn tìm ra tung tích của thích khách. Không phụ người có tâm, cuối cùng tại hạ cũng đã tra ra được!
-Hả?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân ngưng trọng.
Thích khách, chính là ở trong phủ đệ nhị ca ta, thường xuyên lui tới, chắc hắn là tán tu nhị ca ta mời chào, hừ! Tất nhiên là nhị ca ta nghe nói Quách huynh thực lực siêu tuyệt, liền phái người lẻn vào phủ ta ám sát Quách huynh! Đáng giận!
Lý Tu phẫn nộ nói.
Nguyên lai là Nhị thiếu gia!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đột nhiên tuôn ra sát khí không thể kìm nén:
Hắn phái người giết ta?
Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Ngân nói:
Tam thiếu gia, đêm nay, không biết ngươi có hứng thú cùng ta đi tới phủ đệ Nhị thiếu gia một lúc hay không?
Việc này...
Lý Tu nghi hoặc nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Tam thiếu gia, ta là người có ân thì báo ân, còn có oán cừu ta sẽ đòi lại gấp trăm lần! Không biết được tung tích của thích khách đành thôi, giờ biết được, cục tức trong ngực ta không thể nào nguôi được, nhất định phải phát tiết một phen mới có thể thoải mái.
Phong Vân Vô Ngân nhớ lại lần trước biết bao nguy cơ, cửu tử nhất sinh, trong lòng cơn giận bùng lên, sát khí dạt dào:
Chẳng qua mời Tam thiếu gia tìm một lý do hợp lý một chút, để cho ta danh chính ngôn thuận đánh vào trong phủ Nhị thiếu gia mà không cần cố kỵ chỗ nào.
Lý Tu nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
Quách huynh, giữa mấy huynh đệ chúng ta, bình thường sẽ để cho tán tu thủ hạ so đấu bản lĩnh, cả hai bên đều có thương vong cho nên lý do để đánh vào thì có... Nhưng ngày mai Quách huynh sắp phải tham gia đại hội tuyển rể rồi, việc này...
Không hề gì. Cứ đi tới phủ đệ Nhị thiếu gia nhìn qua một cái rồi nói.
Phong Vân Vô Ngân kiên quyết trả lời.
Ha ha! Hay cho tính tình như lửa!
Hoàng tiền bối đột nhiên cười ha hả:
Đi! Tam thiếu gia, tiểu bối họ Quách, ta cùng đi với các ngươi. Lấy lý do luận võ so kỹ, phải cho Nhị thiếu gia nếm xúi quẩy mới được. Ta không ra tay, nhưng có ta ở đó cũng có thể thay tiểu bối họ Quách ngươi trấn trụ võ giả Tiên Thiên cảnh trong phủ đệ Nhị thiếu gia, khiến cho bọn chúng không dám ra tay. Tiểu bối họ Quách, ngươi có thể tùy ý khiêu chiến hậu thiên võ giả trong phủ đệ Nhị thiếu gia, đả thương hay đánh chết, không cần quan tâm!
Hay! Đứng họp ý ta!
Phong Vân Vô Ngân đứng bật dậy, khí phách trong lồng ngực bốc lên, nói lớn:
Chúng ta đi thôi!
Tán tu trong điện cũng trở nên huyên náo:
Đi! Lần trước gã thủ hạ Bách Thủ Nhân Đồ của Nhị thiếu gia liên tục giết chết tám huynh đệ của chúng ta, cơn giận này đến nay vẫn còn chưa nguôi! Đi, chúng ta theo Quách thiếu đảo chủ đánh tới tận cửa!
Thực ra, Lý Tu sớm đã muốn tìm cơ hội để Phong Vân Vô Ngân xuất đầu thay mình giết chết hết những thủ hạ mạnh mẽ của Nhị thiếu gia, làm suy yếu thể lực của hắn. Hôm nay Phong Vân Vô Ngân chủ động đề xuất việc này, sau khi kinh ngạc một hồi, hắn lập tức vui mừng quá đỗi. Lúc này liền lập tức dẫn theo nhóm người Phong Vân Vô Ngân rời khỏi phủ đệ, hùng hổ đi về phía phủ đệ của Nhị thiếu gia.
Không bao lâu sau, một tòa cung điện nguy nga, khí phái sâm nghiêm nằm bên một con đường chính hiện ra trước tầm mắt. Lý Tu cười nói:
Quách huynh, chỗ này chính là phủ đệ nhị ca ta, chúng ta đi vào rồi lại nói.
Không cần!
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên một nụ cười nhạt. Bất thỉnh lình, yêu thai trong đan điền bạo động, một chiếc giao long tí từ trong cơ thể lao ra, gặp gió liền lớn, trong nháy mắt đã dài hơn mười thước, thô to như cột, lân phiên hoàng kim cao quý uy nghiêm, tiên thiên cương khí dao động cuồn cuộn không ngớt. Khí tức thô bạo quanh quẩn trên giao long tí, hung uy khó lường.
Bất chợt!
Giao long tí bạo lực quất ra, như trời giáng thần phạt, đánh cho tấm biển, thềm đá, cột trụ ngoài hiên của phủ đệ vỡ tan tành, trên mặt đất xuất hiện một cái hổ lớn, những vết nứt hoa văn như mạng nhện từ đó lan ra khiển cho một vài kiến trúc bên trong điện phủ sụp đổ trong nháy mắt, bụi bay mù mịt.
Tại hạ Đông Hải Nộ Chùy Đảo Thiểu đảo chủ Quách Khiếu Thiên tới đây muốn giao lưu với tán tu trong phủ Nhị thiểu gia! Đủ gan, thì ra đây đánh một trận!
Phong Vân Vô Ngân vận khởi huyền khí, rống lớn một tiếng, khí thế vô cùng hùng hổ.
Ha ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ!
Hoàng tiền bổi cười to vài tiếng, tiên thiên cương khí biến ảo thành một đám mây, hắn đạp mây bây lên giữa không trung, cười nói:
Tiểu bổi họ Quách, ta lược trận cho ngươi, ngươi cứ thoải mái chiến một hồi đi! Ha ha ha! Tâm tính như vậy quả thật chính là kiệt ngạo bất tuân, mãnh hổ tuy nằm, nhưng đã động là phải ăn thịt người!
Làm càn! cẩu tặc từ đâu tới!
Một khắc sau, từ trong phủ đệ của Nhị thiếu gia có âm thanh gào thét truyền ra, một đám tán tu nổi giận điên cuồng lao ra cửa. Trên bầu trời, một đoàn cương vân màu đen bay tới, trên đám mây có một thiếu niên áo xanh sắc mặt âm hiểm nhợt nhạt, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, bầu trời trên đinh đầu hắn mưa phùn tầm tã, ngạo nghễ mà đứng đó. Đằng sau thiếu niên áo xanh, mơ hồ có thể thoáng thấy được năm cái bóng, trong bóng đen đột ngột hiện ra năm lão giả thân hình lọm khọm. Nhị thiểu gia thì đứng bên cạnh thiếu niên áo xanh, giận dữ không kìm nổi:
Cẩu tặc, dám hủy cung điện của ta, ta sẽ giết ngươi!
Đằng sau thiểu niên áo xanh, một lão giả âm hiểm cười:
Thiếu gia, kẻ này chính là tiểu tử họ Quách kia, có chút cổ quái, thật không ngờ hắn cũng dám tìm tới cửa.
Thiếu niên áo xanh cười nhàn nhạt:
Nhị thiếu gia, kẻ này đã khinh tới tận cửa rồi, ngươi giải quyết thể nào cho tốt đây?
Giết!
Nhị thiếu gia giận tím mắt, rít lên.
Có cường giả Tiên Thiên cảnh Hoàng tiền bối áp trận, Phong Vân Vô Ngân cũng không còn cố kỵ gỉ nữa! Lúc trước Lý Tu đã giải thích, giữa huynh đệ bọn họ, cạnh tranh vị trí thành chủ ngoại thành Vạn Tiên thành cực kỳ thảm khốc, thường xuyên xui khiển tán tu thủ hạ ám đấu, công đấu, quần đấu, tử thương vô số.
Hôm nay, Phong Vân Vô Ngân chủ động yêu cầu đánh tới tận phủ đệ Nhị thiếu gia, Lý Tu tán thành cả hai tay, điều này cũng hợp với quy củ ngoại thành Vạn Tiên thành từ trước tới nay, không có điều gỉ không hợp lý. Phong Vân Vô Ngân thực lực mạnh, điều đó sẽ giúp Lý Tu tăng thêm thể diện, lại còn hủy đi thực lực của đối thủ cạnh tranh. Nếu như Phong Vân Vô Ngân không đủ thực lực, lại bị tán tu thủ hạ Nhị thiểu gia đánh chết thì cũng không ảnh hưởng gỉ lớn tới hắn.
Tu vi Phong Vân Vô Ngân tiến nhanh, tinh lực toàn thân tràn ngập, đằng đằng sát khí, lệ khí bùng phát, không tài nào ngăn cản. Lại thêm lần trước trong phủ đệ Lý Tu bị tiên thiên cường giả kia công kích, khẳng định là do Nhị thiếu gia xui khiến! Có cừu oán mà không báo không phải quân tử! Cục tức đó như chẹn ngang yết hầu Phong Vân Vô Ngân, không nhổ được ra thì khó chịu!
Thu về giao long tí, Phong Vân Vô Ngân ngước mắt nhìn lên không trung, Hoàng tiền bối cùng Lý Tu đang đứng trên cương vân đều nghẹn họng nhìn trân trối, vài hơi thở sau, cương vân mới chậm rãi hạ xuống, Hoàng tiền bối mang theo Lý Tu đi tới bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.
Tiểu bối họ Quách, rốt cuộc ngươi tu luyện loại ma công gì vậy? Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi đã thu nạp sạch sẽ tiên thiên cương khí còn sót lại trong thi thể võ giả Tiên Thiên này để bản thân sử dụng, khiên cho ngươi sinh ra được hai cánh tay mãnh thú thần lực vô cùng. Dưới Tiên Thiên, rất khó tìm ra đối thủ.
Hoàng tiền bối thở dài nói:
Môn ma công này, bá đạo thì bá đạo, nhưng mà sát khí quá nặng, cướp đoạt thi thể người chết, hấp thu năng lượng tàn dư, quá mức hung bạo.
Phong Vân Vô Ngân cũng không để ý tới lời hắn mà lên tiếng hỏi:
Có phải Hoàng tiền bối vừa nói, bây giờ ta có thể đánh bại tuyệt đại bộ phận võ giả dưới cảnh giới Tiên Thiên không?
Hoàng tiền bổi gật đầu:
Đúng, chẳng qua trên đại lục Huyền Tôn, tông môn hàng ngàn vạn, môn phái tán tu lại càng nhiều như cát sa mạc, môi năm đều sinh ra hằng hà thiên tài tuấn kiệt. Có thiên tài đã lĩnh ngộ được "ý" vô cùng thâm sâu, sức chiến đấu ngang ngửa Tiên Thiên, có thiên tài, đạt được vũ khí Tiên Thiên, bảo y Tiên Thiên mà võ giả Tiên Thiên tặng cho, sức chiến đấu tăng gấp bội, còn có thiên tài, nửa chân đã bước vào cánh cửa Tiên Thiên, huyền khí đã gần bằng cương khí, cũng là một tồn tại kinh khủng không gì sánh được... Nói chung thực lực hiện tại của ngươi cũng thuộc về thiên tài tầng lớp này. Chẳng qua, tu vi huyền khí của ngươi còn yếu, tuy rằng ngươi cũng lĩnh ngộ ra kiếm ý, nhưng khi thôi động kiểm ý dốc toàn lực chiến đấu, sẽ xuất hiện tình huống xấu vỉ căn cơ huyền khí của ngươi không đủ. Đương nhiên, ngươi dựa vào ma công chiến đấu, tạm thời có thể không cần quan tâm tới nhược điểm về huyền khí này. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một điều, tu vi huyền khí, huyền khí hóa cương, đây mới là đại đạo chính thống. Ma công của ngươi tuy rằng lợi hại, nhưng vẫn còn chưa vượt qua được cương khí cao thâm!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Yêu Thai Bí Thuật chỉ là công pháp mặt trái, muốn thành cường giả chân chính, nhất định vẫn phải đề thăng tu vi huyền khí, sau khi đạt được cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, hóa huyền thành cương, thực lực sẽ tăng lên gấp trăm lần.
Chẳng qua, Phong Vân Vô Ngân cũng không hề xem nhẹ môn công pháp Yêu Thai Bí Thuật đoạt thiên địa tạo hóa này của mình. Phải biết rằng, yêu thai này chính là được gieo từ nội đan của Tiên Thiên hung thú Thư Hùng Song Mãng, vẫn thường xuyên tiến hóa, chẳng qua Phong Vân Vô Ngân mới chỉ ấp ra được hai tay của Tiên Thiên giao long mà đã có được thần lực kinh khủng như thế, nếu như ấp ra được hoàn chinh Tiên Thiên giao long, vậy thì đáng sợ tới cỡ nào?
Quách huynh, cách đại hội tuyển rể chỉ còn có vài ngày, ngươi đã chuẩn bị tốt để dự thi chưa?
Lý Tu nóng lòng hỏi han Phong Vân Vô Ngân, bỗng nhiên trong mắt hắn lộ ra tiếu ý gian xảo:
Quách huynh, ta chuẩn bị đem phân nửa tài sản của mình đặt lên người ngươi, đánh cược chí ít ngươi cũng phải tiến được vào một trong ba vị trí đầu tiên của đại hội tuyển rể!
Trận thi đấu tuyển rể của giới tán tu để quốc Chiến Tần lần này chưa từng diên ra bao giờ, được vạn người chú mục, tất nhiên là phải có cá cược.
Lý Tu cũng không dám trực tiếp đặt cược Phong Vân Vô Ngân sẽ đoạt
giải nhất, mà chỉ dám cược ít nhất hắn sẽ tiến vào một trong ba thứ hạng đầu.
Phong Vân Vô Ngân cười vỗ vỗ vai Lý Tu:
Tam thiểu gia, ta tin rằng sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Được rồi, 410 khối thi thể mãnh thú thập phẩm...
Quách huynh, đã sớm chuẩn bị xong cho ngươi rồi! Đi, ta dẫn ngươi sang nơi khác!
Lý Tu cực kỳ nhiệt tỉnh dẫn theo Phong Vân Vô Ngân đi tới một tòa phủ đệ ở sườn phía tây, hoàn cảnh nơi này cũng coi như thanh nhã u tĩnh, không có người qua lại, thích hợp để tu luyện.
Phong Vân Vô Ngân tiến vào trong phủ đệ, chỉ một lát sau có mấy trăm gã hán tử cường tráng, mỗi người khiêng một thi thể của mãnh thú thập phẩm, xếp gọn gàng ở quảng trường ở bên ngoài phủ đệ.
Tổng cộng là 410 khối thi thể mãnh thú thập phẩm, không hơn không kém.
Trên quảng trường tràn ngập một mùi hôi thối của xác thú, hơn nữa, nhiều thi thể mãnh thú như vậy đặt cùng một chỗ, khó tránh khỏi còn sót lại một chút uy áp nhàn nhạt, võ giả bình thường tiến vào quảng trường này cũng đều bị áp bách đến run cả hai chân.
Phong Vân Vô Ngân không nói hai lời, trực tiếp phóng ra 1664 hạt thiên địa đan điền, mặc sức luyện hóa những thi thể mãnh thú này.
Từng viên từng viên thịt thơm nức ra lò, Phong Vân Vô Ngân ăn như hùm như sói.
Mỗi khi ăn vào một viên thịt, một thành dinh dưỡng thì bị thân thể hắn hấp thu, còn lại chín thành thì bị hai chiếc giao long tí hấp thu toàn bộ.
Nói cách khác, Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm nhận được, mỗi lần ăn một viên thịt, thân thể tăng thêm 100 cân lực lượng, hai chiếc giao long tí, mỗi chiếc tăng 450 cân lực lượng.
A? Dinh dưỡng của viên thịt cũng không do yêu thai mà là do hai giao long tí đã nở ra hấp thu hết, xem ra, hai giao long tí này vẫn còn đang nằm trong giai đoạn tiến hóa, cần phải có thêm dinh dưỡng cùng năng lượng để tẩm bổ.
Phong Vân Vô Ngân bỏ ra tròn hai ngày, ăn hết toàn bộ 410 viên thịt, hai tay tăng lên 41000 cân thần lực, mỗi một cánh tay đã đạt tới 7 vạn cân thần lực, quả thực chính là một con mãnh thú hình người.
Hoàng tiền bối đã nói, lực lượng cơ thể đạt được tới 20 vạn cân là có thể luyện thành thân thể Tiên Thiên, hôm nay lực lượng cơ thể ta đã gần tới 15 vạn cân, chỉ còn kém một bước là có thể rèn luyện thân thể đến cảnh giới Tiên Thiên! Có người nói, thân thể Tiên Thiên so với tu luyện huyền khí đạt tới Tiên Thiên thì khó khăn hơn rất nhiều. Toàn bộ để quốc Chiến Tần, võ giả tu thành thân thể Tiên Thiên có lẽ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn hai giao long tí thì bạo tăng thêm 18 vạn cân thần lực, một tay quất ra đã đạt tới uy thể kinh khủng 168 vạn cân.
Phong Vân Vô Ngân vỗ vỗ cái bụng căng ữòn, xương cốt toàn thân nổ vang bùm bụp, quanh thân tràn ngập thần lực, phảng phất như mỗi một lần hô hấp đều có thể thổi bay một tảng đá lớn. Làn da hiện lên quầng sáng hoàng kim, dưới làn da thì lại như có một tầng tựa như chất sừng vô cùng kiên cố.
Trời đã về chiều, Phong Vân Vô Ngân tính toán một chút thời gian, ngày mai chính là thời điểm khai mạc đại hội tuyển rể. Một ngày trọng đại.
Phong Vân Vô Ngân cắm đầu vào tu luyện vài ngày, vốn đã sắp tới cuộc thi đấu, nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đêm để chuẩn bị thật tốt cho ngày mai, nhưng hắn lại không hề thư giãn. hắn khoanh chân ngồi ở trên quảng trường rộng lớn, lấy ra Kiếm Tiên Đồ Lục từ bên trong nạp giới.
Mỗi một lần cảnh giới huyền khí tăng lên, quan sát Kiếm Tiên Đồ Lục tất có thu hoạch!
Phong Vân Vô Ngân mở Kiểm Tiên Đồ Lục, tâm thần lập tức tiến vào một thế giới kiếm! Tìm hiểu kiểm đạo, không chút phân tâm, kiểm khí, kiểm mang, kiếm ý, kiếm chiêu...
Trong linh hồn, mây mù vờn quanh, kiểm khí ngang dọc, bốn phần kiểm ý lại một lần nữa được rèn luyện, tinh mang tỏa ra chói mắt. Bộ kiểm pháp Thiên Biến Vạn Huyễn Vân Già Vụ Nhiễu dường như đã được thôi diễn tới mức tận cùng, bên dưới mây mù, kiểm ý tràn ngập, sát khí tung hoành, nguy cơ tứ phía.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn quên mất bản thân, hắn bây giờ chính là một thanh kiếm!
Choang!
Một tiếng kiếm reo tựa như thần chung cổ mộ, vang vọng bên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, sau một khắc...
Rắc!
Đạo kiếm mang thứ năm đã sinh ra!
Năm phần kiếm ý!
Bất thỉnh lỉnh, hai mắt Phong Vân Vô Ngân mở lớn, nghìn vạn đạo kiếm mang chém giết lao ra, bề mặt quảng trường nhất thời nứt nẻ, lấy hắn làm trung tâm, những vết nứt chằng chịt tựa như mạng nhện lan tràn ra tứ phía. Một quảng trường được lát bởi đá hoa cương cứng rắn vậy mà lại bí kiếm ý cắt ra dễ dàng như cắt đậu hũ.
Trong mỗi một lỗ chân lông khắp toàn thân đều tuôn trào kiếm ý, ở bên ngoài thân thể Phong Vân Vô Ngân hình thành nên một lốc xoáy kiếm khí tựa như rồng cuộn hổ gầm.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng bước ra mpt bước, vạn kiếm bộc phát!
Ở trong một tòa phủ đệ gần với nơi ở của Phong Vân Vô Ngân.
Một đám tán tu, hạ nhân, tỳ nữ đang tụ tập bên trong phủ đệ xa hoa. Lúc này, mấy trăm gã tán tu cấp thấp, hơn mười tán tu cấp cao, còn có vô số hạ nhân nô dịch đang dùng cơm ở đó.
Bỗng nhiên!
-Ù! Ù! Ù! Ù!
Toàn bộ tán tu sử dụng trường kiếm, kiếm đang đeo ở bên hông hầu như đồng thời run rẩy kêu rên.
Chuyện gì xảy ra?
Đám tan tu dùng kiếm này kinh hoảng sợ hãi, vô ý thức lấy tay nắm chặt chuôi kiếm.
Nhưng...
Keng!
Keng!
Keng!
Kiếm tu có tu vi thấp, căn bản không thể nào giữ được trường kiếm, trường kiếm bên hông như bị một lực đạo khổng lồ trực tiếp rút ra khỏi vỏ, bay lơ lửng giữa không trung chứ không hề rơi xuống.
Trong điện phủ rộng lớn, trường kiếm của mấy chục gã tán tu cấp thấp tự động bay lượn giữa không trung, vô cùng quái dị, có thể nói là kỳ quan!
Kiếm ý! Là kiếm ý rất mạnh!
Một kiếm tu Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn hai mắt mở trừng trừng, gào thét nói:
kiếm ý mạnh như vậy thực không thể nào tin nổi! Chí ít... chí ít cũng phải là năm phần kiếm ý! Hắn ở rất gần chỗ chúng ta! Tam thiếu gia từ nơi nào mời chào được một kiếm tu kinh khủng như thế?
Nói xong, người nọ ném chén rượu trong tay đi, bước chân đạp mạnh, lao thẳng ra khỏi điện phủ muốn đi tìm kiếm xem sao.
Còn Phong Vân Vô Ngân lúc này đã cất kỹ Kiếm Tiên Đồ Lục, kiếm ý thu liễm, bộ dáng như gió thoảng mây bay.
Mấy nữ tỳ xinh đẹp đang chầm chậm đi tới gần quảng trường, mắt thấy quảng trường rộng lớn bị kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân chém cho nứt toác, đều sợ đến run người, cố lấy chút dũng khí tiến vào trong quảng trường, quỳ xuống nói:
Quách thiếu đảo chủ, tam thiếu gia mời ngài tới cùng dùng bữa!
Phong Vân Vô Ngân cười thản nhiên:
Đi thôi!
Lúc này tâm tình Phong Vân Vô Ngân vô cùng vui vẻ. Khổ luyện vài ngày khiến cho yêu thai trong đan điền, lực lượng cơ thể, cảnh giới huyền khí, kiếm ý đều có được tiến bộ nhảy vọt. Đối với trận thi đấu tuyển rể ngày mai, tuy ràng thiên tài tán tu khắp nơi tụ hội về, nhưng Phong Vân Vô Ngân lại không hề sợ hãi, toái lại còn toàn ngập tự tin và mong chờ, muốn buông tay buông chân mà đại náo một hồi.
Phong Vân Vô Ngân đi theo mấy tỳ nữ, đầu tiên là được đưa tới một điện nhỏ. Trong điện nến đỏ sáng rực, mùi hương bốn phía, vô cùng lịch sự tao nhã.
Ở giữa điện nhỏ có một hồ tắm lớn, hơi nước mờ mịt tứ tán, có vài thiếu nữ thanh xuân chỉ che thân bàng lụa mỏng đang lả lướt đi lại, rải hoa vào trong hồ tắm.
Quách thiếu đảo chủ.
Đám tỳ nữ này sau khi thấy Phong Vân Vô Ngân, tất cả đều quỳ xuống chào đón.
Một tỳ nữ khuôn mặt toái xoan, thanh tú tuyệt luân, ngước mắt e lệ nhìn Phong Vân Vô Ngân:
Tam thiếu gia phái chúng ta tới hầu hạ Quách thiếu đảo chủ tắm rửa thay y phục.
A...
Phong Vân Vô Ngân đpt nhiên bật cười. Tắm rửa thay y phục sao? Bản thân đi tới thành Vạn Tiên cho tới bây giờ cũng chưa tắm qua lần nào, một bộ quần áo mặc trên người giờ đã nhàu nát không chịu nổi, dáng dấp mười phần giống một tên ăn mày.
Cũng đúng, nên tắm thôi, thay y phục sạch sẽ cũng tốt. Nhưng mà các ngươi đi ra ngoài đi, ta tự mình làm là được.
Một đám tỳ nữ xinh tươi bỗng nhiên run run nói:
Quách thiếu đảo chủ có phải chê chúng ta không chu đáo... Quách thiếu đảo chủ, xin... xin ngài đừng... đừng ghét bỏ chúng ta...
Được rồi, đi ra ngoài cả đi!
Phong Vân Vô Ngân phất tay nói.
Đám tỳ nữ câm như hến, nhưng lại không dám toái lời nên đành phải lui ra.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng cởi bỏ quần áo rồi nhảy vào hồ, tắm rửa vô cùng sảng khoái, sau lại mặc vào một bộ trường sam màu trắng, toàn thân lộ ra một loại ý vị nho nhã thư sinh. Bộ dáng hào hoa phong nhã, tri thư lễ nghĩa, lưng đeo trường kiểm lại càng như một loại điểm xuyết, khiến cho hắn bộc lộ ra một tia anh khí.
Hắn tu luyện công pháp luyện, thân thể cao lớn hơn xa bạn cùng lứa, ánh mắt thành thục, thoạt nhìn tuyệt đối không giống với một đứa trẻ 12 tuổi, mà càng giống với thiểu niên 16, 17 tuổi hơn. Đương nhiên, tâm cảnh của Phong Vân Vô Ngân cũng đã hơn hai chục tuổi rồi.
Được vài thị nữ cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước, xuyên qua hành lang đi vào một tòa đại điện, rượu ngon tinh thuần, mỹ vị thơm ngát, đi từ đằng xa đã ngửi thấy. Ngoài điện có một hàng tỳ nữ phong tư toác tuyệt, phảng phất như tiên nữ hạ phàm đứng đó. Hai bên toái phải bậc thềm trồng rất nhiều cổ thụ quý hiểm, dưới gốc cây, giữa các toạc cây treo đầy bảo thạch đủ màu, bên dưới ánh trăng lấp lánh tỏa ra ánh sáng thực sự tựa như tiên cảnh chốn nhân gian!
Ngợp trong vàng son!
Phong Vân Vô Ngân cất bước tiến vào đại điện.
Vừa vào trong đã thấy đèn đuốc sáng trưng, trong điện có nhiều tán tu thực lực cường hãn đang vui vẻ thoái mái ngồi bên các bàn tiệc, Hoàng tiền bối cùng Lý Tu thì ngồi riêng ở một bàn. Vừa nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân, Lý Tu liền tự mình đi tới nghênh tiếp. Thân mật kéo tay Phong Vân Vô Ngân, cười nói:
Ha ha, sau khi tắm rửa thay y phục, Quách huynh lại càng tỏ ra phong thần tuấn lãng, thiếu niên anh kiệt, tới đây nào, Quách huynh, ngày mai ngươi sẽ tham gia thịnh sự tuyển rể đại hội, yến tiệc đêm nay là đặc biệt chuẩn bị cho Quách huynh! Chúc Quách huynh đạt được ngôi đầu trong đại hội!
Không dám, không dám!
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên cười.
Sau khi ngồi xuống, bữa tiệc bắt đầu.
Chén qua chén lại, tán tu ở đây thi nhau mời rượu Phong Vân Vô Ngân, luôn mồm nịnh hót khen ngợi. Phong Vân Vô Ngân không thích uống rượu, chi nhấp môi qua, cũng không mở miệng đáp lời một câu nào.
Giữa chừng, một tán tu áo đen già giận từ bên ngoài đi vào, bước tới bên cạnh Lý Tu ghé sát tai hắn nói vài câu. Nghe xong, Lý Tu sắc mặt âm trầm, giận dữ vô bàn quát:
- Đâu có cái lý đó!
Nhất thời cả yến hội trở nên an tĩnh.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Lý Tu.
Phong Vân Vô Ngân cũng hiếu kỳ hỏi:
Không biết có chuyện gì khiến Tam thiểu gia tức giận đen vậy?
Lý Tu nhìn Phong Vân Vô Ngân nói:
Mấy ngày trước Quách huynh ở trong phủ bị tập kích, may là Hoàng thúc thúc chạy tới đúng lúc đánh đuổi thích khách đi. Hoàng thúc thúc còn nhìn thấy rõ ràng diện mạo của thích khách kia, tại hạ lập tức phái người điều toa trong thành, muốn tìm ra tung tích của thích khách. Không phụ người có tâm, cuối cùng tại hạ cũng đã tra ra được!
-Hả?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân ngưng trọng.
Thích khách, chính là ở trong phủ đệ nhị ca ta, thường xuyên lui tới, chắc hắn là tán tu nhị ca ta mời chào, hừ! Tất nhiên là nhị ca ta nghe nói Quách huynh thực lực siêu tuyệt, liền phái người lẻn vào phủ ta ám sát Quách huynh! Đáng giận!
Lý Tu phẫn nộ nói.
Nguyên lai là Nhị thiếu gia!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đột nhiên tuôn ra sát khí không thể kìm nén:
Hắn phái người giết ta?
Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Ngân nói:
Tam thiếu gia, đêm nay, không biết ngươi có hứng thú cùng ta đi tới phủ đệ Nhị thiếu gia một lúc hay không?
Việc này...
Lý Tu nghi hoặc nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Tam thiếu gia, ta là người có ân thì báo ân, còn có oán cừu ta sẽ đòi lại gấp trăm lần! Không biết được tung tích của thích khách đành thôi, giờ biết được, cục tức trong ngực ta không thể nào nguôi được, nhất định phải phát tiết một phen mới có thể thoải mái.
Phong Vân Vô Ngân nhớ lại lần trước biết bao nguy cơ, cửu tử nhất sinh, trong lòng cơn giận bùng lên, sát khí dạt dào:
Chẳng qua mời Tam thiếu gia tìm một lý do hợp lý một chút, để cho ta danh chính ngôn thuận đánh vào trong phủ Nhị thiếu gia mà không cần cố kỵ chỗ nào.
Lý Tu nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
Quách huynh, giữa mấy huynh đệ chúng ta, bình thường sẽ để cho tán tu thủ hạ so đấu bản lĩnh, cả hai bên đều có thương vong cho nên lý do để đánh vào thì có... Nhưng ngày mai Quách huynh sắp phải tham gia đại hội tuyển rể rồi, việc này...
Không hề gì. Cứ đi tới phủ đệ Nhị thiếu gia nhìn qua một cái rồi nói.
Phong Vân Vô Ngân kiên quyết trả lời.
Ha ha! Hay cho tính tình như lửa!
Hoàng tiền bối đột nhiên cười ha hả:
Đi! Tam thiếu gia, tiểu bối họ Quách, ta cùng đi với các ngươi. Lấy lý do luận võ so kỹ, phải cho Nhị thiếu gia nếm xúi quẩy mới được. Ta không ra tay, nhưng có ta ở đó cũng có thể thay tiểu bối họ Quách ngươi trấn trụ võ giả Tiên Thiên cảnh trong phủ đệ Nhị thiếu gia, khiến cho bọn chúng không dám ra tay. Tiểu bối họ Quách, ngươi có thể tùy ý khiêu chiến hậu thiên võ giả trong phủ đệ Nhị thiếu gia, đả thương hay đánh chết, không cần quan tâm!
Hay! Đứng họp ý ta!
Phong Vân Vô Ngân đứng bật dậy, khí phách trong lồng ngực bốc lên, nói lớn:
Chúng ta đi thôi!
Tán tu trong điện cũng trở nên huyên náo:
Đi! Lần trước gã thủ hạ Bách Thủ Nhân Đồ của Nhị thiếu gia liên tục giết chết tám huynh đệ của chúng ta, cơn giận này đến nay vẫn còn chưa nguôi! Đi, chúng ta theo Quách thiếu đảo chủ đánh tới tận cửa!
Thực ra, Lý Tu sớm đã muốn tìm cơ hội để Phong Vân Vô Ngân xuất đầu thay mình giết chết hết những thủ hạ mạnh mẽ của Nhị thiếu gia, làm suy yếu thể lực của hắn. Hôm nay Phong Vân Vô Ngân chủ động đề xuất việc này, sau khi kinh ngạc một hồi, hắn lập tức vui mừng quá đỗi. Lúc này liền lập tức dẫn theo nhóm người Phong Vân Vô Ngân rời khỏi phủ đệ, hùng hổ đi về phía phủ đệ của Nhị thiếu gia.
Không bao lâu sau, một tòa cung điện nguy nga, khí phái sâm nghiêm nằm bên một con đường chính hiện ra trước tầm mắt. Lý Tu cười nói:
Quách huynh, chỗ này chính là phủ đệ nhị ca ta, chúng ta đi vào rồi lại nói.
Không cần!
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên một nụ cười nhạt. Bất thỉnh lình, yêu thai trong đan điền bạo động, một chiếc giao long tí từ trong cơ thể lao ra, gặp gió liền lớn, trong nháy mắt đã dài hơn mười thước, thô to như cột, lân phiên hoàng kim cao quý uy nghiêm, tiên thiên cương khí dao động cuồn cuộn không ngớt. Khí tức thô bạo quanh quẩn trên giao long tí, hung uy khó lường.
Bất chợt!
Giao long tí bạo lực quất ra, như trời giáng thần phạt, đánh cho tấm biển, thềm đá, cột trụ ngoài hiên của phủ đệ vỡ tan tành, trên mặt đất xuất hiện một cái hổ lớn, những vết nứt hoa văn như mạng nhện từ đó lan ra khiển cho một vài kiến trúc bên trong điện phủ sụp đổ trong nháy mắt, bụi bay mù mịt.
Tại hạ Đông Hải Nộ Chùy Đảo Thiểu đảo chủ Quách Khiếu Thiên tới đây muốn giao lưu với tán tu trong phủ Nhị thiểu gia! Đủ gan, thì ra đây đánh một trận!
Phong Vân Vô Ngân vận khởi huyền khí, rống lớn một tiếng, khí thế vô cùng hùng hổ.
Ha ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ!
Hoàng tiền bổi cười to vài tiếng, tiên thiên cương khí biến ảo thành một đám mây, hắn đạp mây bây lên giữa không trung, cười nói:
Tiểu bổi họ Quách, ta lược trận cho ngươi, ngươi cứ thoải mái chiến một hồi đi! Ha ha ha! Tâm tính như vậy quả thật chính là kiệt ngạo bất tuân, mãnh hổ tuy nằm, nhưng đã động là phải ăn thịt người!
Làm càn! cẩu tặc từ đâu tới!
Một khắc sau, từ trong phủ đệ của Nhị thiếu gia có âm thanh gào thét truyền ra, một đám tán tu nổi giận điên cuồng lao ra cửa. Trên bầu trời, một đoàn cương vân màu đen bay tới, trên đám mây có một thiếu niên áo xanh sắc mặt âm hiểm nhợt nhạt, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, bầu trời trên đinh đầu hắn mưa phùn tầm tã, ngạo nghễ mà đứng đó. Đằng sau thiếu niên áo xanh, mơ hồ có thể thoáng thấy được năm cái bóng, trong bóng đen đột ngột hiện ra năm lão giả thân hình lọm khọm. Nhị thiểu gia thì đứng bên cạnh thiếu niên áo xanh, giận dữ không kìm nổi:
Cẩu tặc, dám hủy cung điện của ta, ta sẽ giết ngươi!
Đằng sau thiểu niên áo xanh, một lão giả âm hiểm cười:
Thiếu gia, kẻ này chính là tiểu tử họ Quách kia, có chút cổ quái, thật không ngờ hắn cũng dám tìm tới cửa.
Thiếu niên áo xanh cười nhàn nhạt:
Nhị thiếu gia, kẻ này đã khinh tới tận cửa rồi, ngươi giải quyết thể nào cho tốt đây?
Giết!
Nhị thiếu gia giận tím mắt, rít lên.
Có cường giả Tiên Thiên cảnh Hoàng tiền bối áp trận, Phong Vân Vô Ngân cũng không còn cố kỵ gỉ nữa! Lúc trước Lý Tu đã giải thích, giữa huynh đệ bọn họ, cạnh tranh vị trí thành chủ ngoại thành Vạn Tiên thành cực kỳ thảm khốc, thường xuyên xui khiển tán tu thủ hạ ám đấu, công đấu, quần đấu, tử thương vô số.
Hôm nay, Phong Vân Vô Ngân chủ động yêu cầu đánh tới tận phủ đệ Nhị thiếu gia, Lý Tu tán thành cả hai tay, điều này cũng hợp với quy củ ngoại thành Vạn Tiên thành từ trước tới nay, không có điều gỉ không hợp lý. Phong Vân Vô Ngân thực lực mạnh, điều đó sẽ giúp Lý Tu tăng thêm thể diện, lại còn hủy đi thực lực của đối thủ cạnh tranh. Nếu như Phong Vân Vô Ngân không đủ thực lực, lại bị tán tu thủ hạ Nhị thiểu gia đánh chết thì cũng không ảnh hưởng gỉ lớn tới hắn.
Tu vi Phong Vân Vô Ngân tiến nhanh, tinh lực toàn thân tràn ngập, đằng đằng sát khí, lệ khí bùng phát, không tài nào ngăn cản. Lại thêm lần trước trong phủ đệ Lý Tu bị tiên thiên cường giả kia công kích, khẳng định là do Nhị thiếu gia xui khiến! Có cừu oán mà không báo không phải quân tử! Cục tức đó như chẹn ngang yết hầu Phong Vân Vô Ngân, không nhổ được ra thì khó chịu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook