Thanh niên nhận lấy bút, ghi xuống địa chỉ và số điện thoại trong nhà.

Viết địa chỉ xong, thanh niên dường như nghĩ tới cái gì, có chút do dự hỏi:“Ngày mai cô chủ Triệu chọn giúp một miếng đất luôn đi, giá tiền có thể thương lượng.

”Thanh niên biết chính mình có chút đường đột, nhưng buộc phải mở miệng nhờ Triệu Huyên giúp.

Người ở thị trấn đều nói cô chủ Triệu là người có bản lĩnh, đừng thấy cô mới mở tiệm hai năm ở đây nhưng cực kỳ nổi tiếng.

Câu chuyện hơi dài, chuyện kể rằng trường tiểu học của thị trấn Long Ngâm từng là pháp trường, sau khi mở ra cải cách thì mảnh đất đó liên tiếp phát sinh ngoài ý muốn, khiến người toàn thị trấn hoảng sợ.

Về sau không biết nghe ai kiến nghị, xây trường học trên pháp trường cũ, nói là dùng để trấn áp thứ bên trong.

Xây xong trường học đúng là yên ổn vài năm, nhưng hai năm trước nơi đó lại bất ổn, có xu thế ngày càng nghiêm trọng.


Đôi khi học sinh ở trong giờ ra chơi hơi nhảy nhót chút có thể bị thương tàn, trong vòng ba tháng liên tục xảy ra bảy vụ sự cố.

Trường học không thể giải quyết chuyện như vậy, về sau không biết làm cách nào mà liên hệ cô chủ Triệu.

Công nhận, cô chủ này có bản lĩnh thật, không thấy cô mở đàn làm phép gì, sau khi vào trường đi hai vòng, không sử dụng đạo cụ, tay vẽ vài đường đã nói cho mọi người giải quyết xong rồi.

Từ đó về sau, trường học không còn xảy ra việc lạ nữa, qua chuyện này, chủ tiệm họ Triệu đặt chân ở lại thị trấn Long Ngâm, mở tiệm quan tài.

Việc này đồn một thời gian ở thị trấn thì nổi tiếng, dần dà nhà ai có việc gì đều sẽ đến nhờ cô giúp.

“Được!” Triệu Huyên cất giấy bút vào, trong lòng siêu vui vẻ, lại có một số tiền vào túi rồi!Hai năm nay quan tài không bán được nhiều, một tháng chưa chắc bán được một bộ, bởi vì chính phủ tuyên truyền hỏa thiêu khiến ngày càng ít người mua quan tài, Triệu Huyên thậm chí còn suy xét đổi nghề sang bán hũ tro cốt!Có lẽ vì tiền sắp vào túi nên bây giờ Triệu Huyên mới xem kỹ thanh niên đứng ở đối diện, chỉ nhìn một cái cô đã biết cha anh ta qua đời, còn là chết sớm, xem bộ dạng hẳn là tai nạn giao thông.


Nhưng cha của anh ta là bị nhân quả báo ứng, nợ nghiệt của đời trước đuổi tới đời này.

Thời nay nhiều người đều không tin nhân quả nghiệt báo, không có chút lòng kính sợ, không biết rằng có một số việc không phải không báo, chẳng qua chưa đến lúc.

Có lẽ vì nể tình thanh niên mua quan tài rất dứt khoát, trước khi anh ta rời đi, Triệu Huyên bâng quơ chỉ điểm một câu:"Nén bi thương, không mắc nợ thì người nhẹ nhàng, món nợ của cha anh đã trả xong, kiếp sau sẽ thoải mái.

”Thanh niên tạm dừng bước chân, quay đầu kinh ngạc nhìn hướng Triệu Huyên, tiếp đó run run nói:“Vậy cảm ơn lời may mắn của cô, hy vọng kiếp sau ông ấy thật sự được thoải mái.

”Nói xong, thanh niên vội vàng chạy ra tiệm quan tài.

Xem ra lời đồn trong thị trấn là thật, cô chủ Triệu trẻ tuổi này đúng là có bản lĩnh, sau khi anh ta vào tiệm không nói ai ở trong nhà đã qua đời, không ngờ cô nói một cái liền trúng phóc.

Người chết coi như xóa hết nợ, mặc kệ cha anh ta từng làm tội lỗi gì, như cô chủ này đã nói kiếp sau ông ấy sẽ thoải mái, vậy chắc nợ đã trả xong rồi.

Trong đầu thanh niên suy nghĩ lời của Triệu Huyên, mới bước ra cửa hàng bỗng dưng ngã một cái bịch xuống đất.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương