Bà Cốt Giới Giải Trí
Chương 32-1: Tự mình đa tình

Hứa Diệu bắt đầu nổi lên từ bộ phim đồng tính học đường được chuyển thể từ tiểu thuyết được công chiếu vào năm ngoái. Vốn dĩ bộ phim chỉ được thực hiện với nguồn kinh phí ít ỏi, dàn diễn viên chính cũng chỉ là mấy diễn viên tuyến mười tám không có tên tuổi trong giới, nhưng không ngờ lại đột nhiên bùng nổ, doanh thu phòng vé thu về cũng được gần một tỷ. Sau khi phát sóng, bộ phim đã được một trang web video mua lại bản quyền, số lượt xem trả tiền cũng rất khả quan.

Hứa Diệu và một nam chính khác đều trở nên nổi tiếng. Diễn xuất của cả hai người trong phim đều có chút ngây ngô, nhưng chính cảm giác ngây ngô đó lại góp phần không nhỏ làm cho bối cảnh thanh xuân học đường của bộ phim trở nên tươi mát sạch sẽ hơn.

Tuy nhiên khi so sánh về ngoại hình thì Hứa Diệu có phần nhỉnh hơn so với nam diễn viên kia nên tuy cả hai đều đã thành danh nhưng xét về độ nổi tiếng thì Hứa Diệu vượt trội hơn hẳn.

Đã gần một năm trôi qua, với sự khởi đầu thuận lợi đó cùng với các hoạt động sau đó của công ty cùng với nguồn tài nguyên cho nghệ sĩ, lúc này Hứa Diệu vẫn là một ngôi sao nổi tiếng thu hút được nhiều người hâm mộ. Anh ta vừa hoàn thành xong một bộ phim cổ trang, hợp tác với một nữ diễn viên nổi tiếng, bây giờ lại dành được vai nam phụ trong phim mới của đạo diễn Từ Nghiêu. Trong khi nam diễn viên cùng nổi tiếng đợt đó với anh ta qua một năm thì độ nổi tiếng đã bị sụt giảm đi không ít, anh ta bây giờ cũng đang quay một bộ phim trinh thám bối cảnh thời kỳ dân quốc, hợp tác với một nữ diễn viên mới nổi từ các bộ phim chiếu mạng.

Hiện tại hai người họ vẫn thường bị đem ra so sánh, nhưng Hứa Diệu vẫn luôn được coi trọng hơn.

Đối với hình ảnh trước công chúng của Hứa Diệu, đoàn đội của anh ta cũng vô cùng nghiêm túc.

Hứa Diệu luôn duy trì hình tượng chính diện và tích cực của mình trước công chúng, còn cuộc sống riêng tư cùng với hình ảnh trên sân khấu hoàn toàn như hai con người khác nhau.

Nhân vật nam chính do một ngôi sao nam tuyến một đảm nhận, cũng chỉ mang theo hai trợ lý mà thôi. Nhưng bên cạnh Hứa Diệu lại có ba người, hai trợ lý phụ trách chăm lo đời sống và một trợ lý phụ trách giải quyết tất cả các công việc.

Công ty của Hứa Diệu có quy mô không lớn, bây giờ anh ta là nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất của công ty, ngay cả người đại diện cũng luôn dành sự chăm sóc đặc biệt đối với anh ta.

Cảnh quay hôm nay ngoài vai nam chính thì còn có vai diễn của Hứa Diệu và cả Trường Tuế.

Đây là một bộ phim kịch tính, mà vai diễn của Trường Tuế trong phim là một nhân vật phản diện, bị xem như một con cờ bị kẻ đứng sau màn thao túng bố trí vào làm việc trong bệnh viện.

Ở những tập phim đầu của bộ phim, hình ảnh của cô ấy là một cô y tá đơn thuần ngây thơ.

Đối với Trường Tuế thì những cảnh quay trong các tập phim này không phải là thử thách quá lớn.

Trường Tuế cùng với nhân vật nam chính Đoàn Khôn và nhân vật nam thứ Hứa Diệu đều có những cảnh đối diễn với nhau.

Đoàn Khôn năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, đã từng đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất Trung Quốc, trước đó cũng phải mất mười mấy năm chuyên đóng mấy vai phụ. Kỹ năng diễn xuất của anh ta luôn rất tốt, rốt cuộc mấy năm gần đây mới bắt đầu nổi tiếng. Tuy rằng mấy vai diễn trên màn ảnh của anh ta luôn là hình tượng dữ tợn nhưng con người thật những con người vô cùng ôn hòa.

Các nhân viên làm việc tại hiện trường và các diễn viên đều gọi anh một cách thân mật là anh Khôn.

Thoạt nghe hơi có chút giang hồ nhưng thực ra tính cách của anh ta rất bình dị, gần gũi giống như một người anh cả dễ tiếp cận mà thôi.

“Cô có phải là cô gái nhỏ tên Khương Trường Tuế đó không?” Đoàn Khôn chủ động bắt chuyện với Trường Tuế: “Tên của cô quả thật là rất có ý nghĩa đấy, khi tôi mới nhìn thấy tên cô thì đã cảm thấy rất thú vị rồi. Tôi cũng đã xem qua đoạn cô thử vai rồi, thật sự rất tốt. Tôi có nghe đạo diễn Từ nói cô không phải là được đào tạo bài bản ở học viện nhưng lại có khả năng diễn xuất tốt như vậy thì thật là đáng khen, cố lên nhé, hi vọng sau này em sẽ có một tương lai tươi sáng lạng. ”

“Cảm ơn anh Khôn.” Trường Tuế khẽ nở nụ cười ngượng ngùng.

Đoàn Khôn mỉm cười gật đầu với cô rồi bước đi.

Cảnh quay thứ nhất trong phim là ở phòng bệnh.

Là cảnh quay mà Đoàn Khôn, Hứa Diệu và Trường Tuế cùng đối diễn.

Nhân vật của Đoàn Khôn là một cảnh sát lão làng kinh nghiệm phong phú, trong khi nhân vật của Hứa Diệu là một thám tử tư có chỉ số IQ rất cao.

Từ Nghiêu gọi Trường Tuế đến và hướng dẫn sơ cho cô về cách diễn xuất: “Tiểu Khương, trong cảnh quay này, khi cô rời khỏi phòng bệnh thì ánh mắt của cô cần phải có biến hóa, nhưng loại biến hóa này không được quá rõ ràng để khán giả trước màn hình không thể mới xem lần đầu đã phát hiện ngay được sự thay đổi của ánh mắt, đợi sau khi khán giả đã hiểu được hết tiền căn hậu quả, đến lúc quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện ra được sự biến hóa này.”

Đoàn Khôn đứng bên cạnh cười nói: “Đạo diễn Từ, yêu cầu của anh quá cao rồi, muốn biến hóa nhưng lại không muốn để người ta nhìn ra sự biến hóa đó để cho khán giả sau này quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra. Đừng nói là Tiểu Khương, ngay cả tôi nghe thấy yêu cầu của anh mà còn thấy choáng váng đây này.”

Anh ta và Từ Nghiêu đã hợp tác với nhau nhiều lần, mối quan hệ riêng tư của hai người cũng khá tốt cho nên đôi khi hai người cười đùa trêu chọc nhau rất tùy ý.

Hứa Diệu đang đứng phía bên kia liếc mắt nhìn Trường Tuế với dáng vẻ có chút khinh thường.

Vừa rồi anh ta cũng đã lên mạng tìm kiếm thông tin về Khương Trường Tuế này, kết quả phát hiện ra trước khi cô ấy chính thức xuất đạo đã dính vào rất nhiều scandal, không chỉ Tần Nhất Xuyên, Hà Văn Hiểu mà còn có cả Hạ Luật đều có liên quan đến cô, rồi còn có thông tin là đạo diễn Tần Diệu Văn rất coi trọng cô ấy, rồi cô ấy còn có mối quan hệ rất thân mật với vợ của nhà sản xuất phim Chu Bân nữa.

Để có thể dành được một vai diễn trong bộ phim của đạo diễn Từ Nghiêu, chắn chắc cô ta không những phải bỏ ra không ít tiền mà còn phải đi bằng cửa sau.

Từ Nghiêu bị Đoàn Khôn trêu chọc như vậy cũng nhận ra được yêu cầu của mình đúng là có chút miễn cưỡng, cười nói với Trường Tuế: “Cô cũng đừng áp lực quá, phải thử trước xem thế nào đã, nếu diễn không tốt, tôi sẽ giúp cô điều chỉnh dần dần, đạo diễn chính là người phải đi làm những việc này mà.”

Trường Tuế trả lời với thái độ khiêm tốn: “Cảm ơn đạo diễn.”

Chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu.

Hứa Diệu đột nhiên đi tới, thấp giọng cảnh cáo nói: “Cô làm ơn diễn tốt, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Trên mặt Trường tuế nở một nụ cười lịch sự nhưng lời nói ra lại chẳng hề khách khí một chút nào: “Hãy tự lo cho anh trước đi.”

Dù sao thì cô cũng đã đắc tội anh ta, có đắc tội thêm một chút cũng không thành vấn đề.

Những người không hiểu rõ nội tình, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Trường Tuế, thì còn tưởng rằng mối quan hệ của hai người rất tốt.

Gương mặt đẹp trai của Hứa Diệu đột nhiên biến sắc, có bảy phần kinh ngạc ba phần tức giận: “Cô….!”

Anh ta chưa từng thấy ai kiêu ngạo hơn cô.

“Trường Tuế, sắp bắt đầu rồi.” Có người nhắc nhở.

“Được rồi, cảm ơn.” Trường Tuế lễ phép đáp lại, sau đó đi lướt qua Hứa Diệu và đi vào phòng bệnh.



“Chuẩn bị. Một, hai, ba, bắt đầu!”

Một người đàn ông đang nằm hôn mê trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc.

Trường Tuế đưa tay lên để điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền dịch.

Từ Nghiêu ngồi sau màn hình và nhìn chăm chú vào mấy hình ảnh trên màn hình, trên đó là hình cận cảnh gương mặt của Trường Tuế và những ngón tay của cô ấy đang điều chỉnh tốc độ chảy của bình truyền dịch.

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay đầu lại, toàn bộ khuôn mặt hiện ra rõ ràng, không hề có cảm giác căng thẳng của một diễn viên mới,  phản ứng của cô ấy rất tự nhiên và trạng thái cũng rất thoải mái.

Đoàn Khôn và Hứa Diệu lần lượt đi vào phòng bệnh, sau đó đi tới bên giường bệnh.

Trường Tuế hỏi: “Hai người có phải là người nhà của anh ta không?”

Đoàn Khôn cúi xuống nhìn người đàn ông trên giường, sau đó đứng thẳng dậy, thuần thục lấy thẻ cảnh sát của mình ra: “Tôi là cảnh sát, trong khoảng thời gian này có ai tới gặp anh ta không?”

Trường Tuế lắc đầu: “Không có.”

Hứa Diệu cũng nói vài câu với cô ấy.

Sau đó Đoàn Khôn và Hứa Diệu bắt đầu nói chuyện với nhau.

Trường Tuế ôm tập hồ sơ bệnh án vào ngực và bước ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa phòng bệnh sau lưng cô ấy đóng lại, vẻ mặt của cô vẫn không hề thay đổi nhưng trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia có chút dao động rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt liền biến mất, vẻ mặt cô trở lại thoải mái như cũ rồi ôm tập hồ sơ bước ra khỏi phạm vi ống kính. Lúc Từ Nghiêu thấy được, da đầu ông ta trở nên tê dại.

Chỉ một lần diễn nhưng đã hoàn thành được yêu cầu của ông ta!

Xử lý biểu cảm tinh tế như vậy mà trong một lần đã có thể diễn thành công…… Khương Trường Tuế này có thật sự đúng là người mới chưa từng đóng phim hay không?

Bây giờ ông ta đã hiểu tại sao đạo diễn Tần lại rất đặt kỳ vọng vào cô ấy như vậy.

“Làm lại cảnh quay vừa rồi trong phòng bệnh đi, Hứa Diệu, cậu chú ý một chút, khi cậu nhìn Trường Tuế nét mặt phải tự nhiên thoải mái một chút, thái độ đối với cô ấy như một y tá bình thường thôi, biểu hiện của cậu vừa rồi giống như đã biết về thân phận của cô ấy rồi vậy, chú ý chút nhé.” Từ Nghiêu nói xong, lại chuyển qua khen ngợi Trường Tuế: “Tiểu Khương, trạng thái diễn xuất tự nhiên nhẹ nhàng, rất tốt, vẫn duy trì như vậy nhé. Làm lại một lần nữa được không?”

Sắc mặt của Hứa Diệu không được tốt cho lắm.

Trường Tuế bước lại gần, khẽ cười rồi nhẹ nhàng nói: “Anh Hứa, làm ơn diễn tốt đi nhé, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người.”

Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Diệu lập tức đỏ ửng lên, sự tức giận hiện rõ lên trong đôi mắt đen láy của anh ta, hiện rõ vẻ khó chịu đến cực điểm.

Trợ lý đứng bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía, không thể tin được Trường Tuế lại dám khiêu khích Hứa Diệu như thế này.

Mà Hứa Diệu lại thật sự nhịn được, chỉ là sắc mặt của anh ta thực sự rất khó coi.

……..

Sau một ngày đi quay, Trường Tuệ đã hoàn thành rất tốt các cảnh quay của mình. Diễn xuất của cô vô cùng ổn định, không có cảnh nào phải quay lại nhiều lần. Chỉ cần là phân cảnh của cô thì trên cơ bản chỉ cần quay một lần là xong.

Mặc dù ở mấy phân cảnh đầu tiên này cũng không quá phức tạp nhưng đối với với một người hoàn toàn mới như cô mà nói thì ở trên người cô hoàn toàn không nhìn thấy nửa điểm ngây ngô khẩn trương nào cả.

Chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: tự nhiên.

Diễn viên và nhân vật hòa thành một thể.

Có rất ít diễn viên có thể đạt tới trạng thái như thế này.

Hơn nữa, đối với một vài tình tiết rất nhỏ nhưng cô vẫn có thể xử lý rất tốt, nắm rất rõ về nhân vật mà mình đang đóng.

Từ Nghiêu khen cô không tiếc lời, Đoàn Khôn cũng nói đùa rằng hậu sinh khả úy.

Sau khi Hứa Diệu nhìn xem lại các cảnh quay đó, anh ta không thể phát hiện ra lỗi sai gì trong diễn xuất của Trường Tuế, điều này khiến tâm tình anh ta càng trở nên tồi tệ hơn.

…….

Thành phố Bắc

Đoàn làm phim ≪ Chuộc tội ≫.

“Hạ Luật, cậu không sao chứ? Tôi thấy trạng thái của cậu hôm nay không được tốt lắm”. Tần Diệu Văn chủ động đi tìm Hạ Luật và quan tâm hỏi.

Hạ Luật nói: “Thật xin lỗi, chúng ta diễn lại cảnh vừa rồi được không.”

Ngữ khí Tần Diệu Văn rất ôn hòa: “Đây là chuyện nhỏ, tôi thấy trạng thái của cậu không giống bình thường lắm. Có phải hai ngày vừa rồi cậu bị bệnh vẫn chưa khỏi đúng không? Nếu vậy ngày mai cậu nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi. Từ khi bắt đầu vào đoàn phim đến nay cũng chưa nghỉ ngày nào cả, liều mạng như vậy cũng không được. Tôi cho cậu nghỉ thêm một ngày nữa, cậu hãy cố gắng thư giãn và điều chỉnh trạng thái của mình một chút.”

Hạ Luật khẽ gật đầu.

Tần Diệu Văn vỗ vỗ vào vai anh ta: “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi, uống chút nước trước đã, lát nữa chúng ta quay lại cảnh đó.”

Hạ Luật đi tới khu vực có mái che để nghỉ ngơi, cầm chai nước lên, ánh mắt liếc qua chiếc điện thoại trên bàn và uống một ngụm nước, sau đó cầm điện thoại lên, lướt nhìn màn hình.

– Không hề có một cuộc gọi nhỡ.

Anh tắt máy, ánh mắt âm trầm.

Anh không nên để ý nhiều như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương