Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ
-
Chương 37: Nỗi niềm
Ta kinh ngạc nhìn hắn, nếu là hắn hẹn ta đến Khởi Nguyệt Lâu, tại sao người ta gặp lại là phụ thân hắn?
Ngọn đèn lóe lên, soi sáng một ngọn lửa trong mắt hắn, “Ta là người không giỏi ăn nói, có tâm sự cũng chỉ đắn đo trong lòng, không biết phải nói ra thế nào… Khi ta cảm nhận được mình có tình cảm với muội, muốn bày tỏ với muội, muội lại gọi ta là ca ca… Muội không biết rằng, muội gọi một lần là một lần ta chết lặng. Những lời muốn tỏ bày bị muội đẩy trở lại. Trước mặt Giang Thần muội tự nhiên thoải mái. Nhưng ở trước mặt ta, muội rất gò bó rụt rè. Ta nghĩ, chắc muội coi ta như ca ca thật… Vì vậy, ta không bày tỏ gì nữa.”
Ta nghe đến đó liền thấy chua xót trào dâng. Vào thời điểm đó, ta cảm thấy hắn như trên cao vời vợi, gọi một tiếng ca ca, đã là gần gũi đến cực hạn rồi.
“Ta vẫn luôn nghĩ muội thích Giang Thần, cho đến khi muội đột nhiên nói với sư phụ là muội muốn gả cho ta. Muội không biết hôm đấy ta mừng như điên… Ta rất ít khi uống rượu, hôm đấy không kiềm chế được mà cạn chén một mình. Nhưng niềm vui chỉ là trong nháy mắt, muội đi đến, nói cho ta biết, muội chỉ đùa với ta.”
Giọng hắn trĩu nặng nỗi buồn. Lòng ta như bị một tảng chì đè xuống, rơi không thấy đáy.
“Sau đó, muội nhiệt tình mai mối cho ta, lại cùng Giang Thần định hôn ước, lòng ta hụt hẫng khó chịu… , chỉ có thể tránh muội càng xa càng tốt, vì ta sợ mình làm chuyện mất lý trí.”
Ta hoảng hốt đắm chìm trong những lời tự thuật của hắn, một màn sương giăng lên chậm rãi, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu rụt rè chần chừ, bao nhiêu dò xét, dẫn đến bao nhiêu hiểu lầm. Vô duyên là không chung lối, dù có cố gắng thế nào cũng vuột mất nhau.
“Ta nản lòng thoái chí rời đi, rồi lại gặp muội ngày tết Đoan Ngọ, muội nói với ta đồ mình thích sao có thể đem tặng? Đến tận giây phút đấy, ta mới biết tình cảm của muội…”
Ta thầm than thở, ta cũng có khác gì, cho đến khi nhìn thấy chủy thủ Tương Tư, ta mới rõ lòng của hắn.
“Ban hôn không thành, ta hạ quyết tâm, dù hoàng đế không đồng ý, ta cũng sẽ không buông tha. Ta hẹn muội đến Khởi Nguyệt Lâu, là vì như thế.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nhưng phụ thân nhốt ta trong phòng để đi gặp muội, sau đó ta phá cửa sổ chạy đi, vừa đến đã được nghe những lời phụ thân nói.”
Hắn dừng một chút, “Ta tràn đầy hi vọng ra đi, lại được nghe câu chuyện năm xưa do phụ thân kể lại. Lúc đấy ta rất bàng hoàng, thậm chí có thể nói là rơi từ đỉnh cao của hy vọng xuống vực sâu thất vọng, tâm trạng lúc đấy, đến tận lúc này vẫn chưa từng phai mờ trong tâm trí ta.”
“Ta không tin, về nhà gặp phụ thân hỏi lại. Phụ thân chính miệng nói với ta, năm đó là Mộ Dung Tiếu trực tiếp nói với ông ấy, bà ấy nói bà ấy đang mang đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Nhị thúc. Vì thế phụ thân mới để bà ấy ra đi, không làm khó bà ấy nữa.”
Hốc mắt ta vừa đau vừa nóng bừng, lại cố nhịn không muốn để rơi lệ. Thì ra hắn cũng biết tất cả. Ta còn tưởng rằng, chỉ một mình ta đau khổ. Ta và hắn chỉ có kết cục đấy, chỉ có thể hữu duyên không phân, kiếp này chỉ có thể là huynh muội.
Giọng nói của hắn trầm thấp uyển chuyển, như làn gió thổi qua mặt hồ yên ả, gió biển làm vạt áo của ta và hắn tung bay như hai cánh chim biển, chỉ có điều không thể làm chim liền cánh.
“Khi đó, ta trơ mắt nhìn muội theo Giang Thần đi, không có cách nào giữ lại… Đêm đấy, ta say đến bất tỉnh.”
“Ta hốt hoảng suốt mấy ngày, lòng thầm nghĩ buông tay từ đây, không gặp muội nữa. Để thời gian phủ bụi tình cảm, để chôn vùi những tâm sự từng ôm ấp. Đến một lúc nào đó gặp lại, có lẽ sẽ có thể thản nhiên đối mặt với muội và Giang Thần, có thể cười gọi muội hai tiếng muội muội.”
Nước mắt ta lặng yên ứa ra, gió biển thổi qua để lại hai vệt nước kéo căng da thịt, khó chịu trăm bề.
Hắn thở dài một hơi, “Tuy nhiên, có một ngày ta bất ngờ nhận được một lá thư kỳ lạ. Trong thư chỉ viết một câu, nói muội không phải con gái của Nhị thúc, phụ thân của muội… là sư phụ.”
Ta cả kinh, không kiềm chế được quay đầu nhìn Vân Châu. Lá thư do ai gửi tới? Lá thư viết ta là con gái của sư phụ, liệu có phải sự thật? Nhưng qua lời của sư phụ, ta có thể cảm giác được mẫu thân không phải con người lẳng lơ ong bướm, cá nhân ta không muốn bà như thế, mà bà cũng chính miệng thừa nhận với Vân Tri Thị ta là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Vân Tri Phi, bà là một người phụ nữ, sao có thể đem chuyện danh tiết ra làm trò đùa? Vì lẽ đó, ta gần như khẳng định mình là con gái của Vân Tri Phi, nếu ta không phải con gái của kẻ thù, sao bà nỡ vừa sinh ra ta liền vứt bỏ trước mặt sư phụ?
“Ta lúc đấy… cầm lá thư kia đúng là vui buồn lẫn lộn. Bán tính bán nghi, lòng ta thầm ảo tưởng lá thư nói thật, ta không có cách nào điều tra ra người gửi thư là ai, vì vậy ta trở về Tiêu Dao Môn tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng, nhưng ta vừa về đến chân núi đã gặp sư phụ và các vị sư thúc, biết muội và Giang Thần đến Kim Ba Cung. Ta liền theo sư phụ đến nơi này, ta cũng mong có thể đến để gặp Mộ Dung Cung chủ, ta muốn tự mình hỏi bà ấy, rốt cuộc ta và muội có phải huynh muội không, không nhận được câu trả lời từ bà ấy, ta không thể chết lòng.”
Ta quay đầu đi, không dám nhìn hắn nữa. Biết hắn mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn nói với ta nhiều như thế, thái độ chân thành mà mềm mỏng. Hỏi sao hắn đến đây, hỏi sao hắn tiều tụy, thì ra hắn cũng đã biết tất cả.
Hắn vì một tin tức mà hy vọng xa vời, vì một lá thư không rõ tung tích bôn ba ngàn dặm, quyết không buông tha dù chỉ là một cơ hội mong manh. Ta vừa khổ sở vừa cảm động, nhưng lấn át cả sự khổ sở cảm động là tâm trạg bất đắc dĩ và buông xuôi. Cho dù ta không phải con gái của Vân Tri Phi. Với ân oán giữa mẫu thân và nhà họ Vân, ta và hắn hoàn toàn không có cơ hội, Vân Tri Thị quyết không đồng ý để ta và hắn đến với nhau, chưa nói đến chuyện có thể khiến mẫu thân đau lòng.
Từng đợt sóng xô bờ, như chập chùng tâm sự. Ta chậm rãi đứng lên, nhìn vầng trăng nơi chân trời xa xăm, lòng thầm tỉnh táo, kết cục dành cho ta và hắn, chỉ có “Vầng trăng mọc ở biển khơi, Cùng chung một lúc góc trời soi chung”. (Vọng Nguyệt Hoài Viễn – Thịnh Đường – người dịch: Nguyễn Hữu Bông)
Vân Châu nhìn ta chăm chăm, “Tiểu Mạt, tại sao muội không nói gì?”
Biết nói gì? Có nói gì cũng là vô vọng, không thay đổi được gì. Lòng hắn một mực hy vọng, tâm sự chân thành, càng khiến ta không nói được lời nào, chỉ biết chôn giấu nỗi lòng.
“Vân sư huynh, muội… ngày cưới của muội và Giang Thần đã quyết định là tết Trung thu, nếu huynh có rảnh, mời đến Quy Vân sơn trang.”
Chỉ một câu nói mà khiến ta dồn hết sức lực, như thể hồn lìa khỏi xác, đứng trên cao nhìn mình giơ tay chém xuống, một đao cắt đứt mọi kỷ niệm trước kia!
Nhưng ta nghe thấy rõ ràng sâu trong lòng mình có tiếng nước chảy tí tách, là tiếng gì?
Yên tĩnh như sau khi chết đi, hắn như không còn hô hấp, ta nghiến răng đi qua hắn. Ta không dám quay đầu lại. Để hắn chết lòng đi, rũ bỏ nhi nữ tình trường, mang theo kỳ vọng của bậc cha chú, làm rạng danh gia tộc, để hoài bão tung cánh bay xa.
Đi đến một góc ngoặt, rốt cuộc ta không kiềm chế được nữa đưa mắt nhìn, sau lưng hắn là biển lớn, là trời đêm thăm thẳm và một vầng trăng, dù có sáng soi cũng không thể át được bóng đêm lạnh lẽo.
Ta nhìn bóng dáng chơi vơi, khổ tâm cào xé ruột gan, Vân Châu, ngoài việc làm huynh hết hy vọng, muội còn biết làm gì?
Đêm hôm đấy ta ngủ không yên, trong tâm trạng hốt hoảng như nghe thấy tiếng thở dài đâu đây.
Sáng hôm sau, ta phát hiện có một lá thư bên cạnh gối đầu.
Ta nhẹ nhàng mở ra, thư chỉ viết: Sông Sâm uốn lượn cạnh non Sâm, Vì ai rẽ lối Tiêu Tương chảy. (Đạp Sa Hành – Tương truyền Tô Đông Pha rất thích hai này, đem chép lên cây quạt của mình.)
Ta rất thích bài từ Đạp Sa Hành, nhưng lại không hiểu lắm hai câu cuối, từng đi tìm Vân Châu để hỏi. Lúc đấy hắn mỉm cười, trả lời rằng thơ cổ nhân có nhiều cách lý giả, còn tùy vào tâm trạng nỗi lòng, ta cảm thấy lời giải thích rất có lý, chỉ biết săm soi câu chữ thì ý cảnh trong thơ sẽ thành vô vị.
Lúc đấy ta nhìn dung mạo thần tiên của Vân Châu, âm thầm xấu hổ cho sự ngu dốt của bản thân, đến khi nào mới thông minh sâu sắc được như hắn?
Giờ phút này ta đã hiểu ra, hai câu này ta sẽ không bao giờ hỏi người khác nữa.
Ta ra khỏi phòng, chậm chạp đến bên bờ biển, bình minh được biển lớn tôn lên, vô cùng rực rỡ, hào quang vạn trượng. Sóng xô bờ, thủy triều lên, thế nào là thiên trường địa cửu, thế nào là chỉ một cái chớp mắt?
Ta thở dài, gấp lá thư thành một con thuyền nhỏ, khẽ đặt lên mặt nước.
Tâm sự của tuổi trẻ, đẹp đẽ như một giấc mộng, thuần khiết như sương, không chống được gió mưa cuộc đời, biến cố đẩy đưa, chính là càng lúc càng xa.
Ngọn đèn lóe lên, soi sáng một ngọn lửa trong mắt hắn, “Ta là người không giỏi ăn nói, có tâm sự cũng chỉ đắn đo trong lòng, không biết phải nói ra thế nào… Khi ta cảm nhận được mình có tình cảm với muội, muốn bày tỏ với muội, muội lại gọi ta là ca ca… Muội không biết rằng, muội gọi một lần là một lần ta chết lặng. Những lời muốn tỏ bày bị muội đẩy trở lại. Trước mặt Giang Thần muội tự nhiên thoải mái. Nhưng ở trước mặt ta, muội rất gò bó rụt rè. Ta nghĩ, chắc muội coi ta như ca ca thật… Vì vậy, ta không bày tỏ gì nữa.”
Ta nghe đến đó liền thấy chua xót trào dâng. Vào thời điểm đó, ta cảm thấy hắn như trên cao vời vợi, gọi một tiếng ca ca, đã là gần gũi đến cực hạn rồi.
“Ta vẫn luôn nghĩ muội thích Giang Thần, cho đến khi muội đột nhiên nói với sư phụ là muội muốn gả cho ta. Muội không biết hôm đấy ta mừng như điên… Ta rất ít khi uống rượu, hôm đấy không kiềm chế được mà cạn chén một mình. Nhưng niềm vui chỉ là trong nháy mắt, muội đi đến, nói cho ta biết, muội chỉ đùa với ta.”
Giọng hắn trĩu nặng nỗi buồn. Lòng ta như bị một tảng chì đè xuống, rơi không thấy đáy.
“Sau đó, muội nhiệt tình mai mối cho ta, lại cùng Giang Thần định hôn ước, lòng ta hụt hẫng khó chịu… , chỉ có thể tránh muội càng xa càng tốt, vì ta sợ mình làm chuyện mất lý trí.”
Ta hoảng hốt đắm chìm trong những lời tự thuật của hắn, một màn sương giăng lên chậm rãi, bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu rụt rè chần chừ, bao nhiêu dò xét, dẫn đến bao nhiêu hiểu lầm. Vô duyên là không chung lối, dù có cố gắng thế nào cũng vuột mất nhau.
“Ta nản lòng thoái chí rời đi, rồi lại gặp muội ngày tết Đoan Ngọ, muội nói với ta đồ mình thích sao có thể đem tặng? Đến tận giây phút đấy, ta mới biết tình cảm của muội…”
Ta thầm than thở, ta cũng có khác gì, cho đến khi nhìn thấy chủy thủ Tương Tư, ta mới rõ lòng của hắn.
“Ban hôn không thành, ta hạ quyết tâm, dù hoàng đế không đồng ý, ta cũng sẽ không buông tha. Ta hẹn muội đến Khởi Nguyệt Lâu, là vì như thế.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Nhưng phụ thân nhốt ta trong phòng để đi gặp muội, sau đó ta phá cửa sổ chạy đi, vừa đến đã được nghe những lời phụ thân nói.”
Hắn dừng một chút, “Ta tràn đầy hi vọng ra đi, lại được nghe câu chuyện năm xưa do phụ thân kể lại. Lúc đấy ta rất bàng hoàng, thậm chí có thể nói là rơi từ đỉnh cao của hy vọng xuống vực sâu thất vọng, tâm trạng lúc đấy, đến tận lúc này vẫn chưa từng phai mờ trong tâm trí ta.”
“Ta không tin, về nhà gặp phụ thân hỏi lại. Phụ thân chính miệng nói với ta, năm đó là Mộ Dung Tiếu trực tiếp nói với ông ấy, bà ấy nói bà ấy đang mang đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Nhị thúc. Vì thế phụ thân mới để bà ấy ra đi, không làm khó bà ấy nữa.”
Hốc mắt ta vừa đau vừa nóng bừng, lại cố nhịn không muốn để rơi lệ. Thì ra hắn cũng biết tất cả. Ta còn tưởng rằng, chỉ một mình ta đau khổ. Ta và hắn chỉ có kết cục đấy, chỉ có thể hữu duyên không phân, kiếp này chỉ có thể là huynh muội.
Giọng nói của hắn trầm thấp uyển chuyển, như làn gió thổi qua mặt hồ yên ả, gió biển làm vạt áo của ta và hắn tung bay như hai cánh chim biển, chỉ có điều không thể làm chim liền cánh.
“Khi đó, ta trơ mắt nhìn muội theo Giang Thần đi, không có cách nào giữ lại… Đêm đấy, ta say đến bất tỉnh.”
“Ta hốt hoảng suốt mấy ngày, lòng thầm nghĩ buông tay từ đây, không gặp muội nữa. Để thời gian phủ bụi tình cảm, để chôn vùi những tâm sự từng ôm ấp. Đến một lúc nào đó gặp lại, có lẽ sẽ có thể thản nhiên đối mặt với muội và Giang Thần, có thể cười gọi muội hai tiếng muội muội.”
Nước mắt ta lặng yên ứa ra, gió biển thổi qua để lại hai vệt nước kéo căng da thịt, khó chịu trăm bề.
Hắn thở dài một hơi, “Tuy nhiên, có một ngày ta bất ngờ nhận được một lá thư kỳ lạ. Trong thư chỉ viết một câu, nói muội không phải con gái của Nhị thúc, phụ thân của muội… là sư phụ.”
Ta cả kinh, không kiềm chế được quay đầu nhìn Vân Châu. Lá thư do ai gửi tới? Lá thư viết ta là con gái của sư phụ, liệu có phải sự thật? Nhưng qua lời của sư phụ, ta có thể cảm giác được mẫu thân không phải con người lẳng lơ ong bướm, cá nhân ta không muốn bà như thế, mà bà cũng chính miệng thừa nhận với Vân Tri Thị ta là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Vân Tri Phi, bà là một người phụ nữ, sao có thể đem chuyện danh tiết ra làm trò đùa? Vì lẽ đó, ta gần như khẳng định mình là con gái của Vân Tri Phi, nếu ta không phải con gái của kẻ thù, sao bà nỡ vừa sinh ra ta liền vứt bỏ trước mặt sư phụ?
“Ta lúc đấy… cầm lá thư kia đúng là vui buồn lẫn lộn. Bán tính bán nghi, lòng ta thầm ảo tưởng lá thư nói thật, ta không có cách nào điều tra ra người gửi thư là ai, vì vậy ta trở về Tiêu Dao Môn tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng, nhưng ta vừa về đến chân núi đã gặp sư phụ và các vị sư thúc, biết muội và Giang Thần đến Kim Ba Cung. Ta liền theo sư phụ đến nơi này, ta cũng mong có thể đến để gặp Mộ Dung Cung chủ, ta muốn tự mình hỏi bà ấy, rốt cuộc ta và muội có phải huynh muội không, không nhận được câu trả lời từ bà ấy, ta không thể chết lòng.”
Ta quay đầu đi, không dám nhìn hắn nữa. Biết hắn mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn nói với ta nhiều như thế, thái độ chân thành mà mềm mỏng. Hỏi sao hắn đến đây, hỏi sao hắn tiều tụy, thì ra hắn cũng đã biết tất cả.
Hắn vì một tin tức mà hy vọng xa vời, vì một lá thư không rõ tung tích bôn ba ngàn dặm, quyết không buông tha dù chỉ là một cơ hội mong manh. Ta vừa khổ sở vừa cảm động, nhưng lấn át cả sự khổ sở cảm động là tâm trạg bất đắc dĩ và buông xuôi. Cho dù ta không phải con gái của Vân Tri Phi. Với ân oán giữa mẫu thân và nhà họ Vân, ta và hắn hoàn toàn không có cơ hội, Vân Tri Thị quyết không đồng ý để ta và hắn đến với nhau, chưa nói đến chuyện có thể khiến mẫu thân đau lòng.
Từng đợt sóng xô bờ, như chập chùng tâm sự. Ta chậm rãi đứng lên, nhìn vầng trăng nơi chân trời xa xăm, lòng thầm tỉnh táo, kết cục dành cho ta và hắn, chỉ có “Vầng trăng mọc ở biển khơi, Cùng chung một lúc góc trời soi chung”. (Vọng Nguyệt Hoài Viễn – Thịnh Đường – người dịch: Nguyễn Hữu Bông)
Vân Châu nhìn ta chăm chăm, “Tiểu Mạt, tại sao muội không nói gì?”
Biết nói gì? Có nói gì cũng là vô vọng, không thay đổi được gì. Lòng hắn một mực hy vọng, tâm sự chân thành, càng khiến ta không nói được lời nào, chỉ biết chôn giấu nỗi lòng.
“Vân sư huynh, muội… ngày cưới của muội và Giang Thần đã quyết định là tết Trung thu, nếu huynh có rảnh, mời đến Quy Vân sơn trang.”
Chỉ một câu nói mà khiến ta dồn hết sức lực, như thể hồn lìa khỏi xác, đứng trên cao nhìn mình giơ tay chém xuống, một đao cắt đứt mọi kỷ niệm trước kia!
Nhưng ta nghe thấy rõ ràng sâu trong lòng mình có tiếng nước chảy tí tách, là tiếng gì?
Yên tĩnh như sau khi chết đi, hắn như không còn hô hấp, ta nghiến răng đi qua hắn. Ta không dám quay đầu lại. Để hắn chết lòng đi, rũ bỏ nhi nữ tình trường, mang theo kỳ vọng của bậc cha chú, làm rạng danh gia tộc, để hoài bão tung cánh bay xa.
Đi đến một góc ngoặt, rốt cuộc ta không kiềm chế được nữa đưa mắt nhìn, sau lưng hắn là biển lớn, là trời đêm thăm thẳm và một vầng trăng, dù có sáng soi cũng không thể át được bóng đêm lạnh lẽo.
Ta nhìn bóng dáng chơi vơi, khổ tâm cào xé ruột gan, Vân Châu, ngoài việc làm huynh hết hy vọng, muội còn biết làm gì?
Đêm hôm đấy ta ngủ không yên, trong tâm trạng hốt hoảng như nghe thấy tiếng thở dài đâu đây.
Sáng hôm sau, ta phát hiện có một lá thư bên cạnh gối đầu.
Ta nhẹ nhàng mở ra, thư chỉ viết: Sông Sâm uốn lượn cạnh non Sâm, Vì ai rẽ lối Tiêu Tương chảy. (Đạp Sa Hành – Tương truyền Tô Đông Pha rất thích hai này, đem chép lên cây quạt của mình.)
Ta rất thích bài từ Đạp Sa Hành, nhưng lại không hiểu lắm hai câu cuối, từng đi tìm Vân Châu để hỏi. Lúc đấy hắn mỉm cười, trả lời rằng thơ cổ nhân có nhiều cách lý giả, còn tùy vào tâm trạng nỗi lòng, ta cảm thấy lời giải thích rất có lý, chỉ biết săm soi câu chữ thì ý cảnh trong thơ sẽ thành vô vị.
Lúc đấy ta nhìn dung mạo thần tiên của Vân Châu, âm thầm xấu hổ cho sự ngu dốt của bản thân, đến khi nào mới thông minh sâu sắc được như hắn?
Giờ phút này ta đã hiểu ra, hai câu này ta sẽ không bao giờ hỏi người khác nữa.
Ta ra khỏi phòng, chậm chạp đến bên bờ biển, bình minh được biển lớn tôn lên, vô cùng rực rỡ, hào quang vạn trượng. Sóng xô bờ, thủy triều lên, thế nào là thiên trường địa cửu, thế nào là chỉ một cái chớp mắt?
Ta thở dài, gấp lá thư thành một con thuyền nhỏ, khẽ đặt lên mặt nước.
Tâm sự của tuổi trẻ, đẹp đẽ như một giấc mộng, thuần khiết như sương, không chống được gió mưa cuộc đời, biến cố đẩy đưa, chính là càng lúc càng xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook