Đúng vậy, ngày hôm qua nguyên chủ mười tám tuổi, tên Diệp Định Quốc khốn kiếp này làm cha cũng không nhớ rõ sinh nhật con, Diệp Chiêu còn nhiều việc suy nghĩ nên khi làm chứng minh thư xong cô cũng quên mất luôn. Diệp Chiêu nghĩ mà thấy thật hổ thẹn với nguyên chủ.

"Lại đây, dì Xảo làm mì trường thọ cho cháu."

Một bát mì trường thọ lớn, bên trên có hai quả trứng rán, sáu bảy lát xá xíu, rắc hành lá xắt nhỏ và dầu mè, trông rất ngon, Diệp Chiêu cảm động đến suýt nữa rơi nước mắt.

"Dì Xảo, dì là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cháu."

Nguyên chủ không có người tổ chức sinh nhật cho, bản thân cô sau khi cha mẹ qua đời cũng không tổ chức sinh nhật lần nào.

Dì Xảo ngạc nhiên không tin được: "Không thể nào."

"Thật sự đó dì."

“Đứa trẻ mồ côi mẹ thật đáng thương, sau này dì Xảo sẽ yêu thương cháu.” Tăng Nhị Xảo xoa đầu Diệp Chiêu: “Ngồi xuống đây ăn cơm đi.”

"Em gái cháu đâu rồi ạ?"

"Tiểu Cầm đã ăn cơm, đang ở bên kia chơi rồi."



Diệp Chiêu liếc nhìn Tăng Tường đang tập trung ăn hủ tiếu, cô ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.

Tăng Nhị Xảo tò mò hỏi: "Mẹ cháu đâu?"

"Cháu chưa bao giờ gặp bà ấy. Mẹ cháu từng là thanh niên trí thức đến vùng nông thôn ở đây, nhưng bà ấy đã mất tích sau khi sinh cháu."

"Mẹ của cháu là thanh niên tri thức sao?"

"Mẹ cháu là thanh niên tri thức từ Kinh Thị đến đây vào cuối những năm 1960 ạ”

Dì Xảo ngồi xuống đối diện cô, tiếp tục ăn mì: "Dì từng ở tổ sản xuất, tiếp xúc với một số thanh niên tri thức, mẹ cháu tên là gì, biết đâu dì biết bà ấy."

Diệp Chiêu vội vàng nói: "Mẹ cháu tên là Kim Tĩnh Chi."

"Kim Tĩnh Chi Kim Tĩnh Chi" Tằng Nhị Kiều suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Tiếc quá dì không có ấn tượng với cái tên này."

“Dì Xảo, nếu cháu muốn tìm tài liệu trước đây của mẹ cháu thì cháu có thể tìm ai để hỏi ạ?”

"Chỉ có hai đội sản xuất ở Tằng Ốc Vi có thanh niên tri thức. Dì ở đội sản xuất thứ hai nhưng dì chưa nghe tên mẹ cháu vậy thì bà ấy có thể ở trong đội sản xuất thứ nhất." Tằng Nhị Xảo giới thiệu một người tên là bà Lương với Diệp Chiêu để cô tự mình đi hỏi: "Bà ấy làm ở trong nhà kho thu mua vải vụn phía sau, buổi sáng nơi đó không mở cửa, buổi chiều cháu có thể đi tìm bà ấy hỏi thăm xem."



Vẫn còn nửa ngày học bù vào thứ bảy nên Tăng Tường mau chóng ăn sáng rồi đeo cặp sách đi ra ngoài, nhưng mẹ anh đã chặn anh lại.

"Mẹ đặt một chiếc bánh sinh nhật ở tiệm bánh trước trường học của con, buổi trưa con mang về giúp mẹ nhé!"

Tăng Tường từ chối: "Buổi trưa con không về."

"Buổi chiều không có tiết học, không trở về thì con định đi đâu? Làm anh như vậy không được, con nhớ mang bánh về cho mẹ đấy."

“Con không có thời gian.” Tăng Tường từ chối thẳng thừng rồi rời đi.

"Này..." Tăng Nhị Xảo không nói nổi con trai liền quay sang nhìn Diệp Chiêu: "Thôi kệ thằng bé, để dì kêu cửa hàng mang qua đây."

“Dì Xảo, dì đặt bánh sinh nhật cho cháu sao?” Diệp Chiêu không thể tin được, còn tưởng rằng cô gặp phải bạo chúa làng ai ngờ dì Xảo lại rất tốt bụng.

"Trong thôn phát mấy phiếu bánh trung thu, dì đem đổi lấy bánh ngọt trùng hợp dì cũng thích ăn bánh ngọt, vừa vặn lại là sinh nhật của cháu, thật là trùng hợp mà!"

Bỗng dì Xảo hét lên: “Này đồ câm, mau kêu nhà kia chuyển nhà đi chứ!”

Nói xong Tăng Nhị Xảo nhìn sang phàn nàn với Diệp Chiêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương