Ba Đường Luân Hồi
-
Quyển 2 - Chương 15
Gõ cửa mãi không thấy ra, Dịch Táp mỏi tay, trực tiếp dùng nắm đấm đập cửa.
Bên trong rốt cuộc cũng vọng ra tiếng động như rít gào: “Thần kinh à! Có còn cho người khác ngủ hay không?”
Sau đó, cửa bỗng được kéo giật ra từ bên trong, khí thế đằng đằng, như thể sắp có con mãnh thú nào sắp nhảy ra không bằng.
Dịch Táp ngước mắt: “Sao, em không thể tới tìm anh à?”
Trước mắt là một chàng trai trẻ tuổi, hiển nhiên là vừa mới dậy khỏi giường, tóc tai bù xù, túm tóc trên đầu xiêu vẹo bẹp xuống trông như một cái bánh trôi bị đập dẹp.
Thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt cau có của Đinh Ngọc Điệp lập tức quay ngoắt 180°, cười hề hề đến là ti tiện: “Ôi, là em à vợ ơi.”
Đây là Đinh Ngọc Điệp, ma nước trẻ tuổi nhất nhà họ Đinh, coi như cùng khóa với cô.
***
Thực ra ban đầu hắn tên là Đinh Ngọc Điệp, Điệp (碟) này, không phải Điệp (蝶) này. (*)
(*) Hai chữ này trong tiếng Trung đồng âm [dié], Điệp (碟) này có nghĩa là cái đĩa, còn Điệp (蝶) này có nghĩa con bướm.
Ngọc Điệp mang nghĩa biểu trưng cho dòng dõi quý’s tộc’s, đủ để thấy cha hắn chân đạp đất vàng, lòng tại gió mây.
Đáng tiếc là đứa con trai này càng nuôi càng thấy lệch đường, càng lúc càng đâm về lối bướm bướm hoa hoa, cũng không phải là bóng, nhưng cả người đều thấm đẫm hơi thở âm nhu.
Đến lúc bắt đầu tới trường, đã có người chỉ trỏ sau lưng gọi hắn là gay.
Hắn cũng hoài nghi mình gay thật, lúc đám bạn cùng lứa bắt đầu có hứng thú với con gái, hắn lại lòng như đáy nước, còn cảm thấy hơi ác cảm.
Lúc nhận hàm ma nước, Dịch Táp chú ý tới hắn là bởi hắn vừa tự luyến vừa cô độc, gần như chẳng ai muốn chơi cùng.
Thế là cô gắng hết sức đi làm thân với hắn, kinh nghiệm trước giờ cho thấy: người càng như vậy thì càng dễ thu hoạch được tình bạn, trái lại, cái loại máy điều hoà để giữa nhà hướng nào cũng mỉm cười mới là loại khiến bạn không đoán ra được hắn là cười thật lòng hay chỉ là đã quen thành thói.
Đinh Ngọc Điệp nhanh chóng coi cô là tri kỷ, thứ nhất là vì hắn quả thực không có bạn, thứ hai là vì cô là ma nước, cũng đủ đẳng cấp làm tri kỷ của hắn.
Có một lần trên QQ, hắn đã tuôn hết những tâm sự tuổi hường ra với cô.
Khi đó, tư tưởng của nhân dân trong nước còn chưa cởi mở, tư tưởng của Đinh Ngọc Điệp tuổi hường cũng chưa trưởng thành, hỏi cô: “Isa, nếu anh gay thật, mày có thể kết hôn trá hình với anh không?”
Dịch Táp hỏi: “Kết hôn trá hình…là làm gì?”
Đinh Ngọc Điệp suy tư rồi nói: “Thì chính là tổ chức hôn lễ, mày mặc mấy cái váy xinh đẹp, đi với anh một vòng. Yên tâm, tiền mừng cưới cho mày hết, có ai rót rượu mày, anh sẽ cản, sau đó mày có thể ôm tiền đi, muốn bao nuôi ai thì bao.”
Dịch Táp đáp: “Được thôi.”
Đinh Ngọc Điệp cảm động cực kỳ.
Đương nhiên, về sau, trưởng thành theo tuổi tác, quan niệm cũng thay đổi, hắn phát hiện ra chuyện kết hôn trá hình này hoàn toàn không cần thiết, làm người là phải biết giữ vững chính mình, biết độc thân vui vẻ, hơn nữa, quan trọng hơn là, hắn phát hiện ra mình không phải gay.
Hắn không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ.
Hắn tuyên bố với Dịch Táp mình là “vô tính”, còn cho cô xem số liệu: Theo nghiên cứu, vô tính cũng được liệt kê là một loại xu hướng tính dục, hiện nay chiếm khoảng 1% dân số thế giới.
Khác biệt với người khác như vậy đa phần thường sẽ khiến một số người khủng hoảng, nhưng Đinh Ngọc Điệp lại hân hoan vô cùng, cảm thấy mình hết sức đặc biệt.
Hắn đổi Điệp (碟) trong tên mình thành Điệp (蝶).
Trang phục cũng đồng bộ theo, thích để kiểu tóc nam sinh đạo sĩ thịnh hành một thời: hai bên thái dương cạo sạch chỉ còn lại gốc tóc xanh xanh, sau đầu buộc tóc thành một túm nhỏ, còn thích cắm một cái thoa hình bướm hoa lên – đó là một món đồ được giữ lại sau lần mở canh vàng trước, một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo của thợ thủ công cổ đại, bướm làm từ lá vàng, mỏng như cánh ve, hoa là một viên hồng ngọc điểm thúy, cả hai cộng vào không nặng bằng một đồng tiền xu, cắm lên túm tóc nhỏ, rung rinh như muốn bay.
Tên trên mạng của hắn là “Bướm Xuyên Qua Hoa”, ngụ ý mình xuyên vụt qua bụi hoa nam nữ mà chẳng buồn lưu luyến lấy một bông.
Avatar để hình một con bướm đậu trên một chùm nho mọng nước, khung bio đề: Ngàn vạn quả nho nước, đẹp nhứt là đậu bướm.
OK thôi coi như cũng vần, tuy rằng khá là không biết xấu hổ.
Dịch Táp cảm thấy, hắn cũng không phải là vô tính, mà là tự luyến: Quá yêu mình nên trong lòng không dung được người khác.
Ở một góc độ nào đó, làm bạn với Đinh Ngọc Điệp rất an toàn.
Hắn vốn tự cao tự đại, coi thường phần lớn người trong ba họ, Khương Thái Nguyệt còn nói hắn là “bóng của bóng”, Đinh Trường Thịnh còn vung tay múa chân với hắn, Dịch Vân Xảo thì không sao, nhưng hai cái lô cuốn trên đầu bà thật đúng là đẹp đến kinh dị…
Kết luận lại là: Chỉ có mỗi Dịch Táp là còn trò chuyện được vài câu.
***
Dịch Táp đẩy cửa vào phòng hắn: “Mới nãy ầm ĩ như vậy, đến cả bà Khương cũng qua đó mà anh không đi xem à.”
Đinh Ngọc Điệp nói: “Không có hứng thú.”
Lãng phí thời gian vào người và việc mình không có hứng thú thì thà đi ngủ còn hơn.
Bỗng nghĩ tới điều gì, lại bảo Dịch Táp: “Mày bớt đau buồn ha.”
“Anh nói anh Tiểu Khương á?”
“Ông anh không có duyên làm anh rể mày này là một người đàn ông thâm tình đấy, nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa có một đối tượng nào, thật sự rất chung tình với chị mày.”
Cũng phải, nghe nói sau biến cố Tam Giang Nguyên đó, bị cái chết đột ngột của Dịch Tiêu đả kích, Khương Tuấn tự giam mình trong phòng, gần một năm không gặp bất kỳ ai, hở ra một cái là đập đồ đập bát, còn từng thử tự sát.
Tuy nghe có hơi giống phim tình cảm nhưng với điều kiện của Khương Tuấn, muốn tìm người tốt hơn cũng chẳng khó gì, song bao năm thế rồi mà vẫn độc thân, đúng là rất hiếm có.
Thật chẳng biết làm thế nào mà Khương Hiếu Quảng lại đồng ý được nữa.
Đinh Ngọc Điệp bảo cô: “Sớm đã cảm thấy mày gọi anh Tiểu Khương nghe rõ là hư tình giả ý, mày xem lại mày coi, không khóc đúng không? Mắt chả sưng được miếng nào.”
Dịch Táp lườm hắn: “Chừng mười năm nay, em chỉ gặp anh ấy được có mấy lần, thật sự khóc giời khóc đất lên mới gọi là hư tình giả ý ấy… Cho mượn bộ quần áo đi.”
Vali đang mở sẵn, cô ngồi xổm xuống muốn lật tìm.
Đinh Ngọc Điệp đi qua đoạt lại: “Này này, anh mét tám đấy, con nấm lùn nhà mày mới có đâu mét sáu lăm, mượn quần áo của anh làm gì, đồ anh toàn phong cách trào lưu…”
Hắn bỗng ngừng bặt, tóm lấy một bên ống quần, sắc mặt dần trở nên vi diệu, Dịch Táp nắm ống quần còn lại, giằng co gay gắt, một phân lực cũng không nhường, còn giằng co nữa, cái quần này rách là cái chắc.
Đinh Ngọc Điệp buông tay ra trước: “Táp Táp, phòng mày giấu trai hoang đúng không?”
Dịch Táp hừ một tiếng, biết nếu không cho một câu trả lời thuyết phục, tên này nhất định sẽ truy hỏi đến cùng – Thằng cha Đinh Ngọc Điệp này, đối với chuyện hắn không hứng thú thì dù có nổ trời dậy đất hắn cũng chẳng buồn liếc mắt, nhưng một khi đã có hứng thú thì nhất định sẽ biến thành ong mật bu hoa, không hút được một ngụm mật tuyệt đối sẽ không về tổ.
Cô đáp: “Chán quá nên bao nuôi.”
Nói đoạn, kéo quần qua vắt lên vai, lại lượm một cái T-shirt trắng, trông thấy có quần lót dùng một lần, cũng cầm luôn lên.
Đinh Ngọc Điệp đứng một bên không nhịn được chửi thề: “Đậu, cái áo này của anh mày bảy trăm đấy, tay mày ác thế, đệch bà bây, trả quần lót lại cho anh…”
Dịch Táp ôm một đống đồ, lúc đi tới cửa, quay đầu lại nhắc nhở hắn: “Đừng nói với người khác nhé, ảnh hưởng tới danh dự của em.”
Đương nhiên rồi, Đinh Ngọc Điệp trơ mắt nhìn cô mở cửa, trong lòng ngứa ngáy, hỏi cô: “Đẹp trai không? Đừng để kéo thấp giá trị nhan sắc nhà chúng ta xuống đấy.”
Dịch Táp vứt cho hắn một sóng mắt đến là nhũn người: “Mỹ nam đó.”
***
Về đến phòng, mở cửa đi vào, nhìn lướt qua thấy Tông Hàng vẫn còn đang đứng trong phòng vệ sinh, Dịch Táp lấy làm khó hiểu: “Tắm gì lâu vậy?”
Cô ôm quần áo qua mới phát hiện ra hắn đang ngâm bàn tay bị thương vào nước.
Tông Hàng giải thích: “Tay này ngủ một đêm xong bị sưng lên, đau quá, lúc rửa mặt chạm tới nước lại cảm thấy rất thoải mái nên tôi ngâm thẳng luôn.”
Dịch Táp ừ một tiếng, nhét quần áo cho hắn: “Đây, thay xong thì ra đi, tôi còn phải tắm.”
Tiện tay đóng cửa lại cho hắn.
Bận bịu cả một sáng, giờ mới có thời gian thanh nhàn, Dịch Táp ngáp một cái, đi tới bên cửa sổ hóng gió, nhìn nhân viên trên boong thuyền đi tới đi lui, trong lòng bỗng lóe lên ý nghĩ:
—— Đinh Trường Thịnh nói chuyện Khương Tuấn mất tích phải gạt những nhân viên này, định nói với họ là không ai bị mất tích, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi.
—— Nhưng tính cẩn thận ra thì, Tông Hàng đã chân chính “mất tích” rồi, sao cũng không thấy đám người trong bếp kia ồn ào gì vậy nhỉ? Có phải là Đinh Thích đã lấy được cớ nào lấp liếm đi rồi không?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài chợt có người gõ cửa.
Tông Hàng vừa thay quần áo xong, đang định mở cửa đi ra, nghe thấy tiếng cửa, lại nhanh chóng rụt vào.
Dịch Táp ra hiệu bảo hắn đừng cử động rồi tự mình ra cửa, nhìn qua mắt mèo trước rồi tỏ vẻ tức giận, hé cửa thành một cái khe, hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Làm gì thế?”
Đinh Ngọc Điệp chen mặt vào: “Táp Táp, anh đến xem mỹ nam.”
Dịch Táp cười, sau đó đổi xoạch sắc mặt: “Mơ đi!”
Cô dùng sức đóng mạnh cửa vào, Đinh Ngọc Điệp đã sớm phòng sẵn chiêu này của cô, lanh lẹ chống tay lên mặt cửa, hai người một ngoài một trong, giằng co không ngừng nghỉ…
Đinh Ngọc Điệp phồng mang trợn má, gian nan cất tiếng: “Mày tin thật à? Anh mày nhàm chán thế chắc? Anh vừa gặp lão già mổ tim, qua đây chuyển lời cho mày…”
Vậy hử? Dịch Táp hơi thả lỏng tay, Đinh Ngọc Điệp thở phào một hơi…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tông Hàng bỗng xông vọt tới, lưng áp mạnh lên cửa.
Rầm một tiếng, cửa đã đóng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng Đinh Ngọc Điệp kêu đau: “Đù má đau vê lù…”
Dịch Táp cười phụt một tiếng, bảo Tông Hàng lùi ra sau: “Không sao đâu, cho anh ấy vào đi.”
***
Đinh Ngọc Điệp xoa trán, hằm hằm đi vào, trừng Dịch Táp một cái, lúc nhìn đến Tông Hàng, mắt bỗng sáng rực: “Chính là tiểu cưa cưa đẹp trai này ấy hả?”
Dịch Táp nói: “Biết xấu hổ tí đi, người ta nhỏ tuổi hơn anh đấy… Chuyển lời gì?”
Đinh Ngọc Điệp vừa định mở miệng, lại ngập ngừng.
Dịch Táp biết hắn kiêng kỵ cái gì: “Cậu ấy coi như là đồng hành, biết ngồi nước, cũng từng chơi với cá sấu rồi, không phải dây leo đất không biết cái gì đâu.”
Đinh Ngọc Điệp thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay, thừa dịp mọi người đều ở đây, tới chỗ xảy ra chuyện làm thủy tế cho Khương Tuấn thể hiện tấm lòng, sau đó thì giải tán… Cậu tên gì nhỉ?”
Tông Hàng sửng sốt hai giây rồi mới hiểu ra là hắn nói chuyện với mình.
Tên thật không thể dùng, “Long Tống” cũng bị lộ tẩy rồi.
Hắn chần chừ rồi đáp: “A…A Phạ.”
Đinh Ngọc Điệp ngạc nhiên: “Người Đông Nam Á à? Sao trắng thế? Được rồi, nghe chuyện thất thí bát khảo chưa?”
Tông Hàng lại sửng sốt thêm hồi nữa mới phát hiện ra nửa câu sau là nói với Dịch Táp.
Anh chàng này nói chuyện nhảy vọt thật, tùy tâm mà chuyển, đến cả chủ ngữ cũng không dùng, nghĩ đến đâu là nói đến đó.
Dịch Táp lắc đầu: “Sao thế?”
Đinh Ngọc Điệp tặc lưỡi: “Mày cũng thật là, không phải là ra nước ngoài sống nên cũng mặc kệ tin tức trong nước đấy chứ, lần sau anh phải kịp thời phổ cập kiến thức nội bộ cho mày mới được – Lần thất thí bát khảo này lại tạch hết rồi, đừng nói là ma nước, đến tám chân cũng không có, đại khái chỉ ra được vài quẫy nước thôi… Tôi là ma nước nhà họ Đinh, tên Đinh Ngọc Điệp.”
Đây là…anh ta tự giới thiệu à?
Phản ứng của Tông Hàng vẫn bị chậm hai nhịp: “Chào anh, tạch hết cũng thật đáng tiếc.”
Đinh Ngọc Điệp nhướng mày: “Đáng tiếc gì?”
Tông Hàng nói lắp: “Không…không có thêm được ma nước nào.”
Đinh Ngọc Điệp nói: “Vậy cậu không hiểu rồi, từng nghe chuyện đập sứ Nam Hải bao giờ chưa?”
Dịch Táp đã nghe rồi, không muốn nghe hắn luyên thuyên nữa, bèn vào phòng vệ sinh tắm.
Đinh Ngọc Điệp bắt đầu tán dóc: “Ở Nam Hải có một đội tìm kho báu, vớt thuyền đắm, suốt mười ngày không có thu hoạch gì, một ngày nọ rốt cuộc cũng vớt được một hòm đồ sứ, oa, đáng giá ghê, mọi người đều rất vui vẻ.”
“Hôm sau còn lợi hại hơn, phát hiện ra cả một con thuyền đắm, cả thuyền đều là đồ sứ, cậu có thấy hài lòng không?”
Cái này mà cũng phải hỏi à? Tông Hàng gật đầu: “Có.”
“Vì sao?”
“Có thể thu hoạch được nhiều hơn.”
Đinh Ngọc Điệp cười: “Cậu đúng là ngây thơ.”
“Đội trưởng nhà người ta vung tay lên, nói, Đập!”
“Biết tại sao không, vật lấy hiếm làm quý, đập đi thuyền này rồi có thể bảo đảm cái hòm kia vô giá, không đập, nhiều hàng như vậy lậu ra ngoài, chớp mắt đã thành cải trắng rồi, còn có thể được giá được nữa sao?”
Tông Hàng nghe hiểu: “Vậy cũng không nhất thiết phải đập mà, phí quá…”
Hắn lại lần nữa phán Tông Hàng: “Cậu không đủ nhẫn tâm rồi.”
“Cậu không kiếm, lỡ như ngày nào đó có người khác tới kiếm ra thì sao, mò ra rồi, hàng trong tay cậu chỉ còn là quả bóng, còn có thể có giá sao?”
Hắn chỉ vào mình: “Con người ai cũng có tư tâm, cũng có phần ti tiện, lúc tôi chưa được làm ma nước, chỉ đâm đầu muốn làm, cầm được danh hiệu này rồi cũng không cam tâm tình nguyện trông thấy nhiều ma nước hơn xuất hiện… Hiểu chưa? Nghiền ngẫm mà xem, coi như tôi dạy cho cậu một bài học, anh em mình là một gia đình, tôi không lấy tiền cậu.”
Tông Hàng không biết mình “là một gia đình” với hắn kiểu gì, có điều anh chàng Đinh Ngọc Điệp này có vẻ như rất dễ nói chuyện, cũng rất thích lên mặt dạy đời.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, len lén liếc nhìn phòng vệ sinh.
Bên trong tiếng nước ào ào, Dịch Táp hẳn là đang tắm.
Hắn hạ giọng: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Đinh Ngọc Điệp cũng hạ giọng: “Tiểu cưa cưa nói đi.”
“Nhà họ Dịch có mấy ma nước vậy?”
Còn tưởng hắn muốn hỏi thăm cái gì ghê gớm lắm, đây không phải thường thức sao.
Đinh Ngọc Điệp ra dấu tay với hắn: “Ba họ, tám ma nước, nhà họ Đinh chúng tôi dương thịnh, ba người đều là nam; nhà họ Dịch âm thịnh, hai người đều là nữ; nhà họ Khương hài hòa nhất, nữ có nam có, có điều Khương Tuấn xảy ra chuyện, hiện giờ trong ba họ chỉ có bảy ma nước.”
Thật sự chỉ có hai người? Tông Hàng gần như tuyệt vọng: “Nhà họ Dịch không ra được ai nhiều hơn à?”
“Có đấy, cơ mà chết rồi, chết rồi thì còn tính làm gì? Ví dụ như…”
Đinh Ngọc Điệp bĩu bĩu môi về phía phòng vệ sinh: “Chị gái Dịch Táp đó, trước đây cũng là ma nước, nhưng mất sớm quá. Có điều bọn tôi đều không nhắc tới nữa, chuyện cũ bi thảm, nhắc đến làm gì? Dịch Táp cũng chưa từng nói tới, nó không thích người khác nói.”
Tông Hàng bị bất ngờ: “Dịch Táp còn có một người chị?”
“Ừ đó,” Lòng ham thể hiện của Đinh Ngọc Điệp lại nổi lên, “Có thơ rằng ‘Phong táp táp hề mộc tiêu tiêu, tư công tử hề đồ lý ưu’ (*), Dịch Táp, Dịch Tiêu, tách ra xem lẻ thì hai cái tên này nghe có hơi nhạt nhẽo, nhưng thực ra có ý tứ lắm đó, nghĩ mà xem, một cơn gió thổi qua, cây cối đung đưa, cậu một mình đứng đó, nhớ đến người mình yêu, có phải rất nên thơ không…”
(*) Hai câu trong bài “Ma non (Sơn quỷ)” của Khuất Nguyên, dịch thơ: “Gió rì rào lá cây xào xạc, nhớ bạn lòng luống những bi thương” (Bản dịch của Phạm Thị Hảo trên báo Hồn Việt số 37 tháng 7-2010)
Đinh Ngọc Điệp đột nhiên cảm thấy, dường như cũng không nên thơ như mình nghĩ.
Câu thơ này có xuất xứ từ bài “Ma núi” trong chùm thơ “Cửu ca” của Khuất Nguyên, kể về ma núi đau khổ chờ người yêu trong núi sâu rừng thẳm, nhưng người yêu mãi vẫn không xuất hiện.
Dịch Cửu Qua đặt tên cho con gái như vậy, có còn muốn con gái được hôn nhân hạnh phúc không thế? Nhất là…
Ma non, ma nước, chỉ khác nhau một chữ.
Hai chị em, còn mở ra tiền lệ đầu tiên cho ba họ, cùng là ma nước.
Hắn dặn Tông Hàng: “Cậu cứ làm như không biết gì đi, cũng đừng nói là tôi nói.”
Bên trong rốt cuộc cũng vọng ra tiếng động như rít gào: “Thần kinh à! Có còn cho người khác ngủ hay không?”
Sau đó, cửa bỗng được kéo giật ra từ bên trong, khí thế đằng đằng, như thể sắp có con mãnh thú nào sắp nhảy ra không bằng.
Dịch Táp ngước mắt: “Sao, em không thể tới tìm anh à?”
Trước mắt là một chàng trai trẻ tuổi, hiển nhiên là vừa mới dậy khỏi giường, tóc tai bù xù, túm tóc trên đầu xiêu vẹo bẹp xuống trông như một cái bánh trôi bị đập dẹp.
Thấy rõ người tới là ai, vẻ mặt cau có của Đinh Ngọc Điệp lập tức quay ngoắt 180°, cười hề hề đến là ti tiện: “Ôi, là em à vợ ơi.”
Đây là Đinh Ngọc Điệp, ma nước trẻ tuổi nhất nhà họ Đinh, coi như cùng khóa với cô.
***
Thực ra ban đầu hắn tên là Đinh Ngọc Điệp, Điệp (碟) này, không phải Điệp (蝶) này. (*)
(*) Hai chữ này trong tiếng Trung đồng âm [dié], Điệp (碟) này có nghĩa là cái đĩa, còn Điệp (蝶) này có nghĩa con bướm.
Ngọc Điệp mang nghĩa biểu trưng cho dòng dõi quý’s tộc’s, đủ để thấy cha hắn chân đạp đất vàng, lòng tại gió mây.
Đáng tiếc là đứa con trai này càng nuôi càng thấy lệch đường, càng lúc càng đâm về lối bướm bướm hoa hoa, cũng không phải là bóng, nhưng cả người đều thấm đẫm hơi thở âm nhu.
Đến lúc bắt đầu tới trường, đã có người chỉ trỏ sau lưng gọi hắn là gay.
Hắn cũng hoài nghi mình gay thật, lúc đám bạn cùng lứa bắt đầu có hứng thú với con gái, hắn lại lòng như đáy nước, còn cảm thấy hơi ác cảm.
Lúc nhận hàm ma nước, Dịch Táp chú ý tới hắn là bởi hắn vừa tự luyến vừa cô độc, gần như chẳng ai muốn chơi cùng.
Thế là cô gắng hết sức đi làm thân với hắn, kinh nghiệm trước giờ cho thấy: người càng như vậy thì càng dễ thu hoạch được tình bạn, trái lại, cái loại máy điều hoà để giữa nhà hướng nào cũng mỉm cười mới là loại khiến bạn không đoán ra được hắn là cười thật lòng hay chỉ là đã quen thành thói.
Đinh Ngọc Điệp nhanh chóng coi cô là tri kỷ, thứ nhất là vì hắn quả thực không có bạn, thứ hai là vì cô là ma nước, cũng đủ đẳng cấp làm tri kỷ của hắn.
Có một lần trên QQ, hắn đã tuôn hết những tâm sự tuổi hường ra với cô.
Khi đó, tư tưởng của nhân dân trong nước còn chưa cởi mở, tư tưởng của Đinh Ngọc Điệp tuổi hường cũng chưa trưởng thành, hỏi cô: “Isa, nếu anh gay thật, mày có thể kết hôn trá hình với anh không?”
Dịch Táp hỏi: “Kết hôn trá hình…là làm gì?”
Đinh Ngọc Điệp suy tư rồi nói: “Thì chính là tổ chức hôn lễ, mày mặc mấy cái váy xinh đẹp, đi với anh một vòng. Yên tâm, tiền mừng cưới cho mày hết, có ai rót rượu mày, anh sẽ cản, sau đó mày có thể ôm tiền đi, muốn bao nuôi ai thì bao.”
Dịch Táp đáp: “Được thôi.”
Đinh Ngọc Điệp cảm động cực kỳ.
Đương nhiên, về sau, trưởng thành theo tuổi tác, quan niệm cũng thay đổi, hắn phát hiện ra chuyện kết hôn trá hình này hoàn toàn không cần thiết, làm người là phải biết giữ vững chính mình, biết độc thân vui vẻ, hơn nữa, quan trọng hơn là, hắn phát hiện ra mình không phải gay.
Hắn không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ.
Hắn tuyên bố với Dịch Táp mình là “vô tính”, còn cho cô xem số liệu: Theo nghiên cứu, vô tính cũng được liệt kê là một loại xu hướng tính dục, hiện nay chiếm khoảng 1% dân số thế giới.
Khác biệt với người khác như vậy đa phần thường sẽ khiến một số người khủng hoảng, nhưng Đinh Ngọc Điệp lại hân hoan vô cùng, cảm thấy mình hết sức đặc biệt.
Hắn đổi Điệp (碟) trong tên mình thành Điệp (蝶).
Trang phục cũng đồng bộ theo, thích để kiểu tóc nam sinh đạo sĩ thịnh hành một thời: hai bên thái dương cạo sạch chỉ còn lại gốc tóc xanh xanh, sau đầu buộc tóc thành một túm nhỏ, còn thích cắm một cái thoa hình bướm hoa lên – đó là một món đồ được giữ lại sau lần mở canh vàng trước, một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo của thợ thủ công cổ đại, bướm làm từ lá vàng, mỏng như cánh ve, hoa là một viên hồng ngọc điểm thúy, cả hai cộng vào không nặng bằng một đồng tiền xu, cắm lên túm tóc nhỏ, rung rinh như muốn bay.
Tên trên mạng của hắn là “Bướm Xuyên Qua Hoa”, ngụ ý mình xuyên vụt qua bụi hoa nam nữ mà chẳng buồn lưu luyến lấy một bông.
Avatar để hình một con bướm đậu trên một chùm nho mọng nước, khung bio đề: Ngàn vạn quả nho nước, đẹp nhứt là đậu bướm.
OK thôi coi như cũng vần, tuy rằng khá là không biết xấu hổ.
Dịch Táp cảm thấy, hắn cũng không phải là vô tính, mà là tự luyến: Quá yêu mình nên trong lòng không dung được người khác.
Ở một góc độ nào đó, làm bạn với Đinh Ngọc Điệp rất an toàn.
Hắn vốn tự cao tự đại, coi thường phần lớn người trong ba họ, Khương Thái Nguyệt còn nói hắn là “bóng của bóng”, Đinh Trường Thịnh còn vung tay múa chân với hắn, Dịch Vân Xảo thì không sao, nhưng hai cái lô cuốn trên đầu bà thật đúng là đẹp đến kinh dị…
Kết luận lại là: Chỉ có mỗi Dịch Táp là còn trò chuyện được vài câu.
***
Dịch Táp đẩy cửa vào phòng hắn: “Mới nãy ầm ĩ như vậy, đến cả bà Khương cũng qua đó mà anh không đi xem à.”
Đinh Ngọc Điệp nói: “Không có hứng thú.”
Lãng phí thời gian vào người và việc mình không có hứng thú thì thà đi ngủ còn hơn.
Bỗng nghĩ tới điều gì, lại bảo Dịch Táp: “Mày bớt đau buồn ha.”
“Anh nói anh Tiểu Khương á?”
“Ông anh không có duyên làm anh rể mày này là một người đàn ông thâm tình đấy, nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa có một đối tượng nào, thật sự rất chung tình với chị mày.”
Cũng phải, nghe nói sau biến cố Tam Giang Nguyên đó, bị cái chết đột ngột của Dịch Tiêu đả kích, Khương Tuấn tự giam mình trong phòng, gần một năm không gặp bất kỳ ai, hở ra một cái là đập đồ đập bát, còn từng thử tự sát.
Tuy nghe có hơi giống phim tình cảm nhưng với điều kiện của Khương Tuấn, muốn tìm người tốt hơn cũng chẳng khó gì, song bao năm thế rồi mà vẫn độc thân, đúng là rất hiếm có.
Thật chẳng biết làm thế nào mà Khương Hiếu Quảng lại đồng ý được nữa.
Đinh Ngọc Điệp bảo cô: “Sớm đã cảm thấy mày gọi anh Tiểu Khương nghe rõ là hư tình giả ý, mày xem lại mày coi, không khóc đúng không? Mắt chả sưng được miếng nào.”
Dịch Táp lườm hắn: “Chừng mười năm nay, em chỉ gặp anh ấy được có mấy lần, thật sự khóc giời khóc đất lên mới gọi là hư tình giả ý ấy… Cho mượn bộ quần áo đi.”
Vali đang mở sẵn, cô ngồi xổm xuống muốn lật tìm.
Đinh Ngọc Điệp đi qua đoạt lại: “Này này, anh mét tám đấy, con nấm lùn nhà mày mới có đâu mét sáu lăm, mượn quần áo của anh làm gì, đồ anh toàn phong cách trào lưu…”
Hắn bỗng ngừng bặt, tóm lấy một bên ống quần, sắc mặt dần trở nên vi diệu, Dịch Táp nắm ống quần còn lại, giằng co gay gắt, một phân lực cũng không nhường, còn giằng co nữa, cái quần này rách là cái chắc.
Đinh Ngọc Điệp buông tay ra trước: “Táp Táp, phòng mày giấu trai hoang đúng không?”
Dịch Táp hừ một tiếng, biết nếu không cho một câu trả lời thuyết phục, tên này nhất định sẽ truy hỏi đến cùng – Thằng cha Đinh Ngọc Điệp này, đối với chuyện hắn không hứng thú thì dù có nổ trời dậy đất hắn cũng chẳng buồn liếc mắt, nhưng một khi đã có hứng thú thì nhất định sẽ biến thành ong mật bu hoa, không hút được một ngụm mật tuyệt đối sẽ không về tổ.
Cô đáp: “Chán quá nên bao nuôi.”
Nói đoạn, kéo quần qua vắt lên vai, lại lượm một cái T-shirt trắng, trông thấy có quần lót dùng một lần, cũng cầm luôn lên.
Đinh Ngọc Điệp đứng một bên không nhịn được chửi thề: “Đậu, cái áo này của anh mày bảy trăm đấy, tay mày ác thế, đệch bà bây, trả quần lót lại cho anh…”
Dịch Táp ôm một đống đồ, lúc đi tới cửa, quay đầu lại nhắc nhở hắn: “Đừng nói với người khác nhé, ảnh hưởng tới danh dự của em.”
Đương nhiên rồi, Đinh Ngọc Điệp trơ mắt nhìn cô mở cửa, trong lòng ngứa ngáy, hỏi cô: “Đẹp trai không? Đừng để kéo thấp giá trị nhan sắc nhà chúng ta xuống đấy.”
Dịch Táp vứt cho hắn một sóng mắt đến là nhũn người: “Mỹ nam đó.”
***
Về đến phòng, mở cửa đi vào, nhìn lướt qua thấy Tông Hàng vẫn còn đang đứng trong phòng vệ sinh, Dịch Táp lấy làm khó hiểu: “Tắm gì lâu vậy?”
Cô ôm quần áo qua mới phát hiện ra hắn đang ngâm bàn tay bị thương vào nước.
Tông Hàng giải thích: “Tay này ngủ một đêm xong bị sưng lên, đau quá, lúc rửa mặt chạm tới nước lại cảm thấy rất thoải mái nên tôi ngâm thẳng luôn.”
Dịch Táp ừ một tiếng, nhét quần áo cho hắn: “Đây, thay xong thì ra đi, tôi còn phải tắm.”
Tiện tay đóng cửa lại cho hắn.
Bận bịu cả một sáng, giờ mới có thời gian thanh nhàn, Dịch Táp ngáp một cái, đi tới bên cửa sổ hóng gió, nhìn nhân viên trên boong thuyền đi tới đi lui, trong lòng bỗng lóe lên ý nghĩ:
—— Đinh Trường Thịnh nói chuyện Khương Tuấn mất tích phải gạt những nhân viên này, định nói với họ là không ai bị mất tích, chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi.
—— Nhưng tính cẩn thận ra thì, Tông Hàng đã chân chính “mất tích” rồi, sao cũng không thấy đám người trong bếp kia ồn ào gì vậy nhỉ? Có phải là Đinh Thích đã lấy được cớ nào lấp liếm đi rồi không?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài chợt có người gõ cửa.
Tông Hàng vừa thay quần áo xong, đang định mở cửa đi ra, nghe thấy tiếng cửa, lại nhanh chóng rụt vào.
Dịch Táp ra hiệu bảo hắn đừng cử động rồi tự mình ra cửa, nhìn qua mắt mèo trước rồi tỏ vẻ tức giận, hé cửa thành một cái khe, hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Làm gì thế?”
Đinh Ngọc Điệp chen mặt vào: “Táp Táp, anh đến xem mỹ nam.”
Dịch Táp cười, sau đó đổi xoạch sắc mặt: “Mơ đi!”
Cô dùng sức đóng mạnh cửa vào, Đinh Ngọc Điệp đã sớm phòng sẵn chiêu này của cô, lanh lẹ chống tay lên mặt cửa, hai người một ngoài một trong, giằng co không ngừng nghỉ…
Đinh Ngọc Điệp phồng mang trợn má, gian nan cất tiếng: “Mày tin thật à? Anh mày nhàm chán thế chắc? Anh vừa gặp lão già mổ tim, qua đây chuyển lời cho mày…”
Vậy hử? Dịch Táp hơi thả lỏng tay, Đinh Ngọc Điệp thở phào một hơi…
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tông Hàng bỗng xông vọt tới, lưng áp mạnh lên cửa.
Rầm một tiếng, cửa đã đóng lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng Đinh Ngọc Điệp kêu đau: “Đù má đau vê lù…”
Dịch Táp cười phụt một tiếng, bảo Tông Hàng lùi ra sau: “Không sao đâu, cho anh ấy vào đi.”
***
Đinh Ngọc Điệp xoa trán, hằm hằm đi vào, trừng Dịch Táp một cái, lúc nhìn đến Tông Hàng, mắt bỗng sáng rực: “Chính là tiểu cưa cưa đẹp trai này ấy hả?”
Dịch Táp nói: “Biết xấu hổ tí đi, người ta nhỏ tuổi hơn anh đấy… Chuyển lời gì?”
Đinh Ngọc Điệp vừa định mở miệng, lại ngập ngừng.
Dịch Táp biết hắn kiêng kỵ cái gì: “Cậu ấy coi như là đồng hành, biết ngồi nước, cũng từng chơi với cá sấu rồi, không phải dây leo đất không biết cái gì đâu.”
Đinh Ngọc Điệp thở phào nhẹ nhõm: “Đêm nay, thừa dịp mọi người đều ở đây, tới chỗ xảy ra chuyện làm thủy tế cho Khương Tuấn thể hiện tấm lòng, sau đó thì giải tán… Cậu tên gì nhỉ?”
Tông Hàng sửng sốt hai giây rồi mới hiểu ra là hắn nói chuyện với mình.
Tên thật không thể dùng, “Long Tống” cũng bị lộ tẩy rồi.
Hắn chần chừ rồi đáp: “A…A Phạ.”
Đinh Ngọc Điệp ngạc nhiên: “Người Đông Nam Á à? Sao trắng thế? Được rồi, nghe chuyện thất thí bát khảo chưa?”
Tông Hàng lại sửng sốt thêm hồi nữa mới phát hiện ra nửa câu sau là nói với Dịch Táp.
Anh chàng này nói chuyện nhảy vọt thật, tùy tâm mà chuyển, đến cả chủ ngữ cũng không dùng, nghĩ đến đâu là nói đến đó.
Dịch Táp lắc đầu: “Sao thế?”
Đinh Ngọc Điệp tặc lưỡi: “Mày cũng thật là, không phải là ra nước ngoài sống nên cũng mặc kệ tin tức trong nước đấy chứ, lần sau anh phải kịp thời phổ cập kiến thức nội bộ cho mày mới được – Lần thất thí bát khảo này lại tạch hết rồi, đừng nói là ma nước, đến tám chân cũng không có, đại khái chỉ ra được vài quẫy nước thôi… Tôi là ma nước nhà họ Đinh, tên Đinh Ngọc Điệp.”
Đây là…anh ta tự giới thiệu à?
Phản ứng của Tông Hàng vẫn bị chậm hai nhịp: “Chào anh, tạch hết cũng thật đáng tiếc.”
Đinh Ngọc Điệp nhướng mày: “Đáng tiếc gì?”
Tông Hàng nói lắp: “Không…không có thêm được ma nước nào.”
Đinh Ngọc Điệp nói: “Vậy cậu không hiểu rồi, từng nghe chuyện đập sứ Nam Hải bao giờ chưa?”
Dịch Táp đã nghe rồi, không muốn nghe hắn luyên thuyên nữa, bèn vào phòng vệ sinh tắm.
Đinh Ngọc Điệp bắt đầu tán dóc: “Ở Nam Hải có một đội tìm kho báu, vớt thuyền đắm, suốt mười ngày không có thu hoạch gì, một ngày nọ rốt cuộc cũng vớt được một hòm đồ sứ, oa, đáng giá ghê, mọi người đều rất vui vẻ.”
“Hôm sau còn lợi hại hơn, phát hiện ra cả một con thuyền đắm, cả thuyền đều là đồ sứ, cậu có thấy hài lòng không?”
Cái này mà cũng phải hỏi à? Tông Hàng gật đầu: “Có.”
“Vì sao?”
“Có thể thu hoạch được nhiều hơn.”
Đinh Ngọc Điệp cười: “Cậu đúng là ngây thơ.”
“Đội trưởng nhà người ta vung tay lên, nói, Đập!”
“Biết tại sao không, vật lấy hiếm làm quý, đập đi thuyền này rồi có thể bảo đảm cái hòm kia vô giá, không đập, nhiều hàng như vậy lậu ra ngoài, chớp mắt đã thành cải trắng rồi, còn có thể được giá được nữa sao?”
Tông Hàng nghe hiểu: “Vậy cũng không nhất thiết phải đập mà, phí quá…”
Hắn lại lần nữa phán Tông Hàng: “Cậu không đủ nhẫn tâm rồi.”
“Cậu không kiếm, lỡ như ngày nào đó có người khác tới kiếm ra thì sao, mò ra rồi, hàng trong tay cậu chỉ còn là quả bóng, còn có thể có giá sao?”
Hắn chỉ vào mình: “Con người ai cũng có tư tâm, cũng có phần ti tiện, lúc tôi chưa được làm ma nước, chỉ đâm đầu muốn làm, cầm được danh hiệu này rồi cũng không cam tâm tình nguyện trông thấy nhiều ma nước hơn xuất hiện… Hiểu chưa? Nghiền ngẫm mà xem, coi như tôi dạy cho cậu một bài học, anh em mình là một gia đình, tôi không lấy tiền cậu.”
Tông Hàng không biết mình “là một gia đình” với hắn kiểu gì, có điều anh chàng Đinh Ngọc Điệp này có vẻ như rất dễ nói chuyện, cũng rất thích lên mặt dạy đời.
Hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ trong đầu, len lén liếc nhìn phòng vệ sinh.
Bên trong tiếng nước ào ào, Dịch Táp hẳn là đang tắm.
Hắn hạ giọng: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
Đinh Ngọc Điệp cũng hạ giọng: “Tiểu cưa cưa nói đi.”
“Nhà họ Dịch có mấy ma nước vậy?”
Còn tưởng hắn muốn hỏi thăm cái gì ghê gớm lắm, đây không phải thường thức sao.
Đinh Ngọc Điệp ra dấu tay với hắn: “Ba họ, tám ma nước, nhà họ Đinh chúng tôi dương thịnh, ba người đều là nam; nhà họ Dịch âm thịnh, hai người đều là nữ; nhà họ Khương hài hòa nhất, nữ có nam có, có điều Khương Tuấn xảy ra chuyện, hiện giờ trong ba họ chỉ có bảy ma nước.”
Thật sự chỉ có hai người? Tông Hàng gần như tuyệt vọng: “Nhà họ Dịch không ra được ai nhiều hơn à?”
“Có đấy, cơ mà chết rồi, chết rồi thì còn tính làm gì? Ví dụ như…”
Đinh Ngọc Điệp bĩu bĩu môi về phía phòng vệ sinh: “Chị gái Dịch Táp đó, trước đây cũng là ma nước, nhưng mất sớm quá. Có điều bọn tôi đều không nhắc tới nữa, chuyện cũ bi thảm, nhắc đến làm gì? Dịch Táp cũng chưa từng nói tới, nó không thích người khác nói.”
Tông Hàng bị bất ngờ: “Dịch Táp còn có một người chị?”
“Ừ đó,” Lòng ham thể hiện của Đinh Ngọc Điệp lại nổi lên, “Có thơ rằng ‘Phong táp táp hề mộc tiêu tiêu, tư công tử hề đồ lý ưu’ (*), Dịch Táp, Dịch Tiêu, tách ra xem lẻ thì hai cái tên này nghe có hơi nhạt nhẽo, nhưng thực ra có ý tứ lắm đó, nghĩ mà xem, một cơn gió thổi qua, cây cối đung đưa, cậu một mình đứng đó, nhớ đến người mình yêu, có phải rất nên thơ không…”
(*) Hai câu trong bài “Ma non (Sơn quỷ)” của Khuất Nguyên, dịch thơ: “Gió rì rào lá cây xào xạc, nhớ bạn lòng luống những bi thương” (Bản dịch của Phạm Thị Hảo trên báo Hồn Việt số 37 tháng 7-2010)
Đinh Ngọc Điệp đột nhiên cảm thấy, dường như cũng không nên thơ như mình nghĩ.
Câu thơ này có xuất xứ từ bài “Ma núi” trong chùm thơ “Cửu ca” của Khuất Nguyên, kể về ma núi đau khổ chờ người yêu trong núi sâu rừng thẳm, nhưng người yêu mãi vẫn không xuất hiện.
Dịch Cửu Qua đặt tên cho con gái như vậy, có còn muốn con gái được hôn nhân hạnh phúc không thế? Nhất là…
Ma non, ma nước, chỉ khác nhau một chữ.
Hai chị em, còn mở ra tiền lệ đầu tiên cho ba họ, cùng là ma nước.
Hắn dặn Tông Hàng: “Cậu cứ làm như không biết gì đi, cũng đừng nói là tôi nói.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook