Ba Đường Luân Hồi
Quyển 5 - Chương 10: Kết Cục (2)

Thành phố Hoàng Sơn, tỉnh An Huy.

Trên đường người đến người đi, có một viện thẩm mỹ – spa tên là Sơn Quế Trai.

Con phố này không sầm uất lắm, khá có thiên hướng phố chợ, cũng rất bình dân, đưa mắt nhìn một lượt, có bán dưa ngâm cải muối, có bán công tắc đinh ốc, có người bắc chảo rán bánh quẩy, còn có những hàng quán thiếu ý thức giữ gìn vệ sinh chung, bưng chậu nước bẩn ra ngoài giột hết ra đường, người đi ngang qua không ngừng giậm chân mắng mỏ.

Nhưng Sơn Quế Trai này lại rất đồ sộ, khác hẳn toàn bộ con phố.

Mặt tiền cửa hàng rất lớn, trang trí vô cùng xa hoa, lại rất cổ kính trang nhã, phía sau mặt kính đối diện đường trưng bày một bức tượng đồng cao ngang chiều cao người thật, tạo hình mỹ nhân vai khoác áo lụa, đi chân trần đeo chuông vàng, nghiêng người cưỡi trên một con báo săn vẫy đuôi dáng vẻ hung dữ, tấm bảng đề giá bên dưới cho thấy, bức tượng này là vật trưng bày, cũng là vật bán, người nào nhìn trúng có thể mua về nhà.

Ra giá một trăm tám mươi vạn, đứng song song với tấm biển quảng cáo đề “Gội đầu mười lăm tệ” của cửa hàng gội đầu đối diện trông rất hình tượng hóa thế nào là một trời một vực.

Bản thân phong thái khí chất của cửa hàng này vốn đã bày ra sẵn một gương mặt mẹ kế kiểu không phận sự miễn vào, nhưng bảng giá này lại càng thêm cự tuyệt người khác ra xa ngàn dặm – người sống hay đi ngang qua đây mỗi ngày xưa nay chưa bao giờ tới gần cửa hàng này một bước, lại cũng đã quen với sự tồn tại của nó, coi nó như mặt trời treo cao hằng ngày rồi suy đoán sau lưng rằng nó nhất định là vườn hoa sau nhà của quan lớn, là chốn đốt tiền của nhà giàu, mở ở đây chỉ là để cho khiêm nhường xa xăm mà thôi.

***

Trên thực tế, dẫu bạn có đúng là người nhiều tiền, có năng lực tiêu tiền như nước, có thể tiêu sái mà đẩy cửa vào thì cũng chỉ có thể dừng bước trước lễ tân mà thôi, không thể lên được chiếc cầu thang bằng gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo đi thông lên lầu hai.

Bởi cô nhân viên tiếp tân trang điểm nhã nhặn kia sẽ nở nụ cười vẻ xin lỗi mà nói với bạn rằng: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ tiếp người có thẻ hội viên.”

Nếu bạn tỏ vẻ “Không sao, tiền không thiếu, làm một thẻ”, họ sẽ tiếp tục xin lỗi, trả lời cô, Thật ngại quá, số lượng hội viên đã đầy, nếu có người rời đi chúng tôi có thể thêm chị vào, nhưng phải xếp hàng.

Mà người xếp hàng trước bạn thì, theo họ nói, không đến một trăm cũng có tám mươi.

Nếu gặp kẻ lỗ mãng, đỏ mặt tía tai mà gầm “Bà đây có tiền, có tiền là để tiêu hoang” hay “Cô muốn tôi lên bộ công thương khiếu nại phải không” gì đó, nhân viên tiếp tân thường sẽ sợ sệt chịu thua, đổi giọng nói có thể tiếp đãi.

Kế đó, bạn sẽ được đưa vào một gian phòng mát xa nhỏ, đệm lót trên giường mát xa bẩn thấy mồ, bên trên dính vụn đồ ăn, mùi nước hoa, mùi hôi nách, vết nhọ đen do tàn thuốc lá rơi xuống, nói chung, còn chưa mát xa bạn cũng đã mất hồn mất vía rồi.

Sau đó sẽ có một bác gái vóc người lực lưỡng, mũi đầy tàn nhang, cả người tỏa ra mùi dầu muối giấm tương đi tới, vừa đi vừa đút tay vào loại găng tay không đến ba đồng một hộp, lấy cớ là để tiện xoa bóp, cuối cùng vỗ cho bạn khóc la kêu loạn, duỗi chân cào tay, chỉ hận không thể đồng quy vu tận với bà ta.

Bạn tức giận rống lên chửi rủa nói mát xa kiểu chó má gì thế, bác gái sẽ hùng hồn đáp rằng: “Thủ pháp mát xa ở Sơn Quế Trai chính là đặc sắc như thế đó.”

Sau đó lại cho bạn xem hóa đơn, thường sẽ không bao giờ thấp hơn bốn con số, bạn chất vấn giá này không hợp lý, bác sẽ dựng ngược hàng mày rậm, rống ngược lại bạn: “Cô xem thiết bị cao cấp của chỗ tôi đi, giá thế là rẻ lắm rồi đó!”



Tóm lại, bất kể bạn là ai, không phải hội viên thì về cơ bản không có cơ may lên được tầng hai.

Đương nhiên, đối với các cơ quan có thẩm quyền, ngoài cơ quan thanh tra chất lượng ra, thì Sơn Quế Trai là một nhà kinh doanh đúng pháp luật, chấp nhận tất cả các cuộc kiểm tra phòng cháy chữa cháy, an toàn, vệ sinh.

***

Có điều, thực ra tầng hai cũng chẳng có gì đặc biệt.

Ngoài sắc điệu âm u, lạnh lẽo vắng vẻ ra thì một đường từ hành lang vào, hai bên đều bày lác đác các loại mãnh thú bằng đồng, tạo hình hung ác dữ tợn, hơn nữa mỗi con đều kiêm chức dùng để đốt hương: Có con trực tiếp cắm hương trong miệng, nhìn xa trông như đang hút thuốc, nuốt mây nhả khói; có con đầu để rỗng làm lư hương, mở đỉnh đầu ra, thêm vật liệu đốt hương vào, nhìn chẳng khác gì luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, đỉnh đầu bốc khói trắng nghi ngút; còn có con hình thù rõ ràng, bắt chước tư thế người cầm tẩu thuốc, trong tẩu lượn lờ tản ra mùi thơm…

Đặt mình vào đó, nhìn lâu tinh thần sẽ ngẩn ngơ, nhất thời cảm thấy mọi thứ vừa như là thật lại vừa giống giả, không nhịn được sau lưng lạnh toát.

Hai bên hành lang, mỗi cánh cửa đi vào đều là phòng mát xa, gian phòng lớn nhất nằm ở cuối dãy, bên trong đặt một chiếc giường bằng gỗ lim chạm trổ khung giá, ba mặt rủ màn che trong suốt mỏng tang, do mở điều hòa mà lớp màn còn bay bay cuộn lên, trên bức tường đối diện giường là một bức tranh thủy mặc lớn, vẽ một người phụ nữ phong tư yểu điệu, nửa hở nửa che, lấy cành lá tử đằng làm y phục, ngồi nghiêng trên một con báo đen, bên eo cắm bút lông sách viết, đích thực nước chảy mây trôi, rồng bay phượng múa.

Bên dưới đề một câu thơ trích từ thiên “Quỷ non” trong “Sở Từ – Cửu Ca” của Khuất Nguyên.

Mắt ngóng nhìn, cười mỉm như mơ, Dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp. (*)

(*) Hán – Việt: “Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu, Tử mộ dư hề thiện yểu điệu.”, bản dịch của Phạm Thị Hảo báo Hồn Việt số 37 tháng 7-2010.



Mạnh Thiên Tư đang nằm trên chiếc giường khung, nửa làm mát xa.

Nói là nửa làm mát xa là bởi một nửa tâm tư cô đang đặt trên shisha (*), bình shisha này là hàng hiếm đến từ vùng Trung Đông, toàn thân mạ vàng khảm ngọc, tinh xảo duyên dáng đến độ khiến mắt người sáng lòa mà phải động lòng.

(*) Shisha hay còn gọi là “thuốc lào Ả Rập” là một thiết bị có một hoặc nhiều thân dùng để hút như hút thuốc lá, trong đó khói được lọc và làm lạnh bằng cách đi qua nước.

Cô ngậm vòi hút, nghe tiếng khói thuốc thổi bong bóng ùng ục trong bình, trong lá thuốc có trộn chanh và mật ong nên không có mùi thuốc mà ngược lại, mang mùi trái cây thơm ngát.

Cô thợ mát xa đeo khẩu trang bên cạnh thủ pháp rất thuần thục, độ mạnh yếu vừa phải, càng khiến người ta vừa lòng hơn là mắt không nhìn ngó lung tung, ho cũng không ho lấy một tiếng, như người trong suốt vậy.

Hút một hồi, Mạnh Thiên Tư nhổm người ngồi hờ dậy, liếc Mạnh Kình Tùng ngồi trên ghế mũ quan gỗ lê hoa vàng ở chếch đối diện: “Anh không muốn thử thật đấy à? Nếm chút cho vui, không phải thuốc lá đâu.”

Cô vừa cúi người, mái tóc dài đen nhánh lập tức trượt xuống bên vai, kéo theo cả vai áo sợi đay khoác hờ trên vai rơi xuống, lộ ra bả vai và non nửa bờ lưng trắng trẻo mịn màng. Mạnh Kình Tùng lập tức quay mặt sang chỗ khác, còn đưa tay che mặt, giọng nói hết sức ghét bỏ: “Trời ạ, cô không đoan trang được chút đi à.”

Mạnh Thiên Tư liếc xéo y: “Tôi ở chỗ tôi mát xa mà còn phải đoan trang? Anh đã ba chục tuổi rồi, có phải mười ba đâu, vợ cũng từng lấy hai lần, nhìn vai tôi đáng ra phải phản ứng hệt như đang nhìn cánh gà kho chứ, giả bộ xấu hổ cái gì?”

Mạnh Kình Tùng vẫn che mặt như cũ: “Sao giống nhau được, cô là bà chủ, tôi phải tránh hiềm nghi.”

Mạnh Thiên Tư lười lôi thôi với y, đổi tư thế nằm, thợ mát xa rất chu đáo mà đưa đệm tựa lên.

“Nói đến đâu rồi?”

Mạnh Kình Tùng chỉ mải tránh hiềm nghi, lúc này mới nhớ ra trước khi Mạnh Thiên Tư đòi mua shisha mới, hai người đang bàn chính sự.

Y hắng giọng: “Anh em của chúng ta ở Quảng Tây…”

“Xoay mặt qua đây đi, tôi đã đoan trang rồi.”

Lúc này Mạnh Kình Tùng mới nhìn về phía cô: “Anh em chúng ta ở Quảng Tây đợt trước đã vô tình phát hiện ra Bát Vạn Đại Sơn bị bỏ hoang rồi.”

Mạnh Thiên Tư ngước mắt: “Bát Vạn Đại Sơn? Hình như tôi có ấn tượng đó, là cái…”

Mạnh Kình Tùng biết cô xưa nay không thích động não nhớ lại cái gì, bằng không đã chẳng cần đến y cứ nhắc nhở bí mật lớn như vậy: “Trong sổ núi có đánh dấu, không phải núi do chúng ta dò, là của nhà họ Thịnh.”

Mạnh Thiên Tư đã nhớ ra: “Đúng, là họ Thịnh, chuyện từ mấy đời trước rồi, họ khoanh vòng núi, chúng ta không động vào. Sao lại bỏ hoang? Sống trên núi không nổi nữa nên vào thành phố tìm việc làm hết rồi?”

Mạnh Kình Tùng dở khóc dở cười, vẫn phải cố nhịn lại: “Không biết, các anh em cũng chỉ vô tình phát hiện được, sau đó có nghe ngóng thì hình như đã bỏ hoang được bốn, năm năm rồi, cho nên tôi đang tính là, chúng ta có nên thử đi dò xem sao không…”

“Có chớ, sao lại không, dò mạnh vào.”

Được, Mạnh Kình Tùng đánh một dấu “√” lên sổ công tác, có chỉ thị của lãnh đạo cái gì cũng dễ làm hơn.

Đang định nói sang mục tiếp theo thì ngoài cửa chợt truyền đến tiếng gõ.

Mạnh Thiên Tư sầm mặt, lớn tiếng quát: “Gõ cái gì mà gõ, không biết lúc tôi mát xa cần yên lặng à?”

Tiếng gõ cửa lập tức dừng lại, nhưng không đến ba giây sau, lại gõ lên.

Xem ra là chuyện quan trọng, bằng không đã chẳng bị quát mà vẫn còn hứng như vậy, Mạnh Thiên Tư nháy mắt với Mạnh Kình Tùng: “Anh ra xem thử đi.”

***

Mạnh Kình Tùng đi rất lâu, lâu đến độ Mạnh Thiên Tư phải thắc mắc.

Chuyện bình thường nghe nhiều thêm vài câu thì cũng thôi, việc gì phải lải nhải lâu vậy?

Cô hơi hết hứng mát xa, vòi hút shisha cũng ném sang một bên.

Một lúc sau, Mạnh Kình Tùng đi vào, phất tay bảo thợ mát xa xuống trước: “Cô tạm ra ngoài đã.”

Ồ, có chuyện thật à, trong lòng Mạnh Thiên Tư đánh thịch một tiếng.

Mạnh Kình Tùng đưa mắt nhìn thợ mát xa rời đi, thò tay đóng kỹ cửa lại: “Người của ba họ ma nước đến.”

Mạnh Thiên Tư “ớ” một tiếng, bất giác ngồi dậy, thuận thế kéo vạt áo che lại, đỡ Mạnh Kình Tùng lại lắm mồm bảo cô không đoan trang: “Ba họ ma nước, non nước không chạm mặt, đã rất nhiều năm chúng ta và họ không qua lại với nhau rồi.”

Mạnh Kình Tùng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không phải cũng đã nói là nếu có việc quan trọng thì non nước vẫn chạm mặt sao.”

Ngón tay Mạnh Thiên Tư nhặt lấy dây buộc chiếc áo rộng thùng thình mặc trên người: “Người tới là ai thế?”

Mạnh Kình Tùng hiển nhiên đã hỏi rõ ràng từ lúc ở ngoài, đáp rất nhanh: “Đều là ma nước, Khương Thái Nguyệt – người có tư lịch già giặn nhất – dẫn theo một người nữa, nói là người nối nghiệp, tên Đinh Ngọc Điệp.”

Tay Mạnh Thiên Tư khựng lại: “Lần này thể diện lớn thật đấy, biết là tới vì việc gì không?”

Mạnh Kình Tùng lắc đầu: “Không biết, rất nhiều năm rồi không liên lạc, chỉ mơ hồ nghe nói là trong một hai năm nay, ba họ đã phải làm không ít tang lễ.”

Hai chữ “không ít” còn nhấn thêm trọng âm.

Nghe đàn biết ý, Mạnh Thiên Tư gật đầu, cười tít mắt vươn người đứng dậy, ngón tay buộc một cái nút thật xinh đẹp trên đai lưng: “Vậy phải ra gặp thôi, xem ra là có phiền toái, bằng không cũng đã chẳng cầu đến cửa quỷ non chúng ta.”

Cô nhấc chân đi ra ngoài, được mấy bước lại lùi về, nhặt chiếc vòng tay thiết kế kiểu kim tương ngọc (*), trên sợi xích vàng tô điểm bằng ngọc lão nam hồng đặt bên gối lên đeo vào tay.

Nói: “Tôi đeo nhiều trang sức quý giá lên chút để thể hiện tôi rất coi trọng lần gặp mặt này.”

Mạnh Kình Tùng liếc tấm áo sợi đay nhăn nhúm và đôi dép lê trên chân cô, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

(*) Kim tương ngọc là kiểu thiết kế huy chương cho Thế vận hội Oympic 2008 tổ chức ở Trung Quốc, được kết hợp giữa ngọc và các loại kim loại quý để thể hiện nét độc đáo riêng của văn hóa truyền thống Trung Hoa kết hợp cùng mỹ học phương Tây, về sau cũng được ứng dụng trong thiết kế trang sức.

***

Trong phòng tiếp khách, Khương Thái Nguyệt ngồi trên sofa, hai tay chống quải trượng dựng thẳng, nhắm mắt im lặng.

Đinh Ngọc Điệp xoay xoay cốc nước đãi khách: “Bà Khương ơi, sao trước đây không nghe thấy bà nói gì về quỷ non thế?”

Khương Thái Nguyệt không mở mắt: “Rừng sâu ngàn vạn hộ, quỷ non bốn năm nhà. Có điều một bên trên mặt đất, một bên dưới mặt nước, non nước không chạm mặt, rất ít khi qua lại, quan hệ cũng…hời hợt.”

Có người nói quỷ non coi thường ma nước, cũng có người nói ma nước gai mắt quỷ non.

Đinh Ngọc Điệp vâng một tiếng: “Chúng ta gọi là cây nho nước, họ gọi là gì vậy ạ?”

“Con tê tê.”

Kể từ lúc tới đây, bà Khương thật đúng là tiếc chữ như vàng, không quất không đi, không hỏi không đáp.

Đinh Ngọc Điệp nhìn bài trí xung quanh mình: “Quỷ non…hình như cũng không nghèo lắm nhỉ.”

Khương Thái Nguyệt suýt bị hắn chọc tức bật cười: “Sao cháu có thể nghĩ đến chuyện dùng chữ ‘nghèo’ để hình dung họ thế? Bà hỏi cháu, núi có gì?”

“… Sói?”

Khương Thái Nguyệt tức điên: “Bảo sao Táp Táp thường gọi cháu là óc thiêu thân, núi có mỏ, hiểu không?”

Vãi chưởng, có mỏ! Tồn tại như kiểu ông chủ quặng than, thực đúng là giàu vì có đất mà!

“Vậy quỷ non bọn họ cũng có hội chưởng quản, hội trung khu chứ ạ?”

Khương Thái Nguyệt mở mắt, khựng lại một hồi mới lắc đầu: “Họ không giống chúng ta, bà cũng không nói rõ được, đáng ra nước là âm nhu, non là dương cương, nhưng người có thể làm quỷ non lại đều là phụ nữ, hơn nữa, trong các quỷ non tất nhiên là có một người năng lực mạnh nhất rồi.”

“Người chiếm núi ở cổ đại đều sẽ chọn ra một vua núi lớn, cho nên cái ghế thứ nhất trong quỷ non được gọi là ngai vàng của quỷ non.”

“Nghe nói hai năm trước có người mới lên ngôi, ngai vàng quỷ non hiện tại tên là Mạnh Thiên Tư.”

– Hết truyện –

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương