Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 21-2: Cảnh quay đầu tiên
Khoảng nửa giờ sau, đội trưởng Nghiêm mới mang theo người vội vàng chạy đến.
Đội trưởng Nghiêm bước xuống xe với vẻ mặt nghiêm nghị và sải bước lớn đi về phía Trường Tuế.
Anh ta không nói một lời vô nghĩa, đến gần liền nói: “Tôi đã kiểm tra rồi. Quả thực có một vụ mất tích vào hai tháng trước, và nó trùng khớp với tin tức về Tiểu Vũ mà cô cung cấp.”
Trường Tuế gật đầu: “Cậu bé đã gặp tai nạn xe ở chỗ này.” Cô nói rồi đi về phía mương nước đã khô cạn ở bên đường: “Người tông trúng Tiểu Vũ đã giấu cậu bé ở trong con mương này rồi lái xe rời đi, sau đó hắn quay trở lại để bỏ cậu bé vào bao tải và vác đi dìm xuống nước.”
Đội trưởng Nghiêm nhìn cô thật sâu và không truy hỏi gì thêm, thay vào đó, anh ta gọi một viên cảnh sát đã theo mình đến đây tới và bảo bọn họ đi kiểm tra các nguồn nước ở gần đây.
Sau khi bố trí nhiệm vụ xong mới hỏi Trường Tuế: “Sao cô lại phát hiện ra chuyện này?”
Trường Tuế không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói: “Cứ tìm thi thể trước đã. Tôi còn có việc nên phải đi trước, nhưng nơi này không tiện bắt xe, đội trưởng Nghiêm có thể cho người của anh chở tôi một đoạn đường không?”
Đội trưởng Nghiêm liếc mắt nhìn cô, sau đó gọi một viên cảnh sát đến: “Tiểu Chu, cậu tiễn cô ấy đi.”
Trường Tuế vừa nhìn liền nhớ ra đây là người cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai mà cô đã gặp ở nhà họ Tần lần trước.
Cảnh sát Tiểu Chu mỉm cười khi nhìn thấy cô.
Trường Tuế nói với đội trưởng Nghiêm: “Nếu như tìm được thi thể thì nhớ báo cho tôi.”
Đội trưởng Nghiêm gật đầu.
Trường Tuế lên xe của cảnh sát Tiểu Chu.
Cảnh sát Tiểu Chu vừa lái xe vừa nói: “Thật thần kỳ! Cô thật sự là cô đồng à?”
Liên tiếp hai vụ án rồi, anh ta vốn không tin cũng phải tin.
Trường Tuế gật đầu.
Cảnh sát Tiểu Chu hỏi: “Vậy cô có biết xem tướng không? Có thể xem cho tôi không?”
Trường Tuế không hề nhìn anh ta: “Tôi lấy phí rất cao đấy.”
Cảnh sát Tiểu Chu: “…Thật là tàn nhẫn.”
Trường Tuế quay đầu sang nhìn anh ta và nói: “Gần đây anh có gặp chuyện xui xẻo.”
Tiếng nói vừa dứt.
Thân xe đột nhiên chấn động.
Cảnh sát Tiểu Chu vội nuốt xuống một câu “mẹ kiếp” sắp tuôn ra khỏi miệng, anh ta dừng xe lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trường Tuế: “Cô nói quá chuẩn rồi!”
Trường Tuế: “…”
Cảnh sát Tiểu Chu gọi điện thoại cho đội trưởng Nghiêm nhờ ông phái một chiếc xe khác qua đây.
Trước khi Trường Tuế ngồi lên chiếc xe khác đã dùng bút trên xe viết xuống một dãy biển số xe.
“Đưa cái này cho đội trưởng Nghiêm, chủ của chiếc xe này rất đáng nghi.”
Lúc đó tầm nhìn của Tiểu Vũ không được rõ ràng, xung quanh quá tối nên cậu bé chỉ có thể nhận ra đôi mắt đó, quả thực rất giống với gã tài xế của chiếc xe mười sáu chỗ mới nãy, và hành động vừa rồi của người đàn ông đó cũng rất đáng ngờ. Chuyện này cần phải làm phiền cảnh sát điều tra thêm rồi.
Cảnh sát Tiểu Chu nhận lấy tờ giấy, trong vô hình ánh mắt anh ta nhìn Trường Tuế nhiều hơn mấy phần kính sợ.
…
Trường Tuế quay về đoàn làm phim vừa đúng lúc mọi người trong đoàn được phát đồ ăn trưa.
Để không gây ra những rắc rối không đáng có, Trường Tuế đã nhờ người cảnh sát lái xe chở cô đến nơi cách đoàn phim một con phố, sau đó đi bộ trở về đoàn.
“Cô đây là chuyên chọn đúng giờ ăn để quay về mà.” Lưu Doanh cười nói, sau đó đưa cho Trường Tuế hai hộp đồ ăn mà cô ấy vừa mang đến cho cô.
Trường Tuế cảm ơn cô ấy và chuẩn bị đi về phía Hạ Luật.
Tần Nhất Xuyên đang ngồi ở một góc khác ăn cơm với mấy thợ quay phim đột nhiên gọi cô qua đó: “Trường Tuế! Ở bên này!”
Trường Tuế bưng hộp cơm nhìn anh ta, lại nhìn Hạ Luật đang ngồi một mình ở đằng kia, cô lắc đầu với Tần Nhất Xuyên rồi đi thẳng đến chỗ Hạ Luật và ngồi xuống vị trí đối diện với anh.
Hạ Luật không hề ngẩng đầu lên mà chỉ cụp mắt đưa cơm vào miệng.
Trường Tuế nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Hạ Luật, có phải anh đang giận tôi không?”
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Luật chợt khựng lại, anh ngước mắt lên và nhìn cô đầy lạnh lùng.
Trường Tuế chớp chớp mắt: “Tối hôm qua tôi không ăn cơm với anh vì tôi có chuyện phải làm, anh sẽ không vì vậy mà tức giận và không thèm để ý đến tôi đó chứ?”
Hạ Luật khẽ mím môi, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
Khóe miệng của Trường Tuế đột nhiên nhếch lên: “Oa, đây là câu nói dài nhất mà anh nói với tôi đấy.”
Hạ Luật: “…”
Một tia tức giận lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của anh, anh lạnh giọng nói: “…chơi rất vui sao?”
Trường Tuế nhìn anh đầy nghi ngờ.
Hạ Luật mặt mày vô cảm đóng hộp cơm lại, anh lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói có chút dao động hiếm thấy, mang theo chán ghét nói: “Tránh xa tôi ra.”
Trường Tuế khẽ giật mình.
Hạ Luật cầm hộp cơm và đứng dậy bỏ đi mà không hề ngoái đầu lại.
Trường Tuế nhìn theo bóng lưng rời đi của anh với khuôn mặt ngỡ ngàng.
Sao đột nhiên lại tức giận rồi?
Cùng lúc đó, Tần Nhất Xuyên ở một bên âm thầm quan sát nãy giờ thấy được cảnh này thì bất giác nhíu mày.
…
Hạ Luật bỏ đi cũng không làm ảnh hưởng đến ham muốn ăn uống của Trường Tuế, hai hộp cơm bị cô giải quyết sạch sẽ.
Trước đây sư huynh Thanh Minh vẫn thường nói, dù trời có sập xuống cũng không thể ảnh hưởng đến việc Trường Tuế phải ăn cơm.
Tự bản thân Trường Tuế cũng sâu sắc cho là đúng.
“Giữa cô và Hạ Luật xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trưa còn ăn cơm rất ngon lành, sao anh ấy lại đột nhiên bỏ đi vậy? Cãi nhau sao?” Lưu Doanh hỏi.
Trường Tuế hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy Hạ Luật sẽ cãi nhau với tôi sao?”
Lưu Doanh tưởng tượng không ra dáng vẻ Hạ Luật cãi nhau với người khác: “… vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Trường Tuế sâu kín nói: “Lòng dạ của đàn ông như mò kim đáy biển. Tôi không biết.”
Lưu Doanh: “…”
Sau khi nói chuyện với Lưu Doanh xong, Trường Tuế bị gọi đi làm tạo hình tóc.
Vai diễn của Trường Tuế trong kịch bản lần này là đứa con gái sa ngã bị người cha nghiện ma túy đem bán.
Kịch bản không miêu tả quá nhiều về ngoại hình của đứa con gái, chủ yếu làm nổi bật đôi mắt đen trắng rõ ràng và không nhiễm bụi trần của cô ấy.
Trường Tuế thay một chiếc váy bông màu xanh lam, vì mái tóc dài quá đen và mềm mượt nên stylist đầu tiên dùng một chiếc khăn để xoa tóc cho cô, sau đó tết thành bím tóc và buông thõng xuống phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xinh đẹp lại sạch sẽ cùng với chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, lại tô thêm chút son môi, hai sợi thắt lưng của chiếc váy bông màu xanh lam được thắt lại thành nơ bướm phía sau giúp tôn lên vòng eo thon nhỏ đến kinh ngạc của Trường Tuế.
Cô đứng đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng và trong suốt không nhiễm tạp chất, bên trong toát ra ánh nhìn khiếp đảm và mềm mại, tinh tế thuần khiết, có thể dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của người khác.
Trường Tuế được dẫn đến trước mặt Tần Diệu Văn.
Tần Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn cô, trái tim trong lồng ngực đập lỡ một nhịp.
Tần Diệu Văn lại không quá hài lòng.
“Tạo hình của Tiểu Khương quá xinh đẹp, quá nổi bật rồi. Cậu tô son cho cô ấy đậm hơn nữa, cần phải phong trần hơn một chút, phải tạo nên sự đối lập với đôi mắt sạch sẽ của cô ấy, sau đó tô mặt tối một chút, như thế này thì quá trắng, quá nổi bật.”
Stylist nói: “Nếu như muốn làm cho da mặt tối đi thì phải làm tối làn da toàn thân của cô Khương, vì chỗ nào của cô ấy cũng trắng hết.” Anh ta nói ra ý kiến của mình: “Ngược lại tôi cảm thấy nước da trắng của cô Khương càng có thể làm nổi bật cảm giác mềm yếu và nhu nhược của vai diễn, không cần phải làm tối màu da đâu.”
Tần Diệu Văn nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Tiểu Xuyên, con thấy thế nào?”
Trường Tuế cũng quay mặt nhìn theo.
Tần Nhất Xuyên đột nhiên tỉnh táo lại, đối diện với ánh mắt của Trường Tuế, trái tim anh ta nhất thời đập loạn lên, ánh mắt hơi dao động: “Ừm, con cảm thấy không cần làm tối màu da đâu, như bây giờ rất tốt…”
Tần Diệu Văn gật đầu nói: “Vậy được rồi, trước tiên quay hai phân cảnh xem thế nào, thay đổi màu son của cô ấy một chút.”
…
…
Đội trưởng Nghiêm bước xuống xe với vẻ mặt nghiêm nghị và sải bước lớn đi về phía Trường Tuế.
Anh ta không nói một lời vô nghĩa, đến gần liền nói: “Tôi đã kiểm tra rồi. Quả thực có một vụ mất tích vào hai tháng trước, và nó trùng khớp với tin tức về Tiểu Vũ mà cô cung cấp.”
Trường Tuế gật đầu: “Cậu bé đã gặp tai nạn xe ở chỗ này.” Cô nói rồi đi về phía mương nước đã khô cạn ở bên đường: “Người tông trúng Tiểu Vũ đã giấu cậu bé ở trong con mương này rồi lái xe rời đi, sau đó hắn quay trở lại để bỏ cậu bé vào bao tải và vác đi dìm xuống nước.”
Đội trưởng Nghiêm nhìn cô thật sâu và không truy hỏi gì thêm, thay vào đó, anh ta gọi một viên cảnh sát đã theo mình đến đây tới và bảo bọn họ đi kiểm tra các nguồn nước ở gần đây.
Sau khi bố trí nhiệm vụ xong mới hỏi Trường Tuế: “Sao cô lại phát hiện ra chuyện này?”
Trường Tuế không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói: “Cứ tìm thi thể trước đã. Tôi còn có việc nên phải đi trước, nhưng nơi này không tiện bắt xe, đội trưởng Nghiêm có thể cho người của anh chở tôi một đoạn đường không?”
Đội trưởng Nghiêm liếc mắt nhìn cô, sau đó gọi một viên cảnh sát đến: “Tiểu Chu, cậu tiễn cô ấy đi.”
Trường Tuế vừa nhìn liền nhớ ra đây là người cảnh sát trẻ tuổi đẹp trai mà cô đã gặp ở nhà họ Tần lần trước.
Cảnh sát Tiểu Chu mỉm cười khi nhìn thấy cô.
Trường Tuế nói với đội trưởng Nghiêm: “Nếu như tìm được thi thể thì nhớ báo cho tôi.”
Đội trưởng Nghiêm gật đầu.
Trường Tuế lên xe của cảnh sát Tiểu Chu.
Cảnh sát Tiểu Chu vừa lái xe vừa nói: “Thật thần kỳ! Cô thật sự là cô đồng à?”
Liên tiếp hai vụ án rồi, anh ta vốn không tin cũng phải tin.
Trường Tuế gật đầu.
Cảnh sát Tiểu Chu hỏi: “Vậy cô có biết xem tướng không? Có thể xem cho tôi không?”
Trường Tuế không hề nhìn anh ta: “Tôi lấy phí rất cao đấy.”
Cảnh sát Tiểu Chu: “…Thật là tàn nhẫn.”
Trường Tuế quay đầu sang nhìn anh ta và nói: “Gần đây anh có gặp chuyện xui xẻo.”
Tiếng nói vừa dứt.
Thân xe đột nhiên chấn động.
Cảnh sát Tiểu Chu vội nuốt xuống một câu “mẹ kiếp” sắp tuôn ra khỏi miệng, anh ta dừng xe lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trường Tuế: “Cô nói quá chuẩn rồi!”
Trường Tuế: “…”
Cảnh sát Tiểu Chu gọi điện thoại cho đội trưởng Nghiêm nhờ ông phái một chiếc xe khác qua đây.
Trước khi Trường Tuế ngồi lên chiếc xe khác đã dùng bút trên xe viết xuống một dãy biển số xe.
“Đưa cái này cho đội trưởng Nghiêm, chủ của chiếc xe này rất đáng nghi.”
Lúc đó tầm nhìn của Tiểu Vũ không được rõ ràng, xung quanh quá tối nên cậu bé chỉ có thể nhận ra đôi mắt đó, quả thực rất giống với gã tài xế của chiếc xe mười sáu chỗ mới nãy, và hành động vừa rồi của người đàn ông đó cũng rất đáng ngờ. Chuyện này cần phải làm phiền cảnh sát điều tra thêm rồi.
Cảnh sát Tiểu Chu nhận lấy tờ giấy, trong vô hình ánh mắt anh ta nhìn Trường Tuế nhiều hơn mấy phần kính sợ.
…
Trường Tuế quay về đoàn làm phim vừa đúng lúc mọi người trong đoàn được phát đồ ăn trưa.
Để không gây ra những rắc rối không đáng có, Trường Tuế đã nhờ người cảnh sát lái xe chở cô đến nơi cách đoàn phim một con phố, sau đó đi bộ trở về đoàn.
“Cô đây là chuyên chọn đúng giờ ăn để quay về mà.” Lưu Doanh cười nói, sau đó đưa cho Trường Tuế hai hộp đồ ăn mà cô ấy vừa mang đến cho cô.
Trường Tuế cảm ơn cô ấy và chuẩn bị đi về phía Hạ Luật.
Tần Nhất Xuyên đang ngồi ở một góc khác ăn cơm với mấy thợ quay phim đột nhiên gọi cô qua đó: “Trường Tuế! Ở bên này!”
Trường Tuế bưng hộp cơm nhìn anh ta, lại nhìn Hạ Luật đang ngồi một mình ở đằng kia, cô lắc đầu với Tần Nhất Xuyên rồi đi thẳng đến chỗ Hạ Luật và ngồi xuống vị trí đối diện với anh.
Hạ Luật không hề ngẩng đầu lên mà chỉ cụp mắt đưa cơm vào miệng.
Trường Tuế nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Hạ Luật, có phải anh đang giận tôi không?”
Bàn tay đang cầm đũa của Hạ Luật chợt khựng lại, anh ngước mắt lên và nhìn cô đầy lạnh lùng.
Trường Tuế chớp chớp mắt: “Tối hôm qua tôi không ăn cơm với anh vì tôi có chuyện phải làm, anh sẽ không vì vậy mà tức giận và không thèm để ý đến tôi đó chứ?”
Hạ Luật khẽ mím môi, ánh mắt anh lạnh lẽo: “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?”
Khóe miệng của Trường Tuế đột nhiên nhếch lên: “Oa, đây là câu nói dài nhất mà anh nói với tôi đấy.”
Hạ Luật: “…”
Một tia tức giận lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của anh, anh lạnh giọng nói: “…chơi rất vui sao?”
Trường Tuế nhìn anh đầy nghi ngờ.
Hạ Luật mặt mày vô cảm đóng hộp cơm lại, anh lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói có chút dao động hiếm thấy, mang theo chán ghét nói: “Tránh xa tôi ra.”
Trường Tuế khẽ giật mình.
Hạ Luật cầm hộp cơm và đứng dậy bỏ đi mà không hề ngoái đầu lại.
Trường Tuế nhìn theo bóng lưng rời đi của anh với khuôn mặt ngỡ ngàng.
Sao đột nhiên lại tức giận rồi?
Cùng lúc đó, Tần Nhất Xuyên ở một bên âm thầm quan sát nãy giờ thấy được cảnh này thì bất giác nhíu mày.
…
Hạ Luật bỏ đi cũng không làm ảnh hưởng đến ham muốn ăn uống của Trường Tuế, hai hộp cơm bị cô giải quyết sạch sẽ.
Trước đây sư huynh Thanh Minh vẫn thường nói, dù trời có sập xuống cũng không thể ảnh hưởng đến việc Trường Tuế phải ăn cơm.
Tự bản thân Trường Tuế cũng sâu sắc cho là đúng.
“Giữa cô và Hạ Luật xảy ra chuyện gì vậy? Lúc trưa còn ăn cơm rất ngon lành, sao anh ấy lại đột nhiên bỏ đi vậy? Cãi nhau sao?” Lưu Doanh hỏi.
Trường Tuế hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy Hạ Luật sẽ cãi nhau với tôi sao?”
Lưu Doanh tưởng tượng không ra dáng vẻ Hạ Luật cãi nhau với người khác: “… vậy đã xảy ra chuyện gì?”
Trường Tuế sâu kín nói: “Lòng dạ của đàn ông như mò kim đáy biển. Tôi không biết.”
Lưu Doanh: “…”
Sau khi nói chuyện với Lưu Doanh xong, Trường Tuế bị gọi đi làm tạo hình tóc.
Vai diễn của Trường Tuế trong kịch bản lần này là đứa con gái sa ngã bị người cha nghiện ma túy đem bán.
Kịch bản không miêu tả quá nhiều về ngoại hình của đứa con gái, chủ yếu làm nổi bật đôi mắt đen trắng rõ ràng và không nhiễm bụi trần của cô ấy.
Trường Tuế thay một chiếc váy bông màu xanh lam, vì mái tóc dài quá đen và mềm mượt nên stylist đầu tiên dùng một chiếc khăn để xoa tóc cho cô, sau đó tết thành bím tóc và buông thõng xuống phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xinh đẹp lại sạch sẽ cùng với chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, lại tô thêm chút son môi, hai sợi thắt lưng của chiếc váy bông màu xanh lam được thắt lại thành nơ bướm phía sau giúp tôn lên vòng eo thon nhỏ đến kinh ngạc của Trường Tuế.
Cô đứng đó, đôi mắt đen trắng rõ ràng và trong suốt không nhiễm tạp chất, bên trong toát ra ánh nhìn khiếp đảm và mềm mại, tinh tế thuần khiết, có thể dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của người khác.
Trường Tuế được dẫn đến trước mặt Tần Diệu Văn.
Tần Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn cô, trái tim trong lồng ngực đập lỡ một nhịp.
Tần Diệu Văn lại không quá hài lòng.
“Tạo hình của Tiểu Khương quá xinh đẹp, quá nổi bật rồi. Cậu tô son cho cô ấy đậm hơn nữa, cần phải phong trần hơn một chút, phải tạo nên sự đối lập với đôi mắt sạch sẽ của cô ấy, sau đó tô mặt tối một chút, như thế này thì quá trắng, quá nổi bật.”
Stylist nói: “Nếu như muốn làm cho da mặt tối đi thì phải làm tối làn da toàn thân của cô Khương, vì chỗ nào của cô ấy cũng trắng hết.” Anh ta nói ra ý kiến của mình: “Ngược lại tôi cảm thấy nước da trắng của cô Khương càng có thể làm nổi bật cảm giác mềm yếu và nhu nhược của vai diễn, không cần phải làm tối màu da đâu.”
Tần Diệu Văn nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Tiểu Xuyên, con thấy thế nào?”
Trường Tuế cũng quay mặt nhìn theo.
Tần Nhất Xuyên đột nhiên tỉnh táo lại, đối diện với ánh mắt của Trường Tuế, trái tim anh ta nhất thời đập loạn lên, ánh mắt hơi dao động: “Ừm, con cảm thấy không cần làm tối màu da đâu, như bây giờ rất tốt…”
Tần Diệu Văn gật đầu nói: “Vậy được rồi, trước tiên quay hai phân cảnh xem thế nào, thay đổi màu son của cô ấy một chút.”
…
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook