Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 18: Nhà sản xuất Chu
Thể chất của Trường Tuế khác hẳn với những người bình thường. Khi ra nắng, người cô liền có chút mệt mỏi, giống như cây cỏ bị phơi nắng, không thể vực nổi tinh thần.
Tần Nhất Xuyên mua cho cô một ly trà sữa ướp lạnh, sau khi uống xong cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng lại không thích hoạt động nên ngồi một chỗ nhìn đoàn làm phim bận rộn.
Trường Tuế thông minh, lại ham học hỏi và giỏi về quan sát, khả năng chú ý của cô cũng khác hẳn so với người thường. Sau mấy ngày cô ở cùng đoàn phim, ngay cả việc sử dụng ánh sáng gì, điều kiện ánh sáng như thế nào khi quay phim, cô đều nghiên cứu và học hỏi chúng. Cô đã hỏi qua rồi, cảnh quay của cô còn phải đợi hai ngày nữa mới diễn ra.
Hôm nay là cảnh quay Hạ Luật và Triệu Thần An gặp nhau lần đầu tiên.
Trong bộ phim này, Trường Tuế đóng vai là người thức tỉnh Hạ Luật, còn Triệu Thần An đóng vai là người kéo anh ta ra khỏi vực sâu.
Trong nguyên tác, khuynh hướng tình dục của nhân vật của Triệu Thần An cũng không được miêu tả rõ ràng mà chỉ được đề cập đến một cách khá mơ hồ.
Sự tương tác giữa hai người như có như không, cái cảm giác mập mờ ái muội giữa hai nhân vật đó rất có sức lôi cuốn.
Chỉ bằng hình ảnh thị giác đập thẳng vào mắt, một người đàn ông thành thục anh tuấn cùng với một thanh niên trẻ đẹp có ngoại hình rất xinh đẹp, hai người xuất hiện trong cùng một khung hình, không cần nói gì, chỉ cần dùng ánh mắt ra hiệu tương tác với nhau cũng khiến cho người ta liên tưởng ra được rất nhiều điều trong đó.
Trường Tuế ngồi uống ly trà sữa xem hai người bọn họ đối diễn, cô nhìn cảnh diễn của họ một cách say sưa.
Tần Nhất Xuyên lúc này vẫn ngồi bên cạnh cô nhưng sự chú ý của anh ta căn bản không đặt vào sự diễn xuất của hai người đó.
Ánh mắt anh ta không ngừng liếc nhìn về phía khuôn mặt của Trường Tuế.
Hai hàng lông mi của cô ấy rất dài, nó thể hiện rõ ràng nhất là khi nhìn từ phía bên cạnh, đôi mắt đen láy giống như những viên ngọc đen được khảm lên giữa hai hàng mi trên và mi dưới, vừa đậm vừa sâu, còn có cảm giác thần bí ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Làn da trắng như không có chút máu nào, như viên ngọc trắng, thanh tú nhưng lại tái nhợt, mang theo cảm giác mong manh, yếu ớt khiến cho người ta muốn che chở và bảo vệ một cách cẩn thận.
Trong miệng cô ngậm cái ống hút, uống trà sữa, đôi gò má phúng phính…..
Trông…… thật là đáng yêu.
Trong đầu của Tần Nhất Xuyên lúc này toát lên một ý nghĩ, trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sắc mặt của anh bắt đầu đỏ bừng lên, anh nhấp một ngụm trà sữa đá cho hạ hỏa, kết quả bị sặc đến nỗi ho một trận.
Trường Tuế quay mặt nhìn qua.
“Không có gì….. khụ khụ khụ, chỉ là bị sặc thôi…. khụ khụ khụ.”
Tần Nhất Xuyên ho đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
…….
“Có phải Tần Nhất Xuyên thích cô không? Cả ngày nay anh ta chỉ quanh quẩn ở bên cạnh cô thôi.” Phần lớn thời gian của Lưu Doanh đều đợi để diễn, mỗi lần khi cô để ý đến Trường Tuế, đều nhìn thấy Tần Nhất Xuyên bên cạnh cô ấy, rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Trường Tuế, cô không nhịn được mà nói đùa với cô ấy.
“Không phải.” Trường Tuế không chút do dự nói.
Lưu Doanh cầm chiếc quạt bằng điện cầm tay nhỏ thổi quanh cổ cô ấy, cười nói: “Sao cô biết anh ta không thích cô? Tôi nghĩ Tần Nhất Xuyên giống như một con chó săn lớn bằng vàng, đi theo vẫy đuôi sau mông cô.” Cô ấy vừa nói, vừa nhìn về phía Tần Nhất Xuyên, kết quả đúng lúc nhìn thấy Trương Nhã Đình đứng đó nói chuyện với Tần Nhất Xuyên, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến thành sự kinh thường: “Cô đã nói chuyện với người đại diện của cô chưa? Nhanh chóng kêu anh ta đổi trợ lý khác đi.”
Trường Tuế cũng nhìn sang phía đó, Trương Nhã Đình đang cầm một chiếc quạt điện nhỏ thổi hướng gió vào mặt Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên có vẻ hơi ngượng ngùng, sau khi né tránh cô ấy, anh ta nói câu gì đó rồi rời đi.
Lưu Doanh nở nụ cười đầy sự khinh thường: “Muốn đổi đời đến mức điên luôn rồi.” Cô ấy nói rồi nhìn sang Trường Tuế: “Cô cũng đừng quá ngu ngốc mà làm bàn đạp cho người ta, nhanh chóng nói người đại diện của cô đổi trợ lý khác đi.”
Trương Nhã Đình còn quá non nớt, những suy nghĩ gì đó trong đầu cô ta đều thể hiện ra quá rõ ràng.
Suốt ngày đi theo nịnh bợ người ta, hôm qua cô ta còn đi theo làm phiền những người quay phim, hỏi cái này hỏi cái kia, hôm nay lại bắt đầu tiếp cận Tần Nhất Xuyên.
Trường Tuế gật đầu: “Ừm, tôi nói rồi.”
Cô đã nói chuyện qua với Bàn Tử.
Mặc dù cô sẵn sàng giúp đỡ người khác và xem đó như niềm vui của mình, nhưng cô không muốn mình bị xem như là bàn đạp, để người ta giẫm lên mà qua sông một cách tùy ý.
…….
Vào buổi tối, khi đến giờ ăn cơm của đoàn làm phim, Trường Tuế cầm hai phần cơm hộp, vừa chuẩn bị đi tìm Hạ Luật, thì bị người ta gọi tới, nói là đạo diễn Tần đang tìm cô.
Khi Trường Tuế đến tìm ông ấy, liền thấy Tần Diệu Văn đang đứng dựa vào bức tường, vừa hút thuốc, vừa nói chuyện gì đó cùng nhà sản xuất Chu.
Tần Diệu Văn nhìn thấy Trường Tuế, liền nói với nhà sản xuất Chu: “Cô ấy đến rồi.”
Trường Tuế trên tay cầm hai hộp cơm đi đến: “Đạo diễn Tần, tìm tôi có việc gì sao?”
Nhà sản xuất Chu vốn dĩ đang đứng quay lưng về phía cô, nghe Tần Diệu Văn nói vậy, liền quay người lại.
Trường Tuế vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô bình tĩnh đứng trước mặt hai người bọn họ.
Nhà sản xuất Chu từ trong miệng phả ra một hơi thuốc lá, khói thuốc lượn lờ trước mặt, hai mắt anh ta hiện đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Trường Tuế, sắc mặt có chút tái xanh, giọng điệu còn có chút do dự: “Nghe nói cô biết bắt quỷ à?”
Giọng điệu của anh ta trầm xuống một cách vô thức, như thể sợ bị người khác vô tình nghe thấy được.
Trường Tuế rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Khả năng của tôi, tôi nghĩ đạo diễn Tần cũng đã giới thiệu qua với anh rồi, chỉ cần giá cả phù hợp, mọi thứ đều rất dễ bàn tiếp.”
Cô đang lo lắng là không có mối làm ăn nào thì tự nhiên có người tự động tìm đến cửa.
Nhà sản xuất Chu hơi sững sờ, trong vô thức anh ấy nhìn về phía Tần Diệu Văn.
Tần Diệu Văn khẽ gật đầu: “Chuyện nhà của tôi, tôi đã nói cho anh biết rồi đấy, năng lực của Tiểu Khương, tôi tuyệt đối tin tưởng.” Ông ấy dừng một chút, rồi nói: “Về chuyện tiền bạc thì hai người cứ nói chuyện với nhau.”
Sắc mặt của nhà sản xuất Chu xanh mét, trầm giọng nói: “Tiền bạc thì không thành vấn đề, miễn là cô có thể giúp tôi giải quyết vấn đề của tôi là được.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra chiều nay, anh ta bây giờ vẫn còn ớn lạnh.
Đoàn làm phim cứ đến giờ ăn tối lại luôn ồn ào náo nhiệt.
…….
Cơm trong hộp của Hạ Luật vẫn còn hai phần ba. Trong miệng anh không hề có chút khẩu vị nào, anh ngồi một mình trên chiếc ghế dành riêng cho mình, nhìn chiếc ghế trống đối diện cái bàn nhỏ, ánh mắt anh thoáng chút hụt hẫng, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Nhìn xem, đúng như những gì anh ấy dự liệu, thậm chí cô ấy bỏ cuộc còn sớm hơn cả thời anh ta dự tính ban đầu.
Cô ấy cũng không khác gì những người khác.
Anh chuẩn bị đứng dậy và rời đi.
Lưu Doanh trên tay bưng hộp cơm đột nhiên đi đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh: “Trường Tuế cô ấy có chút việc, đặc biệt dặn dò tôi nói với anh một tiếng.”
Hạ Luật nhìn cô ấy, hơi giật mình.
Lưu Doanh mở nắp hộp cơm ra, trên khuôn mặt biểu lộ chút bất đắc dĩ, pha chút cưng chiều: “Thật sự xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền anh nhưng mà Trường Tuế đặc biệt dặn dò tôi, nói tôi ngồi đây ăn cơm cùng anh. Tôi không làm phiền anh chứ.”
Hạ Luật: “…. Không.”
Mà lúc này, ở phía bên kia.
Nhà sản xuất Chu ngồi ở ghế lái xe vẻ mặt có chút âm trầm, Trường Tuế ngồi bên ghế lái phụ.
Chiếc ba lô to màu đen của cô nằm lặng lẽ phía sau cốp xe.
Nhà sản xuất Chu vừa lái xe vừa nói với Trường Tuế về tình huống anh ta gặp phải với vẻ mặt đầy u ám.
Nhà sản xuất Chu năm nay đã ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn được bảy năm, có một cô con gái sáu tuổi tên là Mạt Mạt. Vợ anh ta là một diễn viên hạng A năm nay ba mươi hai tuổi, tên là Diệp Lộ.
Khi bọn họ kết hôn, Diệp Lộ đang trong thời kỳ nổi tiếng, hơn nữa còn đang là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của diễn viên nữ, sự nghiệp của cô ấy lên như diều gặp gió.
Thời điểm đó, Diệp Lộ thậm chí còn chưa từng công khai tình cảm của mình mà tin tức cô trực tiếp tuyên bố kết hôn đã gây nên một làn sóng lớn trong dư luận.
Đến hôm nay, hai người họ đã kết hôn được bảy năm nhưng tình cảm của họ vẫn rất mặn nồng.
Diệp Lộ đến hôm nay vẫn còn tham gia đóng phim, dựa vào mối quan hệ rộng rãi của nhà sản xuất Chu, cô cũng chưa bao giờ phải lo lắng đến tài nguyên quay phim. Thỉnh thoảng cô tham gia một vài buổi phỏng vấn, lúc nhắc đến nhà sản xuất Chu, gương mặt cô hiện lên vẻ ngọt ngào, là một cặp đôi yêu nhau nổi tiếng trong giới.
Chỉ là công việc của nhà sản xuất Chu luôn luôn bận rộn, còn Diệp Lộ cũng chỉ có thể ở nhà chăm cô con gái đến hai tuổi đã phải quay trở lại đóng phim, cô con gái liền gửi cho bà nội và bảo mẫu chăm sóc.
Vào tháng trước, khi nhà sản xuất Chu trở về nhà, anh ấy bất ngờ phát hiện ra Mạt Mạt bỗng nhiên có thêm một “người bạn vô hình.”
Cô bé ngồi đó vừa chơi với đồ chơi của mình, vừa nói chuyện với không khí.
Lúc đầu, nhà sản xuất Chu còn cho rằng cô bé là đang nói chuyện với chính mình, hoặc đang chơi trò chơi gia đình.
Nhưng sau đó, nhà sản xuất Chu càng ngày càng phát hiện ra cô bé có nhiều điểm bất thường.
Mạt Mạt không chỉ nói chuyện với người bạn vô hình đó.
Mà cô bé còn đặt cho “người bạn” ấy một cái tên.
Không những thế, ngay cả khi ăn cơm cô bé còn dành một chỗ đặc biệt cho người bạn tên “Tiểu Vũ” này. Cô bé còn yêu cầu bà nội chuẩn bị cơm cho “Tiểu Vũ”. Ở trên bàn ăn, cô bé liên tục nói chuyện với người bạn tên “Tiểu Vũ”, còn thích thú cười khúc khích.
Bà nội và bảo mẫu trong nhà dường như cũng quen với điều đó.
Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhà sản xuất Chu có chút ớn lạnh nổi cả da gà.
Hỏi ra mới biết, tình trạng này diễn ra đã được hai tuần rồi.
Nhà sản xuất Chu đã gọi Mạt Mạt đến và hỏi cô bé một số câu hỏi về “Tiểu Vũ” này.
Cô bé đều trả lời hết tất cả các câu hỏi.
“Tiểu Vũ” trạc tuổi cô bé, có mái tóc ngắn, mặc áo màu xanh lam, quần jean, mang giày thể thao màu trắng, thậm chí còn có họa tiết hình chú ong nhỏ trên quần jean.
Người bạn đó của Mạt Mạt không nhớ bất cứ điều gì, chỉ biết rằng mình tên là Tiểu Vũ.
“Ba ơi, sao tóc của Tiểu Vũ lúc nào cũng ướt và nhỏ giọt, có lau thế nào cũng không khô được vậy ạ.”
Lời nói của Mạt Mạt khiến nhà sản xuất Chu sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Lộ.
Diệp Lộ nghe vậy cũng rất lo lắng, hai người bọn họ cũng cảm thấy tình trạng của Mạt Mạt rất nghiêm trọng, lập tức đưa Mạt Mạt đến khoa tâm thần của bệnh viện, nhưng sau khi kiểm tra thì không có vấn đề gì. Sau đó được chuyển đến chuyên khoa điều trị tâm lý đặc biệt.
Sau khi bác sĩ tâm lý nói chuyện với Mạt Mạt liền nói với bọn họ rằng tình trạng của Mạt Mạt là do trong một thời gian dài cô bé thiếu sự chăm sóc quan tâm của bố mẹ, cho nên cô bé tự tưởng tượng ra một người bạn để chơi cùng mình.
Chỉ cần bố mẹ quan tâm và đồng hành nhiều hơn thì triệu chứng của bệnh này sẽ dần dần biến mất.
Hai vợ chồng nghe điều này xong, vừa cảm thấy có lỗi với cô bé, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người đều cảm thấy sợ hãi trước người bạn vô hình này, sau khi cùng nhau bàn bạc, hai vợ chồng đi đến quyết định giảm bớt khối lượng công việc, dành nhiều thời gian hơn cho con gái.
Nhưng Mạt Mạt lúc ở bên ngoài thì không sao, nhưng ngay khi cô bé về đến nhà liền tìm người bạn vô hình của mình, chơi cùng với người bạn tên “Tiểu Vũ” đó.
Hai vợ chồng mặc dù rất buồn phiền và lo lắng, nhưng họ luôn giữ ý nghĩ lạc quan, chỉ cần bọn họ dành nhiều thời gian ở bên cô bé, thì Mạt Mạt sẽ từ từ khỏe lại.
Mãi cho đến chiều nay, một chuyện đã xảy ra, khiến cho nhà sản xuất Chu không thể không đến trường quay tìm Trường Tuế.
Lúc đó anh ấy đang ở ngoài ban công nghe điện thoại.
Mạt Mạt đang chơi ở trong phòng khách.
Tiếng cười vui vẻ sảng khoái của Mạt Mạt bất chợt vang lên từ phòng khách.
Nhà sản xuất Chu vừa nghe điện thoại, khóe miệng của anh ấy cũng đang mỉm cười, anh ấy từ ngoài ban công nhìn xuyên qua cửa sổ bằng kính trong suốt vào phòng khách. Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh rợn cả tóc gáy.
Mạt Mạt đứng trong phòng khách, hai tay đưa về phía trước, cánh tay duỗi thẳng, tự mình xoay tròn một vòng, miệng phát ra một tiếng cười vui vẻ, giòn giã.
Tuy nhiên, cơ thể cô bé lại ngã về phía sau theo hình vòng cung đến khó tin. Như thể…. như thể cánh tay đang duỗi ra phía trước của cô bé đang bị một người vô hình lôi kéo….
Tần Nhất Xuyên mua cho cô một ly trà sữa ướp lạnh, sau khi uống xong cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng lại không thích hoạt động nên ngồi một chỗ nhìn đoàn làm phim bận rộn.
Trường Tuế thông minh, lại ham học hỏi và giỏi về quan sát, khả năng chú ý của cô cũng khác hẳn so với người thường. Sau mấy ngày cô ở cùng đoàn phim, ngay cả việc sử dụng ánh sáng gì, điều kiện ánh sáng như thế nào khi quay phim, cô đều nghiên cứu và học hỏi chúng. Cô đã hỏi qua rồi, cảnh quay của cô còn phải đợi hai ngày nữa mới diễn ra.
Hôm nay là cảnh quay Hạ Luật và Triệu Thần An gặp nhau lần đầu tiên.
Trong bộ phim này, Trường Tuế đóng vai là người thức tỉnh Hạ Luật, còn Triệu Thần An đóng vai là người kéo anh ta ra khỏi vực sâu.
Trong nguyên tác, khuynh hướng tình dục của nhân vật của Triệu Thần An cũng không được miêu tả rõ ràng mà chỉ được đề cập đến một cách khá mơ hồ.
Sự tương tác giữa hai người như có như không, cái cảm giác mập mờ ái muội giữa hai nhân vật đó rất có sức lôi cuốn.
Chỉ bằng hình ảnh thị giác đập thẳng vào mắt, một người đàn ông thành thục anh tuấn cùng với một thanh niên trẻ đẹp có ngoại hình rất xinh đẹp, hai người xuất hiện trong cùng một khung hình, không cần nói gì, chỉ cần dùng ánh mắt ra hiệu tương tác với nhau cũng khiến cho người ta liên tưởng ra được rất nhiều điều trong đó.
Trường Tuế ngồi uống ly trà sữa xem hai người bọn họ đối diễn, cô nhìn cảnh diễn của họ một cách say sưa.
Tần Nhất Xuyên lúc này vẫn ngồi bên cạnh cô nhưng sự chú ý của anh ta căn bản không đặt vào sự diễn xuất của hai người đó.
Ánh mắt anh ta không ngừng liếc nhìn về phía khuôn mặt của Trường Tuế.
Hai hàng lông mi của cô ấy rất dài, nó thể hiện rõ ràng nhất là khi nhìn từ phía bên cạnh, đôi mắt đen láy giống như những viên ngọc đen được khảm lên giữa hai hàng mi trên và mi dưới, vừa đậm vừa sâu, còn có cảm giác thần bí ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Làn da trắng như không có chút máu nào, như viên ngọc trắng, thanh tú nhưng lại tái nhợt, mang theo cảm giác mong manh, yếu ớt khiến cho người ta muốn che chở và bảo vệ một cách cẩn thận.
Trong miệng cô ngậm cái ống hút, uống trà sữa, đôi gò má phúng phính…..
Trông…… thật là đáng yêu.
Trong đầu của Tần Nhất Xuyên lúc này toát lên một ý nghĩ, trong lòng anh cũng cảm thấy có chút kỳ quái, sắc mặt của anh bắt đầu đỏ bừng lên, anh nhấp một ngụm trà sữa đá cho hạ hỏa, kết quả bị sặc đến nỗi ho một trận.
Trường Tuế quay mặt nhìn qua.
“Không có gì….. khụ khụ khụ, chỉ là bị sặc thôi…. khụ khụ khụ.”
Tần Nhất Xuyên ho đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
…….
“Có phải Tần Nhất Xuyên thích cô không? Cả ngày nay anh ta chỉ quanh quẩn ở bên cạnh cô thôi.” Phần lớn thời gian của Lưu Doanh đều đợi để diễn, mỗi lần khi cô để ý đến Trường Tuế, đều nhìn thấy Tần Nhất Xuyên bên cạnh cô ấy, rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Trường Tuế, cô không nhịn được mà nói đùa với cô ấy.
“Không phải.” Trường Tuế không chút do dự nói.
Lưu Doanh cầm chiếc quạt bằng điện cầm tay nhỏ thổi quanh cổ cô ấy, cười nói: “Sao cô biết anh ta không thích cô? Tôi nghĩ Tần Nhất Xuyên giống như một con chó săn lớn bằng vàng, đi theo vẫy đuôi sau mông cô.” Cô ấy vừa nói, vừa nhìn về phía Tần Nhất Xuyên, kết quả đúng lúc nhìn thấy Trương Nhã Đình đứng đó nói chuyện với Tần Nhất Xuyên, nụ cười trên khuôn mặt lập tức biến thành sự kinh thường: “Cô đã nói chuyện với người đại diện của cô chưa? Nhanh chóng kêu anh ta đổi trợ lý khác đi.”
Trường Tuế cũng nhìn sang phía đó, Trương Nhã Đình đang cầm một chiếc quạt điện nhỏ thổi hướng gió vào mặt Tần Nhất Xuyên.
Tần Nhất Xuyên có vẻ hơi ngượng ngùng, sau khi né tránh cô ấy, anh ta nói câu gì đó rồi rời đi.
Lưu Doanh nở nụ cười đầy sự khinh thường: “Muốn đổi đời đến mức điên luôn rồi.” Cô ấy nói rồi nhìn sang Trường Tuế: “Cô cũng đừng quá ngu ngốc mà làm bàn đạp cho người ta, nhanh chóng nói người đại diện của cô đổi trợ lý khác đi.”
Trương Nhã Đình còn quá non nớt, những suy nghĩ gì đó trong đầu cô ta đều thể hiện ra quá rõ ràng.
Suốt ngày đi theo nịnh bợ người ta, hôm qua cô ta còn đi theo làm phiền những người quay phim, hỏi cái này hỏi cái kia, hôm nay lại bắt đầu tiếp cận Tần Nhất Xuyên.
Trường Tuế gật đầu: “Ừm, tôi nói rồi.”
Cô đã nói chuyện qua với Bàn Tử.
Mặc dù cô sẵn sàng giúp đỡ người khác và xem đó như niềm vui của mình, nhưng cô không muốn mình bị xem như là bàn đạp, để người ta giẫm lên mà qua sông một cách tùy ý.
…….
Vào buổi tối, khi đến giờ ăn cơm của đoàn làm phim, Trường Tuế cầm hai phần cơm hộp, vừa chuẩn bị đi tìm Hạ Luật, thì bị người ta gọi tới, nói là đạo diễn Tần đang tìm cô.
Khi Trường Tuế đến tìm ông ấy, liền thấy Tần Diệu Văn đang đứng dựa vào bức tường, vừa hút thuốc, vừa nói chuyện gì đó cùng nhà sản xuất Chu.
Tần Diệu Văn nhìn thấy Trường Tuế, liền nói với nhà sản xuất Chu: “Cô ấy đến rồi.”
Trường Tuế trên tay cầm hai hộp cơm đi đến: “Đạo diễn Tần, tìm tôi có việc gì sao?”
Nhà sản xuất Chu vốn dĩ đang đứng quay lưng về phía cô, nghe Tần Diệu Văn nói vậy, liền quay người lại.
Trường Tuế vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô bình tĩnh đứng trước mặt hai người bọn họ.
Nhà sản xuất Chu từ trong miệng phả ra một hơi thuốc lá, khói thuốc lượn lờ trước mặt, hai mắt anh ta hiện đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Trường Tuế, sắc mặt có chút tái xanh, giọng điệu còn có chút do dự: “Nghe nói cô biết bắt quỷ à?”
Giọng điệu của anh ta trầm xuống một cách vô thức, như thể sợ bị người khác vô tình nghe thấy được.
Trường Tuế rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Khả năng của tôi, tôi nghĩ đạo diễn Tần cũng đã giới thiệu qua với anh rồi, chỉ cần giá cả phù hợp, mọi thứ đều rất dễ bàn tiếp.”
Cô đang lo lắng là không có mối làm ăn nào thì tự nhiên có người tự động tìm đến cửa.
Nhà sản xuất Chu hơi sững sờ, trong vô thức anh ấy nhìn về phía Tần Diệu Văn.
Tần Diệu Văn khẽ gật đầu: “Chuyện nhà của tôi, tôi đã nói cho anh biết rồi đấy, năng lực của Tiểu Khương, tôi tuyệt đối tin tưởng.” Ông ấy dừng một chút, rồi nói: “Về chuyện tiền bạc thì hai người cứ nói chuyện với nhau.”
Sắc mặt của nhà sản xuất Chu xanh mét, trầm giọng nói: “Tiền bạc thì không thành vấn đề, miễn là cô có thể giúp tôi giải quyết vấn đề của tôi là được.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra chiều nay, anh ta bây giờ vẫn còn ớn lạnh.
Đoàn làm phim cứ đến giờ ăn tối lại luôn ồn ào náo nhiệt.
…….
Cơm trong hộp của Hạ Luật vẫn còn hai phần ba. Trong miệng anh không hề có chút khẩu vị nào, anh ngồi một mình trên chiếc ghế dành riêng cho mình, nhìn chiếc ghế trống đối diện cái bàn nhỏ, ánh mắt anh thoáng chút hụt hẫng, nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Nhìn xem, đúng như những gì anh ấy dự liệu, thậm chí cô ấy bỏ cuộc còn sớm hơn cả thời anh ta dự tính ban đầu.
Cô ấy cũng không khác gì những người khác.
Anh chuẩn bị đứng dậy và rời đi.
Lưu Doanh trên tay bưng hộp cơm đột nhiên đi đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh: “Trường Tuế cô ấy có chút việc, đặc biệt dặn dò tôi nói với anh một tiếng.”
Hạ Luật nhìn cô ấy, hơi giật mình.
Lưu Doanh mở nắp hộp cơm ra, trên khuôn mặt biểu lộ chút bất đắc dĩ, pha chút cưng chiều: “Thật sự xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền anh nhưng mà Trường Tuế đặc biệt dặn dò tôi, nói tôi ngồi đây ăn cơm cùng anh. Tôi không làm phiền anh chứ.”
Hạ Luật: “…. Không.”
Mà lúc này, ở phía bên kia.
Nhà sản xuất Chu ngồi ở ghế lái xe vẻ mặt có chút âm trầm, Trường Tuế ngồi bên ghế lái phụ.
Chiếc ba lô to màu đen của cô nằm lặng lẽ phía sau cốp xe.
Nhà sản xuất Chu vừa lái xe vừa nói với Trường Tuế về tình huống anh ta gặp phải với vẻ mặt đầy u ám.
Nhà sản xuất Chu năm nay đã ba mươi sáu tuổi, đã kết hôn được bảy năm, có một cô con gái sáu tuổi tên là Mạt Mạt. Vợ anh ta là một diễn viên hạng A năm nay ba mươi hai tuổi, tên là Diệp Lộ.
Khi bọn họ kết hôn, Diệp Lộ đang trong thời kỳ nổi tiếng, hơn nữa còn đang là thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp của diễn viên nữ, sự nghiệp của cô ấy lên như diều gặp gió.
Thời điểm đó, Diệp Lộ thậm chí còn chưa từng công khai tình cảm của mình mà tin tức cô trực tiếp tuyên bố kết hôn đã gây nên một làn sóng lớn trong dư luận.
Đến hôm nay, hai người họ đã kết hôn được bảy năm nhưng tình cảm của họ vẫn rất mặn nồng.
Diệp Lộ đến hôm nay vẫn còn tham gia đóng phim, dựa vào mối quan hệ rộng rãi của nhà sản xuất Chu, cô cũng chưa bao giờ phải lo lắng đến tài nguyên quay phim. Thỉnh thoảng cô tham gia một vài buổi phỏng vấn, lúc nhắc đến nhà sản xuất Chu, gương mặt cô hiện lên vẻ ngọt ngào, là một cặp đôi yêu nhau nổi tiếng trong giới.
Chỉ là công việc của nhà sản xuất Chu luôn luôn bận rộn, còn Diệp Lộ cũng chỉ có thể ở nhà chăm cô con gái đến hai tuổi đã phải quay trở lại đóng phim, cô con gái liền gửi cho bà nội và bảo mẫu chăm sóc.
Vào tháng trước, khi nhà sản xuất Chu trở về nhà, anh ấy bất ngờ phát hiện ra Mạt Mạt bỗng nhiên có thêm một “người bạn vô hình.”
Cô bé ngồi đó vừa chơi với đồ chơi của mình, vừa nói chuyện với không khí.
Lúc đầu, nhà sản xuất Chu còn cho rằng cô bé là đang nói chuyện với chính mình, hoặc đang chơi trò chơi gia đình.
Nhưng sau đó, nhà sản xuất Chu càng ngày càng phát hiện ra cô bé có nhiều điểm bất thường.
Mạt Mạt không chỉ nói chuyện với người bạn vô hình đó.
Mà cô bé còn đặt cho “người bạn” ấy một cái tên.
Không những thế, ngay cả khi ăn cơm cô bé còn dành một chỗ đặc biệt cho người bạn tên “Tiểu Vũ” này. Cô bé còn yêu cầu bà nội chuẩn bị cơm cho “Tiểu Vũ”. Ở trên bàn ăn, cô bé liên tục nói chuyện với người bạn tên “Tiểu Vũ”, còn thích thú cười khúc khích.
Bà nội và bảo mẫu trong nhà dường như cũng quen với điều đó.
Nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhà sản xuất Chu có chút ớn lạnh nổi cả da gà.
Hỏi ra mới biết, tình trạng này diễn ra đã được hai tuần rồi.
Nhà sản xuất Chu đã gọi Mạt Mạt đến và hỏi cô bé một số câu hỏi về “Tiểu Vũ” này.
Cô bé đều trả lời hết tất cả các câu hỏi.
“Tiểu Vũ” trạc tuổi cô bé, có mái tóc ngắn, mặc áo màu xanh lam, quần jean, mang giày thể thao màu trắng, thậm chí còn có họa tiết hình chú ong nhỏ trên quần jean.
Người bạn đó của Mạt Mạt không nhớ bất cứ điều gì, chỉ biết rằng mình tên là Tiểu Vũ.
“Ba ơi, sao tóc của Tiểu Vũ lúc nào cũng ướt và nhỏ giọt, có lau thế nào cũng không khô được vậy ạ.”
Lời nói của Mạt Mạt khiến nhà sản xuất Chu sợ hãi, vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Lộ.
Diệp Lộ nghe vậy cũng rất lo lắng, hai người bọn họ cũng cảm thấy tình trạng của Mạt Mạt rất nghiêm trọng, lập tức đưa Mạt Mạt đến khoa tâm thần của bệnh viện, nhưng sau khi kiểm tra thì không có vấn đề gì. Sau đó được chuyển đến chuyên khoa điều trị tâm lý đặc biệt.
Sau khi bác sĩ tâm lý nói chuyện với Mạt Mạt liền nói với bọn họ rằng tình trạng của Mạt Mạt là do trong một thời gian dài cô bé thiếu sự chăm sóc quan tâm của bố mẹ, cho nên cô bé tự tưởng tượng ra một người bạn để chơi cùng mình.
Chỉ cần bố mẹ quan tâm và đồng hành nhiều hơn thì triệu chứng của bệnh này sẽ dần dần biến mất.
Hai vợ chồng nghe điều này xong, vừa cảm thấy có lỗi với cô bé, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai người đều cảm thấy sợ hãi trước người bạn vô hình này, sau khi cùng nhau bàn bạc, hai vợ chồng đi đến quyết định giảm bớt khối lượng công việc, dành nhiều thời gian hơn cho con gái.
Nhưng Mạt Mạt lúc ở bên ngoài thì không sao, nhưng ngay khi cô bé về đến nhà liền tìm người bạn vô hình của mình, chơi cùng với người bạn tên “Tiểu Vũ” đó.
Hai vợ chồng mặc dù rất buồn phiền và lo lắng, nhưng họ luôn giữ ý nghĩ lạc quan, chỉ cần bọn họ dành nhiều thời gian ở bên cô bé, thì Mạt Mạt sẽ từ từ khỏe lại.
Mãi cho đến chiều nay, một chuyện đã xảy ra, khiến cho nhà sản xuất Chu không thể không đến trường quay tìm Trường Tuế.
Lúc đó anh ấy đang ở ngoài ban công nghe điện thoại.
Mạt Mạt đang chơi ở trong phòng khách.
Tiếng cười vui vẻ sảng khoái của Mạt Mạt bất chợt vang lên từ phòng khách.
Nhà sản xuất Chu vừa nghe điện thoại, khóe miệng của anh ấy cũng đang mỉm cười, anh ấy từ ngoài ban công nhìn xuyên qua cửa sổ bằng kính trong suốt vào phòng khách. Sau đó nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh rợn cả tóc gáy.
Mạt Mạt đứng trong phòng khách, hai tay đưa về phía trước, cánh tay duỗi thẳng, tự mình xoay tròn một vòng, miệng phát ra một tiếng cười vui vẻ, giòn giã.
Tuy nhiên, cơ thể cô bé lại ngã về phía sau theo hình vòng cung đến khó tin. Như thể…. như thể cánh tay đang duỗi ra phía trước của cô bé đang bị một người vô hình lôi kéo….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook