Ba Chúng Ta
-
Chương 35: Để tớ tặng cậu một đóa hoa
Oh Sehun nằm mơ thấy ác mộng.
Sau khi tỉnh giấc, nhìn khắp xung quanh thì phát hiện mình nằm lẻ loi trên chiếc giường nhỏ, căn phòng tối đen như mực chẳng thấy rõ gì hết, thằng bé liền cảm thấy càng thêm sợ hãi, quẫy đạp hai chân, sợ đến “Oa” một tiếng thì khóc lên.
Byun Baekhyun ngủ không say lắm, nghe thấy tiếng khóc nức nở từ góc phòng truyền tới liền lập tức tỉnh lại, vỗ cỗ cánh tay của Park Chanyeol đang vòng qua người mình: “Chan Chan, cậu nghe xem, có phải Sehun đang khóc hay không?”
“Ưm..” Park Chanyeol còn trong mộng đẹp vô ý thức mà lên tiếng, sờ sờ cánh tay của mình, con mắt không hề mở ra, lại còn ôm chặt Byun Baekhyun hơn.
“Ai~ tớ nói thật! Chan Chan, cậu mau tỉnh lại! Là Sehun đang khóc đó!”
“… A…” Cảm giác được người trong lòng dốc sức cựa quậy khỏi vòng tay của mình, qua vài giây thì cả phòng đều sáng lên, Park Chanyeol rốt cuộc cau mày, sau khi thích ứng với ánh sáng thì mở mắt ra hoàn toàn, lúc hai mắt đã nhìn rõ thì đã thấy Byun Baekhyun ôm Oh Sehun ngồi ở bên giường. Chẳng biết sao thằng bé lại khóc đến nấc lên, hai tay cầm lấy áo ngủ của Byun Baekhyun thật chặt, bộ dạng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu…
“Không khóc, không khóc a~ Sehun là đàn ông con trai mà, không khóc a~~”
“Làm sao vậy? Đây là…” Gặp Oh Sehun khóc đến thở không ra hơi, Park Chanyeol coi như là tỉnh hơn phân nửa, ngáp một cái liền ngồi ở bên cạnh Baekhyun, đưa tay lau nước mắt trên mặt thằng bé lại bị Sehun thoáng cái thì nắm thật chặt.
“Baba, baba, con sợ…”
Park Chanyeol mỉm cười áp sát vào gương mặt của Oh Sehun: “Ai ôi!!!~~ Tiểu Bạch Cửu của ba như vậy là sao đây~~”
“Hing hing… Con nằm mơ… Giấc mơ xấu lắm… Mơ thấy baba và daddy cãi nhau, cãi đến rất dữ dội… Sau đó daddy bỏ đi, baba cũng đi luôn… Con gọi hai người nhưng hai người cũng không để ý đến con… Hai người cũng không muốn Bạch Cửu nữa…”
“Á à~ Tiểu Bạch Cửu không khóc~~~ chỉ là nằm mơ thôi mà, con không nghe nói giấc mơ đều trái với hiện thực sao? Baba sẽ không cãi nhau với daddy đâu, càng không có không cần con nữa~~ đúng không Baekhyun~?”
“Đúng vậy đấy~~ Sehun đừng sợ, daddy và baba sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không tách ra, sẽ mãi mãi mãi mãi ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch Cửu!”
Byun Baekhyun và Park Chanyeol nhìn nhau mỉm cười, bộ dạng đều là cực kỳ nghiêm túc.
Oh Sehun lau nước mắt một cái: “Nhưng mà con vẫn hơi sợ…” Nói xong, dường như chính nó cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, ôm cổ của Byun Baekhyun rồi dính lấy daddy của nó, nói sao cũng không chịu tách ra.
“Con trai ngốc, có baba ở đây, sợ cái gì! Trời sập xuống còn có thân hình cao to của ba chống đỡ, con xem, baba của con cao lớn thế này!~~ Ưm~~ Có phải không còn sợ nữa không?” Park Chanyeol vung vẫy một cách khoa trương để chọc cho Oh Sehun cười, thằng bé vùi vào trong lòng Byun Baekhyun không nói tiếng nào, vào lúc Park Chanyeol rốt cuộc không còn cách nào dùng được đành bắt chước theo cậu bé bút chì Shin-chan thì nó mới chịu nín khóc mà mỉm cười.
“Hô~ tiểu tổ tông này~~~”
Byun Baekhyun tươi cười giơ ngón tay cái lên hướng về phía tên ngốc to xác kia: “Khen ngợi năm phần.”
Oh Sehun lại dụi dụi vào trong lòng Byun Baekhyun, dùng giọng nói bập bẹ mà nói: “Daddy, tối nay con muốn ngủ với daddy~ ”
“Được~ Chan Chan, cậu đem chăn của Sehun qua đây đi~”
“Không được!” Park Chanyeol lại ngây thơ mà nhếch miệng lên: “Con trai ngủ với cậu vậy tớ làm sao bây giờ?!”
“-V- Nói như kiểu con trai ngủ với tớ thì tớ sẽ bắt cậu đi ngủ giường nhỏ của con trai vậy. Cũng đâu phải chưa từng chen chúc nhau trên chiếc giường lớn, cậu mau đi lấy chăn đi, chậm chạp quá.”
“〒▽〒 Cậu nói nghe dễ quá… Có con trai ở chính giữa… Tớ còn có thể thế này thế này thế này thế này sao…”
Oh Sehun đã dừng khóc liền hít mũi một cái, tò mò hỏi một câu: “Baba đang nói cái gì, thế nào thế nào?”
“Đừng để ý tới ba, Sehun nghe lời, mau ngủ đi ~~ ”
Nằm ở chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, Oh Sehun một tay nắm chặt baba, một tay lại nắm chặt daddy, đôi môi dẩu lên giống như vẫn có chút chưa tỉnh hồn.
“Sehun không sợ ~ daddy và baba đều ở cùng con~”
“Cái kia… Cái kia… Daddy đồng ý với con một lần đi… Sẽ không rời xa baba, cũng sẽ không rời xa Bạch Cửu…”
“Được~ Đồng ý với con, không rời xa nhau!”
Thằng bé lại quay đầu nhìn Park Chanyeol: “Baba thì sao? Baba cũng phải đồng ý với con…”
“Đồng ý với con, đồng ý với con~~~ rời ra là chó con~”
Dường như là đã an tâm vài phần, Oh Sehun cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nhưng mà không có qua vài giây lại mở ra: “Không được… Muốn ngoéo tay đóng dấu, bằng không thì không tính là gì hết!!”
Hai vị baba nghe lời mà lại cùng thằng bé trịnh trọng ngéo tay, đóng dấu.
Chẳng ngờ, không lâu sau, Oh Sehun lại càng mở to hai mắt.
“Lại thế nào nữa~~ có chuyện gì vậy Bạch Cửu~?” Park Chanyeol khẽ xoắn xoắn tóc của Oh Sehun, giọng nói mang theo một tia vui vẻ.
Thằng bé hé miệng cười một tiếng rồi lại lăn qua, sau đó chui vào trong lòng của Byun Baekhyun: “Daddy ôm ngủ~~”
“Này, Bạch Cửu, con không thể được một tấc lại muốn tiến một thước à. Daddy ôm con thì sẽ không có tay ôm baba…”
Ngó lơ Park Chanyeol đột nhiên kêu gào ồn ào, Byun Baekhyun thưởng cho công quân nhà mình quân một cái liếc mắt, vỗ vỗ mu bàn tay của Oh Sehun, bắt đầu dỗ thằng bé ngủ.
“Tim ba thật đau xót… Con trai giành vợ với ba, hơn nữa là ba giành không lại…”
Chàng trai ở bên cạnh cười đến con mắt cong cong: “Có bản lĩnh thì cậu cũng thấy ác mộng đi~”
Như một đứa bé không chịu nghe lời mà phồng má lên, Park Chanyeol đùng một cái liền từ trên giường ngồi dậy, xỏ dép vào đi vòng qua bên kia của Byun Baekhyun, kiên quyết chen lấn tìm một chỗ trống để nằm xuống bên cạnh Baekhyun —— Xí, như vậy là hoàn mỹ nhất ~
“Baek Baek, cậu dỗ con trai ngủ, tớ dỗ cậu ngủ, có được không?”
Cái người như con chó bự vững vàng ôm cậu vào trong lòng của cậu ấy, lời nói ra đều giống như mang theo hơi nóng làm Byun Baekhyun bỗng dưng cảm thấy lông tai bị phỏng. Xoay tay lại đấm nhẹ Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun nhỏ giọng oán trách: “Cậu lo mà ngủ đi~”
Chỉ chốc lát, Oh Sehun lại chìm vào mộng đẹp, trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt rõ ràng, nhưng bộ dạng lúc ngủ lại cực kỳ thỏa mãn —— nằm ở trong lòng Byun Baekhyun giống như muốn cuộn mình thành một khối tròn —— thân là bác sĩ nên bác sĩ Baekie hiểu rõ, đây là biểu hiện của khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Kéo góc chăn lại ngay ngắn rồi khẽ hôn một cái lên trán của thằng bé, lúc này Byun Baekhyun mới xoay người nhìn thẳng con chó bự vừa mới tản ra oán khí một chút.
“Chan Chan, Chan Chan, cậu đã ngủ chưa?” Nghiêng đầu đến cọ cọ vào ngực của Park Chanyeol, động tác nũng nịu nho nhỏ này của Byun Byun luôn cực kỳ giống Oh Sehun, nhưng lại nhiều hơn thằng bé mấy phần khiêu khích và hấp dẫn.
“… Ừm… sắp rồi…” Nghe Byun Baekhyun dỗ Oh Sehun đến mức mình cũng sắp ngủ luôn, Park Chanyeol nhắm mắt lại vuốt vuốt tóc Baekhyun: “Tiểu Bạch Cửu ngủ rồi?”
“Ừm~ Chanyeol… Cậu có thể đừng ngủ trước không? Tớ muốn…”
“Baek Baek, giờ tớ buồn ngủ lắm… Ngày mai chúng ta làm chuyện kia được không? Hơn nữa, con trai ở bên cạnh… Ai ôi!!!, cậu lại véo tớ!”
Bị Byun Baekhyun véo một cái, Park Chanyeol giật thót, cũng tỉnh ngủ luôn —— Nhìn vẻ mặt và tư thế như nữ vương của Byun Baekhyun, Park Chanyeol có chút bó tay.
“Ai nói muốn làm tình với cậu hả! Tớ chưa nói hết câu thì cậu đã cắt ngang! Bầu không khí đều bị cậu phá hủy!”
“… Vậy cậu muốn làm gì… Đã trễ thế này, làm một chuyện cần xin chỉ thị lại cần bầu không khí, còn có thể là chuyện gì khác sao…”
“Ai ôi!!!!”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ…
“Tớ không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi tìm anh Xiao Lu tâm sự!”
“Ai ai… Đừng đi, đừng đi… Tớ không ngắt lời là được mà. Cậu nói, cậu nói đi!! …”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ mà tớ còn phải dỗ ngọt cậu…
“Ai ôi!!!.”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ mà tớ còn phải dỗ ngọt cậu nhưng cậu vẫn đánh tớ…
Mỗi lần muốn cùng Park Chanyeol nói chút chuyện riêng tư đều phải trầy trật một phen mới có thể đi vào đề tài chính, sau bao nhiêu lần thì Byun Baekhyun cũng coi như là thói quen. Ai… rõ ràng đã qua lại được một khoảng thời gian, vậy mà mỗi khi đến những lúc như thế này thì nhất định là mang một bộ dạng kiểu ‘Tớ chỉ là vai phụ, người qua đường A… không biết cậu muốn nói gì’, sau đó tớ phát điên phát cáu thì cậu liền hiểu ngay —— Nói tới nói lui vẫn là đang trêu chọc tớ!
BỊCH~ Một nắm đấm lại nện vào ngực của cái đồ đần kia, Park Chanyeol nhìn Byun Baekhyun hướng về phía mình lại nhe răng lại toét miệng, vẻ mặt cậu tràn ngập cưng chiều, cảm thấy quả thật không có ai đáng yêu hơn cậu ấy:
“Được rồi… Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì… Mặc dù ngày mai là thứ bảy không cần đi làm, nhưng cũng không thể thức trắng cả đêm~”
“… Bị cậu phá đến không còn tâm trạng để nói nữa…. Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.”
“Tớ cao hơn cậu. Đẹp trai hơn cậu. Công hơn cậu.”
“… ĐM cậu Park Chanyeol, cậu cút qua giường nhỏ của Sehun ngủ đi!”
“Ai ôi!!! Ha ha… Đừng đạp tớ… Tớ không làm khó cậu nữa, tớ ngoan ngoãn nghe cậu nói có được không?”
“Tớ không muốn nói nữa! Cũng không muốn để ý đến cậu! Cậu là thằng khốn!”
Gặp Byun Baekhyun thật sự xoay người sang chỗ khác ôm Oh Sehun nói sao cũng không thèm để ý tới mình, Park Chanyeol thấy bộ dàng cô vợ nhỏ của cậu ấy liền không nhìn được mà bật cười. Byun Baekhyun lại càng giận điên lên. Cậu không chịu nhận sai thì thôi, còn không chịu qua đây dỗ dành tớ sao? Được rồi đó, cho dù cậu không dỗ tớ thì cũng không cần ngồi đằng kia phát rồ mà vỗ đùi cười đến y như cây xương rồng!
Cười đến y như cây xương rồng… là cười như thế nào nhỉ…
“Ha ha ha ha Baek Baek, cậu chọc cười hay quá~~~ ”
Giằng co cả buổi, “lời ngu xuẩn” mà Byun Baekhyun muốn nói với Park Chanyeol đến cuối cùng vẫn không có nói ra.
Cho nên… rốt cuộc là muốn nói cái gì đây?
“Nói cho tớ biết đi Baek Baek, rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì với tớ?”
“=口= Vừa rồi tớ nghĩ, hai chúng ta cam đoan với Sehun là vĩnh viễn cũng không xa rời, nhưng mà chúng ta có thể ở bên nhau mãi sao?”
“A, cái này...”
“Cậu không cần trả lời tớ, giờ tớ đã biết rõ đáp án rồi.”
“Hả?! Là cái gì?”
Cảm xúc dạt dào nhưng hiện tại Byun Baekhyun phải cố kiềm nén lửa giận đang trổi dậy trong lòng, cuối cùng vẫn nhất chân lên đạp một phát làm Park Chanyeol lăn xuống giường.
“Tự nhiên tớ lại muốn thảo luận vấn đề nghiêm túc đứng đắn như vậy với cậu, tớ đúng là bị hư não! Một người hư não như tớ đương nhiên chỉ có thể cùng chơi đùa cả đời với một người hư não như cậu!”
Xoa xoa cặp mông bị ngã đau, Park Chanyeol nhìn Byun Baekhyun, quả thật dở khóc dở cười:
“Chẳng phải như vậy rất tốt sao, cậu làm gì mà hận thù tớ dữ vậy... “
“Đều tại cậu! Park Chanyeol, đều tại cậu! Rõ ràng là tớ không muốn thành kẻ ngốc!”
Ha ha... Đêm hôm khuya khoắt, nghiên cứu chuyện này thật sự vô cùng ý nghĩa à nha...
Thế mới nói, muốn sống thoải mái, chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Xuân khốn thu thiếu, khí trời tháng ba mặc dù không phải rất tốt nhưng vẫn không cản được chuyện Park Chanyeol cứ nằm ý ở đó —— Mặc dù chuyện cậu ấy nằm ỳ căn bản là không có chút quan hệ gì với các mùa trong năm.
Từ sau khi Lu Han qua lại với cô bé đáng yêu chân ngắn tên Oh Chaesim thì lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của Oh Chaesim còn đi cắt tóc và nhuộm thành màu đỏ rượu. Byun Baekhyun sau khi nhìn thấy liền rất hâm mộ, la hét ầm ĩ nói mình cũng muốn nhuộm màu tím, nhưng lại bị Park công quân lên tiếng bác bỏ ngay.
Lý do đương nhiên là đơn giản dễ hiểu: “Nhuộm màu tím cái gì! Cậu nhuộm rồi sao tớ dám dẫn cậu ra đường!”
“=口= Xin hỏi quan hệ giữa hai chuyện này là...?”
“Muốn tớ từng giây từng phút đều phải canh chừng bọn háo sắc mon men tới gần thì cậu mới chịu sao? Tuyệt đối không được!”
... Thật không biết là nên khóc hay nên cười ~~
Ở trước mắt, anh Lu Han được tình yêu tưới mát nên sống lại lần nữa đang một tay cầm bánh mì, một tay hí hoáy điện thoại cho Oh Sehun xem.
“Sehun Sehun, con xem chị này có đẹp hay không?”
Oh Sehun múc một muỗng súp bỏ vào trong miệng, trả lời rất thành thật: “Không có đẹp bằng chú Lu.”
“=V= So với con gái kìa, con thấy chị có đẹp hay không?”
“Ưm...” Thằng bé cắn muỗng nghiêm túc suy tư, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Lu biến thành con gái cũng đẹp hơn chị ấy.”
Byun Baekhyun đặt bánh trứng gà vừa chín tới lên trên bàn rồi thuận đường nhìn sang, sau đó lập tức nở nụ cười: “Người này không phải là Oh Chaesim sao anh Lu Han? Cô gái này thoạt nhìn như mới có mười tám tuổi ấy, anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên à~~”
Lu Han tức giận nhét di động vào trong túi quần: “Cái gì mà mười tám chứ~ Em ấy hai mươi ba rồi! Bằng tuổi cậu và Chanyeol!”
“Phư~ Anh Lu Han, một mình anh mặt trẻ là đủ rồi, còn tìm một bạn gái mặt trẻ như vậy~ Nhìn thì cũng không tệ~ Mặc dù so với anh Lu Han... Ha ha, quả thật là hơi kém một chút~”
“=V= đã nói là đừng có so với anh...”
“Đúng thế, so bề ngoài với anh Lu Han, đây không phải là tự tìm ngọn nến sao~”
Oh Sehun lại lập tức trở nên hào hứng: “Chú Lu xinh đẹp nhất!”. Quay đầu trông thấy Byun Baekhyun liền vội vã nói tiếp: “Daddy cũng xinh đẹp~~”
“Chỉ giỏi nịnh hót~ Chẳng học được gì từ ba con, nhưng những lời ngon ngọt này thì lại vừa học liền biết, có đúng không~”
“Hì hì, Bạch Cửu nói thật mà...”
“A đúng rồi Baekhyun, thiếu chút nữa đã quên nói chuyện chính đáng. Anh đã bảo Oh Chaesim lát nữa đến nhà chơi, máy vi tính của em ấy bị hư nên muốn dùng máy vi tính của anh để cập nhật hình ảnh và video mới~ Vừa lúc cả nhà cậu vừa lúc cũng ở đây~ hãy làm quen với nhau đi, trưa nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm!” Ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, Lu Han vừa lau miệng vừa nói.
“Ừ, cùng được~~ Tiểu Bạch Cửu, con ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì kêu ba của con thức dậy~ Đã mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường.”
Nhưng thằng bé lại lập tức gục đầu xuống dưới: “Hing, con không muốn... Baba thật là khó kêu~”
“Không có chuyện gì đâu, daddy cho phép con. Cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba… gì cùng được hết. Nếu baba bắt đầu nổi giận với con thì con cứ khóc lên, khóc rồi thì cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba…”
Lu Han thiếu chút nữa phun sạch hớp nước ra ngoài, mất cả buổi mới thuận lợi nói ra một câu: “Xin cậu đừng có vào lúc Sehun còn nhỏ như vậy mà đã truyền bộ lí luận ngạo kiều thụ kia cho nó có được không... Hơn nữa, hận thù bao nhiêu...”
“Thì chẳng phải...”
“A ——!! U oa!!!”
Bên hướng phòng ngủ đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm dọa Byun Baekhyun và Lu Han kêu to một tiếng, vội vã đứng dậy đi xem chuyện gì, vừa đến cửa phòng ngủ, Oh Sehun đã như cơn lốc nhỏ mà nhào vào trong lòng Byun Baekhyun: “U oa~~~ Daddy ~~~ Baba cắn con!!”
Park Chanyeol ở bên kia cũng vội vã lao đến: “Không đúng không đúng, đó là hiểu lầm... Không không không, Baek Baek, thật không phải là như vậy đâu... Thật sự thật sự...”
Tình huống là như thế nào đây, mặt Chanyeol rõ ràng là đỏ lên? —— O M G · Sau khi Lu Han đoán được liền lăn ra cười xấu xa.
Byun Baekhyun bị tiếng khóc ồn ào của thằng bé làm hết hồn, ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận một lần, phát hiện nơi thằng bé bị cắn lại là bờ môi, giờ chỗ ấy đang hồng hồng như là vừa bị hôn qua.
Làm mình sợ nhảy dựng lên, còn tưởng là cắn đến bị thương...
... Khoan, đợi một chút.
Vì sao môi Oh Sehun lại bị cắn? Không không không, nói chính xác hơn là nó... bị... hôn?
Bị ánh mắt sắc lẻm của Byun Baekhyun bao vây, Park Chanyeol lập tức trở nên cuống quýt mà xua tay giải thích: “Không không không, Baek Baek, cậu hãy nghe tớ nói, đây thật là hiểu lầm. Tiểu Bạch Cửu vừa lôi vừa kéo, cũng không nói chuyện, tớ tưởng rằng đó là cậu... Sau đó nó liền đè vai của tớ xuống, sau đó tớ liền cho rằng đó là cậu, đè nó xuống giường để hôn... Sau đó tớ lập tức phát hiện đó là con trai, thấy không phải cậu thì tớ liền buông ra!!! Tớ thề!!”
Anh chết đi vẫn sẽ cảm thấy chuyện này thật quá kích thích, nhìn không ra người cậu yêu chính là con trai cậu nha Chanyeol! —— Lu Han vịn cửa cười đến té xuống dưới đất luôn.
“Baek Baek, tớ thật sự không phải cố ý, tớ thật là nhìn lầm… Cậu cũng biết tớ chưa tỉnh ngủ thì trí khôn cũng chưa bình thường trở lại mà…”
〒▽〒 Bà mẹ nó, tớ không biết phải nói như thế nào để xin cậu tin tưởng tớ a a a. Tớ hoàn toàn không có tơ tưởng đến con trai tớ mà, thằng nhóc kia cũng coi như là tinh địch của tớ đó a a a!
Byun Baekhyun cả buổi vẫn không nói chuyện, vẻ mặt lúc nhìn Park Chanyeol cũng không biết là đang giận hay không giận,Oh Sehun đang ôm bắp đùi của cậu, bờ môi vẫn hồng hồng...
Gặp Byun Baekhyun nãy giờ không nói gì, Park Chanyeol đành phải yếu ớt mà mở miệng gọi một tiếng: “Baek, Baek Baek…?”
“Sehun a, con giúp daddy bỏ chén và muỗng ở nhà bếp vào trong bồn rửa có được không? Đừng khóc nữa nha~”
Thằng bé nghe lời mà gật gật đầu chạy ra ngoài.
“Chanyeol a, cậu qua đây.”
Đi đến bên giường, hướng Park Chanyeol phất phất tay. Chanyeol vừa mới đi đến bên người thì anh Byun liền bay đến đạp một cước làm công quân nhà mình ngã xuống giường, sau đó làm phiên bản người lớn của “Cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba”.
“Đồ khốn Park Chanyeol, bên trong đầu cậu đều là nước ư! Tại sao tớ lại thích cậu chứ? ĐM ĐM ĐM, tớ là trai tơ thế kia mà! Sao tớ lại thích cậu chứ! Cậu là đồ ngu ngốc! Còn làm bậy với con trai sau lưng tớ! Cậu có biết kiềm chế hay không!”
“Ặc ặc… Đau đau đau, bảo bối, cậu đừng đánh vào mặt… Tớ không có làm bậy với con trai! Trời đất chứng giám!”
“Vậy sao cậu hôn nó!! Ai cho cậu hôn người khác! Ai cho cậu hôn người khác!”
“Con trai… Bà mẹ nó, Baekhyun, tớ xin cậu đừng đánh vào mặt… Con trai không là người ngoài mà…”
“Vậy cũng không được! Tức chết tớ, tức chết tớ! Hôm nay không đánh cậu thành đầu heo thì tớ không phải họ Byun!!”
“KHÔNG… ĐƯỢC… ĐÁNH… MẶT…”
Ha ha ha ha ha cứu mạng a~ mau tới~ ai đó mau tới cứu anh… Ha ha ha ha~ anh muốn chết cười rồi nè…
↑ Thật xin lỗi, chỉ là anh Lu Han hở một chút là phát rồ nên có hơi khó kiềm chế.
╮( ̄▽ ̄”)╭ Công quân a, xin chuẩn bị sẵn Smecta trị hư não đi.
Sau khi tỉnh giấc, nhìn khắp xung quanh thì phát hiện mình nằm lẻ loi trên chiếc giường nhỏ, căn phòng tối đen như mực chẳng thấy rõ gì hết, thằng bé liền cảm thấy càng thêm sợ hãi, quẫy đạp hai chân, sợ đến “Oa” một tiếng thì khóc lên.
Byun Baekhyun ngủ không say lắm, nghe thấy tiếng khóc nức nở từ góc phòng truyền tới liền lập tức tỉnh lại, vỗ cỗ cánh tay của Park Chanyeol đang vòng qua người mình: “Chan Chan, cậu nghe xem, có phải Sehun đang khóc hay không?”
“Ưm..” Park Chanyeol còn trong mộng đẹp vô ý thức mà lên tiếng, sờ sờ cánh tay của mình, con mắt không hề mở ra, lại còn ôm chặt Byun Baekhyun hơn.
“Ai~ tớ nói thật! Chan Chan, cậu mau tỉnh lại! Là Sehun đang khóc đó!”
“… A…” Cảm giác được người trong lòng dốc sức cựa quậy khỏi vòng tay của mình, qua vài giây thì cả phòng đều sáng lên, Park Chanyeol rốt cuộc cau mày, sau khi thích ứng với ánh sáng thì mở mắt ra hoàn toàn, lúc hai mắt đã nhìn rõ thì đã thấy Byun Baekhyun ôm Oh Sehun ngồi ở bên giường. Chẳng biết sao thằng bé lại khóc đến nấc lên, hai tay cầm lấy áo ngủ của Byun Baekhyun thật chặt, bộ dạng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu…
“Không khóc, không khóc a~ Sehun là đàn ông con trai mà, không khóc a~~”
“Làm sao vậy? Đây là…” Gặp Oh Sehun khóc đến thở không ra hơi, Park Chanyeol coi như là tỉnh hơn phân nửa, ngáp một cái liền ngồi ở bên cạnh Baekhyun, đưa tay lau nước mắt trên mặt thằng bé lại bị Sehun thoáng cái thì nắm thật chặt.
“Baba, baba, con sợ…”
Park Chanyeol mỉm cười áp sát vào gương mặt của Oh Sehun: “Ai ôi!!!~~ Tiểu Bạch Cửu của ba như vậy là sao đây~~”
“Hing hing… Con nằm mơ… Giấc mơ xấu lắm… Mơ thấy baba và daddy cãi nhau, cãi đến rất dữ dội… Sau đó daddy bỏ đi, baba cũng đi luôn… Con gọi hai người nhưng hai người cũng không để ý đến con… Hai người cũng không muốn Bạch Cửu nữa…”
“Á à~ Tiểu Bạch Cửu không khóc~~~ chỉ là nằm mơ thôi mà, con không nghe nói giấc mơ đều trái với hiện thực sao? Baba sẽ không cãi nhau với daddy đâu, càng không có không cần con nữa~~ đúng không Baekhyun~?”
“Đúng vậy đấy~~ Sehun đừng sợ, daddy và baba sẽ không cãi nhau, cũng sẽ không tách ra, sẽ mãi mãi mãi mãi ở cùng một chỗ với Tiểu Bạch Cửu!”
Byun Baekhyun và Park Chanyeol nhìn nhau mỉm cười, bộ dạng đều là cực kỳ nghiêm túc.
Oh Sehun lau nước mắt một cái: “Nhưng mà con vẫn hơi sợ…” Nói xong, dường như chính nó cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, ôm cổ của Byun Baekhyun rồi dính lấy daddy của nó, nói sao cũng không chịu tách ra.
“Con trai ngốc, có baba ở đây, sợ cái gì! Trời sập xuống còn có thân hình cao to của ba chống đỡ, con xem, baba của con cao lớn thế này!~~ Ưm~~ Có phải không còn sợ nữa không?” Park Chanyeol vung vẫy một cách khoa trương để chọc cho Oh Sehun cười, thằng bé vùi vào trong lòng Byun Baekhyun không nói tiếng nào, vào lúc Park Chanyeol rốt cuộc không còn cách nào dùng được đành bắt chước theo cậu bé bút chì Shin-chan thì nó mới chịu nín khóc mà mỉm cười.
“Hô~ tiểu tổ tông này~~~”
Byun Baekhyun tươi cười giơ ngón tay cái lên hướng về phía tên ngốc to xác kia: “Khen ngợi năm phần.”
Oh Sehun lại dụi dụi vào trong lòng Byun Baekhyun, dùng giọng nói bập bẹ mà nói: “Daddy, tối nay con muốn ngủ với daddy~ ”
“Được~ Chan Chan, cậu đem chăn của Sehun qua đây đi~”
“Không được!” Park Chanyeol lại ngây thơ mà nhếch miệng lên: “Con trai ngủ với cậu vậy tớ làm sao bây giờ?!”
“-V- Nói như kiểu con trai ngủ với tớ thì tớ sẽ bắt cậu đi ngủ giường nhỏ của con trai vậy. Cũng đâu phải chưa từng chen chúc nhau trên chiếc giường lớn, cậu mau đi lấy chăn đi, chậm chạp quá.”
“〒▽〒 Cậu nói nghe dễ quá… Có con trai ở chính giữa… Tớ còn có thể thế này thế này thế này thế này sao…”
Oh Sehun đã dừng khóc liền hít mũi một cái, tò mò hỏi một câu: “Baba đang nói cái gì, thế nào thế nào?”
“Đừng để ý tới ba, Sehun nghe lời, mau ngủ đi ~~ ”
Nằm ở chính giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun, Oh Sehun một tay nắm chặt baba, một tay lại nắm chặt daddy, đôi môi dẩu lên giống như vẫn có chút chưa tỉnh hồn.
“Sehun không sợ ~ daddy và baba đều ở cùng con~”
“Cái kia… Cái kia… Daddy đồng ý với con một lần đi… Sẽ không rời xa baba, cũng sẽ không rời xa Bạch Cửu…”
“Được~ Đồng ý với con, không rời xa nhau!”
Thằng bé lại quay đầu nhìn Park Chanyeol: “Baba thì sao? Baba cũng phải đồng ý với con…”
“Đồng ý với con, đồng ý với con~~~ rời ra là chó con~”
Dường như là đã an tâm vài phần, Oh Sehun cuối cùng cũng nhắm mắt lại, nhưng mà không có qua vài giây lại mở ra: “Không được… Muốn ngoéo tay đóng dấu, bằng không thì không tính là gì hết!!”
Hai vị baba nghe lời mà lại cùng thằng bé trịnh trọng ngéo tay, đóng dấu.
Chẳng ngờ, không lâu sau, Oh Sehun lại càng mở to hai mắt.
“Lại thế nào nữa~~ có chuyện gì vậy Bạch Cửu~?” Park Chanyeol khẽ xoắn xoắn tóc của Oh Sehun, giọng nói mang theo một tia vui vẻ.
Thằng bé hé miệng cười một tiếng rồi lại lăn qua, sau đó chui vào trong lòng của Byun Baekhyun: “Daddy ôm ngủ~~”
“Này, Bạch Cửu, con không thể được một tấc lại muốn tiến một thước à. Daddy ôm con thì sẽ không có tay ôm baba…”
Ngó lơ Park Chanyeol đột nhiên kêu gào ồn ào, Byun Baekhyun thưởng cho công quân nhà mình quân một cái liếc mắt, vỗ vỗ mu bàn tay của Oh Sehun, bắt đầu dỗ thằng bé ngủ.
“Tim ba thật đau xót… Con trai giành vợ với ba, hơn nữa là ba giành không lại…”
Chàng trai ở bên cạnh cười đến con mắt cong cong: “Có bản lĩnh thì cậu cũng thấy ác mộng đi~”
Như một đứa bé không chịu nghe lời mà phồng má lên, Park Chanyeol đùng một cái liền từ trên giường ngồi dậy, xỏ dép vào đi vòng qua bên kia của Byun Baekhyun, kiên quyết chen lấn tìm một chỗ trống để nằm xuống bên cạnh Baekhyun —— Xí, như vậy là hoàn mỹ nhất ~
“Baek Baek, cậu dỗ con trai ngủ, tớ dỗ cậu ngủ, có được không?”
Cái người như con chó bự vững vàng ôm cậu vào trong lòng của cậu ấy, lời nói ra đều giống như mang theo hơi nóng làm Byun Baekhyun bỗng dưng cảm thấy lông tai bị phỏng. Xoay tay lại đấm nhẹ Park Chanyeol một cái, Byun Baekhyun nhỏ giọng oán trách: “Cậu lo mà ngủ đi~”
Chỉ chốc lát, Oh Sehun lại chìm vào mộng đẹp, trên mặt vẫn còn hai vệt nước mắt rõ ràng, nhưng bộ dạng lúc ngủ lại cực kỳ thỏa mãn —— nằm ở trong lòng Byun Baekhyun giống như muốn cuộn mình thành một khối tròn —— thân là bác sĩ nên bác sĩ Baekie hiểu rõ, đây là biểu hiện của khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Kéo góc chăn lại ngay ngắn rồi khẽ hôn một cái lên trán của thằng bé, lúc này Byun Baekhyun mới xoay người nhìn thẳng con chó bự vừa mới tản ra oán khí một chút.
“Chan Chan, Chan Chan, cậu đã ngủ chưa?” Nghiêng đầu đến cọ cọ vào ngực của Park Chanyeol, động tác nũng nịu nho nhỏ này của Byun Byun luôn cực kỳ giống Oh Sehun, nhưng lại nhiều hơn thằng bé mấy phần khiêu khích và hấp dẫn.
“… Ừm… sắp rồi…” Nghe Byun Baekhyun dỗ Oh Sehun đến mức mình cũng sắp ngủ luôn, Park Chanyeol nhắm mắt lại vuốt vuốt tóc Baekhyun: “Tiểu Bạch Cửu ngủ rồi?”
“Ừm~ Chanyeol… Cậu có thể đừng ngủ trước không? Tớ muốn…”
“Baek Baek, giờ tớ buồn ngủ lắm… Ngày mai chúng ta làm chuyện kia được không? Hơn nữa, con trai ở bên cạnh… Ai ôi!!!, cậu lại véo tớ!”
Bị Byun Baekhyun véo một cái, Park Chanyeol giật thót, cũng tỉnh ngủ luôn —— Nhìn vẻ mặt và tư thế như nữ vương của Byun Baekhyun, Park Chanyeol có chút bó tay.
“Ai nói muốn làm tình với cậu hả! Tớ chưa nói hết câu thì cậu đã cắt ngang! Bầu không khí đều bị cậu phá hủy!”
“… Vậy cậu muốn làm gì… Đã trễ thế này, làm một chuyện cần xin chỉ thị lại cần bầu không khí, còn có thể là chuyện gì khác sao…”
“Ai ôi!!!!”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ…
“Tớ không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi tìm anh Xiao Lu tâm sự!”
“Ai ai… Đừng đi, đừng đi… Tớ không ngắt lời là được mà. Cậu nói, cậu nói đi!! …”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ mà tớ còn phải dỗ ngọt cậu…
“Ai ôi!!!.”
〒▽〒… Cậu suốt ngày đánh tớ mà tớ còn phải dỗ ngọt cậu nhưng cậu vẫn đánh tớ…
Mỗi lần muốn cùng Park Chanyeol nói chút chuyện riêng tư đều phải trầy trật một phen mới có thể đi vào đề tài chính, sau bao nhiêu lần thì Byun Baekhyun cũng coi như là thói quen. Ai… rõ ràng đã qua lại được một khoảng thời gian, vậy mà mỗi khi đến những lúc như thế này thì nhất định là mang một bộ dạng kiểu ‘Tớ chỉ là vai phụ, người qua đường A… không biết cậu muốn nói gì’, sau đó tớ phát điên phát cáu thì cậu liền hiểu ngay —— Nói tới nói lui vẫn là đang trêu chọc tớ!
BỊCH~ Một nắm đấm lại nện vào ngực của cái đồ đần kia, Park Chanyeol nhìn Byun Baekhyun hướng về phía mình lại nhe răng lại toét miệng, vẻ mặt cậu tràn ngập cưng chiều, cảm thấy quả thật không có ai đáng yêu hơn cậu ấy:
“Được rồi… Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì… Mặc dù ngày mai là thứ bảy không cần đi làm, nhưng cũng không thể thức trắng cả đêm~”
“… Bị cậu phá đến không còn tâm trạng để nói nữa…. Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi cậu một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.”
“Tớ cao hơn cậu. Đẹp trai hơn cậu. Công hơn cậu.”
“… ĐM cậu Park Chanyeol, cậu cút qua giường nhỏ của Sehun ngủ đi!”
“Ai ôi!!! Ha ha… Đừng đạp tớ… Tớ không làm khó cậu nữa, tớ ngoan ngoãn nghe cậu nói có được không?”
“Tớ không muốn nói nữa! Cũng không muốn để ý đến cậu! Cậu là thằng khốn!”
Gặp Byun Baekhyun thật sự xoay người sang chỗ khác ôm Oh Sehun nói sao cũng không thèm để ý tới mình, Park Chanyeol thấy bộ dàng cô vợ nhỏ của cậu ấy liền không nhìn được mà bật cười. Byun Baekhyun lại càng giận điên lên. Cậu không chịu nhận sai thì thôi, còn không chịu qua đây dỗ dành tớ sao? Được rồi đó, cho dù cậu không dỗ tớ thì cũng không cần ngồi đằng kia phát rồ mà vỗ đùi cười đến y như cây xương rồng!
Cười đến y như cây xương rồng… là cười như thế nào nhỉ…
“Ha ha ha ha Baek Baek, cậu chọc cười hay quá~~~ ”
Giằng co cả buổi, “lời ngu xuẩn” mà Byun Baekhyun muốn nói với Park Chanyeol đến cuối cùng vẫn không có nói ra.
Cho nên… rốt cuộc là muốn nói cái gì đây?
“Nói cho tớ biết đi Baek Baek, rốt cuộc thì cậu muốn nói cái gì với tớ?”
“=口= Vừa rồi tớ nghĩ, hai chúng ta cam đoan với Sehun là vĩnh viễn cũng không xa rời, nhưng mà chúng ta có thể ở bên nhau mãi sao?”
“A, cái này...”
“Cậu không cần trả lời tớ, giờ tớ đã biết rõ đáp án rồi.”
“Hả?! Là cái gì?”
Cảm xúc dạt dào nhưng hiện tại Byun Baekhyun phải cố kiềm nén lửa giận đang trổi dậy trong lòng, cuối cùng vẫn nhất chân lên đạp một phát làm Park Chanyeol lăn xuống giường.
“Tự nhiên tớ lại muốn thảo luận vấn đề nghiêm túc đứng đắn như vậy với cậu, tớ đúng là bị hư não! Một người hư não như tớ đương nhiên chỉ có thể cùng chơi đùa cả đời với một người hư não như cậu!”
Xoa xoa cặp mông bị ngã đau, Park Chanyeol nhìn Byun Baekhyun, quả thật dở khóc dở cười:
“Chẳng phải như vậy rất tốt sao, cậu làm gì mà hận thù tớ dữ vậy... “
“Đều tại cậu! Park Chanyeol, đều tại cậu! Rõ ràng là tớ không muốn thành kẻ ngốc!”
Ha ha... Đêm hôm khuya khoắt, nghiên cứu chuyện này thật sự vô cùng ý nghĩa à nha...
Thế mới nói, muốn sống thoải mái, chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Xuân khốn thu thiếu, khí trời tháng ba mặc dù không phải rất tốt nhưng vẫn không cản được chuyện Park Chanyeol cứ nằm ý ở đó —— Mặc dù chuyện cậu ấy nằm ỳ căn bản là không có chút quan hệ gì với các mùa trong năm.
Từ sau khi Lu Han qua lại với cô bé đáng yêu chân ngắn tên Oh Chaesim thì lúc nào cũng tràn đầy sức sống, đặc biệt là dưới sự dẫn dắt của Oh Chaesim còn đi cắt tóc và nhuộm thành màu đỏ rượu. Byun Baekhyun sau khi nhìn thấy liền rất hâm mộ, la hét ầm ĩ nói mình cũng muốn nhuộm màu tím, nhưng lại bị Park công quân lên tiếng bác bỏ ngay.
Lý do đương nhiên là đơn giản dễ hiểu: “Nhuộm màu tím cái gì! Cậu nhuộm rồi sao tớ dám dẫn cậu ra đường!”
“=口= Xin hỏi quan hệ giữa hai chuyện này là...?”
“Muốn tớ từng giây từng phút đều phải canh chừng bọn háo sắc mon men tới gần thì cậu mới chịu sao? Tuyệt đối không được!”
... Thật không biết là nên khóc hay nên cười ~~
Ở trước mắt, anh Lu Han được tình yêu tưới mát nên sống lại lần nữa đang một tay cầm bánh mì, một tay hí hoáy điện thoại cho Oh Sehun xem.
“Sehun Sehun, con xem chị này có đẹp hay không?”
Oh Sehun múc một muỗng súp bỏ vào trong miệng, trả lời rất thành thật: “Không có đẹp bằng chú Lu.”
“=V= So với con gái kìa, con thấy chị có đẹp hay không?”
“Ưm...” Thằng bé cắn muỗng nghiêm túc suy tư, một lát sau mới lên tiếng: “Chú Lu biến thành con gái cũng đẹp hơn chị ấy.”
Byun Baekhyun đặt bánh trứng gà vừa chín tới lên trên bàn rồi thuận đường nhìn sang, sau đó lập tức nở nụ cười: “Người này không phải là Oh Chaesim sao anh Lu Han? Cô gái này thoạt nhìn như mới có mười tám tuổi ấy, anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên à~~”
Lu Han tức giận nhét di động vào trong túi quần: “Cái gì mà mười tám chứ~ Em ấy hai mươi ba rồi! Bằng tuổi cậu và Chanyeol!”
“Phư~ Anh Lu Han, một mình anh mặt trẻ là đủ rồi, còn tìm một bạn gái mặt trẻ như vậy~ Nhìn thì cũng không tệ~ Mặc dù so với anh Lu Han... Ha ha, quả thật là hơi kém một chút~”
“=V= đã nói là đừng có so với anh...”
“Đúng thế, so bề ngoài với anh Lu Han, đây không phải là tự tìm ngọn nến sao~”
Oh Sehun lại lập tức trở nên hào hứng: “Chú Lu xinh đẹp nhất!”. Quay đầu trông thấy Byun Baekhyun liền vội vã nói tiếp: “Daddy cũng xinh đẹp~~”
“Chỉ giỏi nịnh hót~ Chẳng học được gì từ ba con, nhưng những lời ngon ngọt này thì lại vừa học liền biết, có đúng không~”
“Hì hì, Bạch Cửu nói thật mà...”
“A đúng rồi Baekhyun, thiếu chút nữa đã quên nói chuyện chính đáng. Anh đã bảo Oh Chaesim lát nữa đến nhà chơi, máy vi tính của em ấy bị hư nên muốn dùng máy vi tính của anh để cập nhật hình ảnh và video mới~ Vừa lúc cả nhà cậu vừa lúc cũng ở đây~ hãy làm quen với nhau đi, trưa nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm!” Ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, Lu Han vừa lau miệng vừa nói.
“Ừ, cùng được~~ Tiểu Bạch Cửu, con ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì kêu ba của con thức dậy~ Đã mấy giờ rồi mà còn chưa chịu rời giường.”
Nhưng thằng bé lại lập tức gục đầu xuống dưới: “Hing, con không muốn... Baba thật là khó kêu~”
“Không có chuyện gì đâu, daddy cho phép con. Cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba… gì cùng được hết. Nếu baba bắt đầu nổi giận với con thì con cứ khóc lên, khóc rồi thì cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba…”
Lu Han thiếu chút nữa phun sạch hớp nước ra ngoài, mất cả buổi mới thuận lợi nói ra một câu: “Xin cậu đừng có vào lúc Sehun còn nhỏ như vậy mà đã truyền bộ lí luận ngạo kiều thụ kia cho nó có được không... Hơn nữa, hận thù bao nhiêu...”
“Thì chẳng phải...”
“A ——!! U oa!!!”
Bên hướng phòng ngủ đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm dọa Byun Baekhyun và Lu Han kêu to một tiếng, vội vã đứng dậy đi xem chuyện gì, vừa đến cửa phòng ngủ, Oh Sehun đã như cơn lốc nhỏ mà nhào vào trong lòng Byun Baekhyun: “U oa~~~ Daddy ~~~ Baba cắn con!!”
Park Chanyeol ở bên kia cũng vội vã lao đến: “Không đúng không đúng, đó là hiểu lầm... Không không không, Baek Baek, thật không phải là như vậy đâu... Thật sự thật sự...”
Tình huống là như thế nào đây, mặt Chanyeol rõ ràng là đỏ lên? —— O M G · Sau khi Lu Han đoán được liền lăn ra cười xấu xa.
Byun Baekhyun bị tiếng khóc ồn ào của thằng bé làm hết hồn, ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận một lần, phát hiện nơi thằng bé bị cắn lại là bờ môi, giờ chỗ ấy đang hồng hồng như là vừa bị hôn qua.
Làm mình sợ nhảy dựng lên, còn tưởng là cắn đến bị thương...
... Khoan, đợi một chút.
Vì sao môi Oh Sehun lại bị cắn? Không không không, nói chính xác hơn là nó... bị... hôn?
Bị ánh mắt sắc lẻm của Byun Baekhyun bao vây, Park Chanyeol lập tức trở nên cuống quýt mà xua tay giải thích: “Không không không, Baek Baek, cậu hãy nghe tớ nói, đây thật là hiểu lầm. Tiểu Bạch Cửu vừa lôi vừa kéo, cũng không nói chuyện, tớ tưởng rằng đó là cậu... Sau đó nó liền đè vai của tớ xuống, sau đó tớ liền cho rằng đó là cậu, đè nó xuống giường để hôn... Sau đó tớ lập tức phát hiện đó là con trai, thấy không phải cậu thì tớ liền buông ra!!! Tớ thề!!”
Anh chết đi vẫn sẽ cảm thấy chuyện này thật quá kích thích, nhìn không ra người cậu yêu chính là con trai cậu nha Chanyeol! —— Lu Han vịn cửa cười đến té xuống dưới đất luôn.
“Baek Baek, tớ thật sự không phải cố ý, tớ thật là nhìn lầm… Cậu cũng biết tớ chưa tỉnh ngủ thì trí khôn cũng chưa bình thường trở lại mà…”
〒▽〒 Bà mẹ nó, tớ không biết phải nói như thế nào để xin cậu tin tưởng tớ a a a. Tớ hoàn toàn không có tơ tưởng đến con trai tớ mà, thằng nhóc kia cũng coi như là tinh địch của tớ đó a a a!
Byun Baekhyun cả buổi vẫn không nói chuyện, vẻ mặt lúc nhìn Park Chanyeol cũng không biết là đang giận hay không giận,Oh Sehun đang ôm bắp đùi của cậu, bờ môi vẫn hồng hồng...
Gặp Byun Baekhyun nãy giờ không nói gì, Park Chanyeol đành phải yếu ớt mà mở miệng gọi một tiếng: “Baek, Baek Baek…?”
“Sehun a, con giúp daddy bỏ chén và muỗng ở nhà bếp vào trong bồn rửa có được không? Đừng khóc nữa nha~”
Thằng bé nghe lời mà gật gật đầu chạy ra ngoài.
“Chanyeol a, cậu qua đây.”
Đi đến bên giường, hướng Park Chanyeol phất phất tay. Chanyeol vừa mới đi đến bên người thì anh Byun liền bay đến đạp một cước làm công quân nhà mình ngã xuống giường, sau đó làm phiên bản người lớn của “Cắn ba, cào ba, đá ba, đạp ba”.
“Đồ khốn Park Chanyeol, bên trong đầu cậu đều là nước ư! Tại sao tớ lại thích cậu chứ? ĐM ĐM ĐM, tớ là trai tơ thế kia mà! Sao tớ lại thích cậu chứ! Cậu là đồ ngu ngốc! Còn làm bậy với con trai sau lưng tớ! Cậu có biết kiềm chế hay không!”
“Ặc ặc… Đau đau đau, bảo bối, cậu đừng đánh vào mặt… Tớ không có làm bậy với con trai! Trời đất chứng giám!”
“Vậy sao cậu hôn nó!! Ai cho cậu hôn người khác! Ai cho cậu hôn người khác!”
“Con trai… Bà mẹ nó, Baekhyun, tớ xin cậu đừng đánh vào mặt… Con trai không là người ngoài mà…”
“Vậy cũng không được! Tức chết tớ, tức chết tớ! Hôm nay không đánh cậu thành đầu heo thì tớ không phải họ Byun!!”
“KHÔNG… ĐƯỢC… ĐÁNH… MẶT…”
Ha ha ha ha ha cứu mạng a~ mau tới~ ai đó mau tới cứu anh… Ha ha ha ha~ anh muốn chết cười rồi nè…
↑ Thật xin lỗi, chỉ là anh Lu Han hở một chút là phát rồ nên có hơi khó kiềm chế.
╮( ̄▽ ̄”)╭ Công quân a, xin chuẩn bị sẵn Smecta trị hư não đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook