Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 89: Trộm yêu quái (tiếp theo)
Game đột nhiên dừng lại trước căn phòng giam bằng kính số 88. Trường Tuế đi về phía trước được vài mét mới nhận ra Game đang dừng lại ở đó, cô lập tức quay lại định hỏi xảy ra chuyện gì, thì phát hiện Game dường như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cô gái bị giam trong căn phòng bằng kính đó.
Trường Tuế nhìn số phòng, chính là phòng số 88. Hình dáng con người của cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, trông giống như những yêu quái đang ở trong những căn phòng kính khác, trên người mặc một bộ đồ màu trắng rộng thùng thình, mái tóc vàng che phủ sau lưng, trên mái tóc vàng trên đầu có hai cái tai báo dựng đứng. Cô đang ngồi trên giường, tay trái co vào đầu gối, tay phải cho vào miệng như đang tự cắn móng tay của mình.
Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên rồi quay đầu nhìn ta một cách đột ngột, giống như đang cảm nhận được ở bên ngoài phòng kính có hai ánh mắt đang chiếu vào cô, nhưng lại không nhìn thấy gì, bất giác cô cau mày.
“Cậu quen cô ấy à?” Nhìn thấy xung quanh không có ai, Trường Tuế mới thì thầm hỏi.
Game quay đầu lại, hai mắt đã đỏ hoe, cậu ta có chút kích động: “Chúng tôi là bạn tốt của nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đột nhiên có một ngày cô ấy biến mất, tôi đã tìm cô ấy rất nhiều nơi, đều không tìm thấy cô ấy.”
Lúc này đây, cô gái có mái tóc vàng từ trên giường bước xuống, đi về phía này. Cô ấy đi đến bên cạnh mặt kính rồi đặt tay lên đó, đôi lông mày màu vàng nhạt hơi nhíu lại. Trong ánh mắt có chút nghi hoặc và cảnh giác, cô không nhìn thấy được Game và Trường Tuế đang đứng bên ngoài tấm kính, vì kính cách âm, cho nên cũng không nghe thấy tiếng của bọn họ, nhưng năng lực cảm nhận của yêu quái rất nhạy bén, cô ấy có thể cảm thấy được có người ở bên ngoài tấm kính đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Tôi phải cứu cô ấy.” Game nghiến răng nói.
“Muốn cứu cũng được, quay về sẽ nói chuyện sau.” Trường Tuế bình tĩnh nói, cũng không quên nhắc nhở Game về mục đích chính của bọn họ bây giờ: “Chúng ta bây giờ không thể lo được cho cô ấy, đi gặp Bạch Doanh trước rồi nói chuyện sau.”
Cũng may là Game còn có thể phân biệt được mức độ nặng nhẹ, cậu ta gật đầu một cách nặng nề, nhìn cô ấy thêm lần cuối, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải cứu cô ấy ra ngoài, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi theo Trường Tuế.
Cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm giờ đây không còn nữa.
Hai cái tai báo trên đầu cô gái trong phòng kính lắc lắc vài cái, dường như có chút gì đó không hiểu chuyện gì xảy ra.
……..
Trường Tuế và Game cuối cùng đã dựa vào việc đi theo sau đội phụ trách tuần tra khu vực này của Cục Quản lý Yêu quái mà thành công lẻn vào được khu vực phòng giam bằng kính số 110 – 130.
Ngay khi cánh cửa tự động giữa các khu được mở ra, từ đằng xa họ nhìn thấy Chu Văn và tiến sĩ Triệu đang đứng nói chuyện với nhau trước phòng giam số 126.
“Cẩn thận, giác quan của người phụ nữ đó rất nhạy bén. Tầm mắt của cậu cố gắng đừng đặt vào người cô ấy.” Trường Tuế thì thầm nhắc nhở Game.
Game lúc này dường như đã thu hồi hoàn toàn dáng vẻ thoải mái như lúc cậu ta ở bên ngoài Cục Quản lý Yêu quái, sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu.
Vừa rồi cậu ta để ý rằng các con số được đánh trên các phòng giam bằng kính càng về sau thì yêu quái bị giam giữ trong đó càng mạnh. Rất rõ ràng, hầu hết các yêu quái trong phạm vi từ 110 -130 đều là yêu quái cùng cấp bậc với Bạch Doanh.
Hai người bắt đầu tiến gần về phía đó.
Game không thể không nhìn vào chân của Trường Tuế. Cậu ta là yêu quái, năng lực khống chế cơ thể của cậu ta mạnh hơn con người gấp trăm lần, cậu ta di chuyển mà không phát ra tiếng động là chuyện bình thường. Nhưng Trường Tuế di chuyển cũng không phát ra tiếng động, hơn nữa nhìn cách di chuyển của cô ấy, không hề rón rén cẩn thận gì cả mà bước đi rất thư thái và nhẹ nhàng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Còn Trường Tuế lúc này không còn sức lực để quan sát bất cứ thứ gì khác, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào phía tiến sĩ Triệu và Chu Văn đang đứng bên kia.
“Cần phải làm hôm nay sao?” Giọng nói ngạc nhiên của Chu Văn cao lên.
Tiến sĩ Triệu rõ ràng là không hài lòng với phản ứng của anh ta, cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn anh ấy: “Sao hả? Anh có ý kiến gì sao?”
Theo bản năng Chu Văn nhanh chóng lắc đầu, nhưng lại liếc nhìn vào phòng giam bằng kính, có chút không đành lòng.
Bạch Doanh đang nằm bất động trên giường.
Tiến sĩ Triệu chú ý đến ánh mắt của anh ta, ánh mắt không vui của cô ta càng ngày càng rõ ràng.
Ngay khi Trường Tuế chuẩn bị tiến lại gần về phía trước để nghe rõ hơn những gì họ đang nói, thì cánh cửa tự động phía sau cô đột nhiên từ từ mở ra.
Trường Tuế và Game cùng lúc quay người nhìn lại.
Khi thấy một nhóm người bước vào, biểu cảm của Trường Tuế đột nhiên thay đổi, ngay lập tức cô vươn tay ra nắm lấy tay Game, kéo cậu ta dựa sát vào tường, dùng âm lượng rất nhỏ nói với cậu ta, đừng nhìn về phía đó.
Thật là trùng hợp, nhóm người bước vào đó, bọn họ đều là những người mà Trường Tuế quen biết.
Người đàn ông đang dẫn đầu mặc trên người bộ đồng phục, dáng người cao to, có gương mặt sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ chính là Mục Ngạn, còn người đi sau lưng anh ta chính là Ngọc Phần, người phụ nữ đi bên cạnh Ngọc Phần trông có đôi nét giống anh ta, Trường Tuế cũng đã từng gặp qua ở khách sạn, và nghe Ngọc Phần gọi tên cô ta là Ngọc Tiêu.
Ngọc Phần và Ngọc Tiêu, hai người bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên đến Cục Quản lý Yêu quái. Những gì họ nhìn thấy và nghe được trên đường đi khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt họ cũng không được thoải mái.
Cả ba người họ đi thẳng qua trước mặt hai người ẩn thân đang dựa sát vào tường, đương nhiên là không hề nhận ra có sự tồn tại của họ ở nơi đây.
“Đội trưởng Mục.” Tiến sĩ Triệu nhìn thấy Mục Ngạn, biểu cảm trên gương mặt cô ta lộ ra nết mềm mại hiếm thấy. Sau khi bước một bước về phía anh ta trong vô thức, cô ta bất giác dừng lại, đồng thời dùng ánh mắt quét qua Ngọc Tiêu, người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh ta.
Mục Ngạn gật đầu, rồi lần lượt giới thiệu hai người hai bên.
“Xin chào, tôi là Ngọc Tiêu.” Ngọc Tiêu thoải mái duỗi tay ra.
Tiến sĩ Triệu làm ngơ trước bàn tay đang chìa ra trước mặt cô ta, chỉ lạnh lùng gật đầu nói: “Thứ mà hai người muốn, tối nay có thể lấy được.”
Lúc này, Ngọc Phần đột nhiên liếc nhìn Bạch Doanh đang bị giam trong phòng kính, anh ta hỏi: “Yêu đan lấy ra rồi, cô ta cũng không sống được nữa phải không? Vậy thì bào thai bán yêu trong bụng cô ta, các người dự định xử lý như thế nào?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Trường Tuế có chút biến sắc, thế mà bọn họ lại thực sự muốn lấy yêu đan của Bạch Doanh? Yêu quái nếu như bị lấy mất yêu đan, thì sẽ không sống được, cùng lúc đó, cô ấy đột nhiên có một linh cảm xấu!
Quả nhiên, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt của Game hoàn toàn đã bị yêu hóa, biến thành màu vàng lục giống như Bạch Doanh, đồng thời yêu lực trong cơ thể bắt đầu dâng trào không thể kiểm soát được.
Bùa ẩn thân của cô ấy dường như không thể áp chế được sức mạnh yêu lực của Game, công hiệu của bùa ẩn thân bắt đầu yếu dần, một vài dấu vết của yêu khí bắt đầu lộ ra, Trường Tuế đột nhiên ớn lạnh sống lưng, cô liền cắn rách đầu ngón tay của mình, nhanh chóng vẽ một lá bùa trong lòng bàn tay, sau đó nắm lấy cổ tay cậu ta, linh lực bắt đầu khởi động, trấn áp yêu lực đang trào dâng dữ dội trong con người của Game.
Còn Game sau khi yêu lực bị áp chế, lúc này cậu ta đột nhiên nhìn Trường Tuế với ánh mắt kinh hãi, rồi thấy sắc mặt của Trường Tuế có chút tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu ta một cách sắc bén.
Game lúc này đã tỉnh táo lại, sau khi bình tĩnh trở lại, nhất thời cậu ta có chút sợ hãi và áy náy.
Sau khi cậu ta tiến vào Cục Quản lý Yêu quái, những gì diễn ra trước mắt đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu ta, liên tiếp bị k1ch thích, lại còn nghe thấy bọn họ muốn lấy yêu đan của Bạch Doanh, dẫn đến việc cậu ta không thể khống chế nổi yêu lực trong thân thể mình.
Nếu như không nhờ Trường Tuế dùng năng lực của mình trấn áp yêu lực trong thân thể cậu ta, ngăn chặn yêu khí phát tán ra ngoài, có lẽ bây giờ bọn họ đã bị bại lộ.
Trường Tuế buông lỏng cổ tay cậu ta ra, chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị cắn rách trở nên đau nhức, có chút bực mình nhìn chằm chằm vào Game.
Game tự biết mình đã kéo chân sau của cô, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cảm thấy có lỗi.
Trường Tuế sau khi trừng mắt nhìn cậu ta một cách nghiêm khắc, lại nhìn về phía mấy người đang đứng ở đằng kia.
Chỉ nghe thấy tiến sĩ Triệu nói với giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn: “Thứ các người cần chỉ là yêu đan, còn những thứ khác, không liên quan gì đến các người.”
Ngọc Phần không kìm nén được sự tức giận, đưa mắt nhìn tiến sĩ Triệu một cách lạnh lùng, anh ta giễu cợt nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ và những thông tin tình báo mà chúng tôi cung cấp thì các người cũng không bắt được con sói yêu này. Chúng tôi không muốn phá hư quy củ cho nên mới hiệp lực cùng các người để bắt con sói yêu này, nếu không chúng tôi cũng có thể tự mình ra tay được.”
Ngọc Phần vừa nói xong thì Ngọc Tiêu cười nói: “Thực sự xin lỗi, em trai tôi tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, luôn nói bộc trực, lời nói có chút khó nghe, xin rộng lượng bỏ qua.”
Tiến sĩ Triệu có chút tức giận, nhưng có vẻ như quan tâm đ ến sự hiện diện của Mục Ngạn ở đây nên cô ta kiềm chế đi rất nhiều, nhưng trông sắc mặt cũng rất khó coi.
Mặt khác, Chu Văn đang đứng một bên, ngay từ đầu anh ta đã thất hồn lạc phách, cả người giống như bị mất hồn.
Đối với xung đột giữa tiến sĩ Triệu và hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần, Mục Ngạn đương nhiên không có ý định hòa giải, anh ta chỉ nói với Ngọc Tiêu: “Các người đã nhìn thấy thứ các người muốn rồi, tối nay sẽ giao yêu đan cho các người.” Nói xong, anh ta đưa tay phải về hướng bọn họ vừa đi tới: “Xin mời.”
Tiến sĩ Triệu cũng cùng bọn họ rời đi.
Trường Tuế và Game thành thành thật thật đứng dựa vào tường, đợi bọn họ sau khi rời đi mới hành động.
Tuy nhiên khi bốn người họ càng lúc càng tiến lại gần, mắt thấy họ chuẩn bị đi ngang qua trước mặt hai người, thì Mục Ngạn đột nhiên dừng lại ngay trước mặt bọn họ!
Trường Tuế cố gắng nín thở, cũng không dám nhìn anh ta, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, rồi lặng lẽ siết chặt bàn tay dính máu của mình.
Game cũng không dám hành động hấp tấp, học theo Trường Tuế nhắm mắt, nín thở.
“Đội trưởng Mục, anh sao vậy?” Ngọc Tiêu kỳ lạ hỏi.
Trường Tuế có thể cảm giác có vài ánh mắt lướt qua người cô, còn có một ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu.
Mùi máu tanh dường như chỉ là ảo giác của anh ta.
Mục Ngạn khẽ cau mày, thu lại ánh mắt.
Hai ngày nay anh ta luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, kể từ khi anh gặp cô gái đến thăm mẹ anh ta ở nhà ngày hôm qua.
Đột nhiên nghĩ đến cô gái đó, khiến đôi lông mày của Mục Ngạn càng nhíu chặt hơn.
Anh luôn nghĩ đến cô gái đó, rõ ràng cô ấy không có gì quá đặc biệt ngoại trừ vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng không hiểu tại sao, hình ảnh của cô ấy luôn hiện ra trong đầu anh..
“Đội trưởng Mục.” Tiến sĩ Triệu cũng không kiềm chế được hỏi.
“Không sao, đi thôi.” Mục Ngạn đè nén những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu, tiến về phía trước.
Mãi cho đến khi bọn họ khuất dần sau cánh cửa tự động, Trường Tuế và Game mới dám thả lòng người. Hai người liếc nhìn nhau, đều có một loại cảm giác như được sống sót sau kiếp nạn.
Trường Tuế lại một lần nữa cảm thấy khiếp sợ đối với năng lực cảm giác nhạy bén đáng sợ của Mục Ngạn.
Mà Game cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra trên thân người đàn ông kia.
“Không thể đợi đến tối được.” Trường Tuế thì thào nói.
Game gật đầu với sắc mặt rất khó coi.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, rõ ràng là bọn họ định tối nay sẽ lấy yêu đan.
Trong hành lang chỉ còn lại Chu Văn, anh ta không rời đi, cũng không vào trong, chỉ đứng bên ngoài phòng kính, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Trường Tuế nhìn thẻ nhân viên đeo trên cổ anh ta.
“Cậu có thể lấy thẻ nhân viên của anh ta mà không bị anh ta phát hiện không?”
Hôm qua cô thấy, thẻ nhân viên của anh ta có thể mở được phòng kính.
Game cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội để mình ra tay, cậu ta giơ tay lên, một ngón tay của cậu ấy biến thành móng vuốt sói, móng tay sắc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Trường Tuế một lần nữa nhắc nhở cậu ta: “Không được để anh ta phát hiện ra.”
Game gật đầu: “Yên tâm đi.”
Lúc này, Chu Văn xoay người rời đi, không phải hướng đi ra ngoài, mà là đi về một hướng khác.
Game lập tức đi theo anh ta, khi đi ngang qua phòng kính số 126, cậu ta đưa mắt nhìn vào bên trong, rồi tiếp tục đi theo Chu Văn.
Trường Tuế cũng qua đó, cô dừng lại trước căn phòng kính số 126, Bạch Doanh đang nằm bất động trên giường, quay lưng về phía này.
Đợi chưa được một phút.
Game đã trở lại với chiếc thẻ nhân viên trên tay.
……..
Chu Văn từ trong toilet đi ra, phát hiện thẻ nhân viên của mình không thấy đâu nữa. Anh ta sững sờ một lúc, sau đó đi dọc theo con đường mà anh ta đi đến, cuối cùng thì tìm thấy nó ở cửa phòng kính số 126. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi than thở rằng sợi dây này quá mong manh.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn căn phòng kính trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rắm, cuối cùng cầm thẻ nhân viên, mở cửa bước vào.
Bạch Doanh vẫn đang nằm bất động trên giường.
Anh ta bước tới muốn nói thêm vài câu với cô ấy, tối qua anh không chích thêm thuốc mê cho cô, lẽ ra thuốc mê đã hết tác dụng.
“Cô vẫn khỏe chứ?” Anh ta ngập ngừng hỏi.
Bạch Doanh nằm nghiêng trên giường, bất động, không hề phản ứng.
Đã ngủ rồi sao?
Anh ta lấy hết dũng khí tiến về trước hai bước, đứng bên cạnh chiếc giường: “Cô ngủ rồi à?”
Vẫn không có phản ứng.
Thân thể mảnh khảnh của Bạch Doanh nghiêng sang một bên, phảng phất như là cô đang ngủ say.
Anh ta nghiêng người nhìn vào gương mặt của cô, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm, sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không chút sinh khí.
Anh ta dường như không còn quan tâm đ ến nỗi sợ hãi, vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay cô, nhưng kết quả sờ thấy cánh tay cứng đờ, lập tức sắc mặt anh ta thay đổi, anh ta lấy hết can đảm kiểm tra hơi thở của cô.
Chẳng có chút hơi thở nào?!
Khi Mục Ngạn và tiến sĩ Triệu vội vàng quay lại, Chu Văn đã thất thần, chỉ biết lẩm bẩm: “Cô ấy chết rồi…. cô ấy chết rồi…!”
Mục Ngạn sải bước về phía trước, chỉ thấy hai mắt của Bạch Doanh nhắm chặt. Cô ấy không hề có một chút sinh cơ nào nằm ngửa trên giường, trên người đắp một chiếc chăn bông mỏng. Anh ta cau mày, trực tiếp nhấc tấm chăn lên, lập tức cảm thấy sửng sốt, chỉ thấy trên ngực cô ấy có dán một lá bùa màu vàng.
Tiến sĩ Triệu cũng nhìn thấy: “Đó là cái gì?”
Mục Ngạn cúi người xuống, rồi đưa tay ra xé lá bùa màu vàng.
Lại nhìn Bạch Doanh trên giường.
Đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi.
Làm gì có Bạch Doanh đâu? Rõ ràng là một hình nộm người bằng giấy.
Tiến sĩ Triệu và cả Chu Văn đều bị sốc.
Mục Ngạn nhìn lá bùa màu vàng trong tay bằng ánh mắt đăm chiêu, vừa định nhìn kỹ lại, liền thấy lá bùa đột nhiên bốc cháy, quả thực nó đã bốc cháy khi không có lửa!
Ngọn lửa này bùng lên một cách bất ngờ khiến cho Mục Ngạn không kịp đề phòng, anh ta theo bản năng thả tay ra.
Chỉ thấy ngọn lửa của lá bùa bốc cháy rất dữ dội, trong phút chốc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn lại vài mảnh tro đen.
Khuôn mặt của Mục Ngạn lúc này trở nên cực kỳ khó coi.
Trường Tuế nhìn số phòng, chính là phòng số 88. Hình dáng con người của cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, trông giống như những yêu quái đang ở trong những căn phòng kính khác, trên người mặc một bộ đồ màu trắng rộng thùng thình, mái tóc vàng che phủ sau lưng, trên mái tóc vàng trên đầu có hai cái tai báo dựng đứng. Cô đang ngồi trên giường, tay trái co vào đầu gối, tay phải cho vào miệng như đang tự cắn móng tay của mình.
Đột nhiên, cô ta ngẩng đầu lên rồi quay đầu nhìn ta một cách đột ngột, giống như đang cảm nhận được ở bên ngoài phòng kính có hai ánh mắt đang chiếu vào cô, nhưng lại không nhìn thấy gì, bất giác cô cau mày.
“Cậu quen cô ấy à?” Nhìn thấy xung quanh không có ai, Trường Tuế mới thì thầm hỏi.
Game quay đầu lại, hai mắt đã đỏ hoe, cậu ta có chút kích động: “Chúng tôi là bạn tốt của nhau, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đột nhiên có một ngày cô ấy biến mất, tôi đã tìm cô ấy rất nhiều nơi, đều không tìm thấy cô ấy.”
Lúc này đây, cô gái có mái tóc vàng từ trên giường bước xuống, đi về phía này. Cô ấy đi đến bên cạnh mặt kính rồi đặt tay lên đó, đôi lông mày màu vàng nhạt hơi nhíu lại. Trong ánh mắt có chút nghi hoặc và cảnh giác, cô không nhìn thấy được Game và Trường Tuế đang đứng bên ngoài tấm kính, vì kính cách âm, cho nên cũng không nghe thấy tiếng của bọn họ, nhưng năng lực cảm nhận của yêu quái rất nhạy bén, cô ấy có thể cảm thấy được có người ở bên ngoài tấm kính đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Tôi phải cứu cô ấy.” Game nghiến răng nói.
“Muốn cứu cũng được, quay về sẽ nói chuyện sau.” Trường Tuế bình tĩnh nói, cũng không quên nhắc nhở Game về mục đích chính của bọn họ bây giờ: “Chúng ta bây giờ không thể lo được cho cô ấy, đi gặp Bạch Doanh trước rồi nói chuyện sau.”
Cũng may là Game còn có thể phân biệt được mức độ nặng nhẹ, cậu ta gật đầu một cách nặng nề, nhìn cô ấy thêm lần cuối, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải cứu cô ấy ra ngoài, sau đó nghiến răng nghiến lợi đi theo Trường Tuế.
Cảm giác như có ai đó nhìn chằm chằm giờ đây không còn nữa.
Hai cái tai báo trên đầu cô gái trong phòng kính lắc lắc vài cái, dường như có chút gì đó không hiểu chuyện gì xảy ra.
……..
Trường Tuế và Game cuối cùng đã dựa vào việc đi theo sau đội phụ trách tuần tra khu vực này của Cục Quản lý Yêu quái mà thành công lẻn vào được khu vực phòng giam bằng kính số 110 – 130.
Ngay khi cánh cửa tự động giữa các khu được mở ra, từ đằng xa họ nhìn thấy Chu Văn và tiến sĩ Triệu đang đứng nói chuyện với nhau trước phòng giam số 126.
“Cẩn thận, giác quan của người phụ nữ đó rất nhạy bén. Tầm mắt của cậu cố gắng đừng đặt vào người cô ấy.” Trường Tuế thì thầm nhắc nhở Game.
Game lúc này dường như đã thu hồi hoàn toàn dáng vẻ thoải mái như lúc cậu ta ở bên ngoài Cục Quản lý Yêu quái, sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu.
Vừa rồi cậu ta để ý rằng các con số được đánh trên các phòng giam bằng kính càng về sau thì yêu quái bị giam giữ trong đó càng mạnh. Rất rõ ràng, hầu hết các yêu quái trong phạm vi từ 110 -130 đều là yêu quái cùng cấp bậc với Bạch Doanh.
Hai người bắt đầu tiến gần về phía đó.
Game không thể không nhìn vào chân của Trường Tuế. Cậu ta là yêu quái, năng lực khống chế cơ thể của cậu ta mạnh hơn con người gấp trăm lần, cậu ta di chuyển mà không phát ra tiếng động là chuyện bình thường. Nhưng Trường Tuế di chuyển cũng không phát ra tiếng động, hơn nữa nhìn cách di chuyển của cô ấy, không hề rón rén cẩn thận gì cả mà bước đi rất thư thái và nhẹ nhàng, thật không thể tưởng tượng nổi.
Còn Trường Tuế lúc này không còn sức lực để quan sát bất cứ thứ gì khác, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào phía tiến sĩ Triệu và Chu Văn đang đứng bên kia.
“Cần phải làm hôm nay sao?” Giọng nói ngạc nhiên của Chu Văn cao lên.
Tiến sĩ Triệu rõ ràng là không hài lòng với phản ứng của anh ta, cau mày tỏ vẻ khó chịu nhìn anh ấy: “Sao hả? Anh có ý kiến gì sao?”
Theo bản năng Chu Văn nhanh chóng lắc đầu, nhưng lại liếc nhìn vào phòng giam bằng kính, có chút không đành lòng.
Bạch Doanh đang nằm bất động trên giường.
Tiến sĩ Triệu chú ý đến ánh mắt của anh ta, ánh mắt không vui của cô ta càng ngày càng rõ ràng.
Ngay khi Trường Tuế chuẩn bị tiến lại gần về phía trước để nghe rõ hơn những gì họ đang nói, thì cánh cửa tự động phía sau cô đột nhiên từ từ mở ra.
Trường Tuế và Game cùng lúc quay người nhìn lại.
Khi thấy một nhóm người bước vào, biểu cảm của Trường Tuế đột nhiên thay đổi, ngay lập tức cô vươn tay ra nắm lấy tay Game, kéo cậu ta dựa sát vào tường, dùng âm lượng rất nhỏ nói với cậu ta, đừng nhìn về phía đó.
Thật là trùng hợp, nhóm người bước vào đó, bọn họ đều là những người mà Trường Tuế quen biết.
Người đàn ông đang dẫn đầu mặc trên người bộ đồng phục, dáng người cao to, có gương mặt sắc bén như lưỡi đao ra khỏi vỏ chính là Mục Ngạn, còn người đi sau lưng anh ta chính là Ngọc Phần, người phụ nữ đi bên cạnh Ngọc Phần trông có đôi nét giống anh ta, Trường Tuế cũng đã từng gặp qua ở khách sạn, và nghe Ngọc Phần gọi tên cô ta là Ngọc Tiêu.
Ngọc Phần và Ngọc Tiêu, hai người bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên đến Cục Quản lý Yêu quái. Những gì họ nhìn thấy và nghe được trên đường đi khiến cho biểu cảm trên khuôn mặt họ cũng không được thoải mái.
Cả ba người họ đi thẳng qua trước mặt hai người ẩn thân đang dựa sát vào tường, đương nhiên là không hề nhận ra có sự tồn tại của họ ở nơi đây.
“Đội trưởng Mục.” Tiến sĩ Triệu nhìn thấy Mục Ngạn, biểu cảm trên gương mặt cô ta lộ ra nết mềm mại hiếm thấy. Sau khi bước một bước về phía anh ta trong vô thức, cô ta bất giác dừng lại, đồng thời dùng ánh mắt quét qua Ngọc Tiêu, người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh ta.
Mục Ngạn gật đầu, rồi lần lượt giới thiệu hai người hai bên.
“Xin chào, tôi là Ngọc Tiêu.” Ngọc Tiêu thoải mái duỗi tay ra.
Tiến sĩ Triệu làm ngơ trước bàn tay đang chìa ra trước mặt cô ta, chỉ lạnh lùng gật đầu nói: “Thứ mà hai người muốn, tối nay có thể lấy được.”
Lúc này, Ngọc Phần đột nhiên liếc nhìn Bạch Doanh đang bị giam trong phòng kính, anh ta hỏi: “Yêu đan lấy ra rồi, cô ta cũng không sống được nữa phải không? Vậy thì bào thai bán yêu trong bụng cô ta, các người dự định xử lý như thế nào?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Trường Tuế có chút biến sắc, thế mà bọn họ lại thực sự muốn lấy yêu đan của Bạch Doanh? Yêu quái nếu như bị lấy mất yêu đan, thì sẽ không sống được, cùng lúc đó, cô ấy đột nhiên có một linh cảm xấu!
Quả nhiên, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt của Game hoàn toàn đã bị yêu hóa, biến thành màu vàng lục giống như Bạch Doanh, đồng thời yêu lực trong cơ thể bắt đầu dâng trào không thể kiểm soát được.
Bùa ẩn thân của cô ấy dường như không thể áp chế được sức mạnh yêu lực của Game, công hiệu của bùa ẩn thân bắt đầu yếu dần, một vài dấu vết của yêu khí bắt đầu lộ ra, Trường Tuế đột nhiên ớn lạnh sống lưng, cô liền cắn rách đầu ngón tay của mình, nhanh chóng vẽ một lá bùa trong lòng bàn tay, sau đó nắm lấy cổ tay cậu ta, linh lực bắt đầu khởi động, trấn áp yêu lực đang trào dâng dữ dội trong con người của Game.
Còn Game sau khi yêu lực bị áp chế, lúc này cậu ta đột nhiên nhìn Trường Tuế với ánh mắt kinh hãi, rồi thấy sắc mặt của Trường Tuế có chút tái nhợt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu ta một cách sắc bén.
Game lúc này đã tỉnh táo lại, sau khi bình tĩnh trở lại, nhất thời cậu ta có chút sợ hãi và áy náy.
Sau khi cậu ta tiến vào Cục Quản lý Yêu quái, những gì diễn ra trước mắt đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu ta, liên tiếp bị k1ch thích, lại còn nghe thấy bọn họ muốn lấy yêu đan của Bạch Doanh, dẫn đến việc cậu ta không thể khống chế nổi yêu lực trong thân thể mình.
Nếu như không nhờ Trường Tuế dùng năng lực của mình trấn áp yêu lực trong thân thể cậu ta, ngăn chặn yêu khí phát tán ra ngoài, có lẽ bây giờ bọn họ đã bị bại lộ.
Trường Tuế buông lỏng cổ tay cậu ta ra, chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị cắn rách trở nên đau nhức, có chút bực mình nhìn chằm chằm vào Game.
Game tự biết mình đã kéo chân sau của cô, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cảm thấy có lỗi.
Trường Tuế sau khi trừng mắt nhìn cậu ta một cách nghiêm khắc, lại nhìn về phía mấy người đang đứng ở đằng kia.
Chỉ nghe thấy tiến sĩ Triệu nói với giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn: “Thứ các người cần chỉ là yêu đan, còn những thứ khác, không liên quan gì đến các người.”
Ngọc Phần không kìm nén được sự tức giận, đưa mắt nhìn tiến sĩ Triệu một cách lạnh lùng, anh ta giễu cợt nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ và những thông tin tình báo mà chúng tôi cung cấp thì các người cũng không bắt được con sói yêu này. Chúng tôi không muốn phá hư quy củ cho nên mới hiệp lực cùng các người để bắt con sói yêu này, nếu không chúng tôi cũng có thể tự mình ra tay được.”
Ngọc Phần vừa nói xong thì Ngọc Tiêu cười nói: “Thực sự xin lỗi, em trai tôi tuổi còn trẻ, tính tình nóng nảy, luôn nói bộc trực, lời nói có chút khó nghe, xin rộng lượng bỏ qua.”
Tiến sĩ Triệu có chút tức giận, nhưng có vẻ như quan tâm đ ến sự hiện diện của Mục Ngạn ở đây nên cô ta kiềm chế đi rất nhiều, nhưng trông sắc mặt cũng rất khó coi.
Mặt khác, Chu Văn đang đứng một bên, ngay từ đầu anh ta đã thất hồn lạc phách, cả người giống như bị mất hồn.
Đối với xung đột giữa tiến sĩ Triệu và hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần, Mục Ngạn đương nhiên không có ý định hòa giải, anh ta chỉ nói với Ngọc Tiêu: “Các người đã nhìn thấy thứ các người muốn rồi, tối nay sẽ giao yêu đan cho các người.” Nói xong, anh ta đưa tay phải về hướng bọn họ vừa đi tới: “Xin mời.”
Tiến sĩ Triệu cũng cùng bọn họ rời đi.
Trường Tuế và Game thành thành thật thật đứng dựa vào tường, đợi bọn họ sau khi rời đi mới hành động.
Tuy nhiên khi bốn người họ càng lúc càng tiến lại gần, mắt thấy họ chuẩn bị đi ngang qua trước mặt hai người, thì Mục Ngạn đột nhiên dừng lại ngay trước mặt bọn họ!
Trường Tuế cố gắng nín thở, cũng không dám nhìn anh ta, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, rồi lặng lẽ siết chặt bàn tay dính máu của mình.
Game cũng không dám hành động hấp tấp, học theo Trường Tuế nhắm mắt, nín thở.
“Đội trưởng Mục, anh sao vậy?” Ngọc Tiêu kỳ lạ hỏi.
Trường Tuế có thể cảm giác có vài ánh mắt lướt qua người cô, còn có một ánh mắt dừng lại trên người cô rất lâu.
Mùi máu tanh dường như chỉ là ảo giác của anh ta.
Mục Ngạn khẽ cau mày, thu lại ánh mắt.
Hai ngày nay anh ta luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, kể từ khi anh gặp cô gái đến thăm mẹ anh ta ở nhà ngày hôm qua.
Đột nhiên nghĩ đến cô gái đó, khiến đôi lông mày của Mục Ngạn càng nhíu chặt hơn.
Anh luôn nghĩ đến cô gái đó, rõ ràng cô ấy không có gì quá đặc biệt ngoại trừ vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng không hiểu tại sao, hình ảnh của cô ấy luôn hiện ra trong đầu anh..
“Đội trưởng Mục.” Tiến sĩ Triệu cũng không kiềm chế được hỏi.
“Không sao, đi thôi.” Mục Ngạn đè nén những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu, tiến về phía trước.
Mãi cho đến khi bọn họ khuất dần sau cánh cửa tự động, Trường Tuế và Game mới dám thả lòng người. Hai người liếc nhìn nhau, đều có một loại cảm giác như được sống sót sau kiếp nạn.
Trường Tuế lại một lần nữa cảm thấy khiếp sợ đối với năng lực cảm giác nhạy bén đáng sợ của Mục Ngạn.
Mà Game cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm phát ra trên thân người đàn ông kia.
“Không thể đợi đến tối được.” Trường Tuế thì thào nói.
Game gật đầu với sắc mặt rất khó coi.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, rõ ràng là bọn họ định tối nay sẽ lấy yêu đan.
Trong hành lang chỉ còn lại Chu Văn, anh ta không rời đi, cũng không vào trong, chỉ đứng bên ngoài phòng kính, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Trường Tuế nhìn thẻ nhân viên đeo trên cổ anh ta.
“Cậu có thể lấy thẻ nhân viên của anh ta mà không bị anh ta phát hiện không?”
Hôm qua cô thấy, thẻ nhân viên của anh ta có thể mở được phòng kính.
Game cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội để mình ra tay, cậu ta giơ tay lên, một ngón tay của cậu ấy biến thành móng vuốt sói, móng tay sắc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Trường Tuế một lần nữa nhắc nhở cậu ta: “Không được để anh ta phát hiện ra.”
Game gật đầu: “Yên tâm đi.”
Lúc này, Chu Văn xoay người rời đi, không phải hướng đi ra ngoài, mà là đi về một hướng khác.
Game lập tức đi theo anh ta, khi đi ngang qua phòng kính số 126, cậu ta đưa mắt nhìn vào bên trong, rồi tiếp tục đi theo Chu Văn.
Trường Tuế cũng qua đó, cô dừng lại trước căn phòng kính số 126, Bạch Doanh đang nằm bất động trên giường, quay lưng về phía này.
Đợi chưa được một phút.
Game đã trở lại với chiếc thẻ nhân viên trên tay.
……..
Chu Văn từ trong toilet đi ra, phát hiện thẻ nhân viên của mình không thấy đâu nữa. Anh ta sững sờ một lúc, sau đó đi dọc theo con đường mà anh ta đi đến, cuối cùng thì tìm thấy nó ở cửa phòng kính số 126. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi than thở rằng sợi dây này quá mong manh.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn căn phòng kính trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rắm, cuối cùng cầm thẻ nhân viên, mở cửa bước vào.
Bạch Doanh vẫn đang nằm bất động trên giường.
Anh ta bước tới muốn nói thêm vài câu với cô ấy, tối qua anh không chích thêm thuốc mê cho cô, lẽ ra thuốc mê đã hết tác dụng.
“Cô vẫn khỏe chứ?” Anh ta ngập ngừng hỏi.
Bạch Doanh nằm nghiêng trên giường, bất động, không hề phản ứng.
Đã ngủ rồi sao?
Anh ta lấy hết dũng khí tiến về trước hai bước, đứng bên cạnh chiếc giường: “Cô ngủ rồi à?”
Vẫn không có phản ứng.
Thân thể mảnh khảnh của Bạch Doanh nghiêng sang một bên, phảng phất như là cô đang ngủ say.
Anh ta nghiêng người nhìn vào gương mặt của cô, trong lòng đột nhiên có chút thấp thỏm, sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không chút sinh khí.
Anh ta dường như không còn quan tâm đ ến nỗi sợ hãi, vươn tay ra muốn chạm vào cánh tay cô, nhưng kết quả sờ thấy cánh tay cứng đờ, lập tức sắc mặt anh ta thay đổi, anh ta lấy hết can đảm kiểm tra hơi thở của cô.
Chẳng có chút hơi thở nào?!
Khi Mục Ngạn và tiến sĩ Triệu vội vàng quay lại, Chu Văn đã thất thần, chỉ biết lẩm bẩm: “Cô ấy chết rồi…. cô ấy chết rồi…!”
Mục Ngạn sải bước về phía trước, chỉ thấy hai mắt của Bạch Doanh nhắm chặt. Cô ấy không hề có một chút sinh cơ nào nằm ngửa trên giường, trên người đắp một chiếc chăn bông mỏng. Anh ta cau mày, trực tiếp nhấc tấm chăn lên, lập tức cảm thấy sửng sốt, chỉ thấy trên ngực cô ấy có dán một lá bùa màu vàng.
Tiến sĩ Triệu cũng nhìn thấy: “Đó là cái gì?”
Mục Ngạn cúi người xuống, rồi đưa tay ra xé lá bùa màu vàng.
Lại nhìn Bạch Doanh trên giường.
Đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi.
Làm gì có Bạch Doanh đâu? Rõ ràng là một hình nộm người bằng giấy.
Tiến sĩ Triệu và cả Chu Văn đều bị sốc.
Mục Ngạn nhìn lá bùa màu vàng trong tay bằng ánh mắt đăm chiêu, vừa định nhìn kỹ lại, liền thấy lá bùa đột nhiên bốc cháy, quả thực nó đã bốc cháy khi không có lửa!
Ngọn lửa này bùng lên một cách bất ngờ khiến cho Mục Ngạn không kịp đề phòng, anh ta theo bản năng thả tay ra.
Chỉ thấy ngọn lửa của lá bùa bốc cháy rất dữ dội, trong phút chốc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trên mặt đất chỉ còn lại vài mảnh tro đen.
Khuôn mặt của Mục Ngạn lúc này trở nên cực kỳ khó coi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook