Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn
Chương 45: Em cũng rất vui vì anh đã thích em lâu như vậy

Ngoài dự đoán của Lương Trản, Cố Minh không lập tức đồng ý.

Thấy anh ấy im lặng, Lương Trản có chút bận tâm: “Sự huynh, sao thế?”

Ở đầu dây bên kia, Cố Minh thở dài một tiếng.

Anh ấy hỏi cô: “A Trản, em nói xem nếu như Trình Tử Hàng đứng ra vạch trần bộ mặt cầm thú của Tôn Dịch thì có khả năng Tôn Dịch sẽ thân bại danh liệt, không thể tồn tại được ở thành phố S nữa không?”

Lương Trản: “…”

“Em nhớ là……Có vẻ như anh ta thực sự thích Tôn Dịch, liệu anh ta có sẵn lòng làm việc đó không?”

“Bởi vì anh ta thực sự thích Tôn Dịch nhưng hiện tại lại rơi vào tình cảnh này, nên mới có khả năng hận Tôn Dịch.” Giọng điệu Cố Minh vô cùng bình tĩnh: “Em nghĩ thế nào?”

Lương Trản: “…Cúng có lý đó chứ.”

Cố Minh lại nói tiếp: “Để anh thử tìm anh ta nghe ngóng xem sao, nếu như có thể thuyết phục, thì cũng coi như trừ hại cho thiên hạ.”

Lương Trản thật sự không ngờ tới, sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà hỏi tại sao đột nhiên anh ấy lại nghĩ tới muốn làm việc này.

“Khi Trình Tử Hàng còn được yêu chiều, Tôn Dịch không chỉ trêu chọc mình anh ta.”

“Tuy rằng anh ta cam tâm tình nguyện chịu đựng, nhưng những người khác chưa chắc đã muốn vậy.”

“Thực ra khi đó anh đã biết việc này, nhưng anh cũng là lo lắng cho tương lai của mình, vì vậy mới tự nhủ rằng, dù sao thì Trình Tử Hàng cũng vẫn hài lòng với nó.”

Giọng điệu Cố Minh rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng chắc chắn: “Thậm chí cả khi em hỏi, anh cũng nói như vậy, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, chủ yếu là do anh không dám gây sự với Tôn Dịch.”

“Việc của Tôn Dịch và học sinh của anh ta quả thực là tồi tệ, về cơ bản là anh chưa kể hết với em, nhưng những gì anh biết không hề ít, nếu lúc này có cơ hội để khiến ông ta thân bại danh liệt, mất đi khả năng làm hại thêm những người khác, thì anh vẫn muốn thử xem sao.”

Lương Trản ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Suy nghĩ này của anh không phải chỉ mới ngày một ngày hai đúng không?”

Cố Minh bật cười rồi nói: “Bị em phát hiện rồi hả?”

“Thực ra trước đây anh cũng đã thăm dò qua ý kiến của lão Thẩm rồi.” Cố Minh nói.

Lão Thẩm mà anh nói chính là thầy giáo hướng dẫn của hai người họ, Thẩm Doanh.

Lương Trản có chút tò mò: “Ông ấy nói sao?”

“Sao ông ấy có thể thể hiện thái độ rõ ràng được chứ, vì dù sao thì ngoài mặt ông ấy và Tôn Dịch vẫn là bạn bè tốt của nhau mà.” Cố Minh nói: “Tuy nhiên, ông ấy cũng không lên tiếng phản đối, điều này đủ chứng minh rằng nếu anh thực sự làm điều đó, thì ông ấy cũng sẽ chẳng ra mặt lên tiếng nói rằng những gì anh đang đề cập đến là giả.”

“Vậy thì làm thôi?” Lương Trản ngập ngừng: “Trình Tử Hàng và ông ta tách nhau ra thực sự là một cơ hội tốt.”

Cố Minh: “Ừm để anh nghĩ xem phải thuyết phục anh ta thế nào.”

Lần này đến lượt Lương Trản thở dài: “Nếu anh ta thực sự tình nguyện ra mặt, thì cái đống rác rưởi mà anh ta thải ra năm đó, em sẽ không để bụng nữa.”

Trước kia, Lương Trản thực sự căm phẫn, sự bực tức không chỉ thể hiện ở lời nói mà còn ở cả hành động.

Cô đã đọc luận văn Thạc sĩ của Trình Tử Hàng, sau đó viết bài luận văn của mình theo hướng ngược lại để đâm chọc anh ta.

Trong bộ phận chỉnh hình của Khoa Răng Hàm Mặt tại đại học S chẳng có được mấy người, Trình Tử Hàng lại là học sinh cưng của Tôn Dịch, hầu hết mọi người đều xem qua luận văn của anh ta, mà Lương Trản lại viết một bài luận văn như muốn vả thẳng vào mặt đối phương, thì sao có thể không truyền đến tai ông ta được cơ chứ.

Nhưng Lương Trản lại chẳng ngần ngại, khi bảo vệ luận văn, cô đưa ra những lý luận, biện chứng cực kỳ thuyết phục và hùng hồn, khiến cả tổ giáo viên chẳng ai chỉ ra được lỗi sai nào của cô, mà chỉ có thể đưa ra một vài lời khuyên đối với các câu hỏi nhỏ.

Nói tóm lại, cô đã dùng kỹ năng chuyên môn của mình để chế nhạo Trình Tử Hàng một cách vô cùng ngay thẳng.

Cố Minh cũng nhớ chuyện đó, sau này mỗi lần nhớ lại, anh ấy đều không nhịn được cười: “Em cũng ngầu quá đó.”

Lúc này, khi nhắc đến việc để bụng hay không để bụng, tự nhiên anh ấy lại nhớ đến nó.

“Haizz, anh sẽ cố gắng hết sức xem sao.” Anh ấy nói: “Nếu cuối cùng thực sự thành công, thì đến khi đó chúng ta hãy ăn mừng.”

Lương Trản: “Được.”

Sau đó, hai anh em lại nói chuyện phiếm thêm một lúc, thì Cố Minh nói anh ấy có một cuộc gọi khác đang gọi tới.

Lương Trản: “Là Lộ tiên sinh à? Được, vậy em cúp máy nhé.”

Cố Minh cũng không vờ vịt khách sáo, còn nói thêm một câu đừng quên việc qua năm mới tới chỗ anh ấy nhậm chức, sau đó liền kết thúc cuộc gọi.

Cũng thật trùng hợp là bên phía Lương Trản, sau khi cô kết thúc cuộc gọi cũng là lúc anh người yêu của cô gửi tin nhắn tới.

Kỷ Đồng Quang đang đi công tác, anh đã chụp lại một bức ảnh phong cảnh và gửi cho cô, nói rằng sắp tới năm mới, từ cửa sổ phòng khách sạn anh ở nhìn xuống bên dưới có thể thấy toàn bộ cây cối ven sông đều đã được trang trí bằng đèn sáng lấp lánh, rất đẹp mắt, vì vậy muốn chụp lại cho cô cùng ngắm.

Lương Trản nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc rồi hỏi anh bao giờ mới kết thúc chuyến công tác.

“Hôm nay em đã xin nghỉ việc ở công ty rồi.” Cô gửi cho anh tin nhắn âm thanh: “Bên chỗ sư huynh qua tết mới chính thức đi vào hoạt động, vì vậy sắp tới em rất rảnh.”

“Hay là em tới thành phố C nhé, cứ coi như là đi chơi, anh cũng không cần để ý đến em đâu, em vẫn chưa được tới đó bao giờ, nhân cơ hội này muốn đi ngắm nghía xem sao, khi nào anh không bận việc thì có thể đến gặp em.” Bên kia còn chưa trả lời, cô lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Bên phía Kỷ Đồng Quang liên tục hiển thị trạng thái “đang soạn tin nhắn”, có lẽ do anh viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa.

Lương Trản cũng không thúc giục, cô chỉ nằm trên giường chờ anh trả lời.

Sau khoảng ba phút, anh lại gửi tới một tấm ảnh, hỏi: “Em muốn đi chuyến nào?”

Lương Trản suýt chút nữa phải phì cười, sao người này lại có thể đáng yêu vậy chứ? Lại còn xem luôn vé máy bay tới thành phố C vào ngày mai vậy chứ?

Nhưng phản ứng này đã chứng tỏ rằng anh thực sự mong được gặp cô.

“Để em tự đặt vé.” Cô trả lời: “Mà anh ở khách sạn nào thế? Gửi tên cho em để em xem ở đó còn phòng trống không?”

“Mình anh ở phòng đơn một giường king.” Anh nói: “Em không đặt phòng cũng được.”

Lương Trản đã từ chối lời đề nghị này, cô hiểu rõ quy định về việc ăn ở trong công ty khi đi công tác, nếu việc Kỷ Đồng Quang để cô ở cùng bị đồng nghiệp biết thì quả thực là không hay cho lắm.

Thay vì phiền phức như vậy, không bằng thuê thêm một phòng khác vẫn hơn. Cô không tiện ở phòng anh nhưng khi xong công việc anh hoàn toàn có thể tới phòng cô tìm cô.

Sau khi nghe cô trình bày ý kiến, Kỷ Đồng Quang cuối cùng đã đồng ý với phương pháp này, nên đưa tên khách sạn cho cô.

Từ khi chính thức hẹn hò nhau, bọn họ đã phân chia rõ ràng rất nhiều các khoản chi tiêu, lần này cũng không ngoại lệ, anh biết Lương Trản sẽ không đồng ý để anh đặt phòng cho cô, nên cũng không đề cập tới.

Dù sao thì hai người họ cũng chẳng thiếu tiền, có thể từ từ phát triển tới bước không biệt của anh hay của cô, nên không cần thiết phải vội vàng.

Sau khi Lương Trản cùng anh nói chuyện xong, cô cũng có được những thông tin mà mình muốn, liền nhanh chóng đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn cho mình.

Cô đã có rất nhiều kinh nghiệm đi du lịch một mình, sau khi hoàn thành tất cả những việc này, trong nửa tiếng tiếp theo lại sắp xếp xong xuôi mọi hành lý cần mang.

Vừa hay hôm sau là chủ nhật, anh đang đi công tác nhưng vẫn có thể nghỉ ngơi theo lịch là việc của công ty đối tác trong lần hợp tác này. Nên anh nói rằng sẽ tới sân bay đón cô.

Lương Trản suy nghĩ một hồi nhưng cũng không từ chối.

“Được, vậy mai gặp nhé.”

Kỷ Đồng Quang không nói thêm gì nữa, nhưng sau đó anh lại gửi cho cô một tin nhắn thoại ngắn.

“Chúc em ngủ ngon, ngày mai gặp.”

Âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, khiến cô bắt đầu mong chờ tới cuộc gặp gỡ ngày mai.

……

Chiều ngày hôm sau, hai người đúng giờ gặp nhau tại sân bay. Khi về khách sạn, tình cờ đi ngang qua con sông mà tối qua anh đã chụp ảnh lại gửi cho cô.

“Ban ngày hình như không đẹp bằng ban đêm.” Lương Trản nói: “Xem ra vẫn nên để tới tối rồi ngắm.”

“Buổi tối có tàu du lịch, em có muốn đi một chuyến không?” Anh hỏi.

Lương Trản lập tức đồng ý: “Được.”

“Nhưng buổi tối gió to, nhớ mặc thêm áo nhé.” Anh lại nói: “Nếu không anh sợ em sẽ bị cảm lạnh mất.”

“Em nhớ rồi.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay khi vừa dứt lời, tài xế taxi phía trước đột nhiên xen vào một câu bằng phương ngữ cực nhanh điển hình của thành phố C.

Lương Trản không có năng khiếu trong việc nghe hiểu phương ngữ, nên dùng giọng phổ thông hỏi lại: “Bác ơi, bác vừa nói gì thế ạ?”

Người tài xế lại mỉm cười nói lại một lần nữa, lần này không dùng phương ngữ nữa, nhưng giọng điệu vẫn rất nặng, tốc độ nói cũng nhanh, vì vậy Lương Trản vẫn không hiểu ông ấy muốn nói gì.

Cô ngượng ngùng hỏi lại, vì thực sự không biết phải trả lời câu hỏi đó thế nào.

Đúng lúc này, Kỷ Đồng Quang đang ngồi bên cạnh lên tiếng. Anh nói câu cảm ơn với tài xế.

Lương Trản: “…”

“Anh mới đến đây được một tuần mà đã nghe hiểu tiếng ở thành phố C rồi à?” Cô ghé vào tai anh khẽ hỏi.

“Hầu hết các công ty ở đây đều dùng phương ngữ của thành phố C và công ty hợp tác với bọn anh lần này cũng không ngoại lệ, anh đã làm đồng nghiệp với bọn họ được một tuần, nên cũng hiểu đôi chút.” Kỷ Đồng Quang giải thích.

“Vậy anh có biết nói không?” Lương Trản tò mò: “Tiếng phổ thông của anh từ nhỏ đã rất chuẩn rồi, em hoàn toàn không thể tưởng tượng dược khi anh nói giọng của địa phương khác sẽ như thế nào.”

Kỷ Đồng Quang không ngờ rằng đột nhiên cô lại hỏi anh một câu như vậy. Anh suy nghĩ một hồi và trả lời rằng nếu cô thực sự muốn nghe thì anh sẽ học vài câu.

Lương Trản: “Hay quá!”

Sau khoảng nửa tiếng, chiếc taxi dừng lại trước của khách sạn nơi họ ở. Lương Trản thấy khách sạn này không chỉ nằm ở ven sông, mà còn gần cây cầu bắc qua sông nữa, chẳng trách từ tầng mười chụp ảnh, phong cảnh bên dưới lại độc đáo, đẹp mắt như vậy.

Thật tiếc là dù phong cảnh có đặc sắc đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải xếp sau đôi tình nhân mới yêu và đã hơn một tuần không gặp.

Sau khi làm xong thủ tục, vừa vào đến phòng, Lương Trản đã bị anh áp lên tường hôn. Rất hiếm khi thấy anh mạnh mẽ như vậy, khiến Lương Trản có chút sững sờ, gần như không phản ứng kịp với động tác của anh.

Sau khi bất ngờ qua đi, cô lại do dự nửa giây không biết nên đáp lại anh hay đẩy anh ra, tiếc rằng phản ứng của cơ thể là quá thành thật, trước khi não bộ kịp đưa ra quyết định, cô đã vô thức vươn tay ôm lấy cổ anh.

Điều hòa phía trên đỉnh đầu phả ra luồng khí ấm nóng dụ hoặc mê người, Lương Trản nhắm mặt lại để mặc anh cởi hết quần áo của mình từ lớp ngoài tới lớp trong.

Giường của khách sạn rất êm, cô lún sâu trên đó, vừa cảm thấy thoải mái đồng thời cũng cảm nhận được sự dày vò dịu dàng của anh.

Cô muốn giục anh nhanh hơn một chút, nhưng môi lại bị anh chặn lại, không thể phát ra âm thanh, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để hô hấp nhưng một bên tai lại bị anh ngậm lấy.

“A Trản.” Âm thanh gọi tên cô có chút kỳ lạ, nhưng Lương Trản cũng không nghĩ quá nhiều đến nó.

Nhưng ngay câu tiếp theo, cô đã nghe rất rõ ràng, anh đang nói với cô bằng phương ngữ của thành phố C như đúng yêu cầu của cô.

So với người tài xế taxi nói rất nhanh khi nãy, thì anh lại dùng tốc độ chậm hơn, từng chữ từng chữ một để cô có thể hiểu rõ.

Những gì anh vừa nói là: A Trản, anh rất nhớ em, cũng thích em rất nhiều.

Lương Trản bị giọng nói không chuẩn của anh khiến cho tâm can ngứa ngáy, cộng thêm lúc này cô đang đắm chìm trong vòng tay anh, nên thuận theo tâm trạng, đưa tay lên ôm lấy gáy anh, rồi ngẩng đầu đón nhận hết thảy từ anh.

Lại một lần nữa cô đem bản thân mình “gửi gắm” cho anh.

Sau ba tiếng đồng hồ ngồi máy bay đến được đây, vốn dĩ Lương Trản đã cảm thấy hơi mệt, sau đó lại để mặc anh “muốn làm gì thì làm” một trận, nên đã ngủ thiếp đi trước khi mọi chuyện kết thúc.

Khi tỉnh dậy, trời đã sẩm tối, bên ngoài màn đêm đang dần buông xuống, trong phòng lại hoàn toàn tối đen, mà anh vẫn đang nằm bên canh cô.

Cô còn chưa lên tiếng cũng chưa cử động, Kỷ Đồng Quang đã phát hiện cô thức giấc, liền hỏi: “Em có đói bụng không?”

Lương Trản: “Có chút đói.”

“Vậy thì dậy đi, anh đưa em đi ăn.” Anh nhấc chăn bông, ra khỏi giường rồi nhặt hết quần áo của hai người đang vương vãi dưới đất lên.

Lương Trản theo dõi động tác của anh, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng khi mới bước vào cửa phòng, hiếm khi cô cảm thấy xấu hổ như lúc này.

Sự ngượng ngùng này khiến cô không dám nhìn anh khi mặc lại quần áo, kết quả là khi hai người chuẩn bị mặc xong, Lương Trản khẽ nghiêng đầu nhìn qua lại phát hiện trên vai áo sơ mi của anh vô tình bị dính vệt son môi của cô.

Lương Trản: “…” Trời ơi.

“Hay là anh về phòng thay áo khác đi.” Cô vừa chỉ vào dấu son vừa nói.

“Không sao, bên ngoài vẫn còn áo khoác mà.” Anh từ chối đáp: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn trước đã.”

Lương Trản ngẫm nghĩ, nói rằng thực ra lần sau có thể đợi cô tẩy trang xong rồi làm gì thì làm, vì mỹ phẩm “không ngon” chút nào.

Kỷ Đồng Quang bật cười, không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ nói: “Ừm, đương nhiên là em ngon hơn nhiều rồi.”

Lương Trản đỏ mặt, vươn tay đẩy vai anh, ho khan một tiếng: “Không phải nói là đưa em đi ăn sao?”

Anh cũng không vạch trần cô, chỉ mặc áo khoác vào, rồi lại nhắc cô một câu nhớ mang thêm áo, để lát nữa ăn xong còn mặc lúc ngồi tàu du ngoạn quanh sông.

Lương Trản lục tìm trong vali, lấy ra một chiếc áo choàng lớn rồi khoác lên người.

Cả hai ra khỏi phòng đi xuống lầu, Kỷ Đồng Quang đưa cô đến một tiệm cơm nằm trong con hẻm, sau đó gọi vài món dựa theo khẩu vị của cô.

Lương Trản phát hiện anh cứ thế gọi đồ ăn, nên có chút tò mò: “Ở đây không có thực đơn sao?”

Kỷ Đồng Quang gật đầu: “Đúng là không có.”

“Người bạn lần trước dẫn anh đến đây nói rằng ở đây trước giờ chưa từng có thực đơn, nhưng chủ tiệm có vài món rất thích làm, hương vị lại ngon, chính là mấy món anh vừa gọi.”

“Nhà hàng ở thành phố C cũng hay đó chứ.” Lương Trản thở dài: “Nếu là ở thành phố S, e rằng đã bị thực khách mắng cho một trận rồi bắt bổ sung thực đơn tử lâu rồi.”

Kỷ Đồng Quang không ngờ cô sẽ tập trung vào việc này, nên siết tay cô khẽ nhắc: “Chủ tiệm ở đây tính tình không được tốt lắm, em đừng để ông ấy nghe thấy.”

Lương Trản: “…” Được, được thôi.

Cũng may là tuy tính tình của ông chủ ông tốt, nhưng đồ ăn ông ấy làm lại hoàn toàn ngược lại. Những món ăn trông có vẻ rất bình thường, nhưng hương vị lại vô cùng độc đáo, hơn hẳn các món mà Lương Trản đã từng ăn trước đó.

Điều mà cô ngạc nhiên nhất là hai người họ gọi những bốn năm món mà khi thanh toán lại không tới một trăm tệ.

“Mức sinh hoạt của thành phố C rẻ thật đó.” Lần này cô không kiểm soát được giọng nói của mình.

“Khi mới đến, anh cũng cảm thấy như vậy.” Giọng điệu của anh mang theo ý cười: “Nếu không phải vì em còn ở thành phố S, thì lần này công ty phía bên đây muốn mời anh ở lại làm cho họ, anh đã đồng ý rồi.”

Lương Trản: “Á? Họ muốn mời anh ở lại?”

Kỷ Đồng Quang gật đầu: “Tính ra thì ông chủ bên này lại là tiền bối của anh, nên rất muốn anh đến đó làm.”

Lương Trản: “Nếu anh đồng ý thì đãi ngộ thế nào?”

Kỷ Đồng Quang nói rằng đãi ngộ cũng tương tự như ở thành phố S, nhưng nhịp sống ở đây tương đối chậm và mức sinh hoạt cũng thấp hơn. Nếu không có Lương Trản thì có thể anh sẽ thực sự cân nhắc.

Lương Trản vừa được trải nghiệm giá cả ăn uống ở đây nên nghe xong cũng phải thừa nhận, nếu mức thu nhập ngang nhau mà sống tại thành phố này, thì quả thực là thoải mái hơn ở thành phố S rất nhiều.

Vì vậy, trong lòng cô cảm thấy có chút phức tạp khi nghe thấy Kỷ Đồng Quang nói rằng anh ấy vì mình mà từ chối.

Để ý thấy vẻ mặt trùng xuống của cô, ngay một giây Kỷ Đồng Quang đã đoán ra cô đang nghĩ gì.

Anh nắm tay cô, dắt cô đi về phía tàu du lịch, vừa đi vừa nói: “Anh đùa em đó, thành phố C cách nhà chúng ta xa như vậy, anh không thể cứ thế bỏ mặt ba mẹ được.”

“Anh nói như vậy chẳng qua là muốn nhấn mạnh rằng lúc nào anh cũng muốn ở bên cạnh em, sao em lại nghĩ sang hướng khác rồi?”

Lương Trản: “…”

Cô hít một hơi thật sâu, có chút ấm ức nói: “Kỷ Đồng Quang, sau này anh đừng nói những điều khiến em sợ như vậy nữa. Vừa rồi em đã thực sự nghĩ rằng, nếu anh vì em mà từ bỏ con đường dễ dàng hơn của bản thân…”

“A Trản.” Anh ngắt lời cô: “Có thể em không biết, đối với anh, chỉ có con đường không có em, mới là điều khó chấp nhận nhất.”

“……”

“Thật đó.” Anh lại nói: “Hãy tin anh nhé.”

Lương Trản híp mắt ừm một tiếng, đồng thời cũng vui vẻ trở lại.

Sau khi đi bộ được khoảng năm phút, cô mới tiếp tục lên tiếng, hỏi anh còn cách bến tàu bao xa.

“Ngay phía trước rồi.” Anh chỉ vào tấm bảng hiệu gắn đèn neon sáng nhất, nói: “Mùa này không có quá nhiều khách du lịch, nên chúng ta có thể lên tàu mà không cần xếp hàng.”

“Ừm.” Lương Trản đi bên cạnh anh, không biết tại sao lại quay về chủ đề khi nãy: “Thực ra… Em cũng muốn mãi được ở bên cạnh anh.”

Kỷ Đồng Quang nghe thấy câu nói này của cô, suýt chút nữa không kìm được ôm cô lên ngay trên đường. Nhưng sự thực là anh đã bế cô lên rồi.

Anh vuốt ve mái tóc cô, vùi đầu vào cổ cô, thấp giọng thì thầm tới mấy lần rằng lúc này anh đang rất hạnh phúc.

Lương Trản không hề phản kháng, chỉ nhắc nhở anh: “Anh nói là tàu du ngoạn khởi hành rất đúng giờ, mà còn có bốn phút nữa là tới bảy giờ rồi.”

Sau khi phản ứng lại, cả hai cùng vội vã chạy tới bến tàu, vừa hay kịp đúng chuyến tàu lúc bảy giờ.

Đúng như anh nói, lúc này trên tàu chẳng có mấy người, tầng trên của con tàu cũng rất ít người ngồi, bởi vì phía trên gió mạnh cộng thêm đang ở trên mặt sông lại càng lạnh hơn.

Ngay khi Lương Trản đi lên, cô đã mở ngay áo choàng ra cuốn cả mình lẫn Kỷ Đồng Quang vào trong.

Cô cứ tưởng rằng Kỷ Đồng Quang sẽ từ chối, nhưng anh lại rất hợp tác, còn nở nụ cười ngốc nghếch hỏi cô: “Có phải anh dự đoán rất đúng không?”

Lương Trản còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành gật đầu lia địa đồng ý.

Nếu nói về phong cảnh bên sông, thì view từ phòng khách sạn nhìn xuống còn đẹp hơn nhiều so với ngồi thuyền giữa sông nhìn ngắm, tuy nhiên những thứ như tàu du ngoạn này thực ra cũng có thể nói là đẹp, hơn nữa quan trọng hơn nó còn đẹp là do người đang ngồi bên cạnh nữa.

Ít nhất đã khiến Lương Trản cảm thấy hơn một tiếng ngồi trên tàu này là cực kỳ đáng giá.

Hai người cuốn lấy nhau trong chiếc áo choàng, rồi hôn nhau thắm thiết trong một góc trên tầng cao nhất, trên đầu là bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, cùng mặt sông phản chiếu đủ loại ánh sáng rực rỡ dưới chân họ.

Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Lương Trản nảy ra ý tưởng rằng, nếu thời gian có thể dừng lại nơi đây thì tốt biết mấy. Chuyến đi này của cô, quả thực là đáng giá.

Kết thúc chuyến tàu du ngoạn, cả hai không ở bên ngoài quá lâu, mà về thẳng khách sạn.

Căn phòng cô đặt có một chiếc bồn tắm lớn đủ để hai người cùng nhau ngâm mình.

Tuy rằng buổi trưa Lương Trản chỉ được ngủ một giấc ngắn ngủi, thế nhưng khi ở trong gian phòng tắm ướt át, ấm áp thế này, cô lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.

Sau đó, Lương Trản bắt đầu kể cho anh nghe về cuộc sống của mình mấy ngày nay, còn nói đến câu chuyện mà mình hóng được trong bữa tiệc chia tay với đồng nghiệp, nhân tiện nói luôn về hành vi xấu xa của Tôn Dịch.

Anh nghe xong vô cùng ngạc nhiên: “Dù sao cũng là Tiến sĩ hướng dẫn, sao lại làm ra những việc thiếu đạo đức như vậy?”

Lương Trản: “Haizz… Lần trước giáo viên hướng dẫn của em cũng buột miệng nhận xét một câu như vậy.”

“Tuy nhiên trong giới học thuật tại các trường Cao đẳng, Đại học, quả thực là không thiếu người như vậy, cho dù em có ghét Tôn Dịch thế nào đi chăng nữa cũng vẫn phải nói một câu chân thành rằng một con người thiếu đạo đức như ông ta lại có năng lực mà hiếm người có thể vượt qua được.”

“Khi đó anh ra nước ngoài học tập là đúng rồi.” Vừa mới dứt lời, Lương Trản lại nhớ tới mấy chuyện cũ: “Em nghe nói ở viện Kiến trúc bọn anh, có một sư huynh vì quá ngoan ngoãn lại dễ nghe lời nên đã bị “mắc kẹt” lại với giáo sư hướng dẫn của mình trong suốt sáu năm trời, ở lại trường làm việc đến bạc cả tóc, cuối cùng vì đổ bệnh nên mới được tốt nghiệp, đến khi cầm được tấm bằng trên tay vui mừng tới mức khóc không thành tiếng.”

“Anh cũng đã nghe nói về việc đó.” Kỷ Đồng Quang xoa xoa lông mày: “Khi còn học đại học anh cũng tiếp xúc qua vài lần với tiền bối đó, sau này anh cảm thấy, chỉ cần học đủ kiến thức chuyên môn là được, bằng cấp chẳng hề quan trọng và anh cũng không cần phải học lên tiếp làm gì, sau khi tốt nghiệp đại học đã hoàn toàn có thể ra ngoài làm việc.”

Về việc ra nước ngoài học tập, thì ngoài việc đó là một cơ hội tốt ra thì còn liên quan tới cô nữa.

Khi đó, anh thực sự cho rằng cô và Lộ Thanh Dương sẽ nối lại tình xưa, anh chẳng còn cơ hội có thể ở bên cô được nữa.

“A Trản.” Anh gọi cô trong làn hơi nước bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng.

“Hứ? Sao thế?” Cô quay lại hỏi.

“Không có gì.” Anh xuyên qua làn nước trong bồn tắm, hôn lên chóp mũi cô rồi thì thầm: “Anh chỉ muốn nói rằng, anh thực sự rất vui khi em đồng ý ở bên anh.”

Lương Trản cong cong mí mắt: “Em cũng rất hạnh phúc khi được anh thích lâu như vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương