Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 31-2: Bồi thường cho tôi
Trường Tuế nói: “Đương nhiên là có, chính vì chuyện này nên tôi mới đến đây.”
Hoắc Vân Khai thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên sợ hãi hơn: “Thật sự là có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy tôi à?”
Trường Tuế gật đầu và nói: “Có lẽ nó đã quấn lấy anh từ vụ va chạm xe cách đây một tháng.”
Hoắc Vân Khai sắc mặt biến đổi: “Vậy là tối hôm qua người đứng bên cạnh giường và nhìn chằm chằm vào tôi cũng là nó sao?”
Trường Tuế nói: “Đó chính là quỷ bóng đè, lúc nào tinh thần anh bị suy nhược mới có thể bị nó khống chế.”
Hoắc Vân Khai vội vàng hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm những gì?”
Trường Tuế khẽ nhếch miệng nói: “Bây giờ là lúc chúng ta thỏa thuận về giá cả.”
Hoắc Vân Khai lập tức sửng sốt một chút.
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Không biết là anh trai nhà họ Hà đã nói trước với anh hay chưa, tôi thu phí rất cao. Nhưng nể tình tôi và Hà Na Na là chỗ bạn bè với nhau nên tôi sẽ giảm giá cho anh đôi chút.”
Hoắc Vân Khai nghe vậy thì lập tức nói: “Không cần đâu, tôi không muốn nợ ân tình này của cô ấy, giải quyết việc này hết bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả bấy nhiêu tiền. Cô cứ yên tâm, tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết được dứt điểm việc này là được, đến lúc đó tiền không phải là vấn đề.”
Vừa nghe đến những câu nói mà cô thích nghe nhất, nụ cười trên khuôn mặt của Trường Tuế cũng trở nên chân thành hơn.
“Ba triệu nhân dân tệ.”
Ba triệu.
Thật ra mà nói, đối với Hoắc Vân Khai thì đây không phải là một khoản tiền nhỏ, khoản tiền này đủ cho anh ta có thể mua được một chiếc ô tô. Nhưng so với việc mua xe ô tô thì giải quyết sự cố nửa thân dưới của anh ta đương nhiên vẫn là quan trọng hơn nhiều.
Ngay lập tức anh ta chấp nhận khoản chi phí này mà không một chút do dự.
Trong việc này còn có một lý do khác nữa là Trường Tuế đã được Hà Văn Hiểu giới thiệu đến.
Anh ta đã quá hiểu về con người của Hà Văn Hiểu, nếu không phải là thừa nhận năng lực của cô ấy, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ đưa cô ấy đến đây.
Cho dù nhìn nhận sự việc theo hướng nào đi chăng nữa, thì việc bỏ ra ba triệu để mua lại những tháng ngày yên bình cho nửa đời còn lại của anh ta xem ra cũng không phải là quá đắt.
Vì thế Hoắc Vân Khai đương nhiên là phải đồng ý ngay.
Việc này khiến cho Trường Tuế trong lòng cảm thấy có chút hối tiếc, nếu biết trước anh ta sẽ đồng ý nhanh như vậy, có lẽ cô ấy sẽ báo giá cao hơn chút nữa.
Những người này có nhiều tiền hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Sau khi thỏa thuận xong vấn đề giá cả, Hoắc Vân Khai gọi Hà Văn Hiểu xuống, lúc này anh ta đang đứng trên ban công hóng gió.
Tối nay đã quá muộn rồi, Trường Tuế cũng đã hơi mệt, muốn được nghỉ ngơi sớm.
Trường Tuế đưa cho Hoắc Vân Khai một lá bùa trừ tà để xua đuổi tà ma và yêu cầu anh ta đặt dưới gối vào lúc đi ngủ, và tối mai cô ấy sẽ quay lại để xem tình hình.
Bây giờ Hoắc Vân Khai căn bản không dám ngủ một mình, vì vậy anh ta đã cầu xin Hà Văn Hiểu cho anh ta ngủ nhờ một đêm.
“Tôi sẽ không nằm trên giường của cậu đâu, tôi sẽ ngủ dưới sàn nhà trong phòng cậu được không?”
Hà Văn Hiểu từ chối anh ta một cách không thương tiếc: “Tôi không có thói quen ngủ cùng phòng với người khác.”
Hoắc Vân Khai tiếp tục cầu xin anh ta thêm lần nữa: “Vậy tôi đến nhà cậu, sau đó nằm ngủ trong phòng khách cũng được chứ gì?”
Hà Văn Hiểu: “Na Na sẽ không đồng ý đâu.”
Hoắc Vân Khai tức giận nói: “Tôi thì đang còn ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng mà cậu lại còn quan tâm là cô ấy có đồng ý hay không sao?”
Hà Văn Hiểu bình tĩnh nói: “Na Na là em gái của tôi và bất cứ lúc nào tôi đều phải tôn trọng ý kiến của cô ấy. Hơn nữa, vừa nãy cô Khương cũng đã nói rồi, lá bùa này có thể bảo vệ cậu bình an nên cậu không cần phải quá lo lắng như vậy, nếu thực sự quá sợ hãi, tôi tin là cậu sẽ tìm được người ở cùng cậu thôi.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm Hà Văn Hiểu với vẻ kinh ngạc.
Hóa ra anh trai chính là như vậy sao?
Cho dù em gái không ở trước mặt, nhưng vẫn bảo vệ cô ấy.
Cô lẻ loi một mình đến với thế giới này, từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng biết đến cảm giác huyết mạch tình thân là gì.
Nếu cô ấy cũng có một người anh trai, thì liệu có giống như Hà Văn Hiểu, lúc nào cũng bảo vệ cô ấy như thế không.
Hà Văn Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Trường Tuế, anh ta nhìn qua và lại một lần nữa nhìn thấy điều đó hiện ra trong ánh mắt của cô.
Trước đây anh ta cũng không hiểu tại sao cô ấy thường nhìn với ánh mắt như vậy.
Mãi cho đến một ngày Na Na nói cho anh ta biết, cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.
Lúc đó anh ta mới hiểu được rằng tại sao trong ánh mắt cô ấy đôi khi lơ đãng hiện ra vẻ hâm mộ mơ hồ cùng với ánh mắt mất mát như thế.
Bỗng nhiên trong tim anh ta bồi hồi rung động.
Lúc này Hoắc Vân Khai bắt đầu đuổi người: “Được được được, vậy thì cậu đi nhanh đi!”
Trường Tuế và Hà Văn Hiểu rời khỏi nhà Hoắc Vân Khai.
Trong thang máy, Trường Tuế có chút hơi tò mò không hiểu tại sao mối quan hệ giữa Hoắc Vân Khai và Hà Na Na lại không hợp nhau như vậy, vì thế hỏi: “Tại sao Na Na lại ghét Hoắc Vân Khai đến thế?”
Hà Văn Hiểu vừa định bảo cô ấy tự mình đi hỏi Na Na, nhưng đối diện với đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của cô, câu trả lời dự định thốt ra bị anh ta nuốt ngược trở về rồi dịu dàng nói: “Đại khái là vì Na Na đã từng thích Vân Khai, nhưng lý do cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết rõ, cô có thể tự mình đi hỏi Na Na cũng được mà.”
Trường Tuế mỉm cười với anh ấy, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt của Hà Văn Hiểu vô tình rơi vào mái tóc dày đen nhánh của cô.
Cô ấy có một kiểu trưởng thành khác xa với các bạn cùng lứa tuổi, có thể một mình tự lập mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai khác.
Nhưng đằng sau sự trưởng thành đó, cô ấy đã phải tự mình bước đi trên con đường dài thật dài.
Rõ ràng là cô ấy nhỏ hơn Na Na chừng vài tuổi.
Nhưng Na Na vẫn còn như một cô bé và luôn hét lớn lên khi nhìn thấy một con gián, nhưng cô ấy thì ngược lại có thể một mình đối mặt với những con quỷ đáng sợ nhất.
Trên đỉnh đầu cô bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ một cái.
Như thể đang an ủi.
Trường Tuế hơi sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn lên Hà Văn Hiểu, trong ánh mắt cô ánh lên sự bối rối.
Hà Văn Hiểu cũng hơi ái ngại, anh ta vội thu tay lại và nói một cách bình tĩnh: “Xin lỗi nhé.”
Trường Tuế không hiểu chuyện gì và cảm thấy hơi lạ.
Hà Văn Hiểu lại gõ nhẹ lên đầu cô ấy rồi lại khẽ thu tay lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không giải thích được việc này là như thế nào, và cảm xúc đang dâng trào lúc đó là thứ cảm xúc gì.
……
“Đã giải quyết xong việc chưa vậy?” Hà Na Na hỏi ngay lập tức khi nhìn thấy Trường Tuế vừa mới bước lên xe.
“Ngày mai lại phải đến một lần nữa.” Trường Tuế trả lời.
“Hoắc Vân Khai thực sự là gặp phải quỷ à?” Hà Na Na hỏi.
Trường Tuế gật đầu.
“Đáng đời!” Khuôn mặt của Hà Na Na hiện lên vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trường Tuế hỏi: “Tại sao cô lại ghét anh ta đến vậy?”
Hà Na Na liền trả lời: “Bởi vì anh là đồ cặn bã! Khương Khương à, cô cũng phải cẩn thận đấy nhé, cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, không chừng anh ta cũng không buông tha cho cô đâu.”
Hà Văn Hiểu chợt liếc nhìn Trường Tuế trong gương chiếu hậu, thấy cô mím môi cười: “Anh ta sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Trước đây anh ta cũng không để ý nhiều, nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra cô ấy thật sự là một cô gái rất ưa nhìn. Trên mặt hoàn toàn không trang điểm, trông cô ấy rất giản dị mộc mạc, đường nét khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, khi cô ấy cười còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông vừa mềm mại của ngọt ngào, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng bình thản lúc cô không cười.
Hà Na Na nói: “Tóm lại là cô nên tránh xa anh ta, đừng để bị anh ta vấy bẩn!”
Hà Văn Hiểu tiễn Trường Tuế đến tận cửa khách sạn.
Đúng lúc đó tình cờ gặp Trương Nhã Đình cũng vừa về đến khách sạn.
Mặc dù trông bề ngoài thì chiếc xe của Hà Văn Hiểu vô cùng khiêm tốn nhưng biển số xe và giá cả của nó thì lại không hề khiêm tốn một chút nào.
Trương Nhã Đình chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra được đây là một chiếc xe hạng sang bậc nhất, lập tức bước chân cũng chậm lại, muốn xem người bước xuống từ chiếc xe đó là ai.
Hà Văn Hiểu bước xuống xe.
Trương Nhã Đình vừa mới nhìn thấy Hà Văn Hiểu, cô đã nhận ra ngay đây chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thụy Kim, người lần trước đưa Trường Tuế về khách sạn đã bị chụp ảnh, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt lắm.
Hoắc Vân Khai thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên sợ hãi hơn: “Thật sự là có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy tôi à?”
Trường Tuế gật đầu và nói: “Có lẽ nó đã quấn lấy anh từ vụ va chạm xe cách đây một tháng.”
Hoắc Vân Khai sắc mặt biến đổi: “Vậy là tối hôm qua người đứng bên cạnh giường và nhìn chằm chằm vào tôi cũng là nó sao?”
Trường Tuế nói: “Đó chính là quỷ bóng đè, lúc nào tinh thần anh bị suy nhược mới có thể bị nó khống chế.”
Hoắc Vân Khai vội vàng hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm những gì?”
Trường Tuế khẽ nhếch miệng nói: “Bây giờ là lúc chúng ta thỏa thuận về giá cả.”
Hoắc Vân Khai lập tức sửng sốt một chút.
Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Không biết là anh trai nhà họ Hà đã nói trước với anh hay chưa, tôi thu phí rất cao. Nhưng nể tình tôi và Hà Na Na là chỗ bạn bè với nhau nên tôi sẽ giảm giá cho anh đôi chút.”
Hoắc Vân Khai nghe vậy thì lập tức nói: “Không cần đâu, tôi không muốn nợ ân tình này của cô ấy, giải quyết việc này hết bao nhiêu tiền thì tôi sẽ trả bấy nhiêu tiền. Cô cứ yên tâm, tôi không thiếu tiền, chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết được dứt điểm việc này là được, đến lúc đó tiền không phải là vấn đề.”
Vừa nghe đến những câu nói mà cô thích nghe nhất, nụ cười trên khuôn mặt của Trường Tuế cũng trở nên chân thành hơn.
“Ba triệu nhân dân tệ.”
Ba triệu.
Thật ra mà nói, đối với Hoắc Vân Khai thì đây không phải là một khoản tiền nhỏ, khoản tiền này đủ cho anh ta có thể mua được một chiếc ô tô. Nhưng so với việc mua xe ô tô thì giải quyết sự cố nửa thân dưới của anh ta đương nhiên vẫn là quan trọng hơn nhiều.
Ngay lập tức anh ta chấp nhận khoản chi phí này mà không một chút do dự.
Trong việc này còn có một lý do khác nữa là Trường Tuế đã được Hà Văn Hiểu giới thiệu đến.
Anh ta đã quá hiểu về con người của Hà Văn Hiểu, nếu không phải là thừa nhận năng lực của cô ấy, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ đưa cô ấy đến đây.
Cho dù nhìn nhận sự việc theo hướng nào đi chăng nữa, thì việc bỏ ra ba triệu để mua lại những tháng ngày yên bình cho nửa đời còn lại của anh ta xem ra cũng không phải là quá đắt.
Vì thế Hoắc Vân Khai đương nhiên là phải đồng ý ngay.
Việc này khiến cho Trường Tuế trong lòng cảm thấy có chút hối tiếc, nếu biết trước anh ta sẽ đồng ý nhanh như vậy, có lẽ cô ấy sẽ báo giá cao hơn chút nữa.
Những người này có nhiều tiền hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Sau khi thỏa thuận xong vấn đề giá cả, Hoắc Vân Khai gọi Hà Văn Hiểu xuống, lúc này anh ta đang đứng trên ban công hóng gió.
Tối nay đã quá muộn rồi, Trường Tuế cũng đã hơi mệt, muốn được nghỉ ngơi sớm.
Trường Tuế đưa cho Hoắc Vân Khai một lá bùa trừ tà để xua đuổi tà ma và yêu cầu anh ta đặt dưới gối vào lúc đi ngủ, và tối mai cô ấy sẽ quay lại để xem tình hình.
Bây giờ Hoắc Vân Khai căn bản không dám ngủ một mình, vì vậy anh ta đã cầu xin Hà Văn Hiểu cho anh ta ngủ nhờ một đêm.
“Tôi sẽ không nằm trên giường của cậu đâu, tôi sẽ ngủ dưới sàn nhà trong phòng cậu được không?”
Hà Văn Hiểu từ chối anh ta một cách không thương tiếc: “Tôi không có thói quen ngủ cùng phòng với người khác.”
Hoắc Vân Khai tiếp tục cầu xin anh ta thêm lần nữa: “Vậy tôi đến nhà cậu, sau đó nằm ngủ trong phòng khách cũng được chứ gì?”
Hà Văn Hiểu: “Na Na sẽ không đồng ý đâu.”
Hoắc Vân Khai tức giận nói: “Tôi thì đang còn ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng mà cậu lại còn quan tâm là cô ấy có đồng ý hay không sao?”
Hà Văn Hiểu bình tĩnh nói: “Na Na là em gái của tôi và bất cứ lúc nào tôi đều phải tôn trọng ý kiến của cô ấy. Hơn nữa, vừa nãy cô Khương cũng đã nói rồi, lá bùa này có thể bảo vệ cậu bình an nên cậu không cần phải quá lo lắng như vậy, nếu thực sự quá sợ hãi, tôi tin là cậu sẽ tìm được người ở cùng cậu thôi.”
Trường Tuế nhìn chằm chằm Hà Văn Hiểu với vẻ kinh ngạc.
Hóa ra anh trai chính là như vậy sao?
Cho dù em gái không ở trước mặt, nhưng vẫn bảo vệ cô ấy.
Cô lẻ loi một mình đến với thế giới này, từ nhỏ tới giờ vẫn chưa từng biết đến cảm giác huyết mạch tình thân là gì.
Nếu cô ấy cũng có một người anh trai, thì liệu có giống như Hà Văn Hiểu, lúc nào cũng bảo vệ cô ấy như thế không.
Hà Văn Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Trường Tuế, anh ta nhìn qua và lại một lần nữa nhìn thấy điều đó hiện ra trong ánh mắt của cô.
Trước đây anh ta cũng không hiểu tại sao cô ấy thường nhìn với ánh mắt như vậy.
Mãi cho đến một ngày Na Na nói cho anh ta biết, cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.
Lúc đó anh ta mới hiểu được rằng tại sao trong ánh mắt cô ấy đôi khi lơ đãng hiện ra vẻ hâm mộ mơ hồ cùng với ánh mắt mất mát như thế.
Bỗng nhiên trong tim anh ta bồi hồi rung động.
Lúc này Hoắc Vân Khai bắt đầu đuổi người: “Được được được, vậy thì cậu đi nhanh đi!”
Trường Tuế và Hà Văn Hiểu rời khỏi nhà Hoắc Vân Khai.
Trong thang máy, Trường Tuế có chút hơi tò mò không hiểu tại sao mối quan hệ giữa Hoắc Vân Khai và Hà Na Na lại không hợp nhau như vậy, vì thế hỏi: “Tại sao Na Na lại ghét Hoắc Vân Khai đến thế?”
Hà Văn Hiểu vừa định bảo cô ấy tự mình đi hỏi Na Na, nhưng đối diện với đôi mắt sáng ngời sạch sẽ của cô, câu trả lời dự định thốt ra bị anh ta nuốt ngược trở về rồi dịu dàng nói: “Đại khái là vì Na Na đã từng thích Vân Khai, nhưng lý do cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết rõ, cô có thể tự mình đi hỏi Na Na cũng được mà.”
Trường Tuế mỉm cười với anh ấy, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt của Hà Văn Hiểu vô tình rơi vào mái tóc dày đen nhánh của cô.
Cô ấy có một kiểu trưởng thành khác xa với các bạn cùng lứa tuổi, có thể một mình tự lập mà không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai khác.
Nhưng đằng sau sự trưởng thành đó, cô ấy đã phải tự mình bước đi trên con đường dài thật dài.
Rõ ràng là cô ấy nhỏ hơn Na Na chừng vài tuổi.
Nhưng Na Na vẫn còn như một cô bé và luôn hét lớn lên khi nhìn thấy một con gián, nhưng cô ấy thì ngược lại có thể một mình đối mặt với những con quỷ đáng sợ nhất.
Trên đỉnh đầu cô bỗng nhiên bị người ta nhẹ nhàng vỗ một cái.
Như thể đang an ủi.
Trường Tuế hơi sững sờ, cô ngẩng đầu nhìn lên Hà Văn Hiểu, trong ánh mắt cô ánh lên sự bối rối.
Hà Văn Hiểu cũng hơi ái ngại, anh ta vội thu tay lại và nói một cách bình tĩnh: “Xin lỗi nhé.”
Trường Tuế không hiểu chuyện gì và cảm thấy hơi lạ.
Hà Văn Hiểu lại gõ nhẹ lên đầu cô ấy rồi lại khẽ thu tay lại, ngay cả bản thân anh ta cũng không giải thích được việc này là như thế nào, và cảm xúc đang dâng trào lúc đó là thứ cảm xúc gì.
……
“Đã giải quyết xong việc chưa vậy?” Hà Na Na hỏi ngay lập tức khi nhìn thấy Trường Tuế vừa mới bước lên xe.
“Ngày mai lại phải đến một lần nữa.” Trường Tuế trả lời.
“Hoắc Vân Khai thực sự là gặp phải quỷ à?” Hà Na Na hỏi.
Trường Tuế gật đầu.
“Đáng đời!” Khuôn mặt của Hà Na Na hiện lên vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.
Trường Tuế hỏi: “Tại sao cô lại ghét anh ta đến vậy?”
Hà Na Na liền trả lời: “Bởi vì anh là đồ cặn bã! Khương Khương à, cô cũng phải cẩn thận đấy nhé, cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, không chừng anh ta cũng không buông tha cho cô đâu.”
Hà Văn Hiểu chợt liếc nhìn Trường Tuế trong gương chiếu hậu, thấy cô mím môi cười: “Anh ta sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Trước đây anh ta cũng không để ý nhiều, nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra cô ấy thật sự là một cô gái rất ưa nhìn. Trên mặt hoàn toàn không trang điểm, trông cô ấy rất giản dị mộc mạc, đường nét khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, khi cô ấy cười còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, trông vừa mềm mại của ngọt ngào, khác hoàn toàn với dáng vẻ lạnh lùng bình thản lúc cô không cười.
Hà Na Na nói: “Tóm lại là cô nên tránh xa anh ta, đừng để bị anh ta vấy bẩn!”
Hà Văn Hiểu tiễn Trường Tuế đến tận cửa khách sạn.
Đúng lúc đó tình cờ gặp Trương Nhã Đình cũng vừa về đến khách sạn.
Mặc dù trông bề ngoài thì chiếc xe của Hà Văn Hiểu vô cùng khiêm tốn nhưng biển số xe và giá cả của nó thì lại không hề khiêm tốn một chút nào.
Trương Nhã Đình chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra được đây là một chiếc xe hạng sang bậc nhất, lập tức bước chân cũng chậm lại, muốn xem người bước xuống từ chiếc xe đó là ai.
Hà Văn Hiểu bước xuống xe.
Trương Nhã Đình vừa mới nhìn thấy Hà Văn Hiểu, cô đã nhận ra ngay đây chính là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thụy Kim, người lần trước đưa Trường Tuế về khách sạn đã bị chụp ảnh, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook