Ba Định Luật Của Pháp Sư
-
Quyển 4 - Chương 21: Thánh kỵ sĩ và kỳ tích
Sick thấy Nanaimo với Lys Na ôm một núi nhỏ đồ ăn đang đi vào khoang thuyền liền thò đầu ra ngoài lan can hỏi bọn hắn: "Này! Nanaimo, ngươi tới vùng biển này làm gì?"
Nanaimo ngẩng đầu nhìn Sick, chớp chớp mắt. Lúc này hắn đã đổi một bộ quần áo pháp sư sạch sẽ, đầu đội mũ tứ giác có đỉnh thêu hoa cúc phong cách Norcadia Manchester lớn cỡ nắm tay. Áo choàng thì trên thuyền rất nhiều nhưng mũ nhất định là bị lấy ở chỗ chủ thuyền Loffi Division.
Lys Na không có quần áo để thay cho nên Nanaimo giúp Lys Na sửa lại đồ cũ. Váy đã được xẻ ra, cánh hoa trên váy được đính lên mũ để che vết bẩn, vải thừa làm bít tất. Áo khoác biến thành quần đùi có túi, những vết chỉ kép dùng để trang trí, bộ phận tiếp nối cũng được sửa cho hợp với tạo hình. Giày cũng được tân trang sáng bóng.
Lys Na đã rạng rỡ trở lại. Nàng vui vẻ một tay nâng núi đồ ăn như sắp đổ, một tay nâng một cái mâm để rượu cùng hai cái ly, ấy vậy mà vẫn có thể di chuyển giống như đang đi trên đất bằng, theo sát bên trái Nanaimo.
Bộ quần áo là công trình Nanaimo lập tức khởi công ngay sau khi đặt chân lên thuyền, kiếm được máy may, không ngủ không nghỉ để hoàn thành.
Nanaimo bị nhốt trong bụng Đại vương Agnes Morrow môt thời gian khá dài thế nhưng hắn không ngủ ngay thật sự là rất giỏi. Điều này cũng làm Sick hiểu quyết tâm muốn chăm sóc Lys Na của Nanaimo mạnh đến nhường nào.
Nanaimo nhếch miệng cười, trả lời Sick: "Tác giả tay trái cầm bút tay phải cầm bút kí nói với ta: nếu như cậu không tới Biển Lạc Đường, tập nay cậu sẽ không có đất diễn —— "
"Đã đủ rồi, đừng có nhắc tên tác giả kia. Rốt cuộc vì sao ngươi tới đây?" Sick hi vọng chứng ảo giác của Nanaimo sẽ biến mất khi hắn ngủ đủ.
"Có một đồng chí không quý trọng mạng nhỏ đã cuỗm tiền hàng trốn lên đảo Mê. Ta thay mặt người nào đó tới bắt tên kia." Nanaimo nhún vai: "Nhưng mà nghe các ngươi nói dảo Mê đã bị rồng nuốt, tên kia nếu không phải trong bụng rồng chính là trong tay cảnh sát, ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác rồi."
"Là Shalana." Shalana kia cũng không cho phép ai trừ thừa long giả Mark nhận bà con. Sick nói: "Không lấy được tiền không có sao sao?"
"Tên kia là con nghiện. Cho hắn bao nhiêu tiền cũng bị hắn gặm hết. Số tiền kia đã sớm đi vào túi những kẻ buôn ma túy rồi. Không ai nghĩ có thể lấy lại tiền, chỉ là không thể tha cho hắn mà thôi. Ta còn cảm thấy may mắn là chuyện này kết thúc như vậy. Thế cục trên đảo Mê rất phức tạp, ta còn không biết nên đi đâu tìm hắn đây." Nanaimo nói xong liền quay đầu cùng với Lys Na tiến vào buồng nhỏ rồi.
Sick tiếp tục gặm chân gà trên boong. Cho nên nói, mục đích của Nanaimo cũng hoàn thành một cách đầy may mắn.
Sick thở dài một hơi, vậy hắn thì sao?
Tại sao Even Joseph không mang đến may mắn cho hắn?
Vừa nghĩ đã thấy Even Joseph xuất hiện. Even Joseph ngậm nửa con gà trong miệng, bò thang dây leo lên chỗ Sick.
Sick nhớ tới lời của Đại vương Agnes Morrow, nhân loại nên quý trọng ngôn ngữ hơn nữa dùng nó vào việc tốt.
Nói thật, đa số người trên cái thế giới này cho dù không hiểu Sick, Sick cảm thấy cũng không sao cả. Sick cũng không có hứng thu tìm hiểu đa số người. Có rất nhiều người cũng cùng một dạng, hiểu một có thể suy ra trăm, đi tìm hiểu cả đám người đó chỉ là lãng phí thời gian.
Nếu như nói còn có người nào đó làm hắn tò mò, rồi lại chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, đại khái chính là Even Joseph. Bọn họ có nghiệt duyên khắc sâu như thế nhưng hiểu biết lẫn nhau lại ít đến đáng thương.
Nếu như hắn nên quý trọng cơ hội nói chuyện với ai đó, vậy hẳn là Even Joseph rồi.
"Ách." Sick mở miệng nói với Even Joseph: "Muốn ngồi cùng sao?"
"Tốt." Even Joseph cười đáp.
Lúc đầu bọn họ chỉ lo gặm gà nướng, không ai nói với ai câu nào cả. Sau đó Even Joseph mở miệng trước. Hắn nói rất nhiều việc vặt trên thuyền, như là chuyện vợ chồng ngư dân nào đó, chuyện học vấn của anh một ngư dân nọ, còn có ai xuất thân nhà nông lại thành ngư dân, nhà ai làm ngư nghiệp nhiều thế hệ, ai là con cháu phú hào, đã xảy ra sự tình gì... đa số chuyện hắn nói Sick đều không biết mà có vẻ còn rành rọt hơn cả Sick ở nửa năm trên thuyền.
Sick cảm thấy hình ảnh Even Joseph lúc này giống như có chút quen thuộc. Trong một thoáng hắn nhớ về cố hương đã bị hủy diệt. Nhớ tới thời gian Sick cùng một thiếu niên sống nương tựa vào nhau sau khi mọi người trong thôn đều chết.
Lúc ấy, Sick nho nhỏ trong một căn phòng to to, hắn trốn dưới tầng tầng quần áo, ngậm miệng không nói.
Thiếu niên kia thường xuyên ở bên cạnh hắn, không ngừng trò chuyện. Cậu ta nói hôm nay tuyết rơi thế nào, chỗ nào có mầm xanh, ở nhà ai tìm được quần áo mới. Giống như dựa vào trò chuyện có thể xua đi cái lạnh, xua đi cương thi cùng tất cả sợ hãi.
Khóe miệng Sick hai mươi mốt tuổi có điểm vui vẻ lặng lẽ bò lên. Hắn xác định, hắn cùng Even Joseph, từ lúc Hắc Dạ giáo đoàn hủy diệt, thậm chí trước khi máu nhuộm đỏ thành, đã quen biết.
Trong ngày đông giá rét tuyết bay đầy trời, người lớn đều đã biến thành cương thi. Nơi thôn ấy, thiếu niên đã bảo vệ Sick bao lâu? Là cậu tìm đồ ăn, giúp hắn nhóm lửa, sửa phòng. Có lẽ chỉ có vài tuần, cũng có thể mấy tháng. Vô luận như thế nào, nếu như không có thiếu niên kia, Sick tám tuổi dựa vào mình khẳng định sống không quá vài ngày.
Nếu như Even Joseph không mang hắn ra từ trong lao, lại hợp lực với chiến hữu giúp hắn tranh thủ đặc xá, Sick mười bảy tuổi cũng sống không quá năm đó.
Hắn nên thỏa mãn. Mặc kệ bị Even Joseph cuốn vào rất nhiều phiền toái, hắn nên tiếp nhận, bồi tên kia đến cùng.
Còn yêu cầu vận may xa vời gì nữa ah.
Sick nhịn không được cười lên. Sick đột nhiên cười ra tiếng làm Even Joseph kinh ngạc nhún vai. Even Joseph hỏi: "Sao vậy? Truyền thuyết cá huy hoàng cùng người cá rất buồn cười sao?"
"Không. Ta căn bản không có nghe." Sick cười ha hả.
Even Joseph thở dài đồng thời chùn vai, lưng cũng còng lại, giả ra bộ dạng ủ rũ: "Ta biết ngay, uổng phí ta ra sức cả buổi. Được rồi, ta chỉ là muốn nói mới nói đấy."
Sick cười xong, sờ sờ cái mũi nói: "Hỏi ngươi nha."
"Cái gì?" Even Joseph nhướng mày.
"Cố hương của ngươi sau đó thế nào?"
"Cái gì như thế nào? ngươi muốn hỏi như thế nào phương diện nào?"
"Nói ví dụ, không phải có một đứa bé là Tử Linh sư sao? Vậy nhất định có cương thi do nó gọi tỉnh a? Những cương thi kia sau đó xảy ra chuyện gì?" Sick đã không thể nhớ rõ chuyện trong thôn nữa, thế nhưng mà vĩnh viễn không quên được là, thời khắc hắn ném bỏ hết thảy ra đi cùng người giáo đoàn Hắc Dạ.
Sick lúc đó gần như gọi dậy tất cả người dân trong thôn, bao hàm cha mẹ của mình. Bởi vì ôn dịch, mẹ hắn đã tắt thở, còn có cha hắn bị dã thú ăn mất nửa mặt, đều vì thiên phú của hắn bị ép bò lên.
Chính lúc hắn sợ cô độc, sợ một mình nhất đã cầu khóc, tước đoạt quyền nghỉ ngơi của bọn họ.
Sau khi biết cương thi phải đốt thành tro mới có thể an nghỉ, hắn vẫn luôn tận khả năng thu thập chuyện hắn gây ra.
Thế nhưng mà đối với những người thân của hắn, hắn lại không thể xuống tay.
Những thi thể còn lại trong đống tuyết, có người mắt đã không thể nhắm, có người mắt đã biến thành màu trắng thậm chí hóa xanh, có người bị lệch ra ngoài, có người bị lệch vào trong. Ngay cả như vậy, Sick biết, bọn họ vẫn đang nhìn Sick bé nhỏ rời đi, một màn này vẫn luôn khắc vào nội tâm Sick.
"Thanh lý rồi. Lúc đoàn kỵ sĩ đến." Even Joseph điều chỉnh tư thế, thoải mái tựa trên lan can bổ sung: "Một người cũng không để lại."
"Vậy là tốt rồi." Sick đến bây giờ mới biết được mình quan tâm chuyện này thế nào. Hắn cảm giác trong lòng có một tảng đá lớn đã rơi xuống, mà lúc trước hắn còn không biết tảng đá kia lớn đến bao nhiêu.
"Quê hương của ta, chính là Thánh Khiết Chi Thuẫn." Even Joseph nói.
Trong đầu Sick lại hiện lên cảnh sắc ngày đó... Thiếu niên đứng trong tuyết trắng, vai cùng lưng đều kéo căng, hai tay nắm chặc, mặc dù là rủ xuống, nhưng cánh tay vẫn dùng lực. Chân hơi mở rộng, dùng lực giống như tay. Cậu hơi gồng người, có cảm giác như đang mím môi, cặp mắt trừng vào người mang đi Sick, lông mi nhíu chặc bởi vì thống khổ. Đây là sợ hãi sự cô độc, hay là oán trách thế giới đã giữ cậu lại?
Sick quay đầu nhìn Even Joseph, phát hiện hắn đang cười. Nụ cười thỏa mãn mà ôn hòa.
Mặc dù đã mất đi một cái cố hương, mặc dù đã từng lẻ loi một mình, nhưng hiện tại Even Joseph đã có quê hương mới.
Có lẽ không cần quá lo cho Even Joseph, dù sao hắn còn có nhiều chiến hữu chờ hắn ở Aidonatello. Cho dù thường xuyên đối đầu với cái ác, cho dù thường xuyên bị quan viên chèn áp, vẫn có chiến hữu tiếp sức cho hắn.
"Thật muốn về nhà ah." Even Joseph duỗi lưng một cái: "đã lâu không nghe thấy phu nhân Lyle Knott mắng người, rõ ràng có chút toàn thân không đúng."
"Ta cũng muốn có một cái nhà ah." Sick cười nghĩ. Hắn thò tay cầm đùi gà, phát hiện có hai cái không thấy rồi. Thừa long giả Mark không biết từ lúc nào đã xuất hiện cũng lấy đi hai cái.
Sick kẹp chặt cái đùi gà cuối cùng, suy nghĩ: Không biết nguyện vọng của Mark là gì?
Sau khi thái dương cầu bay lên không trung, tàu Tự Do đã tạm biệt tàu Mojie. Hầu như toàn bộ thuyền viên tàu Mojie đều lên boong thuyền, gửi lời chào tạm biệt tới thuyền trưởng Nalinge và tàu Tự Do.
Vị anh hùng, người giải phóng nô lệ kia lưu cho bọn họ một cái mỉm cười, rời đi rồi, đi tiếp tục hành trình gây dựng sự nghiệp của ông.
Tàu Mojie quay đầu trở về trạm lỗ sâu (*), bọn họ bỏ ra thời gian một ngày rưỡi mới vừa tới.
Khoảng cách giữa hai thế giới không thể dùng xa gần để hình dung. Xuyên qua kẽ nứt không gian như lỗ sâu để từ một thế giới đến một thế giới khác phải bỏ ra thời gian nhiều năm, cũng có thể chỉ cần một giây đồng hồ. Chỉ cần tìm được lỗ sâu, đi vào đó, du hành giữa các thế giới có thể còn nhanh hơn ra đầu ngõ mua sữa.
Vấn đề là muốn biết lỗ sâu thông tới đâu, ngoại trừ xông xông vào, không có biện pháp khác. Có thể đi vào cũng không đảm bảo có thể đi ra, còn nhiều, rất nhiều lỗ sâu đơn hướng. Việc khai thác các tuyến lỗ sâu trên biển là cực kỳ nguy hiểm. Cho nên rất nhiều lỗ sâu đều là trạng thái "Địa điểm thông tới chưa xác định", chờ ngày nào đó ai không cẩn thận hoặc là quá dũng cảm đi vào rồi lại may mắn trở về nói cho mọi người lỗ sâu đó thông tơi đâu.
Từ biển Lạc Đường trở lại Aidonatello, lộ tuyến nhanh nhất đã biết cần một tháng, trừ khoảng thời gian ở Nocardia Manchester, còn phải vượt qua bốn cái thế giới, thông qua năm cái lỗ sâu.
Trạm lỗ sâu do cảnh sát biển quản lý, huy hiệu là cờ sáu cánh. Rất nhiều chiếc thuyền to như những thành phố di động đóng ở đây, cung cấp dịch vụ hậu cần, cũng có những thương gia làm ăn với người từ các thế giới khác. Tàu Mojie bổ sung nguyên liệu ở đây.
Cách chỗ nạp nguyên liệu có mười cái vòng xoáy. Nước không ngừng chảy vào trung tâm, nó chính là lỗ sâu.
Cảnh sát biển điều khiển những chiếc thuyền sáng màu duy trì trật tự cho các đội thuyền tiến vào lỗ sâu, cũng hướng dẫn bọn họ vị trí lỗ sâu cần tới. Hơn phân nửa số lỗ sâu cũng còn là "địa điểm thông tới chưa xác định". Bình thường cảnh sát biển sẽ giám sát các đội thuyền, không cho bọn họ tới gần lỗ sâu chưa xác định.
Nhưng hôm nay tình huống đặc thù. Hơn phân nửa cảnh sát đều đi hỗ trợ công tác bên đảo Mê. Không chỉ là xử lý hải tặc bị bắt sau trận chiến, còn có những hải tặc chạy trốn, bởi vì mất đi trạm tiếp nguyên liệu, lại vội vàng cao chạy xa bay, rất có thể sẽ tập kích đội thuyền bình thường. Công việc của cảnh sát biển trở nên dồn dập. Bộ đàm liên lạc toàn nghe nói về đảo Mê, rất nhiều người phán đoán hải vực này sẽ rối loạn một thời gian ngắn, quyết định trở về sớm hoặc tìm một chỗ đánh bắt khác để tránh nguy hiểm, thế là thuyền muốn thông qua lỗ sâu cũng trở nhiều hơn....
Bởi vì bây giờ thiếu cảnh sát biển mà thuyền muốn thông qua lại nhiều, tràng cảnh dĩ nhiên là loạn...
Nanaimo ngẩng đầu nhìn Sick, chớp chớp mắt. Lúc này hắn đã đổi một bộ quần áo pháp sư sạch sẽ, đầu đội mũ tứ giác có đỉnh thêu hoa cúc phong cách Norcadia Manchester lớn cỡ nắm tay. Áo choàng thì trên thuyền rất nhiều nhưng mũ nhất định là bị lấy ở chỗ chủ thuyền Loffi Division.
Lys Na không có quần áo để thay cho nên Nanaimo giúp Lys Na sửa lại đồ cũ. Váy đã được xẻ ra, cánh hoa trên váy được đính lên mũ để che vết bẩn, vải thừa làm bít tất. Áo khoác biến thành quần đùi có túi, những vết chỉ kép dùng để trang trí, bộ phận tiếp nối cũng được sửa cho hợp với tạo hình. Giày cũng được tân trang sáng bóng.
Lys Na đã rạng rỡ trở lại. Nàng vui vẻ một tay nâng núi đồ ăn như sắp đổ, một tay nâng một cái mâm để rượu cùng hai cái ly, ấy vậy mà vẫn có thể di chuyển giống như đang đi trên đất bằng, theo sát bên trái Nanaimo.
Bộ quần áo là công trình Nanaimo lập tức khởi công ngay sau khi đặt chân lên thuyền, kiếm được máy may, không ngủ không nghỉ để hoàn thành.
Nanaimo bị nhốt trong bụng Đại vương Agnes Morrow môt thời gian khá dài thế nhưng hắn không ngủ ngay thật sự là rất giỏi. Điều này cũng làm Sick hiểu quyết tâm muốn chăm sóc Lys Na của Nanaimo mạnh đến nhường nào.
Nanaimo nhếch miệng cười, trả lời Sick: "Tác giả tay trái cầm bút tay phải cầm bút kí nói với ta: nếu như cậu không tới Biển Lạc Đường, tập nay cậu sẽ không có đất diễn —— "
"Đã đủ rồi, đừng có nhắc tên tác giả kia. Rốt cuộc vì sao ngươi tới đây?" Sick hi vọng chứng ảo giác của Nanaimo sẽ biến mất khi hắn ngủ đủ.
"Có một đồng chí không quý trọng mạng nhỏ đã cuỗm tiền hàng trốn lên đảo Mê. Ta thay mặt người nào đó tới bắt tên kia." Nanaimo nhún vai: "Nhưng mà nghe các ngươi nói dảo Mê đã bị rồng nuốt, tên kia nếu không phải trong bụng rồng chính là trong tay cảnh sát, ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác rồi."
"Là Shalana." Shalana kia cũng không cho phép ai trừ thừa long giả Mark nhận bà con. Sick nói: "Không lấy được tiền không có sao sao?"
"Tên kia là con nghiện. Cho hắn bao nhiêu tiền cũng bị hắn gặm hết. Số tiền kia đã sớm đi vào túi những kẻ buôn ma túy rồi. Không ai nghĩ có thể lấy lại tiền, chỉ là không thể tha cho hắn mà thôi. Ta còn cảm thấy may mắn là chuyện này kết thúc như vậy. Thế cục trên đảo Mê rất phức tạp, ta còn không biết nên đi đâu tìm hắn đây." Nanaimo nói xong liền quay đầu cùng với Lys Na tiến vào buồng nhỏ rồi.
Sick tiếp tục gặm chân gà trên boong. Cho nên nói, mục đích của Nanaimo cũng hoàn thành một cách đầy may mắn.
Sick thở dài một hơi, vậy hắn thì sao?
Tại sao Even Joseph không mang đến may mắn cho hắn?
Vừa nghĩ đã thấy Even Joseph xuất hiện. Even Joseph ngậm nửa con gà trong miệng, bò thang dây leo lên chỗ Sick.
Sick nhớ tới lời của Đại vương Agnes Morrow, nhân loại nên quý trọng ngôn ngữ hơn nữa dùng nó vào việc tốt.
Nói thật, đa số người trên cái thế giới này cho dù không hiểu Sick, Sick cảm thấy cũng không sao cả. Sick cũng không có hứng thu tìm hiểu đa số người. Có rất nhiều người cũng cùng một dạng, hiểu một có thể suy ra trăm, đi tìm hiểu cả đám người đó chỉ là lãng phí thời gian.
Nếu như nói còn có người nào đó làm hắn tò mò, rồi lại chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, đại khái chính là Even Joseph. Bọn họ có nghiệt duyên khắc sâu như thế nhưng hiểu biết lẫn nhau lại ít đến đáng thương.
Nếu như hắn nên quý trọng cơ hội nói chuyện với ai đó, vậy hẳn là Even Joseph rồi.
"Ách." Sick mở miệng nói với Even Joseph: "Muốn ngồi cùng sao?"
"Tốt." Even Joseph cười đáp.
Lúc đầu bọn họ chỉ lo gặm gà nướng, không ai nói với ai câu nào cả. Sau đó Even Joseph mở miệng trước. Hắn nói rất nhiều việc vặt trên thuyền, như là chuyện vợ chồng ngư dân nào đó, chuyện học vấn của anh một ngư dân nọ, còn có ai xuất thân nhà nông lại thành ngư dân, nhà ai làm ngư nghiệp nhiều thế hệ, ai là con cháu phú hào, đã xảy ra sự tình gì... đa số chuyện hắn nói Sick đều không biết mà có vẻ còn rành rọt hơn cả Sick ở nửa năm trên thuyền.
Sick cảm thấy hình ảnh Even Joseph lúc này giống như có chút quen thuộc. Trong một thoáng hắn nhớ về cố hương đã bị hủy diệt. Nhớ tới thời gian Sick cùng một thiếu niên sống nương tựa vào nhau sau khi mọi người trong thôn đều chết.
Lúc ấy, Sick nho nhỏ trong một căn phòng to to, hắn trốn dưới tầng tầng quần áo, ngậm miệng không nói.
Thiếu niên kia thường xuyên ở bên cạnh hắn, không ngừng trò chuyện. Cậu ta nói hôm nay tuyết rơi thế nào, chỗ nào có mầm xanh, ở nhà ai tìm được quần áo mới. Giống như dựa vào trò chuyện có thể xua đi cái lạnh, xua đi cương thi cùng tất cả sợ hãi.
Khóe miệng Sick hai mươi mốt tuổi có điểm vui vẻ lặng lẽ bò lên. Hắn xác định, hắn cùng Even Joseph, từ lúc Hắc Dạ giáo đoàn hủy diệt, thậm chí trước khi máu nhuộm đỏ thành, đã quen biết.
Trong ngày đông giá rét tuyết bay đầy trời, người lớn đều đã biến thành cương thi. Nơi thôn ấy, thiếu niên đã bảo vệ Sick bao lâu? Là cậu tìm đồ ăn, giúp hắn nhóm lửa, sửa phòng. Có lẽ chỉ có vài tuần, cũng có thể mấy tháng. Vô luận như thế nào, nếu như không có thiếu niên kia, Sick tám tuổi dựa vào mình khẳng định sống không quá vài ngày.
Nếu như Even Joseph không mang hắn ra từ trong lao, lại hợp lực với chiến hữu giúp hắn tranh thủ đặc xá, Sick mười bảy tuổi cũng sống không quá năm đó.
Hắn nên thỏa mãn. Mặc kệ bị Even Joseph cuốn vào rất nhiều phiền toái, hắn nên tiếp nhận, bồi tên kia đến cùng.
Còn yêu cầu vận may xa vời gì nữa ah.
Sick nhịn không được cười lên. Sick đột nhiên cười ra tiếng làm Even Joseph kinh ngạc nhún vai. Even Joseph hỏi: "Sao vậy? Truyền thuyết cá huy hoàng cùng người cá rất buồn cười sao?"
"Không. Ta căn bản không có nghe." Sick cười ha hả.
Even Joseph thở dài đồng thời chùn vai, lưng cũng còng lại, giả ra bộ dạng ủ rũ: "Ta biết ngay, uổng phí ta ra sức cả buổi. Được rồi, ta chỉ là muốn nói mới nói đấy."
Sick cười xong, sờ sờ cái mũi nói: "Hỏi ngươi nha."
"Cái gì?" Even Joseph nhướng mày.
"Cố hương của ngươi sau đó thế nào?"
"Cái gì như thế nào? ngươi muốn hỏi như thế nào phương diện nào?"
"Nói ví dụ, không phải có một đứa bé là Tử Linh sư sao? Vậy nhất định có cương thi do nó gọi tỉnh a? Những cương thi kia sau đó xảy ra chuyện gì?" Sick đã không thể nhớ rõ chuyện trong thôn nữa, thế nhưng mà vĩnh viễn không quên được là, thời khắc hắn ném bỏ hết thảy ra đi cùng người giáo đoàn Hắc Dạ.
Sick lúc đó gần như gọi dậy tất cả người dân trong thôn, bao hàm cha mẹ của mình. Bởi vì ôn dịch, mẹ hắn đã tắt thở, còn có cha hắn bị dã thú ăn mất nửa mặt, đều vì thiên phú của hắn bị ép bò lên.
Chính lúc hắn sợ cô độc, sợ một mình nhất đã cầu khóc, tước đoạt quyền nghỉ ngơi của bọn họ.
Sau khi biết cương thi phải đốt thành tro mới có thể an nghỉ, hắn vẫn luôn tận khả năng thu thập chuyện hắn gây ra.
Thế nhưng mà đối với những người thân của hắn, hắn lại không thể xuống tay.
Những thi thể còn lại trong đống tuyết, có người mắt đã không thể nhắm, có người mắt đã biến thành màu trắng thậm chí hóa xanh, có người bị lệch ra ngoài, có người bị lệch vào trong. Ngay cả như vậy, Sick biết, bọn họ vẫn đang nhìn Sick bé nhỏ rời đi, một màn này vẫn luôn khắc vào nội tâm Sick.
"Thanh lý rồi. Lúc đoàn kỵ sĩ đến." Even Joseph điều chỉnh tư thế, thoải mái tựa trên lan can bổ sung: "Một người cũng không để lại."
"Vậy là tốt rồi." Sick đến bây giờ mới biết được mình quan tâm chuyện này thế nào. Hắn cảm giác trong lòng có một tảng đá lớn đã rơi xuống, mà lúc trước hắn còn không biết tảng đá kia lớn đến bao nhiêu.
"Quê hương của ta, chính là Thánh Khiết Chi Thuẫn." Even Joseph nói.
Trong đầu Sick lại hiện lên cảnh sắc ngày đó... Thiếu niên đứng trong tuyết trắng, vai cùng lưng đều kéo căng, hai tay nắm chặc, mặc dù là rủ xuống, nhưng cánh tay vẫn dùng lực. Chân hơi mở rộng, dùng lực giống như tay. Cậu hơi gồng người, có cảm giác như đang mím môi, cặp mắt trừng vào người mang đi Sick, lông mi nhíu chặc bởi vì thống khổ. Đây là sợ hãi sự cô độc, hay là oán trách thế giới đã giữ cậu lại?
Sick quay đầu nhìn Even Joseph, phát hiện hắn đang cười. Nụ cười thỏa mãn mà ôn hòa.
Mặc dù đã mất đi một cái cố hương, mặc dù đã từng lẻ loi một mình, nhưng hiện tại Even Joseph đã có quê hương mới.
Có lẽ không cần quá lo cho Even Joseph, dù sao hắn còn có nhiều chiến hữu chờ hắn ở Aidonatello. Cho dù thường xuyên đối đầu với cái ác, cho dù thường xuyên bị quan viên chèn áp, vẫn có chiến hữu tiếp sức cho hắn.
"Thật muốn về nhà ah." Even Joseph duỗi lưng một cái: "đã lâu không nghe thấy phu nhân Lyle Knott mắng người, rõ ràng có chút toàn thân không đúng."
"Ta cũng muốn có một cái nhà ah." Sick cười nghĩ. Hắn thò tay cầm đùi gà, phát hiện có hai cái không thấy rồi. Thừa long giả Mark không biết từ lúc nào đã xuất hiện cũng lấy đi hai cái.
Sick kẹp chặt cái đùi gà cuối cùng, suy nghĩ: Không biết nguyện vọng của Mark là gì?
Sau khi thái dương cầu bay lên không trung, tàu Tự Do đã tạm biệt tàu Mojie. Hầu như toàn bộ thuyền viên tàu Mojie đều lên boong thuyền, gửi lời chào tạm biệt tới thuyền trưởng Nalinge và tàu Tự Do.
Vị anh hùng, người giải phóng nô lệ kia lưu cho bọn họ một cái mỉm cười, rời đi rồi, đi tiếp tục hành trình gây dựng sự nghiệp của ông.
Tàu Mojie quay đầu trở về trạm lỗ sâu (*), bọn họ bỏ ra thời gian một ngày rưỡi mới vừa tới.
Khoảng cách giữa hai thế giới không thể dùng xa gần để hình dung. Xuyên qua kẽ nứt không gian như lỗ sâu để từ một thế giới đến một thế giới khác phải bỏ ra thời gian nhiều năm, cũng có thể chỉ cần một giây đồng hồ. Chỉ cần tìm được lỗ sâu, đi vào đó, du hành giữa các thế giới có thể còn nhanh hơn ra đầu ngõ mua sữa.
Vấn đề là muốn biết lỗ sâu thông tới đâu, ngoại trừ xông xông vào, không có biện pháp khác. Có thể đi vào cũng không đảm bảo có thể đi ra, còn nhiều, rất nhiều lỗ sâu đơn hướng. Việc khai thác các tuyến lỗ sâu trên biển là cực kỳ nguy hiểm. Cho nên rất nhiều lỗ sâu đều là trạng thái "Địa điểm thông tới chưa xác định", chờ ngày nào đó ai không cẩn thận hoặc là quá dũng cảm đi vào rồi lại may mắn trở về nói cho mọi người lỗ sâu đó thông tơi đâu.
Từ biển Lạc Đường trở lại Aidonatello, lộ tuyến nhanh nhất đã biết cần một tháng, trừ khoảng thời gian ở Nocardia Manchester, còn phải vượt qua bốn cái thế giới, thông qua năm cái lỗ sâu.
Trạm lỗ sâu do cảnh sát biển quản lý, huy hiệu là cờ sáu cánh. Rất nhiều chiếc thuyền to như những thành phố di động đóng ở đây, cung cấp dịch vụ hậu cần, cũng có những thương gia làm ăn với người từ các thế giới khác. Tàu Mojie bổ sung nguyên liệu ở đây.
Cách chỗ nạp nguyên liệu có mười cái vòng xoáy. Nước không ngừng chảy vào trung tâm, nó chính là lỗ sâu.
Cảnh sát biển điều khiển những chiếc thuyền sáng màu duy trì trật tự cho các đội thuyền tiến vào lỗ sâu, cũng hướng dẫn bọn họ vị trí lỗ sâu cần tới. Hơn phân nửa số lỗ sâu cũng còn là "địa điểm thông tới chưa xác định". Bình thường cảnh sát biển sẽ giám sát các đội thuyền, không cho bọn họ tới gần lỗ sâu chưa xác định.
Nhưng hôm nay tình huống đặc thù. Hơn phân nửa cảnh sát đều đi hỗ trợ công tác bên đảo Mê. Không chỉ là xử lý hải tặc bị bắt sau trận chiến, còn có những hải tặc chạy trốn, bởi vì mất đi trạm tiếp nguyên liệu, lại vội vàng cao chạy xa bay, rất có thể sẽ tập kích đội thuyền bình thường. Công việc của cảnh sát biển trở nên dồn dập. Bộ đàm liên lạc toàn nghe nói về đảo Mê, rất nhiều người phán đoán hải vực này sẽ rối loạn một thời gian ngắn, quyết định trở về sớm hoặc tìm một chỗ đánh bắt khác để tránh nguy hiểm, thế là thuyền muốn thông qua lỗ sâu cũng trở nhiều hơn....
Bởi vì bây giờ thiếu cảnh sát biển mà thuyền muốn thông qua lại nhiều, tràng cảnh dĩ nhiên là loạn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook