Nhất túc tham hoan (một đêm hoan ái) kết cục chính là, trọn đời không được siêu thoát!

Lãnh Tà Dương dựa vào khuôn ngực trần của Lãng Tà, ngay cả tay một chút cũng lười động, Lãng Tà một tay ôm hắn, một tay ôn nhu vuốt ve trên thắt lưng đang đau nhức của hắn. Lãnh Tà Dương thoải mái phát ra một tiếng thở dài.

“Đỡ hơn chút nào không Tà Dương?” Lãng Tà xem xét người đang nằm trong lòng mình, lại phát hiện hắn ánh mắt hơi hơi mị, không nhúc nhích.

“Mệt chết người!” Tinh mâu nửa mở, Lãnh Tà Dương ai oán trừng mắt liếc nhìn Lãng Tà một cái, “Cũng không nhìn xem là ai làm hại! Đáng giận!”

Lãng Tà mỉm cười, càng ôm chặt lấy người trong lòng.

Hồi lâu, Lãnh Tà Dương mới nghe được mấy thanh âm không thể nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến: “Chúng ta, cứ như vậy đi xuống đi!”

“Ý tứ gì?!” Lãnh Tà Dương vội vàng chuyển động thân thể, “Cái gì kêu cứ như vậy?! Muốn ta trở thành nam sủng của ngươi quá ── a!” Hắn vội vàng hít vào, chỉ là bởi vì động đến miệng vết thương ở chỗ khó có thể nói ra! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia thoáng trắng xanh, Lãng Tà đau lòng vội vàng đè hắn xuống, nói: “Ngươi không cần gấp, ta không phải có ý kia!”

“Vậy ngươi có ý tứ gì?!” Lãnh Tà Dương dùng sức đẩy tay hắn ra, oán hận nói, “Quả nhiên ngươi là tên lang tâm cẩu phế, ăn sạch sẽ liền trở mặt, chán ghét, ta chán ghét ngươi! Biến đi cho ta!”

Lãng Tà nóng lòng ngăn chận thân thể lộn xộn cùng hai tay đang quơ quào của hắn, cuối cùng để đơn giản toàn bộ thân thể đều đè lên! Lãnh Tà Dương kêu lên một tiếng đau đớn, nhúc nhích không được, tức giận quay đầu sang một bên. Lãng Tà giải thích: “Ta căn bản là không phải có ý tứ kia! Tà Dương ngươi hiểu lầm! Chính là…… Ngươi có biết rằng ta sẽ không biểu đạt tình cảm của mình ───”

“Ta không biết!”

“Tà Dương! Ta chỉ là muốn nói, ta nguyện ý vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ngươi!” Kéo mặt người bên dưới đối diện với chính mình, Lãng Tà dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn hắn

“Ngươi nguyện ý ta cũng không nguyện ý!” Lãnh Tà Dương gương mặt đỏ ửng không không chịu thua kém, hắn nhỏ giọng nói thầm.

“Nói cái gì thế tiểu hoại đản (Qt ca dịch là tiểu bại hoại)!” Lãng Tà chăm chú nhìn hắn, rồi mới lộ ra nụ cười tà ác! Lãnh Tà Dương thầm kêu không ổn, vừa muốn đứng lên lại bị đè xuống! Ma trảo của Lãng đã muốn bắt đầu tàn sát bừa bãi các chỗ mẫn cảm trên thân thể hắn!

“Ha ha…… Hỗn đản…… Ha……” Chết tiệt, dám xài đê tiện chiêu! Lãnh Tà Dương một mặt tránh né công kích vô xử bất tại một mặt mệt đắc thở hồng hộc! Cười đến mức thượng khí bất tiếp hạ khí! Chết tiệt, tối hôm qua bị gây sức ép một phen, tên gia khỏa này sớm đã phát hiện những chỗ mẫn cảm của mình, Lãng Tà đang nhìn dung nhan nguyên bản tái nhợt của Lãnh Tà Dương vì một phe loạn động của mình mà khuôn mặt thoáng ửng đỏ, lúc này mới đột nhiên phẫn nộ thu tay lại, đặt trán mình lên trán đối phương nói: “Gả cho ta đi!”

Lãnh Tà Dương ra vẻ nghiêm túc: “Ta suy nghĩ một chút.”

“Bóp chết ngươi a!” Lãng Tà vừa yêu vừa hận xoa bóp chóp mũi hắn.

Lãnh Tà Dương cười hắc hắc: “Đương nhiên, hầu môn nhất nhập thâm tự hải mà, huống chi lại là Cảnh Dương Vương phủ của ngươi! Đây chính là nhất kiện sự tình cần thận trọng! Dù sao Lãnh đại công tử ta cả đời mới có duy nhất một lần như vầy! Giá hay không giá đây a (ý bạn Dương là có nên lấy chồng hay không), thật sự là buồn rầu a!”

“Tiểu hoại đản! Vẫn chưa biết điều a?!” Lãng Tà mắt nhíu lại, ý đồ lần thứ hai vươn ma thủ.

Lãnh Tà Dương thấy thế vội vàng nhất tay đầu hàng: “Ta sợ ngươi! Ta giá (lấy) a!”

“Nói sớm không phải tốt hơn sao?!” Thương xót hôn lên trán hắn, Lãng Tà xoay người ngồi xuống, rồi mới bắt đầu tính toán, “Chuyện này cấp thái hậu một cái cái tín nhân là được rồi, tên hoàng đế hồ đồ kia không biết cũng được, đương nhiên, phải thông tri mẫu thân, nàng chính là người chủ hôn, còn có chính là, thê tử của Lãng Tà ta, đương nhiên là phải uy phong bát diện (uy phong tứ phương tám hướng) quang minh chính đại mà thú chính môn, tốt nhất hiện tại nên thông tri quản gia đi chọn ngày……”

“Lãng Tà……”

“Tháng nầy có phải là quá sớm hay không?! Tháng sau như thế nào?! Thây kệ, đêm dài lắm mộng! Việc này vẫn là sớm lo liệu nên kết thúc sớm thật sớm……”

“Lãng Tà!” Lãnh Tà Dương dùng sức lây lây thân thể đối phương, mới khiến cho hồn của Lãng Tà cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, “Ta hỏi ngươi!”

“Nói!”

“Ngươi có mẫu thân?!”

“Đương nhiên, mọi người đều do nương sinh ra! Ta có mẫu thân bộ kỳ quái lắm sao?!” Lãng Tà ánh mắt quái dị nhìn Lãnh Tà Dương, rồi sau đó vẻ mặt giả hưng phấn, làm cho y cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

“Ngươi có mẫu thân a……” Lãnh Tà Dương thì thào tự nói, “Nói cách khác đó chính là chướng ngại vật cường đại nhất trong truyền thuyết của hai người diễn viên! Ha hả, cái loại người này bình thường chính là loại nhân vật ương ngạnh bổng đả uyên ương mềm không muốn cứng cũng không chịu a, khiến cho diễn viên trải qua thiên tân vạn khổ nhận hết tương tư dày vò cuối cùng khiến cho hai diễn viên chính xung đột phản bội rồi ly khai nhau! Oa, nhớ tới liền thấy hưng phấn nha, người ta muốn giao thủ cư nhiên chính là loại người này a!” Từ từ, tựa hồ quên đi cái gì đó, Lãnh Tà Dương ngẩng đầu, chờ đợi hỏi: “Nàng…… Còn khoẻ mạnh chứ?”

“Đương nhiên! Cái tên khỏa bổn não đại (đầu óc chậm chạp ngốc nghếch) ngươi rốt cuộc là nghĩ cái gì a!” Lãng Tà nhìn vào con ngươi rạng rỡ sinh huy kia, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, y nguyên lai, một chút cũng không thể hiểu được người này a……

Phụ thân của Lãng Tà năm đó chinh chiến sa trường đã chết trong chiến trận, mà mẹ của y sau khi trượng phu mất đi, hàng năm vẫn lên núi ăn chay niệm phật. Trên cơ bản, nếu trong hoàng tộc không có phát sinh đại sự gì thì chắc cũng sẽ không bước ra khỏi ni cô am trên ngọn núi cao kia nửa bước, nhưng tình huống lần này không phải là nhỏ, bởi vì đứa con độc nhất của nàng, hương hỏa cuối cùng của gia môn bọn họ, cư nhiên lại nghênh thú (cưới vợ) một người nam nhân, hơn nữa tin tức này đã sớm huyên huyên ồn ào khiến dư luận náo loạn xôn xao!

Nhìn nữ nhân trung niên 40 tuổi không đến phong vận dư âm hiền lành phú quý trang nghiêm được nhược can nha đầu cùng người hầu vây quanh lúc tiến vào, Lãnh Tà Dương đánh một cái ngáp, hắn nuôi dưỡng thế lực đã lâu, đã sớm đợi vị Vương phi này đại giá! Nghe nói vị Vương phi này xuất thân từ thượng thư phủ, từ nhỏ đã chịu phong kiến giáo dục nghiêm khắc, đối với loại chuyện thành thân giữa nam nhân cùng nam nhân phải là phi thường bài xích, nhất là khi nghe nói Lãng Tà từ nhỏ đã có một vị hôn thê là công chúa hiện đang ở trong hoàng cung, trong lòng hưng phấn muốn chết! Hắn sắp gặp phải ái luyến khảm khả nhất sinh a (tình yêu trắc trở ghập ghềnh lưu luyến cả đời)…… Ha ha…..

“Mẫu thân!” Lãng Tà cung kính tiến lên, từ trên mã xa nâng đỡ nương của mình bước xuống, đối người đang ăn chân gà phía sau mình nói, “Tà Dương, còn không mau lại đây kiến quá mẫu thân đại nhân!”

Lãnh Tà Dương quay qua quay lại giằng co nửa ngày mới ôm lấy chân gà tiến lên phía trước miệng nhai thịt gà lẩm bẩm phát ra thanh âm mơ hồ không rõ: “Bái kiến Vương phi nương nương!” Động tác của mình càng thô lỗ càng không lễ phép sẽ càng làm cho vị Vương phi lớn lên trong quy củ này không chịu để yên, hơn nữa lưu cho nàng ấn tượng đầu tiên càng kém, lộ trình luyến ái của mình sẽ càng thêm khúc chiết! Nghĩ đến đây, Lãnh Tà Dương nhất thời hưng phấn kích động khó có thể kiềm lại, thế là lại hung hăng cắn đầy một mồm chân gà!

Ở phía sau hắn, nha hoàn nô bộc người hầu đầu đầy hắc tuyến vì hắn lo lắng đề phòng! Lãng Tà lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý đồ thay hắn biện giải hai câu cùng lão bà: “Mẫu thân, hắn chính là có chút tham ăn…… Ách, cái kia, người xem hắn gầy như thế này, chính là trước kia chưa từng ăn qua thứ gì hảo, cho nên hiện tại ta nghĩ nên để hắn bồi bổ……”

“Bổ thân thể ăn chân gà hữu dụng sao?” Không hổ là Vương phi a! Một từ đánh ngay yếu điểm. Vương phi nhìn nhìn Lãnh Tà Dương bộ dáng như lang thôn hổ yết (cắn nuốt như hổ sói), thở dài lắc lắc đầu.

Sau đó, Vương phi quay đầu nói với nha đầu thường niên vẫn hầu hạ bên người: “Phái người đi đón Hoán Nính công chúa xuất cung ra ngoài ngoạn vài ngày.”

“Là!”

Lãnh Tà Dương kinh hãi, ngay từ đầu đã xuất kích mạnh mẽ như thế?! Hoán Nính công chúa kia chính là con dâu tương lai trên danh nghĩa của nàng mà! Đó chính là cái tên chính tông đứng đầu trong danh sách tình địch của mình! Cái này, là mình lấy một địch hai…… Ân, lộc tử thùy thủ (nai chết trong tay ai), mở màn, Vương phi bỏ lại mọi người, phù liễu nha đầu nâng tay nàng hướng vào vương phủ. Đi theo nàng phía sau, Lãng Tà trừng mắt liếc Lãnh Tà Dương một cái, nhưng vẫn là nhịn không được tiến lại liếm liếm khóe môi ai đó, cướp đi một miếng thịt gà, dặn dò: “Ngươi không nên ăn uống như thế này nữa a?! Mẫu thân hội mất hứng!”

“Lời này nên là ta nói đi!” Lãnh Tà Dương đồng dạng trừng lại, “Ta ăn chân gà của ta, ngươi tới xem cái gì náo nhiệt?! Đại ── hiếu ── tử ──!”

Mỗi người đều biết, Cảnh Dương Vương gia Lãng Tà nghiêm nghị hỉ nộ bất định hơn nữa phệ sát thành tánh, nhưng mà, đối với mẫu thân của mình chính là kính ái vô cùng! Lấy phương diện hiếu thuận mà nói, y là vô khả thao dịch! Lãng Tà cũng không phải không biết Lãnh Tà Dương đang cáu kỉnh, thời điểm biết được y có một vị hôn thê, hắn tức giận ném bể vài cái bình hoa! Y buồn cười búng búng cái trán của hắn, nói: “Được rồi, đừng nóng giận! Để ta kêu trù tử (đầu bếp) làm vài món hảo ăn cấp ngươi!”

“Ân!” Lãnh Tà Dương ánh mắt chợt lóe, ngoan ngoãn gật gật đầu sau lại ngẩng đầu, ngọt ngào nói, “Kia, hôn nhẹ!”

Lãng Tà cầu còn không được! Cúi đầu lập tức cho hắn một cái hôn thật sâu. Gia nô bình thường nhìn quen không trách đều xem đó như phong cảnh mà hân thưởng (vui vẻ ngắm nhìn), mà cái người mới trở về lại tròn mắt xem hai người như là xem quái vật không coi ai ra gì.

“Tà nhi!” Một cái thanh âm uy nghiêm vang lên! Gián đoạn khoảng khắc ngọt ngào của hai người, Lãng Tà quay đầu lại, nhìn thấy chính là ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang đầy vẻ trách móc nặng nề của mẫu thân đại nhân y.

Lãng Tà lập tức hiểu được gian kế của Lãnh Tà Dương, y xuất thủ hung hăng nhéo ngay thắt lưng hắn, cười mắng: “Tiểu hoại đản!” Rồi mới, vội vàng đuổi theo lão bà nương của y!

Lãnh Tà Dương đau đến xuy nha liệt chủy, không ngừng xoa xoa thắt lưng của mình, cái tên đáng bị ngàn đao phanh thây kia ra tay cũng ác thật! Bất quá chỉ là muốn kích thích kích thích mẫu thân đại nhân thân ái của y thôi, ra tay như vậy là muốn khiến mình tàn phế sao?! Đáng giận nam nhân!

Thach Lựu đang đứng một bên vội vàng chạy lại đỡ hắn, nhỏ giọng khuyên bảo: “Công tử, ngài cũng đừng rước phiền phức đến cho Vương gia! Vương phi nương nương chính là người trọng yếu nhất của Vương gia. Người a, nếu muốn tiến vào cánh cửa Vương phủ, trước hết phải qua một ải của nàng! Đừng đối đầu với nương nương!”

“Thiết!” Lãnh Tà Dương khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục ăn chân gà, hung hăng cắn xuống, mới phát giác chỗ răng nanh hơi đau! Nhìn kỹ, trong tay chỉ còn lại có một cái xương gà trụi lủi! A? Thịt gà chạy đi đâu rồi?!

Lãnh Tà Dương rất nhanh liền phát hiện ý kiến của hắn và Vương phi bất đồng đến mức độ nào. Vương phi là một người hết lòng hướng phật, hàng năm ăn chay, một chút cũng không chạm vào thức ăn mặn! Mà Lãnh Tà Dương, nếu không có thịt cá hầu hạ cũng là kiên quyết không động đũa! Cho nên, thức ăn trên trác tử (bàn ăn cơm) liền có chút quái dị! Phân nửa trác tử bên Vương phi tất cả đều là rau xanh cây cải củ, còn phân nửa trác tử bên Lãnh Tà Dương tất cả đều là hải sâm bảo muối! Bên này nhìn bên kia đã thấy ngán, bên kia xem bên này cũng ăn không vô! Lãng Tà ngồi ở giữa, đồ ăn cũng không dám gắp một chút, Vương gia đáng thương ngày thường uy phong lẫm lẫm nay chỉ có thể ăn cơm trắng!

Vài ngày tiếp theo! Lãnh Tà Dương cuối cùng nghĩ lại cho qua, tựa hồ vẫn chính là do mình đi gây phiền toái với bên kia, còn vị Vương phi kia chỉ là hoàn toàn bất động thanh sắc, đối hắn chẳng quan tâm! Không hổ là người ăn muối còn nhiều hơn mình ăn cơm, quả là một nhân vật lợi hại, Lãnh Tà Dương kết luận

Vào ngày thứ năm toàn bộ Cảnh Dương Vương phủ phiêu đãng trong một bầu không khí quái dị, cũng chính là lúc mặt trời mọc khi Vương phi trở về, trận này vô liêu vô thanh nhưng làm cho người ta phi thường không thể tưởng tượng cảm nhận được chiến tranh đã đến hồi gay cấn.

Nguyên nhân là vào giữa trưa của một năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, Vương phi nương nương đang ăn một đĩa rau xanh, sau đó, chỉ thấy Lãnh Tà Dương ngồi đối diện nàng giơ tay chém xuống, một con lý ngư (cá chép) còn sống lập tức chết tươi, đầu cá cứ thế bay ra, máu tươi ba thước! Trong khoảnh khắc đó, mọi người sửng sốt, ngay cả người khởi xướng là Lãnh Tà Dương cũng thoáng sững sờ, đao công của hắn, không đến nỗi……

“Tà Dương! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?!” Nhìn mẫu thân của mình trên mặt loang lổ vết máu, Lãng Tà không thể nhịn được nữa cuối cùng vỗ cái bàn làm rõ lập trường tức khắc chỉ ra chiến trận lần này là Lãnh Tà Dương một mình đấu với Vương phi.

Lãnh Tà Dương cũng không dự đoán được chính mình gần đây gây ra rất nhiều sự tình đến vậy, chỉ là có chút luống cuống chân tay cúi thấp đầu, gắt gao cắn môi của mình.

Nhìn nha hoàn đem y phục của mẫu thân thay đổi, lau sạch mặt, nàng thế nhưng lại không có một chút ý tứ tức giận. Lãng Tà cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu trách cứ: “Ngươi mấy ngày nay rốt cuộc là muốn nháo cái gì a?! Mau hướng mẫu thân đại nhân giải thích!…… Tà Dương!!”

Lãnh Tà Dương ngẩng đầu hai mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nức nở hai câu, xông ra ngoài chạy mất! “Mẫu thân…… Thực xin lỗi…… Ta đi xem hắn, hắn mấy ngày nay có điểm gì là lạ, hy vọng người tha thứ!” Tâm tư Lãng Tà đều bị bộ dáng ủy khuất cùng thương tâm vừa rồi của Lãnh Tà Dương rung động, không kịp nhiều lời, liền lập tức đuổi theo!

Nếu y vừa rồi không có nghe sai, Tà Dương nói chính là, khi dễ ta không có nương……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương