Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 29-3: Bị sốt đến mức hồ đồ
Tần Nhất Xuyên đứng ở ngoài cửa.
Trái tim của Tần Nhất Xuyên thắt lại khi nhìn thấy trong phòng đen kịt.
Trường Tuế hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh lại đến đây?”
Cô nói xong thì bước ra khỏi phòng và thuận tay khóa cửa lại.
Tần Nhất Xuyên nói: “Chị Lưu Doanh nói cho tôi biết cô đến khách sạn thăm Hạ Luật, tôi liền đến đây xem thế nào, anh ấy sao rồi?”
Trường Tuế nói: “Đã uống thuốc hạ sốt và ngủ rồi, chắc là không có việc gì đâu.”
Tần Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình thắt lại.
Tại sao Hạ Luật ngủ rồi mà cô còn chưa đi?
Trường Tuế hỏi: “Tay của anh sao rồi? Chị Lưu Doanh nói tay của anh bị xước.”
Tần Nhất Xuyên thấy cô quan tâm mình, cảm giác buồn bực trong lòng hơi dịu bớt, lập tức giơ cái tay bị thương lên: “Không sao, chính là bị mảnh sắt rạch một đường, ba tôi và mọi người lo lắng, nhất định bắt tôi phải đi tiêm uốn ván cho bằng được.”
Ngón trỏ của anh ta bị quấn băng gạc thật dày, đầu ngón tay còn thấm ra máu.
Trường Tuế đang muốn xích lại gần để xem.
Tần Nhất Xuyên lập tức giấu tay ra sau lưng: “Cô đừng nhìn, có chút buồn nôn, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Sao đột nhiên lại đến đây?” anh ta ngừng một lát, giọng điệu đùa vui hỏi: “Không phải là đặc biệt đến thăm Hạ Luật đấy chứ?”
Trường Tuế nói: “Ngày mốt phải vào đoàn làm phim rồi, tôi muốn nhân lúc còn rãnh đến thăm mọi người, nghe chị Lưu Doanh nói Hạ Luật bị bệnh nên tôi mới đến thăm.”
Tần Nhất Xuyên không nhịn được thấy chua chua: “Từ lúc nào mà cô và Hạ Luật lại thân nhau như vậy? Bình thường anh ấy không để bất cứ ai bước vào phòng của mình.”
Trường Tuế nói: “Có lẽ là sốt đến hồ đồ rồi.” Sau đó, cô hỏi anh ta: “Đi ăn không? Tôi đói rồi.”
Tần Nhất Xuyên lập tức cười: “Đi chứ, đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối, sắp đói chết rồi.”
Tất cả những nghi ngờ trong đầu đều bị anh ta ném sang một bên.
Cũng quên đi sâu nghiên cứu tại sao sau khi nghe Lưu Doanh nói Trường Tuế đến thăm Hạ Luật liền vội vàng chạy đến đây.
…
…
Tần Nhất Xuyên dẫn Trường Tuế đến một quán thịt nướng.
Anh ta đắc ý nói mình đã đi hết tất cả các quán ngon ở vùng này, tuy quán thịt nướng này không phải đặc biệt ngon nhưng vẫn chấp nhận được.
Chủ yếu là vì Trường Tuế thích ăn thịt, cho nên anh ta liền dẫn cô đến ăn thịt.
Mặc dù giờ ăn đã qua nhưng việc làm ăn trong quán vẫn rất tốt, tiếng thịt nướng xèo xèo và mùi thơm của thịt nướng khiến Trường Tuế ứa nước miếng.
Tần Nhất Xuyên chọn một bàn bốn người ngồi nhưng không ngồi ở vị trí đối diện mà nhất định phải ngồi bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế thấy lạ: “Sao anh không ngồi ở đối diện?”
Lí do của Tần Nhất Xuyên rất đường hoàng: “Quá ồn, nói chuyện đều không nghe được.”
Anh ta biết sức ăn của Trường Tuế, mỗi lần đều gọi ba phần thịt.
Thịt vừa được bưng lên, anh ta liền bận rộn luôn tay.
Trên khay nướng bày đầy thịt.
Khi anh ta cầm cái kẹp lật thịt, ngón tay bị thương vểnh lên, nhìn có chút buồn cười, lại có chút đáng yêu.
“Anh đừng nhúc nhích, để tôi làm cho.” Trường Tuế nhịn không được nói, khay nướng lớn như vậy, Tần Nhất Xuyên còn phải ngồi cùng phía với cô mới chịu.
“Không cần đâu, tôi thích nướng thịt. Cô cứ chờ ăn là được.” Tần Nhất Xuyên vừa bận rộn vừa nói.
Trường Tuế chỉ có thể nuốt nước miếng chờ đợi.
“Trời ạ trời ạ, mau nhìn bên kia, có một anh chàng siêu cấp đẹp trai!!!” Một cô gái ngồi ở bàn dành cho bốn người cách bàn cô một lối đi nhỏ đột nhiên thấp giọng thét lên: “Đẹp trai quá đi! Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đẹp như vậy ở ngoài đời thực!”
Mấy cô gái cùng bàn với cô ấy lập tức nhao nhao nhìn qua.
“Wow! Thật sự rất đẹp trai!”
“Cô gái bên cạnh là bạn gái của anh ta nhỉ, oa, bạn gái của anh ta cũng rất đẹp, quả nhiên mỹ nữ dù khoác bao tải vẫn là mỹ nữ, thật ghen tị.”
“Là mặt mộc sao? Làn da cũng quá tốt rồi. Tôi cũng ghen tị quá.”
Đúng lúc này, một trong các cô gái do dự nói: “Đó không phải là Tần Nhất Xuyên và Khương Trường Tuế có tin đồn tình ái với anh ta sao?”
“Cô biết à?” Ba người khác không hề chú ý tin tức giải trí lập tức nhìn về phía cô gái đó.
“Tần Nhất Xuyên là con trai của Tần Diệu Văn, Khương Trường Tuế là diễn viên mới. Trước đó một đoạn thời gian còn lan truyền tin đồn giữa cô ấy với Tần Nhất Xuyên, không ngờ lại có thể thấy người thật ở đây. Đây là thật sự ở bên nhau rồi sao?”
“Chắc vậy, đều rõ ràng như vậy rồi, hai người cùng đi ăn thịt nướng, còn bỏ trống vị trí đối diện không ngồi, nhất định phải ngồi cạnh nhau.”
“Anh chàng đó thật tốt, tay bị thương còn giành nướng thịt, thịt chín đều gắp cho bạn gái, đã đẹp trai lại còn chu đáo, không chịu được rồi, mình không nhìn nữa, mình ghen tị quá.”
Cô gái nhận ra Tần Nhất Xuyên và Trường Tuế lấy di động ra chụp lén hai bức ảnh.
Vừa vặn chụp được khoảnh khắc Tần Nhất Xuyên vểnh ngón tay cầm cây kẹp thịt gắp thịt vào bát của Trường Tuế.
“Cô ăn chậm thôi, vừa mới nướng xong, bỏng đấy.” Tần Nhất Xuyên vừa quết dầu lên thịt trên giá nướng vừa nhắc nhở Trường Tuế ăn từ từ.
Hai người ăn suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhân viên phục vụ đã đến dọn chén đĩa nhiều lần rồi.
Sau khi ăn xong, Trường Tuế cảm thấy cô sẽ không bao giờ ăn loại thịt nướng tự nướng này nữa, nướng thật sự là quá chậm, ăn hai giờ mới xong, cô cảm giác mình chưa ăn gì hết, chỉ nhìn Tần Nhất Xuyên nướng thịt.
Tần Nhất Xuyên nướng thịt cả đêm, căn bản không ăn được mấy miếng, tay cũng ê ẩm, chẳng qua nhìn Trường Tuế ăn hết thịt do mình nướng thì lại có cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Bữa ăn này do Trường Tuế thanh toán.
Ngón tay của Tần Nhất Xuyên không tiện nên chậm một bước, lập tức có chút nôn nóng: “Cô thanh toán làm gì?”
Mùi vị thức ăn của quán này không tệ, giá cả cũng phải chăng, bọn họ ăn gần hai ngàn nhân dân tệ.
Đối với anh ta mà nói, số tiền đó không đáng bao nhiêu, nhưng với Trường Tuế thì đó có thể là một con số không nhỏ.
Trường Tuế nói một cách đương nhiên: “Không phải anh mời tôi ăn rất nhiều lần rồi sao? Lần này để tôi mời.”
Tần Nhất Xuyên nhíu mày nói: “Không phải cô rất thiếu tiền sao?”
Trường Tuế nói: “Cũng không thiếu tiền cho một bữa này.”
Tần Nhất Xuyên vẫn hơi khó chịu.
Bởi vì anh ta luôn cho rằng Trường Tuế rất nghèo.
Chủ yếu dựa vào chi phí tiêu dùng và cách ăn mặc hằng ngày của cô mà nhận ra.
Quần áo cô mặc trên người lui tới đều là mấy kiểu như áo hoodie, áo sweater, đồ bộ thể thao, đều là quần áo không có nhãn hiệu gì, giày cũng vậy, cảm giác giống như loại giày thể thao rẻ tiền không có nhãn hiệu được mua từ cửa hàng nhỏ bên đường, ngay cả nhãn hiệu cũng không có chứ đừng nói là đồ trang sức gì đó.
Những cô gái mà anh ta quen biết đều thích khuyên tai, dây chuyền và lắc tay lấp la lấp lánh, riêng cô lại không có bất cứ thứ nào.
Cô thậm chí còn không có cả túi xách, di động liền tùy tiện nhét vào túi.
Nhắc đến điện thoại di động, điện thoại di động của cô đều là điện thoại di động nội địa, còn là loại rẻ nhất, có lẽ chỉ đáng giá bảy tám trăm nhân dân tệ.
Hơn nữa, chính cô cũng từng nói rằng mình rất thiếu tiền, nhưng khi hỏi tại sao thì lại không chịu nói, có thể là vừa bước ra xã hội đã bị lừa nên mới thiếu nợ người khác rất nhiều tiền.
Cô không có ba mẹ hay người nhà, là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở trong chùa, chưa được học hành gì đã phải ra ngoài mưu sinh kiếm sống.
Hơn nữa còn làm loại nghề nghiệp như “cô đồng”, cô là một cô gái, vậy mà từ nhỏ đã phải liên hệ với ác quỷ.
Thứ mà anh ta sợ hãi, cô lại giống như tập mãi thành quen.
Tần Nhất Xuyên nghĩ mà thấy trong lòng co rút đau đớn.
Trường Tuế không biết Tần Nhất Xuyên không nói chuyện là vì trong đầu anh ta tự bổ não nhiều như vậy.
Mặc dù cô đã quyên hết số tiền mình kiếm được từ thành phố Tây ra ngoài nhưng trong người vẫn còn giữ chút đỉnh, chuyện mời ai đó ăn một bữa cơm là không thành vấn đề.
Tần Nhất Xuyên rất rộng rãi với cô, cô cũng không thể chiếm tiện nghi của anh ta mãi.
Áo quần và giày dép trên người cô không có nhãn hiệu là vì cô không có khái niệm gì về đồ hiệu, cô và Khương Tô là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, yêu cầu của cô đối với quần áo là thoải mái, yêu cầu đối với giày cũng là thoải mái dễ mang. Huống chi ở chùa Thanh Sơn cũng không có ai nhìn xem cô có mặc đẹp hay không, dùng điện thoại rẻ tiền là vì với cô nó là công cụ liên lạc, mắc hay rẻ đều không khác biệt nhiều lắm.
Số tiền cô chi tiêu cho chuyện ăn uống là nhiều nhất, và phần tiền còn lại không ngoại lệ đều quyên hết ra ngoài.
Nhưng cô chưa từng cảm thấy mình nghèo, bởi vì cô không bao giờ thiếu tiền tiêu.
Trên đường quay về, Tần Nhất Xuyên vẫn luôn xoắn xuýt chuyện cô đã trả tiền cho bữa ăn này.
Bất tri bất giác đã về đến phim trường từ lúc nào không hay.
Lưu Doanh vẫn đang quay đêm.
Cô ấy thấy hai người bọn họ cùng quay về thì hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm hiền từ của người bề trên.
“Hai người đi ăn à?”
Trường Tuế gật đầu.
Tần Nhất Xuyên cảm thấy chột dạ trước ánh mắt đầy ý cười dịu dàng của Lưu Doanh, lại tự hỏi sao mình phải chột dạ, anh chột dạ gì chứ? Anh chỉ xem cô như em gái…
Tần Nhất Xuyên nghĩ như vậy, ánh mắt lại lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Trường Tuế, không cách nào thu hồi lại.
Rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau không hề chú ý đến ngoại hình của cô, nhưng bây giờ không hiểu sao lại cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Lướt thấy bức ảnh chụp lén cảnh anh và cô ở phim trường bị phát tán trên Weibo, anh đã không nhịn được mà tải về máy.
Có lúc sẽ mở ảnh ra xem mà không hiểu tại sao lại vậy.
Trong lòng anh không khỏi thầm so sánh người khác với cô, nhưng lần nào người thắng trong lòng anh cũng là cô.
Thật sự rất kỳ lạ!
…
Lưu Doanh đợi Tần Nhất Xuyên đi rồi mới kéo Trường Tuế sang một bên, vẻ mặt rối rắm: “Cô với Hạ Luật là chuyện gì vậy?”
Trường Tuế nghi ngờ nhìn cô ấy: “Hả?”
Lưu Doanh nhỏ giọng nói: “Tiểu Văn nói lúc cô ấy đưa thuốc qua đó thì thấy cô ở trong phòng Hạ Luật, trong phòng không bật đèn, Hạ Luật còn nắm tay cô. Không phải hai người thật sự ở bên nhau đó chứ?”
…
Hạ Luật ngủ rất say.
Trong mơ có mùi hương thoang thoảng khiến người khác an tâm.
Thậm chí anh không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ thoải mái và đầy đủ như vậy.
Trời vừa sáng, Hạ Luật đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, hiếm thấy cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cầm điện thoại lên và nhìn thoáng qua thời gian.
Sáu giờ sáng.
Hôm qua, anh đã ngủ lúc nào vậy?
Nghĩ đến đây, anh ngước mắt nhìn lên và thấy thuốc trên chiếc tủ cạnh giường, ly nước còn một nửa, bát cháo đã ăn dở, và một chiếc bát dùng một lần trống rỗng…
Anh đã ăn những thứ này vào lúc nào vậy?
Đầu óc anh đứng máy mấy giây.
Sau đó, từng cảnh tượng liên tiếp xâu chuỗi lại trong đầu…
Trí nhớ ùa về.
Vẻ mặt của Hạ Luật dần dần trở nên cứng ngắc trong ánh nắng sớm mai đang xuyên thấu qua rèm cửa sổ.
Trái tim của Tần Nhất Xuyên thắt lại khi nhìn thấy trong phòng đen kịt.
Trường Tuế hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Sao anh lại đến đây?”
Cô nói xong thì bước ra khỏi phòng và thuận tay khóa cửa lại.
Tần Nhất Xuyên nói: “Chị Lưu Doanh nói cho tôi biết cô đến khách sạn thăm Hạ Luật, tôi liền đến đây xem thế nào, anh ấy sao rồi?”
Trường Tuế nói: “Đã uống thuốc hạ sốt và ngủ rồi, chắc là không có việc gì đâu.”
Tần Nhất Xuyên đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình thắt lại.
Tại sao Hạ Luật ngủ rồi mà cô còn chưa đi?
Trường Tuế hỏi: “Tay của anh sao rồi? Chị Lưu Doanh nói tay của anh bị xước.”
Tần Nhất Xuyên thấy cô quan tâm mình, cảm giác buồn bực trong lòng hơi dịu bớt, lập tức giơ cái tay bị thương lên: “Không sao, chính là bị mảnh sắt rạch một đường, ba tôi và mọi người lo lắng, nhất định bắt tôi phải đi tiêm uốn ván cho bằng được.”
Ngón trỏ của anh ta bị quấn băng gạc thật dày, đầu ngón tay còn thấm ra máu.
Trường Tuế đang muốn xích lại gần để xem.
Tần Nhất Xuyên lập tức giấu tay ra sau lưng: “Cô đừng nhìn, có chút buồn nôn, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Sao đột nhiên lại đến đây?” anh ta ngừng một lát, giọng điệu đùa vui hỏi: “Không phải là đặc biệt đến thăm Hạ Luật đấy chứ?”
Trường Tuế nói: “Ngày mốt phải vào đoàn làm phim rồi, tôi muốn nhân lúc còn rãnh đến thăm mọi người, nghe chị Lưu Doanh nói Hạ Luật bị bệnh nên tôi mới đến thăm.”
Tần Nhất Xuyên không nhịn được thấy chua chua: “Từ lúc nào mà cô và Hạ Luật lại thân nhau như vậy? Bình thường anh ấy không để bất cứ ai bước vào phòng của mình.”
Trường Tuế nói: “Có lẽ là sốt đến hồ đồ rồi.” Sau đó, cô hỏi anh ta: “Đi ăn không? Tôi đói rồi.”
Tần Nhất Xuyên lập tức cười: “Đi chứ, đúng lúc tôi cũng chưa ăn tối, sắp đói chết rồi.”
Tất cả những nghi ngờ trong đầu đều bị anh ta ném sang một bên.
Cũng quên đi sâu nghiên cứu tại sao sau khi nghe Lưu Doanh nói Trường Tuế đến thăm Hạ Luật liền vội vàng chạy đến đây.
…
…
Tần Nhất Xuyên dẫn Trường Tuế đến một quán thịt nướng.
Anh ta đắc ý nói mình đã đi hết tất cả các quán ngon ở vùng này, tuy quán thịt nướng này không phải đặc biệt ngon nhưng vẫn chấp nhận được.
Chủ yếu là vì Trường Tuế thích ăn thịt, cho nên anh ta liền dẫn cô đến ăn thịt.
Mặc dù giờ ăn đã qua nhưng việc làm ăn trong quán vẫn rất tốt, tiếng thịt nướng xèo xèo và mùi thơm của thịt nướng khiến Trường Tuế ứa nước miếng.
Tần Nhất Xuyên chọn một bàn bốn người ngồi nhưng không ngồi ở vị trí đối diện mà nhất định phải ngồi bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế thấy lạ: “Sao anh không ngồi ở đối diện?”
Lí do của Tần Nhất Xuyên rất đường hoàng: “Quá ồn, nói chuyện đều không nghe được.”
Anh ta biết sức ăn của Trường Tuế, mỗi lần đều gọi ba phần thịt.
Thịt vừa được bưng lên, anh ta liền bận rộn luôn tay.
Trên khay nướng bày đầy thịt.
Khi anh ta cầm cái kẹp lật thịt, ngón tay bị thương vểnh lên, nhìn có chút buồn cười, lại có chút đáng yêu.
“Anh đừng nhúc nhích, để tôi làm cho.” Trường Tuế nhịn không được nói, khay nướng lớn như vậy, Tần Nhất Xuyên còn phải ngồi cùng phía với cô mới chịu.
“Không cần đâu, tôi thích nướng thịt. Cô cứ chờ ăn là được.” Tần Nhất Xuyên vừa bận rộn vừa nói.
Trường Tuế chỉ có thể nuốt nước miếng chờ đợi.
“Trời ạ trời ạ, mau nhìn bên kia, có một anh chàng siêu cấp đẹp trai!!!” Một cô gái ngồi ở bàn dành cho bốn người cách bàn cô một lối đi nhỏ đột nhiên thấp giọng thét lên: “Đẹp trai quá đi! Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đẹp như vậy ở ngoài đời thực!”
Mấy cô gái cùng bàn với cô ấy lập tức nhao nhao nhìn qua.
“Wow! Thật sự rất đẹp trai!”
“Cô gái bên cạnh là bạn gái của anh ta nhỉ, oa, bạn gái của anh ta cũng rất đẹp, quả nhiên mỹ nữ dù khoác bao tải vẫn là mỹ nữ, thật ghen tị.”
“Là mặt mộc sao? Làn da cũng quá tốt rồi. Tôi cũng ghen tị quá.”
Đúng lúc này, một trong các cô gái do dự nói: “Đó không phải là Tần Nhất Xuyên và Khương Trường Tuế có tin đồn tình ái với anh ta sao?”
“Cô biết à?” Ba người khác không hề chú ý tin tức giải trí lập tức nhìn về phía cô gái đó.
“Tần Nhất Xuyên là con trai của Tần Diệu Văn, Khương Trường Tuế là diễn viên mới. Trước đó một đoạn thời gian còn lan truyền tin đồn giữa cô ấy với Tần Nhất Xuyên, không ngờ lại có thể thấy người thật ở đây. Đây là thật sự ở bên nhau rồi sao?”
“Chắc vậy, đều rõ ràng như vậy rồi, hai người cùng đi ăn thịt nướng, còn bỏ trống vị trí đối diện không ngồi, nhất định phải ngồi cạnh nhau.”
“Anh chàng đó thật tốt, tay bị thương còn giành nướng thịt, thịt chín đều gắp cho bạn gái, đã đẹp trai lại còn chu đáo, không chịu được rồi, mình không nhìn nữa, mình ghen tị quá.”
Cô gái nhận ra Tần Nhất Xuyên và Trường Tuế lấy di động ra chụp lén hai bức ảnh.
Vừa vặn chụp được khoảnh khắc Tần Nhất Xuyên vểnh ngón tay cầm cây kẹp thịt gắp thịt vào bát của Trường Tuế.
“Cô ăn chậm thôi, vừa mới nướng xong, bỏng đấy.” Tần Nhất Xuyên vừa quết dầu lên thịt trên giá nướng vừa nhắc nhở Trường Tuế ăn từ từ.
Hai người ăn suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhân viên phục vụ đã đến dọn chén đĩa nhiều lần rồi.
Sau khi ăn xong, Trường Tuế cảm thấy cô sẽ không bao giờ ăn loại thịt nướng tự nướng này nữa, nướng thật sự là quá chậm, ăn hai giờ mới xong, cô cảm giác mình chưa ăn gì hết, chỉ nhìn Tần Nhất Xuyên nướng thịt.
Tần Nhất Xuyên nướng thịt cả đêm, căn bản không ăn được mấy miếng, tay cũng ê ẩm, chẳng qua nhìn Trường Tuế ăn hết thịt do mình nướng thì lại có cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.
Bữa ăn này do Trường Tuế thanh toán.
Ngón tay của Tần Nhất Xuyên không tiện nên chậm một bước, lập tức có chút nôn nóng: “Cô thanh toán làm gì?”
Mùi vị thức ăn của quán này không tệ, giá cả cũng phải chăng, bọn họ ăn gần hai ngàn nhân dân tệ.
Đối với anh ta mà nói, số tiền đó không đáng bao nhiêu, nhưng với Trường Tuế thì đó có thể là một con số không nhỏ.
Trường Tuế nói một cách đương nhiên: “Không phải anh mời tôi ăn rất nhiều lần rồi sao? Lần này để tôi mời.”
Tần Nhất Xuyên nhíu mày nói: “Không phải cô rất thiếu tiền sao?”
Trường Tuế nói: “Cũng không thiếu tiền cho một bữa này.”
Tần Nhất Xuyên vẫn hơi khó chịu.
Bởi vì anh ta luôn cho rằng Trường Tuế rất nghèo.
Chủ yếu dựa vào chi phí tiêu dùng và cách ăn mặc hằng ngày của cô mà nhận ra.
Quần áo cô mặc trên người lui tới đều là mấy kiểu như áo hoodie, áo sweater, đồ bộ thể thao, đều là quần áo không có nhãn hiệu gì, giày cũng vậy, cảm giác giống như loại giày thể thao rẻ tiền không có nhãn hiệu được mua từ cửa hàng nhỏ bên đường, ngay cả nhãn hiệu cũng không có chứ đừng nói là đồ trang sức gì đó.
Những cô gái mà anh ta quen biết đều thích khuyên tai, dây chuyền và lắc tay lấp la lấp lánh, riêng cô lại không có bất cứ thứ nào.
Cô thậm chí còn không có cả túi xách, di động liền tùy tiện nhét vào túi.
Nhắc đến điện thoại di động, điện thoại di động của cô đều là điện thoại di động nội địa, còn là loại rẻ nhất, có lẽ chỉ đáng giá bảy tám trăm nhân dân tệ.
Hơn nữa, chính cô cũng từng nói rằng mình rất thiếu tiền, nhưng khi hỏi tại sao thì lại không chịu nói, có thể là vừa bước ra xã hội đã bị lừa nên mới thiếu nợ người khác rất nhiều tiền.
Cô không có ba mẹ hay người nhà, là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở trong chùa, chưa được học hành gì đã phải ra ngoài mưu sinh kiếm sống.
Hơn nữa còn làm loại nghề nghiệp như “cô đồng”, cô là một cô gái, vậy mà từ nhỏ đã phải liên hệ với ác quỷ.
Thứ mà anh ta sợ hãi, cô lại giống như tập mãi thành quen.
Tần Nhất Xuyên nghĩ mà thấy trong lòng co rút đau đớn.
Trường Tuế không biết Tần Nhất Xuyên không nói chuyện là vì trong đầu anh ta tự bổ não nhiều như vậy.
Mặc dù cô đã quyên hết số tiền mình kiếm được từ thành phố Tây ra ngoài nhưng trong người vẫn còn giữ chút đỉnh, chuyện mời ai đó ăn một bữa cơm là không thành vấn đề.
Tần Nhất Xuyên rất rộng rãi với cô, cô cũng không thể chiếm tiện nghi của anh ta mãi.
Áo quần và giày dép trên người cô không có nhãn hiệu là vì cô không có khái niệm gì về đồ hiệu, cô và Khương Tô là hai thái cực khác nhau hoàn toàn, yêu cầu của cô đối với quần áo là thoải mái, yêu cầu đối với giày cũng là thoải mái dễ mang. Huống chi ở chùa Thanh Sơn cũng không có ai nhìn xem cô có mặc đẹp hay không, dùng điện thoại rẻ tiền là vì với cô nó là công cụ liên lạc, mắc hay rẻ đều không khác biệt nhiều lắm.
Số tiền cô chi tiêu cho chuyện ăn uống là nhiều nhất, và phần tiền còn lại không ngoại lệ đều quyên hết ra ngoài.
Nhưng cô chưa từng cảm thấy mình nghèo, bởi vì cô không bao giờ thiếu tiền tiêu.
Trên đường quay về, Tần Nhất Xuyên vẫn luôn xoắn xuýt chuyện cô đã trả tiền cho bữa ăn này.
Bất tri bất giác đã về đến phim trường từ lúc nào không hay.
Lưu Doanh vẫn đang quay đêm.
Cô ấy thấy hai người bọn họ cùng quay về thì hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm hiền từ của người bề trên.
“Hai người đi ăn à?”
Trường Tuế gật đầu.
Tần Nhất Xuyên cảm thấy chột dạ trước ánh mắt đầy ý cười dịu dàng của Lưu Doanh, lại tự hỏi sao mình phải chột dạ, anh chột dạ gì chứ? Anh chỉ xem cô như em gái…
Tần Nhất Xuyên nghĩ như vậy, ánh mắt lại lén lút nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Trường Tuế, không cách nào thu hồi lại.
Rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau không hề chú ý đến ngoại hình của cô, nhưng bây giờ không hiểu sao lại cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Lướt thấy bức ảnh chụp lén cảnh anh và cô ở phim trường bị phát tán trên Weibo, anh đã không nhịn được mà tải về máy.
Có lúc sẽ mở ảnh ra xem mà không hiểu tại sao lại vậy.
Trong lòng anh không khỏi thầm so sánh người khác với cô, nhưng lần nào người thắng trong lòng anh cũng là cô.
Thật sự rất kỳ lạ!
…
Lưu Doanh đợi Tần Nhất Xuyên đi rồi mới kéo Trường Tuế sang một bên, vẻ mặt rối rắm: “Cô với Hạ Luật là chuyện gì vậy?”
Trường Tuế nghi ngờ nhìn cô ấy: “Hả?”
Lưu Doanh nhỏ giọng nói: “Tiểu Văn nói lúc cô ấy đưa thuốc qua đó thì thấy cô ở trong phòng Hạ Luật, trong phòng không bật đèn, Hạ Luật còn nắm tay cô. Không phải hai người thật sự ở bên nhau đó chứ?”
…
Hạ Luật ngủ rất say.
Trong mơ có mùi hương thoang thoảng khiến người khác an tâm.
Thậm chí anh không còn mơ thấy ác mộng nữa.
Đã lâu rồi anh không có được một giấc ngủ thoải mái và đầy đủ như vậy.
Trời vừa sáng, Hạ Luật đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, hiếm thấy cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Cầm điện thoại lên và nhìn thoáng qua thời gian.
Sáu giờ sáng.
Hôm qua, anh đã ngủ lúc nào vậy?
Nghĩ đến đây, anh ngước mắt nhìn lên và thấy thuốc trên chiếc tủ cạnh giường, ly nước còn một nửa, bát cháo đã ăn dở, và một chiếc bát dùng một lần trống rỗng…
Anh đã ăn những thứ này vào lúc nào vậy?
Đầu óc anh đứng máy mấy giây.
Sau đó, từng cảnh tượng liên tiếp xâu chuỗi lại trong đầu…
Trí nhớ ùa về.
Vẻ mặt của Hạ Luật dần dần trở nên cứng ngắc trong ánh nắng sớm mai đang xuyên thấu qua rèm cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook