Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 76-2: Bây giờ em có muốn ở bên cạnh anh
Khiến cho Trường Tuế choáng váng.
Còn Tần Nhất Xuyên giống như bị người ta đấm mạnh vào ngực, anh ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hạ Luật nắm lấy tay Trường Tuế.
Anh ta tưởng tượng ra cảnh mình nắm lấy tay Trường Tuế cả ngàn lần.
Nhưng anh ta lại tuyệt đối không ngờ rằng cái mà mình nhìn thấy lại là cảnh người đàn ông khác nắm lấy tay cô trước mặt mình như vậy.
Hành động này rõ ràng là đáp án cho câu hỏi vừa rồi của anh.
Hốc mắt của anh ta lập tức trở nên ướt át, làm ướt cả hai hàng mi dưới, anh ta đơ người tại chỗ, trong đôi mắt sáng long lanh của anh ta mang đầy thương tích.
Trường Tuế giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn anh ta, đột nhiên lúc này mới ngộ ra.
Lẽ nào Tần Nhất Xuyên thực sự thích cô?
Đó là lý do tại sao anh ta tức giận như vậy khi vô tình phát hiện ra quan hệ giữa cô và Hạ Luật, cũng không liên lạc gì với cô?
Cô ngạc nhiên nhìn Tần Nhất Xuyên.
Sau đó cô cảm giác Hạ Luật dùng lực siết chặt tay cô hơn, khiến cô gần như đau nhức.
Cô quay đầu nhìn lại anh, nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Đúng lúc này, bà Tần từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hạ Luật và Trường Tuế nắm tay nhau, bà sửng sốt, có chút kinh ngạc nói:
“…… Hai người?”
Trước đó bà ấy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc đó không có thời gian để nghĩ về nó, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh tượng này.
Hạ Luật nhìn Trường Tuế hỏi: “Em đã làm xong việc chưa?”
Trường Tuế sững sờ, sau đó gật đầu.
Lúc này Hạ Luật mới nhìn về phía bà Tần: “Nếu không có việc gì khác, chúng tôi xin phép đi trước.” Nói xong, anh khẽ gật đầu, nắm chặt tay Trường Tuế, dẫn cô ấy đi cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ trong nháy mắt hai người bọn họ đã mất hút trong góc hành lang.
Bà Tần không kịp phản ứng lại, liền hỏi Tần Nhất Xuyên đang đứng bên cạnh: “Hai người bọn họ bắt đầu yêu đương từ khi nào vậy?” Bà ấy vừa nói, vừa nhìn sang Tần Nhất Xuyên, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh ta, có chút hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Xuyên?”
Tần Nhất Xuyên mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ vừa rời đi, vẻ mặt giống như thể chỉ trong giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
……
Hạ Luật nắm chặt tay Trường Tuế, đi ngang qua phòng bệnh của ông chủ Chu, nhìn thấy Hoắc Văn Đình lúc này đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn hai người bọn họ nắm chặt tay nhau đi tới với vẻ mặt kinh ngạc, anh chỉ lạnh lùng buông một câu “chúng tôi đi trước”.
Đợi đến khi Hoắc Văn Đình kịp phản ứng lại rồi đuổi theo sau thì cửa thang máy cũng đã đóng lại.
Trong thang máy lúc này chỉ có Trường Tuế và Hạ Luật, bầu không khí có chút ngưng tụ.
Hạ Luật vẫn nắm tay Trường Tuế, chỉ siết nhẹ nhưng không buông ra, ánh sáng từ trần thang máy chiếu vào khuôn mặt sâu thẳm, thanh tú và lạnh như băng của anh.
Trường Tuế cuối cùng cũng từ từ định thần lại, chớp mắt, quay đầu nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng và thâm trầm của anh: “Hạ Luật….”
“Anh không muốn đợi thêm nữa.” Hạ Luật đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời cô.
Trường Tuế sững sờ một lúc, cô ngây người nhìn anh.
Hạ Luật không nhìn cô ấy, chỉ cụp mắt xuống, rồi lặng lẽ gập ngón tay lại, anh siết chặt tay cô vào tay mình hơn: “Bây giờ anh muốn ở bên em.”
Anh sợ hãi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhất Xuyên, anh cảm thấy hoảng sợ và không kiểm soát được chính mình.
Anh không biết cơn hoảng sợ đó đến từ đâu, cho đến khi vừa nãy anh đến tìm cô, nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt nhau đang đứng ở hành lang, anh mới biết nguyên nhân gây ra cơn hoảng sợ đó.
Tần Nhất Xuyên và anh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tần Nhất Xuyên sáng ngời lại chói mắt, từ người anh ta toát ra sự ấm áp như vầng thái dương, khiến cho người khác không thể không muốn đến gần sự ấm áp này.
Còn anh thì tối tăm và lạnh lùng, không một ai muốn đến gần.
Anh không muốn làm vầng thái dương, anh chỉ muốn có một ánh sáng.
Lúc này đây, anh muốn tiếp tục nắm giữ ánh sáng mà anh đang nắm chặt này.
Nhưng anh sợ rằng, ngay cả ánh sáng mà anh đang có này cũng sẽ bị thu hút bởi vầng thái dương ấm áp kia.
Trường Tuế choáng váng.
Đến khi cửa thang máy mở ra, cô vẫn không có phản ứng lại.
Còn Hạ Luật, anh ấy đợi mãi vẫn không thấy sự đáp lại của cô, trái tim trong ngực anh như quặn thắt lại, phảng phất như bị rơi xuống vực sâu không đáy. Trong vô thức anh nắm chặt tay cô, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng, cuối cùng quay sang nhìn cô: “Em có hối hận không?”
Trường Tuế không nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, bối rối nhìn anh: “Cái gì cơ?”
Cửa thang máy lại đóng lại.
Hai người đứng trong thang máy dường như không để ý đến nó.
Hạ Luật siết chặt quai hàm, nắm chặt tay cô nhưng bất giác anh buông lỏng ra, dùng đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng hết sức đè nén nỗi tuyệt vọng và sự sợ hãi trong lòng, lấy hết dũng khí dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi cô: “Em không muốn ở bên cạnh anh phải không?”
Trường Tuế cuối cùng cũng phản ứng lại, cô dứt khoát nói: “Đương nhiên là không phải!” Cô nói xong liền hỏi lại: “Nhưng không phải chúng ta đã nói rồi sao, đợi đến khi em hai mươi tuổi?”
Hạ Luật như bị đang giãy dụa hít thở không thông được người ta kéo lên khỏi mặt nước, cuối cùng cũng có thể hít thở trở lại, anh nắm lấy tay cô, đôi mắt đen sáng ngời, anh nhìn cô chăm chú: “Nhưng anh không muốn đợi thêm nữa.”
Anh muốn nắm giữ lấy cô, muốn quang minh chính đại cầm lấy tay cô, muốn công bố cho toàn thế giới biết, cô là của anh, không ai có thể cướp cô khỏi vòng tay anh.
Anh nhìn cô, cổ họng nghẹn lại, giọng nói khô khốc, gần như đang thỉnh cầu: “Được không, bây giờ chúng ta ở bên nhau được không?”
Trường Tuế ngơ ngác nhìn anh, nhắc nhở: “Em có thể sẽ chết.”
Hạ Luật nói: “Anh biết.”
Trường Tuế hỏi: “Vậy anh còn muốn ở bên cạnh em sao?”
Những ngón tay của Hạ Luật đan chéo vào tay cô, quấn chặt lấy nhau như dây leo, đan vào nhau, không chút do dự, vẫn kiên định không rời: “Muốn.”
Trường Tuế bị choáng váng trước câu trả lời “muốn” ngắn gọn và đơn giản này. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và đẹp của Hạ Luật dường như có chút không tin vào điều đó, một lúc sau, cô nhẹ nhàng cong khóe miệng, cũng rất ngắn gọn đáp: “Được.”
Hạ Luật nhìn chằm chằm vào mắt cô khoảng chừng hai giây, bỗng quay người sang một bên, một tay vẫn đan chặt lấy tay cô, tay kia giơ lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nâng khuôn mặt cô lên, còn chiếc cổ mảnh mai của anh cong xuống, trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Trường Tuế, anh cúi đầu hôn cô.
…….
Thang máy chạy lên tầng sáu của bệnh viện, cửa thang máy tự động mở ra.
Hoắc Văn Đình đang đứng chờ ở ngoài cửa thang máy, vô tình nhìn vào trong thang máy, thấy cảnh tượng trước mắt mà chưa có sự chuẩn bị gì, vẻ mặt anh ta lập tức đông cứng lại, âm thanh nứt vỡ chậm rãi phát ra trên gương mặt anh ta.
Còn Tần Nhất Xuyên giống như bị người ta đấm mạnh vào ngực, anh ta không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Hạ Luật nắm lấy tay Trường Tuế.
Anh ta tưởng tượng ra cảnh mình nắm lấy tay Trường Tuế cả ngàn lần.
Nhưng anh ta lại tuyệt đối không ngờ rằng cái mà mình nhìn thấy lại là cảnh người đàn ông khác nắm lấy tay cô trước mặt mình như vậy.
Hành động này rõ ràng là đáp án cho câu hỏi vừa rồi của anh.
Hốc mắt của anh ta lập tức trở nên ướt át, làm ướt cả hai hàng mi dưới, anh ta đơ người tại chỗ, trong đôi mắt sáng long lanh của anh ta mang đầy thương tích.
Trường Tuế giật mình, sau đó kinh ngạc nhìn anh ta, đột nhiên lúc này mới ngộ ra.
Lẽ nào Tần Nhất Xuyên thực sự thích cô?
Đó là lý do tại sao anh ta tức giận như vậy khi vô tình phát hiện ra quan hệ giữa cô và Hạ Luật, cũng không liên lạc gì với cô?
Cô ngạc nhiên nhìn Tần Nhất Xuyên.
Sau đó cô cảm giác Hạ Luật dùng lực siết chặt tay cô hơn, khiến cô gần như đau nhức.
Cô quay đầu nhìn lại anh, nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Đúng lúc này, bà Tần từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Hạ Luật và Trường Tuế nắm tay nhau, bà sửng sốt, có chút kinh ngạc nói:
“…… Hai người?”
Trước đó bà ấy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc đó không có thời gian để nghĩ về nó, nhưng không ngờ lại thấy được cảnh tượng này.
Hạ Luật nhìn Trường Tuế hỏi: “Em đã làm xong việc chưa?”
Trường Tuế sững sờ, sau đó gật đầu.
Lúc này Hạ Luật mới nhìn về phía bà Tần: “Nếu không có việc gì khác, chúng tôi xin phép đi trước.” Nói xong, anh khẽ gật đầu, nắm chặt tay Trường Tuế, dẫn cô ấy đi cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ trong nháy mắt hai người bọn họ đã mất hút trong góc hành lang.
Bà Tần không kịp phản ứng lại, liền hỏi Tần Nhất Xuyên đang đứng bên cạnh: “Hai người bọn họ bắt đầu yêu đương từ khi nào vậy?” Bà ấy vừa nói, vừa nhìn sang Tần Nhất Xuyên, nhìn thấy dáng vẻ thất thần của anh ta, có chút hoảng hốt kêu lên: “Tiểu Xuyên?”
Tần Nhất Xuyên mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ vừa rời đi, vẻ mặt giống như thể chỉ trong giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
……
Hạ Luật nắm chặt tay Trường Tuế, đi ngang qua phòng bệnh của ông chủ Chu, nhìn thấy Hoắc Văn Đình lúc này đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn hai người bọn họ nắm chặt tay nhau đi tới với vẻ mặt kinh ngạc, anh chỉ lạnh lùng buông một câu “chúng tôi đi trước”.
Đợi đến khi Hoắc Văn Đình kịp phản ứng lại rồi đuổi theo sau thì cửa thang máy cũng đã đóng lại.
Trong thang máy lúc này chỉ có Trường Tuế và Hạ Luật, bầu không khí có chút ngưng tụ.
Hạ Luật vẫn nắm tay Trường Tuế, chỉ siết nhẹ nhưng không buông ra, ánh sáng từ trần thang máy chiếu vào khuôn mặt sâu thẳm, thanh tú và lạnh như băng của anh.
Trường Tuế cuối cùng cũng từ từ định thần lại, chớp mắt, quay đầu nhìn vào vẻ mặt lạnh lùng và thâm trầm của anh: “Hạ Luật….”
“Anh không muốn đợi thêm nữa.” Hạ Luật đột nhiên nhẹ giọng ngắt lời cô.
Trường Tuế sững sờ một lúc, cô ngây người nhìn anh.
Hạ Luật không nhìn cô ấy, chỉ cụp mắt xuống, rồi lặng lẽ gập ngón tay lại, anh siết chặt tay cô vào tay mình hơn: “Bây giờ anh muốn ở bên em.”
Anh sợ hãi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Nhất Xuyên, anh cảm thấy hoảng sợ và không kiểm soát được chính mình.
Anh không biết cơn hoảng sợ đó đến từ đâu, cho đến khi vừa nãy anh đến tìm cô, nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt nhau đang đứng ở hành lang, anh mới biết nguyên nhân gây ra cơn hoảng sợ đó.
Tần Nhất Xuyên và anh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tần Nhất Xuyên sáng ngời lại chói mắt, từ người anh ta toát ra sự ấm áp như vầng thái dương, khiến cho người khác không thể không muốn đến gần sự ấm áp này.
Còn anh thì tối tăm và lạnh lùng, không một ai muốn đến gần.
Anh không muốn làm vầng thái dương, anh chỉ muốn có một ánh sáng.
Lúc này đây, anh muốn tiếp tục nắm giữ ánh sáng mà anh đang nắm chặt này.
Nhưng anh sợ rằng, ngay cả ánh sáng mà anh đang có này cũng sẽ bị thu hút bởi vầng thái dương ấm áp kia.
Trường Tuế choáng váng.
Đến khi cửa thang máy mở ra, cô vẫn không có phản ứng lại.
Còn Hạ Luật, anh ấy đợi mãi vẫn không thấy sự đáp lại của cô, trái tim trong ngực anh như quặn thắt lại, phảng phất như bị rơi xuống vực sâu không đáy. Trong vô thức anh nắm chặt tay cô, môi mím chặt tạo thành một đường thẳng, cuối cùng quay sang nhìn cô: “Em có hối hận không?”
Trường Tuế không nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, bối rối nhìn anh: “Cái gì cơ?”
Cửa thang máy lại đóng lại.
Hai người đứng trong thang máy dường như không để ý đến nó.
Hạ Luật siết chặt quai hàm, nắm chặt tay cô nhưng bất giác anh buông lỏng ra, dùng đôi mắt đen và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng hết sức đè nén nỗi tuyệt vọng và sự sợ hãi trong lòng, lấy hết dũng khí dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh hỏi cô: “Em không muốn ở bên cạnh anh phải không?”
Trường Tuế cuối cùng cũng phản ứng lại, cô dứt khoát nói: “Đương nhiên là không phải!” Cô nói xong liền hỏi lại: “Nhưng không phải chúng ta đã nói rồi sao, đợi đến khi em hai mươi tuổi?”
Hạ Luật như bị đang giãy dụa hít thở không thông được người ta kéo lên khỏi mặt nước, cuối cùng cũng có thể hít thở trở lại, anh nắm lấy tay cô, đôi mắt đen sáng ngời, anh nhìn cô chăm chú: “Nhưng anh không muốn đợi thêm nữa.”
Anh muốn nắm giữ lấy cô, muốn quang minh chính đại cầm lấy tay cô, muốn công bố cho toàn thế giới biết, cô là của anh, không ai có thể cướp cô khỏi vòng tay anh.
Anh nhìn cô, cổ họng nghẹn lại, giọng nói khô khốc, gần như đang thỉnh cầu: “Được không, bây giờ chúng ta ở bên nhau được không?”
Trường Tuế ngơ ngác nhìn anh, nhắc nhở: “Em có thể sẽ chết.”
Hạ Luật nói: “Anh biết.”
Trường Tuế hỏi: “Vậy anh còn muốn ở bên cạnh em sao?”
Những ngón tay của Hạ Luật đan chéo vào tay cô, quấn chặt lấy nhau như dây leo, đan vào nhau, không chút do dự, vẫn kiên định không rời: “Muốn.”
Trường Tuế bị choáng váng trước câu trả lời “muốn” ngắn gọn và đơn giản này. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và đẹp của Hạ Luật dường như có chút không tin vào điều đó, một lúc sau, cô nhẹ nhàng cong khóe miệng, cũng rất ngắn gọn đáp: “Được.”
Hạ Luật nhìn chằm chằm vào mắt cô khoảng chừng hai giây, bỗng quay người sang một bên, một tay vẫn đan chặt lấy tay cô, tay kia giơ lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nâng khuôn mặt cô lên, còn chiếc cổ mảnh mai của anh cong xuống, trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Trường Tuế, anh cúi đầu hôn cô.
…….
Thang máy chạy lên tầng sáu của bệnh viện, cửa thang máy tự động mở ra.
Hoắc Văn Đình đang đứng chờ ở ngoài cửa thang máy, vô tình nhìn vào trong thang máy, thấy cảnh tượng trước mắt mà chưa có sự chuẩn bị gì, vẻ mặt anh ta lập tức đông cứng lại, âm thanh nứt vỡ chậm rãi phát ra trên gương mặt anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook