Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!
-
Chương 19: Lỡ Phóng Lao
"Sao không chào ta?"-Hứa Minh Duật ngồi đọc báo trên ghế sô pha nhìn Hứa Giai Mẫn chuẩn bị đi học đi ngang qua mình chẳng nói tiếng nào lên tiếng nhắc nhở, lúc này mới để ý nét mặt hầm hầm của con bé đang nhìn lại mình, anh hỏi tiếp: "Sao vậy?"
Hứa Giai Mẫn ấm ức nửa muốn nói nửa lại không, cô lắc lắc đầu bỏ đi, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được quay lại trách: "Tối qua ba uống rượu say, con có ý tốt đưa ba về phòng nhưng ba lại đẩy ngã con."
Anh chau mày cố nhớ lại nhưng không mấy ấn tượng: "Có chuyện đó nữa sao?"
Gật gật.
"Con lại đi giận ta vì chuyện đó sao?"
"Vậy uống say thì ba muốn làm gì thì làm sao? Hôm nào con cũng uống say thêm một bữa."
"Không được."
"Tại sao?"
"Lần trước uống say hôm sau con đã bị sốt."-nói tới đây anh hắng nhẹ giọng khi nhớ đến ký ức buổi sáng giúp cô lau người, lảng tránh đi: "Trễ rồi, con mau đi học đi!"
"Hứ, ba đáng ghét!"-Hứa Giai Mẫn giận dỗi bỏ đi, nhưng mới được mấy bước cô lại quay vào lần nữa, chìa điện thoại ra trước mặt ba: "Ba cho con xin số của Lâm Tuyết Nhi đi!"
"..."
Tại bệnh viện X, Lâm Tuyết Nhi sau khi vừa xong ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ vừa thay đồ trở ra điện thoại đã reo lên, cô hơi nhướng mày khi nhìn dãy số lạ trên màn hình: "Alo, cho hỏi ai vậy?"
"Là tôi, Hứa Giai Mẫn đây!"
Lâm Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó hờ hững đáp: "Ừm, gọi tôi có gì không?"
"Cái đó...tối qua tôi có phần không đúng, chị còn giận sao?"
"Em đang muốn xin lỗi sao?"-khóe môi khẽ cong lên, Lâm Tuyết Nhi có thể tưởng tượng ra nét mặt bối rối của đứa trẻ này, đúng là hôm qua có chút chạnh lòng thật, nhưng giờ nghe giọng hối lỗi đáng yêu của Hứa Giai Mẫn, tâm tình cô đã sớm bỏ qua.
"Tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu chị giận thì tôi xin lỗi, còn không giận coi như tôi không có lỗi đâu cần phải xin lỗi."
"Có chuyện đó nữa sao? Lý lẽ gì kỳ thế? Sai tức là sai."
"Nhưng nếu chị không giận tôi thì cần gì tôi phải xin lỗi."
"Nếu tôi nói có, em muốn xin lỗi thế nào...Á..."-Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa cởi chiếc áo blouse của mình ra lấy thường phục mặc vào, nhưng nhìn thấy một con gián bò trong áo chạy ra khiến cô hoảng hốt la lên, bên kia đầu giây Hứa Giai Mẫn cũng vị một phen giật mình theo suýt làm rơi điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
"Tủ quần áo có gián..."-Lâm Tuyết Nhi yếu ớt nói, ánh mắt sợ sệt nhìn sinh vật kinh khủng đang bò khỏi tủ, bộ đồ của cô không thể mặc nữa rồi.
Hứa Giai Mẫn thích thú mỉm cười, cô lém lỉnh hỏi: "Vậy ra chị đang không mặc đồ sao?"
"Có, nhưng không có đồ thường phục, không còn gì nữa tôi cúp máy."
"Chờ đã, để tôi đem quần áo khác tới cho chị, coi như xin lỗi đi ha."-nói xong Hứa Giai Mẫn liền tắt máy không để đối phương kịp trả lời, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch rời khỏi trường học.
Lâm Tuyết Nhi ngồi trong phòng làm việc xem tư liệu bệnh án, nghe tiếng gõ cửa nói vọng ra: "Vào đi!"
Đặt túi đồ lên bàn, Hứa Giai Mẫn tự hào nói: "Tôi đem đồ đến cho chị rồi đó!"
"Ừm."
Hứa Giai Mẫn chớp chớp mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi bơ đẹp mình chăm chú dán mắt lên sấp giấy tờ chán ngắt, cô đã cất công đem đồ đến đây mà chị ấy chỉ nói được câu như thế thôi sao?
"Còn gì sao?"
Hứa Giai Mẫn mặt dày chìa tay ra: "Tủ chị còn bánh không? Cho tôi một ít, lúc nãy đến đây tôi không có ăn trưa, giờ đói rồi."
Lúc này Lâm Tuyết Nhi mới đưa mắt nhìn lên, lạnh nhạt nói: "Hết rồi, không còn gì em về được rồi."
Hứa Giai Mẫn ức chế đập tay lên mặt bàn muốn thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết Nhi về phía mình: "Chị giận day thế sao? Tôi đã đem đồ đến đây rồi, không phải chị nên mời tôi một bữa để trả ơn sao?"
Lâm Tuyết Nhi gấp tư liệu lại, hai tay đặt trên mặt bàn nhìn Hứa Giai Mẫn nở một nụ cười tươi, nhưng chẳng giống đang cười chút nào: "Hứa tiểu thư, tôi đâu có nói giận em, tôi cũng đâu bắt em đem quần áo mới đến cho tôi, tôi đang tập trung làm việc nên không có thời gian tiếp đãi em. Nếu em muốn ăn, lát nữa xong việc tôi sẽ mời em, nhưng em có chờ được không?"
"Được, vậy tôi sẽ ngồi đây chờ chị!"-ngón tay chỉ vào chiếc ghế gần đó ngồi vào, trước khi đi rất tự nhiên lấy bình giữ ấm của Lâm Tuyết Nhi mở nắp rót trà ra ly đem theo: "Tôi uống một chút!"
Lâm Tuyết Nhi không nghĩ Hứa Giai Mẫn lại làm đến mức đó, cô cũng không có tâm tư để ý, quay trở lại làm việc.
Ngồi chờ thêm một lúc lâu, Hứa Giai Mẫn định hỏi thăm khi nào Lâm Tuyết Nhi xong việc nhưng nhìn sự tập trung của chị ấy nên thôi, tay đưa lên miệng che đi cơn buồn ngủ đang kéo đến, đúng lúc cánh cửa có tiếng gõ lần nữa.
"Vào đi!"
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự cầm trên tay bó hoa hồng lớn bước vào, anh ta cũng hơi bất ngờ khi trong phòng có thêm một người khác.
"Tuyết Nhi, đây là ai vậy?"
Lâm Tuyết Nhi khẽ chau mày nhìn Mặc Lỗi không bỏ cuộc tìm đến lần nữa, nói bừa cho qua chuyện: "Bạn tôi!"
Hứa Giai Mẫn nhìn Mặc Lỗi thầm đánh giá, khuôn mặt cũng không tệ, nhìn rất ra dáng trí thức, nhưng đồng thời cô cũng nhìn ra Lâm Tuyết Nhi không thích anh ta, trong đầu lại nảy ra ý định đứng dậy đi đến chỗ Lâm Tuyết Nhi đứng bên cạnh cô ấy.
"Ây da, sao chị nói chỉ có mình em mà quay một cái có người đến tặng hoa cho mình vậy hả?"
Lâm Tuyết Nhi bị sốc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Giai Mẫn, đối diện Mặc Lỗi cũng sững người há hốc mồm không tin nổi chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Giai Mẫn vờ như không thèm quan tâm đến người đàn ông tiếp tục diễn vở cô người yêu giận dỗi, lắc lắc cánh tay Lâm Tuyết Nhi: "Em không biết đâu, chị không thương người ta nữa sao?"
"Tuyết Nhi, có phải cô ta nói bừa không? Em muốn từ chối anh cũng không cần dùng đến lý do nực cười này."
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta không hài lòng: "Nực cười sao?"-quay sang Hứa Giai Mẫn liền thay đổi thành ánh mắt thâm tình kéo cô ấy sát lại gần hơn hôn chụt một cái lên má: "Em đừng giận, như thế đã được chưa hay muốn hôn cái nữa?"
Hứa Giai Mẫn nuốt khan, hai má đỏ ửng lên lắc nhẹ đầu, lời cũng không thốt lên nổi. Mặc Lỗi tức tối không thể nhìn thêm nữa quăng bó hoa vào thùng rác gần đó bỏ ra ngoài.
Đợi cho anh ta đi hẳn, Lâm Tuyết Nhi mới lấy lại nét mặt thản nhiên nói: "Là em phóng lao trước, không phải lỗi của tôi. Vết cắn của em trên vai tôi vẫn chưa lành, đừng lấy cớ cắn tiếp."
"Chúng ta...đi ăn đi, tôi đói rồi..."-Hứa Giai Mẫn quăng túi đồ lên người Lâm Tuyết Nhi liền quay lưng trở về ghế ngồi tiếp xem như chưa xảy ra chuyện gì giữa họ, nhưng trong bụng lại đang đánh trống liên hồi, mặt vẫn chưa hết nóng.
Lâm Tuyết Nhi nắm chặt túi đồ trong tay, tâm trạng của cô lại đang cực kỳ phức tạp, rõ ràng muốn giữ khoảng cách với Hứa Giai Mẫn nhưng đứa trẻ này càng lúc càng kéo cô lún sâu vào, càng tức giận hơn khi cô không thể dứt khoát bỏ đi!.
"Chờ tôi thay đồ."
Hứa Giai Mẫn ấm ức nửa muốn nói nửa lại không, cô lắc lắc đầu bỏ đi, nhưng cuối cùng cũng nhịn không được quay lại trách: "Tối qua ba uống rượu say, con có ý tốt đưa ba về phòng nhưng ba lại đẩy ngã con."
Anh chau mày cố nhớ lại nhưng không mấy ấn tượng: "Có chuyện đó nữa sao?"
Gật gật.
"Con lại đi giận ta vì chuyện đó sao?"
"Vậy uống say thì ba muốn làm gì thì làm sao? Hôm nào con cũng uống say thêm một bữa."
"Không được."
"Tại sao?"
"Lần trước uống say hôm sau con đã bị sốt."-nói tới đây anh hắng nhẹ giọng khi nhớ đến ký ức buổi sáng giúp cô lau người, lảng tránh đi: "Trễ rồi, con mau đi học đi!"
"Hứ, ba đáng ghét!"-Hứa Giai Mẫn giận dỗi bỏ đi, nhưng mới được mấy bước cô lại quay vào lần nữa, chìa điện thoại ra trước mặt ba: "Ba cho con xin số của Lâm Tuyết Nhi đi!"
"..."
Tại bệnh viện X, Lâm Tuyết Nhi sau khi vừa xong ca phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ vừa thay đồ trở ra điện thoại đã reo lên, cô hơi nhướng mày khi nhìn dãy số lạ trên màn hình: "Alo, cho hỏi ai vậy?"
"Là tôi, Hứa Giai Mẫn đây!"
Lâm Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó hờ hững đáp: "Ừm, gọi tôi có gì không?"
"Cái đó...tối qua tôi có phần không đúng, chị còn giận sao?"
"Em đang muốn xin lỗi sao?"-khóe môi khẽ cong lên, Lâm Tuyết Nhi có thể tưởng tượng ra nét mặt bối rối của đứa trẻ này, đúng là hôm qua có chút chạnh lòng thật, nhưng giờ nghe giọng hối lỗi đáng yêu của Hứa Giai Mẫn, tâm tình cô đã sớm bỏ qua.
"Tôi chỉ hỏi thử thôi, nếu chị giận thì tôi xin lỗi, còn không giận coi như tôi không có lỗi đâu cần phải xin lỗi."
"Có chuyện đó nữa sao? Lý lẽ gì kỳ thế? Sai tức là sai."
"Nhưng nếu chị không giận tôi thì cần gì tôi phải xin lỗi."
"Nếu tôi nói có, em muốn xin lỗi thế nào...Á..."-Lâm Tuyết Nhi vừa nói vừa cởi chiếc áo blouse của mình ra lấy thường phục mặc vào, nhưng nhìn thấy một con gián bò trong áo chạy ra khiến cô hoảng hốt la lên, bên kia đầu giây Hứa Giai Mẫn cũng vị một phen giật mình theo suýt làm rơi điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
"Tủ quần áo có gián..."-Lâm Tuyết Nhi yếu ớt nói, ánh mắt sợ sệt nhìn sinh vật kinh khủng đang bò khỏi tủ, bộ đồ của cô không thể mặc nữa rồi.
Hứa Giai Mẫn thích thú mỉm cười, cô lém lỉnh hỏi: "Vậy ra chị đang không mặc đồ sao?"
"Có, nhưng không có đồ thường phục, không còn gì nữa tôi cúp máy."
"Chờ đã, để tôi đem quần áo khác tới cho chị, coi như xin lỗi đi ha."-nói xong Hứa Giai Mẫn liền tắt máy không để đối phương kịp trả lời, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch rời khỏi trường học.
Lâm Tuyết Nhi ngồi trong phòng làm việc xem tư liệu bệnh án, nghe tiếng gõ cửa nói vọng ra: "Vào đi!"
Đặt túi đồ lên bàn, Hứa Giai Mẫn tự hào nói: "Tôi đem đồ đến cho chị rồi đó!"
"Ừm."
Hứa Giai Mẫn chớp chớp mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi bơ đẹp mình chăm chú dán mắt lên sấp giấy tờ chán ngắt, cô đã cất công đem đồ đến đây mà chị ấy chỉ nói được câu như thế thôi sao?
"Còn gì sao?"
Hứa Giai Mẫn mặt dày chìa tay ra: "Tủ chị còn bánh không? Cho tôi một ít, lúc nãy đến đây tôi không có ăn trưa, giờ đói rồi."
Lúc này Lâm Tuyết Nhi mới đưa mắt nhìn lên, lạnh nhạt nói: "Hết rồi, không còn gì em về được rồi."
Hứa Giai Mẫn ức chế đập tay lên mặt bàn muốn thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết Nhi về phía mình: "Chị giận day thế sao? Tôi đã đem đồ đến đây rồi, không phải chị nên mời tôi một bữa để trả ơn sao?"
Lâm Tuyết Nhi gấp tư liệu lại, hai tay đặt trên mặt bàn nhìn Hứa Giai Mẫn nở một nụ cười tươi, nhưng chẳng giống đang cười chút nào: "Hứa tiểu thư, tôi đâu có nói giận em, tôi cũng đâu bắt em đem quần áo mới đến cho tôi, tôi đang tập trung làm việc nên không có thời gian tiếp đãi em. Nếu em muốn ăn, lát nữa xong việc tôi sẽ mời em, nhưng em có chờ được không?"
"Được, vậy tôi sẽ ngồi đây chờ chị!"-ngón tay chỉ vào chiếc ghế gần đó ngồi vào, trước khi đi rất tự nhiên lấy bình giữ ấm của Lâm Tuyết Nhi mở nắp rót trà ra ly đem theo: "Tôi uống một chút!"
Lâm Tuyết Nhi không nghĩ Hứa Giai Mẫn lại làm đến mức đó, cô cũng không có tâm tư để ý, quay trở lại làm việc.
Ngồi chờ thêm một lúc lâu, Hứa Giai Mẫn định hỏi thăm khi nào Lâm Tuyết Nhi xong việc nhưng nhìn sự tập trung của chị ấy nên thôi, tay đưa lên miệng che đi cơn buồn ngủ đang kéo đến, đúng lúc cánh cửa có tiếng gõ lần nữa.
"Vào đi!"
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự cầm trên tay bó hoa hồng lớn bước vào, anh ta cũng hơi bất ngờ khi trong phòng có thêm một người khác.
"Tuyết Nhi, đây là ai vậy?"
Lâm Tuyết Nhi khẽ chau mày nhìn Mặc Lỗi không bỏ cuộc tìm đến lần nữa, nói bừa cho qua chuyện: "Bạn tôi!"
Hứa Giai Mẫn nhìn Mặc Lỗi thầm đánh giá, khuôn mặt cũng không tệ, nhìn rất ra dáng trí thức, nhưng đồng thời cô cũng nhìn ra Lâm Tuyết Nhi không thích anh ta, trong đầu lại nảy ra ý định đứng dậy đi đến chỗ Lâm Tuyết Nhi đứng bên cạnh cô ấy.
"Ây da, sao chị nói chỉ có mình em mà quay một cái có người đến tặng hoa cho mình vậy hả?"
Lâm Tuyết Nhi bị sốc ngẩng đầu lên nhìn Hứa Giai Mẫn, đối diện Mặc Lỗi cũng sững người há hốc mồm không tin nổi chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Giai Mẫn vờ như không thèm quan tâm đến người đàn ông tiếp tục diễn vở cô người yêu giận dỗi, lắc lắc cánh tay Lâm Tuyết Nhi: "Em không biết đâu, chị không thương người ta nữa sao?"
"Tuyết Nhi, có phải cô ta nói bừa không? Em muốn từ chối anh cũng không cần dùng đến lý do nực cười này."
Lâm Tuyết Nhi ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta không hài lòng: "Nực cười sao?"-quay sang Hứa Giai Mẫn liền thay đổi thành ánh mắt thâm tình kéo cô ấy sát lại gần hơn hôn chụt một cái lên má: "Em đừng giận, như thế đã được chưa hay muốn hôn cái nữa?"
Hứa Giai Mẫn nuốt khan, hai má đỏ ửng lên lắc nhẹ đầu, lời cũng không thốt lên nổi. Mặc Lỗi tức tối không thể nhìn thêm nữa quăng bó hoa vào thùng rác gần đó bỏ ra ngoài.
Đợi cho anh ta đi hẳn, Lâm Tuyết Nhi mới lấy lại nét mặt thản nhiên nói: "Là em phóng lao trước, không phải lỗi của tôi. Vết cắn của em trên vai tôi vẫn chưa lành, đừng lấy cớ cắn tiếp."
"Chúng ta...đi ăn đi, tôi đói rồi..."-Hứa Giai Mẫn quăng túi đồ lên người Lâm Tuyết Nhi liền quay lưng trở về ghế ngồi tiếp xem như chưa xảy ra chuyện gì giữa họ, nhưng trong bụng lại đang đánh trống liên hồi, mặt vẫn chưa hết nóng.
Lâm Tuyết Nhi nắm chặt túi đồ trong tay, tâm trạng của cô lại đang cực kỳ phức tạp, rõ ràng muốn giữ khoảng cách với Hứa Giai Mẫn nhưng đứa trẻ này càng lúc càng kéo cô lún sâu vào, càng tức giận hơn khi cô không thể dứt khoát bỏ đi!.
"Chờ tôi thay đồ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook