Trên lễ đường, Lục Dĩ Hàng và Mộ Ngữ Nhiễm đứng đối diện với nhau, ở bên cạnh chính là một vị mục sư.

Ông cười nhẹ, nâng mắt nhìn về phía anh:
"Con có đồng ý cưới người đang đứng trước mặt con đây về làm vợ không? Dù giàu có hay nghèo khổ, dù ốm đau hay khoẻ mạnh, con cũng sẽ chỉ yêu và chung thủy với một mình cô ấy, tuyệt đối không lừa gạt, con có đồng ý không?"
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt mang theo sự kiên định cùng thâm tình: "Con đồng ý."
"Được." Mục sư gật nhẹ đầu, sau đó quay sang nhìn cô:
"Con gái, con có đồng ý cưới người đàn ông đang đứng trước mặt con đây làm chồng hay không? Dù giàu có hay nghèo khổ, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, con cũng sẽ chỉ yêu và chung thủy với một mình cậu ấy, tuyệt đối không phản bội.

Con có đồng ý không?"
Đôi mắt cô đỏ hoe, gật gật đầu: "Dạ, con đồng ý."
"Được rồi, vậy hai con có thể trao nhẫn cưới cho nhau."
Lục Dĩ Hàng bước đến nắm lấy tay Mộ Ngữ Nhiễm, sau đó lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Cô mỉm cười hạnh phúc, cũng đeo nhẫn lại cho anh.
Bên dưới mọi người nhốn nháo, bắt đầu hò hét:
"Hôn đi! Hôn đi!"
Mộ Ngữ Nhiễm có chút xấu hổ, không dám làm hành động gì.

Còn Lục Dĩ Hàng thì lại chiều theo ý bọn họ, rất tự nhiên mà luồn một tay ra phía sau giữ lấy gáy cô, tay còn lại ôm lấy hông cô rồi cúi đầu xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
Hai người trước đó đã bàn bạc với nhau, quyết định sẽ đi hưởng tuần trăng mật tại Pháp.


Nhưng vì lí do đang bụng mang dạ chửa, Sầm Yên nhất quyết không đồng ý cho hai vợ chồng trẻ sang đó.
Bà rất tức giận, giọng điệu gay gắt nói với Lục Dĩ Hàng: "Sao lại phải sang tận Pháp để hưởng tuần trăng mật? Tiểu Nhiễm đang mang thai, cơ thể sẽ rất khó chịu, ngồi máy bay mất nửa ngày con bé có chịu nổi không? A Hàng, con phải nghĩ cho vợ và con của con chứ!"
"Được rồi, con biết rồi.

Bọn con sẽ tìm chỗ khác, mẹ yên tâm đi." Anh vỗ vỗ lưng Sầm Yên xem như an ủi, sau đó lại cùng Mộ Ngữ Nhiễm tiếp tục tìm một địa điểm khác.
Sầm Yên vẫn chưa hết lo lắng, nói thêm:
"Ở trong nước thiếu gì chỗ đẹp, còn nếu các con muốn ra nước ngoài, vậy thì tìm ở trong khu vực Châu á đi.

Chứ sang tận bên Pháp, mẹ không yên lòng nổi."
Cuối cùng, nơi mà hai người sẽ đến hưởng tuần trăng mật là tại Đà Lạt ở Việt Nam.
Nơi này được mệnh danh là thành phố ngàn hoa, cực kỳ đẹp và nổi tiếng ở khu vực Đông Nam Á.
Lúc hai người đến nơi, vừa hay là thời điểm mùa đông cho nên nhiệt độ xuống rất thấp, lạnh hơn thành phố A rất nhiều.
Lục Dĩ Hàng một tay kéo vali, tay còn lại dắt theo Mộ Ngữ Nhiễm đi đến chỗ quầy tiếp tân trong khách sạn.

Anh dừng lại, sau đó móc từ trong ví ra một số giấy tờ cùng thẻ căn cước, đưa cho nữ tiếp tân:
"Chúng tôi muốn đặt một phòng."
Mộ Ngữ Nhiễm liếc anh một cái, cảm giác lần đầu nghe anh bắn tiếng Anh cũng không tệ.
Nữ tiếp tân ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt có chút phiếm hồng: "Anh đợi một lát."
Một lúc sau, cô ấy trả lại giấy tờ và đưa một chiếc thẻ phòng cho Lục Dĩ Hàng: "Phòng 215, tầng ba."
"Được, cảm ơn."
Vừa bước vào phòng, Mộ Ngữ Nhiễm lập tức đi đến ngả lưng xuống giường, nhắm mắt thở dài một cái: "Mệt chết em mất!"
Anh cởi áo khoác treo lên giá, rồi nhấc chân đi về phía cô.

Anh cúi người, chống tay xuống hai bên cạnh vai cô, sau đó rũ mắt nhìn người trước mặt:
"Em vất vả rồi."
"Không sao." Cô choàng hai tay vào cổ anh, mỉm cười:
"Chỉ cần người ở bên cạnh là anh, em đã rất hạnh phúc rồi."
"Ừm." Lục Dĩ Hàng cúi đầu, chống khuỷu tay xuống rồi luồn các ngón tay vào tóc Mộ Ngữ Nhiễm.

Anh giữ lấy đầu cô, khẽ mút nhẹ hai cánh môi xinh đẹp kia.
Cô cũng ôm chặt lấy anh, bắt đầu đáp trả lại.

Cô hé răng, đưa lưỡi vào miệng anh khiêu khích.
Anh thu một tay lại, vén vạt áo bên trong của cô lên, sau đó lần mò từ bụng lên phía trên.
"Ưm..." Cảm nhận được bàn tay anh không ngừng xoa nắn đầu ti, Mộ Ngữ Nhiễm khẽ rên rỉ, toàn thân bắt đầu có phản ứng.

Phía bên dưới, hạ bộ của Lục Dĩ Hàng sớm đã ***** ****, đụng vào người cô khiến cô có chút đỏ mặt:
"Anh, anh muốn làm hả?"
"Em không muốn sao?" Anh vẫn nhắm mắt, khẽ hôn xuống cổ Mộ Ngữ Nhiễm, giọng điệu thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu.
Cô nuốt nước miếng, còn chưa kịp nói thì cái bụng đã kêu lên ọc ọc.
Anh mở mắt, cười cười rồi véo má cô: "Đói rồi phải không? Chúng ta đi ăn cơm nhé?"
"...!Vâng."
Buổi tối, cô tắm xong liền trèo lên giường cuốn chăn, mặc dù trong phòng có điều hoà, nhưng khí trời lạnh lẽo ở bên ngoài vẫn có thể len lỏi vào bên trong được.
Một lúc sau, cô thò đầu ra ngoài, với lấy cái điện thoại ở trên kệ đầu giường xuống nghịch.

Cô mở tin tức, nhìn thấy một tin cực kỳ hot xuất hiện ở trang đầu:
Hứa Đồng - Con dâu cả Phó gia, vợ của tổng giám đốc Kim tiền Phó thị Phó Cận Niên lộ loạt ảnh khoả thân, khiêu dâm trên mạng xã hội.
Mộ Ngữ Nhiễm mở to mắt, cảm thấy có chút khó tin.

Cô nhấp vào xem thử, quả nhiên là có một loạt ảnh trần như nhộng của Hứa Đồng ở trong đó.

Những nơi nhạy cảm tuy đã được làm mờ, nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy được, cô ta thực sự đã khỏa thân.
Khuôn mặt của Hứa Đồng không được che lại, thậm chí bức nào bức nấy đều chụp rất rõ ràng.

Cô ta khép hờ mắt, dáng vẻ cùng tư thế trông vô cùng lẳng lơ.
Mộ Ngữ Nhiễm nhíu mi, cảm thấy cô ta không đến mức thích khoe khoang cơ thể trần trụi như vậy, bộ dạng giống như, là bị người khác hãm hại.
Lục Dĩ Hàng vừa từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy mi tâm cô nhíu chặt, hai lông mày sắp dính lại với nhau thì có chút hiếu kì:
"Em sao thế?"
Cô liếc mắt về phía anh, ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Lại đây."
"Ừm, có chuyện gì?" Anh đi đến, đang định vươn tay giúp cô lau tóc thì trước mặt bị dí một cái màn hình điện thoại.

"Anh xem xem, chuyện này là sao hả? Để ảnh khoả thân của vợ tràn lan trên mạng xã hội cho bàn dân thiên hạ xem, Phó Cận Niên có phải là đàn ông hay không?"
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: "Sao em lại hỏi anh chứ?"
"Anh ta là bạn thân của anh còn gì?"
"Ừ thì bạn thân, nhưng thân ai nấy lo." Anh vén chăn, lôi Mộ Ngữ Nhiễm ngồi dậy:
"Bớt lo chuyện bao đồng đi.

Nào, anh giúp em sấy tóc."
Cô ậm ừ, vẫn dán chặt hai con mắt vào điện thoại.

Ở cuối bài viết, có hai tin nữa cũng liên quan đến Hứa Đồng.

Một tin là nói về cô ta đăng bài không đúng sự thật, bị người ta kiện cáo.

Tin còn lại là nói về Phó Cận Niên và cô ta ly hôn.
"Hai người bọn họ ly hôn rồi hả?" Cô nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Hàng, trong lòng hoài nghi.
"Ừm." Anh cầm máy giúp cô sấy tóc, thành thật trả lời.
Mộ Ngữ Nhiễm im lặng suy nghĩ, không hỏi gì thêm nữa.

Cô cảm thấy, Phó Cận Niên và Hứa Đồng ly hôn là chuyện tất nhiên, bởi vì vốn dĩ, hai người bọn họ trông chẳng hợp nhau tí nào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương