Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ
-
Chương 43: Gió trăng
Ta lắc đầu liên tục, “Làm thế không được, ông cậu nói, trước kia sư phụ từng hứa hôn với Thiệu nữ hiệp phái Nga Mi, sau đó lại hối hôn, khiến phái Nga Mi suýt nữa thì trở mặt với Tiêu Dao môn. Nếu lại hối hôn lần nữa sẽ ảnh hưởng thanh danh của sư phu. Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ không thể khiến mẫu thân lộ diện, sư phụ lại bị vướng tiếng xấu hối hôn, không chỉ mất danh dự, chỉ sợ sư phụ phải chăn đơn gối chiếc nửa đời còn lại .”
Giang Thần nhướng mày, lại rụt rè nhìn ta, rầm rì: “Ta còn ý này, uhm, là để sư phụ đến một chỗ kia ngồi một lát, hiệu quả cũng tương đương, không chừng lại được.”
“Đến chỗ nào?”
“Uhm, là thanh lâu bên bờ sông Tần Hoài.”
Ta giật nảy người, “Càng không được, sư phụ nghe đến ba chữ ‘sông Tần Hoài’ chỉ sợ ngất xỉu.”
Giang Thần nháy mắt, ấp úng: “Vậy… vì sư phụ, ta xả thân… đi hộ tống, muội có chịu không?”
Ta sợ run một phen, hắn cũng đi?
Giang Thần lập tức cười làm lành: “Muội không đồng ý thì ta không dám đi.”
Lời này nghe thật mát dạ, lòng ta thấy rất ngọt ngào. Vì vậy, thoải mái nói: “Vậy huynh đi đi, nhớ bảo vệ sư phụ thật tốt.”
“Được, ta về dặn người hầu chuẩn bị xe, sẽ nói tối nay muốn dẫn sư phụ đi dạo bờ sông Tần Hoài. Tin tức này nhất định sẽ truyền đến tai mẫu thân muội, xem xem bà ấy có động tĩnh không, haizzz, tốt nhất là lao ngay tới nơi, kéo sư phụ về nhà khởi binh vấn tội.”
Ta cười không kiềm chế được, chỉ mong mẫu thân vẫn quan tâm đến sư phụ như xưa, sẽ để ý tới chuyện phong lưu của sư phụ.
Ăn xong cơm chiều, ta và Giang Thần vừa nhắc đến ba chữ “sông Tần Hoài|, sư phụ như ngồi phải đinh, đứng bật dậy, mặt đỏ tới mang tai chỉ vào Giang Thần nói: “Tiểu tử sao lại nghĩ ra tối kiến như thế!”
Ta âm thầm thở phào một hơi, phản ứng của sư phụ quả không ngoài dự đoán. Chủ ý này đúng là có phần tối kiến, đặc biệt là với người như sư phụ. Nhưng trước mắt chẳng còn biện pháp nào, lúc này chỉ có thể nói là có còn hơn không đúng không? Nếu mẫu thân ta thật sự ghen tuông, một chiêu này coi như là đúng bệnh hốt thuốc .
Giang Thần nghiêm trang giơ tay nói: “Sư phụ người đừng kích động, sông Tần Hoài là nơi phong lưu tao nhã bậc nhất ở kinh thành, ca vũ nhạc khúc đều là nhất đẳng, có những văn nhân còn lấy làm kiêu ngạo nếu thơ từ của mình được tôn vinh ở đó! Người đến đấy coi như thưởng thức thơ văn, đâu nhất thiết phải làm chuyện gió trăng.”
Thái độ sư phụ dịu xuống, ấp úng: “Ta… ta cũng không phải văn nhân!”
Giang Thần nghiêm mặt nói: “Sư phụ, người chỉ cần đến đó uống chén rượu nghe một khúc hát, ý tại ngôn ngoại.”
Sư phụ vẫn không tự nhiên, như thể bắt người đi tra tấn. Cũng đúng, trước giờ người luôn có vẻ thoát tục xa lánh cõi trần, giờ phải đến chỗ tường hoa ngõ liễu, thật làm khó lão nhân gia.
Giang Thần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Sư phụ, con đã tung tin rồi. Rốt cuộc người có đi không? Không đi coi như xong.”
Sư phụ bị khích tướng, cắn răng nói: “Được, đi một lần.”
Ta trấn an: “Sư phụ, Giang Thần thường hay đến chốn đó, người yên tâm, có hắn đi cùng, người sẽ không gặp vấn đề gì.”
Giang Thần đỏ mặt, “Tiểu Mạt, tại sao muội lại ngậm máu phun người? Ta thường đến chốn đó lúc nào?”
Ta ôm tay, nói chậm rãi: “Ô, trước kia chẳng phải huynh từng đến chỗ gì mà Ôn Nhu Hương sao? Đi mòn đường mòn lối rồi sao còn phải chối.”
Giang Thần nhảy dựng lên, “Này này, tiểu Mạt, ta đến đấy chẳng phải vì để mua son cho muội sao!”
Ta cười hi hi, hắng giọng: “Cũng có thể … là tiện công đến đấy.”
“Muội!” Giang Thần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta, giận muốn bốc khóc. Haha, nhìn hắn dậm chân tức giận thật sảng khoái làm sao. Ta cười không tim không phổi, sư phụ ở đây, thách hắn cũng không dám cắn ta? Haha.
Giang Thần hầm hừ lôi kéo sư phụ đi. Đến cổng, hắn đẩy sư phụ lên một cỗ xe ngựa xa hoa chờ trước.
Ta đưa mắt nhìn sư phụ có thái độ như đi vào chốn đầm rồng hang hổ, thở dài không thôi. Sư phụ vì mẫu thân mà dấn thân vào chốn tường hoa ngõ liễu, không biết có thể khiến mẫu thân động lòng, lộ diện một lần.
Thật ra, mẫu thân càng không chịu thấy sư phụ, ta càng khẳng định mình là đường muội của Vân Châu. Chắc chắn là mẫu thân tự thấy bản thân không còn xứng với sư phụ, vì thế mới tránh mặt không chịu gặp. Nếu không, nếu đúng như lá thư gửi cho Vân Châu, ta là con gái của sư phụ, chẳng có lý nào mẫu thân lại không chịu đoàn tụ với ta và sư phụ.
Nghĩ tới đây, ta rất tiếc nuối, trời cao thích trêu ngươi, khiến những người có tình khó đến bên nhau.
Ta quay về phòng buốn chán muốn chết, tiện tay rút quyển Trọng Sơn kiếm pháp từ giá sách xuống lật lật. Khi đi Kim Ba Cung, ta đã luyện đến chiêu thứ mười hai. Chiêu thứ mười ba tên “Cử án tề mi”, là một chiêu tấn công, vờ như dùng mũi kiếm chỉ vào cổ họng, thật ra mục tiêu là mi tâm. Ta xem thật kĩ, gập sách lại cất lên giá giữa những cuốn sách khác. Sau đó cầm kiếm chậm rãi luyện tập. Trong lúc luyện, không biết như thế nào lại nghĩ đến Giang Thần, ở trên thuyền so chiêu cùng hắn lần nào cũng thua, bị hắn hôn ba lần, sau đó ghi sổ, không biết hắn còn nhớ không. Gần đây không thấy nhắc đến nữa, không biết hắn còn nhớ hay đã quên?
Nghĩ đến đó, ta lại đỏ mặt, vội vàng tập trung luyện kiếm tiếp, kỳ quái là bị Giang Thần làm phân tâm không luyện được nữa. Không biết lúc này hắn đang làm gì ở chốn gió trăng? Ta biết hắn đi cùng sư phụ thì sẽ giữ quy củ, nhưng sao lòng lại thấy bất an?
Lại nghĩ đến lần đầu ta cùng hắn đến Kim Lăng, trên sông Tần Hoài gặp thuyền hoa, đầu thuyền giai nhân phấn hồng, nũng nịu động lòng người, dung mạo cử chỉ phong lưu quyến rũ. Giang Thần lại thản nhiên ứng đối, cử chỉ tự nhiên, không chút nhăn nhó xấu hổ, trái ngược với ta, bị một câu “Tiếc thay lại là một đôi đồng tình” làm đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.
Giờ phút này, hắn đang như thế nào? Nghĩ tới đây, lòng ta đau nhói, coi như hắn giữ qui củ, chắc gì các cô nương kia đã chịu giữ lễ, liệu có thể thấy hắn khôi ngô tuấn tú, động lòng quấy rối?
Chuyện này thật khó cam đoan! Ta thật là sơ ý, đáng lẽ nên đi theo bảo vệ hắn.
Lòng ta suy nghĩ đến đứng ngồi không yên, vừa ngẩng mặt, lại thấy Giang Thần đứng ở cửa phòng, ôm tay nửa lo nửa không nhìn ta.
Ta vừa mừng vừa sợ lại ngoài ý muốn, sao hắn đã về?
Hắn nhìn ta, hậm hực hừ một tiếng, “Tiểu Mạt, muội đi cùng ta đi. Nếu không, không chừng tương lai muội lại đòi tính sổ đòi nợ gì đấy, hừ hừ, đến lúc đó ta lại nói không rõ.”
Hắn thật sáng suốt! Ta cười phì, vui mừng hoan hỉ đi cùng hắn.
Khi đi ngang qua hoa viên, đúng lúc gặp Tiểu Hà Bao bê điểm tâm đến, ta vô cùng cao hứng hỏi: “Em có muốn đi đến bên bờ Tần Hoài xem một chút không?”
Tiểu Hà Bao tròn mắt ngạc nhiên, “Trời ạ, tiểu thư cô sao lại đến chỗ đấy?”
Ta hắng giọng, “Ta đi bảo vệ sư phụ.”
Tiểu Hà Bao khinh thường bĩu môi: “Tiểu thư, cô thú nhận đi, có phải không yên lòng cô gia?”
Giang Thần cười hai tiếng, nhìn ta sâu sắc.
Ta sợ run một phen, quyết định chết cũng không thừa nhận, “Ta… chủ yếu là không yên lòng sư phụ.”
Tiểu Hà Bao hắng giọng bắt chước ta, “Vậy em cũng đi, em không yên lòng tiểu thư.”
Buổi tối bên bờ Tần Hoài thật sự khiến ta và Tiểu Hà Bao mở rộng tầm mắt. Có thể nói đây là chốn thể hiện rõ nhất sự phồn hoa hưng thịnh phú quý xa hoa lãng phí của kinh thành. Đèn lồng đỏ, men rượu say, mùi phấn son ngọt ngào trong không khí, ngọt dịu như rượu gạo, khiến lòng người chếnh choáng. Thuyền hoa rải rác trên sông, rất hoa mỹ rất độc đáo, ngọn đèn sáng tỏ, dòng sông long lanh, mặt nước như một tấm lụa tối màu, loáng thoáng những đốm sáng lấp lánh.
Tiếng đàn sáo ca múa lượn lờ truyền đến, sóng nước mơ màng, trăng sáng trên cao, cảnh đẹp như tranh, phù hoa rực rỡ, tịch mịch hồng trần giữa chốn phóng túng tiêu dao.
Tiểu Hà Bao nóng lòng hỏi: “Tiểu thư, nhiều thuyền hoa như vậy, chúng ta chọn cái nào?”
Ta nhìn hoa cả mắt, không có ý kiến gì. Giang Thần nói: “Chúng ta đi Túy Tư Lâu đi.”
Sư phụ lo sợ bất an hỏi: “Túy Tư Lâu là chỗ thế nào?”
Giang Thần trả lời: “Là chỗ có thể nghe hát nhiều ít tùy mình, có thể uống trà thơm, có thể uống rượu mạnh, có thể xem múa cũng có thể ngắm cảnh đêm, nói chung là một chỗ tốt.”
Không biết có phải ta cả nghĩ, dường như ta nghe ra lòng dạ hướng về chốn đó. . . Lòng ta chua xót, không kiềm chế được thốt ra, “Huynh nói thiếu rồi, là chỗ có thể ngắm người đẹp cũng có thể ôm trong vòng tay.”
Giang Thần nhướng mày, nhìn ta cười “e thẹn”. Ta không cảm thấy hắn “e thẹn”, mà là đang hướng lòng về đó, bèn tỏ thái độ cùng thưởng thức.
Bởi vì mục đích của bọn ta hôm nay là “gây chuyện thị phi”, tất nhiên là càng rêu rao càng tốt, vì thế, ta ủng hộ thái độ của Giang Thần, oai phòng lẫm liệt xua tan cảm xúc khó chịu trong lòng. . . .
Túy Tư Lâu quả nhiên phong thái phi thường. Trước lầu nước biếc, giữa trời trăng sáng, cảnh đêm sông Tần Hoài nằm trong tầm mắt. Địa thế đẹp hiếm có tạo nên vẻ phong tình độc đáo, thuyền hoa giữa trời như cô gái nhà thường dân, Túy Tư Lâu phóng thái đại gia, quả thật khiến người ta quên mất nó là chốn gió trăng lơi lả.
Trước cửa có mấy vị cô nương xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, nhìn thấy Giang Thần và sư phụ hai mắt liền sáng như sao! Ta tuyệt đối không hoa mắt, đúng là hai mắt lấp lánh!
Haizzz. . . Ta đoán không sai, sắc đẹp của Giang Thần quả nhiên khiến người ta thèm thuồng.
Mùi phấn son thoảng đến, một người đẹp khoảng ba mươi, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt chúng ta, cười khanh khách nói: “Nhị vị khách quý, mời vào trong.”
Nhị vị khách quý? Ta và Tiểu Hà Bao là người vô hình sao? Xem ra coi hai chúng ta là người hầu đi theo rồi .
Vừa nói, cánh tay của người đẹp tự nhiên khoác lấy cánh tay Giang Thần, Giang Thần vội tránh qua một bên cười nói: “Chúng ta chỉ cần một gian riêng nghe hát thôi.”
“Được được, nhị vị mời đi bên này.”
Người đẹp dẫn chúng ta vào một gian phòng ở tầng hai. Ta còn chưa thấy rõ tình trạng trong phòng, đã thấy bốn cô gái lần lượt đi vào, thướt tha đứng trong phòng. Ta liếc mắt nhìn qua, không thể không nói, các cô nương không chỉ có sắc đẹp động lòng người, xiêm y cũng rất khiến người khác phải lạnh người! Đã là đầu thu còn mặc xiêm y hở cả cánh tay, chẳng lẽ không sợ gió rét?
Sư phụ đỏ mặt, cúi đầu suy nghĩ, tỉ mỉ nhìn cốc trà, dường như đang đếm đường viền hoa trên miệng cốc.
Giang Thần vuốt mũi, cúi mắt, phẩy tay, “À, các cô tùy tiện hát hai khúc đi.”
“Vâng.”
Sau đó, một người gẩy đàn, một người khác ôm đàn tỳ bà hợp tấu. Hai người còn lại nửa quỳ trên thảm, ngón tay ngọc nhỏ và dài ngắt mấy quả nho tím trên bàn.
Ta đứng sau Giang Thần, tùy tiện liếc qua cô gái trước mặt hắn, tim liền đập thình thịch, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Bởi vì, cô gái vừa ngắt nho kia có bộ ngực đầy đặn như muốn bật ra khỏi áo. Ta vừa nhìn lướt qua đã thấy cả nửa vòng tròn.
Ta nhăn nhó đưa mắt nhìn Giang Thần. Uhm, hắn đang học tập sư phụ, đếm số đường viền hoa trên miệng cốc trà. Coi như tự giác, không nhìn lung tung. Đặc biệt là chỗ không nên nhìn thì không nhìn.
Ta thật vừa lòng.
Giang Thần nhướng mày, lại rụt rè nhìn ta, rầm rì: “Ta còn ý này, uhm, là để sư phụ đến một chỗ kia ngồi một lát, hiệu quả cũng tương đương, không chừng lại được.”
“Đến chỗ nào?”
“Uhm, là thanh lâu bên bờ sông Tần Hoài.”
Ta giật nảy người, “Càng không được, sư phụ nghe đến ba chữ ‘sông Tần Hoài’ chỉ sợ ngất xỉu.”
Giang Thần nháy mắt, ấp úng: “Vậy… vì sư phụ, ta xả thân… đi hộ tống, muội có chịu không?”
Ta sợ run một phen, hắn cũng đi?
Giang Thần lập tức cười làm lành: “Muội không đồng ý thì ta không dám đi.”
Lời này nghe thật mát dạ, lòng ta thấy rất ngọt ngào. Vì vậy, thoải mái nói: “Vậy huynh đi đi, nhớ bảo vệ sư phụ thật tốt.”
“Được, ta về dặn người hầu chuẩn bị xe, sẽ nói tối nay muốn dẫn sư phụ đi dạo bờ sông Tần Hoài. Tin tức này nhất định sẽ truyền đến tai mẫu thân muội, xem xem bà ấy có động tĩnh không, haizzz, tốt nhất là lao ngay tới nơi, kéo sư phụ về nhà khởi binh vấn tội.”
Ta cười không kiềm chế được, chỉ mong mẫu thân vẫn quan tâm đến sư phụ như xưa, sẽ để ý tới chuyện phong lưu của sư phụ.
Ăn xong cơm chiều, ta và Giang Thần vừa nhắc đến ba chữ “sông Tần Hoài|, sư phụ như ngồi phải đinh, đứng bật dậy, mặt đỏ tới mang tai chỉ vào Giang Thần nói: “Tiểu tử sao lại nghĩ ra tối kiến như thế!”
Ta âm thầm thở phào một hơi, phản ứng của sư phụ quả không ngoài dự đoán. Chủ ý này đúng là có phần tối kiến, đặc biệt là với người như sư phụ. Nhưng trước mắt chẳng còn biện pháp nào, lúc này chỉ có thể nói là có còn hơn không đúng không? Nếu mẫu thân ta thật sự ghen tuông, một chiêu này coi như là đúng bệnh hốt thuốc .
Giang Thần nghiêm trang giơ tay nói: “Sư phụ người đừng kích động, sông Tần Hoài là nơi phong lưu tao nhã bậc nhất ở kinh thành, ca vũ nhạc khúc đều là nhất đẳng, có những văn nhân còn lấy làm kiêu ngạo nếu thơ từ của mình được tôn vinh ở đó! Người đến đấy coi như thưởng thức thơ văn, đâu nhất thiết phải làm chuyện gió trăng.”
Thái độ sư phụ dịu xuống, ấp úng: “Ta… ta cũng không phải văn nhân!”
Giang Thần nghiêm mặt nói: “Sư phụ, người chỉ cần đến đó uống chén rượu nghe một khúc hát, ý tại ngôn ngoại.”
Sư phụ vẫn không tự nhiên, như thể bắt người đi tra tấn. Cũng đúng, trước giờ người luôn có vẻ thoát tục xa lánh cõi trần, giờ phải đến chỗ tường hoa ngõ liễu, thật làm khó lão nhân gia.
Giang Thần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Sư phụ, con đã tung tin rồi. Rốt cuộc người có đi không? Không đi coi như xong.”
Sư phụ bị khích tướng, cắn răng nói: “Được, đi một lần.”
Ta trấn an: “Sư phụ, Giang Thần thường hay đến chốn đó, người yên tâm, có hắn đi cùng, người sẽ không gặp vấn đề gì.”
Giang Thần đỏ mặt, “Tiểu Mạt, tại sao muội lại ngậm máu phun người? Ta thường đến chốn đó lúc nào?”
Ta ôm tay, nói chậm rãi: “Ô, trước kia chẳng phải huynh từng đến chỗ gì mà Ôn Nhu Hương sao? Đi mòn đường mòn lối rồi sao còn phải chối.”
Giang Thần nhảy dựng lên, “Này này, tiểu Mạt, ta đến đấy chẳng phải vì để mua son cho muội sao!”
Ta cười hi hi, hắng giọng: “Cũng có thể … là tiện công đến đấy.”
“Muội!” Giang Thần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ta, giận muốn bốc khóc. Haha, nhìn hắn dậm chân tức giận thật sảng khoái làm sao. Ta cười không tim không phổi, sư phụ ở đây, thách hắn cũng không dám cắn ta? Haha.
Giang Thần hầm hừ lôi kéo sư phụ đi. Đến cổng, hắn đẩy sư phụ lên một cỗ xe ngựa xa hoa chờ trước.
Ta đưa mắt nhìn sư phụ có thái độ như đi vào chốn đầm rồng hang hổ, thở dài không thôi. Sư phụ vì mẫu thân mà dấn thân vào chốn tường hoa ngõ liễu, không biết có thể khiến mẫu thân động lòng, lộ diện một lần.
Thật ra, mẫu thân càng không chịu thấy sư phụ, ta càng khẳng định mình là đường muội của Vân Châu. Chắc chắn là mẫu thân tự thấy bản thân không còn xứng với sư phụ, vì thế mới tránh mặt không chịu gặp. Nếu không, nếu đúng như lá thư gửi cho Vân Châu, ta là con gái của sư phụ, chẳng có lý nào mẫu thân lại không chịu đoàn tụ với ta và sư phụ.
Nghĩ tới đây, ta rất tiếc nuối, trời cao thích trêu ngươi, khiến những người có tình khó đến bên nhau.
Ta quay về phòng buốn chán muốn chết, tiện tay rút quyển Trọng Sơn kiếm pháp từ giá sách xuống lật lật. Khi đi Kim Ba Cung, ta đã luyện đến chiêu thứ mười hai. Chiêu thứ mười ba tên “Cử án tề mi”, là một chiêu tấn công, vờ như dùng mũi kiếm chỉ vào cổ họng, thật ra mục tiêu là mi tâm. Ta xem thật kĩ, gập sách lại cất lên giá giữa những cuốn sách khác. Sau đó cầm kiếm chậm rãi luyện tập. Trong lúc luyện, không biết như thế nào lại nghĩ đến Giang Thần, ở trên thuyền so chiêu cùng hắn lần nào cũng thua, bị hắn hôn ba lần, sau đó ghi sổ, không biết hắn còn nhớ không. Gần đây không thấy nhắc đến nữa, không biết hắn còn nhớ hay đã quên?
Nghĩ đến đó, ta lại đỏ mặt, vội vàng tập trung luyện kiếm tiếp, kỳ quái là bị Giang Thần làm phân tâm không luyện được nữa. Không biết lúc này hắn đang làm gì ở chốn gió trăng? Ta biết hắn đi cùng sư phụ thì sẽ giữ quy củ, nhưng sao lòng lại thấy bất an?
Lại nghĩ đến lần đầu ta cùng hắn đến Kim Lăng, trên sông Tần Hoài gặp thuyền hoa, đầu thuyền giai nhân phấn hồng, nũng nịu động lòng người, dung mạo cử chỉ phong lưu quyến rũ. Giang Thần lại thản nhiên ứng đối, cử chỉ tự nhiên, không chút nhăn nhó xấu hổ, trái ngược với ta, bị một câu “Tiếc thay lại là một đôi đồng tình” làm đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.
Giờ phút này, hắn đang như thế nào? Nghĩ tới đây, lòng ta đau nhói, coi như hắn giữ qui củ, chắc gì các cô nương kia đã chịu giữ lễ, liệu có thể thấy hắn khôi ngô tuấn tú, động lòng quấy rối?
Chuyện này thật khó cam đoan! Ta thật là sơ ý, đáng lẽ nên đi theo bảo vệ hắn.
Lòng ta suy nghĩ đến đứng ngồi không yên, vừa ngẩng mặt, lại thấy Giang Thần đứng ở cửa phòng, ôm tay nửa lo nửa không nhìn ta.
Ta vừa mừng vừa sợ lại ngoài ý muốn, sao hắn đã về?
Hắn nhìn ta, hậm hực hừ một tiếng, “Tiểu Mạt, muội đi cùng ta đi. Nếu không, không chừng tương lai muội lại đòi tính sổ đòi nợ gì đấy, hừ hừ, đến lúc đó ta lại nói không rõ.”
Hắn thật sáng suốt! Ta cười phì, vui mừng hoan hỉ đi cùng hắn.
Khi đi ngang qua hoa viên, đúng lúc gặp Tiểu Hà Bao bê điểm tâm đến, ta vô cùng cao hứng hỏi: “Em có muốn đi đến bên bờ Tần Hoài xem một chút không?”
Tiểu Hà Bao tròn mắt ngạc nhiên, “Trời ạ, tiểu thư cô sao lại đến chỗ đấy?”
Ta hắng giọng, “Ta đi bảo vệ sư phụ.”
Tiểu Hà Bao khinh thường bĩu môi: “Tiểu thư, cô thú nhận đi, có phải không yên lòng cô gia?”
Giang Thần cười hai tiếng, nhìn ta sâu sắc.
Ta sợ run một phen, quyết định chết cũng không thừa nhận, “Ta… chủ yếu là không yên lòng sư phụ.”
Tiểu Hà Bao hắng giọng bắt chước ta, “Vậy em cũng đi, em không yên lòng tiểu thư.”
Buổi tối bên bờ Tần Hoài thật sự khiến ta và Tiểu Hà Bao mở rộng tầm mắt. Có thể nói đây là chốn thể hiện rõ nhất sự phồn hoa hưng thịnh phú quý xa hoa lãng phí của kinh thành. Đèn lồng đỏ, men rượu say, mùi phấn son ngọt ngào trong không khí, ngọt dịu như rượu gạo, khiến lòng người chếnh choáng. Thuyền hoa rải rác trên sông, rất hoa mỹ rất độc đáo, ngọn đèn sáng tỏ, dòng sông long lanh, mặt nước như một tấm lụa tối màu, loáng thoáng những đốm sáng lấp lánh.
Tiếng đàn sáo ca múa lượn lờ truyền đến, sóng nước mơ màng, trăng sáng trên cao, cảnh đẹp như tranh, phù hoa rực rỡ, tịch mịch hồng trần giữa chốn phóng túng tiêu dao.
Tiểu Hà Bao nóng lòng hỏi: “Tiểu thư, nhiều thuyền hoa như vậy, chúng ta chọn cái nào?”
Ta nhìn hoa cả mắt, không có ý kiến gì. Giang Thần nói: “Chúng ta đi Túy Tư Lâu đi.”
Sư phụ lo sợ bất an hỏi: “Túy Tư Lâu là chỗ thế nào?”
Giang Thần trả lời: “Là chỗ có thể nghe hát nhiều ít tùy mình, có thể uống trà thơm, có thể uống rượu mạnh, có thể xem múa cũng có thể ngắm cảnh đêm, nói chung là một chỗ tốt.”
Không biết có phải ta cả nghĩ, dường như ta nghe ra lòng dạ hướng về chốn đó. . . Lòng ta chua xót, không kiềm chế được thốt ra, “Huynh nói thiếu rồi, là chỗ có thể ngắm người đẹp cũng có thể ôm trong vòng tay.”
Giang Thần nhướng mày, nhìn ta cười “e thẹn”. Ta không cảm thấy hắn “e thẹn”, mà là đang hướng lòng về đó, bèn tỏ thái độ cùng thưởng thức.
Bởi vì mục đích của bọn ta hôm nay là “gây chuyện thị phi”, tất nhiên là càng rêu rao càng tốt, vì thế, ta ủng hộ thái độ của Giang Thần, oai phòng lẫm liệt xua tan cảm xúc khó chịu trong lòng. . . .
Túy Tư Lâu quả nhiên phong thái phi thường. Trước lầu nước biếc, giữa trời trăng sáng, cảnh đêm sông Tần Hoài nằm trong tầm mắt. Địa thế đẹp hiếm có tạo nên vẻ phong tình độc đáo, thuyền hoa giữa trời như cô gái nhà thường dân, Túy Tư Lâu phóng thái đại gia, quả thật khiến người ta quên mất nó là chốn gió trăng lơi lả.
Trước cửa có mấy vị cô nương xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy, nhìn thấy Giang Thần và sư phụ hai mắt liền sáng như sao! Ta tuyệt đối không hoa mắt, đúng là hai mắt lấp lánh!
Haizzz. . . Ta đoán không sai, sắc đẹp của Giang Thần quả nhiên khiến người ta thèm thuồng.
Mùi phấn son thoảng đến, một người đẹp khoảng ba mươi, phong thái yểu điệu đi đến trước mặt chúng ta, cười khanh khách nói: “Nhị vị khách quý, mời vào trong.”
Nhị vị khách quý? Ta và Tiểu Hà Bao là người vô hình sao? Xem ra coi hai chúng ta là người hầu đi theo rồi .
Vừa nói, cánh tay của người đẹp tự nhiên khoác lấy cánh tay Giang Thần, Giang Thần vội tránh qua một bên cười nói: “Chúng ta chỉ cần một gian riêng nghe hát thôi.”
“Được được, nhị vị mời đi bên này.”
Người đẹp dẫn chúng ta vào một gian phòng ở tầng hai. Ta còn chưa thấy rõ tình trạng trong phòng, đã thấy bốn cô gái lần lượt đi vào, thướt tha đứng trong phòng. Ta liếc mắt nhìn qua, không thể không nói, các cô nương không chỉ có sắc đẹp động lòng người, xiêm y cũng rất khiến người khác phải lạnh người! Đã là đầu thu còn mặc xiêm y hở cả cánh tay, chẳng lẽ không sợ gió rét?
Sư phụ đỏ mặt, cúi đầu suy nghĩ, tỉ mỉ nhìn cốc trà, dường như đang đếm đường viền hoa trên miệng cốc.
Giang Thần vuốt mũi, cúi mắt, phẩy tay, “À, các cô tùy tiện hát hai khúc đi.”
“Vâng.”
Sau đó, một người gẩy đàn, một người khác ôm đàn tỳ bà hợp tấu. Hai người còn lại nửa quỳ trên thảm, ngón tay ngọc nhỏ và dài ngắt mấy quả nho tím trên bàn.
Ta đứng sau Giang Thần, tùy tiện liếc qua cô gái trước mặt hắn, tim liền đập thình thịch, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Bởi vì, cô gái vừa ngắt nho kia có bộ ngực đầy đặn như muốn bật ra khỏi áo. Ta vừa nhìn lướt qua đã thấy cả nửa vòng tròn.
Ta nhăn nhó đưa mắt nhìn Giang Thần. Uhm, hắn đang học tập sư phụ, đếm số đường viền hoa trên miệng cốc trà. Coi như tự giác, không nhìn lung tung. Đặc biệt là chỗ không nên nhìn thì không nhìn.
Ta thật vừa lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook