Ba Chúng Ta
Chương 11: Không hiểu

Do Kyungsoo gần đây có chút không ổn lắm.

… Cũng không biết nói là không ổn chỗ nào, dù sao cũng cảm giác là có gì đó không đúng, nhưng đến cùng thì không đúng chỗ nào lại không thể nói ra.

Công ty đã đổi ông chủ mới, chuyện này vốn không quan hệ trực tiếp với viên chức bình thường lại vô danh tiểu tốt như cậu, nhưng mà phải cẩn thận một chút, không được đi muộn, không được chơi đánh bài trong giờ làm việc, không được lướt weibo, không được đùa giỡn với nữ đồng nghiệp —— Những chuyện này A Soo chính trực vốn cũng không làm…

Cho nên rốt cuộc là vì cái gì… Có một ngày, chủ nhiệm phòng của mình, vốn là một bà hung thần ác sát, gọi mình tới quăng cho một đống tài liệu thập cẩm đủ thứ nói cái gì mà phải xử lý xong trước thứ sáu.

Sau đó vẻ mặt cậu như nhận thua mà ở công ty nhịn suốt cả một đêm. Buổi sáng ngày hôm sau, chủ nhiệm vừa cười như bông hoa hồng vừa vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Xin lỗi, mệt mỏi cho cậu rồi, cho cậu một ngày nghỉ ngơi thật tốt”. Bỗng chốc những công việc này đều giao cho người khác làm.

Là muốn đùa giỡn với mình sao…

Những thứ này cũng không tính vào đâu, những ngày tiếp theo, chủ nhiệm dùng những phương thức trực tiếp và gián tiếp đem những công việc vốn thuộc về Do Kyungsoo giao cho người khác làm, lại để cho anh xì-trum cần cù dũng cảm, a thật xin lỗi, là Do Kyungsoo, triệt để biến thành một người trong thời gian làm việc “chỉ có thể” chơi đánh bài, lướt weibo, bằng không thì sẽ thành người rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Vì vậy số lần anh Do nâng quai hàm, mở to đôi mắt hình cầu ngẩn người ngày càng nhiều rồi.

Nhưng mà chuyện càng hiếm thấy hơn là… chủ nhiệm hoa hồng lại gọi mình tới,

Đưa cho Do Kyungsoo một tấm danh thiếp.

“Xiao Do, nghe nói gần đây bạn của cậu đang tìm việc làm sao ~ Tổng… A không phải, tôi vừa dịp nghe nói có một toàn soạn đang tuyển người. Cậu có thể nói cho bạn của cậu đến thử xem.”

“(⊙o⊙) Chủ nhiệm… Sao chị lại biết bạn của em đang tìm việc làm…”

“… A… Cái này… Thấy gần đây tâm trạng của cậu có chút không tập trung nên tôi hỏi thăm đồng nghiệp của cậu mới biết được. Lãnh đạo cần quan tâm cấp dưới mới là cua đồng một nhà mà~~”

Cũng bởi vì chủ nhiệm gần đây luôn nói những lời kỳ quái, làm những chuyện kỳ quái nên tâm trạng của tôi mới có chút không tập trung đó… Trước kia, không, mấy cái cuối tuần trước rõ ràng còn không thèm quan tâm đến sống chết của tôi, ngay cả tên tôi cũng một mực gọi sao thành “Xiao Do”… Sao lại đột nhiên…

“Chủ nhiệm… Xin hỏi, gần đây tôi có chỗ nào không tốt sao?”

Chủ nhiệm “Ha ha ha ha” mà ngước mặt lên cười nịnh nọt: “A… Sao lại nói vậy! Xiao Do là một nhân viên giỏi mà!”

Đôi mắt to mù tịt của Do Kyungsoo chớp chớp, do dự một chút, cũng không nói những lời trong lòng ra khỏi miệng… Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, vừa vặn là vậy… Lương tâm của chủ nhiệm biến hóa, muốn làm chuyện tốt để tích đức cho mình chăng?

… Đối với chính mình mà nói, giữ được chén cơm mới là chuyện quan trọng nhất… Hơn nữa, bây giờ còn có cành ô-liu từ trên trời giáng xuống tạo phúc cho Park Chanyeol… Cũng không tính là chuyện xấu…

Trong đầu, xe lửa chạy một vòng, Do Kyungsoo coi như là đã tìm được lý do tự an ủi mình, vì vậy liền gật gật đầu, cầm danh thiếp đi ra khỏi phòng của chủ nhiệm.

Cửa vừa đóng lại, chủ nhiệm hoa hồng liền tranh thủ thời gian gọi một cú điện thoại:

“Dạ dạ dạ, đều xử lý theo những gì Ngài nói… Vâng vâng vâng, tôi sẽ để mắt đến. Ngài yên tâm…”

Sáu giờ năm mươi lăm, nhà trẻ Ái Khái Thấu còn năm phút đồng hồ nữa sẽ tan học.

“Cái gì! Chủ nhiệm của cậu nói cho cậu biết có một tòa soạn đang tuyển người kêu tớ đến đấy? Bả uống lộn thuốc sao?”

Park Chanyeol căng họng ra gào thét giữa một đám phụ huynh đang đợi con tan học, khiến cho cậu vốn là một chiếc lá xanh giữa muôn hoa lại càng dễ làm người khác chú ý hơn…

“Đúng vậy. Tớ cũng biết bả uống lộn thuốc… Nhưng mà đừng nói đến cái đề tài này nữa, đây cũng là một chuyện tốt, không phải sao?~” Do Kyungsoo ở đầu bên kia điện thoại vuốt vuốt lỗ tai, đã biết rõ con chim ngốc kia sẽ phản ứng như vậy mà =v=.

“Là chuyện tốt số 1 a! Hai ngày nay tớ đến nhiều chỗ rồi, ở đâu cũng nói gần đây không phải thời điểm để tuyển người mới, bảo tớ sang năm hãy đến đi~ Là tòa soạn nào vậy?”

“Gọi là《 Song Nguyệt Chi Dạ 》, tên thật là dễ nghe, đúng không hả?~ Tớ giúp cậu gọi điện thoại hỏi qua rồi, mười giờ sáng ngày mai bọn họ bắt đầu phỏng vấn, tớ đã giúp cậu ghi danh rồi.”

“Cái gì?? Song Nguyệt!” Park Chanyeol lại gào muốn rách cuống họng, xung quanh đã có mấy bà thím lườm nguýt cậu rồi… “Tòa soạn này rất nổi tiếng đó. Tranh trong đó đều được khen ngợi dữ lắm! Chỉ có điều mua một bản tốn tới ba mươi lăm đồng nên tớ cảm thấy quá mắc… A a a DoDo, ngày mai phải đi phỏng vấn sao? Tớ hoàn toàn chưa có chuẩn bị!”

Do Kyungsoo bất đắc dĩ mà đem điện thoại ra xa cách mình mười mét: “… Bình tĩnh… Lát nữa cậu có chuyện gì không? Qua đây tớ giúp cậu chuẩn bị một chút.”

“Không có! Giờ tớ sẽ đi tìm cậu ngay!”

Cúp điện thoại, Park Chanyeol vô cùng lo lắng mà lách ra khỏi đám người, vừa bước nhanh về phía trạm xe điện ngầm vừa bấm nhanh số điện thoại của Lu Han.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ca không đồng đều lắm lại tràn đầy hứng thú của bọn trẻ: “Chúng ta là nhi đồng vui vẻ~~ Mỗi ngày chúng ta cùng nhau lớn lên~~ Chanyeol, bọn trẻ hát xong một bài sẽ ra ngay, một phút đồng hồ~”

“A, anh Lu Han, là như thế này, hôm nay chắc phải làm phiền anh dẫn Tiểu Bạch Cửu về nhà ~ DoDo giúp em tìm được một tòa soạn ngày mai phỏng vấn. Em còn chưa chuẩn bị gì hết nên giờ muốn đi ôm chân ông Phật kia, cho nên làm phiền anh rồi, cũng phiền anh giúp em nói với Bạch Cửu một tiếng…”

“Như vậy… Ừ, anh dẫn Sehun về nhà, cậu đừng lo lắng.”

“Cám ơn anh Lu Han!”

Lu Han cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, vừa vặn cùng Oh Sehun bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng thằng bé rất tò mò, lại làm cho người khác cảm thấy trong lòng xoắn lại.

“Cậu còn đứng đó làm gì, mau hát đi!” Huang Zitao ở bên cạnh thọt cùi chỏ Oh Sehun: “Mau há mồm ra, lập tức tới câu cuối cùng rồi!”

Chúng ta là hoa mùa xuân~~~

Đến cuối cùng, Oh Sehun cuối cùng vẫn không hé miệng.

Kết thúc bài hát, các bạn nhỏ trong lớp đều lục tục đi ra ngoài, Lu Han ngồi xổm bên cạnh Oh Sehun, đem chuyện Park Chanyeol không thể tới đón thằng bé nói cho nó nghe.

Quả nhiên, đầu Oh Sehun lại cúi gằm xuống: “Tuần này baba không tới đón Bạch Cửu về nhà ba lần rồi.”

Huang Zitao ở một bên tùy tiện vỗ vỗ đầu Sehun: “Cái này có là gì đâu. Ba mẹ tớ mỗi ngày đều không đến đón tớ, đều là chú tài xế, nhưng mà chẳng phải về đến nhà thì bọn họ đều ở nhà chờ tớ sao…”

Đầu Oh Sehun cúi thấp hơn, lại càng thêm dùng sức mà cầm lấy tay Huang Zitao —— đến nhà trẻ hai tuần lễ, chỉ cần không buộc phải tách ra, Oh Sehun đều một mực đòi Huang Zitao nắm tay nó, đi đâu cũng vậy, chơi đồ chơi phải cùng một chỗ, ăn cơm phải cùng một chỗ, buổi trưa phải ngủ chung, đi WC cũng muốn cùng một chỗ.

“A… Oh Sehun, cậu nắm tay tớ đau quá! Cậu đừng có nắm tay tớ rồi không chịu buông ra nha, đồ theo đuôi!”

Cố bĩu môi, bộ dạng Sehun có chút đáng thương: “Là Đào Đào nói cho tớ nắm tay của cậu mà…”

Huang Zitao học theo bộ mặt nghiêm túc của người lớn: “Tớ nói với cậu như vậy nhưng cũng không thể một mực kéo tay tớ nha! Chẳng lẽ cậu muốn cả đời đều ở một chỗ với tớ sao?”

“QAQ Không được sao?”

“Phư…” Thầy giáo Lu đứng nhìn không cẩn thận bị nước bọt của mình sặc một cái.

Thật sự là trẻ con nói chuyện không chút cố kỵ a…

“Tốt rồi, tốt rồi~ Đào Đào, con là lớp trưởng, phải bảo vệ bạn học mới, chăm sóc bạn học mới, biết không?”

Huang Zitao cái hiểu cái không mà gật gật đầu, nhìn thoáng qua Oh Sehun nhỏ gầy ở bên cạnh cắn môi cúi đầu đang nhìn mũi giày của mình, đại khái là nghĩ phải làm sao để cậu ấy bắt đầu vui vẻ a. Dù sao thì một giây sau, gấu trúc đưa đầu đến gần, ở trên mặt Bạch Cửu nhẹ nhàng “bo” một phát.

“Mẹ tớ đã từng nói qua, hôm một cái sẽ không buồn nữa!”

… Đó là mama của cậu nói với baba của cậu mà…

〒▽〒 Thầy giáo Lu yên lặng cảm thấy không chừng ngày mai mình sẽ bị đau mắt hột a ~

“Chú Baekie, có khi nào từ nay về sau baba đều không tới đón Bạch Cửu về nhà không?”

“Sao lại nghĩ như vậy chứ? Baba của con gần đây vô cùng cố gắng tìm việc làm. Chờ ba ổn định lại, nhất định mỗi ngày đều tới đón con~!”

“Chú Baekie, sao baba vẫn chưa về nhà? Có phải baba… ngày mai không muốn đưa con đến trường cho nên không về nhà?”

“Ơ! … Sao lại nghĩ như vậy hả Sehun? Đừng nghĩ vậy mà~~”

Mười giờ rưỡi khuya, Park Chanyeol vẫn chưa về nhà, chín giờ rưỡi Byun Baekhyun và Lu Han đã dụ Oh Sehun ngủ rồi, lại không nghĩ thằng bé ngủ một hồi lại phát hiện không có baba bên cạnh, liền dụi dụi tròng mắt đẩy cửa phòng Byun Baekhyun ra.

Đứa nhỏ này gần đây luôn như thế, bộ dạng như có tâm sự nặng nề.

Nó mới bốn tuổi, sẽ phiền não vì những thứ gì chứ?

Có lẽ chỉ là sợ tối, sợ cô đơn…

Đi qua ôm lấy thằng bé, Byun Baekhyun dùng chóp mũi thân mật mà cọ cọ vào lỗ tai nhỏ của Oh Sehun: “Đừng lo lắng mà, baba sẽ trở về ngay thôi. Chú Baekie dỗ con ngủ được không?”

Lấy chim cánh cụt nhỏ trong tủ quần áo ra cho Oh Sehun chơi: “Ngủ chung với Pororo đi~~~ Xem các con ai ngủ trước!”

“Chú Baekie…”

“Sao?”

“Bạch Cửu có thể không đi nhà trẻ không? Có thể giống như trước đây… Cùng baba đi làm… Con sẽ ngoan ngoãn, không quật ngã đồ đạc, cũng không la đói… Ở cùng một chỗ với chú Baekie cũng được nữa, Bạch Cửu sẽ thật biết điều, thật biết điều mà…”

“Đợi con quen với sinh hoạt trong nhà trẻ, có những người bạn tốt, con sẽ phát hiện, kỳ thực nhà trẻ còn thú vị hơn đi làm với baba~~ Chú Baekie đi làm ở bệnh viện, con lại không thích chỗ đó chút nào~ Tiểu Bạch Cửu… Đừng có lúc nào cũng nghĩ như vậy, con phải lớn lên, đúng không?”

Oh Sehun lại lắc đầu, Baekhyun khó hiểu mà hỏi nó vì sao, nhưng thế nào thằng bé cũng không chịu nói.

Sẽ không nói đâu, mấy ngày nay ở nhà trẻ, ngoại trừ Huang Zitao, nó chưa từng nói qua một câu với các bạn nhỏ khác. Vĩnh viễn đều là trốn ở sau lưng Huang Zitao, dù cho bị nói là quỷ khóc nhè theo đuôi cũng không buông việc bám chặt cậu ấy.

Đào Đào luôn như con gấu lớn che ở trước mặt nó. Đào Đào bảo vệ nó.

Trốn đi, sẽ không có người hỏi, Oh Sehun, vì sao cậu không có mama; sẽ không có người nói, Oh Sehun, cậu là con hoang; Oh Sehun, cậu là hàng lỗ vốn, con ghẻ kí sinh… Oh Sehun, cậu căn bản là không nên tới thế giới này…

Bị Do Kyungsoo giày vò một trận, Park Chanyeol rốt cuộc cũng về tới nhà.

Vừa dùng chìa khóa mở cửa, lại vừa vặn đụng phải Lu Han mới tắt TV chuẩn bị đi ngủ.

“Mấy giờ rồi? Sao giờ này cậu mới về? Sehun đợi cậu cả buổi đấy.”

“Không có gì hết… Vừa bắt đầu trò chuyện với DoDo thì lại không dừng được… Buổi phỏng vấn ngày mai em nhất định phải nắm bắt!”

Lu Han ngáp một cái, phất tay áo: “Sehun ở trong phòng của Baekhyun, anh đi ngủ trước…”

A ~~ Nhắc tới lại nhớ cả ngày nay không thấy Tiểu Bạch Cửu của ba~ Quả thật có hơi nhớ nó~~

Nghĩ đến lúc này Oh Sehun khẳng định đã ngủ say, vì vậy Park Chanyeol nhẹ chân nhẹ tay mà đẩy cửa phòng Byun Baekhyun ra. Lại không nghĩ, Byun Baekhyun cũng đã ngủ —— Hơn nữa, thấy một tư thế… đáng yêu như vậy…

Byun Baekhyun ôm Oh Sehun, Oh Sehun ôm Pororo…

Trong lúc vô thức, Park Chanyeol cũng bật cười.

Cúi người hôn lên mặt Oh Sehun một cái.

Sau đó dùng hành động như thường ngày vuốt thẳng mái tóc bù xù của Baekhyun.

Lúc không nổi cáu lại dịu ngoan và nhu thuận như thế đấy, nếu như quyết tâm hôn một cái… có phải sẽ giống người đẹp ngủ trong rừng chậm rãi mở to mắt, sau đó cười ngốc với mình?

… Ặc… đợi một tí. Park Chanyeol, mày suy nghĩ nhiều quá.

Tóm lại…

Hai người…

Đều đáng yêu mà~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương