Trở về thực tại, hai người dừng lại ở chiếc ghế đá mà trước đây Lục Dĩ Hàng từng ngồi.

Anh giữ lấy bả vai Mộ Ngữ Nhiễm, xoay người cô lại, sau đó nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống ghế.
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng quỵ một chân ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt cực kỳ dịu dàng:
"Thời điểm đó, không phải chỉ có một mình em buồn, mà trong lòng anh cũng rất khó chịu."
Anh cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn một cái: "Lúc đó, tuổi trẻ bồng bột, gia đình là hai chữ mà anh nghĩ đến đầu tiên."
Chính vì vậy, anh đã lựa chọn gia đình mình mà không phải cô.
Lục gia rất quan tâm đến gia thế, bởi khi đó gia đình anh chưa hoàn toàn có chỗ đứng trong giới thượng lưu.

Cha mẹ Lục Dĩ Hàng không muốn anh quen bạn gái sớm, còn nếu muốn yêu đương, đối phương phải là môn đăng hộ đối.
Anh hiểu tính tình của trưởng bối, cũng biết được nếu như anh và Mộ Ngữ Nhiễm ở bên nhau, cô sẽ gặp những rắc rối gì.

Bởi vậy, lúc đó anh cảm thấy bản thân làm như vậy đã là rất tốt, là một sự lựa chọn đúng đắn.

Còn bây giờ...
Lục Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn cô, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:
"Nhiễm Nhiễm, đó là gia đình của cha anh, có vợ và một đứa con trai.

Nhưng hiện tại, anh muốn tự có một gia đình riêng của mình, một người vợ...!Và những đứa con."
Khoé mắt Mộ Ngữ Nhiễm bỗng đỏ hoe, cô gật gật đầu, cổ họng nghẹn lại:
"Vâng."
"Vì vậy." Lục Dĩ Hàng từ trong túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.

Anh mở nắp, một chiếc nhẫn màu bạc hiện ra, vô cùng chói sáng, cũng giống như ánh mắt thâm tình hiện giờ của anh vậy:

"Lấy anh nhé?"
Mặc dù hai người trước đó đã đăng ký kết hôn, và đây cũng chỉ là hình thức, nhưng Lục Dĩ Hàng đột nhiên cầu hôn thế này vẫn khiến Mộ Ngữ Nhiễm cực kỳ cảm động.
Cô gật nhẹ đầu, nước mắt không kìm nén được mà rơi tí tách:
"Được, em đồng ý."
"Cảm ơn em, Nhiễm Nhiễm." Vì đã chọn ở bên anh, mà không phải là ai khác.
Năm năm trước, ở nơi này, Lục Dĩ Hàng từ chối tình cảm của Mộ Ngữ Nhiễm.
Năm năm sau, cũng tại chỗ này, cô đồng ý sống với anh, cả một đời.
Chỉ là khác nhau về thời gian, nhưng vẫn là địa điểm ấy, hai con người ấy, hai trái tim luôn hướng về nhau, thậm chí, còn yêu nhiệt huyết hơn nữa...
Thoáng chốc cũng đã đến mùa giáng sinh, tiết trời càng lạnh buốt hơn khi trước.
Mộ Ngữ Nhiễm hiện giờ đã chuyển đến ở cùng với Lục Dĩ Hàng.
Bởi vì từ Trác Vân Uyển đến toà soạn nơi cô làm việc hơi xa, nên cô đã bán căn hộ trước đó, cộng với tiền tích góp mấy tháng làm việc vất vả, cô đã sắm được một chiếc xe mới.
Trước đó, Lục Dĩ Hàng cũng từng đề nghị sẽ đưa đón cô đi làm, nhưng Mộ Ngữ Nhiễm nhất quyết từ chối, bởi thời gian làm việc của cô không quy định rõ ràng, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới anh.
Lục Dĩ Hàng: "Chỉ là một chiếc xe thôi mà, anh đây liền mua cho em một cái không được sao?"
Cô nhếch môi, cực kỳ khinh thường mà nhìn anh:
"Ồ, em biết anh nằm ngủ cũng có thể kiếm ra tiền, nhưng anh Lục à, đừng có mà tùy tiện tiêu tiền lên người em, em không muốn một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, liền nhìn thấy khuôn mặt của mình được in trên tờ báo nào đâu."
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: "Bây giờ, có ai không biết em là người phụ nữ của anh? Thấy em không tiêu tiền của Lục mỗ, bọn họ lại tưởng anh đây khi dễ em.

Đến lúc đó, khuôn mặt được in trên báo kia, có thể là anh đấy."
"Nhưng dù sao em cũng không thể lấy của anh một khoản tiền lớn như vậy được.

Còn chưa bước chân vào cửa Lục gia, em không muốn gây ấn tượng xấu với cha mẹ anh."
"Được rồi, được rồi." Anh chịu thua:
"Là em nhìn xa trông rộng, lo trước nghĩ sau.

Anh nghe bà xã hết."
Buổi chiều, Mộ Ngữ Nhiễm được tan làm sớm, trở về liền lăn vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.
Những ngày ở cùng với Lục Dĩ Hàng, cô đã học hỏi được chút ít kinh nghiệm nấu ăn của anh.

Những món mà cô làm, từ miệng anh có thể nói là tạm nhai được.
Nấu xong bữa tối cũng đã hơn bảy giờ, anh vẫn còn chưa trở về.

Cô lên phòng ngủ, mở tủ lấy ra một chiếc hộp hình vuông màu xanh, to bằng cỡ hai bàn tay.

Cô bưng xuống phòng khách, sau đó đặt vào dưới gầm bàn.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Mộ Ngữ Nhiễm đi đến, liền nhìn thấy Lục Dĩ Hàng đang ôm một cây thông, cao ngang ngửa với cô.
"Vết thương của anh vừa mới khỏi, sao lại đem đồ nặng như vậy?" Cô nhíu mày, nhìn anh khiển trách.
"Không sao, cũng không còn đau nữa." Anh đặt cây thông xuống, sau đó xoay người hôn cô một cái:
"Ngày mai là cuối tuần, chúng ta cùng nhau trang trí nhé?"
"Vâng." Mộ Ngữ Nhiễm giúp anh cởi áo khoác rồi treo lên giá:
"Ăn tối thôi."
"Dạo này em hay làm bữa tối nhỉ?"

"Sao? Anh không thích?"
"Không phải." Lục Dĩ Hàng đi theo cô vào nhà bếp, bắt đầu lựa lời mà nói:
"Anh sợ em vất vả."
"Phải không?" Cô ngồi xuống bàn ăn, giương mắt nhìn anh.
"Phải." Anh cũng ngồi xuống, rất tự giác mà cầm chén lên chuẩn bị múc cơm.
"Đi rửa tay!" Mộ Ngữ Nhiễm trợn mắt, dùng đũa đập vào tay anh.
Lục Dĩ Hàng lập tức đứng dậy, rất tức thời mà đi vặn vòi nước.
Kết thúc bữa tối, hai người ra phòng khách ngồi xem tivi, vì là mùa giáng sinh nên có rất nhiều chương trình thú vị.
Không hiểu Lục Dĩ Hàng thuộc tuýp người gì, mà cả buổi tối không có tâm trạng xem, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Mộ Ngữ Nhiễm khó hiểu, quay sang hỏi anh:
"Làm sao vậy?"
"Nhàm chán."
"Vậy anh lên phòng đi."
"Không muốn lên."
Cô nheo mắt lại, thò đầu đến gần Lục Dĩ Hàng:
"Anh ăn phải cái gì không tốt à? Hay có chỗ nào không được khoẻ?"
"Nhiễm Nhiễm." Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, chóp mũi liền chạm vào cái trán trơn bóng của cô.

Anh rũ mắt, nhìn cô âu yếm:
"Làm một hiệp nhé?"
"Gì? Anh muốn chơi game hả?" Vẻ mặt Mộ Ngữ Nhiễm trông cực kỳ ngây thơ.
"..." Lục Dĩ Hàng ngửa đầu, đặt tay lên trán rồi thở dài một cái.
"À đúng rồi." Cô tựa lưng vào ghế, nói với anh:
"Em có quà cho anh."
"Ở đâu?"
Cô hất hất cằm về phía gầm bàn: "Đó đó."
Lục Dĩ Hàng cúi người, thò tay vào bên trong lôi chiếc hộp ra.

Anh khoanh chân rồi đặt nó lên, sau đó mở nắp hộp.
Bên trong, là một chiếc khăn choàng cổ với hai màu đen trắng đan xen.


Thoạt nhìn thì thấy đơn giản nhưng các mũi đan lại cực kỳ đẹp mắt.
"Em làm nó sao?" Anh nâng mắt nhìn cô, giọng điệu có chút bất ngờ.
Mộ Ngữ Nhiễm gật gật đầu: "Phải."
Cô nhoài người tới, ngắm nghía chiếc khăn rồi ngẩng đầu, hỏi anh:
"Có đẹp không?"
"Rất đẹp."
"Vậy thích không?"
"Rất thích."
Lục Dĩ Hàng đặt chiếc hộp lên bàn, nghiêng đầu chống cằm nhìn cô:
"Em có lòng như vậy, anh phải báo đáp em thế nào đây?"
"Vẻ mặt của anh là sao chứ?" Mộ Ngữ Nhiễm ôm gối, dịch người sang một bên:
"Đừng có mà có ý định lấy thân báo đáp, em đây không cần đâu."
Chuyện tương tự như vậy, mấy ngày sống chung cô đã nếm đủ rồi!
Thấy bộ dạng phòng bị của cô, Lục Dĩ Hàng bật cười:
"Em sợ cái gì chứ? Lại đây, ôm một cái thôi."
"Không được." Cô đứng dậy, muốn rời đi liền bị anh kéo lại ôm vào lòng.
"Không cho em đi." Anh dụi dụi đầu vào ngực cô, cổ họng khàn khàn:
"Chúng ta mới chỉ có làm ở phòng ngủ thôi, giờ làm ở đây được không?"
Mộ Ngữ Nhiễm xụ mặt: "Anh có thôi đi không?"
Lục Dĩ Hàng nhếch môi, khẽ hôn một cái vào xương quai xanh của cô:
"Lần tới, chúng ta liền làm trong nhà bếp..."
"Lục Dĩ Hàng! Cái tên biến thái này!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương