Bà Cốt Giới Giải Trí
Chương 106: Kỳ quái

Câu chuyện mà Trương Thanh Đông đã hỏi thăm được là như thế này.

Một gia đình giàu có trong thị trấn đã mất đi đứa con gái yêu duy nhất nên họ vô cùng đau đớn, muốn tìm một cô gái sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với cô con gái của mình và nhận làm cha mẹ nuôi của cô gái đó để phần nào vơi bớt nỗi đau khổ tột cùng vì mất đi đứa con gái.

Họ nhờ người thân, bạn bè hỏi thăm thông tin và nói rằng họ sẽ coi cô con gái nuôi này như con đẻ của mình, sẽ cho gia đình cô gái ấy một khoản tiền lớn và cả những người giúp đỡ tìm kiếm giới thiệu cô gái đó cho họ cũng sẽ nhận được một khoản tiền. Tình cờ có một người họ hàng xa của gia đình giàu có này ở cùng làng với Tiểu Trương, vì thế người đó đã giúp thăm dò và tìm ra được Tiểu Trương.

Lúc đó, Tiểu Trương vẫn đang còn ở thành phố Bắc.

Những người nhà của gia đình giàu có đó lo sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện phức tạp nên nảy ra ý định nói mẹ Tiểu Trương giả ốm và lừa cô ấy về nhà trước khi nói mọi chuyện cho cô ấy biết.

Nguồn thông tin mà Trương Thanh Đông hỏi cũng không được chính xác cho lắm.

Một số người dân trong làng nói rằng, gia đình giàu có đó đã đưa cho gia đình Tiểu Trương số tiền là năm trăm nghìn nhân dân tệ, nhưng cũng có một số người khác thì nói rằng phải hơn một triệu nhân dân tệ, nếu không, anh trai của cô ấy làm sao có thể hào phóng mua tặng vợ một chiếc nhẫn kim cương lên đến mấy chục ngàn tệ.

Dù sao thì người dân trong làng vừa ao ước lại vừa ghen tị với gia đình Tiểu Trương. Gia đình đó giàu có như vậy, bọn họ còn nói khi đón Tiểu Trương về sẽ coi cô ấy như con gái ruột của mình thì khối tài sản tiền tỷ của gia đình họ chắc chắn sẽ có phần của cô ấy trong đó, chẳng phải là một khoản lớn đó sao.

Đây quả thật là một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.

Vì vậy gia đình Tiểu Trương đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội này, đặc biệt là anh trai và chị dâu của Tiểu Trương, bọn họ đã cố gắng thuyết phục ba mẹ cô ấy đồng ý.

Sau đó mọi người trong gia đình đã thông đồng với nhau và lấy sức khỏe của mẹ Tiểu Trương ra để lừa Tiểu Trương quay về nhà.

Sau khi Tiểu Trương về đến nhà, lúc đầu cô ấy cũng không đồng ý. Cô ấy không phải là kiểu người mơ tưởng những thứ xa vời và hy vọng bắt lấy được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như vậy.

Hơn nữa, hiện nay cuộc sống của cô ấy đang rất suôn sẻ, đó là cuộc sống mà cô từng mơ ước, cô ấy cũng không còn đòi hỏi gì hơn thế nữa.

Không biết có phải do ở bên cạnh Trường Tuế lâu như vậy nên Tiểu Trương luôn cảm thấy chuyện tốt từ trên trời rớt xuống luôn ẩn giấu một âm mưu gì đó, nên trong lòng cô ấy luôn cảm thấy kỳ quái, khó chịu.

Cả gia đình và những người họ hàng xa của gia đình giàu có kia vây quanh Tiểu Trương thuyết phục cô ấy suốt cả nửa ngày trời, nhưng họ vẫn không thể nào làm cô ấy thay đổi quyết định, mẹ cô ấy cũng không phải thực sự bị ốm nên thậm chí cô còn muốn mua vé trở về thành phố Bắc ngay lập tức.

Chẳng ai ngờ được rằng, đêm hôm đó, gia đình bên kia đã đích thân vượt đường sá xa xôi từ thị trấn về đến trong làng, thậm chí họ còn mời cả chủ tịch thị trấn đến làm chứng về việc đó.

Tiểu Trương cảm thấy cô ấy đi theo Trường Tuế suốt thời gian dài, cũng chứng kiến không ít việc xảy ra trong đời, nhưng khi đối mặt với chủ tịch thị trấn vẫn rất căng thẳng. Hơn nữa ba mẹ nuôi cô ấy nhìn không giống người xấu, trên mặt họ vẫn còn nỗi đau khi mất con gái cùng với sự vui mừng khi nhìn thấy cô.

Tiểu Trương như một người tứ cố vô thân, cô ấy bị bọn họ dùng đủ cách với đủ loại từ ngữ hành vi để thuyết phục, thậm chí còn bị lừa gạt về đạo đức, cuối cùng cô ấy đành phải đồng ý và bị đưa đi ngày trong đêm hôm đó.

Từ đêm hôm đó về sau, cô ấy không bao giờ quay lại nữa.

Nghe nói ngay ngày hôm sau, gia đình bên đó cho người mang tiền đến cho gia đình Tiểu Trương.

Còn số tiền chính xác là bao nhiêu thì không ai biết được, ai ai cũng chỉ đoán già đoán non vậy thôi.

Tuy nhiên, trong mấy ngày nay, Trương Hùng, anh trai của Tiểu Trương tỏ ra vô cùng đắc ý. Lúc đầu còn định ra ngoài làm thuê, nhưng bây giờ không đi nữa. Trước kia thường xuyên đánh mạt chược, mới mất vài trăm tệ đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ với người khác, bây giờ ngày nào anh ta cũng có mặt tại các sòng bạc ở cửa làng, mỗi đợt chơi ăn thua hàng nghìn, hàng chục nghìn mà sắc mặc không chút thay đổi.

“Cái hôm mà gia đình bên đó đến đó chỉ có hai vợ chồng họ thôi sao? Còn ai khác nữa không?”

Trường Tuế đột nhiên hỏi.

Trương Thanh Đông sững sờ một lúc, sau đó nói: “Chuyện này tôi cũng không hỏi kỹ, để tôi đi hỏi lại.” Vừa nói, anh ta vừa định bước xuống xe.

Lúc này, Trương Tiểu Long đang ngồi ở ghế lái, trước đó vẫn chưa lên tiếng đột nhiên nói: “Cái này thì tôi biết. Tối hôm đó bên nhà họ có hai bưu phẩm chuyển phát nhanh, lúc đó tiện đường nên tôi đã giúp họ chuyển bưu phẩm đến nhà, tối đó tôi còn thấy có một cô gái trẻ đi cùng họ, cô ấy dáng người cao ráo, khuôn mặt xinh xắn như người mẫu, nhưng không biết họ có phải là người thân của gia đình đó hay không.”

Trường Tuế hỏi: “Cô gái đó có nói gì không?”

Trương Tiểu Long có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không để ý nhiều, tôi chỉ đến giao bưu phẩm, trong nhà lại đang có khách nên tôi ngại không muốn ở lại đó lâu hơn. Sau khi giao bưu phẩm xong thì đi ngay.” Dừng một chút, anh ta lại chợt nhớ ra điều gì đó, vội nói thêm: “Hình như cô ấy tính toán ngày tháng năm sinh hay sao đó, nhìn có vẻ rất kỳ quái, dù sao khi thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào người khác, cảm giác rất lạnh lùng.”

Trương Tiểu Long nói xong, đột nhiên hỏi: “Tại sao mọi người lại hỏi những chuyện này? Gia đình kia không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ?”

Anh ta cũng không nghi ngờ bọn họ là người xấu là bởi vì rất tin tưởng vào Trương Thanh Đông, anh ta không nghĩ rằng họ đến đây để làm việc xấu, và chính mình cũng không cảm thấy bọn họ là người xấu.

Vì vậy anh ta liền chuyển sự nghi ngờ qua gia đình giàu có đó.

Xét cho cùng, sự giáo dục mà anh ta nhận được từ khi còn là một đứa trẻ là không có chiếc bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống, nếu thật sự là có, vậy thì bên trong nó có thể sẽ có độc.

Tất cả mọi người dân trong thôn đều đang ghen tị, nhưng trong lòng anh ta lại có chút lo lắng, tuy nhiên chủ tịch thị trấn cũng đã có mặt ở đó, cũng không có khả năng chủ tịch thị trấn thông đồng với họ để lừa gạt người khác đúng không?

“Chúng tôi đang lo lắng là cô ấy bị lừa gạt, vì vậy chúng tôi muốn hỏi thăm một chút.”

Trường Tuế thuận theo lời của anh ta, sau đó nói: “Vậy phiền anh chở bọn tôi lên thị trấn một chuyến.” 

Trương Tiểu Long ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Bàn Tử nhịn không được liền nói: “Tôi thấy cô suy nghĩ quá nhiều, nếu chuyện đó không phải là thật thì chủ tịch thị trấn và trưởng thôn sao lại có thể đi cùng họ chứ? Tiểu Trương sợ xấu hổ nên mới không nói cho cô biết chuyện mà thôi. Cô nói nếu như bây giờ chúng ta tùy tiện tìm tới cửa trong khi cô ấy chưa kịp chuẩn bị gì hết, khi đó nhìn thấy chúng ta sẽ vô cùng xấu hổ đó.”

Trương Thanh Đông nghe vậy cũng có chút bị thuyết phục và sau đó nhìn về phía Trường Tuế.

Trường Tuế lúc này tâm trạng không thoải mái vì đang lo lắng cho Tiểu Trương nên nói: “Nếu anh sợ xấu hổ thì lát nữa cùng với anh rể rời đi trước đi.”

Bàn Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh ta rất ít khi thấy vẻ mặt lo lắng như vậy của Trường Tuế, vì vậy trong lòng cũng trầm xuống và im lặng không nói một lời nào.

Xe đến thị trấn thì cũng đã hai giờ chiều.

Một đoàn người chỉ mới ăn sáng và đến tận bây giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, đói đến mức ngực dán cả vào lưng.

Mọi người trên xe quyết định tìm chỗ nào đó để ăn cơm trước đã, Trương Tiểu Long có một người bạn mở nhà hàng ở đây, sau khi hỏi ý kiến Trường Tuế và mọi người, anh ta  đã đưa bọn họ đến đó.

Trường Tuế lúc ở trên xe đã ăn hai miếng socola nhưng bây giờ vẫn cảm thấy đói khủng khiếp, cô vừa cầm thực đơn trên tay liền gọi một lúc mười món.

Bà chủ nhà hàng kiểm tra các món ăn đã gọi, sau đó nhịn không được liền hỏi: “Mọi người có còn thêm ai nữa không?”

Mọi người biết sức ăn của Trường Tuế nên không lấy làm ngạc nhiên, chỉ có Trương Tiểu Long cảm thấy tò mò là có phải vẫn còn có người nào nữa hay không.

Bàn Tử nói: “Không còn ai nữa đâu, yên tâm, chúng tôi nhanh ăn rồi đi, cứ bảo nhà bếp làm nhanh các món ăn là được.”

Bà chủ đi vào bếp để yêu cầu nhân viên chuẩn bị các món ăn.

Trong khi chờ đợi các món ăn được mang lên, Trương Tiểu Long bắt đầu hỏi thăm thông tin về gia đình bên kia theo như lời của Trường Tuế lúc trên xe đã nhờ anh ta.

Trước tiên bà chủ mang ra cho bọn họ một vài món ăn nhẹ, sau khi nghe hỏi về chuyện đó thì lập tức trở nên hứng thú nói: 

“Chuyện này mọi người ở đây ai cũng biết! Nhà này rất giàu nhưng chỉ có một cô con gái, được cưng chiều như báu vật trong nhà. Cô ta đã uống rượu lại còn tự mình lái xe rồi tông vào xe của người khác. Mình thì chết, còn chiếc xe mà bị cô ta tông phải có ba người, hai vợ chồng đã chết, chỉ còn lại một đứa trẻ, thật là đáng thương, tin tức này còn được đăng trên các bản tin thời sự nữa.”

Bà chủ nói với vẻ vô cùng phẫn nộ: “Mọi người nghĩ xem người như thế có đáng chết không cơ chứ, uống rượu lái xe, mình chết thì đã đành, còn kéo theo cả một nhà người ta ba người nữa chứ, người ta đã nghiêm chỉnh dừng xe chờ đèn đỏ, vậy mà còn bị tông vào. sau vụ tai nạn đó thì chỉ còn lại một đứa trẻ bốn tuổi sống sót.”

Trương Tiểu Long tiếp tục: “Vậy bà có biết về chuyện nhà đó đã nhận một cô con gái làm con nuôi không?”

Bà chủ nói: “Chuyện đó đương nhiên là biết chứ, nhà họ cách đây hai ngày còn mở tiệc, ở khách sạn đặt cả trăm bàn tiệc nữa mà!”

Bàn Tử nói: “Lễ nhận con gái nuôi như thế này cũng có vẻ trịnh trọng quá đấy.”

Bà chủ nói: “Cũng chẳng biết sao nữa, nhưng mọi người đều cảm thấy thật kỳ lạ, con gái ruột của họ vừa mới chết chưa đầy một tháng mà họ đã mở tiệc linh đình vui vẻ nhận con gái nuôi, xem ra cũng thật khó tin.”

Bàn Tử ngạc nhiên hỏi lại: “Con gái họ mới chết chưa đầy một tháng sao?”

Chỉ trừ Trường Tuế ra, còn những người khác đang ngồi trong bàn lúc này đều vô cùng ngạc nhiên nhìn bà chủ.

Bà chủ nói: “Đúng vậy, chỉ mới tháng trước.” Vừa nói, bà ấy vừa đi tiếp đón những người khách khác vừa mới vào nhà hàng.

Lúc này, sắc mặt Bàn Tử có chút thay đổi, nhìn về phía Trường Tuế nói: “Chuyện này cũng thật kỳ lạ, cô con gái vừa mới chết chưa đầy một tháng, gia đình này đã rầm rộ tìm nhận con gái nuôi, lại còn mở tiệc nữa?”

Anh ta nói đến đây thì toàn thân nổi đầy gai ốc và thực sự cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương