Bà Cốt Giới Giải Trí
-
Chương 110: Đấu pháp
Trường Tuế đang đứng trước pháp đàn, hai mắt nhắm nghiền lại, hai tay kết ấn, thần thức đã bám vào làn khói hương nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng.
Những người khác trong phòng đứng nhìn Trường Tuế đang nhắm mắt ngưng thần và siết chặt hai bàn tay, ngón tay làm ra một thủ thế mà người bình thường không thể nào làm được, cứ như vậy đứng bất động trước tủ tivi.
Lúc này không ai dám động vào cô và cũng không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Bàn Tử cũng đứng bên cạnh thử xoay các ngón tay nhưng không thể nào làm được động tác giống như cô.
Trong phòng có một người hôn mê bị trói chặt vào ghế, một người thì lại đứng bất động không hề nhúc nhích, cảnh tượng có chút quỷ dị khác thường.
Khi hương được thắp ở trong lư hương đã cháy được một nửa.
Trường Tuế đứng trước pháp đàn mở mắt ra.
“Tìm được rồi.”
Cùng lúc đó, trong một phòng khách sạn khác ở thị trấn Tân Phòng, Ngọc Tiêu đang cầm bút vẽ bùa, đột nhiên nhướng mày, nốt ruồi nhỏ giữa lông mày khẽ nhúc nhích: “Nhanh như vậy mà đã bị tìm được rồi à.”
Ngọc Phần đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, lập tức bật người đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Là Khương Trường Tuế hay sao?”
Ngọc Tiêu nhướng mày: “Ngoại trừ cô ấy ra thì không ai có thể cởi bỏ được cấm chế của tôi nhanh như vậy được. Chuẩn bị sẵn sàng đi, lần này tôi sẽ cho cậu cơ hội để đấu pháp với cô ta một cách công bằng.”
Ngọc Phần ngay lập tức bước xuống giường, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn không thể chờ đợi thêm được nữa: “Linh lực của em đã hoàn toàn khôi phục, lần trước là em mất cảnh giác với cô ta thôi, còn lần này em phải để cho cô ta biết sự lợi hại của em!”
“Đừng coi thường kẻ địch.” Ngọc Tiêu nhắc nhở: “Cô ta là người có thể qua mắt được Cục Quản lý Yêu quái để mang yêu quái ra ngoài đấy.”
Ngọc Phần bắt đầu đứng dậy bước xuống khỏi giường: “Bây giờ em phải đi tắm rửa trước, sau đó sẽ thắp hương.”
Ngọc Tiêu nói: “Nhanh lên, chúng ta cần phải chuẩn bị pháp đàn nữa.”
……
Trường Tuế đã quan sát xung quanh và thấy rằng chỉ có tầng thượng của khách sạn là nơi thích hợp nhất để làm điều đó.
Nhưng lối lên tầng thượng của khách sạn luôn luôn bị khóa chặt, và trong những ngày bình thường không bao giờ được mở ra.
Bàn Tử đến quầy lễ tân của khách sạn để thương lượng với người quản lý khách sạn, nhưng không được họ đồng ý.
Khách sạn lo sợ sẽ gặp chuyện không may, cho dù Bàn Tử có muốn thuê chỗ đó thì họ cũng không đồng ý.
Nếu ở thành phố Bắc, Trường Tuế có mối quan hệ rộng, muốn tìm một địa điểm để làm việc đó thật không khó.
Nhưng đây chỉ là một thị trấn nhỏ, cô ấy thực sự không tìm được ai có thể giúp đỡ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô liền thử gọi điện thoại cho anh cả nhà họ Triệu và kể lại toàn bộ sự việc cho anh ấy một cách ngắn gọn.
Dù sao thì anh cả nhà họ Triệu cũng là một doanh nghiệp, doanh nghiệp cũng không phải dạng nhỏ, có lẽ sẽ liên hệ được người có thể giúp cô ấy giải quyết được vấn đề này.
Anh cả nhà họ Triệu nói anh hiểu rồi và nói rằng sẽ cố gắng giúp.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, quản lý khách sạn đã đích thân đến xin lỗi bọn họ, không chỉ miễn phí tiền phòng trong mấy ngày qua, mà còn bố trí cho bọn họ chuyển đến ở tại các phòng cao cấp hơn, còn tặng thêm cả rượu vang và trái cây, sau đó hai tay cầm chìa khóa lối lên sân thượng của khách sạn đưa cho bọn họ.
Bàn Tử đứng sững sờ chờ người quản lý khách sạn rời đi, liền lập tức nói: “Thật là trâu bò! Tôi vừa nãy đứng dưới quầy lễ tân năn nỉ đến gãy lưỡi mà quản lý vẫn không chịu đồng ý, thái độ còn rất ngạo mạn nữa chứ. Đến giờ chưa được mấy phút, thái độ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, này, Trường Tuế, vừa nãy cô đã gọi điện cho ai vậy? Thật sự là rất trâu bò đấy.”
Trường Tuế định nói là cô đã gọi điện cho anh cả nhà họ Triệu, nhưng chưa chắc Bàn Tử biết đó là ai, vì vậy cô liền nói ra một cái tên khác mà anh biết: “Anh trai của Triệu Thần An.”
Bàn Tử sửng sốt: “Cô quen biết với Triệu Thần An từ khi nào vây? Còn biết là anh trai của Triệu Thần An nữa chứ?”
Trường Tuế chỉ mỉm cười, không nói lời nào, làm ra vẻ bí mật.
Trường Tuế nhờ khách sạn bố trí người quét dọn thật sạch sẽ khu vực trên sân thượng.
Cô còn dặn Bàn Tử nên chuẩn bị tiền bồi dưỡng cho người quét dọn.
Mấy nhân viên vệ sinh có vẻ tức giận vì bị quản lý yêu cầu lên đây làm việc, sau khi nhận được không ít tiền bồi dưỡng liền có động lực hơn hẳn, trong thời gian ngắn đã thu dọn mọi thứ rất sạch sẽ.
Lại còn mang thêm cả một chiếc bàn dài gỗ lên trên đó.
Địa điểm coi như đã được bố trí xong.
Quản lý khách sạn đi lên nhìn thoáng qua, có chút không hiểu, nghĩ rằng bọn họ muốn tổ chức ăn uống ngoài trời để tạo không khí lãng mạn, nhưng sắp xếp lại rất đơn giản, thoạt nhìn bọn họ còn có vẻ không định sắp xếp lại.
Nhưng đó là do giám đốc trực tiếp gọi điện yêu cầu sắp xếp như vậy, ông ấy chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của bọn họ là tốt rồi, còn chuyện bọn họ muốn làm gì, hoặc là cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến ông ấy, dù sao cũng không thế trách ông ấy được.
…..
Sáu giờ tối.
Trường Tuế cùng mọi người gọi mang đồ ăn tối vào phòng, ăn một bữa rất thịnh soạn.
Vì sợ phiền phức nên cho dù khách sạn bố trí cho bọn họ một số phòng cao cấp hơn, nhưng bọn họ quyết định không chuyển mà vẫn ở lại phòng cũ.
Sau bữa ăn tối, Trường Tuế nhờ mọi người chuyển tất cả đồ đạc của cô ấy lên sân thượng.
Pháp đàn đã lập xong.
Trời cũng đã tối hẳn.
Khách sạn này là tòa nhà cao nhất ở thị trấn nhỏ này, với nhiều đèn được chiếu sáng xung quanh.
Trường Tuế đứng ở khu vực trung tâm của trận pháp và ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đúng lúc mây che trăng, trên sân thượng có cảm giác lạnh lẽo.
Trường Tuế nhờ Bàn Tử và Trương Thanh Đông đưa thân thể của Tiểu Trương lên sân thượng.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông nhìn Tiểu Trương đang bị trói trên ghế, cảm thấy có chút e ngại.
Nguyên nhân chính là do trên trán của cô ấy vẫn còn dấu chu sa dính chặt, nhìn giống như “vết máu loang lổ”, nếu như bọn họ cứ như vậy mà khiêng người ra ngoài, không chừng có người nhìn thấy sẽ trực tiếp gọi báo cảnh sát.
Bàn Tử nhìn quanh trong phòng, tìm được một chiếc mũ đội vào cho Tiểu Trương, sau đó nhờ người giúp đặt cô ấy lên lưng.
Bàn Tử cõng Tiểu Trương trên lưng lén lút băng ngang qua hành lang khách sạn, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cửa thang máy mở ra, bốn năm người đứng bên trong đều nhìn chăm chú vào họ.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông vẫn kiên trì cõng Tiểu Trương bước vào thang máy.
Một vài ánh mắt nghi ngờ và dò xét nhìn Bàn Tử, rồi chuyển sang nhìn Trương Thanh Đông đang đứng bên cạnh.
Trương Thanh Đông là một giáo viên trung học, khí chất đương nhiên không giống người bình thường. Anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, nét mặt thanh tú và dáng người nho nhã, thật sự nhìn vào không giống người xấu.
Sự nghi ngờ và ánh mắt dò xét của những người đó cũng đã dần phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng vẫn có người hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
Bàn Tử lúc này có chút hơi căng thẳng.
Trương Thanh Đông thì ngược lại, bình tĩnh quay đầu lại nói: “Em gái tôi bị bệnh.”
Người đàn ông đó im lặng không hỏi thêm gì nữa.
Đang chờ ra khỏi thang máy.
Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm, có chút ngạc nhiên nói với Trương Thanh Đông: “Thầy giáo Trương được đấy, không hổ danh là thầy giáo, thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy.”
Trương Thanh Đông miễn cưỡng gượng cười, vừa rồi anh ta cũng rất căng thẳng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Phía trước và sau chiếc bàn dài trên sân thượng, những lá bùa được bày thành pháp trận.
Trường Tuế đứng ở khu vực trung tâm pháp trận, bên cạnh chiếc bàn dài, và thân thể của Tiểu Trương được đặt ở trung tâm pháp trận, bên ngoài chiếc bàn dài.
Trên chiếc bàn dài, ba ngọn nến đã được thắp sáng.
Làn gió mát trên sân thượng vẫn đang thổi nhè nhẹ, nhưng ngọn lửa đang cháy bên trên ngọn nến vẫn không hề bị lay động.
Lư hương ba chân màu đen với hai chồng bùa chú.
Mái tóc dài đen nhánh như tảo biển của Trường Tuế bị gió thổi bay, vài sợi tóc bị gió cuốn lên bay lòa xòa trên gò má trắng nõn hờ hững mà dường như cô không nhận ra được.
Có một khí thế bất khả xâm phạm.
Dưới khí thế này, Bàn Tử và Trương Thanh Đông không ai dám thở mạnh.
Hạ Luật vẫn đang đứng đó cùng hai người họ, cả hai đều đứng cách chiếc bàn dài khoảng hai mét và ánh mắt dính chặt vào Trường Tuế, trong lòng đột nhiên có cảm giác Trường Tuế thật xa lạ không thể tiếp cận.
Chỉ thấy cô cầm lên ba nén hương và thắp trên ngọn lửa cây nến, cô giơ cao lên khỏi đầu, sau ba lần vái lạy mới cắm ba cây hương vào giữa lư hương.
Ngay sau đó, tay phải cầm lá bùa màu vàng có viết ngày tháng năm sinh bằng máu của Tiểu Trương, châm lửa và ném vào trong lư hương.
Đồng thời cô lại cầm thêm mấy lá bùa ném vào trong lư hương, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Trường Tuế đan hai lòng bàn tay vào nhau, nhanh chóng kết ấn, trong miệng niệm chú.
Chỉ thấy khói bay ra từ ba cây hương đang cắm trong lư hương như bị một bàn tay to vô hình nào đó nắm chặt lại, những làn khói ở giữa không trung cuộn vào nhau thành một khối vô cùng quỷ dị, sau đó lượn một vòng rồi bay đi về phía đông nam.
Cả Bàn Tử và Trương Thanh Đông đều đứng sững sờ trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Cũng vào thời điểm đó.
Trong căn biệt thự của gia đình nhà họ Lý giàu có kia.
Vợ chồng nhà họ Lý đứng trong phòng khách với tâm trạng vô cùng lo lắng bất an, bà Lý thi thoảng bước tới bên cửa sổ nhìn ra phía sân nhà.
Chị gái Ngọc Tiêu và em trai Ngọc Phần đang đứng cạnh nhau trước chiếc bàn trong sân.
Pháp đàn đã chuẩn bị hoàn tất.
Ngọc Phần thậm chí còn đặc biệt chọn cho mình chiếc đạo bào màu vàng mà vào những dịp bình thường cũng không lấy ra. Anh ta cũng vừa mới nhuộm tóc màu đỏ, phối hợp với chiếc đạo bào màu vàng này, thật là phong cách chẳng giống ai, nhưng vẻ mặt anh ta lúc này lại vô cùng nghiêm túc, chỉ có trong ánh mắt ẩn hiện sự hưng phấn.
“Đừng coi thường kẻ địch.” Ngọc Tiêu đè lên vai anh ta và nghiêm giọng nhắc nhở: “Việc này có liên quan đến danh tiếng của sư phụ và vinh quang của chúng ta.”
Ngọc Tiêu hiếm khi nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc và trịnh trọng như vậy. Ngọc Phần cũng biết lần đấu pháp này chính là để rửa nhục, không chỉ là rửa sạch nỗi nhục của anh ta mà còn là nỗi nhục của hàng trăm năm trước, nỗi nhục sư môn anh ta đối với Khương Tô.
Nét mặt anh ta cũng trở nên trịnh trọng và gật đầu.
Anh ta đã từng giao thủ với Khương Trường Tuế, cũng biết khả năng của Trường Tuế lợi hại đến mức nào, vì vậy anh ta không dám xem thường cô, ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào một cái bàn thờ nhỏ màu đen ở trên bàn.
Trên bàn thờ nhỏ màu đen này vẽ một trận pháp, trên đó có đặt một chiếc bình nhỏ có dán một lá bùa.
Hồn phách của Trương Ngọc Mạn đang bị giam giữ trong đó.
Ngọc Tiêu gật đầu và lùi ra khỏi khu vực pháp đàn.
Ngọc Phần đứng phía trước bàn, hai mắt khép hờ, tay trái cầm bùa, tay phải cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào, trên mặt hiện lên vẻ trang nghiêm hiếm thấy.
Đột nhiên, khói hương từ trên lư hương bay lên nghi ngút như bị một luồng gió vô hình thổi qua, lay động một hồi, anh ta mở to mắt ra, ánh mắt sáng ngời!
“Đến đây!”
…..
Trường Tuế cũng dự đoán được bên kia hai chị em họ cũng sẽ chuẩn bị mọi thứ.
Hồn phách của Tiểu Trương bị hạ cấm chế, và chiều này linh thức của cô đã kinh động đến cấm chế đó.
Thi thuật giả hạ cấm chế đó đương nhiên có thể cảm nhận được điều này.
Có thể nói đây là một cái bẫy.
Mục đích là muốn dẫn dụ cô ấy tham gia vào đấu pháp.
Khương Tô đã từng nói qua về lại lịch của cô chị gái và cậu em trai này.
Sư môn của bọn họ đã từng bị thất bại trong tay Khương Tô, thậm chí còn bị Khương Tô đánh trọng thương đến mức không thể ngưng tụ lại linh lực. Rõ ràng là bọn họ đã biết rất rõ về lai lịch của cô ấy.
Muốn đòi lại nỗi nhục đó từ trên người cô.
Chỉ tiếc là bọn họ chắc chắn không thể nào thực hiện được ý đồ của mình.
Năm xưa, sư môn của bọn họ bị thất bại trong tay của Khương Tô như thế nào thì bây giờ bọn họ trong tay Khương Trường Tuế cũng sẽ bị thất bại như thế.
Bọn họ đã đánh giá sai đối thủ của mình.
Trường Tuế đột nhiên mở hai mắt ra, hai tay thay đổi kết ấn, đôi mắt đen lạnh lùng sâu như vực thẳm.
Một chồng lá bùa đang đặt trên bàn bỗng nhiên bay thẳng lên trời!
Một tiếng “mẹ kiếp” chuẩn bị lên đến miệng Bàn Tử lại bị nuốt trở vào.
Trương Thanh Đông há hốc miệng nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Trên khuôn mặt Hạ Luật cũng lộ rõ sự kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy hơn mười lá bùa vụt bay lên trời, lấy Trường Tuế làm trung tâm, xoay quanh thành một vòng tròn, không ngừng xoay tròn xung quanh cô.
Mái tóc đen dài của Trường Tuế cũng từ từ bay lên.
Sau đó chỉ nghe thấy giữa vòng vây của bùa giấy phát ra một tiếng quát lớn!
“Phá!”
Lúc này trong sân nhà họ Lý cách đó vài cây số.
Một trận cuồng phong bỗng nhiên từ đâu thổi đến!
Ngọn nến trên bàn thờ đã bị gió thổi rung lên từng hồi.
Lá bùa trên pháp đàn bị gió thổi mạnh bay phần phật, nén nhang cắm trong lư hương cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, khói hương bị thổi bay gần hết.
Lá bùa màu vàng dán trên bình nhỏ màu đen phong ấn hồn phách của Tiểu Trương cũng không ngừng đung đưa theo gió.
Mái tóc đỏ của Ngọc Phần cũng bị gió thổi tung, vẻ mặt lại trở nên căng thẳng hơn.
Anh ta cầm lấy một lá bùa và đốt trên ngọn nến, sau đó ném vào trong lư hương, ngọn lửa cháy bùng lên! Anh ta lùi ra phía sau nửa bước, dùng thanh kiếm gỗ đào để trước ngực và lấy ra một lá bùa, mũi kiếm hướng về phía trước một chút, miệng khẽ quát: “Định!”
Một luồng khí tụ lại trên mũi kiếm, đột nhiên bay lên, chấn động bốn phía…..
Trong sân nhà cây cối hoa cỏ cũng lay động ào ào.
Ngọn nến trên bàn, hương đang cắm trong lư hương lập tức bình tĩnh lại.
Lá bùa màu vàng dán ở phía trên suýt nữa bị bay lên cũng yên lặng trở lại.
Khóe miệng Ngọc Phần nhếch lên với dáng vẻ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng: “Tài năng thấp kém.”
Ngọc Tiêu khẽ nhíu mày.
Khóe miệng Ngọc Phần lần này lại nhếch lên cười giễu cợt: “Đến lượt tôi.”
Chỉ thấy anh ta lại cầm mấy lá bùa lại ném vào trong lư hương, trong nháy mắt ngọn lửa lại bùng cháy lên, anh ta dùng thanh kiếm gỗ đào đâm lên mấy bùa màu vàng làm kéo theo cả một đường lửa.
Bà Lý đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn Ngọc Phần đấu pháp trong vườn, khuôn mặt ủ rũ, trên mặt tràn đầy sự bất an.
Cùng lúc đó.
Trên tầng thượng của khách sạn.
Trường Tuế đứng ở trung tâm trận pháp, hơn mười lá bùa màu vàng đang xoay quanh người cô.
Bỗng nhiên có gió thổi mạnh.
Những đống đất nhỏ trên sân thượng chưa được dọn sạch bị cuốn bay lên.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông bị gió bị gió thổi mạnh bay bụi vào mắt không sao mở ra được.
Hạ Luật nhíu mày và đưa tay lên che kín mũi miệng, hai mắt cũng hơi nheo lại.
Cơn gió mạnh chuyển hướng sang phía Trường Tuế!
Trường Tuế lạnh lùng mở to đôi mắt, cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay vỗ mạnh vào nhau và phát ra một âm thanh giòn vang. Linh khí yên lặng trong cơ thể cô ấy bắt đầu tăng vọt! Tóc cô bắt đầu chậm rãi bay lên, những lá bùa xoay quanh cô đột nhiên xoay nhanh hơn.
Trận pháp ở dưới chân cô ấy cũng đồng thời chuyển động.
Cơn gió mạnh đó không áp sát được tới gần cô, chỉ cần đến gần liền biến mất trong không trung, trên người cô ấy không hề có một tia gió thổi vào, thậm chí không có một sợi tóc nào bị gió thổi tới.
Cơn gió mạnh kia đột nhiên tới rồi cũng đột nhiên biến mất.
Lớp cát bụi trong không khí cũng đã dần dần lắng xuống.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông bị gió thổi bụi bay vào mắt vẫn chưa mở ra được.
Gần như là đồng thời!
Tất cả cây cối hoa cỏ trong sân vườn nhà họ Lý bắt đầu đung đưa xào xạc!
Ngọc Phần cầm thanh kiếm gỗ đào dựng thẳng trước ngực, nét mặt khinh thường chế nhạo: “Lại còn muốn đến lần nữa à?”
Lời nói còn chưa dứt.
Sắc mặt anh ta bỗng nhiên biến sắc!
Chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh như một cơn sóng thần đập tới! Ba ngọn nến trên pháp đàn lập tức bị dập tắt mất hai ngọn!
Ngọc Phần bị lực lượng này đập thẳng chính diện, chỉ kịp đem thanh kiếm gỗ đào chắn ngang trước ngực, lại chỉ nghe thấy kiếm gỗ đào phát ra âm thanh răng rắc, kiếm gỗ đào thực sự đã bị gãy đôi!
Đồng tử trong mắt Ngọc Phần đột nhiên co rút lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sao lại có thể như vậy chứ!
Đây chính là thanh kiếm gỗ đào đã trải qua ba lần bị sét đánh.
Thân hình anh ta bắt đầu trở nên loạng choạng, bước chân lảo đảo và liên lục bước lùi về phía sau—
Cuối cùng anh ta khó khăn lắm mới có thể dừng lại được, sắc mặt đột nhiên đỏ ửng lên, vẻ mặt đau đớn, sau đó ngẩng đầu lên phun ra một ngụm máu!
Linh lực trong cơ thể chỉ trong phút chốc như bị rút sạch, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, khuỵu xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ đào trong tay chỉ còn lại một nửa, môi nhuộm đỏ máu, cả khuôn mặt chỉ toàn một màu trắng bệch.
Ánh mắt luôn tràn đầy tinh thần bây giờ lộ rõ sự khiếp sợ, hiện ra vài phần mờ mịt không dám tin.
“Ngọc Phần!” Ngọc Tiêu vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh anh ta, từ trong chiếc lọ nhỏ mang theo bên mình đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, rõ ràng đó chính là viên thuốc mà Trường Tuế đã bán cho bọn họ.
Ngọc Tiêu giữ vai anh ta và nhét viên thuốc vào trong miệng anh ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô ta không kịp ra tay.
Ngọc Phần sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng cố nhai viên thuốc trong miệng. Bình thường viên thuốc này đắng đến mức khiến cho vẻ mặt anh ta phải vặn vẹo, nhưng lúc này nó chẳng còn mùi vị gì nữa, đôi mắt anh ta đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nửa thanh kiếm gỗ đào bị gãy nằm cách đó không xa.
Trong đầu đều là không thể nào.
….Làm sao có thể như thế được cơ chứ?!
Bà Lý vẫn đang đứng bên cửa sổ không ngừng quan sát động tĩnh ở trong vườn, sau khi nhìn thấy Ngọc Phần bị hộc máu cũng bị dọa sợ, che miệng và hét lớn lên.
Ngay lúc này.
Lá bùa màu vàng trên chiếc bình nhỏ màu đen phong ấn hồn phách Tiểu Trương đang đặt trên pháp đàn đột nhiên bị nhấc lên! Chiếc bình nhỏ màu đen bắt đầu rung lên, như thể có thứ gì đó bên trong sắp muốn thoát ra ngoài!
Ngọc Tiêu lập tức buông Ngọc Phần đang như người mất hồn ra, cô ta đứng dậy tiến thẳng về phía trước, lập tức cầm bút vẽ thêm một lá bùa phong ấn dán lên trên.
Chiếc bình nhỏ màu đen vừa rồi vẫn không ngừng chấn động lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Trên tầng thượng của khách sạn.
Đôi mày của Trường Tuế khẽ nhíu lại.
Quả nhiên hai chị em bọn họ đang ở cùng với nhau.
Lúc nãy có lẽ chính là Ngọc Phần.
Trên mặt Trường Tuế vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có một vẻ bình tĩnh và lạnh băng.
Mà bây giờ, là đến lượt Ngọc Tiêu.
Những người khác trong phòng đứng nhìn Trường Tuế đang nhắm mắt ngưng thần và siết chặt hai bàn tay, ngón tay làm ra một thủ thế mà người bình thường không thể nào làm được, cứ như vậy đứng bất động trước tủ tivi.
Lúc này không ai dám động vào cô và cũng không ai dám nói chuyện lớn tiếng.
Bàn Tử cũng đứng bên cạnh thử xoay các ngón tay nhưng không thể nào làm được động tác giống như cô.
Trong phòng có một người hôn mê bị trói chặt vào ghế, một người thì lại đứng bất động không hề nhúc nhích, cảnh tượng có chút quỷ dị khác thường.
Khi hương được thắp ở trong lư hương đã cháy được một nửa.
Trường Tuế đứng trước pháp đàn mở mắt ra.
“Tìm được rồi.”
Cùng lúc đó, trong một phòng khách sạn khác ở thị trấn Tân Phòng, Ngọc Tiêu đang cầm bút vẽ bùa, đột nhiên nhướng mày, nốt ruồi nhỏ giữa lông mày khẽ nhúc nhích: “Nhanh như vậy mà đã bị tìm được rồi à.”
Ngọc Phần đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, lập tức bật người đứng dậy, hai mắt sáng lên: “Là Khương Trường Tuế hay sao?”
Ngọc Tiêu nhướng mày: “Ngoại trừ cô ấy ra thì không ai có thể cởi bỏ được cấm chế của tôi nhanh như vậy được. Chuẩn bị sẵn sàng đi, lần này tôi sẽ cho cậu cơ hội để đấu pháp với cô ta một cách công bằng.”
Ngọc Phần ngay lập tức bước xuống giường, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn không thể chờ đợi thêm được nữa: “Linh lực của em đã hoàn toàn khôi phục, lần trước là em mất cảnh giác với cô ta thôi, còn lần này em phải để cho cô ta biết sự lợi hại của em!”
“Đừng coi thường kẻ địch.” Ngọc Tiêu nhắc nhở: “Cô ta là người có thể qua mắt được Cục Quản lý Yêu quái để mang yêu quái ra ngoài đấy.”
Ngọc Phần bắt đầu đứng dậy bước xuống khỏi giường: “Bây giờ em phải đi tắm rửa trước, sau đó sẽ thắp hương.”
Ngọc Tiêu nói: “Nhanh lên, chúng ta cần phải chuẩn bị pháp đàn nữa.”
……
Trường Tuế đã quan sát xung quanh và thấy rằng chỉ có tầng thượng của khách sạn là nơi thích hợp nhất để làm điều đó.
Nhưng lối lên tầng thượng của khách sạn luôn luôn bị khóa chặt, và trong những ngày bình thường không bao giờ được mở ra.
Bàn Tử đến quầy lễ tân của khách sạn để thương lượng với người quản lý khách sạn, nhưng không được họ đồng ý.
Khách sạn lo sợ sẽ gặp chuyện không may, cho dù Bàn Tử có muốn thuê chỗ đó thì họ cũng không đồng ý.
Nếu ở thành phố Bắc, Trường Tuế có mối quan hệ rộng, muốn tìm một địa điểm để làm việc đó thật không khó.
Nhưng đây chỉ là một thị trấn nhỏ, cô ấy thực sự không tìm được ai có thể giúp đỡ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô liền thử gọi điện thoại cho anh cả nhà họ Triệu và kể lại toàn bộ sự việc cho anh ấy một cách ngắn gọn.
Dù sao thì anh cả nhà họ Triệu cũng là một doanh nghiệp, doanh nghiệp cũng không phải dạng nhỏ, có lẽ sẽ liên hệ được người có thể giúp cô ấy giải quyết được vấn đề này.
Anh cả nhà họ Triệu nói anh hiểu rồi và nói rằng sẽ cố gắng giúp.
Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, quản lý khách sạn đã đích thân đến xin lỗi bọn họ, không chỉ miễn phí tiền phòng trong mấy ngày qua, mà còn bố trí cho bọn họ chuyển đến ở tại các phòng cao cấp hơn, còn tặng thêm cả rượu vang và trái cây, sau đó hai tay cầm chìa khóa lối lên sân thượng của khách sạn đưa cho bọn họ.
Bàn Tử đứng sững sờ chờ người quản lý khách sạn rời đi, liền lập tức nói: “Thật là trâu bò! Tôi vừa nãy đứng dưới quầy lễ tân năn nỉ đến gãy lưỡi mà quản lý vẫn không chịu đồng ý, thái độ còn rất ngạo mạn nữa chứ. Đến giờ chưa được mấy phút, thái độ đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, này, Trường Tuế, vừa nãy cô đã gọi điện cho ai vậy? Thật sự là rất trâu bò đấy.”
Trường Tuế định nói là cô đã gọi điện cho anh cả nhà họ Triệu, nhưng chưa chắc Bàn Tử biết đó là ai, vì vậy cô liền nói ra một cái tên khác mà anh biết: “Anh trai của Triệu Thần An.”
Bàn Tử sửng sốt: “Cô quen biết với Triệu Thần An từ khi nào vây? Còn biết là anh trai của Triệu Thần An nữa chứ?”
Trường Tuế chỉ mỉm cười, không nói lời nào, làm ra vẻ bí mật.
Trường Tuế nhờ khách sạn bố trí người quét dọn thật sạch sẽ khu vực trên sân thượng.
Cô còn dặn Bàn Tử nên chuẩn bị tiền bồi dưỡng cho người quét dọn.
Mấy nhân viên vệ sinh có vẻ tức giận vì bị quản lý yêu cầu lên đây làm việc, sau khi nhận được không ít tiền bồi dưỡng liền có động lực hơn hẳn, trong thời gian ngắn đã thu dọn mọi thứ rất sạch sẽ.
Lại còn mang thêm cả một chiếc bàn dài gỗ lên trên đó.
Địa điểm coi như đã được bố trí xong.
Quản lý khách sạn đi lên nhìn thoáng qua, có chút không hiểu, nghĩ rằng bọn họ muốn tổ chức ăn uống ngoài trời để tạo không khí lãng mạn, nhưng sắp xếp lại rất đơn giản, thoạt nhìn bọn họ còn có vẻ không định sắp xếp lại.
Nhưng đó là do giám đốc trực tiếp gọi điện yêu cầu sắp xếp như vậy, ông ấy chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của bọn họ là tốt rồi, còn chuyện bọn họ muốn làm gì, hoặc là cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến ông ấy, dù sao cũng không thế trách ông ấy được.
…..
Sáu giờ tối.
Trường Tuế cùng mọi người gọi mang đồ ăn tối vào phòng, ăn một bữa rất thịnh soạn.
Vì sợ phiền phức nên cho dù khách sạn bố trí cho bọn họ một số phòng cao cấp hơn, nhưng bọn họ quyết định không chuyển mà vẫn ở lại phòng cũ.
Sau bữa ăn tối, Trường Tuế nhờ mọi người chuyển tất cả đồ đạc của cô ấy lên sân thượng.
Pháp đàn đã lập xong.
Trời cũng đã tối hẳn.
Khách sạn này là tòa nhà cao nhất ở thị trấn nhỏ này, với nhiều đèn được chiếu sáng xung quanh.
Trường Tuế đứng ở khu vực trung tâm của trận pháp và ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đúng lúc mây che trăng, trên sân thượng có cảm giác lạnh lẽo.
Trường Tuế nhờ Bàn Tử và Trương Thanh Đông đưa thân thể của Tiểu Trương lên sân thượng.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông nhìn Tiểu Trương đang bị trói trên ghế, cảm thấy có chút e ngại.
Nguyên nhân chính là do trên trán của cô ấy vẫn còn dấu chu sa dính chặt, nhìn giống như “vết máu loang lổ”, nếu như bọn họ cứ như vậy mà khiêng người ra ngoài, không chừng có người nhìn thấy sẽ trực tiếp gọi báo cảnh sát.
Bàn Tử nhìn quanh trong phòng, tìm được một chiếc mũ đội vào cho Tiểu Trương, sau đó nhờ người giúp đặt cô ấy lên lưng.
Bàn Tử cõng Tiểu Trương trên lưng lén lút băng ngang qua hành lang khách sạn, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì cửa thang máy mở ra, bốn năm người đứng bên trong đều nhìn chăm chú vào họ.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông vẫn kiên trì cõng Tiểu Trương bước vào thang máy.
Một vài ánh mắt nghi ngờ và dò xét nhìn Bàn Tử, rồi chuyển sang nhìn Trương Thanh Đông đang đứng bên cạnh.
Trương Thanh Đông là một giáo viên trung học, khí chất đương nhiên không giống người bình thường. Anh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, nét mặt thanh tú và dáng người nho nhã, thật sự nhìn vào không giống người xấu.
Sự nghi ngờ và ánh mắt dò xét của những người đó cũng đã dần phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng vẫn có người hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
Bàn Tử lúc này có chút hơi căng thẳng.
Trương Thanh Đông thì ngược lại, bình tĩnh quay đầu lại nói: “Em gái tôi bị bệnh.”
Người đàn ông đó im lặng không hỏi thêm gì nữa.
Đang chờ ra khỏi thang máy.
Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm, có chút ngạc nhiên nói với Trương Thanh Đông: “Thầy giáo Trương được đấy, không hổ danh là thầy giáo, thời điểm mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy.”
Trương Thanh Đông miễn cưỡng gượng cười, vừa rồi anh ta cũng rất căng thẳng, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.
Phía trước và sau chiếc bàn dài trên sân thượng, những lá bùa được bày thành pháp trận.
Trường Tuế đứng ở khu vực trung tâm pháp trận, bên cạnh chiếc bàn dài, và thân thể của Tiểu Trương được đặt ở trung tâm pháp trận, bên ngoài chiếc bàn dài.
Trên chiếc bàn dài, ba ngọn nến đã được thắp sáng.
Làn gió mát trên sân thượng vẫn đang thổi nhè nhẹ, nhưng ngọn lửa đang cháy bên trên ngọn nến vẫn không hề bị lay động.
Lư hương ba chân màu đen với hai chồng bùa chú.
Mái tóc dài đen nhánh như tảo biển của Trường Tuế bị gió thổi bay, vài sợi tóc bị gió cuốn lên bay lòa xòa trên gò má trắng nõn hờ hững mà dường như cô không nhận ra được.
Có một khí thế bất khả xâm phạm.
Dưới khí thế này, Bàn Tử và Trương Thanh Đông không ai dám thở mạnh.
Hạ Luật vẫn đang đứng đó cùng hai người họ, cả hai đều đứng cách chiếc bàn dài khoảng hai mét và ánh mắt dính chặt vào Trường Tuế, trong lòng đột nhiên có cảm giác Trường Tuế thật xa lạ không thể tiếp cận.
Chỉ thấy cô cầm lên ba nén hương và thắp trên ngọn lửa cây nến, cô giơ cao lên khỏi đầu, sau ba lần vái lạy mới cắm ba cây hương vào giữa lư hương.
Ngay sau đó, tay phải cầm lá bùa màu vàng có viết ngày tháng năm sinh bằng máu của Tiểu Trương, châm lửa và ném vào trong lư hương.
Đồng thời cô lại cầm thêm mấy lá bùa ném vào trong lư hương, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Trường Tuế đan hai lòng bàn tay vào nhau, nhanh chóng kết ấn, trong miệng niệm chú.
Chỉ thấy khói bay ra từ ba cây hương đang cắm trong lư hương như bị một bàn tay to vô hình nào đó nắm chặt lại, những làn khói ở giữa không trung cuộn vào nhau thành một khối vô cùng quỷ dị, sau đó lượn một vòng rồi bay đi về phía đông nam.
Cả Bàn Tử và Trương Thanh Đông đều đứng sững sờ trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Cũng vào thời điểm đó.
Trong căn biệt thự của gia đình nhà họ Lý giàu có kia.
Vợ chồng nhà họ Lý đứng trong phòng khách với tâm trạng vô cùng lo lắng bất an, bà Lý thi thoảng bước tới bên cửa sổ nhìn ra phía sân nhà.
Chị gái Ngọc Tiêu và em trai Ngọc Phần đang đứng cạnh nhau trước chiếc bàn trong sân.
Pháp đàn đã chuẩn bị hoàn tất.
Ngọc Phần thậm chí còn đặc biệt chọn cho mình chiếc đạo bào màu vàng mà vào những dịp bình thường cũng không lấy ra. Anh ta cũng vừa mới nhuộm tóc màu đỏ, phối hợp với chiếc đạo bào màu vàng này, thật là phong cách chẳng giống ai, nhưng vẻ mặt anh ta lúc này lại vô cùng nghiêm túc, chỉ có trong ánh mắt ẩn hiện sự hưng phấn.
“Đừng coi thường kẻ địch.” Ngọc Tiêu đè lên vai anh ta và nghiêm giọng nhắc nhở: “Việc này có liên quan đến danh tiếng của sư phụ và vinh quang của chúng ta.”
Ngọc Tiêu hiếm khi nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc và trịnh trọng như vậy. Ngọc Phần cũng biết lần đấu pháp này chính là để rửa nhục, không chỉ là rửa sạch nỗi nhục của anh ta mà còn là nỗi nhục của hàng trăm năm trước, nỗi nhục sư môn anh ta đối với Khương Tô.
Nét mặt anh ta cũng trở nên trịnh trọng và gật đầu.
Anh ta đã từng giao thủ với Khương Trường Tuế, cũng biết khả năng của Trường Tuế lợi hại đến mức nào, vì vậy anh ta không dám xem thường cô, ánh mắt của anh ta nhìn chăm chú vào một cái bàn thờ nhỏ màu đen ở trên bàn.
Trên bàn thờ nhỏ màu đen này vẽ một trận pháp, trên đó có đặt một chiếc bình nhỏ có dán một lá bùa.
Hồn phách của Trương Ngọc Mạn đang bị giam giữ trong đó.
Ngọc Tiêu gật đầu và lùi ra khỏi khu vực pháp đàn.
Ngọc Phần đứng phía trước bàn, hai mắt khép hờ, tay trái cầm bùa, tay phải cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào, trên mặt hiện lên vẻ trang nghiêm hiếm thấy.
Đột nhiên, khói hương từ trên lư hương bay lên nghi ngút như bị một luồng gió vô hình thổi qua, lay động một hồi, anh ta mở to mắt ra, ánh mắt sáng ngời!
“Đến đây!”
…..
Trường Tuế cũng dự đoán được bên kia hai chị em họ cũng sẽ chuẩn bị mọi thứ.
Hồn phách của Tiểu Trương bị hạ cấm chế, và chiều này linh thức của cô đã kinh động đến cấm chế đó.
Thi thuật giả hạ cấm chế đó đương nhiên có thể cảm nhận được điều này.
Có thể nói đây là một cái bẫy.
Mục đích là muốn dẫn dụ cô ấy tham gia vào đấu pháp.
Khương Tô đã từng nói qua về lại lịch của cô chị gái và cậu em trai này.
Sư môn của bọn họ đã từng bị thất bại trong tay Khương Tô, thậm chí còn bị Khương Tô đánh trọng thương đến mức không thể ngưng tụ lại linh lực. Rõ ràng là bọn họ đã biết rất rõ về lai lịch của cô ấy.
Muốn đòi lại nỗi nhục đó từ trên người cô.
Chỉ tiếc là bọn họ chắc chắn không thể nào thực hiện được ý đồ của mình.
Năm xưa, sư môn của bọn họ bị thất bại trong tay của Khương Tô như thế nào thì bây giờ bọn họ trong tay Khương Trường Tuế cũng sẽ bị thất bại như thế.
Bọn họ đã đánh giá sai đối thủ của mình.
Trường Tuế đột nhiên mở hai mắt ra, hai tay thay đổi kết ấn, đôi mắt đen lạnh lùng sâu như vực thẳm.
Một chồng lá bùa đang đặt trên bàn bỗng nhiên bay thẳng lên trời!
Một tiếng “mẹ kiếp” chuẩn bị lên đến miệng Bàn Tử lại bị nuốt trở vào.
Trương Thanh Đông há hốc miệng nhìn với vẻ ngạc nhiên.
Trên khuôn mặt Hạ Luật cũng lộ rõ sự kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy hơn mười lá bùa vụt bay lên trời, lấy Trường Tuế làm trung tâm, xoay quanh thành một vòng tròn, không ngừng xoay tròn xung quanh cô.
Mái tóc đen dài của Trường Tuế cũng từ từ bay lên.
Sau đó chỉ nghe thấy giữa vòng vây của bùa giấy phát ra một tiếng quát lớn!
“Phá!”
Lúc này trong sân nhà họ Lý cách đó vài cây số.
Một trận cuồng phong bỗng nhiên từ đâu thổi đến!
Ngọn nến trên bàn thờ đã bị gió thổi rung lên từng hồi.
Lá bùa trên pháp đàn bị gió thổi mạnh bay phần phật, nén nhang cắm trong lư hương cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, khói hương bị thổi bay gần hết.
Lá bùa màu vàng dán trên bình nhỏ màu đen phong ấn hồn phách của Tiểu Trương cũng không ngừng đung đưa theo gió.
Mái tóc đỏ của Ngọc Phần cũng bị gió thổi tung, vẻ mặt lại trở nên căng thẳng hơn.
Anh ta cầm lấy một lá bùa và đốt trên ngọn nến, sau đó ném vào trong lư hương, ngọn lửa cháy bùng lên! Anh ta lùi ra phía sau nửa bước, dùng thanh kiếm gỗ đào để trước ngực và lấy ra một lá bùa, mũi kiếm hướng về phía trước một chút, miệng khẽ quát: “Định!”
Một luồng khí tụ lại trên mũi kiếm, đột nhiên bay lên, chấn động bốn phía…..
Trong sân nhà cây cối hoa cỏ cũng lay động ào ào.
Ngọn nến trên bàn, hương đang cắm trong lư hương lập tức bình tĩnh lại.
Lá bùa màu vàng dán ở phía trên suýt nữa bị bay lên cũng yên lặng trở lại.
Khóe miệng Ngọc Phần nhếch lên với dáng vẻ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng: “Tài năng thấp kém.”
Ngọc Tiêu khẽ nhíu mày.
Khóe miệng Ngọc Phần lần này lại nhếch lên cười giễu cợt: “Đến lượt tôi.”
Chỉ thấy anh ta lại cầm mấy lá bùa lại ném vào trong lư hương, trong nháy mắt ngọn lửa lại bùng cháy lên, anh ta dùng thanh kiếm gỗ đào đâm lên mấy bùa màu vàng làm kéo theo cả một đường lửa.
Bà Lý đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn Ngọc Phần đấu pháp trong vườn, khuôn mặt ủ rũ, trên mặt tràn đầy sự bất an.
Cùng lúc đó.
Trên tầng thượng của khách sạn.
Trường Tuế đứng ở trung tâm trận pháp, hơn mười lá bùa màu vàng đang xoay quanh người cô.
Bỗng nhiên có gió thổi mạnh.
Những đống đất nhỏ trên sân thượng chưa được dọn sạch bị cuốn bay lên.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông bị gió bị gió thổi mạnh bay bụi vào mắt không sao mở ra được.
Hạ Luật nhíu mày và đưa tay lên che kín mũi miệng, hai mắt cũng hơi nheo lại.
Cơn gió mạnh chuyển hướng sang phía Trường Tuế!
Trường Tuế lạnh lùng mở to đôi mắt, cô ấy nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay vỗ mạnh vào nhau và phát ra một âm thanh giòn vang. Linh khí yên lặng trong cơ thể cô ấy bắt đầu tăng vọt! Tóc cô bắt đầu chậm rãi bay lên, những lá bùa xoay quanh cô đột nhiên xoay nhanh hơn.
Trận pháp ở dưới chân cô ấy cũng đồng thời chuyển động.
Cơn gió mạnh đó không áp sát được tới gần cô, chỉ cần đến gần liền biến mất trong không trung, trên người cô ấy không hề có một tia gió thổi vào, thậm chí không có một sợi tóc nào bị gió thổi tới.
Cơn gió mạnh kia đột nhiên tới rồi cũng đột nhiên biến mất.
Lớp cát bụi trong không khí cũng đã dần dần lắng xuống.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông bị gió thổi bụi bay vào mắt vẫn chưa mở ra được.
Gần như là đồng thời!
Tất cả cây cối hoa cỏ trong sân vườn nhà họ Lý bắt đầu đung đưa xào xạc!
Ngọc Phần cầm thanh kiếm gỗ đào dựng thẳng trước ngực, nét mặt khinh thường chế nhạo: “Lại còn muốn đến lần nữa à?”
Lời nói còn chưa dứt.
Sắc mặt anh ta bỗng nhiên biến sắc!
Chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh như một cơn sóng thần đập tới! Ba ngọn nến trên pháp đàn lập tức bị dập tắt mất hai ngọn!
Ngọc Phần bị lực lượng này đập thẳng chính diện, chỉ kịp đem thanh kiếm gỗ đào chắn ngang trước ngực, lại chỉ nghe thấy kiếm gỗ đào phát ra âm thanh răng rắc, kiếm gỗ đào thực sự đã bị gãy đôi!
Đồng tử trong mắt Ngọc Phần đột nhiên co rút lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Sao lại có thể như vậy chứ!
Đây chính là thanh kiếm gỗ đào đã trải qua ba lần bị sét đánh.
Thân hình anh ta bắt đầu trở nên loạng choạng, bước chân lảo đảo và liên lục bước lùi về phía sau—
Cuối cùng anh ta khó khăn lắm mới có thể dừng lại được, sắc mặt đột nhiên đỏ ửng lên, vẻ mặt đau đớn, sau đó ngẩng đầu lên phun ra một ngụm máu!
Linh lực trong cơ thể chỉ trong phút chốc như bị rút sạch, đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, khuỵu xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, nhìn chằm chằm thanh kiếm gỗ đào trong tay chỉ còn lại một nửa, môi nhuộm đỏ máu, cả khuôn mặt chỉ toàn một màu trắng bệch.
Ánh mắt luôn tràn đầy tinh thần bây giờ lộ rõ sự khiếp sợ, hiện ra vài phần mờ mịt không dám tin.
“Ngọc Phần!” Ngọc Tiêu vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh anh ta, từ trong chiếc lọ nhỏ mang theo bên mình đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, rõ ràng đó chính là viên thuốc mà Trường Tuế đã bán cho bọn họ.
Ngọc Tiêu giữ vai anh ta và nhét viên thuốc vào trong miệng anh ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
Mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô ta không kịp ra tay.
Ngọc Phần sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng cố nhai viên thuốc trong miệng. Bình thường viên thuốc này đắng đến mức khiến cho vẻ mặt anh ta phải vặn vẹo, nhưng lúc này nó chẳng còn mùi vị gì nữa, đôi mắt anh ta đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nửa thanh kiếm gỗ đào bị gãy nằm cách đó không xa.
Trong đầu đều là không thể nào.
….Làm sao có thể như thế được cơ chứ?!
Bà Lý vẫn đang đứng bên cửa sổ không ngừng quan sát động tĩnh ở trong vườn, sau khi nhìn thấy Ngọc Phần bị hộc máu cũng bị dọa sợ, che miệng và hét lớn lên.
Ngay lúc này.
Lá bùa màu vàng trên chiếc bình nhỏ màu đen phong ấn hồn phách Tiểu Trương đang đặt trên pháp đàn đột nhiên bị nhấc lên! Chiếc bình nhỏ màu đen bắt đầu rung lên, như thể có thứ gì đó bên trong sắp muốn thoát ra ngoài!
Ngọc Tiêu lập tức buông Ngọc Phần đang như người mất hồn ra, cô ta đứng dậy tiến thẳng về phía trước, lập tức cầm bút vẽ thêm một lá bùa phong ấn dán lên trên.
Chiếc bình nhỏ màu đen vừa rồi vẫn không ngừng chấn động lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Trên tầng thượng của khách sạn.
Đôi mày của Trường Tuế khẽ nhíu lại.
Quả nhiên hai chị em bọn họ đang ở cùng với nhau.
Lúc nãy có lẽ chính là Ngọc Phần.
Trên mặt Trường Tuế vẫn bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có một vẻ bình tĩnh và lạnh băng.
Mà bây giờ, là đến lượt Ngọc Tiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook