Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!
-
Chương 55: Bắt Cóc
Chuồn khỏi bầu không khí đáng sợ của hai vị “người lớn”, Hứa Giai Mẫn và Tiểu Lam nhìn nhau rồi cả hai phá ra cười. Nhưng mà nghĩ lại thì có vẻ không ổn: “Tiểu Lam, chắc chúng ta chỉ đi dạo được thôi, chị chơi hết tiền rồi.”
Tiểu Lam lục tục mở ba lô của mình ra, bên trong toàn kẹo với bánh: “Không sao, chúng ta kiếm chỗ nào ngồi đi, Tiểu Lam có rất nhiều đồ ăn.”
“Sao em đem toàn đồ ăn vặt thế, ăn nhiều không sợ mập sao?”
Tiểu Lam bốc vỏ kẹo ra đưa cho Hứa Giai Mẫn, đôi mắt đen to tròn ngây ra một lúc suy nghĩ về lời nói của Hứa Giai Mẫn: “Mẹ cũng có nói Tiểu Lam ăn nhiều quá sẽ mập, nhưng ba lại bảo rằng con nít phải tròn tròn mới dễ cưng. Tiểu Lam chẳng biết nữa, nhưng ai cũng không nói Tiểu Lam xấu hết, Tiểu Lam cứ ăn thôi.”
“Đứa trẻ này…”-Hứa Giai Mẫn nhìn Tiểu Lam vô âu vô lo ngồi ăn giống như nhìn thấy bản thân mình của trước kia. Dù chỉ có mỗi Hứa Minh Duật “gà trống nuôi con” nhưng cô không hề cảm thấy thiếu thốn tình cảm yêu thương. Sau biến cố biết được sự thật kinh hoàng về thân thế, cô không còn có thẻ sống những ngày tháng vô tư như trước nữa. Bản thân phải nhắc nhở mình trưởng thành lên từng ngày, không trở thành gánh nặng cho Hứa Minh Duật hay bất kỳ ai khác.
“Chúng ta nên tìm họ thôi, trốn ra như vậy không hay chút nào.”
Tiểu Lam gật gù đồng tình, nhưng chưa kịp đứng lên, trước mặt đã nhìn thấy hai người đàn ông to lớn với khuôn mặt đáng sợ đứng trước mặt.
“Cảm giác này quen quá.”
Đã gần sập tối mà Hứa Minh Duật và Vy Vy vẫn chưa tìm thấy được hai đứa trẻ của mình, họ bắt đầu lo lắng thử gọi nhưng không liên lạc được. Hứa Minh Duật sốt ruột gọi cho thư ký của anh đến tìm người.
Về phía Vy Vy, cô cũng cảm thấy tự trách khi lơ là không chú ý đến Tiểu Lam, đứa trẻ này hiếu động có nhưng đến mức không biết đường về cô tin sẽ không làm điều đó. Vy Vy sựt nhớ ra trên tay Tiểu Lam có một chiếc đồng hồ định vị, cô bật lên quay sang Hứa Minh Duật thông báo: “Tôi biết con bé đang ở đâu, có vẻ họ có chuyện rồi.”
Hiện tại Vy Vy đang ngồi chung xe với Hứa Minh Duật, dẫn đường cho cả hai đến chỗ bọn trẻ.
Vy Vy lên tiếng phân tích: “Hai đứa trẻ không mang theo tiền sẽ không thể đi quá xa, chỗ này cách thành phố gần 20 dặm, hy vọng chúng ta đến kịp.”
Hứa Minh Duật như ngồi trên đống lửa, anh lập tức đạp ga tăng tốc nhanh nhất có thể, nếu Tiểu Mẫn của anh có chuyện gì, kẻ đó chết chắc rồi.
“Có vẻ như Tiểu Lam là bị liên lụy theo đứa trẻ đó, trông anh đang rất bất an.”
“Cô thôi việc phân tích vô bổ của mình ngay đi!”-anh cáu gắt quát lên.
“Tôi nghĩ vào lúc này Hứa Tổng càng phải giữ bình tĩnh mới đúng chứ, ấn tượng của tôi về anh là một người rất lạnh lùng và quyết đoán.”
Hàng chân mày rậm khẽ chau lại, Hứa Minh Duật không còn nghi ngờ gì nữa mình đã gặp qua người phụ nữ này, nhưng anh vẫn chưa thể nhớ ra được là lúc nào và cô ta là ai.
“Cô biết tôi?”
“Tôi không cố ý che giấu hay phô trương gì, nhưng cháu gái của tôi là con gái chủ tịch Hoàng Phong. Những người muốn đụng tới Tiểu Lam đều phải e dè cẩn thận, cho nên có thể suy ra người bọn họ nhắm đến chính là Hứa Giai Mẫn.”
“Hoàng Phong, Tiểu Lam là con gái của chủ tịch Hoàng, tập đoàn tài chính xuyên quốc gia lớn nhất nước ta sao?”
“Phải. Chính là anh ta.”
(*) Hoàng Phong là nam chính bộ “Trò chơi tình ái và quyền lực Phần 1.
Hứa Giai Mẫn mím môi cố giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng, không nghĩ đến việc cô và Tiểu Lam cùng bị bắt cóc. Nhưng đứa trẻ này sao chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Còn có thể ăn được nữa.
Tiểu Lam vừa uống xong hộp sữa, cảm thấy không còn đói nữa mới chú ý đến Hứa Giai Mẫn: “Chị không đói sao? Ăn chút gì đi!”
“Chúng ta đang bị bắt cóc đó, chị ăn không nổi đâu. Em thật là bình tĩnh.”
Tiểu Lam và Hứa Giai Mẫn đang bị giam lỏng trong một ngôi nhà trống, có lẽ vì cả hai còn khá nhỏ nên bọn người đó không trói mà chỉ nhốt lại một chỗ. Tiểu Lam xích lại gần hơn ngồi cạnh Hứa Giai Mẫn thì thầm rất nhỏ: “Em bị bắt cóc vài lần rồi nên rất có kinh nghiệm, lo lắng không giúp ích được gì đâu, khi chị ăn no rồi sẽ đỡ hơn đó.”
“Đừng nói rằng em đem nhiều đồ ăn thế là để phòng trường hợp bị bắt cóc.”-Hứa Giai Mẫn bị sốc với lời vừa thốt ra từ một đứa trẻ mới 6 tuổi, kinh nghiệm “bị bắt cóc” này cô không muốn trải qua đâu.
“Với lại đồng hồ trên tay em được ba gắn định vị rồi, nếu như không tìm thấy chúng ta mọi người cũng sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.”
Nhìn khuôn mặt lo lắng bất an của chị gái, Tiểu Lam lên tiếng trấn an. Bé con có niềm tin rằng dì Vy Vy sẽ đến cứu được mình và Hứa Giai Mẫn,: “Dì Vy Vy rất giỏi, chị cũng thấy rồi đó.”
“Mong là như vậy.”-Hứa Giai mẫn khẽ nói thêm: “Anh ấy cũng rất giỏi.”
Tiểu Lam lục tục mở ba lô của mình ra, bên trong toàn kẹo với bánh: “Không sao, chúng ta kiếm chỗ nào ngồi đi, Tiểu Lam có rất nhiều đồ ăn.”
“Sao em đem toàn đồ ăn vặt thế, ăn nhiều không sợ mập sao?”
Tiểu Lam bốc vỏ kẹo ra đưa cho Hứa Giai Mẫn, đôi mắt đen to tròn ngây ra một lúc suy nghĩ về lời nói của Hứa Giai Mẫn: “Mẹ cũng có nói Tiểu Lam ăn nhiều quá sẽ mập, nhưng ba lại bảo rằng con nít phải tròn tròn mới dễ cưng. Tiểu Lam chẳng biết nữa, nhưng ai cũng không nói Tiểu Lam xấu hết, Tiểu Lam cứ ăn thôi.”
“Đứa trẻ này…”-Hứa Giai Mẫn nhìn Tiểu Lam vô âu vô lo ngồi ăn giống như nhìn thấy bản thân mình của trước kia. Dù chỉ có mỗi Hứa Minh Duật “gà trống nuôi con” nhưng cô không hề cảm thấy thiếu thốn tình cảm yêu thương. Sau biến cố biết được sự thật kinh hoàng về thân thế, cô không còn có thẻ sống những ngày tháng vô tư như trước nữa. Bản thân phải nhắc nhở mình trưởng thành lên từng ngày, không trở thành gánh nặng cho Hứa Minh Duật hay bất kỳ ai khác.
“Chúng ta nên tìm họ thôi, trốn ra như vậy không hay chút nào.”
Tiểu Lam gật gù đồng tình, nhưng chưa kịp đứng lên, trước mặt đã nhìn thấy hai người đàn ông to lớn với khuôn mặt đáng sợ đứng trước mặt.
“Cảm giác này quen quá.”
Đã gần sập tối mà Hứa Minh Duật và Vy Vy vẫn chưa tìm thấy được hai đứa trẻ của mình, họ bắt đầu lo lắng thử gọi nhưng không liên lạc được. Hứa Minh Duật sốt ruột gọi cho thư ký của anh đến tìm người.
Về phía Vy Vy, cô cũng cảm thấy tự trách khi lơ là không chú ý đến Tiểu Lam, đứa trẻ này hiếu động có nhưng đến mức không biết đường về cô tin sẽ không làm điều đó. Vy Vy sựt nhớ ra trên tay Tiểu Lam có một chiếc đồng hồ định vị, cô bật lên quay sang Hứa Minh Duật thông báo: “Tôi biết con bé đang ở đâu, có vẻ họ có chuyện rồi.”
Hiện tại Vy Vy đang ngồi chung xe với Hứa Minh Duật, dẫn đường cho cả hai đến chỗ bọn trẻ.
Vy Vy lên tiếng phân tích: “Hai đứa trẻ không mang theo tiền sẽ không thể đi quá xa, chỗ này cách thành phố gần 20 dặm, hy vọng chúng ta đến kịp.”
Hứa Minh Duật như ngồi trên đống lửa, anh lập tức đạp ga tăng tốc nhanh nhất có thể, nếu Tiểu Mẫn của anh có chuyện gì, kẻ đó chết chắc rồi.
“Có vẻ như Tiểu Lam là bị liên lụy theo đứa trẻ đó, trông anh đang rất bất an.”
“Cô thôi việc phân tích vô bổ của mình ngay đi!”-anh cáu gắt quát lên.
“Tôi nghĩ vào lúc này Hứa Tổng càng phải giữ bình tĩnh mới đúng chứ, ấn tượng của tôi về anh là một người rất lạnh lùng và quyết đoán.”
Hàng chân mày rậm khẽ chau lại, Hứa Minh Duật không còn nghi ngờ gì nữa mình đã gặp qua người phụ nữ này, nhưng anh vẫn chưa thể nhớ ra được là lúc nào và cô ta là ai.
“Cô biết tôi?”
“Tôi không cố ý che giấu hay phô trương gì, nhưng cháu gái của tôi là con gái chủ tịch Hoàng Phong. Những người muốn đụng tới Tiểu Lam đều phải e dè cẩn thận, cho nên có thể suy ra người bọn họ nhắm đến chính là Hứa Giai Mẫn.”
“Hoàng Phong, Tiểu Lam là con gái của chủ tịch Hoàng, tập đoàn tài chính xuyên quốc gia lớn nhất nước ta sao?”
“Phải. Chính là anh ta.”
(*) Hoàng Phong là nam chính bộ “Trò chơi tình ái và quyền lực Phần 1.
Hứa Giai Mẫn mím môi cố giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng, không nghĩ đến việc cô và Tiểu Lam cùng bị bắt cóc. Nhưng đứa trẻ này sao chẳng có chút gì gọi là sợ hãi. Còn có thể ăn được nữa.
Tiểu Lam vừa uống xong hộp sữa, cảm thấy không còn đói nữa mới chú ý đến Hứa Giai Mẫn: “Chị không đói sao? Ăn chút gì đi!”
“Chúng ta đang bị bắt cóc đó, chị ăn không nổi đâu. Em thật là bình tĩnh.”
Tiểu Lam và Hứa Giai Mẫn đang bị giam lỏng trong một ngôi nhà trống, có lẽ vì cả hai còn khá nhỏ nên bọn người đó không trói mà chỉ nhốt lại một chỗ. Tiểu Lam xích lại gần hơn ngồi cạnh Hứa Giai Mẫn thì thầm rất nhỏ: “Em bị bắt cóc vài lần rồi nên rất có kinh nghiệm, lo lắng không giúp ích được gì đâu, khi chị ăn no rồi sẽ đỡ hơn đó.”
“Đừng nói rằng em đem nhiều đồ ăn thế là để phòng trường hợp bị bắt cóc.”-Hứa Giai Mẫn bị sốc với lời vừa thốt ra từ một đứa trẻ mới 6 tuổi, kinh nghiệm “bị bắt cóc” này cô không muốn trải qua đâu.
“Với lại đồng hồ trên tay em được ba gắn định vị rồi, nếu như không tìm thấy chúng ta mọi người cũng sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.”
Nhìn khuôn mặt lo lắng bất an của chị gái, Tiểu Lam lên tiếng trấn an. Bé con có niềm tin rằng dì Vy Vy sẽ đến cứu được mình và Hứa Giai Mẫn,: “Dì Vy Vy rất giỏi, chị cũng thấy rồi đó.”
“Mong là như vậy.”-Hứa Giai mẫn khẽ nói thêm: “Anh ấy cũng rất giỏi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook