Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
-
Quyển 1 - Chương 12: Lãnh cung
Ngồi trên ngựa xóc nảy suốt bảy ngày bảy đêm, Tống Vãn Ca vẫn còn trong cảm giác ngây dại, cả người không có chỗ nào không khó chịu. Nhất là bụng, liên tục cuộn lên, vừa đau vừa khó chịu, làm nàng muốn nôn.
Đêm khuya, nàng cuối cùng cũng cảm thấy mình được kéo xuống ngựa, nhưng lúc này toàn thân nàng đã mềm nhũn, ý thức cũng dần dần trở nên dường như.
Dật dờ, chỉ biết là mình lại bị người ta khiêng lên, không biết muốn dẫn nàng đi đâu. Dọc đường đi, chỉ nghe thấy âm thanh từng người từng người quỳ xuống, cung kính mà sợ hãi.
"Nô tài (nô tỳ) khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm chỉnh tề vang dội thật lâu quanh quẩn bên tai Tống Vãn Ca, nàng lúc này mới ý thức được, mình dường như đã nhập hoàng cung Long Đằng quốc.
"Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"
Thanh âm âm hàn lạnh lùng tà ác vang lên, làm cho Tống Vãn Ca lại hoảng hốt. Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, chưa kịp hỏi nữ tử trong miệng hắn nói muốn đưa vào lãnh cung là ai đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn rơi vào màn đêm.
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, bầu trời hơi âm u, ánh sáng trong phòng rất mờ, còn có mùi ẩm ướt mốc meo xông vào mũi.
Tống Vãn Ca suy nhược ngồi dậy, nhìn xung quanh xem xét, trong phòng bài biện sơ sài, có một cái bàn cũ, không có chiếc ghế nào xung quanh, còn dưới thân mình là một chiếc giường gỗ mục rách nát. Hơi lay động một chút là có thể nghe được giường phát ra âm thanh ‘Kẽo kẹt’ ‘Kẽo kẹt’, dường như chỉ một khắc nữa sẽ không chịu được sức nặng của nàng mà sụp xuống.
Tầm mắt nàng dừng tại ô cửa sổ duy nhất trong phòng, gió lạnh thổi vù vù không ngừng từ ô cửa mục nát, làm gian phòng này đã ẩm ướt càng thêm lạnh kinh người.
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Tống Vãn Ca nhất thời như lạc vào sương mù, không rõ mình đang ở nơi nào.
Đang định suy tính tiếp theo mình nên làm gì thì có hai cung nữ trông như nha hoàn đẩy cửa vào.
"Nguyệt cô nương, người tỉnh dậy rồi, dùng bữa tối đi. “
Một trong hai nha hoàn mặc trang phục cung nữ màu đỏ nói, sau đó đặt khay đồ ăn lên bàn, lấy ra hai dĩa thức ăn và một chén cơm.
Mà một nha hoàn khác mặc trang phục cung nữ màu xanh, thì đi tới trước mặt Tống Vãn Ca, lặng thinh giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt qua loa cho nàng, sau đó đỡ nàng đến trước bàn ngồi xuống.
Tống Vãn Ca không phản kháng, tùy ý bọn họ làm. Đến khi trông thấy hai dĩa thức ăn và chén cơm, nàng mới biết được mình đói đến như vậy.
Nàng rốt cuộc không ăn cơm bao lâu rồi?
"Đây là đâu?" Tống Vãn Ca nuốt miếng rau cuối cùng vào miệng, mặt mới không chút thay đổi quay sang nhìn cung nữ áo xanh, hờ hững hỏi. “Vì sao ta ở đây?"
"Đây là lãnh cung, Nguyệt cô nương ở chỗ này, tất nhiên là ý chỉ của Hoàng thượng. “ Cung nữ áo xanh ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm, nói mà không cười.
"Lãnh cung?" Tống Vãn Ca nghe vậy cả người chấn động, lúc này mới nhớ tới trước khi mất đi ý thức, âm thanh âm hàn lạnh lùng cuối cùng.
Hắn nói: "Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"
Thì ra nữ tử hắn nói là mình!
Nhưng, hắn dựa vào cái gì đem mình vào lãnh cung? Mình cũng không phải phi tử của hắn! (Ami: không phải rùi sẽ phải thôi tỷ)
"Được, ta mê man mấy ngày rồi?" Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi.
"Hai ngày hai đêm. “
"Cái gì? Ta ngủ lâu như vậy?" Tống Vãn Ca cả kinh, cuống quít vội vàng hỏi, "Các ngươi có thấy đứa bé trai bị mang đến cùng với ta không? Trông khoảng năm tuổi, rất đáng yêu, rất đẹp, giống như búp bê thủy tinh, các ngươi có thấy không?"
Trời ạ! Nàng ở trong lãnh cung ngủ hai ngày hai đêm, vậy Trần nhi của nàng đâu? Trần nhi của nàng ở nơi nào? Có phải chịu khổ không? Có đói hay lạnh không?
Trần nhi không có mình bên cạnh, nó nhất định rất sợ hãi! Nó còn nhỏ như vậy, nếu có người đánh nó mắng nó hoặc ức hiếp nó, nó biết làm gì chứ? Nó sẽ không phản kháng, càng không có năng lực phản kháng!
Tống Vãn Ca càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng lo lắng, vành mắt cũng đỏ lên.
"Nguyệt cô nương, đứa bé trai người nói, chúng ta chưa từng thấy. “ Cung nữ áo xanh nhìn Tống Vãn Ca, thản nhiên nói.
"Sao lại chưa thấy được? Nó rõ ràng là bị mang theo ta đến nơi này!” Tống Vãn Ca nắm chặt cánh tay cung nữ áo xanh, nắm rất mạnh, làm cho cung nữ áo xanh không khỏi nhíu mày vì đau. “Ngươi gạt ta đúng không? Ngươi nhất định đã thấy nó, ngươi mau nói cho ta biết, Trần nhi ở nơi nào? Trần nhi của ta rốt cuộc ở đâu? Ta muốn gặp nó, bây giờ, lập tức, lập tức, ta muốn lập tức gặp nó!"
Tống Vãn Ca hét lên, không thấy Trần nhi, nàng sắp điên rồi, làm sao có thể điều khiển được tâm tình??
"Nguyệt cô nương, người bình tĩnh lại trước đã. “ Cung nữ áo xanh rút mạnh cánh tay bị nắm về, nhíu mày rồi nói tiếp, "Đứa bé trai người nói, chúng ta quả thật chưa từng thấy. Người có hỏi thêm nữa cũng chỉ thế thôi, tin hay không tùy ngươi. “
"A!!" Tống Vãn Ca đột nhiên nổi điên hét to một tiếng, đảo tay qua, chén đĩa trên bàn đều bị nàng hất xuống đất phát ra tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng, chốc lát bể tan tành. “Các ngươi không biết Trần nhi ở đâu, vậy ai biết? Nói cho ta biết, ai biết?"
Cung nữ áo xanh và áo đỏ bị sự tức giận bất ngờ của Tống Vãn Ca làm cho hoảng sợ, không khỏi phịch một tiếng quỳ xuống, đồng thanh nói: "Nguyệt cô nương, xin người bớt giận. Hai chúng nô tỳ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng đến lãnh cung hầu hạ cô nương, những chuyện còn lại không biết gì cả. “
"Thật sao, vậy Hoàng thượng các ngươi là ai? Mau gọi hắn lại đây, ta muốn gặp hắn!" Tống Vãn Ca bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh như băng sắc bén bắn thẳng đến hai cung nữ quỳ trên mặt đất, làm hai người rùng mình.
"Nguyệt cô nương, nô tỳ chỉ là một cung nữ ti tiện, sao có thể gặp được thánh nhan? Xin người đừng làm khó chúng nô tỳ. “ Cung nữ áo xanh ngẩng đầu, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu. Nàng sao có can đảm đi mời Hoàng thượng! Như vậy không phải muốn chết sao?
"Hừ! Ti tiện hay không, là chuyện của các ngươi!" Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng, lập tức nói, "Ngươi đã nói Hoàng thượng cho hai ngươi đến lãnh cung hầu hạ ta, vậy các ngươi nên nghe ta nói! Nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi không mời Hoàng thượng của các ngươi đến đây, như vậy từ giờ trở đi, ta sẽ không ăn bất cứ thứ gì! Các ngươi cũng đi xuống đi, không mời Hoàng thượng đến được, đừng đến phiền ta!"
Dứt lời, Tống Vãn Ca cũng không thèm liếc mắt tới hai người họ một cái, đứng dậy đi tới bên giường gỗ nằm xuống, trông như ngủ mà lại không ngủ.
Đêm khuya, nàng cuối cùng cũng cảm thấy mình được kéo xuống ngựa, nhưng lúc này toàn thân nàng đã mềm nhũn, ý thức cũng dần dần trở nên dường như.
Dật dờ, chỉ biết là mình lại bị người ta khiêng lên, không biết muốn dẫn nàng đi đâu. Dọc đường đi, chỉ nghe thấy âm thanh từng người từng người quỳ xuống, cung kính mà sợ hãi.
"Nô tài (nô tỳ) khấu kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm chỉnh tề vang dội thật lâu quanh quẩn bên tai Tống Vãn Ca, nàng lúc này mới ý thức được, mình dường như đã nhập hoàng cung Long Đằng quốc.
"Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"
Thanh âm âm hàn lạnh lùng tà ác vang lên, làm cho Tống Vãn Ca lại hoảng hốt. Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, chưa kịp hỏi nữ tử trong miệng hắn nói muốn đưa vào lãnh cung là ai đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn rơi vào màn đêm.
◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎◎
Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, bầu trời hơi âm u, ánh sáng trong phòng rất mờ, còn có mùi ẩm ướt mốc meo xông vào mũi.
Tống Vãn Ca suy nhược ngồi dậy, nhìn xung quanh xem xét, trong phòng bài biện sơ sài, có một cái bàn cũ, không có chiếc ghế nào xung quanh, còn dưới thân mình là một chiếc giường gỗ mục rách nát. Hơi lay động một chút là có thể nghe được giường phát ra âm thanh ‘Kẽo kẹt’ ‘Kẽo kẹt’, dường như chỉ một khắc nữa sẽ không chịu được sức nặng của nàng mà sụp xuống.
Tầm mắt nàng dừng tại ô cửa sổ duy nhất trong phòng, gió lạnh thổi vù vù không ngừng từ ô cửa mục nát, làm gian phòng này đã ẩm ướt càng thêm lạnh kinh người.
Nơi này rốt cuộc là đâu?
Tống Vãn Ca nhất thời như lạc vào sương mù, không rõ mình đang ở nơi nào.
Đang định suy tính tiếp theo mình nên làm gì thì có hai cung nữ trông như nha hoàn đẩy cửa vào.
"Nguyệt cô nương, người tỉnh dậy rồi, dùng bữa tối đi. “
Một trong hai nha hoàn mặc trang phục cung nữ màu đỏ nói, sau đó đặt khay đồ ăn lên bàn, lấy ra hai dĩa thức ăn và một chén cơm.
Mà một nha hoàn khác mặc trang phục cung nữ màu xanh, thì đi tới trước mặt Tống Vãn Ca, lặng thinh giúp nàng mặc quần áo, rửa mặt qua loa cho nàng, sau đó đỡ nàng đến trước bàn ngồi xuống.
Tống Vãn Ca không phản kháng, tùy ý bọn họ làm. Đến khi trông thấy hai dĩa thức ăn và chén cơm, nàng mới biết được mình đói đến như vậy.
Nàng rốt cuộc không ăn cơm bao lâu rồi?
"Đây là đâu?" Tống Vãn Ca nuốt miếng rau cuối cùng vào miệng, mặt mới không chút thay đổi quay sang nhìn cung nữ áo xanh, hờ hững hỏi. “Vì sao ta ở đây?"
"Đây là lãnh cung, Nguyệt cô nương ở chỗ này, tất nhiên là ý chỉ của Hoàng thượng. “ Cung nữ áo xanh ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm, nói mà không cười.
"Lãnh cung?" Tống Vãn Ca nghe vậy cả người chấn động, lúc này mới nhớ tới trước khi mất đi ý thức, âm thanh âm hàn lạnh lùng cuối cùng.
Hắn nói: "Đưa nữ tử này vào lãnh cung!"
Thì ra nữ tử hắn nói là mình!
Nhưng, hắn dựa vào cái gì đem mình vào lãnh cung? Mình cũng không phải phi tử của hắn! (Ami: không phải rùi sẽ phải thôi tỷ)
"Được, ta mê man mấy ngày rồi?" Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, đột nhiên hỏi.
"Hai ngày hai đêm. “
"Cái gì? Ta ngủ lâu như vậy?" Tống Vãn Ca cả kinh, cuống quít vội vàng hỏi, "Các ngươi có thấy đứa bé trai bị mang đến cùng với ta không? Trông khoảng năm tuổi, rất đáng yêu, rất đẹp, giống như búp bê thủy tinh, các ngươi có thấy không?"
Trời ạ! Nàng ở trong lãnh cung ngủ hai ngày hai đêm, vậy Trần nhi của nàng đâu? Trần nhi của nàng ở nơi nào? Có phải chịu khổ không? Có đói hay lạnh không?
Trần nhi không có mình bên cạnh, nó nhất định rất sợ hãi! Nó còn nhỏ như vậy, nếu có người đánh nó mắng nó hoặc ức hiếp nó, nó biết làm gì chứ? Nó sẽ không phản kháng, càng không có năng lực phản kháng!
Tống Vãn Ca càng nghĩ càng nóng ruột, càng nghĩ càng lo lắng, vành mắt cũng đỏ lên.
"Nguyệt cô nương, đứa bé trai người nói, chúng ta chưa từng thấy. “ Cung nữ áo xanh nhìn Tống Vãn Ca, thản nhiên nói.
"Sao lại chưa thấy được? Nó rõ ràng là bị mang theo ta đến nơi này!” Tống Vãn Ca nắm chặt cánh tay cung nữ áo xanh, nắm rất mạnh, làm cho cung nữ áo xanh không khỏi nhíu mày vì đau. “Ngươi gạt ta đúng không? Ngươi nhất định đã thấy nó, ngươi mau nói cho ta biết, Trần nhi ở nơi nào? Trần nhi của ta rốt cuộc ở đâu? Ta muốn gặp nó, bây giờ, lập tức, lập tức, ta muốn lập tức gặp nó!"
Tống Vãn Ca hét lên, không thấy Trần nhi, nàng sắp điên rồi, làm sao có thể điều khiển được tâm tình??
"Nguyệt cô nương, người bình tĩnh lại trước đã. “ Cung nữ áo xanh rút mạnh cánh tay bị nắm về, nhíu mày rồi nói tiếp, "Đứa bé trai người nói, chúng ta quả thật chưa từng thấy. Người có hỏi thêm nữa cũng chỉ thế thôi, tin hay không tùy ngươi. “
"A!!" Tống Vãn Ca đột nhiên nổi điên hét to một tiếng, đảo tay qua, chén đĩa trên bàn đều bị nàng hất xuống đất phát ra tiếng vang loảng xoảng loảng xoảng, chốc lát bể tan tành. “Các ngươi không biết Trần nhi ở đâu, vậy ai biết? Nói cho ta biết, ai biết?"
Cung nữ áo xanh và áo đỏ bị sự tức giận bất ngờ của Tống Vãn Ca làm cho hoảng sợ, không khỏi phịch một tiếng quỳ xuống, đồng thanh nói: "Nguyệt cô nương, xin người bớt giận. Hai chúng nô tỳ chỉ phụng mệnh Hoàng thượng đến lãnh cung hầu hạ cô nương, những chuyện còn lại không biết gì cả. “
"Thật sao, vậy Hoàng thượng các ngươi là ai? Mau gọi hắn lại đây, ta muốn gặp hắn!" Tống Vãn Ca bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh như băng sắc bén bắn thẳng đến hai cung nữ quỳ trên mặt đất, làm hai người rùng mình.
"Nguyệt cô nương, nô tỳ chỉ là một cung nữ ti tiện, sao có thể gặp được thánh nhan? Xin người đừng làm khó chúng nô tỳ. “ Cung nữ áo xanh ngẩng đầu, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu. Nàng sao có can đảm đi mời Hoàng thượng! Như vậy không phải muốn chết sao?
"Hừ! Ti tiện hay không, là chuyện của các ngươi!" Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng, lập tức nói, "Ngươi đã nói Hoàng thượng cho hai ngươi đến lãnh cung hầu hạ ta, vậy các ngươi nên nghe ta nói! Nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi không mời Hoàng thượng của các ngươi đến đây, như vậy từ giờ trở đi, ta sẽ không ăn bất cứ thứ gì! Các ngươi cũng đi xuống đi, không mời Hoàng thượng đến được, đừng đến phiền ta!"
Dứt lời, Tống Vãn Ca cũng không thèm liếc mắt tới hai người họ một cái, đứng dậy đi tới bên giường gỗ nằm xuống, trông như ngủ mà lại không ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook