Ba Đường Luân Hồi
-
Quyển 3 - Chương 2
Dịch Táp cẩn thận lắng nghe.
Bốn phía đều rất yên tĩnh, không còn âm thanh gì nữa.
Tông Hàng giơ ngón trỏ và ngón giữa ra khép lại, trỏ trỏ hai cái lên mí mắt mình, lại trỏ trỏ về hướng âm thanh vọng tới, ý là: Đi xem chứ?
Làm xong dấu tay này, rất tự nhiên mà nảy sinh cảm giác thành tựu: Không cần mở miệng mà vẫn có thể giao lưu, thuật ma nước đúng là hữu dụng, đương nhiên mình cũng rất khá, có thể học cái dùng ngay.
Dịch Táp lắc đầu, hạ thấp giọng, cơ hồ dùng khẩu hình nói: “Làm giày cho cậu trước đã.”
Được thôi, Dịch Táp đã nói vậy thì tức là có lý lẽ, hơn nữa, bất kể tiếp là chém giết hay chạy trốn thì có giày đi dù sao cũng đỡ mất sức hơn là đi chân trần.
Tông Hàng cúi người nhặt miếng cao su lên, nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống sát bên ca-bin, lại mượn dao găm ô quỷ đục lỗ miếng cao su. Dịch Táp cũng lui ra sau áp sát lưng vào ca-bin, tiếp tục tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Kết hợp đầu đuôi sự việc, cô cảm thấy tiếng vang này là “vang đơn”, giống ngoài ý muốn hơn là do người gây ra.
Thấy Tông Hàng không nhịn được nhìn mình, Dịch Táp nhỏ giọng bảo: “Lúc bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, có gì khác thường đừng ló đầu ra ngay, miễn cho đụng phải.”
Tông Hàng gật đầu, Đồng Hồng cũng không cho hắn hóng hớt người ta đánh nhau, sợ người ta đánh hăng, quyền cước không có mắt, giáng phải người hắn.
Hắn tách sợi thừng nhựa ra, xuyên vào lỗ đục trên miếng cao su, buộc chân vào với giày, buộc xong bên này thì buộc sang bên kia, thắt nút rất chặt, đảm bảo chạy nhảy không rơi.
Xong xuôi lập tức vớ lấy cái xẻng chữa cháy, đợi lệnh của Dịch Táp.
Kỳ thực Dịch Táp cũng không quyết định chắc chắn được.
Cô cảm thấy trong mộ thuyền này nơi nào cũng cổ quái, tám hướng có gió, lỡ như trong bóng tối có người hay “thứ” gì thì hành động khó tránh bị bại lộ.
Nhưng lại không thể cứ nấp mãi ở đây.
Cô ngoắc tay gọi Tông Hàng qua, dùng ngón tay vẽ sơ đồ lên mặt cát: “Cậu theo tôi, cố gắng đừng ra chỗ đất trống, áp sát vào thân thuyền. Tôi đi trước, cậu đi sau, đừng chỉ cắm đầu đi theo, chú ý quan sát một chút, phương hướng nào cũng phải xem, có biến lập tức gọi.”
Đã hiểu, thế này là giao nhiệm vụ cảnh giới phía sau cho hắn, Tông Hàng cảm nhận sâu sắc trách nhiệm trọng đại mang trên mình, lòng bàn tay cũng phải đổ mồ hôi.
***
Dịch Táp vòng ra khỏi ca-bin thuyền, dẫn Tông Hàng đi về phía phát ra tiếng vang.
Trong mộ thuyền vẫn tĩnh lặng, kiểu “thành trì” phế tích này là đáng sợ nhất, anh không thể biết chính xác được lúc đi qua đống gỗ mục phế liệu, bên dưới liệu có thể có thứ gì đột ngột xông lên không – ai nói im lặng là vàng chứ, khắp núi sói tru, chí ít anh cũng biết đối thủ là sói, nhưng hiện giờ sài lang hổ báo, yêu ma quỷ quái, cái gì cũng có thể.
Đi được một đoạn rồi, Dịch Táp dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Hẳn là ở ngay gần đây thôi.
Nơi này đa số là thuyền gỗ, chồng chất lộn xộn, nghiêng ngả xiêu vẹo, giống như một góc phố mê cung, cứ tưởng là đi vào ngõ cụt, nhưng vừa quẹo một cái đã lại thấy một con đường khác.
Sau hai lần rẽ, Dịch Táp bỗng dừng bước.
Tông Hàng theo sau cũng dừng bước, nhìn lên dò xét, cảm thấy trong đầu ong ong.
Hắn trông thấy một đôi chân.
Nói cho đúng thì ở vị trí này không nhìn thấy được toàn cảnh, bị đuôi thuyền ngăn trở nên chỉ có thể nhìn thấy lộ ra một đôi chân, chân của nam, đi xăng-đan da.
Gót chân chạm đất, đầu ngón chân hướng lên trời, chắc là đang nằm.
Dịch Táp thầm thở dài, cô chưa từng thích xem cảnh kinh dị, nhất là có liên quan tới người, nhưng hiện giờ lại không phải là lúc có thể nhắm mắt lại.
Cô bảo Tông Hàng: “Cậu phụ trách canh gác, hai chúng ta bất cứ lúc nào cũng không thể để bị cùng một thứ thu hút sự chú ý, đề phòng bị là đánh lạc hướng.”
***
Dịch Táp nắm chặt dao găm ô quỷ, cố gắng duy trì khoảng cách, vòng qua đuôi thuyền.
Tầm mắt chạm tới, trong lòng run lên, sau đó kinh hoàng.
Là Khương Hiếu Quảng!
Nằm ngửa mặt lên trời, sắc mặt trắng bệch, tứ chi cứng ngắc, hẳn là đã chết.
Nhưng cô vẫn thử gọi một tiếng thăm dò: “Chú Khương?”
Không có đáp lại.
Dịch Táp đi ra trước, nhìn thi thể của Khương Hiếu Quảng, lại ngẩng đầu nhìn lên cao, trông thấy một cột buồm gãy đâm nghiêng.
Từ trạng thái thi thể và vết hoen tử thi có thể thấy, đã chết được một khoảng thời gian, suy đoán sơ bộ thời điểm chết có thể là khi đang treo trên cột buồm trên cao, cột gỗ dần không chịu được sức nặng, cuối cùng gãy – thi thể từ trên rơi xuống, giữa chừng đập phải mép thuyền, là làm gãy các ván gỗ nên mới có tiếng vang không dứt như thế.
Sau đó rơi xuống đây.
Tông Hàng canh gác bốn bề xung quanh nhưng sau khi nghe thấy tiếng “chú Khương” kia, cũng biết là “người quen”, lại còn là “người quen” bị mình cầm bát đập gáy, nhịn không được đánh mắt liếc qua, trong lòng run sợ.
Trên người Khương Hiếu Quảng có rất nhiều vệt máu, sớm đã đông lại thâm đi, rất nhiều vết cào rách quần áo cào thẳng vào thịt, xem ra bất kể người giết ông ấy là ai, móng tay là rất khiếp người.
Dịch Táp đưa tay nắm lấy vai Khương Hiếu Quảng, nâng nửa thân trên của ông lên xem.
Sau ót lõm xuống một vết, không biết là dùng vật gì đập, vết thương trí mạng hẳn là ở sau ót.
Dịch Táp ra hiệu bảo Tông Hàng đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, tự mình trèo lên chỗ cao quan sát một hồi, ngoài tìm thấy vài vết cào lộn xộn trên boong thuyền ra thì không phát hiện ra cái gì khác lạ.
Cô theo đường cũ trở về.
Tông Hàng căng thẳng đón cô: “Thế nào?”
Dịch Táp lắc đầu, cúi xuống xem thi thể của Khương Hiếu Quảng, trong lòng không khỏi thương cảm: Mấy ngày trước vẫn còn là một người sống khỏe mạnh, bỗng nhiên lại thành ra thế này.
Cho tới nay, bất kể là có giấu giếm mưu đồ gì hay không thì Khương Hiếu Quảng cũng coi như đối xử với cô không bạc.
Cô chuyển một số phế liệu bằng gỗ qua, miễng cưỡng rào thi thể Khương Hiếu Quảng lại, sau đó gọi Tông Hàng: “Đi thôi.”
Tông Hàng sửng sốt: “Đi đâu? Vậy chú Khương đây phải làm sao? Mặc kệ thế à?”
Khương Hiếu Quảng cùng tuổi với ba hắn, hắn còn lấy bát đập đầu người ta nữa, cứ cảm thấy không nỡ nhẫn tâm.
Dịch Táp hỏi ngược lại hắn: “Cậu còn có thể quản thế nào? Kéo ông ấy theo à? Bắt đầu từ lúc này, chuyện quan trọng nhất là tìm lối ra, tất cả những cái khác gạt hết sang một bên.”
Cô đã đói bụng đến mức tim đang đập dồn dập lên rồi, môi càng liếm càng khô.
Đoán chừng chịu thêm được một buổi sáng nữa là kịch, nguy cơ sinh tồn áp đảo mọi thứ, đến lúc đó, tức nhưỡng, mộ thuyền, hung thủ, bí mật gì đó đều không quan trọng bằng một ngụm nước, một miếng bánh – nhưng tình cảnh thì lại vẫn đang chuyển biến theo một hướng càng khó lường hơn, không nhìn thấy được bất kỳ một tia hi vọng thoát hiểm nào.
***
Tìm đường ra, nói thì dễ nhưng đến lúc làm thì thật sự là vô kế khả thi.
Hang động này giống như một hố đất đổ rác, nơi nơi đều là thuyền, lỏng lẻo xiêu vạo, nghiêng ngả chồng chất, đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn không có một cửa ngõ thông ra ngoài nào, hệt như một cái thùng lớn đậy nắp.
Sao có thể ra ngoài đây? Lẽ nào nơi này cũng giống như động đá vôi kia, bị tức nhưỡng bao kín? Lại phải đốt đường ra à? Nhưng nơi này lớn như vậy, phải đốt ở chỗ nào chứ?
Hai người tìm kiếm hồi lâu, sức cùng lực kiệt, cũng may nơi này không thiếu chỗ để nghỉ: Bất kỳ một con thuyền khá lớn nào đều có thể tìm được chỗ thủng để chui vào, lấy làm boong-ke.
Dịch Táp tìm được một thuyền hàng nhỏ không bị lật ngược trong một góc kín, đi vào tìm một cái giường, phủi phủi đệm mấy cái rồi cuộn mình nằm xuống.
Quá mệt mỏi, não tim còn mệt hơn cơ thể.
Tông Hàng vẫn muốn làm chút gì đó: “Dịch Táp, hay là tôi ra ngoài tìm xem có gì…ăn được không nhé?”
Dịch Táp đến nói cũng muốn hết hơi: “Cậu đừng đi lung tung, đến lúc bị lạc tôi cũng chẳng biết đi đường nào để tìm cậu đâu. Không có gì ăn được đâu, dù có là đồ hộp đi chăng nữa, rơi xuống đây mấy mươi năm cũng đã sớm biến chất rồi. Cậu ngủ đi cái đã, dưỡng chút thể lực.”
Cũng phải, Tông Hàng sang phòng bên cạnh kéo một cái đệm qua, trải xuống bên cạnh đệm cô, sau đó chuyển bàn ghế chặn kín cửa vào lại rồi mới yên tâm nằm xuống.
Nằm chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng bụng kêu rột rột, hắn đưa tay ấn bụng, cưỡng chế nó không phát ra tiếng, ai ngờ đệm bên cạnh, bụng Dịch Táp cũng kêu váng lên.
Tông Hàng ngước mắt nhìn cô.
Hai người bốn mắt chạm nhau, gần như đồng thời nở cụ cười.
Tông Hàng muốn nói chuyện gì đó phân tán sự chú ý: “Đám Khương Hiếu Quảng và Đinh Ngọc Điệp đi cùng nhau, Khương Hiếu Quảng đã xảy ra chuyện, những người khác không biết sao nhỉ?”
Dịch Táp trở mình, nằm úp lên đệm, cũng dùng bàn tay mò xuống dưới thân ấn bụng: “Hai khả năng, một là ở đây có ‘thứ’ gì đó, tất cả mọi người đều đã xảy ra chuyện; hai là mấy người này tàn sát lẫn nhau, thành thật mà nói thì vết cào đó…”
Nếu dùng phương pháp loại bỏ: với tính tình của Đinh Ngọc Điệp, có đánh chết cũng không mấy có khả năng động thủ với Khương Hiếu Quảng, Khương Tuấn là con trai Khương Hiếu Quảng, hẳn không đến mức cha con giết nhau…
Có vẻ như cũng chỉ còn lại mình Dịch Tiêu, người chị cô không thân thuộc, cũng chưa từng có cơ hội tìm hiểu.
***
Dịch Táp nhắm mắt lại.
Cô nằm mơ.
Đói bụng thật đấy, mơ cũng mơ thấy đang ăn cơm, nhét đồ ăn vào miệng như quỷ đói không bằng, cơm dính lung tung quanh mép, Dịch Tiêu ngồi đối diện dằn mạnh bát cơm xuống bàn, mắng cô: “Mày nhìn mày xem, ăn một bữa cơm thôi mà chẳng khác gì lợn sục mõm vào ăn trong máng…”
Cô ngẩng lên, hạt cơm bên mép biến mất, trông thấy bàn tay nắm đũa của Dịch Tiêu, trong móng tay toàn là máu.
Dịch Táp hỏi chị: “Là chị à? Là chị giết chú Khương?”
Dịch Tiêu chợt nhoẻn cười kỳ dị.
Sau đó lại gần, nhấn từng chữ: “Táp Táp, chị đã không còn là chị, em cũng đã không còn là em.”
Có ý gì?
Cả người Dịch Táp toát lạnh, Dịch Tiêu trước mặt dần dần thay đổi, biến thành một bức tranh, nhìn kỹ thì giống như một bức tranh ghép, dùng vô số những tấm hình khác nhau ráp thành hình mặt người, những bức hình đó dần mở rộng, xoay vòng vòng trước mặt cô, đều là những khuôn mặt cô không quen biết, gái trai già trẻ, xấu đẹp lành dữ, mọi con mắt đầu nhìn vào cô, đột nhiên miệng đồng thời mở ra, cùng nói một câu.
“Chúng nó tới rồi.”
Vô số giọng người nổi lên thành con nước lớn, bốn phương tám hướng đều trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp: “Chúng nó tới rồi.”
Dịch Táp gào lên: “Có ý gì? Ai tới? Chúng là ai?”
…
Trong vô số luồng âm thanh mơ hồ, bỗng lẫn vào một luồng của Tông Hàng: “Dịch Táp? Dịch Táp?”
Cả người Dịch Táp đánh giật một cái, mở choàng mắt, suýt hít ngược vào một hơi.
Cô vẫn đang ở trên con thuyền nương thân tạm nơi đó, trời đã tối đen, Tông Hàng ngồi bên giường, đang lo lắng nhìn cô: “Dịch Táp, cô gặp ác mộng à? Còn nói mớ nữa.”
Có lẽ, Dịch Táp đầu đau muốn nứt, đưa tay lên lau mồ hôi đầm đìa trên trán, sau lưng cũng lạnh lẽo từng trận: “Tôi nói gì?”
“Cô cứ nói suốt ‘Chúng nó’, ‘Chúng nó tới rồi’, dáng vẻ rất hoảng sợ, tôi lay thế nào cô cũng không tỉnh.”
Vậy ư? Dịch Táp hơi có phần hư nhược, nằm một chốc, bỗng ngẩng đầu: “Sao trời lại tối?”
Không thể nào, trong động đá vôi không có khái niệm ngày sáng đêm tối, thứ chiếu sáng là một lớp tức nhưỡng mỏng, lẽ nào chúng nó cũng nghỉ ngơi?
Tông Hàng không trả lời được, hắn là bị tiếng nói mớ của Dịch Táp đánh thức, nhất thời khẩn trương, cũng không để ý đến chuyện sáng tối.
Đang định nói gì, Dịch Táp bỗng nắm lấy cánh tay hắn: “Đừng lên tiếng.”
Tông Hàng im lặng.
Lát sau, hắn dỏng tai lên nghe, tóc gáy sởn hết cả lên.
Hắn nghe thấy tiếng “xạt xạt”, như có vật gì bị kéo đi. Một lúc sau, tiếng động này co vẻ như đã tới bên ngoài, có ánh sáng lấp lánh yếu ớt rọi vào.
Dịch Táp nắm lấy dao găm, hạ giọng nói: “Chúng ta đừng lên tiếng, im lặng nhìn xem.”
Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, Tông Hàng cầm lấy xẻng chữa cháy bên đệm, nín thở bắt kịp, theo cô tới cửa sổ bên mạn tàu. Vừa nhìn ra ngoài, trong đầu đã nổ đoàng một tiếng, sau đó đùng đùng như có vô số pháo hoa màu trắng nổ tung…
Hắn trông thấy một dải tức nhưỡng thuôn dài thô to, nhìn như trong suốt nhưng lại phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt, đang chậm rãi bò trên mặt đất, phía cuối quấn lấy chân một người.
Đó là Khương Hiếu Quảng.
Ông hoàn toàn im lặng, hai tay thả dọc bên người, đang bị dải tức nhưỡng kia tha lôi, từng đoạn từng đoạn, từ từ đi qua trước mặt họ.
Người trên thuyền đều biến mất như vậy sao?
E rằng đúng là như thế, từng người đều là bị kéo đi.
Bốn phía đều rất yên tĩnh, không còn âm thanh gì nữa.
Tông Hàng giơ ngón trỏ và ngón giữa ra khép lại, trỏ trỏ hai cái lên mí mắt mình, lại trỏ trỏ về hướng âm thanh vọng tới, ý là: Đi xem chứ?
Làm xong dấu tay này, rất tự nhiên mà nảy sinh cảm giác thành tựu: Không cần mở miệng mà vẫn có thể giao lưu, thuật ma nước đúng là hữu dụng, đương nhiên mình cũng rất khá, có thể học cái dùng ngay.
Dịch Táp lắc đầu, hạ thấp giọng, cơ hồ dùng khẩu hình nói: “Làm giày cho cậu trước đã.”
Được thôi, Dịch Táp đã nói vậy thì tức là có lý lẽ, hơn nữa, bất kể tiếp là chém giết hay chạy trốn thì có giày đi dù sao cũng đỡ mất sức hơn là đi chân trần.
Tông Hàng cúi người nhặt miếng cao su lên, nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống sát bên ca-bin, lại mượn dao găm ô quỷ đục lỗ miếng cao su. Dịch Táp cũng lui ra sau áp sát lưng vào ca-bin, tiếp tục tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Kết hợp đầu đuôi sự việc, cô cảm thấy tiếng vang này là “vang đơn”, giống ngoài ý muốn hơn là do người gây ra.
Thấy Tông Hàng không nhịn được nhìn mình, Dịch Táp nhỏ giọng bảo: “Lúc bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, có gì khác thường đừng ló đầu ra ngay, miễn cho đụng phải.”
Tông Hàng gật đầu, Đồng Hồng cũng không cho hắn hóng hớt người ta đánh nhau, sợ người ta đánh hăng, quyền cước không có mắt, giáng phải người hắn.
Hắn tách sợi thừng nhựa ra, xuyên vào lỗ đục trên miếng cao su, buộc chân vào với giày, buộc xong bên này thì buộc sang bên kia, thắt nút rất chặt, đảm bảo chạy nhảy không rơi.
Xong xuôi lập tức vớ lấy cái xẻng chữa cháy, đợi lệnh của Dịch Táp.
Kỳ thực Dịch Táp cũng không quyết định chắc chắn được.
Cô cảm thấy trong mộ thuyền này nơi nào cũng cổ quái, tám hướng có gió, lỡ như trong bóng tối có người hay “thứ” gì thì hành động khó tránh bị bại lộ.
Nhưng lại không thể cứ nấp mãi ở đây.
Cô ngoắc tay gọi Tông Hàng qua, dùng ngón tay vẽ sơ đồ lên mặt cát: “Cậu theo tôi, cố gắng đừng ra chỗ đất trống, áp sát vào thân thuyền. Tôi đi trước, cậu đi sau, đừng chỉ cắm đầu đi theo, chú ý quan sát một chút, phương hướng nào cũng phải xem, có biến lập tức gọi.”
Đã hiểu, thế này là giao nhiệm vụ cảnh giới phía sau cho hắn, Tông Hàng cảm nhận sâu sắc trách nhiệm trọng đại mang trên mình, lòng bàn tay cũng phải đổ mồ hôi.
***
Dịch Táp vòng ra khỏi ca-bin thuyền, dẫn Tông Hàng đi về phía phát ra tiếng vang.
Trong mộ thuyền vẫn tĩnh lặng, kiểu “thành trì” phế tích này là đáng sợ nhất, anh không thể biết chính xác được lúc đi qua đống gỗ mục phế liệu, bên dưới liệu có thể có thứ gì đột ngột xông lên không – ai nói im lặng là vàng chứ, khắp núi sói tru, chí ít anh cũng biết đối thủ là sói, nhưng hiện giờ sài lang hổ báo, yêu ma quỷ quái, cái gì cũng có thể.
Đi được một đoạn rồi, Dịch Táp dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn.
Hẳn là ở ngay gần đây thôi.
Nơi này đa số là thuyền gỗ, chồng chất lộn xộn, nghiêng ngả xiêu vẹo, giống như một góc phố mê cung, cứ tưởng là đi vào ngõ cụt, nhưng vừa quẹo một cái đã lại thấy một con đường khác.
Sau hai lần rẽ, Dịch Táp bỗng dừng bước.
Tông Hàng theo sau cũng dừng bước, nhìn lên dò xét, cảm thấy trong đầu ong ong.
Hắn trông thấy một đôi chân.
Nói cho đúng thì ở vị trí này không nhìn thấy được toàn cảnh, bị đuôi thuyền ngăn trở nên chỉ có thể nhìn thấy lộ ra một đôi chân, chân của nam, đi xăng-đan da.
Gót chân chạm đất, đầu ngón chân hướng lên trời, chắc là đang nằm.
Dịch Táp thầm thở dài, cô chưa từng thích xem cảnh kinh dị, nhất là có liên quan tới người, nhưng hiện giờ lại không phải là lúc có thể nhắm mắt lại.
Cô bảo Tông Hàng: “Cậu phụ trách canh gác, hai chúng ta bất cứ lúc nào cũng không thể để bị cùng một thứ thu hút sự chú ý, đề phòng bị là đánh lạc hướng.”
***
Dịch Táp nắm chặt dao găm ô quỷ, cố gắng duy trì khoảng cách, vòng qua đuôi thuyền.
Tầm mắt chạm tới, trong lòng run lên, sau đó kinh hoàng.
Là Khương Hiếu Quảng!
Nằm ngửa mặt lên trời, sắc mặt trắng bệch, tứ chi cứng ngắc, hẳn là đã chết.
Nhưng cô vẫn thử gọi một tiếng thăm dò: “Chú Khương?”
Không có đáp lại.
Dịch Táp đi ra trước, nhìn thi thể của Khương Hiếu Quảng, lại ngẩng đầu nhìn lên cao, trông thấy một cột buồm gãy đâm nghiêng.
Từ trạng thái thi thể và vết hoen tử thi có thể thấy, đã chết được một khoảng thời gian, suy đoán sơ bộ thời điểm chết có thể là khi đang treo trên cột buồm trên cao, cột gỗ dần không chịu được sức nặng, cuối cùng gãy – thi thể từ trên rơi xuống, giữa chừng đập phải mép thuyền, là làm gãy các ván gỗ nên mới có tiếng vang không dứt như thế.
Sau đó rơi xuống đây.
Tông Hàng canh gác bốn bề xung quanh nhưng sau khi nghe thấy tiếng “chú Khương” kia, cũng biết là “người quen”, lại còn là “người quen” bị mình cầm bát đập gáy, nhịn không được đánh mắt liếc qua, trong lòng run sợ.
Trên người Khương Hiếu Quảng có rất nhiều vệt máu, sớm đã đông lại thâm đi, rất nhiều vết cào rách quần áo cào thẳng vào thịt, xem ra bất kể người giết ông ấy là ai, móng tay là rất khiếp người.
Dịch Táp đưa tay nắm lấy vai Khương Hiếu Quảng, nâng nửa thân trên của ông lên xem.
Sau ót lõm xuống một vết, không biết là dùng vật gì đập, vết thương trí mạng hẳn là ở sau ót.
Dịch Táp ra hiệu bảo Tông Hàng đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, tự mình trèo lên chỗ cao quan sát một hồi, ngoài tìm thấy vài vết cào lộn xộn trên boong thuyền ra thì không phát hiện ra cái gì khác lạ.
Cô theo đường cũ trở về.
Tông Hàng căng thẳng đón cô: “Thế nào?”
Dịch Táp lắc đầu, cúi xuống xem thi thể của Khương Hiếu Quảng, trong lòng không khỏi thương cảm: Mấy ngày trước vẫn còn là một người sống khỏe mạnh, bỗng nhiên lại thành ra thế này.
Cho tới nay, bất kể là có giấu giếm mưu đồ gì hay không thì Khương Hiếu Quảng cũng coi như đối xử với cô không bạc.
Cô chuyển một số phế liệu bằng gỗ qua, miễng cưỡng rào thi thể Khương Hiếu Quảng lại, sau đó gọi Tông Hàng: “Đi thôi.”
Tông Hàng sửng sốt: “Đi đâu? Vậy chú Khương đây phải làm sao? Mặc kệ thế à?”
Khương Hiếu Quảng cùng tuổi với ba hắn, hắn còn lấy bát đập đầu người ta nữa, cứ cảm thấy không nỡ nhẫn tâm.
Dịch Táp hỏi ngược lại hắn: “Cậu còn có thể quản thế nào? Kéo ông ấy theo à? Bắt đầu từ lúc này, chuyện quan trọng nhất là tìm lối ra, tất cả những cái khác gạt hết sang một bên.”
Cô đã đói bụng đến mức tim đang đập dồn dập lên rồi, môi càng liếm càng khô.
Đoán chừng chịu thêm được một buổi sáng nữa là kịch, nguy cơ sinh tồn áp đảo mọi thứ, đến lúc đó, tức nhưỡng, mộ thuyền, hung thủ, bí mật gì đó đều không quan trọng bằng một ngụm nước, một miếng bánh – nhưng tình cảnh thì lại vẫn đang chuyển biến theo một hướng càng khó lường hơn, không nhìn thấy được bất kỳ một tia hi vọng thoát hiểm nào.
***
Tìm đường ra, nói thì dễ nhưng đến lúc làm thì thật sự là vô kế khả thi.
Hang động này giống như một hố đất đổ rác, nơi nơi đều là thuyền, lỏng lẻo xiêu vạo, nghiêng ngả chồng chất, đưa mắt nhìn lại, hoàn toàn không có một cửa ngõ thông ra ngoài nào, hệt như một cái thùng lớn đậy nắp.
Sao có thể ra ngoài đây? Lẽ nào nơi này cũng giống như động đá vôi kia, bị tức nhưỡng bao kín? Lại phải đốt đường ra à? Nhưng nơi này lớn như vậy, phải đốt ở chỗ nào chứ?
Hai người tìm kiếm hồi lâu, sức cùng lực kiệt, cũng may nơi này không thiếu chỗ để nghỉ: Bất kỳ một con thuyền khá lớn nào đều có thể tìm được chỗ thủng để chui vào, lấy làm boong-ke.
Dịch Táp tìm được một thuyền hàng nhỏ không bị lật ngược trong một góc kín, đi vào tìm một cái giường, phủi phủi đệm mấy cái rồi cuộn mình nằm xuống.
Quá mệt mỏi, não tim còn mệt hơn cơ thể.
Tông Hàng vẫn muốn làm chút gì đó: “Dịch Táp, hay là tôi ra ngoài tìm xem có gì…ăn được không nhé?”
Dịch Táp đến nói cũng muốn hết hơi: “Cậu đừng đi lung tung, đến lúc bị lạc tôi cũng chẳng biết đi đường nào để tìm cậu đâu. Không có gì ăn được đâu, dù có là đồ hộp đi chăng nữa, rơi xuống đây mấy mươi năm cũng đã sớm biến chất rồi. Cậu ngủ đi cái đã, dưỡng chút thể lực.”
Cũng phải, Tông Hàng sang phòng bên cạnh kéo một cái đệm qua, trải xuống bên cạnh đệm cô, sau đó chuyển bàn ghế chặn kín cửa vào lại rồi mới yên tâm nằm xuống.
Nằm chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng bụng kêu rột rột, hắn đưa tay ấn bụng, cưỡng chế nó không phát ra tiếng, ai ngờ đệm bên cạnh, bụng Dịch Táp cũng kêu váng lên.
Tông Hàng ngước mắt nhìn cô.
Hai người bốn mắt chạm nhau, gần như đồng thời nở cụ cười.
Tông Hàng muốn nói chuyện gì đó phân tán sự chú ý: “Đám Khương Hiếu Quảng và Đinh Ngọc Điệp đi cùng nhau, Khương Hiếu Quảng đã xảy ra chuyện, những người khác không biết sao nhỉ?”
Dịch Táp trở mình, nằm úp lên đệm, cũng dùng bàn tay mò xuống dưới thân ấn bụng: “Hai khả năng, một là ở đây có ‘thứ’ gì đó, tất cả mọi người đều đã xảy ra chuyện; hai là mấy người này tàn sát lẫn nhau, thành thật mà nói thì vết cào đó…”
Nếu dùng phương pháp loại bỏ: với tính tình của Đinh Ngọc Điệp, có đánh chết cũng không mấy có khả năng động thủ với Khương Hiếu Quảng, Khương Tuấn là con trai Khương Hiếu Quảng, hẳn không đến mức cha con giết nhau…
Có vẻ như cũng chỉ còn lại mình Dịch Tiêu, người chị cô không thân thuộc, cũng chưa từng có cơ hội tìm hiểu.
***
Dịch Táp nhắm mắt lại.
Cô nằm mơ.
Đói bụng thật đấy, mơ cũng mơ thấy đang ăn cơm, nhét đồ ăn vào miệng như quỷ đói không bằng, cơm dính lung tung quanh mép, Dịch Tiêu ngồi đối diện dằn mạnh bát cơm xuống bàn, mắng cô: “Mày nhìn mày xem, ăn một bữa cơm thôi mà chẳng khác gì lợn sục mõm vào ăn trong máng…”
Cô ngẩng lên, hạt cơm bên mép biến mất, trông thấy bàn tay nắm đũa của Dịch Tiêu, trong móng tay toàn là máu.
Dịch Táp hỏi chị: “Là chị à? Là chị giết chú Khương?”
Dịch Tiêu chợt nhoẻn cười kỳ dị.
Sau đó lại gần, nhấn từng chữ: “Táp Táp, chị đã không còn là chị, em cũng đã không còn là em.”
Có ý gì?
Cả người Dịch Táp toát lạnh, Dịch Tiêu trước mặt dần dần thay đổi, biến thành một bức tranh, nhìn kỹ thì giống như một bức tranh ghép, dùng vô số những tấm hình khác nhau ráp thành hình mặt người, những bức hình đó dần mở rộng, xoay vòng vòng trước mặt cô, đều là những khuôn mặt cô không quen biết, gái trai già trẻ, xấu đẹp lành dữ, mọi con mắt đầu nhìn vào cô, đột nhiên miệng đồng thời mở ra, cùng nói một câu.
“Chúng nó tới rồi.”
Vô số giọng người nổi lên thành con nước lớn, bốn phương tám hướng đều trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp: “Chúng nó tới rồi.”
Dịch Táp gào lên: “Có ý gì? Ai tới? Chúng là ai?”
…
Trong vô số luồng âm thanh mơ hồ, bỗng lẫn vào một luồng của Tông Hàng: “Dịch Táp? Dịch Táp?”
Cả người Dịch Táp đánh giật một cái, mở choàng mắt, suýt hít ngược vào một hơi.
Cô vẫn đang ở trên con thuyền nương thân tạm nơi đó, trời đã tối đen, Tông Hàng ngồi bên giường, đang lo lắng nhìn cô: “Dịch Táp, cô gặp ác mộng à? Còn nói mớ nữa.”
Có lẽ, Dịch Táp đầu đau muốn nứt, đưa tay lên lau mồ hôi đầm đìa trên trán, sau lưng cũng lạnh lẽo từng trận: “Tôi nói gì?”
“Cô cứ nói suốt ‘Chúng nó’, ‘Chúng nó tới rồi’, dáng vẻ rất hoảng sợ, tôi lay thế nào cô cũng không tỉnh.”
Vậy ư? Dịch Táp hơi có phần hư nhược, nằm một chốc, bỗng ngẩng đầu: “Sao trời lại tối?”
Không thể nào, trong động đá vôi không có khái niệm ngày sáng đêm tối, thứ chiếu sáng là một lớp tức nhưỡng mỏng, lẽ nào chúng nó cũng nghỉ ngơi?
Tông Hàng không trả lời được, hắn là bị tiếng nói mớ của Dịch Táp đánh thức, nhất thời khẩn trương, cũng không để ý đến chuyện sáng tối.
Đang định nói gì, Dịch Táp bỗng nắm lấy cánh tay hắn: “Đừng lên tiếng.”
Tông Hàng im lặng.
Lát sau, hắn dỏng tai lên nghe, tóc gáy sởn hết cả lên.
Hắn nghe thấy tiếng “xạt xạt”, như có vật gì bị kéo đi. Một lúc sau, tiếng động này co vẻ như đã tới bên ngoài, có ánh sáng lấp lánh yếu ớt rọi vào.
Dịch Táp nắm lấy dao găm, hạ giọng nói: “Chúng ta đừng lên tiếng, im lặng nhìn xem.”
Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, Tông Hàng cầm lấy xẻng chữa cháy bên đệm, nín thở bắt kịp, theo cô tới cửa sổ bên mạn tàu. Vừa nhìn ra ngoài, trong đầu đã nổ đoàng một tiếng, sau đó đùng đùng như có vô số pháo hoa màu trắng nổ tung…
Hắn trông thấy một dải tức nhưỡng thuôn dài thô to, nhìn như trong suốt nhưng lại phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt, đang chậm rãi bò trên mặt đất, phía cuối quấn lấy chân một người.
Đó là Khương Hiếu Quảng.
Ông hoàn toàn im lặng, hai tay thả dọc bên người, đang bị dải tức nhưỡng kia tha lôi, từng đoạn từng đoạn, từ từ đi qua trước mặt họ.
Người trên thuyền đều biến mất như vậy sao?
E rằng đúng là như thế, từng người đều là bị kéo đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook