Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 112: Tỉnh lại
Tiểu Trương tỉnh lại.
Cô ấy mờ mịt mở mắt ra, ngơ ngác ngồi dậy khỏi mặt đất, còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trí nhớ của cô ấy dừng lại ở việc được người nhà họ Lý đón đi và đêm đó đã ngủ ở nhà họ Lý. Sau khi cô ấy ngủ thiếp đi thì hoàn toàn không biết gì nữa, sau đó liền mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi, xung quanh toàn là bóng tối, hơn nữa ở đó không gian rất nhỏ hẹp, bốn phía đều là tường, cho dù cho la hét lớn đến cỡ nào cũng không ai trả lời, giống như một cơn ác mộng.
Bàn Tử thêm mắm dặm muối kể lại cho cô ấy nghe tất cả những chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, từ lúc khi cô bắt đầu cắt đứt liên lạc với Trường Tuế làm cho Trường Tuế nghi ngờ, cho đến khi Trường Tuế quyết định đi đến thị trấn Tân Phòng để tìm cô ấy. Thậm chí lúc đó anh ta cũng đang rất bận rộn nhưng vẫn quyết định đi theo Trường Tuế để tìm cô, rồi tiếp theo đó bọn họ đến nhà họ Lý, rồi bọn họ nhìn thấu Lý Nhã Tú như thế nào, sau đó đã lừa cô ta đến khách sạn, rồi lại kể về trận đấu pháp nguy hiểm đó, kể thật nhiều thật nhiều đến khô cả cổ họng.
Tiểu Trương sau khi nghe những lời đó, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cô ấy hoàn toàn không biết là sau khi mình chìm vào giấc ngủ đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng là trong lòng cô ấy lại tràn ngập lòng biết ơn và cảm động.
Khi Bàn Tử nói rằng, Trường Tuế sau khi bắt đầu nghi ngờ cô ấy gặp phải chuyện gì đó thì lập tức quyết định đi tới đây để tìm cô ấy, lúc đó mũi cô ấy bị đau ê ẩm.
Lại nghe Bàn Tử kể lại những nguy hiểm trong trận đấu pháp, cùng với sắc mặt Trường Tuế hiện tại vẫn đang tái nhợt, ngay cả đôi môi vẫn còn tím tái, không chút sắc hồng, Tiểu Trương cảm thấy vừa cảm động vừa áy náy.
“Tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Không trách cô được.” Trường Tuế nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy.
Tiểu Trương hít mũi, lại nhìn sang Hạ Luật, Bàn Tử và Trương Thanh Đông, cô ấy lập tức có chút được sủng ái mà lo sợ, hai mắt đỏ hoe: “Cảm ơn các anh.”
Bàn Tử nói: “Bọn tôi chẳng giúp được gì để cô phải nói lời cảm ơn hết, nếu muốn nói lời cảm ơn thì hãy nói với Trường Tuế ấy, nếu không có cô ấy thì không ai biết là cô đã bị đánh tráo như vậy.”
Tiểu Trương lại hướng ánh mắt sang phía Trường Tuế, có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể nói ra được một câu: “Cảm ơn cô, Trường Tuế. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.”
Trường Tuế vỗ vỗ nhẹ vào đầu cô ấy: “Đương nhiên là phải chăm chỉ làm việc rồi. Cô là người của tôi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn giữa chừng nhé.”
Tiểu Trương gật đầu thật mạnh.
Bàn Tử nói: “Vậy đợi đến khi nào về lại thành phố Bắc, nhất định phải mời chúng tôi ăn một bữa nhé.”
Tiểu Trương mở to mắt, cười nói: “Nhất định rồi!”
Lúc này Trương Thanh Đông đột nhiên hỏi: “Trường Tuế, Tiểu Mạn đã trở lại rồi, còn Lý Nhã Tú kia thì sao?”
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Trương lập tức cứng đờ, nhìn về phía Trường Tuế.
Trường Tuế vội gỡ lấy lá bùa trước đó đã dán lên trán của Tiểu Trương: “Ở trong này.”
*
Trường Tuế quay trở lại trước pháp đàn.
Viết “tội trạng” của Lý Nhã Tú lên một tờ giấy vàng cỡ A4, sau đó viết tên, ngày tháng năm sinh của Lý Nhã Tú lên lá bùa, đốt lên và quăng vào chiếc lư hương màu đen, sau đó lấy danh thiếp quỷ sai và ném vào trong đó.
Quỷ sai trong bộ vest đen và cà vạt, nhanh chóng xuất hiện với cuốn sổ ghi chép của mình.
Tiểu Trương vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy quỷ sai xuất hiện từ trong hư không, nhưng điều khiến cô ấy kinh ngạc hơn cả là không ai khác có thể nhìn thấy ngoại trừ cô và Trường Tuế.
Trường Tuế đã thả hồn phách của Lý Nhã Tú ra khỏi lá bùa.
Tiểu Trương thất thanh thốt lên một tiếng sợ hãi: “Lý Nhã Tú!”
Cô ấy đã nhìn thấy bức ảnh chụp Lý Nhã Tú ở nhà họ Lý, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã có thể nhận ra cô ta được ngay.
Hạ Luật và những người khác đều không thể nhìn thấy được quỷ sai. Hạ Luật tương đối bình tĩnh, nhưng Bàn Tử và Trương Thanh Đông thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Trường Tuế và Hạ Luật, trong ánh mắt hiện rõ sự lo lắng và cảnh giác.
Lúc Lý Nhã Tú bị phong ấn, cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Lúc cô ta nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng trước mặt mình, theo bản năng cảm thấy chột dạ, sau đó lại nhìn thấy quỷ sai mặc áo vest màu đen và thắt cà vạt, cầm cuốn sổ ghi chép nhỏ của mình cúi đầu viết mấy chữ gì đó, lúc đó mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cô ta muốn bỏ chạy.
Quỷ sai thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ hơi đưa tay ra, một sợi xích liền xuất hiện từ trong hư không quấn quanh cổ Lý Nhã Tú, kéo cô ta trở lại.
Quỷ sai ghi chép lại những gì Trường Tuế vừa rồi nói, thu lại “tội trạng” cô đã viết, sau đó đóng cuốn sổ lại, cắm bút vào túi áo trên ngực và nói: “Đi thôi.”
Sau đó quỷ sai dắt Lý Nhã Tú đi như dắt một con chó.
Đi được mấy bước rồi biến mất.
Tiểu Trương trợn mắt há hốc mồm.
“Hồn phách của cô vừa mới trở về cơ thể nên trong khoảng thời gian này cô có thể nhìn thấy những thứ mà trước đây không nhìn thấy, nhưng đây chỉ là tạm thời, sau một thời gian mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Trường Tuế giải thích.
Bàn Tử hỏi: “Tiểu Trương, vừa rồi cô nhìn thấy cái gì vậy?”
Trương Thanh Đông cũng rất tò mò: “Quỷ sai trông như thế nào?”
Trường Tuế ngáp to một tiếng.
Hạ Luật ôm cô trở lại, để cô dựa vào người mình.
Trường Tuế ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, nở nụ cười ngọt ngào với anh.
……
Chín giờ ba mươi tối.
Người quản lý khách sạn vừa họp xong chuẩn bị ra về, anh ta chợt nhớ đến nhóm người trên sân thượng, đang do dự không biết có nên lên trên đó xem một lần nữa không, nhân tiện lấy lại chìa khóa.
Đột nhiên một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống và lao thẳng vào sảnh khách sạn, yêu cầu khách sạn kiểm tra lại xem có khách nào tên là Trương Thanh Đông hay không.
Người quản lý sững người khi nghe cái tên đó, đúng là người này đang đi với cô gái tên Khương Trường Tuế mà ông chủ lớn đã gọi điện bảo anh ta giúp đỡ.
Chẳng lẽ đã mấy người này đã phạm tội gì sao?
Người quản lý có quen biết với người cảnh sát dẫn đội nên vội vàng chạy đến hỏi.
Không hỏi thì không biết, hỏi ra mới thấy hoảng sợ.
Lại có người báo cảnh sát là bọn họ đã bắt cóc con gái nuôi của Lý Chí Bân!
Lý Chí Bân là một nhân vật nổi tiếng ở thị trấn Tân Phòng, người ta đồn rằng ông ta là người giàu nhất ở thị trấn Tân Phòng này. Huống chi trong khoảng thời gian này còn ồn ào về chuyện con gái ruột của ông ta mới qua đời vào tháng trước, ngay tháng sau ông ta đã nhận nuôi một người con gái khác và còn tổ chức tiệc tùng linh đình nữa.
Người quản lý khi nghe những lời này lập tức giật mình và nói: “Không thể nào? Có sự hiểu lầm nào ở đây không?”
Người có thể khiến cho ông chủ lớn phải đích thân gọi điện yêu cầu giúp đỡ, bối cảnh chắc chắn không phải là tầm thường, sao có thể là kẻ bắt cóc được chứ?
Người cảnh sát dẫn đội tỏ ra tức giận: “Ai biết được chứ, Lý Chí Bân gọi điện cho cảnh sát nói có người đã bắt cóc con gái nuôi của ông ta, nhưng không có chứng cứ nào cả, nên cục cảnh sát đã yêu cầu tôi đến đây xem thử có chuyện gì đang xảy ra.”
Người quản lý hiểu rõ gật đầu.
Biết rằng Lý Chí Bân là một doanh nhân nổi tiếng, ông ta đã gọi báo cho cảnh sát, cho dù không có chứng cứ, nhưng cảnh sát cũng phải đến đây một chuyến để xem thử.
Người cảnh sát dẫn đội đột nhiên hỏi: “Anh nói trong chuyện này có sự nhầm lẫn, sao hả, anh biết mấy người này à?”
Người quản lý nói: “Tôi thì không biết họ, nhưng mà ông chủ của tôi đã đích thân gọi điện đến bảo chúng tôi giúp đỡ mấy người đó.”
Cảnh sát nghe đến đây, cảm thấy đây không phải là một vụ bắt cóc, nhưng đến thì đã đến rồi, cũng phải làm bộ một chút, vì thế liền quay đầu lại hỏi lễ tân khách sạn: “Tìm được chưa? Họ ở phòng nào?”
Người quản lý theo phản xạ nói: “Bọn họ đang ở trên sân thượng.”
“Sân thượng sao?”
Khi người quản lý đưa cảnh sát lên sân thượng.
Đúng lúc gặp phải Trường Tuế và mọi người đang đi xuống.
Trường Tuế được Hạ Luật cõng trên lưng, mệt mỏi thả dài người trên lưng anh.
Cảnh sát nhận nhầm người, cho rằng cô chính là cô con gái nuôi mà Lý Chí Bân mới nhận.
“Trương Ngọc Mạn phải không?”
Trường Tuế đang úp mặt trên vai Hạ Luật, nghe thấy thế liền quay đầu và ngước mắt lên.
Một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Người cảnh sát dẫn đội lập tức sững sờ.
Người cảnh sát trẻ tuổi đứng phía sau anh ta lại gọi tên cô: “Khương Trường Tuế!”
“Khương Trường Tuế?” Người cảnh sát dẫn đội sửng sốt: “Không phải là Trương Ngọc Mạn sao?”
Lúc này Tiểu Trương bước ra từ sau lưng Bàn Tử: “Tôi ở chỗ này.”
Người cảnh sát dẫn đội lại ngạc nhiên nhìn Trường Tuế, rồi nhìn sang Tiểu Trương: “Cô là Trương Ngọc Man sao?”
Tiểu Trương gật đầu.
Cảnh sát nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn sang Tiểu Trương đang bình yên vô sự đứng ở đây, có chút tức giận: “Điện thoại di động của cô sao lại tắt máy? Cô có biết là người nhà của cô đã báo với cảnh sát là cô bị bắt cóc không?”
Tiểu Trương nói với vẻ mặt vô tội: “Điện thoại của tôi bị hết pin nên bị tắt nguồn.”
“Mọi người làm gì trên sân thượng vậy?” Cảnh sát hỏi.
“Ngắm sao thôi.” Trường Tuế trả lời.
“Ngắm sao?” Viên cảnh sát nhíu mày hỏi lại.
“Đúng đó chú cảnh sát, nhưng thật tiếc đêm nay lại không có sao.” Trường Tuế nói.
“Còn cô thì bị sao vậy?” Viên cảnh sát hỏi lại cô ấy.
Trường Tuế lười biếng ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ nên bạn trai cõng tôi xuống ngủ đó mà.”
Viên cảnh sát dẫn đội lại chuyển sự chú ý sang khuôn mặt của Hạ Luật, vừa rồi liếc mắt một cái anh ta đã cảm thấy người này có vẻ quen quen, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng mãi vẫn không nhớ ra được. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu đã từng nhìn thấy anh ta, chắc chắn sẽ không bao giờ quên được.
Lúc này Bàn Tử nói: “Đồng chí cảnh sát, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, chúng tôi không bắt cóc ai cả. Cô bé Tiểu Trương này là bạn của chúng tôi, chúng tôi từ thành phố Bắc xa xôi đến đây rủ cô ấy đi chơi, bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
Cảnh sát nói với Tiểu Trương: “Cô hãy nhanh đi sạc điện thoại và gọi điện báo cho bố mẹ nuôi của cô là cô vẫn an toàn đi.”
Tiểu Trương sắc mặt hơi thay đổi, cô im lặng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh sát liền tránh ra: “Mọi người đi đi.”
Trường Tuế mím môi cười: “Cảm ơn các chú cảnh sát.”
Cô gái nhỏ xinh xắn, hay cười, lễ phép và ngoan ngoãn, không ai có thể nhẫn tâm làm khó cô ấy.
Vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát cũng dịu đi một chút: “Được rồi, chúng ta cũng đi xuống thôi.”
“Này, anh quản lý, đây là chìa khóa cửa lên sân thượng, trả lại cho anh nhé. Trên đó còn một chiếc bàn, phiền anh cho người mang xuống giúp nhé.” Bàn Tử trả lại chìa khóa cửa sân thượng cho quản lý khách sạn.
Viên cảnh sát nhìn chăm chú vào chiếc vali mà anh ta đang mang theo bên mình.
Mọi người cùng đi xuống.
Đột nhiên người cảnh sát phản ứng lại, quay đầu lại hỏi người cảnh sát trẻ tuổi phía sau: “Cậu có biết cô ấy à?”
“Cô ấy là một minh tinh đấy.”
“Minh tinh?”
“Đúng thế, hôm nay tôi đã nhìn thấy cô ấy khi xem một đoạn phim ngắn. Hơn nữa, vừa rồi người cõng cô ấy là Hạ Luật đấy! Chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất! Con gái của anh chẳng phải là rất thích anh ta đấy sao?”
Người cảnh sát lớn tuổi lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, thảo nào ông ấy nhìn Hạ Luật thấy quen quen, thì ra ông ấy đã nhìn thấy một tấm bưu thiếp có ảnh của anh ta trong phòng của con gái mình!
“Anh có muốn qua xin chữ ký anh ta không?” Cảnh sát trẻ tuổi háo hức nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngôi sao đấy.”
Viên cảnh sát lớn tuổi khiển trách: “Xin chữ ký cái gì, chúng ta đâu phải là trẻ con.”
Người cảnh sát trẻ tuổi nói: “Chẳng phải Tiểu Vũ thích Hạ Luật sao….”
Viêm cảnh sát lớn tuổi liếc mắt trừng anh ta một cái, sau đó quay sang người quản lý đang cầm chìa khóa nói: “Đi nào, lên sân thượng xem một vòng.”
Bọn họ cùng nhau lên sân thượng, phát hiện trên sân thượng có một chiếc bàn, dưới đất còn có rất nhiều giấy cháy thành tro bụi.
Viên cảnh sát lớn tuổi bước tới, ngồi xổm dưới đất nhặt lên một mảnh giấy đã cháy thành tro, xoa xoa, nhưng cũng không nhìn thấy được gì trên đó.
…..
Sau khi vào thang máy, Bàn Tử mới dám lên tiếng, anh ta nói với vẻ sợ hãi:
“Cặp vợ chồng đó quả thực không phải dạng vừa, thế mà lại báo cảnh sát nói rằng Tiểu Trương bị bắt cóc. Cũng may mà hồn phách của Tiểu Trương đã trở lại, nếu vẫn còn là người họ Lý kia, rất có thể chúng ta sẽ bị ngồi tù đấy!”
Trương Thanh Đông cũng cảm thấy may mắn: “Đúng vậy, thật là may mắn.” Anh ta nói xong nhìn sang phía Tiểu Trương: “Tiểu Trương, bây giờ em cảm thấy khỏe chứ?”
Tiểu Trương lắc lắc đầu nói: “Lúc nãy ở trên đó, em cảm thấy tay chân trên người không phải là của em, có chút kỳ quái.”
Trường Tuế nghiêng đầu nói: “Ngủ một giấc sẽ hết thôi mà.”
Tiểu Trương gật đầu.
Bàn Tử đột nhiên hỏi: “Này, Trường Tuế, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi người đấu pháp với cô bị thua?”
Trường Tuế nhếch miệng, có chút đắc ý: “Trong vòng tám đến mười năm sau vẫn chưa thể khôi phục lại được.”
Không chỉ có như thế, cô còn hạ độc thủ, cho dù tám đến mười năm sau bọn họ có khôi phục linh lực lại được thì linh lực cũng không tăng lên được là mấy.
Hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần này mặc dù có thiên phú nhưng thủ đoạn lại quá mức âm độc, đây là kết cục xứng đáng cho bọn họ.
Trường Tuế lại ngáp to một cái và úp mặt vào vai Hạ Luật: “Ngày mai có thể quay về được rồi.”
Những người khác trong thang máy mỉm cười.
Cô ấy mờ mịt mở mắt ra, ngơ ngác ngồi dậy khỏi mặt đất, còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trí nhớ của cô ấy dừng lại ở việc được người nhà họ Lý đón đi và đêm đó đã ngủ ở nhà họ Lý. Sau khi cô ấy ngủ thiếp đi thì hoàn toàn không biết gì nữa, sau đó liền mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi, xung quanh toàn là bóng tối, hơn nữa ở đó không gian rất nhỏ hẹp, bốn phía đều là tường, cho dù cho la hét lớn đến cỡ nào cũng không ai trả lời, giống như một cơn ác mộng.
Bàn Tử thêm mắm dặm muối kể lại cho cô ấy nghe tất cả những chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, từ lúc khi cô bắt đầu cắt đứt liên lạc với Trường Tuế làm cho Trường Tuế nghi ngờ, cho đến khi Trường Tuế quyết định đi đến thị trấn Tân Phòng để tìm cô ấy. Thậm chí lúc đó anh ta cũng đang rất bận rộn nhưng vẫn quyết định đi theo Trường Tuế để tìm cô, rồi tiếp theo đó bọn họ đến nhà họ Lý, rồi bọn họ nhìn thấu Lý Nhã Tú như thế nào, sau đó đã lừa cô ta đến khách sạn, rồi lại kể về trận đấu pháp nguy hiểm đó, kể thật nhiều thật nhiều đến khô cả cổ họng.
Tiểu Trương sau khi nghe những lời đó, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cô ấy hoàn toàn không biết là sau khi mình chìm vào giấc ngủ đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng là trong lòng cô ấy lại tràn ngập lòng biết ơn và cảm động.
Khi Bàn Tử nói rằng, Trường Tuế sau khi bắt đầu nghi ngờ cô ấy gặp phải chuyện gì đó thì lập tức quyết định đi tới đây để tìm cô ấy, lúc đó mũi cô ấy bị đau ê ẩm.
Lại nghe Bàn Tử kể lại những nguy hiểm trong trận đấu pháp, cùng với sắc mặt Trường Tuế hiện tại vẫn đang tái nhợt, ngay cả đôi môi vẫn còn tím tái, không chút sắc hồng, Tiểu Trương cảm thấy vừa cảm động vừa áy náy.
“Tất cả đều là lỗi của tôi…”
“Không trách cô được.” Trường Tuế nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy.
Tiểu Trương hít mũi, lại nhìn sang Hạ Luật, Bàn Tử và Trương Thanh Đông, cô ấy lập tức có chút được sủng ái mà lo sợ, hai mắt đỏ hoe: “Cảm ơn các anh.”
Bàn Tử nói: “Bọn tôi chẳng giúp được gì để cô phải nói lời cảm ơn hết, nếu muốn nói lời cảm ơn thì hãy nói với Trường Tuế ấy, nếu không có cô ấy thì không ai biết là cô đã bị đánh tráo như vậy.”
Tiểu Trương lại hướng ánh mắt sang phía Trường Tuế, có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể nói ra được một câu: “Cảm ơn cô, Trường Tuế. Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn.”
Trường Tuế vỗ vỗ nhẹ vào đầu cô ấy: “Đương nhiên là phải chăm chỉ làm việc rồi. Cô là người của tôi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn giữa chừng nhé.”
Tiểu Trương gật đầu thật mạnh.
Bàn Tử nói: “Vậy đợi đến khi nào về lại thành phố Bắc, nhất định phải mời chúng tôi ăn một bữa nhé.”
Tiểu Trương mở to mắt, cười nói: “Nhất định rồi!”
Lúc này Trương Thanh Đông đột nhiên hỏi: “Trường Tuế, Tiểu Mạn đã trở lại rồi, còn Lý Nhã Tú kia thì sao?”
Nụ cười trên gương mặt Tiểu Trương lập tức cứng đờ, nhìn về phía Trường Tuế.
Trường Tuế vội gỡ lấy lá bùa trước đó đã dán lên trán của Tiểu Trương: “Ở trong này.”
*
Trường Tuế quay trở lại trước pháp đàn.
Viết “tội trạng” của Lý Nhã Tú lên một tờ giấy vàng cỡ A4, sau đó viết tên, ngày tháng năm sinh của Lý Nhã Tú lên lá bùa, đốt lên và quăng vào chiếc lư hương màu đen, sau đó lấy danh thiếp quỷ sai và ném vào trong đó.
Quỷ sai trong bộ vest đen và cà vạt, nhanh chóng xuất hiện với cuốn sổ ghi chép của mình.
Tiểu Trương vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy quỷ sai xuất hiện từ trong hư không, nhưng điều khiến cô ấy kinh ngạc hơn cả là không ai khác có thể nhìn thấy ngoại trừ cô và Trường Tuế.
Trường Tuế đã thả hồn phách của Lý Nhã Tú ra khỏi lá bùa.
Tiểu Trương thất thanh thốt lên một tiếng sợ hãi: “Lý Nhã Tú!”
Cô ấy đã nhìn thấy bức ảnh chụp Lý Nhã Tú ở nhà họ Lý, cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã có thể nhận ra cô ta được ngay.
Hạ Luật và những người khác đều không thể nhìn thấy được quỷ sai. Hạ Luật tương đối bình tĩnh, nhưng Bàn Tử và Trương Thanh Đông thì lặng lẽ đi đến bên cạnh Trường Tuế và Hạ Luật, trong ánh mắt hiện rõ sự lo lắng và cảnh giác.
Lúc Lý Nhã Tú bị phong ấn, cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Lúc cô ta nhìn thấy Tiểu Trương đang đứng trước mặt mình, theo bản năng cảm thấy chột dạ, sau đó lại nhìn thấy quỷ sai mặc áo vest màu đen và thắt cà vạt, cầm cuốn sổ ghi chép nhỏ của mình cúi đầu viết mấy chữ gì đó, lúc đó mới thực sự cảm thấy sợ hãi.
Cô ta muốn bỏ chạy.
Quỷ sai thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ hơi đưa tay ra, một sợi xích liền xuất hiện từ trong hư không quấn quanh cổ Lý Nhã Tú, kéo cô ta trở lại.
Quỷ sai ghi chép lại những gì Trường Tuế vừa rồi nói, thu lại “tội trạng” cô đã viết, sau đó đóng cuốn sổ lại, cắm bút vào túi áo trên ngực và nói: “Đi thôi.”
Sau đó quỷ sai dắt Lý Nhã Tú đi như dắt một con chó.
Đi được mấy bước rồi biến mất.
Tiểu Trương trợn mắt há hốc mồm.
“Hồn phách của cô vừa mới trở về cơ thể nên trong khoảng thời gian này cô có thể nhìn thấy những thứ mà trước đây không nhìn thấy, nhưng đây chỉ là tạm thời, sau một thời gian mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”
Trường Tuế giải thích.
Bàn Tử hỏi: “Tiểu Trương, vừa rồi cô nhìn thấy cái gì vậy?”
Trương Thanh Đông cũng rất tò mò: “Quỷ sai trông như thế nào?”
Trường Tuế ngáp to một tiếng.
Hạ Luật ôm cô trở lại, để cô dựa vào người mình.
Trường Tuế ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, nở nụ cười ngọt ngào với anh.
……
Chín giờ ba mươi tối.
Người quản lý khách sạn vừa họp xong chuẩn bị ra về, anh ta chợt nhớ đến nhóm người trên sân thượng, đang do dự không biết có nên lên trên đó xem một lần nữa không, nhân tiện lấy lại chìa khóa.
Đột nhiên một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa khách sạn, mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống và lao thẳng vào sảnh khách sạn, yêu cầu khách sạn kiểm tra lại xem có khách nào tên là Trương Thanh Đông hay không.
Người quản lý sững người khi nghe cái tên đó, đúng là người này đang đi với cô gái tên Khương Trường Tuế mà ông chủ lớn đã gọi điện bảo anh ta giúp đỡ.
Chẳng lẽ đã mấy người này đã phạm tội gì sao?
Người quản lý có quen biết với người cảnh sát dẫn đội nên vội vàng chạy đến hỏi.
Không hỏi thì không biết, hỏi ra mới thấy hoảng sợ.
Lại có người báo cảnh sát là bọn họ đã bắt cóc con gái nuôi của Lý Chí Bân!
Lý Chí Bân là một nhân vật nổi tiếng ở thị trấn Tân Phòng, người ta đồn rằng ông ta là người giàu nhất ở thị trấn Tân Phòng này. Huống chi trong khoảng thời gian này còn ồn ào về chuyện con gái ruột của ông ta mới qua đời vào tháng trước, ngay tháng sau ông ta đã nhận nuôi một người con gái khác và còn tổ chức tiệc tùng linh đình nữa.
Người quản lý khi nghe những lời này lập tức giật mình và nói: “Không thể nào? Có sự hiểu lầm nào ở đây không?”
Người có thể khiến cho ông chủ lớn phải đích thân gọi điện yêu cầu giúp đỡ, bối cảnh chắc chắn không phải là tầm thường, sao có thể là kẻ bắt cóc được chứ?
Người cảnh sát dẫn đội tỏ ra tức giận: “Ai biết được chứ, Lý Chí Bân gọi điện cho cảnh sát nói có người đã bắt cóc con gái nuôi của ông ta, nhưng không có chứng cứ nào cả, nên cục cảnh sát đã yêu cầu tôi đến đây xem thử có chuyện gì đang xảy ra.”
Người quản lý hiểu rõ gật đầu.
Biết rằng Lý Chí Bân là một doanh nhân nổi tiếng, ông ta đã gọi báo cho cảnh sát, cho dù không có chứng cứ, nhưng cảnh sát cũng phải đến đây một chuyến để xem thử.
Người cảnh sát dẫn đội đột nhiên hỏi: “Anh nói trong chuyện này có sự nhầm lẫn, sao hả, anh biết mấy người này à?”
Người quản lý nói: “Tôi thì không biết họ, nhưng mà ông chủ của tôi đã đích thân gọi điện đến bảo chúng tôi giúp đỡ mấy người đó.”
Cảnh sát nghe đến đây, cảm thấy đây không phải là một vụ bắt cóc, nhưng đến thì đã đến rồi, cũng phải làm bộ một chút, vì thế liền quay đầu lại hỏi lễ tân khách sạn: “Tìm được chưa? Họ ở phòng nào?”
Người quản lý theo phản xạ nói: “Bọn họ đang ở trên sân thượng.”
“Sân thượng sao?”
Khi người quản lý đưa cảnh sát lên sân thượng.
Đúng lúc gặp phải Trường Tuế và mọi người đang đi xuống.
Trường Tuế được Hạ Luật cõng trên lưng, mệt mỏi thả dài người trên lưng anh.
Cảnh sát nhận nhầm người, cho rằng cô chính là cô con gái nuôi mà Lý Chí Bân mới nhận.
“Trương Ngọc Mạn phải không?”
Trường Tuế đang úp mặt trên vai Hạ Luật, nghe thấy thế liền quay đầu và ngước mắt lên.
Một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Người cảnh sát dẫn đội lập tức sững sờ.
Người cảnh sát trẻ tuổi đứng phía sau anh ta lại gọi tên cô: “Khương Trường Tuế!”
“Khương Trường Tuế?” Người cảnh sát dẫn đội sửng sốt: “Không phải là Trương Ngọc Mạn sao?”
Lúc này Tiểu Trương bước ra từ sau lưng Bàn Tử: “Tôi ở chỗ này.”
Người cảnh sát dẫn đội lại ngạc nhiên nhìn Trường Tuế, rồi nhìn sang Tiểu Trương: “Cô là Trương Ngọc Man sao?”
Tiểu Trương gật đầu.
Cảnh sát nhìn về phía bọn họ, sau đó lại nhìn sang Tiểu Trương đang bình yên vô sự đứng ở đây, có chút tức giận: “Điện thoại di động của cô sao lại tắt máy? Cô có biết là người nhà của cô đã báo với cảnh sát là cô bị bắt cóc không?”
Tiểu Trương nói với vẻ mặt vô tội: “Điện thoại của tôi bị hết pin nên bị tắt nguồn.”
“Mọi người làm gì trên sân thượng vậy?” Cảnh sát hỏi.
“Ngắm sao thôi.” Trường Tuế trả lời.
“Ngắm sao?” Viên cảnh sát nhíu mày hỏi lại.
“Đúng đó chú cảnh sát, nhưng thật tiếc đêm nay lại không có sao.” Trường Tuế nói.
“Còn cô thì bị sao vậy?” Viên cảnh sát hỏi lại cô ấy.
Trường Tuế lười biếng ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ nên bạn trai cõng tôi xuống ngủ đó mà.”
Viên cảnh sát dẫn đội lại chuyển sự chú ý sang khuôn mặt của Hạ Luật, vừa rồi liếc mắt một cái anh ta đã cảm thấy người này có vẻ quen quen, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng mãi vẫn không nhớ ra được. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi kỳ lạ, một người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu đã từng nhìn thấy anh ta, chắc chắn sẽ không bao giờ quên được.
Lúc này Bàn Tử nói: “Đồng chí cảnh sát, tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi, chúng tôi không bắt cóc ai cả. Cô bé Tiểu Trương này là bạn của chúng tôi, chúng tôi từ thành phố Bắc xa xôi đến đây rủ cô ấy đi chơi, bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”
Cảnh sát nói với Tiểu Trương: “Cô hãy nhanh đi sạc điện thoại và gọi điện báo cho bố mẹ nuôi của cô là cô vẫn an toàn đi.”
Tiểu Trương sắc mặt hơi thay đổi, cô im lặng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh sát liền tránh ra: “Mọi người đi đi.”
Trường Tuế mím môi cười: “Cảm ơn các chú cảnh sát.”
Cô gái nhỏ xinh xắn, hay cười, lễ phép và ngoan ngoãn, không ai có thể nhẫn tâm làm khó cô ấy.
Vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát cũng dịu đi một chút: “Được rồi, chúng ta cũng đi xuống thôi.”
“Này, anh quản lý, đây là chìa khóa cửa lên sân thượng, trả lại cho anh nhé. Trên đó còn một chiếc bàn, phiền anh cho người mang xuống giúp nhé.” Bàn Tử trả lại chìa khóa cửa sân thượng cho quản lý khách sạn.
Viên cảnh sát nhìn chăm chú vào chiếc vali mà anh ta đang mang theo bên mình.
Mọi người cùng đi xuống.
Đột nhiên người cảnh sát phản ứng lại, quay đầu lại hỏi người cảnh sát trẻ tuổi phía sau: “Cậu có biết cô ấy à?”
“Cô ấy là một minh tinh đấy.”
“Minh tinh?”
“Đúng thế, hôm nay tôi đã nhìn thấy cô ấy khi xem một đoạn phim ngắn. Hơn nữa, vừa rồi người cõng cô ấy là Hạ Luật đấy! Chính là ảnh đế trẻ tuổi nhất! Con gái của anh chẳng phải là rất thích anh ta đấy sao?”
Người cảnh sát lớn tuổi lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, thảo nào ông ấy nhìn Hạ Luật thấy quen quen, thì ra ông ấy đã nhìn thấy một tấm bưu thiếp có ảnh của anh ta trong phòng của con gái mình!
“Anh có muốn qua xin chữ ký anh ta không?” Cảnh sát trẻ tuổi háo hức nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngôi sao đấy.”
Viên cảnh sát lớn tuổi khiển trách: “Xin chữ ký cái gì, chúng ta đâu phải là trẻ con.”
Người cảnh sát trẻ tuổi nói: “Chẳng phải Tiểu Vũ thích Hạ Luật sao….”
Viêm cảnh sát lớn tuổi liếc mắt trừng anh ta một cái, sau đó quay sang người quản lý đang cầm chìa khóa nói: “Đi nào, lên sân thượng xem một vòng.”
Bọn họ cùng nhau lên sân thượng, phát hiện trên sân thượng có một chiếc bàn, dưới đất còn có rất nhiều giấy cháy thành tro bụi.
Viên cảnh sát lớn tuổi bước tới, ngồi xổm dưới đất nhặt lên một mảnh giấy đã cháy thành tro, xoa xoa, nhưng cũng không nhìn thấy được gì trên đó.
…..
Sau khi vào thang máy, Bàn Tử mới dám lên tiếng, anh ta nói với vẻ sợ hãi:
“Cặp vợ chồng đó quả thực không phải dạng vừa, thế mà lại báo cảnh sát nói rằng Tiểu Trương bị bắt cóc. Cũng may mà hồn phách của Tiểu Trương đã trở lại, nếu vẫn còn là người họ Lý kia, rất có thể chúng ta sẽ bị ngồi tù đấy!”
Trương Thanh Đông cũng cảm thấy may mắn: “Đúng vậy, thật là may mắn.” Anh ta nói xong nhìn sang phía Tiểu Trương: “Tiểu Trương, bây giờ em cảm thấy khỏe chứ?”
Tiểu Trương lắc lắc đầu nói: “Lúc nãy ở trên đó, em cảm thấy tay chân trên người không phải là của em, có chút kỳ quái.”
Trường Tuế nghiêng đầu nói: “Ngủ một giấc sẽ hết thôi mà.”
Tiểu Trương gật đầu.
Bàn Tử đột nhiên hỏi: “Này, Trường Tuế, chuyện gì sẽ xảy ra sau khi người đấu pháp với cô bị thua?”
Trường Tuế nhếch miệng, có chút đắc ý: “Trong vòng tám đến mười năm sau vẫn chưa thể khôi phục lại được.”
Không chỉ có như thế, cô còn hạ độc thủ, cho dù tám đến mười năm sau bọn họ có khôi phục linh lực lại được thì linh lực cũng không tăng lên được là mấy.
Hai chị em Ngọc Tiêu và Ngọc Phần này mặc dù có thiên phú nhưng thủ đoạn lại quá mức âm độc, đây là kết cục xứng đáng cho bọn họ.
Trường Tuế lại ngáp to một cái và úp mặt vào vai Hạ Luật: “Ngày mai có thể quay về được rồi.”
Những người khác trong thang máy mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook