Ba Đường Luân Hồi
-
Quyển 2 - Chương 13
Dịch Táp thở ra một hơi thật dài, làm như không có việc gì đi ra.
Tông Hàng thật đúng là kho tàng, hỏi chưa đến ba câu là đã có thể đào ra được không ít đồ rồi, mà tất thảy những thứ thứ này căn nguyên đều bắt nguồn từ cách đây không lâu, cô động chút lòng trắc ẩn.
Người tốt sẽ được báo đáp, trước đây cô không tin, bây giờ bỗng ứng nghiệm, cảm thấy có phần được sủng ai mà lo sợ.
Cô ngồi xuống sofa, mở lại ghi chép ra: “Cậu tỉnh lại ở khách sạn là đã khỏe hẳn rồi hả?”
Tông Hàng lắc đầu: “Không, Lão K nói tình trạng của tôi không ổn định, còn tìm người tới chăm sóc cho tôi…”
Hắn chợt biến sắc. đứng bật dậy: “Nguy rồi! Tỉnh Tụ!”
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần căng thẳng cao độ, hắn vậy mà lại quên mất Tỉnh Tụ.
Tim hắn đập thình thình, nói cũng không trôi chảy: “Isa, tôi còn một người bạn, ở trên thuyền, lỡ Đinh Thích tìm cô ấy gây sự…”
Tông Hàng trong vô thức đã muốn cất bước ra ngoài, lại kịp thời dừng lại: “Nhân lúc Đinh Thích còn chưa bị ai phát hiện, tôi có thể…đưa cô ấy lên theo được không?”
Dịch Táp ngồi bất động, chỉ vào mép giường ra hiệu với hắn: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
“Cậu vừa mới nói cô ấy tên gì?”
“Tỉnh Tụ, Tỉnh là cái giếng, Tụ của ‘trường tụ thiện vũ’ (*).”
(*) Đây là thành ngữ đề cập đến kiểu tay áo thủy tụ trong ca múa cổ truyền Trung Hoa, nghĩa đen của cụm này là “múa đẹp phải có tay áo dài”, nghĩa tương đương với thành ngữ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” của Việt Nam.
“Cô Tỉnh Tụ này có phải là một kỹ…thợ mát xa nữ không?”
Tông Hàng vừa mừng vừa sợ: “Cô cũng biết cô ấy?”
Hắn vốn tưởng rằng mình và Dịch Táp cách nhau đến cả vạn dặm, trò chuyện rồi mới phát hiện ra, nói đến người này, cô biết, nhắc đến người kia, cô cũng biết.
Tâm trạng này vừa khó diễn tả lại điểm chút ngọt ngào, giống như dùng cùng một món đồ với thần tượng vậy, lừa mình dối người mà cảm thấy không phải là trùng hợp mà là duyên phận và thần giao cách cảm trong truyền thuyết.
Có điều vừa nãy Dịch Táp dùng một chữ “kỹ”, có vẻ như cô có hiểu lầm gì đó với Tỉnh Tụ rồi.
Tông Hàng muốn làm sáng tỏ: “Tỉnh Tụ…cô ấy không như cô nghĩ đâu, cô ấy chỉ là thỉnh thoảng sẽ…yêu đương với khách hàng của mình.”
Dịch Táp liếc hắn: “Ờ, cũng yêu đương với Đinh Thích?”
Tông Hàng hết hồn: “Không không, cô ấy không biết Đinh Thích, tối nay lúc Đinh Thích kiểm tra phòng còn xét cả phòng tôi nữa mà, họ…không quen nhau.”
Nhìn vẻ mặt của Tông Hàng có vẻ như thật sự không biết chuyện này, Dịch Táp nhíu mày: “Cái tên Tỉnh Tụ này phổ biến lắm à? Có đến hai thợ mát xa nữ, cùng tên là Tỉnh Tụ, đều là người Trung ở Campuchia.”
“Tôi bảo Long Tống giúp tôi điều tra, Đinh Thích ở Xiêm Riệp từng thuê phòng ở hai khách sạn, lần thứ nhất là chỗ các cậu, thuê tầm ba ngày; lần thứ hai đổi sang một chỗ khác, gọi cô ấy tới phục vụ – một lần biết hai lần quen, sáng sáng tối tối ở chung với nhau, cậu còn cảm thấy họ ‘không quen’ không?”
Môi Tông Hàng hơi phát khô.
Hắn chợt nhớ tới đêm hôm ấy bị quấy nhiễu không ngủ được, hắn gọi điện xuống lễ tân hỏi người ở phòng bên cạnh là ai, lễ tân đáp: “Là một khách nam độc thân, người Trung Quốc, hai mươi bảy tuổi, tên có một chữ Đinh, chữ còn lại không biết.”
Hôm sau, hắn đang đứng ngoài ban công thì quen biết Tỉnh Tụ.
Thế nên, người khách đó của Tỉnh Tụ chính là Đinh Thích?
Hắn và Đinh Thích chỉ cách nhau một bức tường, làm hàng xóm với nhau mấy ngày?
Tông Hàng chưa từ bỏ ý định, lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng tối nay lúc họ gặp nhau, không giống như có quen nhau mà…”
Dịch Táp nói: “Hai người quen nhau, gặp mặt nhau chào hỏi thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng cả hai đều giả bộ không quen biết, cậu không cảm thấy rất bất thường à?”
Tông Hàng nghĩ tới, sau khi Đinh Thích tra phòng xong, quản lý bỗng tìm đến, bảo hắn đến phòng bếp không người gọt khoai tây.
Có phải là Đinh Thích cố ý đẩy hắn ra để đi gặp Tỉnh Tụ không?
Sau đó nữa, Đinh Thích vào phòng bếp, chưa nói được hai câu đã ra tay.
Hắn hóa trang, đến cả Dịch Táp cũng lừa được, sao Đinh Thích có thể nhìn thấu vậy, có phải Tỉnh Tụ đã nói gì đó không?
Dịch Táp để ý sắc mặt hắn, trong lòng đã có đoán ra được sơ sơ: “Cậu và Lão K kia đều chết trong tay Đinh Thích, Lão K còn đem người phụ nữ của hắn tới để bên người, tôi cũng không hiểu lắm chỗ trùng hợp này.”
Trong đầu Tông Hàng rối tung tê dại, nói cũng hơi lộn xộn: “Không phải, cái này không trách Lão K được, là tôi quen Tỉnh Tụ trước, nhưng tôi không biết quan hệ giữa cô ấy và Đinh Thích, Lão K cũng không biết, Lão K chỉ hỏi tôi là, có bạn bè quen biết gì có thể chăm sóc tôi không, tôi bèn…”
Hắn chợt ngơ ngác.
Từng có lần, để an ủi Tỉnh Tụ, hắn đã thề son thề sắt với cô rằng “Chúng ta là bạn, ngồi cùng một con thuyền”, nhưng Dịch Tiêu lại nói “Cô ta không cùng thuyền với cậu, tôi mới là người cùng thuyền với cậu”…
Rốt cuộc cùng thuyền với ai mới đúng đấy? Ngạn ngữ nói “lòng người đổi lòng người, tám lạng đổi nửa cân”, hắn đem lòng dạ đi đổi, sao cái đổi được lại chỉ toàn những thứ thực hư giả tạo, sương mù mây vần thế này.
Dịch Táp hạ giọng: “Tỉnh Tụ đó còn biết bí mật nào khác của cậu không?”
Tông Hàng cảm thấy phần nào may mắn vì mình nghe lời Dịch Tiêu, không tiết lộ quá nhiều với Tỉnh Tụ: “Cô ấy không biết tôi chết rồi sống lại, cô ấy chỉ cho là tôi bị người của Tố Xai dìm xuống hồ, ở dưới hồ được Lão K cứu…”
Dịch Táp vô thức hỏi: “Không phải tôi cứu à?”
“Không phải cô không cho tôi nói ra ngoài sao?”
Dịch Táp tỉnh táo lại, trong lòng rất dễ chịu.
“Nhưng cô ấy biết tôi có thể ngủ trong nước, cũng từng chứng kiến tình trạng dị thường của cơ thể tôi, biết tôi không giống người bình thường…”
“Cô ta có kín miệng không? Có tin được không?”
Tông Hàng không nắm chắc nên không biết đáp thế nào.
Dịch Táp cười nhạt: “Bỏ qua luôn cả chuyện này, cậu cũng giỏi thật. Cô gái này nếu cậu có thể xử lý thì tìm cơ hội mà làm đi, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Cô chưa từng giết người nhưng bảo người khác xử lý người này thanh toán người kia thì lại rất thuận miệng.
Những gì có thể kể tiếp cũng không nhiều: Lão K cho hắn thử đồ ăn, chuyện phá cá sấu thì nhắc nhở hắn giữ bí mật vì ba họ sẽ không tha cho những thứ như họ, sắp xếp nhập cảnh trái phép, gấp rút đuổi cho kịp lần mở canh vàng này, nói là muốn tới đây tra rõ một việc, sau đó bỏ tiền ra cho hắn lên làm thay…
Sau cùng, hắn nói: “Sau khi lên thuyền, chị ấy không còn xuất hiện nữa, cũng không liên lạc gì với tôi, tôi cũng không biết tìm chị ấy thế nào… Là như vậy đấy.”
***
Kể xong, sống lưng Tông Hàng lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng rất nhẹ nhõm.
Phần của mình, hắn coi như đã “biết gì nói nấy” hết cả rồi.
Phần của Dịch Tiêu, hắn cũng đã gắng hết sức giản lược, chỉ tiết lộ chị là một người cùng tình huống với hắn, có vẻ như hiểu biết rất rõ về ba họ, sắp xếp mọi thứ cho hắn trước khi lên thuyền.
Chỉ vậy mà thôi.
Hắn lén nhìn Dịch Táp.
Dịch Táp đang xem điện thoại chăm chú.
Nửa phần còn lại, sau khi nghe, cô chỉ đánh hai hàng chữ.
—— Tông Hàng giống mình.
—— Lão K biết nội tình.
Cô cũng từng bị vỡ mạch máu đen, hơn nữa còn là định kỳ.
Lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng dị thường này là vào năm mười bốn tuổi, sau vòng hai “nữ thất thí” không lâu.
***
Ba họ có “nữ thất thí”, “nam bát khảo”, kỳ thực “thất”, “bát” không phải để chỉ số hạng mục sát hạch mà là chỉ tuổi tác.
Thuyết âm dương của Trung Quốc cổ đại cho rằng, chu kỳ sinh mệnh của nữ giới là “thất” mà nam giới thì là “bát”.
Ví dụ như, các bé gái bảy tuổi thay răng, “nhị thất thiên quý chí” tức là mười bốn tuổi có kinh nguyệt, sinh lý hoàn thiện; mà các bé trai thì tám tuổi thay răng, “nhị bát thận khí thịnh” tức là mười sáu tuổi mộng tinh, có thể sinh con.
Phụ nữ đến năm “tứ thất” hai mươi tám tuổi, cơ thể cũng đạt đến thời kỳ hưng thịnh, bắt đầu từ năm “ngũ thất” ba mươi lăm thì “diện thủy tiêu, phát thủy đọa” tức mặt hóp tóc rụng; đàn ông “tứ bát” ba mươi hai tuổi thì “cân cốt long thịnh” tức gân xương rắn rỏi, đến “ngũ bát” bốn mươi tuổi mới bắt đầu “thận khí suy”.
Sự cách biệt chu kỳ này càng về sau sẽ càng lớn, phụ nữ “thất thất” bốn mươi chín tuổi “thiên quý kiệt”, được cho là tới lúc mãn kinh, bắt đầu từng bước mất đi khả năng sinh sản, mà đàn ông thì “bát bát” sáu mươi tư, hai bên chênh lệch nhau mười lăm tuổi.
Đương nhiên, đây chỉ là tình hình phổ biến chứ nếu được chăm sóc gìn giữ thì đương nhiên là khỏi bàn.
Thuyết âm dương này kỳ thực chưa có căn cứ khoa học gì, nhưng đã ảnh hưởng tới kết cấu hôn nhân của xã hội Trung Quốc trong một thời gian rất dài: tập quán kết đôi “nam lớn nữ nhỏ” của Trung Quốc một phần nào đó cũng có ngọn nguồn là lý thuyết này, bao gồm cả việc đàn ông thời phong kiến tuổi đã hơn năm mươi mà vẫn lý thẳng lẽ ngay mà lấy lẽ sinh con. Đặt vào xã hội hiện đại, rất nhiều cặp vợ chồng lấy nhau từ khi còn trẻ, đến tuổi trung niên, người chồng vẫn giữ được nét trẻ trung mà người vợ thì lại vì làm lụng vất vả mà khi đứng cùng nhau trông như hơn kém mười mấy tuổi, cũng được quy về lý thuyết này.
Ba họ được coi như gia tộc lâu đời, nhiều thế hệ nối tiếp, truy ngược lên có thể đến mấy trăm, mấy nghìn năm, thuyết âm dương này cũng ngấm vào mọi phương diện của cuộc sống: “thất thí bát khảo” chính là tuân theo chu kỳ sinh mệnh của nam nữ mà chia ra, con gái bảy tuổi, mười bốn tuổi, con trai tám tuổi, mười sáu tuổi thì bắt đầu sát hạch, chứ không phải là con gái có bảy hạng mục sát hạch mà con trai thì có tám hạng mục.
Thú vị hơn là, trên dưới ba họ có đến mấy nghìn nhân khẩu mà không tìm đâu ra được một mối tình chị em, đại khái cũng là chịu ảnh hưởng của thuyết này.
***
Vòng một của “Nữ thất thí” là để xác định hạt giống; vòng thứ hai là để xác định danh hiệu ma nước.
Chỉ cần là thành viên của ba họ thì đều được coi là cây nho nước, tiếp đó, tùy theo năng lực khác nhau mà lần lượt được gọi là quẫy nước, tám chân nước và ma nước.
Quẫy nước là để chỉ cá, lúc cá bơi trông giống như đang quẫy tới quẫy lui vậy – người như vậy có thể làm chân chạy vặt dưới nước.
Tám chân nước, tám chân đi ngang, là người giống cua, có thể làm việc dưới nước, có thể tự mình phụ trách một công việc.
Ma nước thì càng không cần phải nói, vật lấy hiếm làm quý, mấy năm nay vẫn luôn duy trì kết cấu “ba họ tám ma nước”.
Với tư cách “số một”, “người đứng đầu”, Dịch Táp điên cuồng muốn làm ma nước.
Nhưng việc định đoạt nằm trong tay kết cấu bên trong của ba họ.
Giống như bất kỳ một nghề nghiệp nào, những người kiếm ra tiền, có được cuộc sống giàu có chỉ là một nhóm thiểu số trên đỉnh kim tự tháp, đại đa số những người họ Đinh, Khương, Dịch còn lại đều có tư chất bình thường, cũng chỉ chạy ngược chạy xuôi lo liệu trong ngoài, tụ tập góp sức khi gia tộc có việc lớn quan trọng, để kiếm miếng cơm ăn.
Muốn trèo lên nơi cao chỉ có hai con đường.
Một là con đường chuyên nghiệp, bắt đầu từ cây nho nước mà nỗ lực tiến lên quẫy nước, tám chân nước, ma nước, có điều con đường này phải xem tổ tông có ban cho tư chất hay không, nếu không thì có cần cù nữa cũng chẳng bù được thông minh.
Hai là con đường phụ trợ, vào hội chưởng quản.
Chưởng quản và ma nước, ở một góc độ nào đó mà nói thì giống như người đại diện và ngôi sao vậy, ma nước chỉ cần lo chuyện rèn luyện nâng cao năng lực hằng ngày là được, thuận tiện nhận tiền, còn những chuyện lặt vặt cao thấp, trù bị trong ngoài thì không cần phải bận lòng, đã có chưởng quản làm thay.
Qua loa hơn thì, cũng có phần giống với hai đầu bập bênh, thiếu bên nào cũng không được, nhưng rất khó để duy trì cân bằng tuyệt đối, khó tránh khỏi nghiêng ngả, không phải gió đông áp đảo gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.
Có điều, vị trí chưởng quản ổn định hơn, bởi ma nước luôn có sự thay đổi theo thời gian, anh là ma nước chưa chắc con trai anh đã là, ngày nào đó chết già hoặc đột tử, hào quang và ưu đãi cũng sẽ không còn nữa.
Chưởng quản thì khác, phải dựa vào mạng lưới giao thiệp và quan hệ, kết một nhà thông gia bái cả ngàn huynh đệ, đan xen chồng chéo những mối liên hệ, một khi phú quý thì sẽ càng ngày càng vượng, quyền lực cũng ngày một nhiều hơn.
Sau khi Dịch Cửu Qua và Dịch Tiêu qua đời, Dịch Táp cũng chỉ là một bé gái bình thường nhà họ Dịch, Đinh Trường Thịnh không thể làm gì được cô, ngoài lí do không có chứng cớ xác thực ra thì cũng là bởi trong cuộc họp giữa các ma nước và chưởng quản, mọi người đều nhất trí phản đối.
Dịch Vân Xảo khi đó vừa sinh con, ngập tràn bản năng làm mẹ, hơn nữa bà cũng là người nhà họ Dịch, lúc nói lệ tuôn ròng ròng: “Con bé mới chừng ấy tuổi, cả nhà đã chết không còn một ai, anh còn khăng khăng cho là nó có vấn đề, anh lương thiện hơn chút đi được không?”
Đinh Trường Thịnh cãi lý: “Vân Xảo, cô không có mặt ở hiện trường, có một số người lúc chúng tôi tới còn chưa hoàn toàn tắt thở, da tróc thịt nát, đều không còn ra hình người nữa, sau đó chúng tôi đều phải lén thiêu hủy – nếu không phải Khương Tuấn bị lật xe, bị đè bên trong, trời xui đất khiến cách ly ra thì chưa biết chừng cũng xảy ra chuyện rồi đấy. Con bé nó cả người đẫm máu như vậy, lại còn tìm thấy ở bên ngoài cách đó hơn mười dặm, lỡ cũng bị lây nhiễm thì sao?”
Những năm chín mươi, đa phần Trung Quốc đều còn rất sạch sẽ, dù bây giờ đã xuất hiện bệnh AIDS khiến người ta nghe mà phải sợ nhưng vào thời ấy, đó cũng chỉ được coi là “bệnh nước ngoài”, “bệnh xấu”, trong một khoảng thời gian dài không thể từ vùng duyên hải và biên cảnh xâm nhập được vào các thành thị nội địa, nhưng do các ban ngành liên quan dốc sức tuyên truyền mà rất nhiều người đã có khái niệm cơ bản về cảm nhiễm, vi khuẩn gây bệnh, thời kỳ ủ bệnh.
Đinh Hải Kim khi ấy vẫn chưa phải mổ tim, giọng nói sang sảng: “Trẻ còn sức miễn dịch yếu như vậy, nếu lây nhiễm thì đã sớm lây rồi, còn có thể nhảy nhót được vậy sao?”
Kết quả cuối cùng là: Gửi nuôi trước, kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô.
***
Cuộc sống gửi nuôi chẳng hề dễ chịu gì, không còn chú cô nào hiền lành tới cho lon nước cam nữa, không có quần áo mới để mặc, lúc ăn cơm làm rơi rớt sẽ bị gõ bát phạt đứng, mỗi ngày cô sống đều nghiến răng nghiến lợi, dán hình Quán Thế Âm trong “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” lên đầu giường, một ngày vái hơn mười vái, khi không có ai còn có thể dập đầu, bởi trong TV nói, phải thành tâm thì mới linh.
Cô chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu: Cho tôi làm ma nước! Cho tôi làm ma nước!
Chắc là Bồ Tát đã nghe được.
Vòng một của “nữ thất thí”, cô tỏa sáng đến độ thiêu cháy mọi con mắt.
Dịch Vân Xảo vô cùng mừng rỡ, ba họ tám ma nước, họ Dịch vốn có ít, kết cấu Đinh, Khương, Dịch luôn là “ba ba hai”, sau khi Dịch Tiêu chết lại biến thành “ba ba một”, nhà họ Dịch chỉ còn lại một mình người phụ nữ là bà, cảm giác cô độc tăng lên gấp bội.
Bởi vậy nên bồi dưỡng Dịch Táp rất nghiêm cẩn.
Dịch Táp cũng nghiêm túc, vòng hai của nữ thất thí năm mười bốn tuổi ấy đã qua cửa với ưu thế tuyệt đối.
Nhưng chuyện vẫn chưa xong, ma nước và chưởng quản còn phải thảo luận rồi mới quyết định.
Cuộc thảo luận ấy mở những mấy ngày.
Lần ấy, cô lo lắng vô cùng, chỉ hận không thể cào ra một lỗ hổng phòng ấy mà nghe lỏm.
Một ngày trước khi ra kết luận, cuộc thảo luận vẫn chưa có kết quả gì, lúc Dịch Vân Xảo đi ra, cô ân cần dâng lên một cốc trà.
Dịch Vân Xảo nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó thấp giọng tức tối: “Đinh Trường Thịnh đúng là lão lừa già cố chấp, chuyện qua bao năm rồi còn đem ra nói được! Còn lôi cái lý gì mà một đời chỉ có thể ra một ma nước ra nữa chứ, thời đại nào rồi mà cứ khư khư cổ hủ không chịu sáng tạo thế hả? Trước nhà họ Khương, ba họ cũng có nhà nào ra một đôi cha con cùng là ma nước đâu, một cặp chị em thì có làm sao?”
Cô cho là không có hi vọng gì nữa, sắc mặt trắng bệch.
Dịch Vân Xảo lại an ủi cô: “Có điều cháu yên tâm, hiện giờ đang thiếu ma nước, đám người kia cũng không nỡ bỏ qua cháu đâu, hơn nữa, Khương Hiếu Quảng vẫn chiếu cố cho cháu, dù sao chị cháu cũng suýt nữa trở thành con dâu nhà họ mà, họ khẳng định sẽ đứng về phía cháu, cháu cứ an tâm chờ mà xem.”
Nói thì đơn giản nhưng an tâm sao được.
Về đến phòng, Dịch Táp trằn trọc mãi không ngủ được, hai ngày nay, tính tình cô càng lúc càng nóng nảy, chỉ cho là tại đợi kết quả quá dày vò, cũng không để trong lòng.
Mãi sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được, nằm mơ.
Trong mơ, cô tức giận đến nghiến bật máu lợi, cầm roi da quất Đinh Trường Thịnh rất ác tay: Lão già khốn kiếp! Ai bảo lão không cho cô sống thoải mái!
Quất rồi lại quất, đột nhiên trời đất mịt mù, càn khôn nghịch đảo, những lằn roi trên người Đinh Trường Thịnh ngóc lên, biến hết thành những con sâu đen sì ngọ nguậy, chi chít bò về phía cô. Cô không cất bước nổi, mắt mở trừng trừng nhìn chính mình bị quấn lấy…
Chật vật mãi mới tỉnh lại được, ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển trong bóng tối hồi lâu, lúc này mới giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Lau được một nửa, bỗng cứng người.
Sau đó nữa, gần như điên loạn mà giơ tay sờ lên mặt, lên cổ, lên cánh tay mình…
Không thể nào, không thể nào!
Thiếu nữ mười mấy tuổi, đang độ da thịt láng mịn nhất, sao có thể lồi lõm như đất ruộng hạn hán bị nứt rãnh thế này?
Qua cơn hoảng sợ ban đầu rồi, cô mới mò mẫm bật công tắc đầu giường, mở đèn lên, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn vào cái gương lớn cách đó không xa.
Đây là…thứ gì vậy?
Lúc tiếng thét cuồng loạn như mắc bệnh tâm thần sắp phá tan cổ họng, Dịch Táp chợt giơ tay lên bịt kín miệng mình.
Không được.
Không thể để người khác biết.
Danh hiệu ma nước sắp tới tay, tiền đồ rộng lớn mà cô sẽ có, kêu lên rồi lập tức sẽ bị phá hủy toàn bộ.
Cô đi chân trần tới trước gương, nhìn những đường tuyến màu đen dữ tợn bao phủ khắp mặt và cổ mình.
Biến mất đi.
Mau biến mất đi.
Trước khi mặt trời mọc mà còn không biến mất, cô sẽ xong đời.
…
Hôm sau, tiết trời rất đẹp, ánh nắng chiếu tới đâu chỗ đó sáng choang, trong phòng cũng sáng bừng, lóng lánh.
Dịch Vân Xảo tới gõ cửa phòng cô, cửa mở rồi, vẻ mặt vui mừng, mái tóc vừa cuốn lô xong sợi nào sợi nấy đều tràn đầy hãnh diện, nóng lòng muốn bay.
Sau đó nói với cô: “Táp Táp, thành rồi!”
Cô nở nụ cười rộ, nói: “Cảm ơn cô Vân Xảo.”
Nụ cười ấy làm Dịch Vân Xảo choáng ngợp, khen cô: “Ôi chao, cháu xem này, nghe thấy tin tốt là xinh đẹp hẳn ra.”
Dịch Táp cũng là lần đầu phát hiện thì ra một người giấu trong lòng bí mật to lớn cũng có thể cười xinh đẹp đến thế.
Thì ra, quyết tâm tử thủ mọi bí mật cũng có thể khiến người ta mặt mày rạng rỡ.
Tông Hàng thật đúng là kho tàng, hỏi chưa đến ba câu là đã có thể đào ra được không ít đồ rồi, mà tất thảy những thứ thứ này căn nguyên đều bắt nguồn từ cách đây không lâu, cô động chút lòng trắc ẩn.
Người tốt sẽ được báo đáp, trước đây cô không tin, bây giờ bỗng ứng nghiệm, cảm thấy có phần được sủng ai mà lo sợ.
Cô ngồi xuống sofa, mở lại ghi chép ra: “Cậu tỉnh lại ở khách sạn là đã khỏe hẳn rồi hả?”
Tông Hàng lắc đầu: “Không, Lão K nói tình trạng của tôi không ổn định, còn tìm người tới chăm sóc cho tôi…”
Hắn chợt biến sắc. đứng bật dậy: “Nguy rồi! Tỉnh Tụ!”
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, tinh thần căng thẳng cao độ, hắn vậy mà lại quên mất Tỉnh Tụ.
Tim hắn đập thình thình, nói cũng không trôi chảy: “Isa, tôi còn một người bạn, ở trên thuyền, lỡ Đinh Thích tìm cô ấy gây sự…”
Tông Hàng trong vô thức đã muốn cất bước ra ngoài, lại kịp thời dừng lại: “Nhân lúc Đinh Thích còn chưa bị ai phát hiện, tôi có thể…đưa cô ấy lên theo được không?”
Dịch Táp ngồi bất động, chỉ vào mép giường ra hiệu với hắn: “Cậu ngồi xuống trước đi.”
“Cậu vừa mới nói cô ấy tên gì?”
“Tỉnh Tụ, Tỉnh là cái giếng, Tụ của ‘trường tụ thiện vũ’ (*).”
(*) Đây là thành ngữ đề cập đến kiểu tay áo thủy tụ trong ca múa cổ truyền Trung Hoa, nghĩa đen của cụm này là “múa đẹp phải có tay áo dài”, nghĩa tương đương với thành ngữ “mạnh vì gạo, bạo vì tiền” của Việt Nam.
“Cô Tỉnh Tụ này có phải là một kỹ…thợ mát xa nữ không?”
Tông Hàng vừa mừng vừa sợ: “Cô cũng biết cô ấy?”
Hắn vốn tưởng rằng mình và Dịch Táp cách nhau đến cả vạn dặm, trò chuyện rồi mới phát hiện ra, nói đến người này, cô biết, nhắc đến người kia, cô cũng biết.
Tâm trạng này vừa khó diễn tả lại điểm chút ngọt ngào, giống như dùng cùng một món đồ với thần tượng vậy, lừa mình dối người mà cảm thấy không phải là trùng hợp mà là duyên phận và thần giao cách cảm trong truyền thuyết.
Có điều vừa nãy Dịch Táp dùng một chữ “kỹ”, có vẻ như cô có hiểu lầm gì đó với Tỉnh Tụ rồi.
Tông Hàng muốn làm sáng tỏ: “Tỉnh Tụ…cô ấy không như cô nghĩ đâu, cô ấy chỉ là thỉnh thoảng sẽ…yêu đương với khách hàng của mình.”
Dịch Táp liếc hắn: “Ờ, cũng yêu đương với Đinh Thích?”
Tông Hàng hết hồn: “Không không, cô ấy không biết Đinh Thích, tối nay lúc Đinh Thích kiểm tra phòng còn xét cả phòng tôi nữa mà, họ…không quen nhau.”
Nhìn vẻ mặt của Tông Hàng có vẻ như thật sự không biết chuyện này, Dịch Táp nhíu mày: “Cái tên Tỉnh Tụ này phổ biến lắm à? Có đến hai thợ mát xa nữ, cùng tên là Tỉnh Tụ, đều là người Trung ở Campuchia.”
“Tôi bảo Long Tống giúp tôi điều tra, Đinh Thích ở Xiêm Riệp từng thuê phòng ở hai khách sạn, lần thứ nhất là chỗ các cậu, thuê tầm ba ngày; lần thứ hai đổi sang một chỗ khác, gọi cô ấy tới phục vụ – một lần biết hai lần quen, sáng sáng tối tối ở chung với nhau, cậu còn cảm thấy họ ‘không quen’ không?”
Môi Tông Hàng hơi phát khô.
Hắn chợt nhớ tới đêm hôm ấy bị quấy nhiễu không ngủ được, hắn gọi điện xuống lễ tân hỏi người ở phòng bên cạnh là ai, lễ tân đáp: “Là một khách nam độc thân, người Trung Quốc, hai mươi bảy tuổi, tên có một chữ Đinh, chữ còn lại không biết.”
Hôm sau, hắn đang đứng ngoài ban công thì quen biết Tỉnh Tụ.
Thế nên, người khách đó của Tỉnh Tụ chính là Đinh Thích?
Hắn và Đinh Thích chỉ cách nhau một bức tường, làm hàng xóm với nhau mấy ngày?
Tông Hàng chưa từ bỏ ý định, lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng tối nay lúc họ gặp nhau, không giống như có quen nhau mà…”
Dịch Táp nói: “Hai người quen nhau, gặp mặt nhau chào hỏi thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng cả hai đều giả bộ không quen biết, cậu không cảm thấy rất bất thường à?”
Tông Hàng nghĩ tới, sau khi Đinh Thích tra phòng xong, quản lý bỗng tìm đến, bảo hắn đến phòng bếp không người gọt khoai tây.
Có phải là Đinh Thích cố ý đẩy hắn ra để đi gặp Tỉnh Tụ không?
Sau đó nữa, Đinh Thích vào phòng bếp, chưa nói được hai câu đã ra tay.
Hắn hóa trang, đến cả Dịch Táp cũng lừa được, sao Đinh Thích có thể nhìn thấu vậy, có phải Tỉnh Tụ đã nói gì đó không?
Dịch Táp để ý sắc mặt hắn, trong lòng đã có đoán ra được sơ sơ: “Cậu và Lão K kia đều chết trong tay Đinh Thích, Lão K còn đem người phụ nữ của hắn tới để bên người, tôi cũng không hiểu lắm chỗ trùng hợp này.”
Trong đầu Tông Hàng rối tung tê dại, nói cũng hơi lộn xộn: “Không phải, cái này không trách Lão K được, là tôi quen Tỉnh Tụ trước, nhưng tôi không biết quan hệ giữa cô ấy và Đinh Thích, Lão K cũng không biết, Lão K chỉ hỏi tôi là, có bạn bè quen biết gì có thể chăm sóc tôi không, tôi bèn…”
Hắn chợt ngơ ngác.
Từng có lần, để an ủi Tỉnh Tụ, hắn đã thề son thề sắt với cô rằng “Chúng ta là bạn, ngồi cùng một con thuyền”, nhưng Dịch Tiêu lại nói “Cô ta không cùng thuyền với cậu, tôi mới là người cùng thuyền với cậu”…
Rốt cuộc cùng thuyền với ai mới đúng đấy? Ngạn ngữ nói “lòng người đổi lòng người, tám lạng đổi nửa cân”, hắn đem lòng dạ đi đổi, sao cái đổi được lại chỉ toàn những thứ thực hư giả tạo, sương mù mây vần thế này.
Dịch Táp hạ giọng: “Tỉnh Tụ đó còn biết bí mật nào khác của cậu không?”
Tông Hàng cảm thấy phần nào may mắn vì mình nghe lời Dịch Tiêu, không tiết lộ quá nhiều với Tỉnh Tụ: “Cô ấy không biết tôi chết rồi sống lại, cô ấy chỉ cho là tôi bị người của Tố Xai dìm xuống hồ, ở dưới hồ được Lão K cứu…”
Dịch Táp vô thức hỏi: “Không phải tôi cứu à?”
“Không phải cô không cho tôi nói ra ngoài sao?”
Dịch Táp tỉnh táo lại, trong lòng rất dễ chịu.
“Nhưng cô ấy biết tôi có thể ngủ trong nước, cũng từng chứng kiến tình trạng dị thường của cơ thể tôi, biết tôi không giống người bình thường…”
“Cô ta có kín miệng không? Có tin được không?”
Tông Hàng không nắm chắc nên không biết đáp thế nào.
Dịch Táp cười nhạt: “Bỏ qua luôn cả chuyện này, cậu cũng giỏi thật. Cô gái này nếu cậu có thể xử lý thì tìm cơ hội mà làm đi, nếu không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Cô chưa từng giết người nhưng bảo người khác xử lý người này thanh toán người kia thì lại rất thuận miệng.
Những gì có thể kể tiếp cũng không nhiều: Lão K cho hắn thử đồ ăn, chuyện phá cá sấu thì nhắc nhở hắn giữ bí mật vì ba họ sẽ không tha cho những thứ như họ, sắp xếp nhập cảnh trái phép, gấp rút đuổi cho kịp lần mở canh vàng này, nói là muốn tới đây tra rõ một việc, sau đó bỏ tiền ra cho hắn lên làm thay…
Sau cùng, hắn nói: “Sau khi lên thuyền, chị ấy không còn xuất hiện nữa, cũng không liên lạc gì với tôi, tôi cũng không biết tìm chị ấy thế nào… Là như vậy đấy.”
***
Kể xong, sống lưng Tông Hàng lấm tấm mồ hôi, nhưng trong lòng rất nhẹ nhõm.
Phần của mình, hắn coi như đã “biết gì nói nấy” hết cả rồi.
Phần của Dịch Tiêu, hắn cũng đã gắng hết sức giản lược, chỉ tiết lộ chị là một người cùng tình huống với hắn, có vẻ như hiểu biết rất rõ về ba họ, sắp xếp mọi thứ cho hắn trước khi lên thuyền.
Chỉ vậy mà thôi.
Hắn lén nhìn Dịch Táp.
Dịch Táp đang xem điện thoại chăm chú.
Nửa phần còn lại, sau khi nghe, cô chỉ đánh hai hàng chữ.
—— Tông Hàng giống mình.
—— Lão K biết nội tình.
Cô cũng từng bị vỡ mạch máu đen, hơn nữa còn là định kỳ.
Lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng dị thường này là vào năm mười bốn tuổi, sau vòng hai “nữ thất thí” không lâu.
***
Ba họ có “nữ thất thí”, “nam bát khảo”, kỳ thực “thất”, “bát” không phải để chỉ số hạng mục sát hạch mà là chỉ tuổi tác.
Thuyết âm dương của Trung Quốc cổ đại cho rằng, chu kỳ sinh mệnh của nữ giới là “thất” mà nam giới thì là “bát”.
Ví dụ như, các bé gái bảy tuổi thay răng, “nhị thất thiên quý chí” tức là mười bốn tuổi có kinh nguyệt, sinh lý hoàn thiện; mà các bé trai thì tám tuổi thay răng, “nhị bát thận khí thịnh” tức là mười sáu tuổi mộng tinh, có thể sinh con.
Phụ nữ đến năm “tứ thất” hai mươi tám tuổi, cơ thể cũng đạt đến thời kỳ hưng thịnh, bắt đầu từ năm “ngũ thất” ba mươi lăm thì “diện thủy tiêu, phát thủy đọa” tức mặt hóp tóc rụng; đàn ông “tứ bát” ba mươi hai tuổi thì “cân cốt long thịnh” tức gân xương rắn rỏi, đến “ngũ bát” bốn mươi tuổi mới bắt đầu “thận khí suy”.
Sự cách biệt chu kỳ này càng về sau sẽ càng lớn, phụ nữ “thất thất” bốn mươi chín tuổi “thiên quý kiệt”, được cho là tới lúc mãn kinh, bắt đầu từng bước mất đi khả năng sinh sản, mà đàn ông thì “bát bát” sáu mươi tư, hai bên chênh lệch nhau mười lăm tuổi.
Đương nhiên, đây chỉ là tình hình phổ biến chứ nếu được chăm sóc gìn giữ thì đương nhiên là khỏi bàn.
Thuyết âm dương này kỳ thực chưa có căn cứ khoa học gì, nhưng đã ảnh hưởng tới kết cấu hôn nhân của xã hội Trung Quốc trong một thời gian rất dài: tập quán kết đôi “nam lớn nữ nhỏ” của Trung Quốc một phần nào đó cũng có ngọn nguồn là lý thuyết này, bao gồm cả việc đàn ông thời phong kiến tuổi đã hơn năm mươi mà vẫn lý thẳng lẽ ngay mà lấy lẽ sinh con. Đặt vào xã hội hiện đại, rất nhiều cặp vợ chồng lấy nhau từ khi còn trẻ, đến tuổi trung niên, người chồng vẫn giữ được nét trẻ trung mà người vợ thì lại vì làm lụng vất vả mà khi đứng cùng nhau trông như hơn kém mười mấy tuổi, cũng được quy về lý thuyết này.
Ba họ được coi như gia tộc lâu đời, nhiều thế hệ nối tiếp, truy ngược lên có thể đến mấy trăm, mấy nghìn năm, thuyết âm dương này cũng ngấm vào mọi phương diện của cuộc sống: “thất thí bát khảo” chính là tuân theo chu kỳ sinh mệnh của nam nữ mà chia ra, con gái bảy tuổi, mười bốn tuổi, con trai tám tuổi, mười sáu tuổi thì bắt đầu sát hạch, chứ không phải là con gái có bảy hạng mục sát hạch mà con trai thì có tám hạng mục.
Thú vị hơn là, trên dưới ba họ có đến mấy nghìn nhân khẩu mà không tìm đâu ra được một mối tình chị em, đại khái cũng là chịu ảnh hưởng của thuyết này.
***
Vòng một của “Nữ thất thí” là để xác định hạt giống; vòng thứ hai là để xác định danh hiệu ma nước.
Chỉ cần là thành viên của ba họ thì đều được coi là cây nho nước, tiếp đó, tùy theo năng lực khác nhau mà lần lượt được gọi là quẫy nước, tám chân nước và ma nước.
Quẫy nước là để chỉ cá, lúc cá bơi trông giống như đang quẫy tới quẫy lui vậy – người như vậy có thể làm chân chạy vặt dưới nước.
Tám chân nước, tám chân đi ngang, là người giống cua, có thể làm việc dưới nước, có thể tự mình phụ trách một công việc.
Ma nước thì càng không cần phải nói, vật lấy hiếm làm quý, mấy năm nay vẫn luôn duy trì kết cấu “ba họ tám ma nước”.
Với tư cách “số một”, “người đứng đầu”, Dịch Táp điên cuồng muốn làm ma nước.
Nhưng việc định đoạt nằm trong tay kết cấu bên trong của ba họ.
Giống như bất kỳ một nghề nghiệp nào, những người kiếm ra tiền, có được cuộc sống giàu có chỉ là một nhóm thiểu số trên đỉnh kim tự tháp, đại đa số những người họ Đinh, Khương, Dịch còn lại đều có tư chất bình thường, cũng chỉ chạy ngược chạy xuôi lo liệu trong ngoài, tụ tập góp sức khi gia tộc có việc lớn quan trọng, để kiếm miếng cơm ăn.
Muốn trèo lên nơi cao chỉ có hai con đường.
Một là con đường chuyên nghiệp, bắt đầu từ cây nho nước mà nỗ lực tiến lên quẫy nước, tám chân nước, ma nước, có điều con đường này phải xem tổ tông có ban cho tư chất hay không, nếu không thì có cần cù nữa cũng chẳng bù được thông minh.
Hai là con đường phụ trợ, vào hội chưởng quản.
Chưởng quản và ma nước, ở một góc độ nào đó mà nói thì giống như người đại diện và ngôi sao vậy, ma nước chỉ cần lo chuyện rèn luyện nâng cao năng lực hằng ngày là được, thuận tiện nhận tiền, còn những chuyện lặt vặt cao thấp, trù bị trong ngoài thì không cần phải bận lòng, đã có chưởng quản làm thay.
Qua loa hơn thì, cũng có phần giống với hai đầu bập bênh, thiếu bên nào cũng không được, nhưng rất khó để duy trì cân bằng tuyệt đối, khó tránh khỏi nghiêng ngả, không phải gió đông áp đảo gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.
Có điều, vị trí chưởng quản ổn định hơn, bởi ma nước luôn có sự thay đổi theo thời gian, anh là ma nước chưa chắc con trai anh đã là, ngày nào đó chết già hoặc đột tử, hào quang và ưu đãi cũng sẽ không còn nữa.
Chưởng quản thì khác, phải dựa vào mạng lưới giao thiệp và quan hệ, kết một nhà thông gia bái cả ngàn huynh đệ, đan xen chồng chéo những mối liên hệ, một khi phú quý thì sẽ càng ngày càng vượng, quyền lực cũng ngày một nhiều hơn.
Sau khi Dịch Cửu Qua và Dịch Tiêu qua đời, Dịch Táp cũng chỉ là một bé gái bình thường nhà họ Dịch, Đinh Trường Thịnh không thể làm gì được cô, ngoài lí do không có chứng cớ xác thực ra thì cũng là bởi trong cuộc họp giữa các ma nước và chưởng quản, mọi người đều nhất trí phản đối.
Dịch Vân Xảo khi đó vừa sinh con, ngập tràn bản năng làm mẹ, hơn nữa bà cũng là người nhà họ Dịch, lúc nói lệ tuôn ròng ròng: “Con bé mới chừng ấy tuổi, cả nhà đã chết không còn một ai, anh còn khăng khăng cho là nó có vấn đề, anh lương thiện hơn chút đi được không?”
Đinh Trường Thịnh cãi lý: “Vân Xảo, cô không có mặt ở hiện trường, có một số người lúc chúng tôi tới còn chưa hoàn toàn tắt thở, da tróc thịt nát, đều không còn ra hình người nữa, sau đó chúng tôi đều phải lén thiêu hủy – nếu không phải Khương Tuấn bị lật xe, bị đè bên trong, trời xui đất khiến cách ly ra thì chưa biết chừng cũng xảy ra chuyện rồi đấy. Con bé nó cả người đẫm máu như vậy, lại còn tìm thấy ở bên ngoài cách đó hơn mười dặm, lỡ cũng bị lây nhiễm thì sao?”
Những năm chín mươi, đa phần Trung Quốc đều còn rất sạch sẽ, dù bây giờ đã xuất hiện bệnh AIDS khiến người ta nghe mà phải sợ nhưng vào thời ấy, đó cũng chỉ được coi là “bệnh nước ngoài”, “bệnh xấu”, trong một khoảng thời gian dài không thể từ vùng duyên hải và biên cảnh xâm nhập được vào các thành thị nội địa, nhưng do các ban ngành liên quan dốc sức tuyên truyền mà rất nhiều người đã có khái niệm cơ bản về cảm nhiễm, vi khuẩn gây bệnh, thời kỳ ủ bệnh.
Đinh Hải Kim khi ấy vẫn chưa phải mổ tim, giọng nói sang sảng: “Trẻ còn sức miễn dịch yếu như vậy, nếu lây nhiễm thì đã sớm lây rồi, còn có thể nhảy nhót được vậy sao?”
Kết quả cuối cùng là: Gửi nuôi trước, kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô.
***
Cuộc sống gửi nuôi chẳng hề dễ chịu gì, không còn chú cô nào hiền lành tới cho lon nước cam nữa, không có quần áo mới để mặc, lúc ăn cơm làm rơi rớt sẽ bị gõ bát phạt đứng, mỗi ngày cô sống đều nghiến răng nghiến lợi, dán hình Quán Thế Âm trong “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” lên đầu giường, một ngày vái hơn mười vái, khi không có ai còn có thể dập đầu, bởi trong TV nói, phải thành tâm thì mới linh.
Cô chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu: Cho tôi làm ma nước! Cho tôi làm ma nước!
Chắc là Bồ Tát đã nghe được.
Vòng một của “nữ thất thí”, cô tỏa sáng đến độ thiêu cháy mọi con mắt.
Dịch Vân Xảo vô cùng mừng rỡ, ba họ tám ma nước, họ Dịch vốn có ít, kết cấu Đinh, Khương, Dịch luôn là “ba ba hai”, sau khi Dịch Tiêu chết lại biến thành “ba ba một”, nhà họ Dịch chỉ còn lại một mình người phụ nữ là bà, cảm giác cô độc tăng lên gấp bội.
Bởi vậy nên bồi dưỡng Dịch Táp rất nghiêm cẩn.
Dịch Táp cũng nghiêm túc, vòng hai của nữ thất thí năm mười bốn tuổi ấy đã qua cửa với ưu thế tuyệt đối.
Nhưng chuyện vẫn chưa xong, ma nước và chưởng quản còn phải thảo luận rồi mới quyết định.
Cuộc thảo luận ấy mở những mấy ngày.
Lần ấy, cô lo lắng vô cùng, chỉ hận không thể cào ra một lỗ hổng phòng ấy mà nghe lỏm.
Một ngày trước khi ra kết luận, cuộc thảo luận vẫn chưa có kết quả gì, lúc Dịch Vân Xảo đi ra, cô ân cần dâng lên một cốc trà.
Dịch Vân Xảo nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó thấp giọng tức tối: “Đinh Trường Thịnh đúng là lão lừa già cố chấp, chuyện qua bao năm rồi còn đem ra nói được! Còn lôi cái lý gì mà một đời chỉ có thể ra một ma nước ra nữa chứ, thời đại nào rồi mà cứ khư khư cổ hủ không chịu sáng tạo thế hả? Trước nhà họ Khương, ba họ cũng có nhà nào ra một đôi cha con cùng là ma nước đâu, một cặp chị em thì có làm sao?”
Cô cho là không có hi vọng gì nữa, sắc mặt trắng bệch.
Dịch Vân Xảo lại an ủi cô: “Có điều cháu yên tâm, hiện giờ đang thiếu ma nước, đám người kia cũng không nỡ bỏ qua cháu đâu, hơn nữa, Khương Hiếu Quảng vẫn chiếu cố cho cháu, dù sao chị cháu cũng suýt nữa trở thành con dâu nhà họ mà, họ khẳng định sẽ đứng về phía cháu, cháu cứ an tâm chờ mà xem.”
Nói thì đơn giản nhưng an tâm sao được.
Về đến phòng, Dịch Táp trằn trọc mãi không ngủ được, hai ngày nay, tính tình cô càng lúc càng nóng nảy, chỉ cho là tại đợi kết quả quá dày vò, cũng không để trong lòng.
Mãi sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ được, nằm mơ.
Trong mơ, cô tức giận đến nghiến bật máu lợi, cầm roi da quất Đinh Trường Thịnh rất ác tay: Lão già khốn kiếp! Ai bảo lão không cho cô sống thoải mái!
Quất rồi lại quất, đột nhiên trời đất mịt mù, càn khôn nghịch đảo, những lằn roi trên người Đinh Trường Thịnh ngóc lên, biến hết thành những con sâu đen sì ngọ nguậy, chi chít bò về phía cô. Cô không cất bước nổi, mắt mở trừng trừng nhìn chính mình bị quấn lấy…
Chật vật mãi mới tỉnh lại được, ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển trong bóng tối hồi lâu, lúc này mới giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Lau được một nửa, bỗng cứng người.
Sau đó nữa, gần như điên loạn mà giơ tay sờ lên mặt, lên cổ, lên cánh tay mình…
Không thể nào, không thể nào!
Thiếu nữ mười mấy tuổi, đang độ da thịt láng mịn nhất, sao có thể lồi lõm như đất ruộng hạn hán bị nứt rãnh thế này?
Qua cơn hoảng sợ ban đầu rồi, cô mới mò mẫm bật công tắc đầu giường, mở đèn lên, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn vào cái gương lớn cách đó không xa.
Đây là…thứ gì vậy?
Lúc tiếng thét cuồng loạn như mắc bệnh tâm thần sắp phá tan cổ họng, Dịch Táp chợt giơ tay lên bịt kín miệng mình.
Không được.
Không thể để người khác biết.
Danh hiệu ma nước sắp tới tay, tiền đồ rộng lớn mà cô sẽ có, kêu lên rồi lập tức sẽ bị phá hủy toàn bộ.
Cô đi chân trần tới trước gương, nhìn những đường tuyến màu đen dữ tợn bao phủ khắp mặt và cổ mình.
Biến mất đi.
Mau biến mất đi.
Trước khi mặt trời mọc mà còn không biến mất, cô sẽ xong đời.
…
Hôm sau, tiết trời rất đẹp, ánh nắng chiếu tới đâu chỗ đó sáng choang, trong phòng cũng sáng bừng, lóng lánh.
Dịch Vân Xảo tới gõ cửa phòng cô, cửa mở rồi, vẻ mặt vui mừng, mái tóc vừa cuốn lô xong sợi nào sợi nấy đều tràn đầy hãnh diện, nóng lòng muốn bay.
Sau đó nói với cô: “Táp Táp, thành rồi!”
Cô nở nụ cười rộ, nói: “Cảm ơn cô Vân Xảo.”
Nụ cười ấy làm Dịch Vân Xảo choáng ngợp, khen cô: “Ôi chao, cháu xem này, nghe thấy tin tốt là xinh đẹp hẳn ra.”
Dịch Táp cũng là lần đầu phát hiện thì ra một người giấu trong lòng bí mật to lớn cũng có thể cười xinh đẹp đến thế.
Thì ra, quyết tâm tử thủ mọi bí mật cũng có thể khiến người ta mặt mày rạng rỡ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook