Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
55: Phát Hiện Bí Mật Động Trời


Bởi vì là cuối năm, lượng công việc cũng tồn đọng lại rất nhiều, từ nhân viên cho đến sếp lớn đều phải tăng ca, cố gắng hoàn thiện xong sớm nhất để có thể đón một năm mới vui vẻ.
Lúc Mộ Ngữ Nhiễm tan làm cũng đã hơn tám giờ tối, cô trở về vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Dĩ Hàng đâu cả.

Mấy ngày nay anh đều ngủ lại công ty, thi thoảng mới có thời gian gọi điện thoại cho cô.
Tắm rửa xong, cô liền đi xuống nhà bếp nấu một tô mì.

Lục Dĩ Hàng không ở nhà, cô cũng lười nấu nướng.
Đợi nồi nước sôi, Mộ Ngữ Nhiễm cho mì vào, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
"Anh ăn tối chưa?"
Thấy anh chưa trả lời, cô đặt điện thoại xuống bàn, xoay người khuấy mì một lúc rồi bưng ra.
Tại tập đoàn Khải Nguyệt.
Kết thúc cuộc họp, Lục Dĩ Hàng liền trở về văn phòng.

Anh lấy điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn của Mộ Ngữ Nhiễm.

Anh mỉm cười, ấn cuộc gọi video cho cô.
Đầu giây bên kia lập tức bắt máy:
"Em nghe."
Nhìn thấy cô đang ăn mì, Lục Dĩ Hàng bỗng nhíu mày, có chút không vui: "Sao lại ăn mì?"
"Em lười nấu cơm."

"Sao không gọi đồ ăn ở bên ngoài? Mấy hôm nay em đều ăn thứ đó đấy à?"
"Đâu có, ở công ty em vẫn ăn cơm bình thường mà."
Anh ấn ấn mi tâm, bộ dạng trông cực kỳ mệt mỏi: "Đừng ăn mì nhiều quá, không tốt cho sức khỏe."
"Vâng, em biết rồi."
"Nhiễm Nhiễm."
"Hử?" Cô nâng mắt nhìn chăm chú vào màn hình:
"Sao thế?"
"Anh nhớ em."
Mộ Ngữ Nhiễm mỉm cười: "Em cũng nhớ anh."
"Nhớ đi ngủ sớm, đừng thức khuya nhé?"
"Vâng."
"Vậy anh cúp đây, ngủ ngon."
"Anh cũng vậy, ngủ ngon."
Ngày hôm sau là cuối tuần, Mộ Ngữ Nhiễm không cần phải đến công ty tăng ca.

Cô nấu một nồi cháo đậu đen gạo lức, sau đó cho vào bình giữ nhiệt rồi đem đến tập đoàn Khải Nguyệt.
Cô đến chỗ quầy tiếp tân, nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào, cho hỏi văn phòng của Lục tổng ở tầng nào vậy?"
"Cô đã hẹn trước với ngài ấy chưa ạ?" Cô tiếp tân ngẩng đầu nhìn cô, cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt.
"Vẫn chưa, tôi định tạo bất ngờ cho anh ấy."
"Ồ~" cô tiếp tân như nhớ ra điều gì, vội hỏi:
"Cô là bạn gái của Lục tổng phải không?"
"Phải."
"Văn phòng của tổng giám đốc ở tầng mười, mời cô đi lối này." Cô tiếp tân bước ra khỏi quầy, dẫn Mộ Ngữ Nhiễm đến chỗ thang máy.
Sau khi vào bên trong, cô gật đầu nói cảm ơn với nữ tiếp tân, rồi mới ấn nút cho thang máy lên tầng.
Thang máy dừng lại ở tầng mười, cô nhấc chân đi đến chỗ làm việc của một nữ thư ký.
"Chào cô, cho hỏi Lục tổng có ở bên trong văn phòng không?"
Nữ thư ký nhìn Mộ Ngữ Nhiễm chăm chú, một lúc sau liền nhận ra cô gái trước mặt chính là người phụ nữ của sếp.
Lúc trước tin đồn Lục Dĩ Hàng có bạn gái, người trong hình kia chính là người phụ nữ này.

Bảo sao sếp lại không biện minh gì cả, hôm nay bạn gái lại đến tận công ty tìm, hoá ra tờ báo kia đưa tin là đúng sự thật.
"Có ạ." Nữ thư ký mỉm cười lễ phép, người trước mặt này không nên đắc tội thì hơn:
"Chị cứ đi thẳng rồi rẽ trái, đi được một đoạn nữa là đến văn phòng của Lục tổng."
"Cảm ơn cô."
Trong văn phòng, Lục Dĩ Hàng cởi áo khoác vắt lên thành ghế, anh nới lỏng cà vạt, sau đó ngồi xuống ấn ấn mi tâm.
Mấy ngày nay công ty chất hàng đống công việc, lại phải mở nhiều cuộc họp liên tục khiến anh chưa kịp nghỉ ngơi, trong người cực kỳ mỏi mệt.
Anh dựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra đằng sau rồi nhắm chặt hai mắt.
Điện thoại trên bàn đột ngột đổ chuông khiến Lục Dĩ Hàng có chút giật mình.


Anh nhíu mày, cầm lên nhìn thấy người gọi tới là Niếp Nghiêu.
"Có chuyện gì?" Anh bắt máy, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
"Còn có thể là chuyện gì, chính là chuyện liên quan đến Mục Tước Ngạn.

Cậu biết không, vụ án mười tám năm trước của Mộ gia có liên quan đến hắn đấy."
Mục Tước Ngạn là thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ, bây giờ còn liên quan đến cả cái chết của vợ chồng Mộ Lam.

Chẳng lẽ, hắn ta là người đứng sau vụ này?
Nếu như vậy, Mục Tước Ngạn vì sao lại tiêu diệt Mộ gia? Mộ Lam với tổ chức của hắn, rốt cuộc có mối liên hệ gì?
"Được giải quyết rồi, nhưng hung thủ kia chỉ là vật thế thân mà thôi.

Mộ Lam trước đây từng là người của tổ chức sát thủ, về sau rời khỏi tổ chức nhưng lại ăn cắp thông tin nội bộ bán cho người ngoài, sau đó bị tổ chức phát hiện liền hạ lệnh thanh trừng, người đứng đầu là Mục Tước Ngạn."
Quả nhiên là như vậy!
"Có tư liệu không? Gửi cho tôi."
"Được, bây giờ tôi lập tức gửi cho cậu."
"Niếp Nghiêu." Lục Dĩ Hàng nhíu chặt mày, tâm trạng cực kỳ nặng nề:
"Chuyện này, cậu đừng nói với bất kỳ ai, tuyệt đối phải giữ lấy bí mật."
Nhất là Mộ Ngữ Nhiễm, nếu để cô biết được, anh thật sự không biết phải làm thế nào.
"Tôi biết rồi, cậu yên tâm đi."
Nữ thư ký đang cúi đầu mải miết nghịch điện thoại, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng bịch.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm đã quay trở lại, đặt cái bình giữ nhiệt lên bàn làm việc của cô.
"Làm phiền cô gửi cái này cho Lục tổng, tôi có chút chuyện cần phải giải quyết." Sắc mặt Mộ Ngữ Nhiễm tái nhợt, âm điệu có chút yếu ớt.
Nữ thư ký nhìn cô, vẻ mặt không dấu nổi sự lo lắng: "Chị có chỗ nào không được khoẻ sao? Có cần tôi gọi cho sếp Lục không ạ?"
"Không cần đâu, cảm ơn cô." Nói xong, Mộ Ngữ Nhiễm liền xoay người rời đi, cô xuống tầng hầm rồi lái xe rời khỏi tập đoàn Khải Nguyệt.
Vừa nãy, cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại giữa Lục Dĩ Hàng và Niếp Nghiêu.


Thì ra, hung thủ giết cha mẹ cô vẫn còn đang sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Trước đây, lúc Mộ Ngữ Nhiễm trở về từ cô nhi viện, tang lễ của bố mẹ đã kết thúc.

Cô theo cảnh sát đến toà án, chính tai nghe thấy tên hung thủ kia bị kết án tử hình.

Cô vốn tưởng, mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, cha mẹ ở dưới suối vàng có thể yên nghỉ rồi.
Mặc dù trước đó, cô đã nhìn thấy hung thủ chính là một nhóm người, nhưng cô chỉ là một cô bé bảy tuổi, làm gì có ai để ý đến lời nói của cô?
Một cô bé thời điểm lúc đó, không cha không mẹ, không có người thân, mọi chuyện đều nhất mực nghe theo lời cảnh sát.
Đến bây giờ, cô mới cảm thấy bản thân mười mấy năm nay thật ích kỷ, thật nhút nhát.

Cô, sao có thể chôn cất cái kí ức kia sâu thẳm và lâu dài như vậy? Cô là phóng viên, lẽ ra phải điều tra vụ án của Mộ gia từ lâu rồi mới phải.
Mộ Ngữ Nhiễm đang lái xe trên đường, không để ý suýt chút nữa thì gây tai nạn.
"Này, cô có biết lái xe không hả? Đi cẩn thận một chút chứ!"
Cô lập tức cúi đầu, nói xin lỗi với người đàn ông đang lái xe kia: "Tôi thật sự xin lỗi."
Không lâu sau, cô táp xe vào lề đường, lấy điện thoại ra gọi tới một dãy số:
"A lô, Trịnh Vỹ.

Cậu có thời gian không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương